Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Night Of Love (Đêm Tình Yêu)

Chương 5

Tác giả: Diana Palmer

David cùng Meg đã đón một chiếc taxi tới nhà hàng, và đã được đưa về nhà cùng Ahmed trên chiếc limousine có tài xế riêng của anh ta. Steven, như Meg nhận thấy, thậm chí còn không đề nghị cho họ đi cùng; có lẽ anh đã có kế hoạch khác, một kế hoạch có Daphne.

“Thật là buổi tối tuyệt vời” David nhận xét. “Anh sẽ ở lại Wichita bao lâu hả Ahmed?”

“Cho đến khi những giấy phép cuối cùng được ký xong” Ahmed trả lời. Anh ta liếc nhìn Meg với vẻ dò xét từ tốn, táo bạo trong đôi mắt đen lóng lánh. “Lạy Thánh Ala, khi nhiệm vụ buộc tôi quay lại quê hương. Em có chắc là em sẽ không cân nhắc đến việc đi với tôi không, tiểu thư?” anh ta tán tỉnh “Em có thể mặc chiếc váy đó và bỏ bùa mê tôi khi em múa.”

Meg nặn ra một nụ cười, nhưng cô đang có nhiều lo sợ về tương lai của cô. Mắt cá chân của cô không bình phục tốt hơn sau vụ chấn thương. Mối lo lắng của cô lớn dần từng ngày.

“Em rất lấy làm tự hào.” cô mở đầu.

“Chúng tôi đã cho phép phụ nữ ở nước mình tự do hơn” anh ta trầm ngâm. “Ít nhất họ không còn phải mặc những chiếc áo trùm kín từ đầu đến tận gót chân và che mặt khi ở nơi công cộng nữa.”

“Anh đã có vợ chưa?” cô hỏi nghiêm túc “Không phải là tín đồ Hồi giáo được phép lấy bốn vợ sao?”

Nét cười ánh lên trong mắt anh ta “Chưa, tôi chưa có vợ. Đúng là một tín đồ Hồi giáo có thể lấy bốn vợ, nhưng trong khi tôi tiếp thu nhiều bài giảng của giáo đồ, tôi không phải là người Hồi giáo, thưa tiểu thư. Tôi đã được nuôi dạy là một người Thiên chúa giáo, điều đó ngăn cản tôi theo chế độ đa thê.”

“Đường kia, ngay trước mặt chúng ta” David nói nhanh, ra hiệu về phía con phố nhà họ “Anh không vào thăm nhà chúng tôi sao Ahmed?” anh nói thêm, mỉm cười với Ahmed.

“Không.”

“Hãy vào chơi” Meg đề nghị “Chúng tôi có thể mời anh uống café. Cả tài xế của anh nữa.”

“Có lẽ để lần khác” Ahmed lịch sự nói, liếc ra sau nhìn một chiếc xe màu đen ở gần đó. “Tôi có một cuộc hẹn tối nay ở khách sạn.”

“Được ạ” Meg trả lời.

“Cảm ơn đã đưa chúng tôi về. Hẹn gặp lại anh ngày mai.” Daive nói khi họ rời xe.

Ahmed gật đầu. “Thứ sau này sẽ kết thúc công việc kinh doanh của chúng ta” anh ta nói “Tôi rất vui được mời hai bạn cùng Steven tới dự một buổi trình diễn ở nhà hát. Tôi đã lấy vé trước khi chờ các bạn chấp thuận rồi”.

Meg khích động “Tôi rất thích! Anh David…?”

“Chắc chắn rồi” anh trai cô nói một cách sẵn lòng. Anh mỉm cười “Cảm ơn anh!”

“Vậy thì, tôi sẽ cho xe đến đón các bạn lúc 6h. Chúng ta sẽ ung dung thưởng thức bữa tối trước khi đến giờ diễn.” Anh ta không giúp Meg xuống xe nhưng mỉm cười và vẫy Meg khi David đóng cửa xe lại. chiếc limousine tăng tốc, với chiếc xe đen bám sát sau nó.

“Anh ta được bảo vệ à?” cô thận trọng hỏi David.

“Đúng vậy” David nói nhưng tránh nhìn cô “Anh ta có người bảo vệ.”

“Em thích anh ta” cô nói khi họ bước đến cửa trước.

David liếc nhìn cô “Em rất lặng lẽ từ sau lúc nhảy cùng Steve.” anh đánh giá “Có thêm chuyện rắc rối à?”

Cô thở dài buồn rầu “Không thực sự. Steven chỉ nhồi Daphne vào họng em thôi. Làm sao điều đó làm phiền em được?”

“Có thể anh ấy đang cố làm em phát ghen thôi.”

“Điều đó chỉ đến khi có một ngày Steven Ryker xuống cấp đến mức phải dùng tới thủ đoạn đó”.

David định nói rồi quyết định thôi. Anh chỉ mỉm cười khi mở khóa cửa và để cô vào trước “Ahmed rất bí ẩn.”

Cô nói nhanh “Đúng là anh ta không thật sự giống như vẻ ngoài. Anh ta rất ra dáng quý ông, không phải sao?” Cô nói thêm đầy ý nghĩa.

Anh trao cho cô một cái nhìn chằm chằm trống rỗng “Ahmed ư? Ừ, ồ, đúng. Chắc chắn rồi. Ý anh là dĩ nhiên là thế.” Nhìn anh như thể anh vừa cắn vào lưỡi. “Nhưng, bất chấp thực tế Ahmed là người Thiên Chúa, anh ta thực sự là một người Arab trong những thói quen và đức tin của anh ta. Và ngay lúc này, đất nước anh ta là ổ của những mưu đồ và hiểm nguy.” Anh quan sát cô một cách chăm chú “Em không xem tivi nhiều lắm phải không, Meg? Ý anh là chương trình thời sự trong nước ý”

“Chương trình đó quá buồn tẻ đối với em” cô thú nhận. “Vâng, em không xem tin tức hay đọc báo trừ phi em không thể tránh được. Em biết” cô nói trước khi anh có thể chấn chỉnh cô về việc đó. “Em đang rúc đầu vào cát. Nhưng nói một cách thực tế, David, em thì có thể làm gì để thay đổi những điều đó? Chúng ta bầu ra các cử tri và tin tưởng họ để có được những lợi ích tốt nhất cho chúng ta. Không phải là bộ máy tốt nhất đang hoạt động, nhưng bây giờ em không thể ra nước ngoài và nói mọi người làm những điều em nghĩ họ nên làm, có phải không ạ?”

“Không tổn hại gì khi em có hiểu biết về tình hình thời sự.” anh nói “Mặc dù đúng là bây giờ, có thể nó cũng chẳng tổn hại gì khi em không biết” anh nói thêm qua kẽ răng “Hẹn gặp em sáng mai”

“Vâng” cô nhìn chằm chặp anh từ phía sau, bối rối. Có những lúc David có thể cực kỳ khó hiểu.

Tuần đó, David không mời Steve tới nhà vì anh có thể thấy sự hiện diện của anh ấy ảnh hưởng đến Meg như thế nào. Nhưng mặc dù Wichita là một thành phố lớn, ta vẫn có thể đụng độ với mọi người khi ta cùng đến những khu vực công cộng.

Meg đã khó khăn phát hiện ra điều đó khi cô đến một hiệu tạp hóa mà gia đình cô vẫn thường ghé thăm để mua một món quà sinh nhật cho David. Ở đó, cô đã gần như đâm sầm vào Steve theo đúng nghĩa đen.

Nếu cô bị sốc và không thoải mái khi gặp anh, phản ứng cô nhận được cũng giống thế. Anh mang vẻ căm ghét ngay lập tức.

Đôi mắt cô lảng tránh cơ thể cao, thon trong bộ vest màu nâu nhạt anh đang mặc. Cô vẫn còn quá đau đớn khi nhìn anh.

“Tìm mua một bộ vest sao?” anh hỏi một cách châm biếm. “Em sẽ mất thời gian để tìm được bộ nào đó vừa với em ở đây.”

“Em đang tìm mua tặng David nhân sinh nhật anh ấy vào tuần tới.” cô căng thẳng nói.

“Một sự trùng hợp khác thường, tôi cũng thế.”

“Không phải là thư ký của anh” cô nhấn mạnh những từ ngữ này “lo lắng cho những việc lặt vặt kiểu này giúp anh sao?”

“Tôi tự chọn quà cho những người bạn của tôi” anh nói với thái độ kiêu kỳ lạnh lùng, “Bên cạnh đó” anh nói thêm trong khi quan sát khuôn mặt cô “Tôi có những mục đích khác với Daphne. Tôi không muốn để cô ấy quá mệt lúc ban ngày.”

Ám chỉ rằng anh muốn cùng cô ta tiêu khiển vào ban đêm. Meg phải đấu tranh nén cơn giận và nỗi chán ghét. Cô giữ mắt mình trên những chiếc cà vạt “Chắc chắn là không rồi.” cô nói với sự hài hước gượng ép.

“Cha tôi đã đúng ở lần đầu kia” anh nói ngắn ngủn, giận điên lên với sự không phản ứng của cô. “Cô ấy sẽ là một người vợ hoàn hảo. Tôi không biết tại sao tôi lại mất bốn năm để nhận ra điều đó.”

Trái tim cô đã chết. Đã chết! Cô nuốt nước bọt “Đôi khi ta không nhận ra giá trị của nhiều thứ cho đến khi quá muộn.” Hơi thở anh nghẹn lại, không rõ ràng lắm. “Không phải là chúng ta chứ?”

Cô nhìn lên, mắt cô là cả một bể xanh dương long lanh vẻ ác ý. “Em đã không nhận ra múa balê có ý nghĩa nhiều thế nào với em cho đến khi em đính hôn với anh.” cô nói với nụ cười lạnh.

Bàn tay anh xiết chặt lại. Anh cố gắng kìm chế và mỉm cười. “Như chúng ta đã từng nói trước đây, chúng ta đã có một cuộc đào thoát may mắn.” Anh vênh mặt lên và đánh giá cô “Thế vấn đề tài chính cho vũ đoàn của em thì sao.” Anh nói thêm một cách có chủ ý.

Cô hít vào một hơi ngắn “Vẫn ổn, cảm ơn anh.” cô nói một cách độc địa “Em sẽ không cần sự… giúp đỡ nào cả.”

“Đáng tiếc” anh nói, để mắt anh chấm hết câu.

“Ồ thật sao? Em chắc chắn là Daphne sẽ không đồng ý!”

“Ồ, cô ấy không mong tôi chung thủy vào thời gian chơi bời này.” anh trả lời lười biếng “Không mong, ít nhất cho đến khi chuyện đính hôn được công bố chính thức.”

Meg cảm thấy tê tái. Cô biết màu sắc đang từ từ rời khỏi mặt cô, nhưng cô vẫn đứng thẳng mà không cần tìm điểm tựa. “Em biết.”

“Tôi vẫn còn nhẫn của em.” anh nói như một câu chuyện vãn. “Được khoá chặt trong két của tôi.”

Cô nhớ đã đưa nó cho mẹ cô để trao lại cho anh. Ký ức đó thật là sống động và dữ dội. Daphne. Daphne!

“Tôi giữ nó để nhắc tôi nhớ tôi đã ngốc nghếch đến thế nào khi nghĩ tôi có thể muốn một người vợ như em.” anh tiếp tục “Tôi sẽ không mắc phải sai lầm như thế lần nữa. Daphne không chỉ muốn một sự nghiệp. Cô ấy muốn có con với tôi.” anh lạnh nhạt và thô lỗ nói thêm.

Cô cụp mắt xuống, kiệt sức, gần như phát ốm với nỗi đau mà những điều anh nói mang lại. Tay cô run rẩy khi cô sờ lên một chiếc cà vạt lụa “Ahmed đã mời bọn em ăn tối và đi xem hát tối thứ sáu này.” Ơn Chúa, giọng cô chỉ run run chút xíu.

“Tôi biết.” anh nói, có vẻ không vui với điều đó.

Cô buộc mình ngước mắt lên “Không phải là anh cố ý gây ảnh hưởng với em, đúng không, Steven?” cô lặng lẽ hỏi “Em biết anh ghét em. Không cần phải làm tất cả những điều này…” Cô ngừng lại, gần như nghẹn lời với những từ ngữ vừa buột ra.

“Không cần? Nhưng, vậy thì em sẽ không biết tôi cảm thấy thế nào, đúng không Meg? Em chưa bao giờ biết. Em cũng chưa bao giờ nói ra một lời kết tội.” Anh thọc sâu tay vào túi quần và quắc mắt nhìn cô. Dầu sao, cô có vẻ mong manh trong bộ áo liền quần màu xanh lá cây nhạt cô đang mặc. “Ahmed sẽ sớm rời đi.” anh nói với cô “Đừng thân cận với anh ta.”

“Anh ấy là một người bạn. Thế thôi.”

Đôi mắt ánh bạc trượt qua mái đầu cong cong của cô với vẻ hơi đói khát rồi nhanh chóng rời đi. “Việc luyện tập thế nào?”

“Tốt ạ, cảm ơn anh.”

Anh ngập ngừng, xù lông lên với cơn giận khủng khiếp. “Khi nào em đi?” anh hỏi thẳng.

Cô không phản ứng gì. “Cuối tháng này” Anh trút một hơi thở dài. “Ồ, cảm ơn Chúa vì điều đó!” Đôi mắt cô nhắm lại một giây. Cô đã thấy đủ rồi. Cô giật chiếc cà vạt cô đang xem xét khỏi giá và bước đi, không nhìn anh hay nói gì với anh. Cô họng cô nghẹn lại, sưng tấy.

“Tôi sẽ lấy cái này.” cô nói với người nhân viên đang mỉm cười và đưa thẻ tín dụng của mình. Giọng cô nghe là lạ.

Steven đang đứng ngay sau cô, tuyệt vọng cố thốt lên một lời xin lỗi. Thù nghịch với cô đang dần trở thành một thói quen. Tất cả những điều anh có thể nghĩ là anh yêu cô nhiều bao nhiêu và cô đã vứt bỏ anh dễ dàng đến mức nào. Anh không tin tưởng cô, nhưng, Chúa ơi, anh vẫn còn muốn có cô. Cô đã tô màu các giấc mơ của anh. Không có cô, mọi thứ đều nhợt nhạt. Thậm chí ngay lúc này, nhìn cô thôi cũng đủ nuôi dưỡng trái tim anh, nâng đỡ tâm hồn anh.

Cô mới đáng yêu làm sao. Chân thành, ngọt ngào và dịu dàng, và tất cả mọi thứ cô muốn chỉ là một đôi giày múa và một cái sân khấu.

Thâm tâm anh gầm gừ. Anh sẽ sống thế nào khi cô lại rời đi? Anh không bao giờ nên chạm vào cô. Bây giờ sẽ còn tồi tệ hơn trước đây. Bây giờ anh sẽ lại nhìn cô rời đi lần thứ hai và một phần con người anh sẽ chết.

Daphne sẽ đến với anh tối nay hay anh không nghĩ anh có thể cứu vãn vũ đoàn của Meg. Cảm ơn Chúa vì có Daphne. Cô là một người bạn, và khá sẵn lòng để trở thành như thế, nhưng bây giờ cô là người đồng sự mà thôi, một phần của vụ kinh doanh nguy hiểm có liên quan đến Ahmed. Cô có đặc quyền được biết những điều mà không ai trong công ty anh biết. Tuy vậy cô cũng là sự ngụy trang của anh. Daphne có người đàn ông của chính mình, một trong hai nhân viên chính phủ đang bảo vệ cẩn thận Ahmed. Nhưng thật may, Meg không biết điều đó.

Steven cũng đang trong tình trạng nguy hiểm. Gần như nhiều bằng Ahmed. Anh không thể nói với Meg mà không phải tiết lộ vài câu trả lời tối mật. Tất nhiên, Daphne biết. Cô được bảo vệ như anh và như Ahmed. Nhưng mặc kệ nỗi chua xót anh dành cho Meg, anh không muốn cô rơi vào tầm nguy hiểm. Yêu cô là một căn bệnh, đôi lúc anh nghĩ thế, và không có thuốc chữa, thậm chí không có cả thuốc hạ nhiệt. Cô là máu trong huyết quản anh. Và vì cô, anh có thể hy sinh. Anh không hề quan trọng với cô, vì tất cả điều cô cần từ cuộc đời là múa. Hiểu biết đó cắt sâu vào tim anh. Nó làm anh trở nên thô lỗ. Nhưng làm tổn thương cô cũng không mang lại sự vui vẻ cho anh. Anh nhìn cô với đôi mắt đầy sở hữu, khao khát được ôm cô và nói xin lỗi cô vì điều thô lỗ vừa rồi.

Việc thanh toán của cô đã xong, Meg rời quầy thu ngân và quay đi mà không nhìn lên. Steven, bị thúc đẩy bởi những áp lực quá mạnh để kìm chế, nhẹ nhàng nắm tay cô và kéo cô đi cùng anh đến một chỗ khuất sau mấy bộ vest.

Anh nhìn xuống cô trong nỗi ngạc nhiên của cô, đôi mắt cô đầy đau đớn cho đến khi cơ thể anh lại bắt đầu rộn lên “Tôi làm em tổn thương phải không?” anh nói cộc cằn, “Tôi không định thế. Có Chúa nhân từ, tôi không cố ý thế, Meg!”

“Anh không ư” cô hỏi với nụ cười buồn, yếu ớt. “Hoàn toàn đúng, Steve,” cô nhẹ nhàng nói, lảng tránh mắt anh “Có Chúa biết, anh có quyền làm thế, sau những gì em đã làm với anh!”

Cô giật tay khỏi tay và nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng, những chiếc xe và mọi người nhoè đi trước mắt cô.

Steve nguyền rủa bản thân trong khi anh nhìn theo cô cho đến khi cô hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn. Anh chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như thế này trong đời.

Meg dành cả tuần còn lại cố gắng luyện các bài tập của cô mà không nghĩ đến Steve và Daphne. David không nói nhiều, nhưng anh đã nói chuyện với Steve vào buổi tối sau hôm cô gặp anh ở cửa hàng, và Meg nghe lén đủ để nhận ra là Steve đang đưa Daphne ra ngoài tối đó. Điều đó làm tim cô nhói đau.

Cô gọi điện đến quản lý vũ đoàn của mình, Tolbert Morse, vào ngày thứ năm.

“Thật vui khi cô gọi.” ông ta nói “Tôi nghĩ tôi có thể chi trả được các hóa đơn của chúng ta rồi. Cô có thể quay lại New York để diễn tập vào tuần tới không?”

Cô trở nên căng thẳng. Trong thời gian đó, chỉ một phép màu mới chữa khỏi mắt cá chân cho cô. Nhưng cô lưỡng lự. Cô không muốn thừa nhận sự bình phục chậm chạp của mình. Hơn thế cô biết cô không thể múa sớm thế. Cô không thể ép những từ ngữ thốt ra. Múa là tất cả mọi thứ cô có. Steve đã chối bỏ cô rất hiển nhiên. Bất cứ hy vọng nào về chuyện đó cũng đã mãi mãi biến mất.

Giấc mơ của cô về một trường học múa bale dành cho những cô bé từ từ lớn dần, nhưng nó sẽ phải được mở ở Wichita. Liệu cô có thật sự chịu nổi việc nhìn thấy Steve suốt không? Tình bạn của anh với David sẽ có nghĩa là có thể đưa anh đến nhà cô bất cứ lúc nào. Không. Cô phải tập cho mắt cá chân mình nhanh khỏi. Cô phải múa. Nó là lối thoát duy nhất cô có lúc này. Sự thô lỗ vừa rồi của Steven chỉ nhấn mạnh thực tế là cô chẳng hề có chỗ trong cuộc đời anh.

Đè nén sự hoảng hốt, cô ép mình cười to lên “Tôi có thể sẵn sàng trong một tuần nữa!” cô la lên “Tôi sẽ ở đó sẵn sàng với đôi giày múa của mình.”

“Cô gái ngoan! Tôi sẽ nói Henrietta là cô sẽ ở căn phòng cũ của cô. Mắt cá chân cô tiến triển tốt chứ?”

“Khá tốt” cô nói dối.

“Vậy thì gặp lại cô tuần tới.”

Ông ta treo máy. Meg cũng vậy. Sau đó cô đứng nhìn xuống máy điện thoại một lúc lâu trước khi cô có thể rời đi. Một lời nói dối tiếp nối lời nói dối khác, nhưng cô có thể nói dối thế nào khi cô chơi vơi trên đôi giày múa để cố gắng trình một điệu bale?

Cô gạt suy nghĩ bi quan ra khỏi tâm trí và quay lại với thanh tập. Nếu cô tập trung, có nhiều hy vọng cô có thể đạt được điều cô phải làm.

David dừng lại ở lối cửa để quan sát cô vào chiều thứ 5 khi anh từ công ty về nhà. Anh đang cau mày, và khi cô dừng lại để nghỉ, cô không thể làm gì ngoài việc nhận thấy mối quan tâm trong mắt anh, điều được anh che giấu đi rất nhanh.

“Nó thế nào rồi?” anh hỏi.

Cô cười toét với anh, quyết tâm không để anh thấy sự lo lắng của chính cô. “Chậm nhưng chắc chắn ạ.” cô nói với anh.

Anh nhấm nhấm môi. “Bác sĩ trị liệu nói sao em?”

Đôi mắt cô chớp chớp và cô tránh nhìn thẳng vào anh. “Oh, rằng sẽ mất thời gian ạ.”

“Em định bắt đầu trình diễn lại trong một tháng nữa.” anh tiếp tục. “Thực tế đến lúc ấy em có chắc chắn đã sẵn sàng chưa?”

“Thực tế là một tuần nữa ạ” cô căng thẳng nói, rồi kể với anh về cuộc điện thoại. Anh phản đối kịch liệt. “David, vì Chúa, em sẽ ổn mà!” cô thốt lên, cáu giận khi nghe thấy nỗi lo lắng của chính cô được nói lên từ miệng anh.

Anh nhét tay vào túi quần với một tiếng thở dài não nề. “Được thôi. Anh sẽ không nói nữa. Ahmed sẽ đến đây lúc sáu giờ”

“Vâng, em nhớ ạ. Và anh không cần có vẻ lo lắng như thế. Em biết là anh ấy mời cả Steve và Daphne mà”

Vai anh nâng lên và cảm thấy nặng nề. Anh biết điều gì đang xảy ra, nhưng anh không thể nói với Meg. Cô có vẻ ám ảnh và anh cảm thấy tồi tệ. “Anh xin lỗi.”

Cô nén những ký ức về lần gặp mặt cuối với Steven, những điều đầy đau đớn anh đã nói. “Sao ạ?” Cô hỏi lại với vẻ lạnh nhạt có chủ ý. Cô vỗ nhẹ mặt mình bằng chiếc khăn tắm quấn quanh cổ. “Em không phiền đâu.”

“Được.”

Cô ngước mắt nhìn anh. “Mà nếu em có phiền, David, nó sẽ làm được gì tốt đâu? Em đã bỏ chạy, bốn năm trước” cô nhẹ nhàng nói. “Em có thể ở lại đây và đối mặt với anh ấy, đối mặt với cô ấy. Em đã để mình bị thao túng, và em đã ném tất cả cơ hội đó đi, anh không hiểu sao? Em chưa bao giờ nhận ra điều đó đã làm anh ấy tổn thương đến thế nào…” cô quay người, cố kìm nén những giọt nước mắt. “Dầu sao, bây giờ anh ấy đã có lựa chọn của mình, và em mong anh ấy sẽ ổn. Em chắc là Daphne sẽ làm hết sức mình để anh ấy hạnh phúc. Cô ấy đã quan tâm đến anh ấy một thời gian dài rồi.”

“Cô ấy quan tâm đến anh ấy, đúng” anh đồng ý “Nhưng anh ấy không yêu cô ấy. Anh ấy chưa bao giờ yêu. Nếu có, hẳn anh ấy đã cưới cô ấy ngay tắp lự rồi.”

“Có lẽ thế. Nhưng anh ấy có thể thay đổi cảm xúc với cô ấy rồi.”

Anh trao cho cô một cái nhìn hài hước. “Nếu em có thể thấy cách anh ấy đối xử với cô ấy ở văn phòng, em sẽ không tin điều đó đâu. Đó là công việc cực kỳ khắc nghiệt. thậm chí không có một cái liếc mắt đưa tình giữa họ.”

“Vâng, những anh đã nói rằng tất cả trở nên loạn xị khi cô ấy đi khỏi.”

Anh nhăn nhó “Thì đúng vậy.”

Trái tim cô nặng như chì. Cô quay đi hướng đến cầu thang. “Dầu sao, em sẽ quay lại New York sớm thôi.”

“Em gái” anh dịu dàng nói. Cô dừng lại mà không quay lại. “Anh có thể giúp gì em?”

Cô lắc đầu. “Không ạ, cảm ơn anh” cô nghẹn ngào “Cảm ơn anh nhiều, David.”

“Anh nghĩ em có thể lãng quên anh ấy, đúng lúc.”

Cô nghiên cứu bàn tay để trên lan can. “Em đã cố, anh biết mà.” Cô nói hơi thiếu chắc chắn. Cô hít vào một hơi ngắn. “Em đã có sự nghiệp múa của em, David. Đó sẽ là sự đền bù.”

Anh nhìn cô đi lên gác với một sự chắc chắn tồi tệ rằng balê sẽ không phải là sự đền bù cho một cuộc đời thiếu Steve. Dáng điệu của cô rất đau đớn. Mắt cá chân của cô không phục hồi tốt hơn chút nào. Cô hẳn là phải biết điều đó. Nhưng cô cũng phải biết là, Steven sẽ không nhượng bộ bất cứ cảm xúc gì anh có với cô; không khi mà anh đã bị tổn thương quá nặng nề trước đây. David lắc đầu và lên gác về phòng mình để thay đồ. Chiếc xe limousine sẽ sớm tới.

Meg không có nhiều đồ để mặc, nhưng một lần cô đã mua một chiếc váy đầm đặc biệt cho một bữa tiệc lớn. Cô mặc nó tối nay. Nó là chiếc váy đầm quai dây có màu rượu cocktail pha nhiễu đen với phần chân váy rộng lùng thùng và phần cúp ngực buộc dây. David nhìn cô lạ lùng khi cô mặc nó xuống gác.

“Ahmed sẽ ngất xỉu đấy” anh nhận xét.

Cô cười, chạm vào mái tóc cuốn cao cô đã mất nửa giờ để sửa sang. Những lọn tóc nhỏ hoe vàng buông lơi quanh cần cổ cao thanh tú của cô. “Em hy vọng là không ngay tức thì” cô nói khẽ “Nó không thật sự lộ liễu” cô nói thêm, xoa dịu anh “Nó chỉ trông giống thế thôi. Nó đã làm một cú hit lớn khi em mặc nó ở Thành phố New York.”

“Đây không phải là Thành phố New York, và Steven sẽ rất giận dữ đấy”

Nghe đến tên anh làm trái tim cô nảy lên. Đôi mắt cô lóe sáng “Steven có thể làm thế với niềm sung sướng của em.”

Anh từ bỏ nỗ lực răn dạy cô. Nhưng anh đã thuyết phục được cô khoác thêm một chiếc khăn choàng ren đen bằng cách nói với cô rằng Steven có thể trút giận lên anh thay vì lên Meg.

Chiếc xe limousine rất tiện nghi, nhưng Meg có cảm xúc kỳ quặc nhất rằng cô đang bị theo dõi. Cô liếc ra ngoài cửa sổ màu đen và không nhìn thấy ai ngoài hai chiếc xe đang theo sau.

“Em đang tự hỏi, ai ở trong chiếc xe thứ hai kia?” cô thì thầm.

“Đừng hỏi” David nén cười.

“Có lẽ là xe qua đường thôi” anh kinh ngạc, ngả ra sát cửa hơn và nói với giọng cộc lốc.

“Anh thật đáng thất vọng, David”

“Em có họ với anh” anh trả lời tự mãn “Vậy điều gì làm em khác anh?”

Cô giơ tay lên trời và ngả đầu lại ghế.

Đó là một đêm cô không mong chờ. Suốt cả tuần, cô đã khiếp sợ nó. Nhưng khi Ahmed đi rồi, cô sẽ không cần gặp Steve trong các buổi xã giao nữa. Cô có thể tránh anh cho đến khi cô quay lại New York. Tuy nhiên, nếu hình ảnh anh đi cùng Daphne có xé nát tim cô, thì cũng không ai biết được điều đó, trừ chính cô.

Bình luận
× sticky