Meg uống một ngụm nhỏ rượu brandi và khẽ ho. “Cái đó giải thích nhiều việc” cuối cùng cô nói với anh. “Anh ta mang vẻ vương giả hơn hẳn những kẻ học làm sang trong chính giới mà anh vẫn thấy. Vậy là anh ta đã hết nguy hiểm rồi ạ?”
“Đúng thế. Nhóm lật đổ chưa bị đánh đổ. Mật vụ cho rằng ở đây anh ta sẽ an toàn hơn cho đến khi nhóm đó được dẹp bỏ. Chính phủ Ahmed thân với chính phủ ta và chúng ta may mắn được sử dụng vị trí chiến lược của nước anh ta khi có những vấn đề nổ ra ở Trung Đông. Chính phủ ta nóng lòng muốn giúp đỡ anh ta. Đó là lý do họ ủng hộ công ty ta khi chúng ta quyết định bán máy bay chiến đấu tối tân nhất cho anh ta. Đó cũng là lý do anh ta được bảo vệ tối yếu ở đây khi cuộc sống của anh ta bị nguy hiểm”
“Em vẫn chưa thể tin hoàn toàn chuyện này”
“Tuy vậy, em phải giữ kín thân phận của anh ta nhé” anh cảnh báo cô “Vì anh ta sẽ quay lại để xem vật mua của mình lần khác khi chúng ta sắp hoàn thành nó. Cuộc sống của anh ta có thể phụ thuộc vào sự bí mật. Thậm chí ngay ở nước ta, vẫn có những kiều dân không thiện chí với vương quốc của anh ta.”
“Ahmed tội nghiệp” cô bàng hoàng. “Chắc anh ấy không thích bị giám sát suốt ngày đâu” Một ý nghĩ khác đến với cô. “Anh ấy là vua, thế có nghĩa anh ấy phải lấy một công chúa hay tương tự thế, phải không ạ? Anh ấy không thể kết hôn chỉ vì tình yêu, phải không anh?”
“Anh không biết” anh nói. Đôi mắt ánh bạc của anh tìm kiếm mắt cô. “Anh mừng là anh đã chọn được người vợ của anh” anh khàn khàn nói thêm “Bây giờ khi anh đã chờ cô ấy 4 năm rồi, anh không định chờ thêm nữa”
“Anh có vẻ rất bốc đồng đấy”
“Anh sẽ cho em thấy bốc đồng thế nào”. Anh kéo cô đứng lên và cuốn cô ra cửa. Vài giờ sau, xét nghiệm máu đã làm xong, công việc giấy tờ thủ tục cũng đang được thực hiện còn đám cưới được ấn định vào cuối tuần.
“Em sẽ không vuột khỏi tay anh nữa” anh cười lục khục khi họ tay trong tay bước vào căn nhà của anh. “Mẹ anh sẽ sung sướng lắm. Chúng ta sẽ gọi cho bà tối nay. Nhân tiện” anh nói thêm “Anh đã tìm ra ba lựa chọn cho studio của em. Anh nghĩ em có thể muốn đến và xem xét chúng vào ngày mai”
“Em thích lắm!” cô vươn người và ôm anh nồng nhiệt, như thể cô vừa quay về mái ấm. Cô khép mặt lại với một tiếng thở dài khi họ đứng cùng nhau trong căn nhà vắng vẻ. Người quản gia của Steve không lâu trước đó đã về nhà sau khi để lại một lời nhắn về món thịt nguội với phomát. “Em sẽ ở lại ăn bữa tối nhé?” Meg thì thầm.
Anh quay cô lại với anh “Em sẽ ở lại mãi mãi” anh nhẹ nhàng nói “Đêm nay và mọi đêm còn lại khác trong đời em”
Cô ngần ngừ “Nhưng, David sẽ hy vọng em…”
Anh cúi xuống và bắt đầu hôn cô, lúc đầu thật nhẹ nhàng, rồi sau đó với sự mãnh liệt gia tăng dần, sau đó vài phút, cô không còn nhớ nổi tên anh trai mình. Nhưng họ đã nhất trí rằng một lần sa ngã trước khi kết hôn là đủ rồi. Và trong khi Meg ngủ trong vòng tay anh đêm đó, ngủ là tất cả việc họ làm với nhau. Họ có cả cuộc đời còn lại để âu yếm, anh đã nhắc cô thế.
Sáng sớm hôm sau, Steve đưa Meg đi lòng vòng tới những điểm studio anh đã tìm cho cô. Cô chọn một điểm có vị trí đẹp với chỗ đỗ xe rộng rãi, không cách xa văn phòng anh quá nhiều tòa nhà.
“Giờ thì” cô nói, mỉm cười trong lúc nhìn quanh quất “tất cả việc em phải làm là chấp nhận ngân hàng đưa ra đề nghị lãi suất hấp dẫn nhất”
Anh trừng mắt nhìn cô “Em đã nói với em là anh sẽ góp vốn cho em”
“Em biết, và em đánh giá cao điều đó” cô nói, vươn tới hôn anh khi họ đứng trong khoảng trống thênh thang của căn nhà đã từng là nhà kho đó. “Nhưng đây là điều em cần tự mình làm” cô ngần ngại “Anh có hiểu không ạ?”
“Ồ, có” anh nói với một nụ cười từ tốn “Em có vẻ chỉ thích anh từng giai đoạn thôi ý nhỉ”
Cô cười phá lên “Em á, thật sao?”
Anh đút tay vào túi quần và nhìn quanh. “Em sẽ cần phải sơn lại nhiều chỗ”
“Vâng, và một ít trang thiết bị, và một vài nhân viên sẵn lòng làm việc miễn phí cho đến khi em có được những khách hàng đầu tiên” cô nói thêm “Chưa kể đến chi phí quảng cáo nữa” cô cắn răng. Phải chăng cô đang làm quá sức mình?
“Chỉ cần bắt đầu từ em thôi” anh khuyên. “Ít nghe ngóng thôi. Thử xem em có thể chia sẻ thời gian với ai đó cần sử dụng studio vào buổi đêm không. Có thể là một võ sư karate. Dán vài poster quanh thị trấn ở cửa sổ những nơi kinh doanh trọng yếu, như là những trung tâm trông giữ trẻ ban ngày” Anh cười toe toét trước vẻ ngạc nhiên của cô. “Không phải anh từng nói với em là anh là người nhiều sáng kiến hơn là một thành viên ban quản trị sao? Em định điều khiển ai trong chiến dịch quảng cáo của mình và gọt bớt những phần thừa béo của ai?”
“Anh thật đáng kinh ngạc!” cô la lên.
“Anh đáng khinh chứ” anh chỉnh lại. “Anh biết làm thế nào để thu lợi nhiều từ vốn ít”
“Thế còn các bản in ạ?”
“Chúng ta dùng một doanh nghiệp lớn cách đây một tòa nhà. Vì họ giải quyết các công việc lớn, họ không tính giá nhiều như các nhà in nhỏ sẽ làm”
Cô cười toét đến tận mang tai. Cô có thể thấy tất cả công việc đang thành hình. “Chỉ có một điều là, em làm thế nào để dạy khi mà em còn khó mà đi lại?” cô hỏi, thấy lo ngại.
“Nghe này, em yêu, tới lúc em có được nguồn tài chính, đồ gỗ của em được lắp xong và các tờ quảng cáo của em đã được phát ra, mắt cá chân đó sẽ hồi phục nhiều hơn em nghĩ đấy”
“Thật ạ?”
Anh mỉm cười với vẻ lo lắng của cô. “Thật và thực. Giờ thì tiến hành thôi. Chúng ta còn một đám cưới để đến đấy”
Cô tự hỏi liệu cô còn có thể nắm giữ thêm niềm hạnh phúc nào nữa không. Dường như là không thể.
Họ làm lễ kết hôn ở một phòng tư pháp nhỏ trong một văn phòng yên tĩnh, có David, Daphne và Wayne làm chứng. Brianna chờ ở bên ngoài cùng một máy ảnh để chụp ảnh.
“Anh đã quên thuê một nhiếp ảnh gia!” Steve rên lên khi họ ra khỏi trong tòa văn phòng. Anh đang mặc một bộ vest công sở màu xanh dương, còn Meg thì rạng rỡ trong chiếc váy trắng dài hết phố có mũ và mạng che mặt, mang một bó hoa lan chuông (Còn gọi hoa Linh Lan – Loài hoa thường mọc ở thung lũng sâu dưới bóng râm những cây sồi hay ven những bờ suối mát, mỗi cây chỉ có một cặp nhánh mà mỗi nhánh mang theo những chiếc lá thuôn dài cùng với một chùm hoa nở rộ vào tháng 5. Những đoá hoa trắng nhỏ xinh xắn này mang ý nghĩa sự trở về của hạnh phúc – The return of Happiness[1]).
[1] Hoa Lan Chuông:
images
“Không sao” Brianna nói với anh “Em đã từng giúp cha mình làm việc ở phòng tối. Ông ấy nói em có năng khiếu.” cô nói điều này với một chút buồn rầu, vì cô nhớ cha mẹ mình, nhưng không phải theo kiểu tự thương xót mình. “Hãy đứng gần nhau và cười lên nào.”
Họ bắt đầu làm theo, ngay khi một chiếc xe hơi lớn màu đen lao tới và một người đàn ông cao to, ngăm đen nhảy xuống từ ghế sau.
“Tôi đến đúng lúc chứ?” Lang vội vã hỏi, chỉnh lại cà vạt và vuốt ngược mái tóc ngỗ ngược ra sau. “Tôi vừa bay về từ Langley, Virginia, cho chính dịp này!”
“Lang!” Meg la lên, gượng cười.
“Rất giống nhau, đồng sự.” anh cười lục khục. “Một nụ hôn nồng nhiệt thì thế nào?”
Steve bước lại gần cô vợ mới của mình, với một tay sở hữu vòng qua cô. “Thử xem!” anh nói. Lang nhướn cả hai lông mày. “Anh cũng muốn tôi hôn anh hả? Đâyyyyyyyy!”
“Tôi không!” Steve rên rỉ.
“Đó là cách đúng đắn để đối phó với một người đàn ông đã bay hàng trăm dặm để đến dự đám cưới của anh. Lạy Chúa tôi, tôi thậm chí còn mang một món quà nữa!”
Steve ngẩng đầu lên và chú mục vào Lang. “Một món quà? Loại quà gì?”
“Một thứ mà cả hai người sẽ quý như vàng.”
Anh ta với vào trong túi áo khoác và lấy ra một bao ảnh.
Steve lấy những tấm ảnh và cầm chúng rón rén như thể chúng là những con rắn sống. Anh mở phong bì và liếc trộm vào trong. Nhưng những tấm ảnh suồng sã anh trông đợi đã không có ở đó. Thay vào đó, chúng là những tấm ảnh chụp Meg, từ mọi góc độ của máy quay; Meg đang mỉm cười, Meg đang cười phá lên, Meg đang trầm ngâm.
“Nào, chúng là gì ạ?” Meg hỏi. “Cho em xem nào!”
Steve đóng cái bao lại và liếc nhìn Lang với một nụ cười châm biếm “Cảm ơn anh.”
Lang nhún vai. “Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm” Anh ngần ngừ. “Ừ, còn có cái này nữa.”
Anh ta đưa cho Steve một cuộn băng video và sau đó cười toe tinh quái. “Từ camera ở tiền sảnh…?”
Steve ghim mắt vào anh ta với nỗi nghi ngờ đang tăng dần. “Anh đã làm mấy bản copy cái này?”
“Độc nhất đấy.” Lang thề, đặt tay lên trái tim. “Đó là một. Và không có điều gì nghi ngờ ở đây.”
“Lang, anh là người đàn ông tốt.” Meg nói với anh với sự tin tưởng.
“Dĩ nhiên rồi.” Anh ta quay sang Brianna, vẫn còn cười nhe nhởn.
“Ồ, xin chào, xin chào. Ăn trưa với tôi nhé? Tôi sẽ đưa cô đến một nhà hàng hải sản lớn dưới phố và mua cho cô một con tôm hùm!”
“Một con tôm hùm?” Brianna hỏi lại, lưỡng lự.
Lang rút tiền trong túi ra và đếm.
“Hai con!” anh thông báo.
Brianna mỉm cười, đôi mắt xanh dương lấp lánh. “Tôi thích đó” cô nói. “Tôi thật sự thích. Nhưng có người tôi phải đến gặp. Có lẽ để lúc khác”
Lang cố tạo vẻ vừa bị một đòn chí tử. “Tôi biết. Đó là vì tôi chỉ có thể mua nổi hai con tôm hùm phải không? Xem nào” anh ta ngả xuống về phía cô với ánh lấp lánh trong mắt. “tôi đề nghị rửa đĩa sau đó và mua cho cô một đĩa hát toàn về tôm hùm?” anh ta ngọ nguậy lông mày.
Cô cười phá lên. “Nó sẽ không hiệu quả. Nhưng tôi thật sự đánh giá cao tình cảm đó” Anh ấy thật dễ thương, cô nghĩ, có một chút buồn rầu dưới bề ngoài thô lỗ đó nữa. Nhưng cô đã có nhiều rắc rối rồi, và tâm trí bướng bỉnh của cô sẽ còn bay bổng tới một người đàn ông cao to có râu quai nón. Sẽ không công bằng nếu để Lang hy vọng khi cô chẳng có gì để cho anh.
“À, nào” Lang thì thầm. “Chỉ có vận đỏ thì tôi mới đẹp trai và vui vẻ tự tin đến mức doạ dẫm được phụ nữ”
“Đúng đó” Meg nói với anh. “Anh chỉ đang phá phách thôi, Lang. Nhưng một ngày nào đó, vài cô gái dễ thương sẽ đưa anh đến lâu đài của cô ấy và nuôi anh bằng bánh nhân rượu rum và kem.”
“Cô nàng tàn nhẫn.” anh càu nhàu. “Hãy tiến lên và dày vò tôi đi!”
“Chúng tôi phải đi.” Steve nói “Cảm ơn các bạn đã đến. Chúng tôi đánh giá cao điều đó.”
“Đừng bận tâm.” David cười, ngả sang hôn em gái. “Các em định đi đâu nghỉ trăng mật?”
“Không đâu cả” Meg nói “Chúng em sẽ tự dựng tường trong nhà Steve và ở đó cho đến khi thức ăn mốc meo trong tủ lạnh. Và sau đó” cô nói một cách đỏm dáng “Em có một công việc đang tiến hành”
“Nào giờ thì xem anh đã làm gì” David rên rỉ. “Em gái chính tôi, là một người phụ nữ của công việc!”
“Tôi luôn nói” Steve nói khẽ, mỉm cười nhìn xuống vợ mình “Nếu anh không thể thắng họ thì hãy bắt tay với họ thôi”
“Đó là điều em nói” Meg trả lời. Cô cầm tay anh, cảm nhận việc mới kết hôn và thiết tha nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay trái cô.
Khi họ về nhà, Steve nhẹ nhàng nâng bổng cô lên tay anh và bắt đầu lên gác tới phòng ngủ chính. Cô hơi căng thẳng, và anh cũng vậy. Nhưng khi anh hôn cô, sự ngượng nghịu mờ nhạt đã biến mất mãi mãi.
Miệng anh mở ra thám hiểm miệng cô, sự thân mật riêng tư của nụ hôn đó làm cô lả đi vì khát khao. Anh vẫn di chuyển, bước đi, và suốt thời gian đó, miệng anh ở trên miệng cô, ve vuốt cô, quyến rũ cô.
Cô không thoát khỏi màn sương thỏa mãn cho đến khi anh dịu dàng đặt cô xuống giường và cởi quần áo cô. Rồi anh bắt đầu cởi quần áo của chính mình. Hình dáng của thân hình cao lớn, thô nhám lông từ từ hiện ra trong tầm mắt làm cô đông cứng lại trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường. Anh là người đàn ông sexy đến mức khó tin nhất cô từng biết.
Lần đầu của họ, cô không thể nhìn anh bởi vì họ đã quá gấp gáp. Nhưng lúc này đây có đủ thời gian trên đời, và đôi mắt cô uống no anh.
Anh dịu dàng mỉm cười khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt anh xáo động và đong đầy khao khát khi anh cúi xuống cô. “Anh biết” anh nhẹ nhàng nói “Không giống như lần trước đây. Nhưng chúng ta có nhiều thời gian để tìm hiểu về nhau lúc này, Meg. Cả một đời”
Anh từ tốn cúi xuống và dịu dàng phủ miệng anh lên miệng cô. Trong những phút dài, lười lĩnh tiếp theo, anh dạy cô làm thế nào, theo dõi theo những biểu hiện lướt qua gương mặt bị choáng váng của cô khi anh để cô chạm vào anh. Anh mỉm cười với sự đam mê căng thẳng cho đến khi cô hoàn tất nhiệm vụ anh giao cho cô, và rồi anh kéo tay cô tới anh và nói với cô, ngọt ngào vỗ về cô thư giãn, và chấp nhận hiện thực về anh.
“Lúc này nó không đe doạ đến mức em biết cái gì được mong đợi, phải không em?” Anh hỏi, giọng anh trầm và âu yếm khi anh bắt đầu cởi bỏ mảnh vải mỏng manh cuối cùng để cho da được chạm da.
Khi anh hoàn thành, anh ngẩng lên và nhìn cô, cơ thể anh run lên thấy rõ khi anh xem xét nét ửng hồng tinh tế và no tròn trên cơ thể hoàn hảo của cô, làn da lụa là của cô.
Bàn tay anh mở ra và dịu dàng ấp lấy bầu ngực rắn chắc của cô, thích thú với sự đáp ứng lại ngay lập tức của chúng với sự đụng chạm của anh, với sự run rẩy của cô, với khoái cảm thấy rõ của cô.
“Em thật đẹp, Meg” anh thì thầm khi bàn tay đang thám hiểm của anh mở ra một lối đi mới. Mặc cho sự thân mật trước đây họ đã có, cú đụng chạm đó làm cô choáng váng. Cô tóm lấy eo anh và thở hổn hển.
“Đừng, bảo bối” anh tán tỉnh, cúi xuống hôn lên đôi mắt to đã khép lại của cô. “Đừng ngượng ngùng hay sợ hãi điều này. Đó là một phần của cách chúng ta sẽ yêu nhau. Thư giãn đi, Meg. Hãy cố gạt bỏ tất cả những kiềm chế đó, em nhé? Em là vợ anh. Chúng ta đã kết hôn. Hãy tin anh, đây là thời khắc chấp nhận hoàn hảo.”
“Em biết” cô thì thầm ngược lại “Em sẽ cố.”
Miệng anh quét qua mắt cô, má cô, chạy từ mặt cô tới cổ, xương quai xanh, tới miền lụa là mềm mại của ngực cô trong khi anh khám phá cô.
Miệng anh trên ngực cô làm cô run lên. Cú mút khẽ khàng anh vừa làm cũng gây kích động như cách anh bắt đầu chạm vào cô, tạo nên những gợn sóng nhỏ thỏa mãn làm rợn xương sống cô.
Cô quên đi việc lo lắng và cơ thể cô đáp lại anh, nâng lên để đón nhận sự đụng chạm của anh. Đôi mắt cô bừng mở vì cô cũng muốn nhìn xem điều đó tác động đến anh hay không.
Có. Gương mặt anh căng thẳng. Đôi mắt anh nheo lại và lấp lánh sáng khi anh nhìn xuống cô, và cô cảm thấy sự căng ra của cơ thể mạnh mẽ của anh khi thân hình đó cong xuống bên cô trên tấm dra mát rượi.
Anh gật đầu. Đôi mắt anh dõi tìm mắt cô và sự đụng chạm của anh trở nên mềm dịu hơn, chậm rãi hơn, tỉ mỉ hơn. Cô thốt lên một tiếng kêu vội vã, kinh ngạc, và tay anh trườn dưới cổ cô để ghì lấy một nắm tóc trên gáy cô và ngửa mặt cô lên để anh có thể thấy từng li mềm mại và ửng hồng của nó.
“Anh… không phải… chờ đợi” cô hổn hển khi một màn sương nóng bỏng, đỏ ối run rẩy lướt qua đôi mắt đầy kinh ngạc của cô.
“Anh sẽ đợi.” anh trả lời “Ôi, đúng thế, Meg. Anh sẽ đợi em. Anh sẽ đưa em bay tới mặt trăng. Đây sẽ là đêm ân ái nồng nàn đầu tiên của đôi ta. Ngay đây và ngay bây giờ, Meg. Nào, nào, nào…”
Lời thánh ca sâu lắng, chậm rãi đó như là những con sóng đang tan ra, những con sóng giống nhau đang vỗ niềm sung sướng vào cơ thể cô. Cô giữ chặt vì cuộc sống thương mến và giọng cô thổn thức, nghẹn ngào, khi niềm khoái lạc cứ lớn dần với mỗi cái đụng chạm, mỗi lời thầm thì nóng bỏng.
Anh đang di chuyển. Anh ở ngay trên cô, tì vào cô. Khoái cảm giống như một quả tuyết lở, lớn dần, lớn dần, lăn xuống, lăn xuống cô, đè lên cô, đổ sập… vào… cô!
Cô cảm thấy sự rộn ràng mãnh liệt của nó, cảm nhận thấy sự xâm chiếm chầm chậm, cảm thấy sự căng thẳng đột ngột và một sự sung sướng gây nhức nhối, nóng rẫy màu trắng ngọt ngào đến không thể chịu nổi làm cô phải hét lên.
Tay anh đặt trên eo cô, kẹp chặt cô, cơ thể anh ở trên cô, đòi hỏi, thúc ép, xâm lấn. Cô nghe thấy hơi thở thô ráp của anh, tiếng than bất ngờ của anh, tiếng hét khàn khàn của khoái lạc kết chặt anh vào cô. Khi anh hét lên trong sự đủ đầy của mình, cô rơi vô lực từ trên cao xuống nơi anh bắt giữ lấy cô, rơi vào những mảnh vỡ đang vãi tung hàng ngàn hạt kim cương, mỗi mảnh sau lại nóng bỏng và ngọt ngào đến khó tin hơn những mảnh trước đó…
Anh hét to lên vì khoái lạc từ nó, đôi mắt anh bừng mở, gương mặt anh căng ra vì căng thẳng. “Ôi, Chúa ơi….!”
Anh chìm xuống cô, vô lực trong cái rùng mình cuối cùng đó, và cô ấp ôm anh, kết nối với anh, là một phần của anh, trong một thực thể thống nhất lớn mạnh hơn cả thực thể lần đầu tiên họ đã cùng chia sẻ.
Cô ngập ngừng chạm vào mặt anh. “Ôi, Steve.” cô thì thầm, niềm vui được thuộc về anh đong đầy trong mắt, trong giọng nói, trên gương mặt cô.
Anh mỉm cười qua sự kiệt sức ngọt ngào nhất anh đã từng cảm nhận được, cố gắng lấy lại hơi thở. “Ôi, Meg!” anh trả lời, khẽ cười.
Cô đỏ mặt, vùi mặt mình vào cổ anh. “Nó không… giống với lần trước lắm.”
“Trước đây em còn trong trắng” anh thì thầm, và mỉm cười. Anh lật người nằm ngửa ra, kéo cô theo anh để cô có thể gối má lên lồng ngực rộng và âm ẩm của anh.
“Em ổn chứ?”
“Em hạnh phúc” cô trả lời “Và mệt một chút.”
“Anh tự hỏi tại sao nhỉ?”
Cô cười với giọng kỳ lạ và rúc vào gần hơn. “Em yêu anh thật nhiều, Steve!” cô khàn khàn nói “Hơn cả cuộc đời em!”
“Thật sao?” Vòng tay anh xiết chặt “Anh cũng yêu em, em yêu dấu!” Anh dịu dàng gạt tóc cô, cảm nhận từng phút giây như thể anh có cả thế giới trong tay. “Anh không bao giờ nên để em đi. Nhưng anh đã cảm thấy điều gì đó về em mạnh mẽ đến nỗi nó làm anh mất tự tin.” Vòng tay anh đột ngột xiết chặt đến mức làm cô thâm tím. “Meg, anh không thể chịu nổi việc mất em.” anh thô bạo nói, để mặc tất cả những nỗi sợ hãi bí mật được thổ lộ. “Anh không thể tiếp tục sống. Không có em cuộc sống là địa ngục, bốn năm qua đó. Anh đã làm những điều rồ dại để mong lấp đầy những trống vắng em để lại nơi anh, nhưng không thể” Anh hít vào một hơi dài, trong khi cô lắng nghe với sự mê hoặc sung sướng đến tê người. “Anh… không thể để em ra đi nữa, dù anh có phải làm bất cứ điều gì để giữ em lại.”
“Ôi, Steve, anh không phải làm gì!” Cô dịu dàng hôn anh, quét qua đôi mắt đang nhắm chặt của anh bằng môi cô, cuồng nhiệt bám lấy anh khi cô cảm nhận thấy tình yêu sâu sắc anh dành cho cô và thấy tầm thường trước nó. “Em sẽ không bao giờ muốn đi nữa, anh không thấy sao? Em đã không nghĩ bốn năm trước đây anh đã yêu em. Em bỏ chạy vì em không nghĩ em có thể giữ được anh. Em còn quá trẻ, và em có một nỗi sợ hãi phi lý về sự gần gũi vì chị em đã chết khi sinh nở. Nhưng em không còn là cô gái sợ hãi đó nữa. Em sẽ ở bên anh, và em sẽ đấu tranh với bất cứ người đàn bà nào tới gần vùng cấm để giữ lấy anh” cô dữ dội thì thầm, bám chặt vào anh.
Anh khẽ cười. Họ mới giống nhau làm sao. “Ừ, anh cũng cảm thấy tương tự” Anh chạm môi vào trán cô, thư giãn một chút khi anh nhận ra cô cảm nhận cũng giống y như anh. “Thật mỉa mai phải không? Chúng ta liều mạng yêu mà lại sợ tin tưởng rằng một thứ mạnh mẽ đến thế lại có thể chết đi. Nhưng nó là thế. Đã là thế”
“Vâng. Em chưa bao giờ nghĩ em là đủ với anh” cô thì thầm.
“Ngốc quá. Chẳng ai khác nữa là đủ cả”
Cô ngước mắt nhìn anh và mỉm cười. “mà chúng ta an toàn rồi, phải không?”
“Ừ. Ồ, đúng!”
Cô trải tay lên ngực anh. “Và anh không nghiến răng ken két trong đêm mà nghĩ rằng em đang vẽ đường để chạy trốn chứ?”
Anh lắc đầu. “Em sẽ là một người phụ nữ kinh doanh có trách nhiệm. Làm cách nào em chạy trốn khỏi những hóa đơn mua đồ thiết thực và những khoản thuế của Nhà nước được?”
Cô mỉm cười chế nhạo “Điểm tốt.”
Anh nhắm mắt lại, uống no sự gần gũi, hơi ấm mềm mại từ cô. “Anh chưa bao giờ mơ về niềm hạnh phúc lớn lao thế này”
“Em cũng chưa. Em khó mà tin nổi chúng ta thật sự đã lấy nhau.”
Hơi thở cô buông thành một tiếng thở dài. “Em thật sự, thật sự yêu thích múa, Steve. Nhưng múa chỉ đứng ở vị trí thứ hai đáng thương trong đời em. Anh đã xếp trước dù là anh đến sau. Luôn luôn thế.”
Anh cảm thấy một sự trào dâng tình yêu với cô bị bao quanh bởi sự cuồng dại. Anh lăn tròn cô nằm lại xuống giường và cúi xuống hôn cô với niềm xúc động đang nhen lên.
“Anh sẽ chết vì em mất.” anh căng thẳng nói. Đôi mắt anh rực lên với điều anh vừa cảm nhận, mà giờ đây nó đang tỏa sáng trong đôi mắt, trên khuôn mặt anh. “Anh đã ghét cả thế giới vì em muốn trở thành một nữ diễn viên ba lê hơn là muốn có anh!”
“Em đã nói dối.” cô thì thầm. “Em chưa bao giờ muốn có gì hơn là muốn có anh.”
Anh nhắm mắt lại trong một con sóng trào của xúc cảm và cô rướn lên, nhẹ nhàng hôn anh, một cách an ủi. Những giọt nước mắt đong đầy mắt cô, vì giờ đây lần đầu tiên cô hiểu được nỗi sợ hãi mất cô của anh. Điều đó làm cô thấy mình bé nhỏ, làm cô run rẩy cả người. Cô thấy sợ với trách nhiệm của cô trước việc được yêu như thế.
“Em sẽ không bao giờ làm anh thất vọng nữa.” cô thì thầm “Không bao giờ! Em sẽ không rời anh, thậm chí cả khi anh ruồng bỏ em. Mãi mãi như vậy, Steve.”
Anh tin cô. Anh phải tin. Nếu đây không phải là tình yêu, nó đã không tồn tại. Rốt cục, anh nhượng bộ và gạt sang bên nỗi sợ của mình. “Cứ như là anh có thể ruồng bỏ em, khi mà cuối cùng anh đã hiểu em thật sự cảm nhận thế nào” Anh lại hôn cô, một cách đói khát, và khi ngọn lửa bừng lên trong mắt cô anh bắt đầu mỉm cười tinh quái.
“Có lẽ anh lại đang mơ…”
Cô mỉm cười dưới bờ môi rắn chắc của anh. “Anh nghĩ thế à? Hãy xem nào!”
Cô kéo anh xuống với cô. Những phút dài, ngọt ngào sau đó, anh bị thuyết phục. Dù rằng, như anh đã nói với cô trước đó, theo quan điểm của anh, cuộc sống sẽ là một giấc mơ ngọt ngào nhất với cả phần đời còn lại của họ bên nhau; một lời ngụ ý mà Meg toàn tâm toàn ý cùng chia xẻ.
Meg đã mở trường dạy múa bale của mình, và nó trở nên nổi tiếng và được tôn trọng, thu hút nhiều nữ diễn viên múa bale trẻ có tiềm năng. Mắt cá chân của cô đã hồi phục; chưa đủ để cho phép cô múa lại, nhưng đủ tốt để cho phép cô dạy múa. Cô hạnh phúc có Steve và đắm chìm trong công việc. Cô đã làm được tất cả, cô cũng lấy làm lạ.
Những đôi giầy biểu diễn balê làm từ satanh màu hồng hoàn mỹ và những dải ruy băng hồng được đặt trong hộp nhựa trên kệ đàn piano trong phòng khách. Nhưng đến lúc thích hợp, chúng đã lại được mang ra, được căng ra bởi đôi tay thanh mảnh, run run của con gái đầu lòng của Steve và Meg, cô gái đã biểu diễn cùng vũ đoàn bale Hoa Kỳ ở New York vào một ngày kia – trong vị trí một nữ diễn viên múa bale vai chính.