Có thư của em không?” An Kiệt hỏi.
Tịch Hy Thần cầm tập thư, đi vào: “Không có.”
“Sao có thể thế được?” Giọng cô có vẻ chán nản. “Tuy nói là đợi thông báo, nhưng chắc không tệ đến mức không công ty nào muốn tuyển mình đấy chứ?!”
“Trước mắt… chắc là như vậy!” Tịch Hy Thần nhìn cô đang đứng như tượng trên tầng trên, mỉm cười, chầm chậm tiến về phía phòng khách. “Có cần anh giới thiệu cho em một công việc không?”
“Không cần, cám ơn anh!”
Tịch Hy Thần nhướn mày: “Đúng là có chí khí!”
Không để ý đến câu nói châm chọc của chồng, An Kiệt thở dài: “Làm thế nào bây giờ? Bọn họ yêu cầu tiếng Anh phải từ cấp sáu trở lên, em đạt tiêu chuẩn nhưng tiếc là không có giấy chứng nhận.”
Cô kéo cánh tay chồng rồi ngồi xuống, vẻ nghĩ ngợi: “Anh đưa báo đây cho em.”
Tịch Hy Thần đến bên, ngồi xuống cạnh cô, chuyển tờ báo qua: “Thật là không cần anh giới thiệu hả?!”
“Em có học vấn, có nhan sắc, không cần phải nhờ cậy ai chạy cửa sau.”
Tịch Hy Thần gật gù: “Nói cũng phải.”
“Tịch Hy Thần, lấy giúp em cái bút, cái màu đỏ ấy.”
“Ừm.”
Anh lấy bút, loay hoay một hồi mà vẫn không tìm thấy, bèn vào bếp, ung dung pha cà phê.
Công ty XX cần tuyển một luật sư, yêu cầu ít nhất hai năm kinh nghiệm… Công ty XY cần tuyển một thư ký, yêu cầu í nhất ba năm kinh nghiệm… Kinh nghiệm, kinh nghiệm…
“Tại sao vị trí nào cũng cần tuyển người có kinh nghiệm nhỉ?! Vậy người mới ra trường chẳng phải sẽ không đủ điều kiện để làm việc sao? Còn nữa, kinh nghiệm không phải là bắt đầu từ con số không, dần dần tích lũy mà thành à? Thật là khiến người ta tức chết!”
Tịch Hy Thần thư thái uống một ngụm cà phê: “Thật ra thì công ty nào cũng muốn chọn những người đã có kinh nghiệm, chi phí bỏ ra để đào tạo một nhân viên có thể nói là không thể hoàn lại được.”
“Không bỏ ra sao đòi thu lại?”
Tịch Hy Thần cười: “Có muốn uống một tách cà phê không?”
“Không cần.”
“Mỹ thuật, Luật quốc tế, Tâm lý học, An Kiệt, nói thật những ngành em học đều là những ngành hơi kén công việc.”
An Kiệt than vãn: “Em biết, anh không cần phải nhắc em điều ấy.”
“Tại sao lại học Luật quốc tế?” Tịch Hy Thần cầm tách cà phê, tiến lại gần.
“Không biết, lúc đó cái gì em cũng không để ý, mà lo phải đăng ký gấp nên chọn đại một ngành nào đó!”
Tịch Hy Thần ngẩn người một lúc, cúi xuống ôm lấy cô, rồi nhẹ nhàng đưa tách cà phê đến bên đôi môi đang nhợt nhạt của cô: “Uống một ngụm đi, thơm lắm!”
An Kiệt cẩn thận đưa tách cà phê lên miệng, nhấp một ngụm: “Hơi đắng.”
Tịch Hy Thần mỉm cười, đưa ly cà phê lên miệng, chạm nhẹ môi vào vết son trên cốc: “Rất ngọt.”
Đầu óc mệt mỏi không chút sức lực, cô tựa đầu vào cánh tay săn chắc của anh: “Làm thế nào bây giờ? Em muốn đi làm, chẳng lẽ tìm một công việc khó đến thế sao? Đau đầu quá!”
“Ở nhà không tốt à?” Anh cười, giọng nói đầy mê hoặc.
“Không phải là không tốt, có điều em nghĩ, nếu cái gì cũng không làm, há chẳng phải là người vô dụng sao? Giống như… một người khuyết tật vậy!”
“Uống một ngụm đi, ngọt lắm!”
An Kiệt miễn cưỡng nhấp môi: “Uống rồi, đắng lắm!”
“rất ngọt.”
An Kiệt khẽ nghển cổ, bắt gặp khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú đang mỉm cười của chồng: “Anh định gạt trẻ con à?!”
Tịch Hy Thần cười nhã nhặn: “Nếu em thấy không ngọt thì anh sẽ tặng em một điều ước, thế nào?”
An Kiệt tính đi tính lại, thấy điều kiện đó cũng đáng giá, nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ.
“Thế nào?”
Cũng hơi ngọt.”
“An Kiệt, tuần sau chúng mình đi Tuyết Sơn, Himalaya nhé, hai tuần.”
“Vì em nói ngọt cho nên em phải làm theo điều ước của anh.”
“Tịch Hy Thần, anh chơi xấu! Anh nói nếu nó không ngọt thì em được bắt anh làm theo điều kiện của em! Còn nữa, tại sao lại là ngọt cơ chứ?!”
“Vợ yêu, có gan đánh cược thì phải có gan chịu thua chứ!” Anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi cô, làn gió nhẹ nhàng thổi tới, lướt qua quầy bar.
“Anh…” Thật không biết phải làm sao nữa, chắn chắn anh đã lập kế hoạch sẵn rồi.
Kế hoạch? À, tất nhiên là sắp xếp hết rồi, sắp xếp được hai ngày rồi.
Nhìn xem, kết quả thật ấn tượng. Tịch Hy Thần vòng ra sau quầy bar: “An Kiệt, nếu em thích từ chối, cũng không hẳn là không được.” Trong lúc nhấn mạnh hai từ “từ chối”, Tịch Hy Thần còn cố tình làm ra vẻ “em có thể từ chối được chắc”.
Con người này, thật là…
An Kiệt giận dữ vùi đầu vào sofa, trước khi có thể tìm được từ để tả con người này thì cô không muốn đứng lên nữa, thật tức chết đi được, lần nào cũng thua!
Lập tức kế hoạch cứ thế được thực hiện.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai lọt qua từng ô kính cửa sổ, cảm giác ấm áp khiến con người thấy dễ chịu.
An Kiệt trở mình, rúc vào tấm ga giường.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhỏ.
An Kiệt càu nhàu, “chẹp” một tiếng rồi ngồi dậy, đôi mắt nhanh như chớp nhìn người ăn mặc chỉnh tề đang ngồi dựa vào một bên thành giường, chăm chú
“Tỉnh rồi à?”
“Lần nào cũng là câu hỏi đáng ghét này!”
An Kiệt lật người, trườn qua Hy Thần, sang phía đầu giường bên kia, đi giày.
Đáng ghét sao? Câu hỏi dễ thương thì có. Tịch Hy Thần thầm thấy thỏa mãn. Anh đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, ánh sáng trong chốc lát đã tràn ngập căn phòng, ánh nắng dịu dàng, đầy sức sống.
“Chào mừng đến Himalaya, Giản tiểu thư!”
An Kiệt mặc xong đồ đi tới, ngoài ô cửa, ánh mặt trời le lói chiếu qua đỉnh núi.
“Thật là đẹp! Cám ơn anh, Tịch tiên sinh!” Cô nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên đôi môi gợi cảm của anh.
“Không có gì!” Anh cũng đáp lại bằng một nụ hôn.