Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nỗi đau của đom đóm

Chương 61

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Hà Linh Tử lại xuất hiện, khiến Yamaa Tsuneteru phải đào sâu tận đáy lòng mình, thì ra anh vẫn không quên nàng.

Nàng vẫn xinh đẹp như xưa, tuy trên mặt có những vệt tím của roi vọt. Nàng vẫn bất kham như xưa mặc dù nàng đã bị giam cầm ở lao tù đáng sợ nhất trên thế giới này. Vào giây phút nhìn thấy Hà Linh Tử, con tim anh đã nát tan thành muôn mảnh, như một thứ đồ sứ bị rơi xuống đất.

Cái lớp vỏ chai sạn trơ lỳ của anh cũng đang bị tình cảm dồn nén lâu ngày dần dần bóc xé.

– Cô ta có tên Trung Quốc là Hà Linh, là gián điệp Trung Quốc, nói sõi tiếng Nhật. Cô ta dùng bí danh tên Nhật, chủ yếu thi hành mỹ nhân kế, hoạt động nghênh ngang giữa hàng ngũ các nhân vật trọng yếu của giới quân sự và hành chính, thu lượm rất nhiều tin tức tình báo. Vì thế, hàng loạt quan chức cao cấp kể cả sĩ quan ở Ban kỹ thuật đặc biệt đã bị ám sát. Khi đã bị bắt, dù bị tra tấn thế nào cô ta cũng không cung khai tin tức hoặc khai ra đồng bọn… Anh Kuroki Katsu đã nhắc tôi rằng anh và cô ta đã từng rất yêu nhau, nhưng cô ta đã vô cớ bỏ rơi anh, chắc anh rất hận, đúng không? Yasuzaki Munemitsu cố gắng nói thật nhẹ nhàng như không, nhưng con tim Yamaa Tsuneteru trĩu nặng, cũng không hề để ý Yasuzaki Munemitsu đang nhìn anh chăm chú.

– Tôi… đã quên cô ta rồi.

– Đúng là bộ trưởng Ichi Shiro và anh Kuroki Katsu đã không nhìn nhầm người. Nhưng tôi biết, chẳng thể nào tuyệt đối quên. Giữ lại những ký ức tốt đẹp thì không có hại gì, xóa hẳn những ký ức không hay, thì luôn luôn là tốt. Yasuzaki Munemitsu gọi một câu, tên lính cần vụ vội chạy đến, tay nâng một thanh đoản kiếm. Yasuzaki Munemitsu nói: “Tôi tin rằng anh đã trông thấy nó”.

Một thanh đoản kiếm đượm nét cổ xưa, Yamaa nhận ngay ra đây là thứ vũ khí mà Hà Linh Tử đã dùng ở Nara ngày trước.

– Chắc anh vẫn nhớ một số chi tiết… Nghe nói cô ta luôn giắt trong người thanh đoản kiếm này, và đã dùng nó để giết các nhân vật quan trọng. Cô ta vừa bị đưa đến đây thì chiến lợi phẩm ấy cũng đi theo. Nếu muốn, anh cứ giữ lấy mà làm kỷ niệm.

– Không cần!… Tôi muốn thật sự quên hẳn… Không hiểu sao anh bỗng nhớ ra ở đáy vali của mình vẫn còn cái hộp lưu ly, hai con đom đóm ấy liệu có còn lập lòe phát sáng không?

– Thế thì tôi lấy vậy. Anh đã có ý muốn quên hẳn cô ta… thì tôi với tư cách sĩ quan quân y phụ trách công tác thí nghiệm, mong anh sẽ lợi dụng “khúc gỗ” này hợp lý nhất.

– Chúng ta… sẽ làm gì cô ấy? Yamaa nhận ra mình hỏi câu này thật là thừa, vì “gỗ” đã vào đến khu nhà của “bộ đội 429” thì đều được “đãi ngộ” bi thảm như nhau.

– Anh đã hỏi, thì nhân đây chúng ta sẽ bàn phương án cụ thể. Hồi nọ anh đã than thở rằng các thí nghiệm hoặc vi trùng, hơi độc… của chúng ta cũng là công tác giống như các đơn vị khác, có gì gọi là bí mật đặc biệt? Thực ra hồi đó mới chỉ là các công tác chuẩn bị, huấn luyện các lính vệ sinh viên và các thực tập sinh y khoa. Kể từ nay, khi đợt “gỗ” này đã đến, mới là lúc sứ mệnh của bộ đội 429 của chúng ta chính thức bắt đầu.

– Anh có thể nói rõ hơn được không?

Tuy trong phòng làm việc đang chỉ có hai người, nhưng Yasuzaki Munemitsu vẫn phải hạ giọng thật thấp: “Tôi nói cho anh biết nhé, đám “gỗ” này đều không phải những người bình thường”.

Nếu không bật đèn thì căn cứ trong lòng đất của bộ đội 429 luôn luôn là bóng tối.

Trời đã tối, hai khu trại giam và phòng thí nghiệm đều đã tắt đèn. Để tiết kiệm điện, đèn hành lang cũng chỉ thắp cách quãng, bật khoảng một phần ba số đèn, vì thế ở đây rất tối. Lúc đi qua phòng nghỉ của lính gác, Yamaa Tsuneteru dừng chân.

Ở dưới này quanh năm không có ánh mặt trời, cuộc sống khô khan buồn tẻ, binh lính càng nhớ quê hương ghê gớm. Chẳng biết ai đã cất công đi bắt rất nhiều đom đóm, rồi thả vào trong gói giấy như tập quán của nông thôn Nhật Bản làm thành “đèn đom đóm”. Hôm nay, vào lúc này, Yamaa Tsuneteru bỗng cảm thấy đèn đom đóm trong lúc hoàng hôn này rất giống ma trơi.

Tuy anh cũng đang nâng hai con “đom đóm”. Trên bức vẽ đặt trong cái hộp lưu ly, chúng đượm một vẻ bi thương.

Dân gian Nhật Bản xưa nay vẫn quan niệm rằng mỗi con đom đóm chính là một hồn ma.

Bộ đội 429 đã thành lập ở khu nhà ngầm này hơn một năm, đã có bao nhiêu sinh linh biến thành hồn ma?

Nghĩ đến đây Yamaa Tsuneteru thấy sống lưng mình lạnh toát. Anh sải bước đi xa cái đèn đom đóm, đến trước cửa căn phòng nhốt các “khúc gỗ”.

Phụ nữ trong bọn họ chỉ chiếm tỷ lệ rất nhỏ và thường bị nhốt trong các căn phòng bốn bề là tường. Yamaa lấy chìa khóa mở cửa. Bên trong còn 1 lần cửa song sắt nữa. Đây là phòng chỉ để nhốt các tù nhân “cuồng bạo”. Hà Linh Tử ngay từ đầu đã có hành vi chống đối nên đã bị đưa thẳng vào đây.

Lúc này nàng đang ngồi xếp chân bằng tròn, hình như là thiền định. Tiếng lách cách mở cửa cũng không khiến nàng chú ý.

– Anh đã nghĩ, đã tự hỏi mình suốt ngày hôm nay, và hiểu rằng anh không thể nào quên em… đúng thế. Yamaa đặt chiếc đèn dầu lên mặt bàn ở trên cửa, ngồi xa nàng một khoảng nhất định. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại đến tìm nàng, mình định làm gì, muốn có được cái gì.

Hà Linh Tử vẫn tĩnh tọa, không nói một lời. Sự im lặng chẳng khác gì một mũi dao đang chích vào con tim anh.

Chẳng rõ hôm nào sẽ có một con dao giải phẫu thật sự rạch trên da thịt thanh xuân của Hà Linh Tử… Nghĩ đến đây Yamaa Tsuneteru thấy ghê rợn kinh khủng.

Anh bỗng nhận ra rằng khả năng đối kháng với sự tàn nhẫn của anh đã “thụt lùi” dưới “chuẩn mực” khi mới bước vào học viện quân y lục quân.

– Em không thể ở chốn này, anh sẽ cố gắng để em được tự do. Yamaa không biết nên tiếp tục độc thoại như thế nào nữa. Sẽ thổ lộ nỗi tương tư của mình? Hay trách nàng đã lẳng lặng bỏ đi?

Cho nên anh đành vội vã kết thúc chuyến đi, đứng lên quay người… Nhưng Hà Linh Tử bỗng lên tiếng:

“Những kẻ không nên ở đây, chính là các anh”

Yamaa sững sờ, rồi chợt nhớ ra lý do Linh Tử bị bắt giam: nàng là người chống xâm lược. Không hiểu sao anh thấy toàn thân như đang nhộn nhạo nổi mụn nhọt.

“Linh Tử… hãy cho anh biết… có phải khi ra đi năm xưa em đã nhìn thấy trước cảnh tượng chúng ta gặp nhau như thế này không?” Chính Yasuzaki Munemitsu đã sớm nói với anh rằng đám tù nhân mới đến đều có năng lực hơn người thường, một số có thể “nhìn” thấy tâm tư của người khác, có khả năng “thấu thị” tận lục phủ ngũ tạng của người khác, có thể đối thoại với người chết, có trí nhớ phi thường, nhìn một lần không bao giờ quên. Nghe các sĩ quan ở Ban kỹ thuật đặc biệt nói, Hà Linh Tử có thể cảm nhận được mối nguy hiểm sắp xảy ra, nói cách khác, tức là “nhìn thấy” tương lai. Cũng vì thế nàng đã nhiều lần thoát khỏi các cuộc vây giáp, truy lùng của cảnh sát hình sự, hiến binh và đặc vụ Nhật Bản, tổ chức ám sát và moi tin tình báo rất thành công.

Hà Linh Tử lại im lặng. Bên ánh đèn dầu nhạt nhòa có thể nhìn rõ ngực nàng đang phập phồng. Lúc này và khung cảnh này, bất cứ chuyện xưa nào đều là hành hạ đối với bất cứ ai.

– Em không nhìn thấy gì hết, vì hồi đó em đang đắm mình trong tình yêu. Người đã nhìn thấy trước cảnh tương ngộ này, là mẹ em. Mẹ em đã lên thiên đường gặp cha em, Linh Tử hít một hơi thật sâu, sau khi mẹ qua đời, em cũng có thể nhìn – Linh Tử cố giữ cho giọng nói của mình được bình thản.

Thì ra là thế, Yamaa Tsuneteru bỗng nhớ đến câu nói của bà Watanabe Linh Tử khi lần đầu gặp anh “Anh ta sẽ khiến con phải đau khổ”

Bà Watanabe Linh Tử không còn đôi mắt nhưng bà có thể nhìn rất rõ những điều bất hạnh xảy ra năm năm sau! Nhân vật chính của bi kịch là con gái bà và người yêu ngày trước.

Bởi thế, khi Yamaa Tsuneteru định ngỏ lời kết hôn với Linh Tử, hai mẹ con đã bất ngờ ra đi! Dịp ấy cũng là khi Nhật Bản chính thức xâm lược TQ. Đang giữa đêm thu lạnh lẽo nhưng trán Yamaa Tsuneteru vã mồ hôi.

– Bác gái… thấy tương lai, vì thế em đến đây. Em cũng dự kiến được ngày hôm nay ư? Anh không sao tưởng tượng nổi Linh Tử có thể nhìn thấy trước cảnh ngộ bi thảm của mình, sẽ gặp lại người yêu năm xưa trong cái nhà tù này và 2 người ở hai cực chính nghĩa – tà ác.

Ai là chính nghĩa? Ai là tà ác? Anh bỗng nhận ra thế giới của mình đang lật nhào.

– Cuối cùng… rồi sẽ thế nào?! Anh dường như sắp rú lên, nhưng rồi vẫn kiềm chế được mình. Hãy cho anh biết, cuối cùng sẽ ra sao?

– Em cũng nhìn thấy, y hệt mẹ em đã nhìn thấy. Linh Tử đã trở lại giọng nói đều đều bình thản.

– Em đã nhìn thấy trước cái ngày này… tại sao em còn mạo hiểm? Tại sao em không né tránh tai họa? Yamaa Tsuneteru không thể tiếp tục kiềm chế cảm giác tuyệt vọng của mình.

– Em có thể thấy trước tương lai, nhưng không có nghĩa là có thể thay đổi tương lai. Linh Tử càng nói càng bình tĩnh, Ông trời đã ban cho mẹ con em khả năng này, em rất tự hào vì mình đã đi đúng hướng, đã làm những việc có ý nghĩa đối với đất nước và các bậc cha anh, đã bảo vệ lẽ phải và chính nghĩa. Em coi như mình đã sử dụng năng lực này rất tốt, dù chết cũng không hề hối tiếc.

– Em điên rồi, Yamaa Tsuneteru đã đến gần ngưỡng cửa của cõi tan nát.

– Anh còn nhớ những chuyện hồi chúng ta đang học ở Nara không? Linh Tử bỗng nhỏ nhẹ chuyển sang đề tài khác.

Yamaa Tsuneteru thở dài thật não nề: “Đó là những ngày khó quên nhất đời anh!”

– Anh còn nhớ cái tên giả Nhật Bản của em không?

– Hòa Viêm Ngọc Tử.

– Đúng! Anh không quên em thật! Linh Tử tủm tỉm cười. Yamaa Tsuneteru hiểu rõ mình không những không quên nàng mà vẫn còn yêu nàng vô cùng sâu nặng, chỉ vì mấy năm qua những nỗi nhớ và tình cảm nồng nàn ấy đã bị chủ nghĩa đế quốc cùng những cuộc thí nghiệm y học vô nhân đạo che phủ. Nếu không có tình cảm ấy thì giờ đây anh không thể có cảm giác mãnh liệt dữ dội nhường này.

Linh Tử hỏi: “Anh có biết tại sao em lại có cái tên kỳ cục ấy không?”

Anh lắc đầu.

– Vào những năm cùng thời đại của cha em, có 1 nữ hiệp tên là Thu Cẩn, đã từng du học Nhật Bản, người ấy hiểu rõ sự nhu nhược của triều đình nhà Thanh: buông xuôi trước sự hoành hành của lũ ngoại khấu (kẻ cướp ngoại bang) nên đã tham gia cách mạng. Là phận nữ nhi nhưng bà đã viết nên những vần thơ hùng tráng, như “Mãnh tướng dù rơi đầu vạn kiếp, cũng quyết ra tay chuyển càn khôn” để khích lệ rất nhiều nhân sĩ cách mạng như cha em. Vì bị nội gián bán đứng, nên bà đã bị triều đình nhà Thanh bắt rồi sát hại. Em đã trưởng thành từ câu chuyện về nữ hiệp ấy.

– Vậy thì Hòa Viêm là triết tự từ chữ Thu và Ngọc tức là Cẩn! Yamaa Tsuneteru cảm thấy hôm nay mình mới bắt đầu thật sự hiểu về người con gái mà anh yêu say đắm.

– Anh rất giỏi hán ngữ, anh có còn hay làm thơ từ không? Linh Tử đứng lên, rất duyên dáng.

Anh lắc đầu, rồi lại gật đầu “Anh chỉ đôi khi… À, anh còn điều này muốn hỏi em: Sao mẹ em có thể chấp nhận việc em cho anh cái hộp lưu ly có bức vẽ 2 con đom đóm? Yamaa Tsuneteru tay nâng cái hộp”

– Anh vẫn còn giữ nó kia à? Trong bóng tối, liệu có phải Linh Tử đang tươi cười? hay cười cay đắng?

– Mẹ em đã cho em bức vẽ đom đóm này rồi, em muốn cho ai là quyền của em.

Yamaa Tsuneteru thở dài, im lặng. Rồi bỗng nói: “Anh muốn chứng minh rằng anh có thể làm thay đổi những điều mà mẹ em và em dự báo”

Bình luận