An Kiệt rất ít khi đưa con trai đi ăn đồ ăn nhanh, nhưng cậu bé có vẻ rất thích ăn mấy thứ này.
An Kiệt để Thần Thần ngồi xuống chồ bên cạnh cửa sổ rồi đi xếp hàng mua đồ ăn. Vì đang là giờ cao điểm nên khách rất đông.
Trong đám đông có tiếng người nói: “Cho tôi bốn que kem! Vị khoai môn, tôi muốn tất cả đều là vị khoai môn nhé! Sau đó là…”
Nhân viên phục vụ lịch sự nói: “Cô à, ở đây chúng tôi không có kem.”
“Không có? Không phải thế chứ, chẳng lẽ tôi lại đến nhầm chỗ? Sao quán KFC của các bạn và quán McDonald’s không chuyển ra xa nhau một chút? Thực là… Haizz, sao cứ dính lấy nhau như tình nhân thế chứ?”
Không ít người trong đám đông cười phá lên, nhao nhao nhìn về phía cô gái tóc ngắn đang vỗ vỗ bàn đó.
“Được rồi, Hiểu Húc, mua loại khác đi, dù sao cái gì em cũng ăn được mà.” Người con trai đứng bên cạnh mặc bộ đồ màu be, trên môi nở nụ cười, giọng nói ấm áp.
Cô gái có vẻ không vừa ý: “Sao nói cái gì em cũng ăn được? Em có phải lợn đâu! Được rồi cô ơi, cho tôi một phần thịt gà cuốn Bắc Kinh, một chiếc hamburger, hai cái cánh nướng, hai phần gà cỡ đại, một gói khoai tây chiên loại to, đồ uống thì cho Sprite đi, tạm thời như thế đã, còn anh, Tô Tuần?”
An Kiệt xếp hàng mua được đồ ăn xong, khi quay về phía con trai thì nhìn thấy cô gái tóc ngắn lúc nãy đang ngồi ngay bàn bên cạnh, nói chuyện với cậu bé.
“Cậu bạn nhỏ à, em thật đáng yêu, là con lai phải không? Em tên là gì? Mấy tuổi rồi? Nào nào, nói cho chị nghe đi, chị cho kẹo.”
Cậu bé nhìn thấy mẹ quay lại thì lập tức gọi một tiếng, giọng có vẻ hơi căng thẳng.
Cô gái đó nhìn thấy An Kiệt thì mỉm cười nói: “Thì ra mẹ xinh đẹp như thế, chẳng trách cậu bé trông thật đáng yêu. Vừa nãy nhìn thấy con trai chị xinh quá nên muốn nói chuyện chút thôi, không có ý đồ gì đâu.”
An Kiệt mỉm cười, tỏ ý đã biết. Sau khi cô ngồi xuống, cô gái kia không kìm được lại quay sang hỏi: “Cháu bé nhà chị là con lai à? Xinh quá! Ngày trước tôi cũng luôn mong muốn sinh được một đứa con lai, nhưng giờ thì không hy vọng gì rồi, haizz.” Trong tiếng than thở không thấy có chút hối tiếc nào.
An Kiệt mỉm cười: “Không phải con lai.”
“Woa! Vậy thì cha cậu bé, chồng của chị chắc chắn phải rất đẹp trai!”
An Kiệt cười nói: “Bạn trai cô cũng rất đẹp.”
“Hey hey, đúng thế, tôi phải dùng cả mười tám thế võ mới bắt cóc được đấy!”
Người con trai nho nhã ngồi đối diện với cô gái không kìm được ho một tiếng.
Anh hướng về phía An Kiệt cười cười xin lỗi, sau đó quay sang chấn chỉnh cô gái, chậm rãi chỉ bảo: “Khi ăn không được quay ngang quay ngửa, cũng không được nói nhiều, còn nữa, đừng có phóng túng, bừa bãi quá!”
Cô gái đó “phụt” một tiếng, phun hết đồ uống trong miệng ra, giơ ngón tay cái lên, vừa ho vừa nói: “Anh ghê thật đấy!”
Di động của An Kiệt rung lên, là Tịch Hy Thần gọi, hỏi hai người đang ở đâu.
“Đang cùng con trai ăn ở nhà hàng KFC, anh có muốn đến không?”
“Ừm, buổi trưa ra ngoài một lúc, những đồ đó ăn ít thôi, anh qua đón hai mẹ con đi ăn cơm.”
“Vâng!”
Khi An Kiệt bỏ điện thoại xuống thì cặp tình nhân kia cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, bọn họ quay sang cô tạm biệt, An Kiệt cũng gật đầu nói: “Tạm biệt.”
Câu “tạm biệt” này, An Kiệt rất thích, ngoài việc nó biểu thị lời chào khi chia tay, còn có hàm ý “có duyên thì gặp lại”. Mà “duyên” là cái tinh tế, tế nhị nhất trên thế gian này. Nó sẽ sắp xếp cho bạn gặp ai, rồi cuối cùng sẽ cùng ai bầu bạn suốt cuộc đời.