Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhớ Mãi Không Muốn Quên

Chương 3

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Kết quả sau khi hai người trao đổi nhiều chuyện cần chú ý cô mới phát hiện anh bay chuyến bay tối nay, vậy cũng chính là, tối nay bạn chó kia nhất định phải đưa đến nhà cô.

Nhưng vấn đề là đến chìa khóa nhà cô cũng chẳng có.

Trình Thần lấy chìa khóa xe từ trong túi ra cô mới ậm ờ nói: “Đem chó qua thì không thành vấn đề nhưng phải cho em hai tiếng để giải quyết chuyện cá nhân đã.”

Không biết vì sao tiềm thức không muốn anh biết tình trạng quẫn bách của bản thân.

Tiếng mở khóa vang lên.

Trình Thần thay cô mở cửa xe: “Sao thế? Có phải không tiện không?”

“Cũng không phải,” Cô tiếp tục nói, “Chỉ là trong nhà có một số người, em phải giải quyết xong mới có thể để anh đến được.”

Hơn nữa còn phải vỗ về Coca thật tốt nữa.

Trình Thần ra hiệu cô lên xe: “Vậy thì tôi đưa em về, tiện đường.”

Qua đó thực sự cũng thuận đường, dù sao phải giải quyết sớm vấn đề của mình, cũng tiện để sớm đón chó của anh.

Tư Niệm nghĩ như vậy nên cũng không từ chối nữa.

Trình Thần giúp cô đóng cửa xe rồi mới vòng về phía bên kia để lên xe, xe vừa đi thì âm nhạc cũng tự động bật lên. Tiết tấu rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ghita đơn điệu, còn có một giọng nữ khẽ hát một ngôn ngữ không biết của nước nào.

Cô không nghe ra là bài hát gì, chỉ cảm thấy âm sắc dịu dàng.

Đèn neon trong xe lóe lên lướt qua cửa sổ xe.

Trình Thần vẫn không nói gì, cô thực sự nhàm chán nên cầm kịch bản ban nãy vứt trên ghế phụ lên, xem từ đầu đến cuối, xem vô cùng chăm chú.

Cuối cùng lúc gấp kịch bản lại, đằng sau kịch bản còn in lên bảng biểu liên lạc.

Bảng biểu rất đơn giản, thường là vì để đề phòng lúc quay phim không tìm được người, tiện cho việc liên lạc.

Bình thường cô sẽ chẳng chú ý đến chỗ này, bây giờ giở ra chẳng ra cũng là qua loa thôi nhưng lại bị một cái tên dọa cho sợ.

Hàng thứ ba: Tư Niệm.

Kèm theo một dãy số di động.

Hóa ra, hóa ra từ đầu anh đã nhìn thấy.

Tư Niệm nhìn chằm chằm tên của mình, người nóng bừng. Ngày đầu tiên lúc họp, anh giở cuốn kịch bản này, dường như không biết gì nhưng liên tưởng đến các màn sau đó, chắc chắn anh đã biết từ trước.

Tôi đặt kịch bản ở đằng sau, lặng yên liếc nhìn anh.

Trình Thần đang nhìn kính chiếu hậu, lái xe xuống cầu vượt, bỗng nhiên hỏi cô: “Rẽ phải ở ngã tư phía trước à?”

Cô vô thức vâng một tiếng, đợi đến lúc xe đi qua ngã tư vừa hay có một cửa hàng tiện lợi Haode: “Em nhớ ra là phải mua chút đồ về nhà, cho em xuống ở đây là được rồi.”

Phía trước chính là cửa hàng tiện lợi, đi bộ về cũng mất năm phút.

Còn có thể mua chút đồ chứng tỏ sự ngay thật của mình.

Trình Thần đạp phanh xe: “Có phải không tiện không? Nếu như khiến em khó xử thì thôi vậy.”

Xe dừng ở trước cửa cửa hàng tiện lợi.

Cô sửng sốt.

Ban đầu nói muốn về nhà giải quyết việc cá nhân giờ lại cố ý không để anh đưa đến dưới lầu… Hóa ra anh hiểu nhầm trong nhà cô có người?

“Không có gì không tiện cả,” Cô giả vờ nhìn xa ngoài cửa sổ, thực ra là nhìn bóng anh in trên cửa kính xe, “Chỉ là có chút hiểu lầm với hàng xóm, cần phải giải quyết xong trước đã.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Không nhìn rõ ánh mắt nét mặt nhưng lại khiến tim cô lập tức rạo rực: “Đợi điện thoại của em, giải quyết xong em tìm anh.”

Nói xong lập tức xuống xe, cũng không dám quay đầu lại, bước từng bước dài đi vào cửa hàng tiện lợi.

Chuyện không hề đơn giản như cô tưởng tượng.

Đôi vợ chồng triệu tập ba đôi con gái con rể, tám người vây lấy cô ở cửa, mỗi lần nói năng hùng hồn dõng dạc đều khiến cô có ảo giác tái hiện lại “liên quân tám nước”… Tuy cô có thể nói nhưng cũng không địch nổi tám người luân phiên ra trận, trong lòng liên tục ca thán, sớm biết thì đã gọi mấy đứa bạn đến, ít nhất về khí thế cũng không yếu như thế này.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, tám người trước mặt vẫn không ngớt miệng, cô xem giờ càng ngày càng sốt ruột.

Vốn nghĩ là hàng xóm, đưa chìa khóa cho người ta giữ có thể bày tỏ thành ý nhưng bây giờ lại thành mua dây buộc mình.

Sợ Trình Thần đợi lâu quá lỡ mất chuyến bay, cô ấn điện thoại, lẳng lặng gửi cho Trình Thần một tin nhắn: Có lẽ anh phải đợi một lát, chỗ em chưa giải quyết xong.

Tin nhắn trả lời lại rất nhanh: Tôi đang ở dưới lầu, em ở tầng mấy?

Cô do dự một lát, trả lời lại: Em ở tầng mười ba, bây giờ ở tầng mười hai, hay là anh đem chó lên trước đi.

Vốn tưởng rằng anh lên chỉ giao đồ mà thôi, nhưng khi bạn chó chăn cừu dũng mãnh chui ra khỏi thang máy thì cục diện đã hoàn toàn không nằm trong tay cô rồi. Trình Thần ra khỏi thang máy, bởi vì ưu thế dáng người cao nên rất nổi bật trong ánh đèn ấm áp của hàng lang.

Tư Niệm bị bắt nạt suốt hai tiếng đồng hồ, nhìn thấy anh cười với mình thì cũng lập tức tự động chạy tới phía sau anh.

Bạn chó chăn cừu ngửi ngửi cô, ra sức vẫy đuôi…

Cô nhe răng cười, sờ đầu nó.

Bạn chó này không tồi, có thể phân biệt thiện ác.

Trình Thần không nói nhiều lời, trực tiếp nói muốn vào nhà xem thiệt hại.

Mọi người sớm đã chuẩn bị, lập tức để anh đi vào, đỉnh trần sớm đã không còn nhỏ nước, trên mặt đất còn khoa trương để mười mấy cái chậu nhựa, đa số đựng nửa chậu nước, thể hiện tình trạng thảm hại ban nãy.

Tư Niệm nhíu mày, cả nhà này phù hợp tới đoàn làm phim làm đạo cụ ấy chứ, đúng là giống y như thật.

Trình Thần lại chỉ ngẩng đầu nhìn một chút: “Ngày mai cháu mời người đến giám định, đợi có báo cáo thì nói chuyện tiếp, đến lúc đó bọn cháu sẽ không thiếu một đồng bồi thường nào.”

Nói xong câu này anh tháo kính xuống, gấp gọn để vào trong túi áo sơ mi.

Một động tác đã hoàn toàn kết thúc cuộc nói chuyện.

Anh dắt chó ra ngoài cửa, Tư Niệm vẫn còn chưa phản ứng lại nhưng cũng rất thức thời mà đi theo sát anh.

Mọi người sửng sốt ba giây, lập tức hiểu ra một sự thực, có một người đàn ông thì tuyệt đối không kiếm được chút lợi nào hết, ngược lại có khả năng cuối cùng chẳng còn tiền bồi thường nữa, khí thế lập tức bị mất đi không ít. Mắt thấy hai người đã đi vào thang máy, bà bác vội vàng xông lên nhấn cửa, cười nói đều là hàng xóm, mọi thứ cũng dễ thương lượng.

Vậy là cục diện Tư Niệm cố gắng hai tiếng đồng hồ cũng không có bất cứ tiến triển nào được Trình Thần dùng hai phút xoay chuyển tình thế.

Mãi cho đến khi cô về nhà vẫn nhịn không được mà cảm thán.

“Bọn họ thấy em là một cô gái chỉ có một thân một mình nên cảm thấy có thể kiếm chút lợi,” Trình Thần ngồi xổm xuống tháo dây xích trên cổ bạn chó xuống, “có lúc phải cần một người đàn ông để giải quyết vấn đề.”

Đạo lý này sao cô không biết chứ.

Nhưng thường thấy không cần thiết vì luôn có bố mẹ giúp cô giải quyết mọi vấn đề.

Bạn chó chăn cừu có được sự tự do lập tức chạy khắp nhà. Ngửi ngửi chỗ này, hít hít chỗ kia, đúng là không sợ người lạ.

Cô đi vào bếp định rót nước cho anh, nhớ đến trong bình nước đã chẳng còn nước chỉ đành mở tủ lạnh: “Chỗ em chỉ có coca, hay là anh đợi một lát em xuống nhà mua chút nước lên?”

Ngoài cửa không lập tức đáp lời, cô vịn cửa tủ lạnh, ló đầu nhìn phòng khách.

“Không sao, coca đi, bây giờ thỉnh thoảng tôi cũng sẽ uống.”

Anh đang ngồi ở chỗ tay vịn của sô pha, phía chếch anh đang bật đèn tường, kéo dài bóng của anh. Bạn chó dường như đã chạy đủ, ngoan ngoãn dựa vào bên chân anh, một người một chó đều tùy ý như đang ở nhà mình…

Tư Niệm ừ một tiếng, xoay người lấy coca rồi lại lấy hai cái cốc.

Trên lon vẫn còn nước lạnh khiến cho lòng bàn tay ươn ướt.

Vì sợ ga giường bị mèo cào rách nên cô đặt coca lên bàn trà rồi bế mèo vào bếp, nhìn nó ăn uống no đủ rồi mới bế nó ra phòng khách.

“Mèo nhà em tính tình không tốt, anh cẩn thận bị cào đấy.” Cô giải thích, có chút ngại ngùng.

Bạn xem chó nhà người ta ngoan ngoãn bao nhiêu…

Lúc đang thầm hổ thẹn bản thân không biết cách dạy bảo, Coca vốn híp mắt nép trong lòng cô bỗng nhiên kêu “meo” một tiếng sắc nhọn, lập tức dựng lông… Cô bị dọa cho thả tay ra, một bóng trắng nhảy bổ vào bạn chó.

Thôi xong.

Tư Niệm vô thức đuổi theo, lúc muốn túm lấy mèo thì Trình Thần đã giơ tay nhấc gáy mèo lên, tách nó và chó ra, một cánh tay khác vững vàng đỡ lấy Tư Niệm đang ngã xuống bạn chó.

Một người một mèo đều thành công được giữ chắc.

Bóng dáng nhỏ màu trắng trong tay anh tức giận giơ móng vuốt.

Tư Niệm cảm thấy độ ấm của lòng bàn tay anh, hơi hoảng hốt, vốn tưởng rằng anh sẽ thả mình ra trước, không ngờ anh lại nhìn mèo trước, rất nghiêm túc mà nhướng nhướng mày.

Hai giây sau, mèo Coca vô địch vũ trụ đã hoàn toàn bại trận, nịnh nọt mà vẫy đuôi mấy cái.

“Hổ giấy thôi mà.” Anh cười đưa ra kết luận rồi nhìn Tư Niệm.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng đem theo chút ý cười ấm áp.

Tư Niệm nhìn chằm chằm anh, vẫn luôn như thế, người này cười hay không cười hoàn toàn khác nhau. Nếu như ban nãy người ở lầu dưới cũng nhìn thấy nụ cười như này, khẳng định là sẽ không sợ anh nữa.

Anh buông tay ra, cô vội càng đứng thẳng dậy, rót coca vào trong cốc đưa cho anh.

Bọt màu trắng dâng lên từ đáy cốc kèm theo âm thanh rất nhỏ, vô cùng vui vẻ.

Ban nãy trong nháy mắt là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn anh chân thực, ngoài khuôn mặt đã quá quen thuộc ra, những thứ còn lại đều xa lạ.

Cảm giác này thực sự rất kỳ quái, người này cô đã từng thích, chính là kiểu tình cảm đời này không thể yêu được người thứ hai, hiện tại vẫn ghi nhớ từng câu nói đã từng nói với anh.

Nhưng cho dù là cảm giác nói chuyện, tư thế ngồi, thậm chí là động tác anh đỡ cô, đều xa lạ vô cùng.

Hai người trò chuyện không mặn không nhạt.

Không mảy may nhắc đến chuyện xưa, từ đầu đến cuối chỉ xoay quanh công việc.

Coca nép trên đùi anh ngủ say, nghiễm nhiên quên mất chủ nhân ngày ngày cho nó ăn cho nó uống.

Bạn chó chăn cừu kia thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, ngửi ngửi mèo rồi nhìn Tư Niệm sau đó tiếp tục nằm xuống giả vờ ngủ.

Mãi cho đến khi tiễn Trình Thần về, cô nằm lên giường, bỗng nhớ đến một vấn đề quan trọng, lập tức gửi một tin nhắn cho anh: Quên hỏi chó của anh tên gì thế?

Mơ mơ màng màng đợi rất lâu, lòng bàn tay bỗng nhiên có tiếng rì rì.

Chỉ trả lời một chữ: Sprite.

Cô nhìn điện thoại, triệt để tắt máy.

Lúc đó cô thích nhất nằm trên ban công, mặc cho giữa hè hay trời đông giá rét đều sẽ không ngừng uống Coca, mà anh ở bên đầu dây kia nói Coca không tốt cho sức khỏe như này như kia, vô cùng nghiêm túc. Cuối cùng làm cô bực mình, dứt khoát nói sau này sẽ nuôi một con mèo tên Coca, ai bảo anh cũng không thích mèo chứ?

Vốn muốn giận anh một chút, kết quả anh chỉ cười nói: Được, thế thì anh nuôi chó tên Sprite, vừa vặn một đôi luôn.

Bình luận
× sticky