Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nói Lời Yêu Em

Chương 30

Tác giả: Johanna Lindsey

Thứ đáng lẽ ra là một vài việc lặt vặt không cần tới sự giao tiếp xã hội nào thì lại biến thành cuộc gặp gỡ của Derek với nhiều người anh quen. Đầu tiên là Frances. Rồi sau đó, tại thợ may của anh, em họ Marshall của anh xuất hiện.

Dù vậy, chuyện đó cũng không tệ, với việc Kelsey ở ngoài trong chiếc xe ngựa và Marshall thì ở lại sau trong cửa hàng của người thợ may – hay anh đã nghĩ vậy. Nhưng Marshall dường như đầy chuyện để tán gẫu, và anh chặn Derek lại thêm lần nữa khi anh đã tới chiếc xe ngựa của mình để kể thêm một mẩu tin nữa. Và rồi anh ta nhìn thấy Kelsey, cho dù nàng đang cố hết sức để ép mình vào trong góc để khiến nàng không bị chú ý –dĩ nhiên là không thể nào, với chiếc váy màu cam quỷ sứ đó.

Marshall là con trai lớn nhất của Edward, cho dù vẫn trẻ hơn ba tuổi so với Derek. Và anh sẽ không bị ngăn cản khỏi việc gặp Kelsey. Nhưng chuyện đó diễn ra cũng đủ yên ổn. Marshall không hỏi nàng là ai hay nàng làm gì một mình cùng với Derek, và Derek thì không hề tình nguyện cung cấp thông tin. NHưng rồi hai anh bạn chí cốt của Marshall đi đến, và quý ngài William, người to mồm hơn trong cả hai, sau khi nhìn chòng chọc vào Kelsey dễ tới năm phút, nêu lên một chủ đề dường như được khoi lên quá thường xuyên:

– Cô có quan hệ với ngài Langton, bá tước bị bắn chết bởi vợ ông ấy chăng? – anh ta hỏi một cách thẳng tuột.

Một câu trả lời “Không” không đủ để đáp ứng.

– Vậy cô ấy là ai thế? – William khăng khăng.

– Tôi là một phù thủy, ngài William – Kelsey trả lời trước khi Derek có thể lên tiếng – Ngài Malory đây đã thuê tôi yểm lời nguyền lên một người. Có phải là người này không, Derek?

Derek hấp háy mắt ngạc nhiên, nhưng William thì tái mét và trông cực kỳ nhộn với nỗi sợ hãi khiến cho Derek không kiềm chế nổi việc phá ra cười. Và Kelsey đơn thuần là trông vô tội.

– Ồ, em nói là, chuyện này không vui đâu, Derek – Marshall tuyên bố.

– Ừ, rõ ràng là, không phải anh ấy muốn yểm bùa anh chàng William này – người đi cùng với William chỉ ra một cách logic, nhận thấy sự thích thú lúc này của Derek. Nhưng rồi – Vậy ai là cái tên không may đó vậy?

Em họ của Derek đảo tròn mắt, sau khi đã hiểu được điều đó. Nhưng Derek tiếp tục có thêm một tràng cười nữa trước câu hỏi đó. Và rõ ràng, anh sẽ không trả lời câu hỏi đó quá sớm. Cho nên Kelseu nói một cách khá là điềm tĩnh:

– Chắc chắn là các ngài nhận ra rằng tôi chỉ đang đùa chút thôi, phải không các quý ngài? Tôi không phải một phù thủy – ít ra là vậy, không phải tôi không biết chuyện đó.

– Chỉ quyến rũ như phù thủy thôi – Derek cuối cùng cũng dành cho Kelsey một nụ cười dịu dàng, và đáp lại anh nhận được cái đỏ mặt anh luôn trông chờ lời khen ngợi của mình mang lại. ( Anh Derek chơi chữ ở đoạn này, mình cũng không biết dịch sao, vì từ bewitching – quyến rũ, đầy mê hoặc có gốc từ witch – phù thủy)

Nhưng anh xoay sở thoát khỏi bọn họ ngay sau đó và anh rời đi trước khi câu hỏi về thân phận của Kelsey lại được trở lại lần nữa. Anh nhận xét chuyện đó trên quãng đường họ tới điểm dừng tiếp theo:

– Đó là một hành động sáng chói, quỷ bắt anh đi nếu nó không phải thế – anh nói, ôm siết nàng một cái – Một lời nói đùa thay vì một lời nói dối. May mà em nghĩ ra chuyện đó, cưng à.

– Và lời nói dối nào anh sẽ dùng lần này, góa phụ hay là em họ?

Anh nhăn mặt:

– Điều đó thực sự đã không xảy ra mà, Kelsey. Marshall đã ở trong chỗ thợ may, đúng, anh đã không lường trước chuyện đó, nhưng anh đã nói Tạm biệt với nó tới ba lần. Nó cứ gọi anh lại mãi vì chuyện gì đó nữa nó muốn nói với anh, mỗi lần đó lại kéo anh lại, cho tới khi như em thấy đó, nó chặn anh lại lần nữa ngay khi anh ra tới chỗ xe ngựa.

Nàng mỉm cười với anh, chấp nhận rằng đó không phải lỗi cuẩ nh. Lần này. Và nàng đã thích đi cùng anh, thậm chí nếu một nửa thời gian đó nàng phải ngồi một mình trong xe ngựa. Cho nên sự khiển trách của nàng chỉ đơn giản là:

– Chúng ta sẽ cố gắng không để nó xảy ra lần nữa, đúng không anh?

– Chắc chắn thế – anh đảm bảo với nàng.

Và tại điểm dừng cuối của họ, tại cửa tiệm pha lê, nơi anh hi vọng tìm được một món quà cho sinh nhật em họ anh, Clare, anh yêu cầu Kelsey đi cùng anh để giúp anh lựa chọn. Và tại đây họ bắt gặp một người quen khác. Chỉ là lần này không cần màn giới thiệu nào hết. Lần này đó là người cả hai bọn họ đều biết – và đều mong là họ đã không biết.

Việc David Ashford cũng ở trong cửa hiệu đặc biệt đó vào chính lúc đó trong ngày là vận rủi tệ nhất, và chuyện họ bắt gặp hắn ta cũng là thế, nói theo đúng nghĩa đen. Hắn ta quay ra để rời khỏi mà không để ý ai đã đi vào lối đi hẹp bên cạnh hắn ra và va vào ngay Derek, người đã thả tay Kelsey ra để xô hắn về sau.

Ashford khựng lại bởi sự va chạm, nhưng rồi đôi mắt xanh của hắn ta thu hẹp lại khi hắn nhận ra ai đứng trước mặt.

– Nếu đây không phải là nhà cải cách lý tưởng – hắn ta cười nhếch mép – Anh hùng cứu mỹ nhân. Điều đó có khi nào xảy ra với mày không, Malory, rằng đàn bà mày cứu đều thích được giải cứu?

Lời nhận xét lộ liễu kiểu đó làm cho Derek điên tiết lên:

– Điều đó có khi nào xảy ra với mày không, rằng mày mắc bệnh?

– Chẳng có vấn đề gì với sức khỏe của tao cả.

– Tao đang nói tới thần kinh của mày cơ.

– Ha! – Ashford thốt lên nhạo báng – Vậy là mày muốn nghĩ vậy, nhưng đầu óc tao không điên. Và tao cũng có trí nhớ lâu dài nữa. Mày sẽ phải hối hận vì đã cướp con bé xinh xẻo này khỏi tao.

– Ồ, tao nghi ngờ chuyện đó, thực đấy – Derek đáp lời dường như với cả sự lạnh nhạt. Rồi anh chỉ ra một cách lạnh lùng – Nhưng mày chẳng có gì bị cướp cả. Nó là một cuộc đấu giá. Mày đã có thể tiếp tục trả giá.

– Khi mà ai cũng biết nhà Malory lắm tiền của thế nào hả? Đừng ngu xuẩn thế. Nhưng sẽ có ngày mày hối hận vì đã chắn ngang đường của tao.

Derek nhún vai cùng chút quan tâm:

– Nếu tao có điều gì hối hận, Ashford, đó là chuyện biết mày vẫn còn sống, khi những tên cặn bã giống mày đáng ra phải bị ném vào đống rác ngay từ lúc mới sinh.

Người đàn ông đông cứng lại,màu sắc tràn lên gương mặt hắn. Derek mong mình sẽ thách thức được hắn, nhưng hắn kiềm chế mình đúng đắn, một thằng hèn chỉ cảm thấy mình có quyền lực khi đánh đập những kẻ yếu đuối và vô phương giúp đỡ.

– Tao cũng sẽ nhớ cả chuyện đó nữa – Ashford nói một cách yếu ớt. Nhưng rồi ánh nhìn băng giá của hắn nhá lên khi thấy Kelsey và hắn thêm vào – Khi hắn ta vứt mày đi, tao sẽ chờ đợi, và mày sẽ trả giá vì bắt tao phải đợi, bé cưng à. Ồ, thực đấy, mày sẽ trả…

Hắn đã chĩa ngón tay trỏ vào Kelsey khi nói điều đó, đáng ra đã chọc vào ngực nàng nếu như Derek không tóm lấy bàn tay hắn. Ashford tru lên khi ngón tay hắn gãy rắc ngay lúc đó. Nhưng Derek vẫn chưa xong chuyện. Những lời đe dọa nhắm vào anh thì anh dễ dàng cho qua. Một lời đe dọa tới Kelsey đã khiến cho anh điên lên.

– Mày làm gãy-! – Ashford đang hét lên, nhưng một cú đấm mau lẹ vào miệng khiến hắn ta câm mồm.

Derek tóm lấy hắn trước khi hắn ngã xuống và, vẫn giữ hắn, nói một cách giận dữ:

– Mày nghĩ là tao sẽ không đập mày thành từng mảnh ở ngay đây à, với tất cả những món đồ pha lê này xung quanh ư? Nghĩ lại đi, Ashford, bởi tao cóc thèm quan tâm cái thứ chết tiệt nào vỡ, miễn là mày vỡ cùng với nó.

Hắn ta tái xanh lại, nhưng người chủ cửa hiệu xen vào:

– Tôi muốn tiếp tục còn kinh doanh được – ông ta nói với giọng lo lắng – Các ngài, với cuộc xích mích nho nhỏ của các ngài, liệu hai ngài có thể nào tranh cãi ở chỗ khác không?

Và Kelsey thì thầm:

– Đừng để hắn ta khiêu khích anh gây ra một vụ bê bối.

Có thể lời cảnh báo đó hơi quá muộn. Một cái nhìn quanh cho thấy không có khách hàng nào khác trong cửa hàng, chỉ có người chủ đang vò đầu bứt tay. Derek gật đầu cộc lốc và thả Ashford ra, nhưng anh dùng vài ngón tay mình thọc mạnh:

– Mày muốn nói tới điều hối tiếc chứ gì? Để tạo nói cho mày một chuyện mày sẽ không phải lo nữa, bởi mày sẽ không còn chút gì đâu nếu mày cả gan tới gần cô ấy lần nữa, không có chút ký ức nào về nó, không một hơi thở nào để làm ô nhiễm thành phố này thêm nữa. Mày sẽ đơn giản là ngừng tồn tại.

Rồi anh nắm lấy một cái lọ hoa trên giá cạnh họ, thậm chí chẳng thèm nhìn nó, và ném nó cho người chủ.

– Tôi mua cái này.

– Chắc rồi, thưa ngài. Làm ơn đi lối này, nếu ngài sẵn lòng – người đàn ông nói, và nhanh chóng bước tới quầy tính tiền của mình đằng sau cửa hàng.

Derek nắm lấy tay Kelsey và đi theo người chủ. Không nhìn lại Ashford thêm lần nào. Và một lúc sau, họ nghe thấy tiếng cửa tiệm mở ra và đóng lại đằng sau mình khi Ashford rời đi. Kelsey thở dài nhẹ nhõm. Người chủ cửa hàng thở dài nhẹ nhõm. Derek thì vẫn thấy quá kích động để cảm thấy điều gì khác ngoài cơn giận. Anh đáng ra đã đánh cho thằng cha bất tỉnh thêm lần nữa và xuống địa ngục cùng scandal. Anh có một cảm giác rằng anh sẽ hối hận vì đã không làm VẬY.

Giận dữ với bản thân vì đã không làm gì hơn khi anh có cơ hội và sự khiêu khích, anh ném cho người chủ một món tiền lớn và nói với ông ta:

– Giữ phần còn thừa – và cả sự cố không may này cho mình bản thân ông thôi.

– Sự cố nào cơ ạ? – Người chủ đáp lời cùng nụ cười mỉm, lúc này những hàng hóa của ông đều được an toàn và túi tiền thì đầy nhóc.

Bình luận
× sticky