Dù nhóc Huy có lớn đến thế nào trong mắt tôi có lẽ nó vẫn là một cậu bé. Chúng tôi đã lớn lên bên nhau, tôi từng nhìn nó từ lúc nó còn trong nôi, lúc đeo cặp hai vai vào lớp một, lúc học đi xe đạp rồi đèo được tôi loanh hoanh trong con hẻm cụt, lúc nó vào cấp ba được biết bao nhiêu nữ sinh chào đón với vẻ ngoài dễ nhìn và học hành chăm chỉ, lúc nó bước vào ngưỡng cửa đại học rồi quen biết Thy, cô bé với mái tóc ngắn và đôi mắt trong veo, lanh lợi. Nhìn tình cảm hai đứa từ hồi vào đại học đến lúc ra trường, có công việc riêng tôi thật sự mừng vì ích ra chúng nó chưa một lần vấp ngã.
Thy tốt nghiệp sau nhóc Huy một năm, giờ con bé mới thi xong nên rảnh rang đòi ra phụ tôi trông tiệm. Cả nhà tôi ai cũng yêu quý cô bé vì nó hoạt bát, lại biết cách cư xử, và hơn hết là chúng nó biết cách nhường nhịn và săn sóc nhau khiến ai cũng cảm thấy vui lòng.
“Chị ơi, ăn sáng đi. Anh Huy điện thoại bảo em mua cho chị này.”
Tôi đang quét nhà thì Thy đến, nó đạp chiếc xe đạp leo núi đủ màu, khoác cái áo sơ mi rộng và quần short. Thật sự chỉ có nhìn nó tôi mới thấy mình già.Vì trong đôi mắt, trong con người con bé luôn tỏa ra một loại sức sống khó cưỡng.
Dựng xe trước cửa, nó đưa cho tôi ổ bánh hamburger kẹp thịt cùng với ly sữa đậu nành còn bốc khói: “Chị vào ăn đi, để em làm cho, mấy nay em ở nhà không làm gì đến ngứa ngáy tay chân rồi, ngày nào cũng nằm đối diện với bốn bức tường người em sắp rã luôn.”
Nghe nó than vãn tôi chỉ biết mỉm cười, nó mới bảo vệ luận văn tuần trước, mới nghỉ ngần đó thời gian mà đã làm như sắp tận thế đến nơi. Tôi đưa lại cây chổi rồi vào bàn ngồi ăn bánh. Gần tết nên nó chưa vội nộp hồ sơ, chắc phải qua tết nó mới tìm được công việc ưng ý.
Ăn sáng xong tôi chỉ Thy cách ghép tranh, đóng khung tranh, con bé học hỏi nhanh mà sáng tạo nữa. Tôi thầm nghĩ phải tận dụng triệt để con bé mới được.
Chiều Phát đến, Huy ghé tìm Thy, cả Mai và chồng cô ấy cũng đến góp vui, cái tiệm nhỏ đột nhiên bận rộn lên hẳn. Nhóc Huy đề nghị cả đám ăn uống tại đây, tôi và Phát sang bên kia đường gọi cái lẩu bự với mấy lon bia. Còn về việc tại sao tôi phải đi cùng cậu ấy á, tôi có nhiệm vụ trả tiền còn cậu ấy gọi món.
Lúc đi tôi cố tình đi trước Phát một khoảng, thật ra thì giờ đi gần cậu ấy tôi hơi có áp lực. Lo nghĩ vẩn vơ trước mặt một chiếc xe máy lao ngang qua làm tôi giật mình may mà cậu ấy kéo tôi lại kịp. Mũi tôi đập vào ngực cậu một cái rõ đau. Sau khi hoàn hồn cậu ấy mới hốt hoảng hỏi tôi có sao không, trên gương mặt cậu ấy lộ rõ vẻ lo lắng.
Tôi nói không sao, cậu ấy mới mỉm cười vuốt lại mấy lọn tóc lòa xòa trước trán vì kéo mà bị bung ra rồi tự nhiên luồn mấy ngón tay đan vào tay tôi cùng nhau đi qua đường. Bàn tay ấm áp, hơi chai, những đốt ngón tay sát với nhau lại mang đến cho tôi cảm giác nghèn nghẹn. Chúng tôi từng nắm tay nhau hàng vạn lần đi qua đoạn đường đất cho đến lúc con đường ấy được trải nhựa. Nhưng sao lần nắm tay này tôi lại có cảm giác khác hơn những lần trước rất nhiều. Có lẽ vô số lần trước đó tôi đã không ý thức được những ngón tay đan chặt vào nhau đại diện cho điều gì. Chợt thấy ngượng ngùng, may mà cậu ấy cao hơn tôi nhiều nên không thấy hai gò má đang dần đỏ lên của tôi. Dù chỉ là vọng tưởng nhưng tôi cũng có quyền mơ mộng.
Khánh ghé tiệm như mọi khi, cậu ta quen thân với hết thảy mọi người, chỉ duy một người cậu ta không biết là Phát. Lúc tôi và Phát về Khánh đã ngồi cạnh nhóc Huy trò chuyện rôm rả, lâu lâu Mai còn chen vào vài câu trêu chọc. Tôi tự giác buông tay Phát ra vì mọi người đang nhìn chằm chằm về phía này, nhưng cậu ấy nắm chặt hơn rồi kéo tôi ngồi xuống. Tôi không giằng ra được nên để cậu ấy nắm lấy tay mình, vì dù sao đây cũng đâu phải là lần đầu bị hiểu lầm.
Vừa ngồi xuống, Phát đã nhìn Khánh cười cười: “Nghe chị cậu nhắc đến cậu nhiều, giờ mới có cơ hội gặp mặt, xin chào.”
Khánh vô thức gật đầu với Phát, “Tôi cũng vậy.”
Đột nhiên bị kẹp ở giữa mà không biết hai người đó nói gì, tôi định ngẩng đầu lên hỏi Phát thì cậu ấy vỗ vỗ đầu tôi vẻ cưng chiều, ngay cả Mai cũng nhìn chúng tôi với đôi mắt háo hức xem kịch vui.
Phát nói: “Không cần bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này đâu.” Rồi quay sang hỏi thăm chồng Mai, dù gì thì chỉ mới gặp anh ấy được vài ba lần.
Nếu tôi không bị ảo giác thì tôi thấy Khánh có vẻ nhẹ nhõm hơn sau khi Phát nói câu đó. Tôi cũng biết điều không hỏi nữa. Đồ ăn được mang qua rất nhanh, bữa ăn này nếu trừ bỏ thái độ của Phát đối xử với Khánh hơi kì cục và đối với tôi săn đón là lạ thì cũng tạm gọi là bình thường.
Không biết nhóc Huy vô thức nhắc đến chuyện chúng tôi làm gì mà mọi người lại cứ nhao nhao lên.
Mai: “Vừa tốt nghiệp rồi cưới liền à? Tốc độ cũng, ừm, quickly…” Cô ấy cố ý kéo dài âm cuối rồi bẽn lẽn cười với chồng mình.
Nhỏ Thy sáng mắt: “Hai anh chị mà đám cưới nhất định sẽ rất chói mắt!”
Tôi muốn sặc, có gì mà chói mắt chứ? Con bé này!
Nhóc Huy cưng chiều vỗ vai con bé: “Không cần sốt sắng thế đâu, rất nhanh sẽ đến mình.”
Nó bị cho một cú vào bụng. Đáng đời.
Phát chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Tôi cũng không biết nói thế nào nên ngậm miệng chỉ lo ăn rau. Chỉ có Khánh không bày tỏ thái độ gì, chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn.
Ăn xong Mai và chồng cô ấy về nhà trước, nhóc Huy cũng đưa Thy về, tôi ở lại dọn dẹp không biết Phát và Khánh ở đâu, hai người đó cũng lớn rồi, tôi cũng không thích tò mò tọc mạch.
Lúc đổ rác trước sân mới biết thùng rác đã đầy, tôi đành đi qua một quãng lại thùng rác đằng kia. Lại gần mới thấy Phát dựa lưng vào ngọn đèn đường tỏ vẻ không quan tâm, Khánh quay lưng lại phía tôi, hai người đứng chếch nhau góc bốn lăm độ đều không quay về phía tôi nên không thấy tôi.
“Cậu nói vậy có ý gì? Mối quan hệ hai người thế nào tôi không biết, làm ơn để cho Mây được yên.” Giọng của Phát. Cậu ấy nói chuyện không lớn, lại tiếng xe ngoài kia nên tôi chỉ nghe lờ mờ được vậy.
“Tôi hỏi anh có ý gì mới đúng. Anh làm vậy công bằng sao? Công bằng với chị tôi và Mây sao?”
“Cậu không hiểu gì thì đừng có nói lung tung! Sao tôi không biết ý đồ cậu tiếp cận với Mây là gì? Tưởng tôi là tên ngốc à?”
Khánh nói gì đó nữa nhưng chiếc xe tải lao vụt qua, kèn xe kêu in ỏi át cả tiếng cậu ta, chỉ thấy bộ dáng như muốn lao vào đánh nhau. Nếu nhớ không lầm Phát vừa về nước cách đây không quá hai tuần, trước đây hai người chưa từng gặp nhau thì làm sao có xích mích?
Tôi để rác vào thùng rồi quay về tiệm. Thực ra không phải không muốn biết, mà là nếu là chuyện tốt thì không cần phải biết, chuyện xấu thì nhất định sẽ tới tai. Không cần phải tìm hiểu làm gì.
Khánh vào chào tôi một tiếng rồi về, cậu ấy nói một tuần nữa phải đi công tác nên không đến tiệm phụ tôi được. Đột nhiên nghe cậu ấy nói có phần hơi xa cách, nhưng nhìn vẻ khó xử đó tôi cũng không muốn đào sâu tận gốc rễ làm gì.
Về đến nhà mở điện thoại lên, là mấy tin nhắn của Thành.
[19:23] Em nói chuyện với anh lát được không?
[19:45] Em đang bận à? Vậy ngày mai mình gặp nhau được không?
[19:52] Anh có chuyện muốn nói với em. Khi nào nhận được tin nhắn này gọi lại cho anh. Anh chờ em.
Tin nhắn cuối cùng cách đây ba phút. Anh nhớ em, rất nhớ.
Tôi ghim sạc điện thoại, đi tắm thay một bộ đồ không thể dày hơn và dài hơn. Mấy hôm nay trời trở lạnh nhiều rồi, tôi quấn chăn ngồi co ro trong góc cạnh cửa sổ.
Đứng dậy với tay lấy điện thoại trên đầu giường không biết sao vướng phải hủ thủy tinh đựng đồ cột tóc, cái hủ rơi vỡ tan tành dưới chân tôi. Không dám bước ra nên tôi ngồi yên ở đó, kéo chăn dự lưng vào góc tường điện thoại cho Thành.
“Một loài hoa không có trong vườn xinh
Là do anh đã quá yêu mà ra
Người ta trao hoa liễu ơ là khi đã lỡ yêu một người
Anh sợ khi nói yêu em bây giờ
Sẽ làm rơi cánh hoa bao ngày thơ
Thôi thì anh cứ yêu em âm thầm để anh sẽ mãi giữ bông hoa kia mỏng manh…”
Tiếng nhạc chờ kéo dài vang vọng trong căn phòng tối, anh bắt máy rất nhanh chỉ sau vài câu hát.
“Em đây.” Tôi nói: “Có chuyện gì không anh?”
Anh cười: “Không có chuyện tìm em nói chuyện không được à?”
Đột nhiên nghe giọng cười của anh ở phía bên kia tôi chợt thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
“Ngày mai em có ở tiệm không? Anh ghé qua.”
“Anh không phải đi làm sao?”
“Giờ nghỉ trưa anh sang. Em đang làm gì vậy?”
“…”
Luyên thuyên với anh thêm vài chuyện nữa tôi mới tắt máy tiếp tục ghim cục sạc lên đầu giường. Ngồi thu lu trong góc chợt thấy ấm áp vô cùng, kéo cái chăn dày lên tới cổ như cái khăn len, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng lúc Phát dọn dẹp lại đống miễn cạnh chỗ tôi ngồi tôi còn đang híp mắt vì nắng chói. Thật ra tôi không có thói quen kéo rèm, vì mỗi sáng muốn nhìn thấy ánh nắng len lỏi vào phòng. Nắng chiếu lên gương mặt cậu ấy, nhìn đôi chân mày đầy dặn đang nhíu lại tôi chợt muốn vươn tay vuốt ve.
“Sau này có bể đồ thì làm ơn thu dọn, nếu mà tối qua cậu ngủ không yên ngã nhào có phải gương mặt đã bị cứa đến hủy dung nhan luôn rồi không?” Cậu ấy cằn nhằn nhưng không có vẻ bực bội hay hờn dỗi, chỉ là cằn nhằn như vậy.
Tôi chu mỏ không hài lòng, cậu ấy làm sao biết hôm qua tôi tắt đèn rồi nên không dám động đậy chứ. Mà may là tôi ngủ không ngã như lời cậu ấy nói.
Dọn xong vào trong bọc nhỏ, lấy tay dí dí vào trán tôi: “Mà bị hủy rồi cũng tốt, sẽ không bị ai tranh giành.”
Nói xong không đợi tôi hiểu hay phản bác lại đã nhanh nhẹn cầm túi rác đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Có vẻ hôm nay tâm trạng cậu ấy rất vui? Không nhìn được tôi cũng cười theo thật tươi.
Lời tác giả: Không biết hoa liễu ơ là loài hoa gì gì đó tạm thời chưa tìm ra hình. Đang đi hỏi chuyên gia nên đăng tạm cái hình hoa liễu, mọi người thông cảm!