Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Mùa Hoa Mãi Nở

Chương 27

Tác giả: Đan

Kết thúc kì nghỉ tết Phát phải về trường lĩnh bằng tốt nghiệp rồi về nộp đơn xin việc. Mơ ước của cậu, công việc của cậu, tiễn cậu ấy ra sân bay nhìn chiếc máy bay lao vút lên bầu trời bao la, tôi mỉm cười khoác lấy tay nhóc Huy.

“Đó mới là bầu trời của cậu.” Tôi lẩm bẩm.

“Chị nói gì vậy?” Nhóc Huy hỏi.

“Không có gì, về thôi.” Tôi kéo tay nó chạy ra bãi giữ xe. Đột nhiên cảm thấy việc có ở bên cậu hay không không do tôi quyết định, cứ thuận theo ý trời, vậy thì không cần lo nghĩ nữa. Tâm trạng tôi nhẹ nhõm hẳn, về sắp xếp lại mọi thứ ngày mai lại cùng nhỏ Thy tiếp tục công việc.

“Anh trở lại rồi.” Tôi kéo cái túi xách lại, kẹp điện thoại trên vai, đứng ở giữa đại sảnh trung tâm mua sắm nói chuyện với Thành.

“Vâng.” Tôi nhẹ giọng.

“Tối đến nhà anh, bữa tiệc của năm.” Bữa tiệc đầu năm của chúng tôi.

Năm nào chúng tôi cũng sẽ có một buổi tiệc nhỏ, xem như là đánh dấu trưởng thành, có một số bạn bè cũ của anh, chúng tôi gặp gỡ vài lần cũng xem như thân thiết: “Em và cô ấy đi mua sắm, xong đến chỗ anh luôn.”

“Ừ, qua sớm phụ anh.” Thành cười khẽ rồi cúp máy. Hôm nay có vẻ tâm trạng anh khá tốt.

Đi cùng hai chúng tôi là Khánh, cậu ta xung phong giúp hai đứa tôi xách đồ, đột nhiên dạo này hai người không còn tranh cãi nữa mà tình chị em ngày càng thắm thiết.

Lệ Mai như bà hoàng đi trước chúng tôi, ai biểu người có thai phải được ưu tiên chứ. Tôi và Khánh chỉ như hai người giúp việc khiêng kệ nệ đủ thứ đồ.

“Tiệc đầu năm à?”

“Ừ.”

“Xem ra hôm nay có lộc ăn rồi.”

“Cô suốt ngày chỉ biết ăn thôi à?” Khánh oán thán.

“Tôi ăn cho con tôi, liên quan gì cậu, hả?” Mai khua khua tay, tôi cứ sợ cô ấy không cẩn thận vậy mà cô ấy làm như không có chuyện gì.

Ghé siêu thị mua đồ về nấu, Mai đi một mình, Khánh chở tôi bằng xe Phát. Thật ra tôi chạy xe bình thường đã yếu lắm rồi, huống gì cậu ấy đi mô tô. Không như Khánh, đi chơi bằng xe đạp, đi làm bằng xe hơi. Thì ra dân có tiền thường làm chuyện khác người như thế!

Buổi tối Khánh chở Mai về, Thành đưa tôi về. Đúng ra Khánh muốn đưa tôi về nhưng thấy thái độ khó xử của Mai với mối quan hệ của cô ấy nên Thành đưa tôi về có lẽ hợp lý hơn. Nếu không phải vì mang xe Phát về tôi tình nguyện đi taxi, dù tốn chút tiền đỡ hơn phải ngồi sau lưng anh thế này.

“Phát khi nào thì về?”

“Hơn một tuần nữa, cậu ấy dự lễ tốt nghiệp xong sẽ về.”

“Ừ.” Tôi nghĩ anh muốn nói gì nữa nhưng thấy anh im lặng tôi cũng không mở miệng.

“Nghe nói… em và cậu ấy sẽ kết hôn?” Lúc lâu sau tôi mới nghe anh ngập ngừng hỏi.

Nửa muốn ừ mà nửa muốn không. Nửa muốn nói thật với anh những suy nghĩ trong lòng, nửa muốn nói ừ để anh thôi đừng kì vọng vào tôi nữa. Nhưng những suy nghĩ của tôi không tồn tại được lâu, bởi bên kia đường một chiếc ô tô bốn chỗ đang lao thẳng về phía này.

Là cố tình, tôi thấy rõ, Thành cũng thấy, nhưng lúc vừa qua ngã tư bên kia còn đèn đỏ, đường lại không vắng, hơn nữa chiếc xe đó đến gần chúng tôi tự nhiên lao đi nhanh hơn.

Tôi hốt hoảng, nắm chặt lấy gấu áo Thành. Anh ấy cũng có phản ứng né sang bên kia, tông phải rào chắn, chiếc bốn bánh lao thẳng vào cột đèn bên vệ đường. Một cú ngã xuống, tôi như lơ lửng đâu đó rồi văng xuống thật mạnh. Đến cảm gác đau cũng không còn.

…​

Lúc tôi tỉnh lại đã mấy ngày sau đó. Nhìn ống kim ghim trên tay và khung cảnh quen thuộc tôi mới nhớ ra chuyện gì. Muốn ngồi dậy chạy đi tìm Thành nhưng trong phòng không có ai cả, lại không biết anh ấy ở đâu. Tôi rút ống truyền nước biển trên tay ra, đi men theo hành lang dài đến phòng trưởng khoa thì thấy ba, cả Thành đang đứng đó, một tay bị băng lại, đầu cũng quấn băng. Hai người đứng che khuất bàn làm việc bác sĩ, tôi định đẩy cửa vào thì nghe ba tôi nói.

“Chúng tôi đã giấu con bé bao nhiêu năm rồi, bác sĩ ghi vào bệnh án mới phát hiện gần đây cho chúng tôi dễ ăn nói, được không?”

Là chuyện gì? Chuyện liên quan đến tôi sao? Tôi không đẩy cửa vào mà đứng ở cửa, chỉ nghe bác sĩ chậm rãi nói:

“Dù trước đây là khối u lành tính có thể dùng thuốc ngăn chặn sự phát triển của nó, nhưng vì cú va đạp mạnh quá chúng tôi còn phải kiểm tra xem máu bầm có tụ lại hay khối u có xu hướng dịch chuyển đè lên những dây thần kinh khác hay không. Tôi đã khuyên gia đình nên làm phẫu thuật nhiều lần rồi. Dù trước mắt khối u đó không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống nhưng trong y học có nhiều tình huống không lường trước được.”

“Nhưng sức khỏe con bé quá yếu, tôi…”

“Về việc này anh không cần lo lắng, bác sĩ chúng tôi kiểm tra kĩ lưỡng mới quyết định. Anh nên về bàn lại với gia đình, nhất là con rể anh. Lần trước tôi có khuyên rồi, tỉ lệ thành công là chín mươi phần trăm cậu ta cũng nhất quyết không mạo hiểm, còn chê trách chúng tôi nữa. Haiz, hật ra tỉ lệ đó đối với một ca phẫu thuật khối u não đã cao lắm rồi. Tôi khuyên gia đình nên bàn bạc kĩ lưỡng lại thì hơn.”

Tôi đờ đẫn, sờ tay lên đầu còn một mảng băng bó hơi đau. Là đang nói về tôi sao? Sao có thể? Khối u? Phẫu thuật?

Tôi đi về phòng bệnh, nằm đó, xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện tôi hiểu bác sĩ đang nói gì, hiểu mọi việc kì lạ quanh tôi trước nay là xoay quanh cái gì. Thì ra mọi thứ tôi có được là vì tôi bệnh, cả Phát cũng vậy. Muốn kết hôn sao? Nực cười! Nghĩ đến cô gái kia, cô ấy hết thảy tôi đều không bằng, nếu tôi là cậu ấy tôi sẽ không chọn một đứa vô dụng như mình về làm vợ.

Ông biết không? Thì ra vì vậy ông mới ủng hộ việc kết hôn giữa tôi và Phát. Vì thương tôi nên phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc tôi, là cả đời đó! Có công bằng với cậu ấy không?

Tại sao cậu ấy lại như vậy? Tôi đâu cần cậu ấy gánh vác trách nhiệm đêm hôm đó hay tình bạn bao nhiêu năm qua. Có lẽ ranh giới giữa yêu và sự thương hại nó mỏng manh quá nên cậu ấy đã cố tình không nhận ra, hay chỉ là cậu ấy thừa biết nhưng vẫn muốn như vậy.

“Ba à… Thành có sao không?”

Tôi gọi ba khi ông đang ngồi cạnh giường, tôi vờ nhắm mắt nên ông không nhận ra, lúc mở mắt ra nước mắt đã tự đọng chảy không kiềm được. Tôi lau khóe mắt, nơi đó vẫn còn nhức nhối với sự thật mà tôi vừa nhận ra.

“Không sao, chỗ gãy tay ngày trước giờ chạm tới có chút vấn đề nhỏ. May mà hai đứa phát hiện kịp thời, nếu không, ba không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra.” Ba thở dài, lộ rõ sự lo lắng trên khóe mắt.

“Là tên đó cố ý đâm vào chúng con.” Giọng tôi nhẹ hẫng, có cảm giác như đang nói về chuyện của một người nào đó khác mà không phải là mình.

“Ba biết.” Ba đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán tôi. “Con không cần lo, chuyện khác ba nhờ cô chú Phong để ý xem rồi, lát nữa sẽ có công an tới điều tra, có sao thì nói vậy không cần bận tâm gì hết, biết chưa?”

Điều này tôi hiểu, dù không muốn cũng phải đối mặt với công an, nhất là việc cố ý gây tai nạn như vậy. May mà Thành không sao. May mà không có chuyện gì lớn.

“Ba đừng cho Phát biết.”

“Cô chú Phong đã nói rồi, còn dặn cậu ấy dự lễ trao bằng xong hãy về, con cũng yên tâm đi. Điện thoại nè, gọi cho thằng bé nói con không sao cho nó yên tâm.”

Ba đưa tôi cái điện thoại rồi đi ra ngoài. Tôi cũng không biết gọi để làm gì, phải nói những gì. Là cậu ấy lừa dối tôi, cậu ấy cho rằng chuyện gì cũng giấu được tôi cả đời sao? Cậu ấy cho rằng tôi biết chuyện sẽ không đau sao?

Không phải.

Bình luận
× sticky