Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhớ Mãi Không Muốn Quên

Chương 11

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Trình Thần bỗng nhiên nói: “Đem tôi xem kịch bản em đã sửa xong.” Tư Niệm lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy vào phòng ngủ mang một tập giấy A4 đã in xong ra đưa cho anh: “Cần bật đèn thêm cho anh không?”

“Không cần.”

Cô ừ một tiếng, dùng chân dẫm lên lưng Sprite chơi cùng nó.

Sprite hiểu ý lập tức lăn một vòng, nằm ngửa trên sàn nhà. Coca meo một tiếng nhảy lên bụng Sprite.

Tư Niệm đang cảm thán sự hòa thuận của chó và mèo liền nghe thấy Trình Thần gọi mình: “Tư Niệm.”

Cô quay đầu lại nhìn anh đang chỉ vào một chỗ: “Nói cho tôi biết “đồng tử bỗng nhiên co lại”, em để diễn viên diễn như nào?”

“Hả?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, “thì chính là nhìn thấy thứ đáng sợ, đồng tử đột nhiên co lại ấy.”

Trình Thần ừ một tiếng, gỡ kính xuống, hai ngón tay xoa nhẹ mũi: “Tôi biết, nói cho tôi phải diễn thế nào.”

Tư Niệm sửng sốt.

Điều này thực sự là một câu hỏi nghiêm túc.

Kỹ thuật diễn của Thẩm Triết chắc vẫn chưa đạt đến mức có thể co đồng tử.

“Lần trước bạn tôi làm một bộ phim,” Trình Thần đặt kịch bản lên sô pha, “Người trong đoàn phim của cậu ta nhìn thấy trên kịch bản viết “nhanh nhẹn như thỏ chạy” đã thực sự đi bắt một con thỏ. “

Trình Thần cười gượng: “… Đúng là thú vị.”

“Vì vậy có lúc từ viết trực tiếp có thể khiến người ta hiểu, sẽ tương đối tiết kiệm sức hơn cũng sẽ không gây ra trò cười. “

Tư Niệm vâng một tiếng: “Thực ra em viết ý này cho thấy anh ta thực sự đang kinh hoàng”

“Nhưng diễn viên nhận được kịch bản thường sẽ hỏi tôi, “đạo diễn, cái này diễn như nào,”” Trình Thần dựa vào sô pha, tiến sát cô, “Em cảm thấy nên diễn như thế nào?”

Đây là một vấn đề.

Tư Niệm nhìn vào mắt anh, cố gắng để anh tưởng tượng rất kinh hãi. Nhìn vào đôi mắt đó, đen nhánh còn ánh lên ánh sáng của đèn tường, nhìn mũi, khóe môi của anh… dường như, dường như không liên quan lắm đến kinh hãi.

Trong phòng rất yên lặng, có âm thanh của đồng hồ quả lắc, từng tiếng từng tiếng từ tai xâm nhập vào trái tim.

Rất lâu rất lâu trước đây.

Hai người đã từng thảo luận một chủ đề.

Khi đó chắc là trái tim thiếu nữ nảy nở mầm xuân nên mặt dày hỏi anh vấn đề lần đầu tiên gặp nhau có nên kiss hay không, hai người nghiêm túc nói chuyện điện thoại rất lâu, xét thấy cũng đã gọi là ông xã bà xã rồi, tiến trình cần thiết này vẫn phải giải quyết trước… Sau đó thì sao?

Cô kiềm nén tiếng tim đập nhưng lại có thể nghe thấy được tiếng hít thở của anh.

“Em cảm thấy… em vẫn nên sửa lại kịch bản.” Cô cố gắng tìm đề tài nói chuyện.

Khóe miệng anh dường như cong lên: “Được.”

“Sửa thành vô cùng sợ hãi để Thẩm Triết tự phát huy vậy…”

“Được.”

Tiếng đồng hồ quả lắc càng ngày càng to.

Bình thường không to như vậy à nha…

Người Trình Thần tiến về phía trước, bàn tay phủ lên tay đặt trên sô pha của cô, nắm nhẹ lấy.

Lòng bàn tay của anh cũng rất nóng, nóng đến mức khiến rất cả cảm quan đều mơ hồ…

Cô mím môi nhìn anh, không né tránh.

Cô nghĩ kĩ rồi, nếu anh hôn… thì em có thể coi như chúng ta đã làm lành…

Khoảng cách rất gần rất gần.

Cô nhìn thấy anh dường như đang thực sự cười, nụ cười rất đẹp.

Ngay trong khoảnh khắc nhắm mắt lại,

Một tiếng mèo kêu bén nhọn, kinh hãi đến mức cô mở mắt ra. Một bóng trắng đã nhào vào Trình Thần.

Thôi xong.

Tư Niệm vội túm lấy mèo nhưng chỉ túm được đuôi nó.

Coca lại bén giọng kêu lên, đôi mắt xanh lè quay lại nhìn chằm chằm Tư Niệm.

“Coca… thích ghen.”

Tư Niệm cười gượng giải thích, lập tức ôm lấy mèo thấp giọng dỗ dành, chẳng dám nhìn anh nữa.

Xem xem vào thời khắc then chốt vẫn là Sprite bình tĩnh đến mắt cũng chẳng buồn ngước lên.

Đợi đến khi cuối cùng Coca đã ngoan ngoãn nép trong lòng cô, cô mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên mặt đất: “Mười hai rưỡi rồi…”

Trình Thần vỗ vỗ lưng Sprite, bạn chó rất ngoan ngoãn mà chạy vào bếp xì xụp uống mấy ngụm nước rồi nằm ở cửa phòng khách. Trông cửa ngủ.

“Tôi xem kịch bản em đi ngủ trước đi.”

Nói xong anh lại cầm tập giấy A4 ban nãy lên, tỉ mỉ xem kịch bản, dường như thực sự là nghiêm túc đến mức hồ đồ.

Tư Niệm đâm lao phải theo lao, chỉ có thể nhận thua: “Em đi lấy chăn gối cho anh.”

Anh ừ một tiếng, không ngẩng đầu lên.

Nếu như không có sự quấy rối của Coca…

Tư Niệm chống cằm xem email trên chiếc bàn nhỏ ngoài ban công, rõ ràng là một đống công việc lớn nhưng căn bản khiến cô không vững tâm làm việc. Cũng may “Hoa Trang” đã bắt đầu bấm máy, Trình Thần đã đi Tân Cương, xa tít tận xa mạc Gobi, trời cao hoàng đế ở xa.

Vì vậy theo lý thường tiếp tục cố gắng phát triển tiền đồ nên cô bắt đầu không ngừng bàn bạc kịch bản mới.

Đối mặt với ánh mặt trời cuối thu, lúc cô đang mệt mỏi muốn ngủ thì ava trên QQ của Thẩm Úy Giác bỗng nhiên rung lên.

Thẩm Úy Giác: Ố ồ, tớ bị cậu và kiếp trước làm cho ghen chết rồi.

Tư Niệm:??

Thẩm Úy Giác: Lượn đi, lượn đi xem weibo nghìn năm chẳng động đến của cậu.

Tư Niệm:?!

Trên Weibo không phải là tên thật của cô, tất cả là những độc giả quyển tiểu thuyết trước của cô. Trừ Thẩm Úy Giác và biên tập ra căn bản không có người cô quen ngoài cuộc sống, vì thế bỏ lâu ngày cũng thành quen rồi.

Không ngờ tới lại có comment khiến người ta nhiệt huyết dâng trào @ cô.

“Thời đại học cuồn cuộn sức xuân của anh đã chơi với người như thế nào? @ Niệm Niệm, cô gái đặc biệt này đã dẫn dắt anh đọc cuốn sách nào là hoa rơi, nào là giấc mộng, đã mở ra nội tâm thiếu nam sôi nổi của anh, còn từng mông lung gọi “kiếp trước” nha, cái vò axit flohidric Tây Hồ này đã muối anh chẳng còn hình người nữa, nay gặp lại, độ phân giải của Flickr rốt cuộc vẫn kém mấy kiếp? “

Tư Niệm lập tức không buồn ngủ nữa, vui mừng khôn xiết.

Dĩ nhiên là Lâm Hân.

Cô chẳng nghĩ ngợi gì, tình trạng kẹt kịch bản ban nãy cũng chẳng còn lập tức cười reply lại:

“Nhớ lúc mới gặp, lúc anh nửa đêm tới kí túc xá của em đưa đồ ăn vặt cho ai đó, em còn kinh hãi coi anh là người giời, sau này lại là trăm mối gút mắc càng có duyên phận, hôm nay sau n năm không gặp, bao nhiêu thay đổi thế nhưng vẫn gặp nhau trong ngày hoàng đạo này, chín kiếp oan nghiệt có tính không.”

Trong lòng cô ôm mèo, dưới chân giẫm lên chó càng đọc càng vui.

Rất nhanh có người cũng reply lại.

Trình Thần: “Kịch bản có chút vấn đề, tới Tân Cương bàn bạc.”

Không chỉ @ mà còn trực tiếp post trên weibo của anh.

Vì thế trong vòng ba phút, cô đã được @ 3000 tin đều là comment của fan Trình Thần.

Chỉ có ba người gửi tin nhắn mật.

Thẩm Úy Giác: Ố ồ, mối tình đầu của cậu ghen kìa.

Thẩm Triết: Tân Cương chào đón em, mang cho anh một ít bánh bao nhá.

Lâm Hân: ha ha ha ha ha ha…

Tư Niệm suýt chút nữa thì túm lông mèo, gửi lại một tin nhắn mật cho Lâm Hân: “Sao anh biết được Weibo của em hả?”

Lâm Hân: Em không để ý anh và mối tình đầu của em follow nhau sao?

Điều hòa nhiệt độ tỏa ra gió nóng nhưng cô lại cảm thấy lạnh.

Lần này thực sự hỏng rồi… Cô do dự rất lâu, quyết định gọi điện thoại cho Trình Thần, thăm dò ý tứ xem cô có thật sự cần đi Tân Cương không? Bây giờ sắp mùa đông rồi, diễn viên bọn họ đều có tiền ủng hộ, vì nhân dân tệ có bị lạnh cũng cho lạnh luôn nhưng cô đơn thuần chẳng liên quan gì đi làm cái gì chứ?

Điện thoại reo rất lâu đầu dây bên kia cũng không có người nhận, cô sắp cúp máy Trình Thần cuối cùng mới nhận điện thoại: “Có việc à?”

“… Việc ấy, kịch bản có vấn đề gì thế? Em muốn nghe ý kiến trước.” Tư Niệm bình tĩnh nói chuyện.

“Vấn đề không được coi là quá lớn.”

Tư Niệm thầm thở phào.

“Tốt nhất phải gặp mặt bàn bạc.”

Bàn bạc điều kiện giữa người và người, điều sợ nhất chính là đối phương nói hai từ “tốt nhất”. Thực ra ý tứ này rất rõ ràng chính là không cần cự tuyệt nữa. Đây là cách giải quyết tốt nhất. Vậy là cô thân là bên kịch rất không có nhân quyền, đợi thái độ của Trình Thần rất bình thản mà cúp điện thoại, chỉ đành lập tức lên mạng tra vé máy bay.

Vốn là chuyến bay bốn giờ chiều nhưng lúc đến sân bay thông báo bị hủy, trực tiếp chuyển đến chuyến bay muộn hơn.

23:40 đến sân bay Urumqi rồi lại lái xe gần ba tiếng tới Jimusaer.

Tối nay là cảnh đêm nên lúc cô xuống xe thì vừa lúc kết thúc công việc, mọi người đang ăn khuya.

Thời tiết lạnh nên tất cả mọi người đều quây xung quanh một lò sưởi lớn ăn đồ ăn, lúc Tư Niệm đi tới, trợ lý Đồng Tiếu đã cười hì hì đặt một nồi Mao Huyết Vượng to mang từ Urumqi tới xuống đất: “Chị Tư Niệm xuống máy bay, cố ý tìm nơi mua đấy.” Ở nơi hoang vắng hơn ba giờ đêm bỗng nhiên xuất hiện một bát Mao Huyết Vượng thơm ngào ngạt, nào còn ai quan tâm đồ ăn có phải chính tông hay không cơ chứ? Đặc biệt trong lúc mọi người đã vô cùng mệt mỏi, vô cùng lạnh.

Tư Niệm nhìn Trình Thần bên cạnh lò sưởi, ở đây nhiều ngày như vậy khó tránh khỏi bị phơi nắng đen đi một chút.

Tuy nhiên da màu tiểu mạch cũng đẹp…

“Ôi trời?” Thẩm Triết suy nghĩ, “Món này đạo diễn Trình của chúng ta thích ăn nhất à nhà, biên kịch đúng là khéo thế.”

Tư Niệm nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta một cái.

“Nhìn thơm quá,” nữ diễn viên Đồng Giai mặt quấn trong khăn thuận miệng nói, “Em thích ăn cay nhất nhưng mà khí hậu ở đây không tốt, sợ trên mặt sẽ mọc mụn, mọi người ăn đi em đi ngủ trước đây.”

Cô nàng đứng lên, lần lượt ôm từng người, không ngừng nói vất vả.

Tới chỗ Thẩm Triết, Thẩm Triết vùi đầu ăn hoàn toàn không đếm xỉa đến.

Tới chỗ Trình Thần, vừa lúc Trình Thần bỏ đũa xuống muốn nói với Tư Niệm gì đó thì Đổng Giai đã đi qua dịu dàng nói: “Đạo diễn vất vả rồi.” Vừa nói vừa giơ tay ra muốn ôm Trình Thần…

Đồng Tiếu đã nhìn đến ngây ngốc, Tư Niệm liếc Trình Thần một cái rồi lập tức dịch chuyển ánh mắt thấp giọng nói với Đổng Tiếu: “Phải quen đi, đoàn mà phim thân thiết như người một nhà mà, rất bình thường rất bình thường.”

“Hôm nay vất vả rồi,”Trình Thần nhàn nhạt nhìn Tư Niệm một cái, “Hôm đó tôi nói kịch bản có chỗ không rõ ràng vừa hay biên kịch đã tới rồi, bữa trưa ngày mai chúng ta bàn bạc.”

“Được, cảm ơn đạo diễn Trình.” Đồng Giai cười cười, thích hợp thu động tác về, đi mất.

Mọi người vẫn nói chuyện phiếm.

Phỏng chừng việc yêu cầu ôm rồi nghỉ ngơi này mọi người đã quen rồi.

“Tư Niệm,” Thẩm Triết kéo một cái ghế đẩu đặt giữa mình và Trình Thần, “đến đây, anh thảo luận kịch bản với em.”

Nửa đêm nửa hôm rồi thảo luận cái đấm ấy.

Tâm tình Tư Niệm bỗng nhiên vô cùng sa sút, đi qua ngồi xuống, nhìn nồi Mao Huyết Vượng ấy thế nào cũng không vừa mắt. Nhìn ớt, màu sao đậm thế chắc chắn không phải ớt tươi, tiết ít như thế lại còn cho nhiều rau như vậy, đúng là khó chịu… tóm lại, chính là không thuận mắt.

Đoán rằng Thẩm Triết cũng phát hiện ra bầu không khí là lạ, chỉ ra sức tranh đồ ăn với người khác, yên lặng hoàn toàn.

Giọng nói của Trình Thần rất thấp; “Đổng Giai như thế mọi người cũng đã quen rồi.”

Tất cả mọi người đều ngồi ở một bên lò sưởi chỉ có ba bọn họ ngồi ở chỗ này, mọi người thấy hai người nói chuyện cũng không nghe rõ nói gì, chín mươi phần trăm đều tưởng rằng đang nói về kịch bản.

Tư niệm ừ một tiếng không nói gì.

Anh tiếp tục nói: “Tôi chưa từng ôm cô ấy, em đừng hiểu lầm.”

“Em có hiểu lầm đâu.” Tư Niệm nhìn lung tung khắp nơi.

“Anh cũng chưa từng ôm.” Thẩm Triết cảm thấy mình nên điều tiết bầu không khí một chút.

Tư Niệm và Trình Thần đồng thời nhìn anh ta.

“Coi như anh chưa nói gì.” Thẩm Triết thức thời ngậm miệng.

Trình Thần thanh thanh cổ họng: “Hiếm có tới đây, chiều mai tôi đưa em đi dạo xung quanh, gần đây có một số chỗ phong cảnh cũng không tồi.”

“Không phải ngày mai bàn kịch bản với Đổng Giai sao?” Tư Niệm tiện tay cầm đôi đũa dùng một lần, gảy đồ ăn trong nồi, gắp một miếng giăm bông cho vào miệng, cay đến mức hít một hơi, lập tức bị ho.

Một bình nước được đưa qua, là bình giữ nhiệt cá nhân.

“Uống ngụm nước, ăn chậm thôi” Sự mệt mỏi trong giọng nói lộ ra ngoài, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng dịu dàng.

Bình luận
× sticky