Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nỗi đau của đom đóm

Chương 6

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

“Thằng nhóc này, về tới nhà là không nói câu nào, con có gì khó chịu, nghĩ quẩn hả, sao không nói cho ba mẹ biết… Trong lúc này, con càng phải nên tâm sự với ba mẹ nhiều hơn mới phải chứ.” Mẹ của Quan Kiện – bà Vạn Đình Phương – một lần nữa lại lên tiếng phàn nàn.

“Con nó muốn yên tĩnh, thì để cho nó yên tĩnh một chút đi. Khi nào nó cần, tự khắc sẽ tâm sự với chúng ta mà, đúng không?” Ông Quan Thiệu Bằng luôn cảm thấy mình hiểu con trai nhất, câu nói này ông vừa nói đỡ giùm cho con, lại vừa giống như đang hỏi con, thật lòng hy vọng con trai có thể vì thế mà mở miệng. Lớn tuổi mới có được một mụn con, ông vốn yêu chiều con, nhưng đối với Quan Kiện ông vẫn luôn dạy dỗ nghiêm khắc.

“Thôi được rồi, thằng bé Quan Kiện này tính tình khó hiểu, vốn là do di truyền mà.” Vạn Đình Phương cũng biết là tính mình hay càm ràm, nhưng chẳng lẽ đó không phải là trách nhiệm của người làm mẹ sao? Huống chi, công tác ở phòng y tế của nhà máy hai mươi lăm năm, bệnh nhân đến khám toàn là người quen, xét trên nghĩa rộng thì đều là đồng nghiệp cả, miệng làm sao có thể ngừng nói được chứ? Bà biết thực ra Quan Thiệu Bằng cũng không phải là người lạnh lùng, chỉ là vì dù sao ông cũng là một phó phòng của Sở Xây dựng, cũng sắp tới tuổi về hưu rồi, ông biết nên nói những gì, và lúc nào thì nên nói.

Trong đầu Quan Kiện lúc này trống rỗng.

Tại sao lại là Thi Thi?

Trống rỗng.

Rơi xuống khoảng trống đó, là nước mắt.

Hay là … Buổi tối hôm đó, anh có một khoảng thời gian đau đến mất cả tri giác, trong khoảng thời gian trống rỗng đó, anh có đủ thời gian quay trở về khu nhà giải phẫu cũ? Cảm giác đau đớn đó, tại sao lại “thật” đến như vậy? Thật đến mức phản ánh được từng chi tiết Hoàng Thi Di bị hại, lưỡi dao sắc bén xuyên vào lồng ngực, hộp sọ bị cưa, da bị xé toạc, xương sườn bị cắt đứt… cũng giống như là chính bản thân mình trải qua vậy – mặc dù anh chẳng hề nhìn thấy được quá trình đó, nhưng tại sao anh vẫn “cảm nhận” được đúng lúc như vậy? Trừ phi… trừ phi… trừ phi tất cả những điều này đã tồn tại trong đầu anh từ lâu, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn trong đầu anh.

“Bọn họ” vẫn lẩn quẩn trong đầu anh.

Ý nghĩ này làm anh toát mồ hôi lạnh.

Cảm giác này, so với cảm giác tận mắt nhìn thấy máu tuôn ướt đẫm còn làm cho anh cảm thấy buồn nôn hơn.

Bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ xem.

Lẽ nào, tận sâu thẳm trong lòng mình, thật sự có một khoảng mờ mịt, ngay cả bản thân cũng không phát hiện được? Có phải điều này có thể giải thích được cảm giác đau như cắt lúc đó? Mình đang đấu tranh với chính mình. Giết người mà mình yêu nhất, vốn là đau đớn nhất tàn nhẫn nhất.

Giả sử hung thủ là mình, vậy động cơ là gì?

Trong đầu cứ lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần cái ý nghĩ đó, những hồi tưởng bất tận. Anh nâng niu từng khoảnh khắc ở bên Hoàng Thi Di. Trong 3 năm, đương nhiên là hai người cũng không ít lần cãi nhau, giận hờn, thậm chí có đến mấy ngày không nói chuyện, nhưng đều là khúc nhạc đệm mà tình yêu nào cũng có, không có lần nào đáng phải ôm hận.

Có lẽ, từ tận đáy lòng, mình có tính ác bẩm sinh?

Cho nên mình mới có thể nhìn thấy “bọn họ”, mình mới có thể “kết nối” với tội ác và bóng tối.

Nhưng, tại sao lại nhìn thấy một người giống đàn ông đang nằm trên bàn? Thậm chí, còn có cảm giác đó là mình?

Chuông cửa đột nhiên reo vang, phá vỡ sự yên tĩnh của ngôi nhà nhỏ. Vạn Đình Phương khẽ giọng “Tạ ơn trời đất!”, chạy vội ra mở cửa.

Đứng ngay cửa là một cô gái dáng cao gầy, da trắng đến mức gần như trong suốt , đôi mắt rất to, tóc dài ngang vai, nhuộm màu nâu hạt dẻ, vừa mang vẻ đẹp thời thượng, vừa không mất đi vẻ thuỳ mị của một cô gái. Vạn Đình Phương nở một nụ cười, khẽ gọi: “San San!”, nhiệt tình kéo tay cô gái.

Thấy người vừa tới là Âu Dương San, Quan Kiện thở dài, đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình. Vạn Đình Phương nhanh tay lẹ mắt, bước lên phía trước kéo tay con trai: “Tiểu Kiện, sao con lại không có chút lịch sự nào hết vậy? Tuy là San San thân thiết với gia đình chúng ta, nhưng con cũng không thể làm mặt lạnh như vậy chứ, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có!”

Quan Kiện vẫn không nói tiếng nào, Âu Dương San dịu dàng nói: “Tâm trạng anh không tốt, nên em tới thăm anh, chứ cũng không có chuyện gì gấp đâu. Em sẽ về ngay… Ba mẹ em hỏi thăm anh và hai bác.”

Gia Đình Âu Dương trước đây là hàng xóm của nhà họ Quan, Âu Dương San và Quan Kiện chơi thân từ nhỏ đến lớn, cô nhỏ hơn anh 1 tuổi, cũng đang học ở đại học Y Giang Kinh. Mẹ cô – cô giáo Diêu – từng là giáo viên mầm non của nhà trẻ trong nhà máy nơi Vạn Đình Phương công tác, cũng là bạn thân của Vạn Đình Phương. Thỉnh thoảng Vạn Đình Phương và Quan Thiệu Bằng bận, không đến đón Quan Kiện kịp, cô Diêu sẽ chở Quan Kiện và Âu Dương San về nhà, cho 2 đứa trẻ chơi với nhau. Tuy rằng sau này nhà họ Quan đã dọn đến khuôn viên của Sở Xây dựng, nhưng hai gia đình vẫn thường xuyên qua lại những ngày giỗ chạp lễ Tết, thân thiết như là người trong gia đình. Cho nên không biết là từ bao giờ, người lớn hai bên đã ngầm cho rằng đôi kim đồng ngọc nữ này sẽ sống bên nhau trọn đời.

Cho nên dù ở nhà hay ở trường Đại học Y Giang Kinh, Âu Dương San đều lộ rõ vẻ tức giận với “kẻ cướp đoạt tình yêu” Hoàng Thi Di, điều này không phải là bí mật gì.

Vạn Đình Phương thấy Âu Dương San quay đầu định ra về, liền vội vàng kéo lại: “Con ở xa xôi tới đây, ngay cả bữa cơm cũng không ở lại ăn với hai bác được sao? Vừa đúng lúc Tiểu Kiện được thả về nhà sau hai ngày điều tra, bác mua ít thức ăn, cháu ở lại ăn với chúng tôi rồi hãy về.”

Âu Dương San liếc nhìn Quan Kiện, rụt rè nói: “Nhưng anh ấy…”

Vạn Đình Phương : “Kệ nó! … Con cũng biết, tính nó trầm như vậy. Cứ quyết định vậy đi ha, con nhất định phải ở lại đây ăn bữa cơm. Gì đâu mà vừa mới sáng ra là cả nhà chẳng ai nói với bác một lời rồi!”

Âu Dương San lúc này mới cười, nói: “Hay quá, con thích nhất là được ăn món của dì nấu, để con giúp dì một tay!”

Vạn Đình Phương khẽ thở dài: Thi Thi chết thảm, Tiểu Kiện tuy là tội nghiệp thật, nhưng có con bé San San tuyệt vời như vậy quan tâm nó, coi như là nó còn có phúc!

Quan Kiện vươn vai đứng dậy, tuy là từ khi anh yêu Hoàng Thi Di, Âu Dương San đã mấy lần gây “náo loạn” ở trường đại học, làm anh và Hoàng Thi Di rất khó xử, nhưng anh vẫn giữ thái độ lịch sự với cô em gái nhỏ này, cũng không đem chuyện cô gây rối kể với người lớn hai bên. Chỉ là trong lúc này anh thật sự không còn lòng dạ nào nói chuyện, bèn trốn vào phòng riêng của mình.

Âu Dương San cũng bước vào theo.

Thiệt là hết cách, từ mẹ tới cô bạn hàng xóm, không có người nào để anh yên.

“Đây là quyển sách anh mới mua, nếu em thích, cứ lấy đọc.” Quan Kiện chỉ đại lên chồng sách trên kệ, thẫn thờ nói.

Âu Dương San cúi đầu, thấp giọng: “Anh Tiểu Kiện, em đến để xin lỗi.”

“Em không làm gì sai, sao phải xin lỗi?”

“Chuyện của Thi Thi, em nghe cũng giật mình. Em rất hối hận trước đây đã xử sự không phải với hai người. Thật đấy!”. Âu Dương San len lén ngẩng đầu lên nhìn Quan Kiện: “Chắc là anh không trách em nữa đâu há?”

“Chuyện đã qua rồi, nhắc đến làm gì?” Trong lòng Quan Kiện chua xót, anh ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương San.

“Anh toàn nhìn thẳng vào người ta, em giống khủng long lắm à?”

Thật ra Âu Dương San là một vô gái rất xinh đẹp, những người theo đuổi cô có thể xếp thành hàng dài từ cổng Đại học Y Giang Kinh đến bờ hồ Chiêu Dương. Hai ngườicùng lớn lên bên nhau, thân như anh em, tuy Quan Kiện và Âu Dương San chưa từng bày tỏ tình ý gì với nhau, nhưng tình cảm của cô anh không phải là không hiểu. Bản thân anh vẫn thương yêu cô như em gái, nhưng San San lại cho rằng Hoàng Thi Di đã chen vào quan hệ giữa họ, nên hận Hoàng Thi Di đến thấu xương.

Hận đến thấu xương… Quan Kiện giật mình, ngước mắt nhìn Âu Dương San. Âu Dương, Gia Cát, trùng hợp thay đều là họ kép!

“Anh không trách em là được rồi.” Khuôn mặt Âu Dương San rạng rỡ trở lại. “Anh nói xem, anh có thấy chuyện Thi Thi bị hại có vẻ gì đó kỳ lạ không? Cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường, có thể gây thù chuốc oán với ai được chứ, ra tay độc ác như vậy… ” Âu Dương San ngừng lại, nhìn sắc mặt Quan Kiện, rồi nói tiếp: “Thôi bỏ đi, đợi mọi chuyện qua rồi chúng ta hãy nói tiếp về vấn đề này.”

Phải rồi, Thi Thi chỉ là một sinh viên bình thường, tại sao lại bị sát hại bằng một thủ đoạn tàn nhẫn như vậy? Tuy rằng cô ấy rất can đảm nhưng sao lại có thể một mình đi đến một nơi rùng rợn như khu nhà giải phẫu cũ để chờ người? Trừ phi, hung thủ là một người cô ấy hết sức quen thuộc hoặc tin tưởng.

Ví dụ như mình. Hoặc là…

“Em nói đi, anh có thể chịu được mà”. Quan Kiện muốn nghe “cao kiến” của Âu Dương San.

“Cho nên em cảm thấy, đây tuyệt đối không phải là một vụ án mưu sát ‘ngẫu nhiên’, anh có từng nghĩ tới, hành động phi nhân tính như vậy, có khi nào là không phải do người làm không? Ý em là… ví dụ như… ác quỷ gây ra… Anh đã xem truyện ‘Kỳ án ánh trăng’ rồi mà, phải không?”

Lòng Quan Kiện chùng xuống, dường như, đây là lời giải thích “hợp lý” duy nhất.

Bình luận