Sau tuần đó, Derek ghé ngang qua không báo trước để đưa Kelsey đi xem đua ngựa cùng anh. Anh đã lên kế hoạch đi cùng với Percy và Jeremy, nhưng vào phút cuối anh đã hẹn họ rằng anh sẽ gặp họ ở đó.
Không phải anh quyết định vậy khiến cho Kelsey có thể thích chuyến đi. Có vẻ như nàng sẽ thích, nhưng đó không phải động cơ của anh. Mà là do anh đang cố gắng đánh giá lại mối quan hệ của họ, chỉ tới thăm nàng vào những buổi tối, như người khác đối xử với tình nhân của họ. Và sau khi làm vậy vài lần, anh nhận ra rằng anh anh không thích thú chuyện cư xử đúng đắn bất cứ khi nào liên quan tới Kelsey. Còn hơn thế. Khi anh đi giải quyết chuyện kinh doanh của mình, hay cố gắng làm thế, như thể chẳng có gì thay đổi trong cuộc sống của anh, anh phải cố gắng bắt bản thân mình rời khỏi nàng vào các buổi sáng, và đấu tranh với nỗi thôi thúc để tránh xa nàng cho tới tận buổi tối.
Vào ngày đua ngựa, anh đã từ bỏ nỗ lực, tự nói với bản thân rằng điều đó không có hại gì, chỉ một lần này thôi. Vấn đề nằm ở chỗ dường như anh thích có nàng bầu bạn quá nhiều. Nàng làm cho anh cười. Nàng không huyên thuyên tán gẫu không ngớt. Nàng thông minh. Một buổi tối sau khi ăn xong bữa tối họ đã thảo luận về văn học, và anh đã sửng sốt khi thấy bản thân mình tranh luận sôi nổi với nàng về triết học, và anh thích thú mọi giây phút của cuộc tranh luận.
Liệu điều này sẽ là một vấn đề nghiêm trọng hay không, anh không thể nói trước. Một phần trong tâm trí anh có một ý niệm rằng một tình nhân chỉ dành cho một và duy nhất một mục đích. Tình nhân cuối cùng của anh nói chuyện với anh như với người hộ tống của cô ta, và anh đã rất không bằng lòng với chuyện đó. Không phải anh không thích đưa Marjorie ra ngoài phòng ngủ cô ta. Nhưng Kelsey thì khác. Nàng không hề đòi hỏi. Thực tế, nàng chưa bao giờ yêu cầu anh một điều nhỏ nhặt gì, ngoại trừ lần duy nhất nàng yêu cầu anh hôn nàng.
Đó là một ký ức cực kỳ thú vị. Mỗi lần anh nhớ tới nó anh đều mỉm cười. Thực sự gần đây anh cười khá nhiều, chẳng vì lý do gì cả. Thậm chí cả người hầu của anh cũng nhận xét như vậy. Nhưng rồi hình ảnh Kelsey chẳng bao giờ rời xa khỏi tâm trí anh. Và sự thực là, nàng hóa ra lại mang tới niềm vui cho anh trên mọi mặt.
Kelsey nhanh chóng mặc áo ra ngoài. Đó cũng là điểm anh thích ở nàng, rằng nàng không hề tốn hàng giờ trong phòng trang điểm của mình, nhắng nhít lên và làm dáng và mong chờ chuyện mọi lọn tóc đều nằm đúng chỗ, ấy thế mà trông nàng luôn luôn hoàn hảo đối với anh, làm cho mỗi giác quan của anh đều thấy vui thích, và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Nàng đã đi tới thợ may thêm một lần nữa, và lần này về nhà cùng vài chiếc váy đã may xong, bao gồm cả chiếc bằng nhung màu xanh sapphire sáng màu đồng bộ với chiếc áo vét của nàng. Trông nàng đáng yêu tới mức anh chỉ ước thời tiết ấm hơn để có thể mang nàng đi trên một chiếc xe ngựa mui trần để nàng xuất hiện trong Hype Park, một ý nghĩ gây tai tiếng làm cho anh thất kinh ngay lúc nó tới.
Đi dạo trong công viên cùng với một quý cô bạn nghiêm túc tán tỉnh – là một chuyện, còn đi cùng tình nhân, lại là chuyện khác. Đó có thể là chuyện các ông chú của anh làm mà chẳng cần bận tâm gì, nhưng không ai trong số họ tưng lấy làm phiền muộn bởi những gì người ta nói hay nghĩ về họ cả. Không phải tự dưng mà họ được gọi là hai kẻ phóng đãng khét tiếng nhất London.
Cuộc đua ngựa được tổ chức ngay ngoại ô của London. Khi đến nơi, họ có thể chen cỗ xe của họ giữa một chiếc xe ngựa bốn bánh hai ngựa kéo và một chiếc xe ngựa khác ngay cạnh đường đua để có được tầm nhìn lý tưởng, bất chấp đám người đông đúc đã tụ tập. Thông thường, những người cá độ nhiều sẽ đứng ngay cạnh đường đua, cho nên họ có thể đỗ xe ngựa của mình xa hơn, để cho những người muốn quan sát cùng các quý cô của họ đứng thành vòng tròn quanh đường đua cùng sự thoải mái từ phương tiện của họ.
Một số quý cô đi cùng với hoặc chồng hoặc gia đình, cho dù không nhiều người mạo hiểm đặt cho kẻ thắng. Cho nên Derek không quá lo lắng tới chuyện làm ai bực mình với sự hiện diện của Kelsey. Không ai ngoài Percy và Jeremy biết về chuyện nàng ở đó, miễn là cô ngồi trong xe ngựa, nhưng thời tiết không hề tệ chút nào. Chắc chắn nó có hơi lạnh, nhưng không có gió, và ngày hôm nay là một trong những dịp hiếm hoi mặt trời xuất hiện.
Có thể mua nước giải khát, nhưng hầu hết các quý tộc đều mang đồ của mình theo, bao gồm cả Derek. Anh đã được bà Hershal chuẩn bị cho một giỏ mây với các món ăn vặt và sandwich xếp thành từng loại, đủ để cho cả bạn anh ăn cùng, và một vài chai rượu. Cuộc đua đôi lúc kéo dài cả nửa ngày, phụ thuộc vào việc bao nhiêu lời thách thức được đưa ra sau khi những cuộc đua chính thức đã xong.
Percy và Jeremy nhanh chóng tham gia cùng họ sau chặng đua đầu. Percy tươi cười như mọi khi. Anh dường như có giác quan thứ sáu về đua ngựa. Anh không chỉ tìm mua được những con ngựa hiếm có, và ở những nơi kỳ cục nhất, mà anh còn hiếm khi sai trong việc chỉ ra con thắng cuộc, bất chấp những con còn lại. Dù vậy, anh không bao giờ cá cược nghiêm túc. Đối với anh, nó đơn thuần là niềm vui khi phán đoán của anh được chứng minh là đúng.
– Mình nghe được rằng cậu đã đặt cuộc vài chặng? – Derek nhận xét khi Percy hỏi đơn giản “Thế nào rồi?” trước khi anh thọc tay vào giỏ bánh.
Jeremy nói một cách chọc cười:
– Còn cần anh phải hỏi sao?
Derek cười nhăn nhở:
– Percy không phải lúc nào cũng đúng về vụ điểm số. Anh còn nhớ đã mất vài nghìn bảng những lúc cậu ta đoán sai, đó là lý do tại sao anh không còn nhiệt tình mấy với những chọn lựa của cậu ta.
Percy làm bộ mặt chịu đựng:
– Và cậu ta chẳng bao giờ để chuyện đó chìm xuồng hộ tôi cả – anh nói với Jeremy.
Thằng nhóc cười khùng khục:
– Em nghĩ anh thích đánh cược với Nick già hơn, anh đã thắng trong chặng đầu còn gì.
Percy đột nhiên tươi cười rạng rỡ:
– Không nghĩ tới. Nhưng rồi, Nicholas luôn luôn xoay sở để mua được những con ngựa thuần chủng của mình ngay lúc mình có. Chẳng biết sao cậu ta làm được, chết tiệt mình, nhưng thực mình không biết.
– Nicholas đến đây à?
Percy gật đầu:
– Cậu ta đưa con ngựa giống cậu ta vừa mua của tôi ra đua. Nó sẽ ra đua ở vòng thứ tư.
– Cậu nên mời cậu ta tham dự cùng chúng ta – Derek nói.
Jeremy ho:
– Không, thực ra, đó không hẳn là một ý tưởng ha-
Cậu ta không nói hết bởi cánh cửa mở ra ngay sau đó và Regina Eden – vợ Nicholas và chị em họ của Derek và Jeremy – trèo vào. Rõ ràng, đó là lý do tại sao Jeremy không nghĩ mời Nick tham dự là một ý kiến hay, và Derek không thể nào đồng tình hơn nữa. Thực tế, anh thấy lúng túng, không biết trời xui đất khiến nào để anh có thể tránh được việc giới thiệu cô em họ không thể kiểm soát được của anh với tình nhân của anh.
– Em đã nghĩ là em nhận ra cỗ xe của anh, Derek – Regina nói khi cô ngả về trước hôn lên má anh, rồi ngồi phịch xuống cái ghế cạnh anh. Và với Jeremy thì:
– Và tại sao em không nói với chị là anh ấy ở đây chứ?
Jeremy nhét tay cậu vào túi áo và ngồi thượt xuống chiếc ghế đối diện họ:
– Em không nghĩ tới chuyện đó – Cậu chống chế.
– Reggie, em làm cái gì ở đây thế? – Derek hỏi – Em không thích đua ngựa cơ mà.
– Em biết thế – Cô nhún vai, rồi cười toe – Nhưng sao đó mà em lại cá cược với Nicholas rằng con ngựa giống mới của anh ấy sẽ không thắng hôm nay, nên em phải ở đây để tự mình chứng kiến. Anh không nghĩ là em tin được lời anh ấy trong chuyện này chứ, phải không? Khi mà anh ấy ghét thua em như thế?
Derek phải quay sang bên trong nỗ lực che chắn cho Kelsey, người đang ngồi bên phía kia của anh, từ góc nhìn của Reggie, một việc không thể nào, tính tới chuyện chiếc váy của cô có màu xanh sapphire sáng tới mức nào.
– Em đáng ra có thể hỏi anh mà – anh chỉ ra một cách hợp lý, anh nghĩ thế.
Cô nhướn mày với anh:
– Khi mà em hiếm khi gặp được anh ý hả? – cô quở trách – Và làm sao mà em thậm chí có biết được anh có mặt tại đây hay không?
Rồi cô thực sự đẩy Derek sang một bên để cô có thể nghiêng qua anh để nói:
– Thật vui khi gặp lại cô, Kelsey. Tôi không biết là cô có quen biết với anh họ tôi.
Kelsey đã cực kỳ xấu hổ ngay giây phút nàng nhận ra Regina Eden đang trèo vào trong chiếc xe ngựa. Nói chuyện với một người lạ và để người ta tưởng rằng mình là ai, là một lẽ, bởi bạn không bao giờ mong đợi việc gặp lại cô ấy. Nhưng rồi bạn thực sự gặp lại cô ấy….
Nàng đã ngay lập tức quay mặt về hướng cửa sổ, giống như Derek, hi vọng rằng quý cô đó sẽ không chú ý tới nàng. Nó đã là một hi vọng mong manh.
– Derek là anh họ của cô sao, Phu nhân Eden?
– Ồ, vâng, anh tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô biết không. Và làm ơn đi, chỉ gọi tôi là Reggie thôi, như những người còn lại trong gia đình- Cô ngừng lại để liếc sang Jeremy – Ừm, như hầu hết những người còn lại trong gia đình hay gọi.
Derek không còn thấy bối rối nữa, anh thấy cực kỳ kinh hoàng:
– Reggie, làm sao em quen Kelsey?
– Hôm nọ chúng em gặp nhau tại của hàng váy, và nhanh chóng kết bạn với nhau một cách tốt đẹp, nói như em là vậy. Nhưng Chúa nhân từ, cô ấy làm gì một mình ở đây cùng với anh vậy? Anh cũng biết những chuyện ngồi lê đôi mách có thể ác ý đến thế nào mà?
– Cô – cô ấy – Derek để lại một khoảng lặng hoàn toàn, vào lúc đó Jeremy trợ giúp một cách hữu ích – Là em họ của Percy.
Percy hấp háy mắt:
– Cô ấy là – Một cái nhéo từ Jeremy khiến anh thêm vào – em họ anh. Đúng, em họ xa về đằng mẹ, em biết chứ.
– Vui mừng làm sao – Reggie nói – Em biết nhờ bản năng ngay từ lần đầu em gặp cô ấy rằng bọn em sẽ là bạn tốt mà, và giờ em biết tại sao rồi. Nếu cô ấy có họ hàng với Percy, thì cô ấy gần như là người trong gia đình vậy, cân nhắc tới chuyện anh ấy là gì. Percy, anh nhất định phải đưa cô ấy tới dùng bữa tối nay. Và dĩ nhiên, hai người cũng được mời, anh em họ, cả hai người.
Cả ba người đàn ông nhanh chóng trở nên hoảng loạn tột độ:
– Điều đó sẽ không-
– Không thể nào được-
– Anh vừa có một cái hẹn-
Nhưng Reggie nhanh chóng cắt ngang, cau mày:
– Các anh không thực sự muốn cáo lỗi với em, phải không, khi mà em chỉ ở lại thành phố có vài ngày nữa thôi? Cha và dì George của em sẽ tới, Jeremy. Chú Tony và cô Roslynn cũng vậy, cho nên nó sẽ là một cuộc họp mặt gia đình nho nhỏ vui vẻ. Bất cứ kế hoạch nào khác mấy anh đã có đều không quan trọng bằng họp mặt gia đình đâu, phải không?
Jeremy đảo mắt. Derek ngồi sụp xuống, rên thầm. Reggie luôn luôn là một kẻ lôi kéo tuyệt vời. Và cô ấy khiến cho nó hoàn toàn vô tội, con cáo nhỏ đó.
– Ồ, mình nói là, có phải điều đó có nghĩa rằng chúng ta đều sẽ tới? – Percy hỏi Derek.
Ngay lúc đó Derek có thể vui vẻ mà giết chết chính ông bạn mình. Jeremy và Derek có thể vừa bị dồn vào góc, nhưng Percy vẫn còn có thể viện ra vài cái cớ, vì cậu ta không thực sự là người trong gia đình. Nhưng anh chàng khờ dại đó có nhận ra điều đó không? Không, không phải Percy già lẩm cẩm đâu nhé. ( Đoạn này thấy anh Percy đúng là ngố mà, đọc Malory 07 cũng thấy anh này như nhân vật gây cười)