Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhớ Mãi Không Quên

Chương 20: Yến tiệc

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố
Chọn tập

Một tuần sau đi làm liền thấy tất cả các tờ báo tin tức lớn nhỏ của thành phố C đều tranh nhau đưa tin người đứng đầu Phong Hoa từ hai vị iến thành sáu vị, thực lực Phong Hoa được tăng lên rất nhiều, Phong Hoa mở buổi họp báo công khai tin tức này, lại có những bản tin về “Quí công tử thủ đô” mấy ngày trước, làm trong lúc nhất thời danh tiếng của Phong Hoa cùng sáu vị đứng đầu rất lớn, chiếm được sự chú ý của giới xã hội. Đương nhiên dự án hợp tác kia cũng bị nêu lên chương trình nghị sự.

Tại buổi họp đầu tuần, ban giám đốc đặc biệt dặn dò Tần Vũ Dương tập trung toàn lực phải trúng được thầu. Trước lãnh đạo công ty Tần Vũ Dương cũng cam kết, biểu hiện sự quyết tâm.

Họp xong Tần Vũ Dương liền trầm mặc, cô cũng chỉ có thể làm hết sức mình.

“Tần tổng, đây là thư mời của Phong Hoa, sáng nay mới đưa tới.”

Phong Hoa vào lúc này tổ chức yến tiệc không còn gì tốt hơn là để ăn mừng việc Phong Hoa mở rộng quy mô, thuận tiện cùng mọi người trong nghề trao đổi tình cảm. Thời gian ấn định là ba ngày sau, địa điểm tại một khách sạn sang trọng nhất của Phong Hoa, Tần Vũ Dương không muốn đi, nhưng lại không thể không đi.

Vào ngày yến tiệc kia thì gió thổi mạnh, mây đen đầy trời, nhiệt độ bất ngờ hạ xuống dưới 0 độ, sáng sớm Tần Vũ Dương liền nhận được điện thoại, xe của một cửa hàng ở vùng ngoại ô thành phố C xảy ra vấn đề, người tiêu dùng rất tức giận, quản lý bán hàng và quản lý bảo hành thay nhau ra trận mà cũng không giải quyết được, cuối cùng Tần Vũ Dương phải ra mặt tại đây. Bây giờ là giai đoạn trọng điểm cạnh tranh gói thầu của Đằng Đạt, bất kỳ tin tức xấu nào cũng sẽ mang đến nhiều sóng to gió lớn, Tần Vũ Dương không dám chậm trễ, bàn giao một vài công việc thì liền mang theo trợ lý Lương chạy tới hiện trường.

Đến hiện trường, Tần Vũ Dương đại khái hiểu tình hình một chút, đứng trong gió rét vừa xin lỗi, vừa nở cười nhận lỗi, còn bảo đảm sẽ đem xe sửa xong, cuối cùng còn bảo hành bảo trì mấy lần, rốt cuộc mới làm cho người tiêu dùng hài lòng rời đi.

Sau khi người tiêu dùng rời đi, Tần Vũ Dương mới gọi quản lý bán hàng cùng quản lý bảo hành vào phòng họp.

“Quản lý Hoàng, quản lý Triệu, các anh không phải người mới, loại chuyện như vậy nên làm gì bây giờ còn phải để tôi dạy cho các anh sao? Còn để chuyện ồn ào lớn như vậy, phóng viên đều đến đây, các anh lại còn không làm gì?”

Hai người đàn ông lau mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng bảo đảm về sau sẽ không còn xuất hiện tình huống như thế nữa, sắc mặt của Tần Vũ Dương mới hơi chút trở lại bình thường.

“Tôi mặc kệ các anh dùng cách gì, nội dung phỏng vấn của phóng viên hôm nay tôi không muốn nhìn thấy trên mặt báo, nếu để tôi nhìn thấy, các anh biết rõ mình nên làm gì.”

“Dạ dạ dạ, chuyện này chúng tôi sẽ đi xử lý, chắc chắn sẽ không để lên báo.”

Trên đường đi lúc Tần Vũ Dương chờ trở về thành phố C cũng đã hơn hai giờ chiều, vẫn chưa kịp ăn trưa, còn phải kịp về công ty tham dự một cuộc họp. Đến dưới tầng công ty, cô bảo trợ lý cùng lái xe đi ăn cơm, còn mình trở về phòng làm việc ăn hai cái bánh, uống chút nước, lấy tài liệu đi họp.

Hội nghị như cũ vẫn phức tạp dài dòng, dạ dày Tần Vũ Dương đau âm ỉ, cô nghĩ đến yến tiệc tối nay còn có nhiều ly rượu chờ mình, cô liền thấy đau đầu. Đều tự trách mình gần đây ăn uống không quy luật, sớm biết có ngày hôm nay, cô khẳng định ăn thật đúng cách.

Cuối cùng buổi họp cũng kết thúc, cách thời gian yến tiệc cũng không nhiều lắm, cô bảo lái xe đưa cô về nhà thay quần áo, trang điểm, một phút đều không dám chậm trễ, khi đến khách sạn vừa khít thời gian.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu tím cúp ngực, với một cái nơ hình bướm cùng màu nơ rơi bên hông, chiếc váy như dòng nước ôm sát trên người cô, làm dáng người duyên dáng của cô phô ra vô cùng tinh tế, lễ phục bên ngoài tỏa ra óng ánh quyến rũ. Trên mặt trang điểm nhẹ, tao nhã mà tinh tế, hấp dẫn duyên dáng, mái tóc quăn màu rượu đỏ kịp thả lỏng xuống eo, một vài sợi rủ trên bờ vai, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người. Áo cúp ngực thiết kế lộ ra chiếc cổ và cánh tay trắng tuyết, càng lộ rõ vẻ cốt cách sáng đẹp như ngọc, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương, tỏa ra những tia sáng chói mắt. Trên ánh đèn sáng ngời của yến hội, sự lộng lẫy của lễ phục và ánh sáng của kim cương hoà hợp với nhau, tạo cho cô càng nhìn càng đẹp, khuấy động lòng người.

Cô vừa tới không bao lâu, thì chứng kiến sáu vị thiếu gia của Phong Hoa đã đến, từng người một quần áo bảnh thái độ tự tin lớn phong cách nhanh nhẹn, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt toàn hội trường, không trách được truyền thông nói: “Phong hoa” [1] cần phải đổi thành “Tao nhã” [2], lấy Phong Hoa có ý nghĩa này không sai.

Cả ngày Cố Mặc Hàm mặc một món áo sơ mi màu hồng phấn, dưới ánh đèn phác hoạ vẻ cao lớn vững chãi, yêu khí tỏa ra khắp nơi.

Trong lòng Tần Vũ Dương mắng một câu yêu nghiệt liền quay đầu đi, mới vừa quay đầu thì thấy Triệu Tịch Vũ mặc bộ lễ phục màu đen, có vẻ lạnh lùng bí ẩn. Cô ta nâng ly cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương cũng nâng ly chào hỏi, nhưng không uống.

Lần lượt sáu người ở trên sân khấu theo thứ tự nói mấy câu cùng tiếng vỗ tay lớn của mọi người và ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng, yến tiệc chính thức bắt đầu, sau đó lại đổi thành lãnh đạo thành phố họ Lý ở trên phát biểu đơn giản là chào đón Phong Hoa đến thành phố C thúc đẩy sự phát triển. Tần Vũ Dương ngầm bĩu môi, một đám người nhàm chán, thật sự là người nào đó trong triều làm được việc, thì chính phủ sẽ cử ra.

Phong Hoa tương đối liên quan đến nhiều ngành, cũng có mời những người của ngành khác, Tần Vũ Dương lướt một vòng, người cô biết cũng không nhiều mà cũng không ít.

Cố Mặc Hàm đứng ở trên sân khấu nhìn Tần Vũ Dương, cô mặc dù bên ngoài là nhiệt liệt vỗ tay, anh lại nghĩ trong lòng cô nhất định khịt mũi coi thường, cũng giống như lúc trước ở đại học một bên trong lòng đầy sùng kính nhìn giáo sư giảng bài, một bên ở dưới lầm bầm giáo sư già cổ hủ. Nghĩ tới đây, anh vốn là lịch sự mỉm cười biến thành nụ cười chân thành từ trong lòng, trong lúc nhất thời đèn flash lại nhấp nháy không ngừng.

Tần Vũ Dương dạo qua một vòng, cùng vài người quen biết hàn huyên vài câu, sau khi uống vài ly rượu, cô đã cảm thấy dạ dày của cô càng đau hơn. Cô lui lại trong góc phòng, nhìn Cố Mặc Hàm bị một đám người vây quanh, mặt mỉm cười, khi thì mở miệng, khi thì lắng nghe, luôn luôn là một bộ dạng bình tĩnh thoải mái, nghĩ cũng biết nội dung nói chuyện đến cỡ nào nhàm chán, Cố Mặc Hàm còn có thể duy trì một vẻ khiêm tốn như vậy thật sự là không dễ dàng, cô từ đáy lòng cảm thông anh.

Tần Vũ Dương mắt lạnh nhìn những người tâng bốc thay đổi hết nhóm này đến nhóm kia, thay đổi đủ mọi loại tán tỉnh người đẹp hết lượt này lại đến lượt khác, cảm thấy thời gian đã tới, liền đi về phía trước, cô đến đây mục đích chủ yếu là làm quen những người đứng đầu Phong Hoa. Sau này trong cùng một thành phố ngẩng đầu lên không thấy cúi đầu xuống thì gặp [3], ở trong địa bạn của bọn họ cũng rất cần giúp đỡ, mặc dù cô không muốn gặp Cố Mặc Hàm, nhưng Đằng Đạt cũng không phải là của cô.

Cô còn chưa mở lời, Thạch Lỗi liền cầu xin: “Này, Vũ Dương, nói chuyện với cô thì được, nhưng ngàn vạn đừng tỏ ra khuôn phép đó, cả tối nay tôi cười đến cứng nhắc rồi.” Năm người còn lại đều một biểu hiện đau khổ đến động lòng người.

Thạch Lỗi chỉ vào Tần Vũ Dương nói với bọn Hà Văn Hiên:”Đây là Tần Vũ Dương, là bạn học của tớ và nhóc Hàm, đã quen biết nhiều năm.” Sau đó đưa lưng về phía Tần Vũ Dương dùng khẩu hình miệng nói với bọn họ: “Là cái người thủ thân như ngọc đó.”

Mọi người đều đồng loạt vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ, cẩn thận quan sát Tần Vũ Dương.

Thạch Lỗi ho nhẹ một tiếng, lại lần lượt giới thiệu Tần Vũ Dương: “Mạc Sính Dã, Lý Thanh Viễn, Hà Văn Hiên, Doãn Đông Tuân, đều là bạn thuở nhỏ của tôi cùng Cố Mặc Hàm, về sau tất cả mọi người đều là người một nhà!”

Tần Vũ Dương lần lượt bắt tay cũng không chú ý tới Thạch Lỗi sử dụng cụm từ “Người một nhà”, mà sắc mặt Cố Mặc Hàm lại có chút khó coi.

Tần Vũ Dương nhìn bọn họ ở khoảng cách gần, bộ dạng sáu người bọn họ cũng rất được, Mạc Sính Dã khí phách, Lý Thanh Viễn thanh tú, Hà Văn Hiên nhã nhặn, Doãn Đông Tuân trầm ổn, Thạch Lỗi như ánh mặt trời, Cố Mặc Hàm đẹp trai. Tần Vũ Dương trong lòng rất rõ, đây đều chỉ là biểu tượng, đám người bọn họ đều là cao thủ phong lưu, qua rừng trăm hoa nở, không phiến lá dính thân [4].

Lý Thanh Viễn cầm ly rượu cùng Tần Vũ Dương chạm một cái: “Hôm nay có thể biết tiểu thư Tần thực là vinh hạnh, ly này tôi mời, quí cô cứ tùy ý.”

Tần Vũ Dương đương nhiên không thể tùy ý được, cô cũng uống một hơi.

“Á, hôm nay đổi lời kịch, trước kia cậu cũng không nói vậy, quí cô cứ tùy ý là sao?” Hà Văn Hiên đi chọc phá.

“Hà Văn Hiên, cậu cố ý đúng không? Cậu còn có thể độc mồm hơn nữa không?” Lý Thanh Viễn trắng mắt liếc anh một cái.

“Tớ đây chỉ là trần thuật sự thật, cái này đều không phải là cậu đã từng làm à?” Hà Văn Hiên không kiêng nể.

“Cậu…”

“Tớ… Như thế nào?”

Tần Vũ Dương nhìn hai người bọn họ chọc lẫn nhau tôi một câu cậu một câu, quay đầu nói với vài người khác: “Các vị còn bận, trước tôi xin lỗi không tiếp chuyện nữa.” Mỉm cười xoay người rời đi.

Cô vừa đi hai người cũng không ầm ĩ nữa, đều vây đến bên Cố Mặc Hàm: “Anh Cố, là cô ấy phải không? Cậu vì cô gái này ở lại thành phố C mà không quay về?”

Cố Mặc Hàm xoa trán, uống một ngụm rượu, im lặng không lên tiếng.

“Đừng không nói câu nào chứ, chúng tớ đây không phải là quan tâm cậu sao, tớ nhìn cô ấy vừa rồi vẫn không để ý đến cậu a, cậu đã làm gì mà trêu cô ấy vậy?”

“Đúng vậy đúng vậy, bộ dạng cũng không tệ lắm, vóc người cũng tốt, thế nhưng vừa nhìn cũng biết tính tình bướng bỉnh, có phải không?”

“…”

Bọn họ còn ở đằng kia tranh nhau thảo luận, hoàn toàn không còn phong độ vừa nãy.

Cố Mặc Hàm vừa uống rượu vừa nhàn nhã nhìn chung quanh, hạ quyết tâm không để ý đến bọn họ nữa.

“Học trưởng…” Sau lưng một tiếng con gái thanh thúy truyền đến.

____________

[1] Phong (丰) phong phú, to lớn, dồi dào, vậy Phong Hoa có nghĩa là giàu có, phong phú, dồi dào.

[2] Phong (风) thái độ, phong thái, phong cách, còn Phong Hoa có nghĩa là tao nhã, hào hoa phong nhã.

[3] Nguyên văn là “sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến” có nghĩa là gặp gỡ thường xuyên.

[4] Nguyên văn “Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân” trích từ một bài thơ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ có thể hiểu nghĩa là giữ mình trong sạch. Theo mình tra nó có 2 nghĩa. Một là có thể giữ mình trong sạch trước cả rừng người đẹp. Hai là chơi bời quen rồi, thừa sức đối phó với cả rừng người đẹp.

Chọn tập
Bình luận
× sticky