Tần Vũ Dương xoa xoa mí mắt phải vẫn còn đang nhảy, trong lòng bực bội bất an. Năm năm trước cô và Triệu Tịch Vũ bởi vì Cố Mặc Hàm mà có cùng xuất hiện, năm năm sau, lại vì Cố Mặc Hàm mà các cô gặp lại, hai cô thật đúng là hữu duyên!
Tần Vũ Dương vẫn duy trì trạng thái ngây ngây ngô ngô đến hết giờ làm, sau khi hết giờ làm Tần Vũ Dương vừa ra khỏi thang máy, thì đã thấy trong đại sảnh có một người đẹp giới tri thức đang đợi cô. Sau đó, cô chờ mí mắt không nhảy nữa. Tần Vũ Dương mới rõ, cô cuối cùng cũng phải kết thúc.
“Học tỷ, nếu như chị có thời gian tôi muốn cùng chị nói chuyện một chút.” Triệu Tịch Vũ mở miệng trước.
“Nếu tôi nói không tiện thì sao ?” Tần Vũ Dương mỉm cười trả lời cô ta.
Vẻ lúng túng hiện lên trên mặt Triệu Tịch Vũ, hơi lộ ra vẻ bối rối.
Tần Vũ Dương có hơi hứng thú nhìn vẻ mặt Triệu Tịch Vũ, cô chợt cảm thấy bản thân mình thực sự hơi hứng thú với sự xấu xa này.
“Tôi nghĩ tôi không còn gì để nói. Về công, tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm trở thành đối thủ cạnh tranh, nên không có gì để nói, nếu như cô có lời muốn nói, mời ngày mai hãy đến, bây giờ đã hết giờ làm. Về tư, cho dù năm đó tôi và Cố Mặc Hàm chia tay cũng không hoàn toàn vì cô, nhưng liên quan đến cô là không thể tránh khỏi, dù tôi đã không giận chó đánh mèo với cô, nhưng mà cũng không tỏ vẻ tôi muốn nhìn thấy cô. Là một người phụ nữ bình thường, tôi cũng có những phản ứng bình thường của phụ nữ, nhìn thấy tình địch trước đây, tôi không có trừng mắt lạnh lùng nhìn cô thì đã thể hiện sự giáo dục và nội tâm của tôi rất tốt. Còn có, đừng gọi tôi là học tỷ, tôi không chịu được.”
Tần Vũ Dương nhìn đôi mắt Triệu Tịch Vũ khi nói ra những lời này, sau đó hướng về phía Triệu Tịch Vũ khẽ mỉm cười, rất thành công chứng kiến sắc mặt Triệu Tịch Vũ từ hồng chuyển sang trắng lại chuyển sang xanh, xoay người rời đi.
Triệu Tịch Vũ, năm năm trước tôi không so đo cùng cô là tôi nhu nhược, năm năm sau, cô còn muốn bịa đặt sự yếu ớt như quả hồng mềm, thì cô tìm lộn người rồi.
Khi Tần Vũ Dương mới vào xã hội thì ông Tần đã từng nói một câu với Tần Vũ Dương: “Con gái một mình xông xáo bên ngoài, bị ủy khuất lớn đến đâu cũng không được bỏ cuộc, không được tức giận, phải ghi ở trong lòng, sớm muộn gì có một ngày, cũng sẽ trả lại cho bọn họ toàn bộ cả vốn lẫn lời.”
Mấy năm nay Tần Vũ Dương vẫn luôn nhớ kỹ, cũng đã làm như vậy.
Trên đường về nhà Tần Vũ Dương mua một quyển tạp chí tài chính kinh tế, ảnh bìa trên quyển tạp chí tài chính kinh tế là một tấm hình chụp Cố Mặc Hàm. Hiệu quả bức ảnh bày ra rất rõ nét rất lớn, Cố Mặc Hàm cười đến phong lưu phóng khoáng trước ống kính, một đôi mắt hoa đào dường như muốn bay lượn trên tóc mây, trong con mắt sâu thẳm là những con sóng ánh sáng lưu chuyển, cùng với bức ảnh mặt nghiêng lần trước là hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng là một người, làm sao lại cho người ta có hai loại cảm giác, lần trước là vương tử băng sơn lãnh khốc, lần này lại như Hoa Hồ Điệp. Tần Vũ Dương cảm thấy cô một chút cũng không có khoa trương, tấm hình này của Cố Mặc Hàm phải hấp dẫn bao nhiêu thiếu nữ thiêu thân lao đầu vào lửa nha!
Kỳ thật động cơ Tần Vũ Dương mua tạp chí lần này cùng lần trước là hoàn toàn không giống nhau. Cuộc tiếp xúc hôm nay làm cho Tần Vũ Dương cảm thấy Cố Mặc Hàm bây giờ đã không phải còn là Cố Mặc Hàm mà cô từng biết, vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô cần nhiều cái nhìn để hiểu rõ một chút về công ty mới nổi này.
Xem kỹ một chút bài viết giới thiệu Cố Mặc Hàm trên tạp chí, Tần Vũ Dương lại lên mạng xem một số tin tức đều nói về những thành công to lớn này cùng với những lời khen ngợi của các chuyên gia đối với Cố Mặc Hàm trong đoạn thời gian này.
Tần Vũ Dương phải thừa nhận rằng, Cố Mặc Hàm có thể trong thời gian thật ngắn trở thành người mới nổi có quyền có thế[1], điều này cùng với năng lực thủ đoạn của anh là không thoát khỏi mối liên quan. Mấy năm nay anh đã cởi xuống lớp áo ngoài ngây ngô, từ từ tích lũy năng lượng, đầu óc cơ trí, thủ đoạn ngoan độc, bụng dạ thâm sâu, cùng với ngoại hình xuất chúng càng làm cho anh nổi bật hơn giữa những người cùng lứa tuổi, trở thành nhân trung chi long [2]. Chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn của ngày hôm nay, đã làm cho cô hiểu đầy đủ những đánh giá của những nhân vật trong giới công nghiệp là cỡ nào chính xác.
Mọi người trong nghề nói, Cố Mặc Hàm của Phong Hoa là một mẫu người gặp thần sát thần gặp phật sát phật. Anh như Hùng Ưng bay lượn trên bầu trời, quan sát núi sông, tìm kiếm mục tiêu, một khi phát hiện mục tiêu, bất ngờ hành động [3], tấn công lúc không phòng bị [4], một chiêu trí mạng, đánh đâu thắng đó.
Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại cũng thấy hợp lý, ở cái quốc gia tư bản đó ăn thịt người cũng không nhả xương nếu không làm được những điều này chỉ sợ sớm đã không trở về được.
Cố Mặc Hàm, Mặc Hàm, Mặc Hàm…
Tần Vũ Dương nằm ở trên giường, trong đêm tối trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Khi con người ở đêm khuya yên tĩnh lúc nào cũng thích ngẫm nghĩ cùng suy tư. Trong đầu Tần Vũ Dương không tự giác bắt đầu nhớ lại Cố Mặc Hàm lúc trẻ cùng với cảnh tượng ban ngày lúc gặp anh, hai khuôn mặt chồng lên nhau rồi lại tách ra, tách ra rồi lại chồng lên tiếp, tuần hoàn vô tận. Mà cô lại ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, phải nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cô cảm giác mình trong đầu có một sợi dây, hai phe đang tiến hành giằng co nhau, mà sợi dây kia lập tức sẽ bị đứt.
Sáng hôm sau lúc chải tóc thì nhìn thấy trên lược một nhúng tóc, Tần Vũ Dương rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu vẫn tiếp tục mất ngủ như vậy, cô sẽ biến thành người hói đầu mất.
Cô xin nghỉ buổi sáng, đi tới bệnh viện.
Khi Lâm Thanh Dương nhìn thấy em gái, thì cô đang kiểm tra bệnh. Cô thấy Lâm Vũ Dương đang đứng ở trước một phòng bệnh nhìn vào trong, nhìn hết một lượt lúc đang muốn nhìn một phòng bên cạnh, thì tiếp đó nhìn thấy cô.
“Chị!”
“Em tới bệnh viện làm gì? Bị ốm? Nơi này là khoa phụ sản mà.”
“Chị, chị kê cho em chút thuốc ngủ đi!”
“Ngủ không ngon? Thuốc ngủ không thể tùy tiện uống, dùng nó không tốt cho sức khỏe, em trước khi ngủ uống ít sữa sẽ trợ giúp giấc ngủ.”
“Vô dụng, em đều thử qua. Cả một tuần nay em ngủ không ngon, chị xem mắt em thâm quầng rồi này! Còn nữa em rụng rất nhiều tóc, cứ như vậy em cũng sẽ chết trẻ đó.”
Lâm Thanh Dương không chịu nổi sự nhõng nhẽo của cô em gái này, kê cho nó vài viên để yên chuyện.
“Mười viên?”
“Em muốn bao nhiêu, loại thuốc này vốn có giới hạn, không thể kê nhiều được.”
“…”
“Mà này, hàng tháng của em vẫn bình thường chứ?”
Tần Vũ Dương vừa nhìn cũng biết bệnh nghề nghiệp của chị cô lại nổi lên, liền tìm cớ để chạy đi.
Đợi cô cầm thuốc trở lại công ty, thì nghe đến một tin không tốt cũng không xấu.
Phong Hoa đang tiến hành công khai đấu thầu, không chỉ có Đằng Đạt và công ty T, nhiều công ty ở thành phố C đều nóng lòng muốn thử.
Tần Vũ Dương hẹn Lãnh Thanh Thu ăn tối, địa điểm là một nhà hàng lẩu khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố.
“Công ty của các cậu gần đây có tin gì mới không?” Tần Vũ Dương vừa bỏ rau vào trong nồi vừa tình cờ hỏi.
“Cậu muốn hỏi chuyện công khai đấu thầu sao?” Lãnh Thanh Thu để đũa xuống nhìn qua.
“Đứa nhỏ này, thật thông minh!”
“Xin hỏi Tần tổng, ngài cảm thấy trong thời điểm nhạy cảm này cả hai chúng ta là những nhân vật nhạy cảm thì thích hợp thảo luận cái chủ đề nhạy cảm này sao?”
“Tớ chỉ là một công dân thành phố, quan tâm một chút vấn đề lợi ích của mình vài năm sau, dù sao dự án này đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy sự phát triển của thành phố C.”
“Cắt ~ Thưa cô Tần Vũ Dương, kiểu nói chuyện của cô trong ngôn từ được gọi là ‘tào lao’, hơn nữa, ngôn từ của cô cũng thật không tệ đó.”
“Cảm ơn, cô Lãnh Thanh Thu, cô cũng vậy thôi.”
“Haiz, kỳ thật chúng tớ cũng không biết vì sao lại đột nhiên bắt đầu công khai đấu thầu, chúng tớ cũng là trong buổi họp hôm nay nghe được thông báo. Ban đầu cũng đã định cùng công ty các cậu hợp tác rồi. Ai biết, Cố tổng vừa về đến liền thay đổi.”
“Đây là quyết định Cố Mặc Hàm?”
“Hình như vậy.”
Tần Vũ Dương nheo nheo mắt.
“Haiz. Dương này, cậu có nắm chắc là trúng thầu không?”
“Khó mà nói.”
“Cậu cũng đừng quá lo lắng, công ty của các cậu cũng coi như là nhân tài trong ngành công nghiệp này, có thể cùng công ty các cậu cạnh tranh cũng không nhiều lắm đâu.”
“Nhanh ăn đi. Ăn xong đi Tinh Hải ngồi một chút.”
Tinh Hải là một quán bar rất có tiếng ở thành phố C, Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu thường xuyên đến chỗ đó để giết thời gian.
Trong lòng Tần Vũ Dương còn đang suy nghĩ về chuyện đầu tư, có vẻ không tập trung. Ngồi không được bao lâu thì cùng Lãnh Thanh Thu đi khỏi.
___________________
[1] Có quyền có thế: Nguyên văn là “Chích thủ khả nhiệt”, là một câu thành ngữ Trung Quốc. Câu này gần giống câu phương ngôn: “Đặt lửa lửa đỏ, đặt cỏ cỏ cháy” của ta. Nghĩa đen là sờ vào thì nóng bỏng cả tay, dùng để hình dung người có quyền có thế, kiêu ngạo khiến người khác không dám tiếp cận. Câu này lấy từ “Lệ nhân hành” của Đỗ Phủ.
[2] Nhân trung chi long: con rồng trong biển người, chỉ những người kiệt suất.
[3] , [4] Đây là Binh pháp của Tôn Tử, nguyên tác là “Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý”: Tấn công kẻ thù lúc chúng không phòng bị, hành động khi chúng không ngờ tới.