Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 2 – Chương 45: Tiệc quên sầu

Tác giả: Vương Thinh
Chọn tập

Type-er: Recca

Người ta thường nói: “Lòng người khó đoán, lúc nghiêng bên này lúc ngả bên kia, chẳng khác nào thuyền chạy theo hướng gió.”

Ví như đám phóng viên, hai ngày trước, họ còn đồng thanh phê phán phủ họ Khang lộng quyền hãm hại người khác, nhưng sau khi Hoài Bích đến linh đường nói chuyện với bà quả phụ họ Dương thì báo chí lại chia thành hia phe, ngay các báo trước đây giữ vị trí trung lập giờ cũng nghiêng về phía bảo vệ nhà họ Khang.

Cơn bão búa rìu dư luận còn chưa tan thì nhà hàng Tiểu Thuận Hi đã sang tay chủ mới và được đổi tên thành Kim Mãn Đường. Nhà hàng đông khách nghìn nghịt, không khí lúc nào cũng nhộn nhịp, hào nhoáng. Ban đầu, người ta còn lo nơi gây ra bao thị phi này không may mắn, làm ăn sẽ không thịnh vượng. Nào ngờ bắt đầu từ ngày khai trương, khách đã kéo đến không ngớt, thường ngày, muốn đến chưa chắc đã có chỗ ngồi. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Nhà hàng chỉ giữ lại một số đầu bếp lừng danh nhất của Tiểu Thuận Hi trước kia, ngoài ra còn tạo ra một món ăn thương hiệu mới vô cùng đặc sắc có tên là “Tiệc quên sầu”. Không phải người quyền quý thì không được gọi món này. Các thực khách vô công rồi nghề thích hóng chuyện ngày nào cũng dò la xem ông chủ mới của quán rốt cuộc là ai. Kết quả mồm năm miệng mười vẫn không nói được ai là chủ quán.

Thế mà Tiêu Vân Thành lại được đích thân ông chủ của Kim Mãn Đường đặc biệt mời đến thưởng thức món “Tiệc quên sầu”. Có điều, từ hôm bị trúng độc ở tiệc cưới của phủ họ Khang, tuy giờ sức khỏe không còn đáng ngại nữa nhưng bác sĩ vẫn dặn dò phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày. Nhưng hôm nay, đã lên cơn thèm ăn thì Tiêu Vân Thành chẳng để ý gì đến lời dặn của bác sĩ. Huống hồ, anh ta cũng đâu phải bỗng dưng được trở thành thực khách. Tiêu Vân Thành tách khỏi đoàn tùy tùng, theo chân người phụ trách nhà hàng bước vào một gian phòng vô cùng trang nhã. Cửa khép hờ, mùi lan xạ hương thoang thoảng bay vào cánh mũi. Trên xà nhà treo đèn lưu ly lung linh sặc sỡ, dưới dất trải thảm lông cừu màu đỏ, xung quanh đều là cột gỗ chạm trổ hoa văn, chính giữa bày một chiếc bàn tròn bằng gỗ trầm, đằng sau chiếc bàn là tấm phản, bên trên phản đặt hai chiếc đèn bàn. Anh ta ngả người dựa vào phản, đợi nhà hàng bày biện thức ăn. Lát sau, có một người bước vào chắp tay chào, nói: “Vân Thành huynh, từ dạo chia tay đến giờ, huynh vẫn ổn chứ?”

Tiêu Vân Thành nghiêng người, nhìn thấy chủ nhân của câu nói ấy liền ngoạc mồm mắng: “Mẹ kiếp! Lắm chuyện! Ở đây làm gì có người ngoài, chú mày giở trò đó ra làm gì?”

Vương Kình Vũ cũng cười, vén tà áo dài lên rồi  ngồi khoanh chân gọn gàng trên phản. Y móc ra một điếu thuốc châm lửa rồi đưa cho Tiêu Vân Thành, nói: “Từ dạo chia tay nhau ở Lương Sơn, anh vẫn ổn cả chứ? Có điều, Lữ đoàn trưởng vừa mới khỏi bệnh, tốt nhất nên kiềm chế, chút nữa đừng có động lòng với các em út ở chỗ tôi đấy!”

“Mẹ kiếp, càng nói càng khốn nạn! Thấy bảo là ở đây có món đặc biệt! “Tiệc quên sầu”, chẳng lẽ là món này là?” Tiêu Vân Thành nhấc ống thuốc lên rồi lại ném xuống.

“Đã mời anh đến đây thì chắc chắn không để anh cụt hứng ra về.” Vương Kình Vũ ngồi thẳng người, giật sợi dây chuông màu hồng. Tiếng chuông vang lên, mấy thiếu nữ yểu điệu bước vào, tay bưng các loại mĩ vị đặt lên bàn. Vương Kình Vũ mời Tiêu Vân Thành vào bàn tiệc, chỉ vào món trứng cuộn và giới thiệu: “Đây là món trứng chiên dầu mè, anh nếm thử xem.”

Tiêu Vân Thành cảm thấy món này tầm thường quá đỗi, nhưng vừa nếm một miếng đã thấy khác lạ, dường như gia vị cuộn lẫn trứng không phải là vừng, tuy trông hao hao nhưng thơm hơn vừng nhiều. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Anh ta liền hỏi: “Rốt cuộc chú mày cho cái quái gì vào thế? Vừng không thể có mùi vị này được.”

“Trộn hạt anh túc đấy. Trông vừa đẹp mắt, mùi vị lại đặc biệt.” Vương Kình Vũ lại múc nửa muôi canh cá cho anh ta, trên mặt canh trắng sữa chỉ rắc ít hành hoa, cũng không thấy bỏ thêm gia vị hay rau thơm gì khác.

Tiêu Vân Thành uống một ngụm, không khỏi cất lời khen: “Mẹ kiếp, thơm ngon thật đấy! Chưa bao giờ tôi ăn bát canh cá nào có mùi vị thế này. Chắc chú lại bỏ món gì vào phải không?”

“Đúng thế! Bỏ ít vỏ anh túc vào nước dùng. Tôi biết chưa bao giờ anh động vào thuốc phiện, nên hồi ở Lương Sơn tôi cũng chưa bao giờ mời anh. Bản thân tôi cũng không hút, có điều, thỉnh thoảng thả một ít vào thức ăn cũng chả phương hại gì, ăn nhiều mới nghiện. Đây chỉ là món ăn vặt thôi, còn món chính ở đây là cái kia kìa.” Vừa nói, Vương Kình Vũ vừa hất hàm về phía hai ống thuốc.

Cuối cùng, Tiêu Vân Thành cũng hiểu, nhà hàng này thực chất là một quán thuốc phiện, chỉ khác ở chỗ, nó núp dưới hình thức hợp pháp mà thôi. “Chả trách trước dây, chú câu bằng được mấy tay đầu bếp của Tiểu Thuận Hi, chỉ đợi kế hoạch hoàn thành là lập tức quản miếng mồi béo bở này.”

“Nếu Lữ đoàn trưởng muốn, tôi sẵn sàng sang tên cho anh với giá rẻ. Mà nói đi cũng phải nói lại, vừa đến Vũ Hán, anh đã tặng cho Khang Triệu Khanh một món quà nặng tay như thế, chắc phải làm lão đau đầu suốt thời gian dài mất. Có điều, anh cũng mạo hiểm quá!”

“Không dùng khổ nhục kế thì làm sao đẩy con cáo già đó ra được đầu sóng ngọn gió? Lão ta muốn liên minh với quân Hồ Nam hòng cân bằng lực lượng với ta, làm gì có chuyện ngon xơi thế?”

Khang Triệu Khanh đã hạ quyết tâm không quy thuận chính phủ Nam Kinh, đương nhiên Tiêu Vân Thành phải cho ông ta nếm tý trái đắng. Hơn nữa, cậu con quý tử của ông ta lại đen đủi vướng phải Tiểu Kim Đường, khiến con đường tiền tài của ông ta bị hủy hoại không ít. Cũng vì thế, anh ta mới liên kết với Vương Kình Vũ hạ độc thủ trong tiệc cưới của cậu Cả nhà họ Khang. Giờ anh ta phải tạm thời tiếp quản chuyện huấn luyện tình báo, trong khi số tiền mà nội bộ tổ chức có thể chi trả chỉ có hạn, đúng thời điểm khó khăn này, Tiết Vân Tần lại đi tập huấn ở Đức, mấy ngân khố bí mật trong tay Tiết Vân Tần chẳng ai hay biết, chứ nếu biết, anh ta đã có thể lấy ra trang trải chi phí. Dẫu sao Tiểu Kim Đường cũng là một trong những nguồn lực tài chính của tổ chức, Tiêu Vân Thành không vòng vo tam quốc, nói toạc móng heo: “Hiện giờ, tôi đang cần một số tiền lớn, chú mày xem thế nào sắp xếp hộ một khoản.”

Vương Kình Vũ đã sớm lường trước việc Tiểu Kim Đường chỉ là con trâu kéo cày, kiếm tiền cung phụng cho tổ chức. Tuy nhiên, tiền là thứ ai cũng muốn bỏ vào túi riêng của mình. Y liền làm bộ khó xử, nói: “Tiền nong không thành vấn đề, chỉ có điều, một chốc một lát không thể có ngay được. Anh cũng biết đấy, gần đây suốt ngày chính phủ ra rả kêu gọi cấm thuốc phiện, con trai của Khang Triệu Khanh lại cứ nhắm vào Tiểu Kim Đường, nên giờ chẳng thấy lợi nhuận ở đâu, nguồn thu vào còn chẳng bằng nguồn chi ra. Giờ tôi mở nhà hàng này cũng vì muốn ngầm bán thuốc, tạo thêm kế sinh nhai. Hơn nữa, trận lũ vừa rồi khiến của nả bay sạch, nên không huy động được nhiều tiền!”

“Chó má!” Tiêu Vân Thành trợn mắt, nhếch miệng cười khẩy, nói: “Mấy năm trước, Thiên Thiềm khai số tiền mà hai họ Đinh, Đỗ phải bù cho vụ thâm hụt thuốc phiện không phải con số nhỉ, lẽ nào từ đó đến nay không có con mồi nào sa bẫy? Đừng bày trò trước mặt tôi! Chớ tưởng Thiên Thiềm đi vắng là có thể tùy tiện mọc thêm lá gan nữa!”.

“Anh nói gì thế? Tôi cố gắng chạy tiền cho anh là được chứ gì!” Vương Kình Vũ cười trừ, tạm thời đành nuốt cục tức vào bụng. Thực ra, từ ngày y tiếp quản Tiểu Kim Đường đến nay, quá nửa tài sản của đường hội do Thiên Thiềm nắm giữ, đợi mãi mới đến ngày hắn đi thì lại có ngay một thái tuế khác đến. Y nói: “Chuyện lần trước anh giao cho tôi làm, giờ cần làm tiếp không? Vụ vừa rồi bị mợ chủ nhà họ Khang đảo lộn cả lên, không ít báo giới quay sang ủng hộ cô ta.”

“Cứ tạm gác lại mấy ngày, đợi sóng gió lắng xuống, chú cho người dạy cho bọn phóng viên trước đây nói xấu phủ họ Khang một bài học. Nhớ phải xử lý thật gọn gàng đấy, phải để người ta tin rằng do nhà họ Khang làm. Còn về …” Tiêu Vân Thành vốn đã tính toán đâu vào đấy, không ngờ bỗng dưng lại mọc ra một cô gái xoay đổi cục diện, anh ta lại thong thả nói tiếp, giọng không giấu được sự hứng thú. “Có điều, mợ Cả nhà họ Khang cũng khá cao tay đấy! Cô ta đã hết mình vì nhà chồng thế thì chúng ta đương nhiên không được phụ tấm lòng của cô ta, nhất định phải diễn vở kịch này đến cùng. Tôi nghĩ màn kịch tiếp theo, chắc chắn cô ta sẽ khắc cốt ghi tâm suốt đời.”

Vương Kình Vũ hơi sa sầm sắc mặt, sau đó mỉm cười rồi quay lưng cáo từ. Đương nhiên y biết đó là màn kịch gì, đối phó với một người đàn bà thì vũ khí lợi hại nhất chính là một người đàn bà khác.

Tiêu Vân Thành tưởng Vương Kình Vũ có việc gấp nên một mình ngồi nhắm rượu, thế này lại càng tự nhiên. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, chưa đợi anh ta trả lời, một cô gái mặc áo xường xám màu thiên thanh chầm chậm bước vào, trên tay cầm hộp Phúc Thọ cao và ít công cụ hút thuốc. Cô gái đặt đèn lên tấm phản rồi quỳ sang bên cạnh, lấy chiếc muỗng nhỏ bằng bạc khều một ít Phúc Thọ cao lên bàn đèn, cục thuốc phiện cháy đỏ trên ngọn đèn dầu nhỏ mới châm, cô gái kiên nhẫn nặn thuốc phiện thành hình tròn rồi bỏ vào trong ống thuốc. Làn da cô gái ánh lên màu vàng mượt mà dưới ánh lửa, trông như được phết một lớp dầu bóng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta nảy sinh dục vọng. Tiêu Vân Thành liếc nhìn nhưng không nói gì, sau khi lau sạch tay, anh ta lười nhác dựa vào phản, cầm lấy ống thuốc cô gái đưa cho, bảo: “Ông chủ không nói cho cô biết tôi không hút thuốc à?”.

“Biết ạ!” Cô gái ngẩng đầu, tươi cười nhìn thẳng vào anh ta, đáp. “Từ trước đến giờ, người bán thuốc chỉ bán cho người hút thuốc, giống như người ta mở sòng bạc chưa chắc đã thích đánh bạc vậy!”

“Cô biết nhiều đấy nhỉ!” Tiêu Vân Thành lại liếc cô gái thêm lần nữa, càng nhìn anh ta lại càng thấy khuôn mặt cô trông quen quen, nhất là ánh mắt cong cong như vầng trăng non khi cười kia, dường như anh ta đã gặp ở đâu rồi. Đôi mắt ấy như ăn sâu cắm rễ vào tận tâm trí của anh ta. Tiêu Vân Thành ra sức lục lọi trí nhớ, nhưng bóng dáng thảm hại ngày nào và cô gái trước mặt hoàn toàn không giống nhau, phải nói là khác một trời một vực! Anh ta rầu rĩ xoa cằm, so sánh đi so sánh lại, chợt hốt hoảng nhảy dựng lên, đập bàn đánh rầm, lắp bắp nói: “Cô … cô… sao cô dám đến đây? Cô liều quá đấy!”

“Sao tôi không thể đến đây, thưa Lữ đoàn trưởng Tiêu? Lẽ nào một tiểu nha đầu ở Kim Mãn Đường không xứng để hầu hạ ngài? Hay ngày cho rằng dung mạo của tôi làm bẩn mắt ngài? Hay là…” Ngón tay trỏ của cô gái ấn nhẹ lên môi anh ta, rồi như nhớ ra điều gì, cô gái đứng dậy, quay người đặt tay lên vai Tiêu Vân Thành, mỉm cười đầy khêu gợi. “Hay là sự xuất hiện của tôi ở nhà hàng do đường chủ của Tiểu Kim Đường mở làm mất nhã hứng của ngài? Chẳng phải ngài đang sợ điều này sao? Có điều xin ngài cứ yên tâm, dưới sự khổ tâm sắp đặt của ngài và chỉ huy, tôi đã học được cách phối hợp diễn kịch rồi.”

“Cô dám cả gan ngấm ngầm điều tra việc không thuộc phận sự của mình, lẽ nào đây cũng là điều chỉ huy dạy cô hay sao?” Tiêu Vân Thành tức giận quăng ống thuốc đi. “Đúng là vô phép vô tắc! Cô quá đà rồi đấy!”

Cô gái chẳng nói chẳng rằng, chỉ mìm cười đẩy anh ta xuống phản rồi thuận thế ngồi lên người anh ta, ánh mắt sáng rực mời gọi. “Chẳng phải ngài muốn trừng phạt tôi sao? Hay là thế này…” Vừa nói, hai tay cô gái vừa vòng qua cổ Tiêu Vân Thành, đầu ngón tay từ trán trượt xuống vành tai, vuốt ve mấy vòng. Cánh môi tươi hồng khe khẽ lướt qua má anh ta, nóng hôi hổi, rồi di chuyển dần sang môi anh ta, hơi thở thơm mát như hoa lan, dường như sắp hôn anh ta. 

Đột nhiên, Tiêu Vân Thành đẩy cô ta ra, như thể muốn tống khứ mầm họa khỏi người mình, nhưng chưa kịp làm thì cô gái đã nhanh chóng bước ra trước bàn, miệng cười tươi, bảo: “Không biết Lữ đoàn trưởng Tiêu thấy tôi diễn có đạt không? Nếu ngày thấy đạt thì tôi có một kế hoạch mà ngài nghe xong nhất định sẽ không phản đối.”

Tiêu Vân Thành thở phào nhẹ nhõm, chăm chú lắng nghe. Cô gái ghé sát vào tai anh ta, thì thầm nói mưu kế của mình. Tiêu Vân Thành động lòng, bắt đầu đắn đo suy nghĩ. Kế hoạch của cô ta rất rõ ràng, hơn nữa lại khả thi, nên anh ta càng khó từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện Vương Kình Vũ cũng tham gia vào vụ này thì anh ta lại nảy sinh nghi ngờ. “Cô và cậu ta đã bàn bạc đâu vào đấy, cô không sợ lỡ cậu ta thay đổi, bán đứng cô sao? Hoặc cô…”

“Anh sợ anh ấy không kín miệng sao? Ban đầu, anh em tôi bị các anh lôi kéo vào vụ này, chẳng phải anh và chỉ huy đang nắm đằng chuôi sao? Huống hồ, tôi dám đảm bảo dù anh tôi có táng tận lương tâm đến đâu thì cũng không bao giờ mặc kệ sự an nguy của em họ và thím đâu. dfienddn lieqiudoon Còn tôi, sau này càng không dám phản bội tổ chức, bởi tôi đâu nỡ để mẹ và anh họ thay tôi chịu tội. Giờ chỉ huy đang được điều đi nơi khác, lẽ nào có kẻ dám múa rìu qua mắt thợ? Nếu quả có kẻ cả gan làm như vậy, chắc chắn Lữ đoàn trưởng Tiêu sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho kẻ ấy, đúng vậy không?” Cô gái cầm ly trà trên bàn lên rồi buông tay, ly trà vỡ tan thành nhiều mảnh vụn. Có lẽ cuộc đời cô gái cũng giống như ly trà này, bất kể trà trong chén là thượng hạng hay thứ phẩm thì cuối cùng, cũng chỉ còn lại một tiếng rơi.

Tiêu Vân Thành thấy cô gái đã hứa như vậy, lòng cũng lung lay, có điều anh ta không thể hiện ra mặt, chỉ lạnh nhạt nói: “Khi nào có quyết định, tôi sẽ thông báo cho cô. Từ nay về sau, có bất kì thông tin gì mới, cô không cần báo cáo với người khác, cứ bảo thẳng cho tôi biết. Còn chuyện này nữa, mấy năm trước, cấp trên phái tôi đi điều tra tung tích thư liên minh, lẽ ra thư đã rơi vào tay chúng ta, nhưng sau đó lại bị kẻ khác cướp mất. Tuy kể cướp thư liên minh sợ tội nên đã tự sát nhưng nghe đồn hắn ta đã sang tay cho người khác. Người đó vốn là thành viên của tổ chức, nhưng vì nhận hối lộ của bọn Uông Tinh Vệ nên đã bán thư cho đối thủ. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao Uông Tinh Vệ đã bị ép rửa tay gác kiếm, đẩy đi nước ngoài mà đột nhiên lại tái xuất giang hồ và liên thủ với Quế hệ thành một bè phái. Cũng kể từ đó, tên phản đồ bỗng dưng bốc hơi, vì hắn rất giỏi ngụy trang nên chúng ta mãi vẫn chưa lùng ra hành tung của hắn.”

“Chẳng qua chỉ là tờ giấy lộn, sao người ta lại tranh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán thế nhỉ? Chẳng lẽ họ cam tâm nghe theo lời phán của số mệnh chỉ vì mảnh giấy đó?” Nghĩ đến bao nhiêu tai họa khởi nguồn từ nó, cô gái bất giác thấy nực cười.

Tiêu Vân Thành thấy đối phương không hiểu rõ nội tình, vội giải thích: “Tờ giấy đó chỉ mang tính tượng trưng, nhưng trước đây từng có kẻ kí tên lên đó, mà những kẻ đó giờ đây đều oai phong lẫm liệt, không muốn bị người khác công khai bí mật động trời này, họ chỉ muốn che chắn thật kĩ mặt xấu của mình. Nhưng chính vì vậy mà lại phát sinh bao nhiêu chuyện khó lường khiến mấy lần Ủy viên trưởng phải chịu sỉ nhục. Có lần, tôi nghe phong thanh kẻ tình nghi ở Vũ Hán, nhưng xới tung cả cái thành phố này và các tỉnh lân cận mà vẫn không có kết quả. Nếu tin lần này chính xác thì cô nhất định phải tìm cách tóm cổ hắn cho tôi. Không cần cô phải ra tay, chỉ cần báo lại tung tích của hắn cho tôi là được.” Thấy cô gái dường như đang nghĩ theo hướng khác, Tiêu Vân Thành đột nhiên đổi giọng thương lượng: “Trong thời gian này, cô tuyệt đối không nên đến thăm mẹ. Tôi đã tìm cho mẹ cô một nơi yên ổn rồi. Tôi sẽ thay cô lo liệu cuộc sống cho bà ấy. Cô chỉ cần chuyên tâm vào việc chính là được. Chắc chắn tổ chức không để cô thiệt thòi đâu.” Dứt lời, anh ta cúi đầu nhấp ngụm trà, lúc ngẩng lên thì đã không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa, anh ta bất giác cảm thán: “Đúng là không giống chút nào!”

Bước vào trung tuần và hạ tuần tháng Mười, thời tiết dường như đã hạ nhiệt.

Vì cơ thể mệt mỏi nên Khang Triệu Khanh hủy bỏ kế hoạch leo núi vào dịp tết Trùng Dương. Khanh phu nhân cũng ở nhà chăm sóc chồng, để hai vợ chồng Khang Thiếu Đình lên núi Quy Sơn dạo chơi cho thanh thản. Bà ta bật đài rồi dìu Khang Triệu Khanh lên giường, lấy túi sưởi bọc vào trong chăn, gác cẳng chân bị phong thấp của ông ta lên trên. Đang thổi nguội bát thuốc cho chồng, chợt nghe thấy đài phát một mẩu tin, bà ta len lén nhìn sang chồng, thấy ông ta chỉ thở dài mà không nói gì. Khang phu nhân lại sợ chồng dồn nén tâm sự trong lòng, lâu ngày ủ thành bệnh vội vàng bưng bát thuốc tới gần, dịu dàng hỏi: “Đài bị hỏng hay sao mà khi nãy phát tin gì tôi chẳng nghe rõ? Nào, ông uống đi kẻo nguội!”

Thời còn trẻ, Khang Triệu Khanh sợ nhất uống thuốc, cũng bởi vậy nên khi về già, ông tá mới sinh ra lắm bệnh nhiều tật, thấy vợ theo dõi sát sao, ông ta miễn cưỡng uống cạn chén thuốc, uống xong liền chửi: “Bọn Nhật đã đánh đến tận cửa nhà, Thẩm Dương, Trường Xuân rơi vào tay giặc cũng đành, thế mà chúng còn tham lam tiếp tục tấn công. Vậy mà phía Đông Bắc vẫn không có động tĩnh gì, lại còn hạ lệnh không phản kháng. May mà quân sĩ phía dưới dám chống lệnh, ngầm để bộ đội lại rồi đột kích quân Nhật đang chiếm cứ khu vực dọc đường sắt, tháng trước còn cài bom cho nổ xưởng công binh của Nhật mới không đến nỗi mang nhục quốc thể. Bây giờ, Mã Chiếm Sơn ở Hắc Long Giang đang lãnh đạo dân chúng đứng lên kháng Nhật. Tướng sĩ dưới trước đều có khí phách, thế mà thiếu gia Trương [1], người đứng đầu ba tỉnh Đông Bắc lại không học được tinh thần quật cường của Mã Chiếm Sơn. Có thể thấy ông ta chỉ là tướng quân trong khuê phòng, vẫn thiếu một lá gan! Báo hôm nay đâu? Đưa cho tôi!”

[1] Chỉ Trương Học Lương

Khang phu nhân sợ chồng xem báo lại sinh buồn phiền, liền can: “Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh đã! Thời gian này, sức khỏe ông yếu đi trông thấy, sao cứ phải lao tâm khổ tứ vì mấy chuyện này? Khi nào khỏi bệnh thì đâu thiếu việc cho ông bận.”

Dạo trước, mấy kí giả của các tờ báo danh tiếng bị ám sát, khó khăn lắm sóng gió đánh vào phủ họ Khang mới lặng xuống, giờ lại nổi lên cuồn cuộn. Chuyện đó không chỉ khiến những kẻ tọc mạch thích gây hấn nhiều hơn lúc trước mà con gây ra cơn bão đàm tiếu rằng giữa lúc tiền tuyến Đông Bắc từng bước bị sa lầy mà Khang Triệu Khanh vẫn không hề đoái hoài, cố tình tổ chức đám cưới xa hoa cho con trai. Trong lòng Khang Triệu Khanh biết rõ, với tình hình hiện giờ, ngoài thở dài ra ông ta cũng bó tay bất lực. Ông ta nói: “Tôi hiểu hết mọi chuyện, có điều chẳng làm gì được thôi. À, còn chuyện mấy hôm trước tôi bảo bà làm, kết quả thế nào rồi?”

Khang phu nhân đáp: “Tôi đã sai người đi liên hệ từ lâu rồi, nhưng chủ đoàn nói, không phải họ làm cao, có điều, vì mấy hôm nay bộ đội biên phòng Hắc Long Giang vẫn đang hăng hái chiến đầu với quân Nhật nên các đào kép trong đoàn đều thề rằng nếu cuộc chiến chưa ngã ngũ, họ nhất định không hát. Bởi thế, chuyện mời đoàn hát coi như không thành rồi ông ạ.”

“Đoàn hát có tấm lòng như vậy với đất nước kể cũng hiếm. Thôi vậy, cứ sắp xếp ở Bách Lão Hội. Người tôi không khỏe, lại không được phép uống rượu, bảo thằng Thiếu Đình thay tôi tiếp khách.” Khang Triệu Khanh thở dài rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Sắp xếp thời gian xong xuôi, Khang Thiếu Đình đích thân đi mời Tiêu Vân Thành để chuộc tội. Sở dĩ Khang Triệu Khanh chọn nơi thanh sắc này vì ông ta đã tìm hiểu rõ sở thích của đối phương. Tình cờ lúc này Bách Lão Hội cũng tổ chức hội diễn “Tiếng hát Giang thành” để chúc mừng việc mở cửa lại. Tất cả các cô gái có chất giọng tốt và thích biểu diễn đều có thể tham dự cuộc thi, giải thưởng đương nhiên rất hậu hĩnh. Ông chủ Bách Lão Hội thấy Khang Thiếu Đình viếng thăm, liền tát nước theo mưa, mời anh và Tiêu Vân Thành làm giám khảo, mọi chi phí đều do Bách Lão Hội chịu. Khang Thiếu Đình vốn định từ chối, nhưng thấy Tiêu Vân Thành có vẻ rất hứng thú với vai trò này, anh đành nhận lời. Hai người được mời vào chỗ ngồi của ban giám khảo, mấy vị ngồi bên cạnh cũng đều là các phú hào quen mặt, nên mọi người mất khá nhiều thời gian để chào hỏi nhau một cách rất khách sáo. Một lát sau, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Thí sinh đầu tiên bước ra sân khấu là một ca sĩ có chút tiếng tăm ở Giang thành. Cô ta hát một ca khúc diễm tình có tên là [Say phấn hương], tiếng hát của cô ta khiến các quý ông ngồi dưới đều ngất ngây tâm hồn, nghe đến say sưa. Một số người còn chờ cô ta hát xong, liền móc tiền bạc ra sai người mang đến tặng, có người còn hò hét đòi cô ta hầu rượu. Khang Thiếu Đình không quen với cảnh này nên càng lúc càng thấy khó chịu, hứng thú nghe hát ban đầu cũng vơi đi quá nửa.

May mà cô gái tiếp theo ra sân khấu có giọng hát khá trong trẻo, khiến anh yên tâm nghe hết bài. Tiêu Vân Thành ngồi cạnh ngân nga theo điệu nhạc như để phụ họa, anh ta liếc mắt nhìn Khang Thiếu Đình, lòng thầm tính toán. Cô gái kế đó ra sân khấu không chỉ sở hữu giọng hát thường thường bậc trung mà nhan sắc cũng thường thường bậc trung, khiến mấy vị giám khảo ngáp ngắn ngáp dài, liên tục gõ đồng hồ ngầm ra hiệu cho ban tổ chức. dfienddn lieqiudoon Đúng lúc này, đèn sân khấu bất chợt đang bồn chồn lập tức tĩnh lặng trở lại. Chỉ thấy dưới sự bủa vây của ánh sáng, một cô gái mặc váy trắng xuất hiện. Chiếc mũ đó đội nghiêng trên mái tóc đen bồng bềnh gợn sóng, trên mũ gắn tấm màn mỏng màu trắng che khuất già nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi màu đỏ thẫm như màu rượu vang. Cô gái cầm micro, cánh tay thon thả đeo găng tay màu đỏ. Dưới sự phản chiếu của của ánh đèn, sự tương phản về màu sắc lại càng trở nên bắt mắt. Môi cô khẽ cong lên rồi chậm rãi cất giọng u buồn:

[Hoa dạ hợp sớm nở tối tàn. Như duyên mình sáng hợp chiều tan. Nên đừng hỏi sao thiếp chẳng ôm mộng cao sang, cam chịu một mình để duyên phận lỡ làng? Thử hỏi thế gian lạnh lẽo, có bao tấm chân tình đáng để thiếp màng? Chi bằng cứ mặc thiếp hát hết đêm nay, đợi ngày mai sang…]

Khúc ca đã hết mà mọi người vẫn nín thở dõi mắt nhìn cô gái. Đột nhiên, chùm sáng trên sân khấu vụt tắt, lát sau, khi đèn sáng trở lại thì đã không thấy bóng dáng ca sĩ đâu nữa. Giữa lúc mọi người nhốn nháo, ánh sáng chợt trở nên mờ tỏ, không biết từ lúc nào, cô ca sĩ đã bước đến gần bàn giám khảo, rồi đứng lên bàn. Nhìn cô đung đưa chuỗi vòng cổ và nghe tiếng giày cao gót màu đỏ gõ lộp cộp trên mặt bàn mà các đấng mày râu đều ngất ngây. Cô gái uyển chuyển duyên dáng lướt qua các vị giám khảo đang sôi sục vì con quỷ háo sắc trỗi dậy trong lòng rồi đột nhiên dừng lại trước mặt Khang Thiếu Đình, sau đó, cúi xuống kéo cà vạt của anh rồi tiếp tục hát:

[Năm tháng thoáng trôi. Nhan sắc phai phôi. Tình nào trọn đời? Chi bằng mặc thiếp hát hết đêm dài. Kệ ngày mai trôi.]

Khi mặt cô gái tiến sát đến mặt mình, Khang Thiếu Đình mới biết đối phương là ai. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì cô gái đã nhoẻn cười trả lại cà vạt cho anh rồi vén tà váy dài lên một cách vô cùng phong tình, để lộ bắp chân trắng nõn nà. Đúng lúc các quý ông đang dán mắt vào gót ngọc và bắt đầu liên tưởng đến những cảnh tượng không đàng hoàng thì cô gái này nhảy xuống, ngồi trên đùi Khang Thiếu Đình. Hành động bạo dạn đó khiến tất cả những người có mặt ở hiện trường đều trố mắt ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến Khang Thiếu Đình bối rối trăm bề. Thấy nàng sa đọa đến mức này, thấy nàng gợi cảm dường này, anh vừa đau lòng lại vừa động lòng. Anh bất giác giơ tay định ôm lấy nàng thì đột nhiên một tiếng súng vang lên, thô lỗ xé tan phút giây trùng phùng đầy cảm động giữa hai trái tim cố kìm nén sau bao ngày xa cách. Lúc giơ tay lên, Khang Thiếu Đình thấy bàn tay mình ướt đẫm máu. Trong tiếng hét chói tai và hỗn loạn của đám đông, Nhan Khai Thần trúng đạn ngã gục vào lòng anh, bất tỉnh nhân sự.

Chọn tập
Bình luận
× sticky