Xuân qua, hè tới, rồi thấm thoắt mùa hè cũng đã tàn. Caroline đã quá quen với cuộc sống mới ở Tân lục địa. Nàng thậm chí còn có thời gian để may cho mình vài chiếc váy giản dị theo kiểu Thanh giáo. Mặc dù chúng rất mộc mạc, nhưng chính sự đơn giản ấy lại làm tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ của nàng. Cuộc sống no đủ và vui vẻ đã làm thân hình nàng đầy đặn hơn, đôi má nàng cũng hồng hào hơn. Cộng thêm chuyện thân phận nàng vẫn còn bị các bậc chức sắc trong cộng đồng nghi ngờ, Caroline thu hút rất nhiều sự chú ý và khiến cho kha khá cái đầu đàn ông quay lại nhìn trong vài lần nàng đi vào thị trấn.
Chân Matt đã lành lại, dù anh đã tập tễnh gần như suốt mùa hè, đầu tiên là với cái nạng mà Robert đẽo cho anh, sau đó là nhờ sự trợ giúp của một cây gậy. Anh không tiến thêm một bước nào nữa với nàng, và Caroline hài lòng với điều đó. Sau lần giãi bày tâm sự với nhau, mối quan hệ của họ càng lúc càng sâu đậm hơn. Nàng nghĩ họ đang gần gũi, không phải về thể xác, mà là ở tâm hồn.
Mối quan hệ của nàng với các em trai anh cũng đã được cải thiện, chủ yếu là nhờ tài nấu nướng của nàng. Khi không còn phải chăm sóc Matt liên tục nữa, Caroline đã có thể dồn hết tâm sức vào việc đánh bại Hannah Forrester trong lĩnh vực bếp núc. Và nàng đã thu được những thành công nhất định, mặc dù mấy anh em họ vẫn rất hào hứng khi đón nhận những món quà biếu của góa phụ Forrester, của Patience Smith (người để mắt tới Robert), Abigail Fulsom và Joy Hendrick (hai cô gái đang ganh đua nhau để lấy lòng Thomas), và Lissie Peters (cô gái đang theo đuổi Daniel). Thật ra, khi cuộc chiến lấy lòng anh em nhà Mathieson leo thang, Caroline có cảm giác cánh đàn ông rất thích thú với nó. Họ chén bất cứ món cao lương mỹ vị nào được đem tới trước mặt mà không ý kiến gì hay tỏ ra là thích món nào hơn, điều đó khiến cho cánh phụ nữ rất bực tức. Về phần Robert và Thomas, việc được mấy cô gái xinh đẹp tuổi ngoài đôi mươi ra công tán tỉnh là một trải nghiệm mới lạ và rõ ràng không khó chịu chút nào. Dường như bây giờ họ đã sẵn sàng gác lại sự hoài nghi của mình với nữ giới.
Còn Daniel, người không hoàn toàn mất niềm tin vào đàn bà như hai em, lại chẳng hề gieo hy vọng cho Lissie Peters. Đã hơn một lần Caroline chợt nghĩ hay là anh ta đang thầm thích mình, nhưng nàng chưa bao giờ suy xét điều đó một cách nghiêm túc. Bởi vì nếu làm thế sự bình yên trong tâm trí mà nàng mới có được sẽ bị đảo lộn, và nàng không muốn điều đó xảy ra. Cảm giác thanh thản và thoải mái như thế này thật quá đỗi tuyệt vời.
John và Davey vẫn còn khá thận trọng với dì của chúng, nhưng có vẻ đã chấp nhận sự hiện diện của nàng trong nhà. Dĩ nhiên là chúng thích có những bộ quần áo đã được giặt giũ sạch sẽ, là ủi phẳng phiu và vá víu cẩn thận để mặc tới trường, những bữa ăn được chuẩn bị sẵn, một ngôi nhà gọn gàng và chăn nệm tinh tươm Có lẽ điều đó khiến chúng thấy mình giống với những đứa trẻ có mẹ khác, và nàng mừng rỡ vì mình có thể cho chúng điều đó, ngay cả khi chúng chưa sẵn sàng đón nhận những cử chỉ âu yếm từ nàng. Nàng tự an ủi rằng đến một lúc nào đó chúng sẽ chấp nhận thôi, hay đúng ra là nàng hy vọng như vậy.
Vào một buổi chiều ấm áp đầu tháng Tám, khi Caroline đang đứng trên bãi cỏ phơi quần áo, nàng ngạc nhiên phát hiện ra Davey, lúc ấy đang được nghỉ hè, đứng núp mình sau một bụi tử đinh hương lớn ở góc sân phía tây. Thằng bé đang ôm chặt Millicent trong tay, mặt vùi vào lông nó. Caroline do dự, không biết có nên hỏi thằng bé không. Mặc dù đã được nó chấp nhận, nhưng nàng biết nàng không phải là người mà nó yêu quý. Nhưng chắc hẳn phải có điều gì đó không ổn thì một thằng bé kiêu ngạo mới có tư thế như vậy chứ. Bỏ mặc đống quần áo chưa phơi, Caroline lại gần và khom người trước mặt nó.
“Davey?”
Vai Davey căng ra, nhưng nó không ngẩng mặt lên. “Đi đi!”
“Cháu ốm à?”
Không có câu trả lời.
“Hay cháu bị thương ở đâu?”
Không có câu trả lời.
“Dì đi gọi cha cháu nhé?”
Tới lúc đó nó mới ngẩng đầu lên, quắc mắt nhìn nàng. “Không!”
Má Davey đẫm lệ, lông mèo dính bết vào những vệt nước mắt, nhưng thứ thực sự thu hút sự chú ý của nàng là môi dưới của thằng bé. Nó sưng to tướng, với một vệt máu khô nhỏ xíu ở khóe miệng bên trái.
“Có chuyện gì vậy?” Caroline hỏi, đoán là thằng bé đã bị con gì đốt, bị ngã hoặc bị thương bởi bất cứ cách nào trong hàng tá cách mà lũ trẻ có thể tự gây ra cho mình.
“Không có gì.” Davey liếc xuống Millicent, và làm mặt dữ tợn. “Đồ con mèo ngu ngốc!”
Davey đẩy con mèo ra thô bạo quá mức, nhưng dường như Millicent không cảm thấy tự ái. Nó liếc mắt về phía Caroline như thể bắt nàng phải thông cảm với thằng bé, rồi quay lại dụi đầu vào tay thằng bé và kêu grừ grừ.
“Cút đi!” Davey vừa đẩy nó, vừa trừng trừng nhìn Caroline, do đó nàng hiểu ra thằng bé đang xua đuổi nàng chứ không phải con mèo. Lần này thì Millicent bỏ đi, ngoe nguẩy cái đuôi một cách kiêu hãnh như thể đó là lựa chọn của nó.
“Davey, nếu cháu không nói cho dì biết chuyện gì đã xảy ra thì dì sẽ phải đi gọi cha cháu đấy.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Cháu đánh nhau.” Thằng bé lầm bầm cáu kỉnh.
“Đánh nhau ư! Tại sao?”
“Mấy thằng trong thị trấn nói xấu mẹ cháu.”
“Nói xấu như thế nào?”
Nó ngập ngừng, và cái môi sưng vù run run.
“Chúng nói mẹ là phù thủy.”
“Phù thủy!” Caroline nín thở. Nhìn thoáng qua khuôn mặt Davey, nàng biết thằng bé cần nàng phủ nhận chuyện đó, và nàng nói không chút do dự.
“Thật là vớ vẩn!”
Davey lưỡng lự, rõ ràng muốn tin. Nhưng nó không thể nhận sự an ủi của nàng dễ dàng thế được. “Sao dì biết?” Nó xấc xược hỏi.
“Dì biết chứ,” Caroline nói chắc như đinh đóng cột. Bất chấp sự thật là thế nào chăng nữa, điều quan trọng là cần phải làm cho Davey tin rằng mẹ nó vô tội. “Mẹ cháu là chị của dì mà, và dì biết mẹ cháu từ hồi dì còn nhỏ xíu. Mẹ cháu thường hát cho dì nghe, ôi, mấy bài hát đó dễ thương lắm.”
“Thế ạ?” Davey thích thú thấy rõ. “Như thế nào?”
Caroline gật đầu, và rồi nàng ngân nga một giai điệu du dương. Nàng không biết liệu Elizabeth có từng hát bài hát đó cho mình nghe hay không, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là Davey có một hình ảnh về mẹ mà nó có thể lấy làm tự hào.
“Mẹ còn làm những gì nữa?” Đôi mắt Davey sáng rực.
“Mẹ cháu rất hay cười, hay kể những câu chuyện thú vị, và lúc nào cũng xinh đẹp. Dì rất tự hào khi đi cùng mẹ cháu. Chắc là cháu cũng sẽ cảm thấy như thế đấy.”
Nhưng rõ ràng đó là một câu nói sai lầm. Đôi mắt Davey sa sầm, và nó cau mày với nàng. “Không. Mẹ xấu xí, tồi tệ, mẹ ghét cháu và cháu cũng ghét mẹ! Giống như cháu ghét dì vậy!”
Trước khi Caroline kịp đáp lời, thằng bé đã nhảy bật dậy và bỏ chạy. Nàng từ từ đứng thẳng người lên, biết rằng mình không nên đuổi theo. Bất chấp sự cự tuyệt vào phút chót của Davey, nàng chỉ có thể hy vọng rằng những lời nói của mình đã giúp nó chấp nhận mẹ ở một mức độ nào đó.
Chân vừa lành lại đủ để đi loanh quanh, Matt đã bắt Caroline cùng gia đình tới dự lễ nhà thờ, và nàng đành miễn cưỡng nghe theo. Sau cuộc trò chuyện với Davey, nàng đã nung nấu ý định ghé thăm mộ phần Elizabeth. Cuối cùng nàng cũng đến đó, để đọc dòng chữ được khắc đơn giản: Elizabeth, vợ của EPHRAIM MATHIESON, MẤT VÀO THÁNG 5 NĂM 1682, HƯỞNG DƯƠNG 33 tuổi. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng buông bỏ được hình ảnh của người chị gái mà nàng đã mang trong lòng suốt những năm xa cách. Người phụ nữ đang nằm dưới mộ, mặc dù có quan hệ huyết thống với nàng, đã và sẽ mãi chỉ là một người lạ. Những người còn lại trong gia đình Mathieson mới giống như người nhà của nàng.
Ngoại trừ thời lượng quá dài, buổi lễ nhà thờ không phải là một sự tra tấn khó chịu như Caroline lo sợ. Đức Cha Miller đã vài lần hướng ánh mắt nảy lửa về phía nàng và gay gắt giảng đi giảng lại về đề tài những đứa con gái hư hỏng, những tên trộm và những kẻ nói dối, nhưng ông ta không lăng mạ nàng từ trên bục giảng kinh. Có lẽ sự hiện diện cau có của Matt ở bên cạnh nàng trên băng ghế đã làm ông ta nhụt chí. Còn về những người còn lại trong cộng đoàn, có vài quý bà quý cô tránh xa nàng, chắc hẳn họ đã bị lung lạc bởi sự phản đối liên tục của viên linh mục và lão thầy thuốc, vốn là những người rất quan trọng trong thị trấn, còn lại thì có khá nhiều phụ nữ tỏ ra thân thiện lạ lùng. Nhưng Caroline dễ dàng đoán ra đó là nhờ mấy anh em điển trai nhà Mathieson. Những phụ nữ kết bạn với nàng đều trẻ trung và độc thân – chắc họ nghĩ nàng là cầu nối tốt nhất để tới nhà Mathieson. Trước đây Matt không hoan nghênh khách nữ tới nhà, vả lại, một phụ nữ chưa kết hôn mà tới chơi nhà toàn đàn ông độc thân thì không phải phép cho lắm, nhưng bây giờ đã có một người phụ nữ trong gia đình, những cuộc ghé thăm như thế lại trở nên bình thường. Tuy nhiên, Caroline rất bận rộn nên thỉnh thoảng mới có thể tiếp đón được họ. Mary thì lại là chuyện khác, Caroline càng ngày càng yêu mến cô hơn. Cô bé Hope thì đích thị là một thiên thần. Caroline rất thích bầu bạn với họ, ít nhất tuần một lần nàng sẽ ghé thăm nhà họ hoặc họ sẽ tới chơi với nàng chừng một tiếng đồng hồ.
Bây giờ là tháng Chín, vì vụ ngô đang được mùa nên sẽ có một buổi tụ họp bóc vỏ ngô ở nhà Smith. Caroline rất mong ngóng cuộc giải trí đơn giản mà cả gia đình sẽ tham dự này. Sau bữa tối, nàng đi cho lũ trẻ đánh răng và tắm rửa rồi mới đi thay đồ. Nàng chọn một cái váy may từ lụa sọc ngang màu đen với phần ngực váy ôm sát và phần cổ rộng bằng ren trắng. Vì nàng là một thợ may khéo tay, nên trông nó đẹp hơn hẳn so với váy của đám phụ nữ trong vùng, và nàng đã cho phép mình điểm thêm vào tay áo những hàng ruy băng kép bằng nhung đen dọc theo những đường thêu bằng lụa đen. Phần tay váy hé mở, để lộ một phần của chiếc áo lót bằng muslin trắng. Nàng đeo thêm một chiếc tạp dề cũng bằng vải muslin trắng mỏng tang quanh eo, với một cái nơ to diêm dúa ở đằng sau. Tóc nàng được bới thành một búi lỏng trên đỉnh đầu. Vài sợi tóc buông rủ duyên dáng trước trán, quanh hai má và sau gáy. Nhìn vào trong cái gương nhỏ, Caroline thấy rất hài lòng với hình ảnh của mình.
Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên. “Em đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nên đi thôi.” Giọng nói trầm trầm của Matt vang lên bên kia cánh cửa khiến Caroline mỉm cười.
“Em xong rồi đây,” nàng trả lời, và sau khi liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương lần cuối với ánh mắt tự phụ đáng xấu hổ, nàng bước ra ngoài. Ánh mắt ngưỡng mộ của Matt là tất cả những gì Caroline cần để bào chữa cho tội lỗi nho nhỏ của nàng nếu đó thực sự bị coi là một tội lỗi.
Vào dịp như thế này họ sẽ đi bằng cỗ xe ngựa bốn bánh vẫn dùng để đi chợ. Ngồi giữa một bên là cánh tay rắn chắc của Matt, một bên là thân hình vững chãi của Daniel, Caroline hầu như không cảm thấy lắc lư khi họ đi trên con đường đầy ổ gà dẫn vào thị trấn.
Trời đã xẩm tối khi họ gần tới nơi. Ngay khi Matt dừng ngựa và Daniel giúp nàng xuống xe, Caroline đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả xen lẫn những tiếng cười sảng khoái. Đằng sau nàng, những người còn lại trong nhà Mathieson tranh nhau xuống xe, đi về phía ánh sáng hắt ra qua cánh cửa để ngỏ của chuồng gia súc nhà Smith. Bên trong, một đám đông đã tụ tập lại dưới quầng sáng màu vàng tỏa ra từ vô số những ngọn đèn xách treo trên xà nhà làm bằng gỗ sồi dày dặn. Hai đống ngô lớn nằm chình ình giữa phòng, và các đội trưởng đang bận rộn chọn thành viên cho đội của mình. Mục đích của tối nay, như Matt đã nói trước với nàng, là xem đội nào có thể lột vỏ đống ngô của mình xong trước. Xung quanh có những bàn bày cơ man là kẹo làm từ nhựa cây thích, bánh nhân mặn, bánh táo, bánh thanh mai cùng vô số các loại thịt và quả hạch. Rượu táo được đựng trong những cái hũ lớn, và mỗi người đều được dúi vào tay một cái ca, kể cả trẻ con, khi họ xuất hiện và được chào đón bằng những tiếng reo hò từ mọi phía. Những người bạn kêu gọi sự giúp đỡ của họ, và Caroline thấy mình về một phe với Thomas, Robert và Davey. Còn Matt, Daniel, và John thì về phe bên kia với Patience Smith và Hannah Forrester.
Mùi hương ngọt ngào của cỏ khô hòa lẫn với thứ mùi hăng hắc của lũ bò và ngựa đã bị đưa ra khỏi nơi trú ngụ quen thuộc để nhường chỗ cho các hoạt động vui chơi giải trí đêm nay. Caroline ngồi chung trên một kiện cỏ khô với Mary, cô ấy với James ở cùng đội với nàng. Vụng về lột những lớp vỏ xanh và râu ngô óng ánh từ phần ngô của mình, nàng chẳng mấy để tâm đến những câu nói đùa và tiếng cười xung quanh. Phần lớn sự chú ý của nàng dồn cả vào Matt. Anh và Hannah Forrester ngồi chung một kiện cỏ khô, đang cười khúc khích với nhau.
Mặc dù Caroline không nhận ra, nhưng bàn tay nàng cử động chậm dần và những ngón tay vặc từng chùm râu ngô mỏng manh càng lúc càng dữ dội hơn. Matt đang mỉm cười trước một điều gì đó mà Hannah nói với anh, đôi mắt xanh ánh lên thích thú. Những ngọn đèn xách làm ánh lên màu xanh trên những sóng tóc đen và tỏa quầng sáng ấm áp lên những đường nét quá đỗi điển trai của anh. Anh đang mặc độc một chiếc áo sơ mi, lớp vải lanh Hà Lan màu trắng mịn màng mà nàng đã may và giặt là một cách cẩn thận khoe trọn những cơ bắp cuồn cuộn ở bờ vai, cánh tay cùng bộ ngực vạm vỡ của anh. Cái chân gãy của anh đã khỏi; ngoại trừ một vết sẹo nhỏ chỗ xương chọc ra lúc trước, nó hoàn toàn lành lặn như thể chưa từng bị hề hấn gì. Nhưng chân kia của anh thì duỗi thẳng ra đằng trước vì nếu co lại, đầu gối anh sẽ bị đau. Trong chiếc quần đen và đôi tất xám, có thể thấy rõ đôi chân anh thật khỏe khoắn. Hannah Forrester rõ ràng cũng nhận thấy điều đó.
“Ồ, Caroline, sao cô làm được nhanh thế nhỉ!”Giọng nói dịu dàng của Mary làm nàng giật mình thức tỉnh. Đống ngô được lột vỏ bên cạnh nàng đã đầy nhanh đến chóng mặt. Caroline ngạc nhiên nhìn chúng và đỏ mặt vì nhận ra nguyên nhân. Nhưng nàng gắng gượng nở một nụ cười với Mary và đáp lại bằng một câu nói dí dỏm nhẹ nhàng. Rồi nàng cố không nhìn sang Matt nữa, ngay cả khi nghe thấy tiếng cười giòn tan của Hannah Forrester.
Patience ngồi cùng Robert, khuôn mặt dễ thương của cô ta trở nên đẹp lạ lùng nhờ một nụ cười ngọt ngào. Caroline lấy làm mừng khi thấy Robert nói chuyện với cô ta khá thân mật, chứ không trả lời nhát gừng như hồi tháng trước. Thomas khá đào hoa khi phải chia đều sự chú ý của mình cho Abigail Fulsom và Joy Hendrick đang ngồi hai bên, trong khi Daniel cũng nhận được những ánh mắt khao khát từ cô nàng tóc đỏ Lissie Peters. Rất có thể mấy anh em họ sẽ xây dựng gia đình riêng trong vòng hai năm tới, và ý nghĩ đó khiến Caroline cảm thấy vui vui trong lòng. Nàng đã bắt đầu quý mến Robert và Thomas, và thực sự yêu quý Daniel nhưng chăm sóc cho cả bốn người đàn ông trưởng thành và hai cậu nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn quả là một công việc mệt nhọc. Nàng sẽ nhẹ nhõm vô cùng khi được san sẻ gánh nặng cho một đám các cô vợ trẻ.
Nhưng theo logic ấy thì Matt cũng sẽ tái hôn. Hannah Porrester có vẻ theo đuổi Matt quyết liệt lắm. Ý nghĩ phải nhượng lại những bổn phận của mình với Matt và lũ trẻ cho Hannah – hay đúng hơn, cho bất cứ người phụ nữ nào khác – khiến Caroline ngồi thẳng đờ trên kiện cỏ khô, bàn tay đang cầm bắp ngô cũng trở nên cứng đờ. Ồ, họ là gia đình của nàng. Nàng sẽ không chia sẻ họ với ai hết! Đôi mắt Caroline bắn sang Matt một ánh nhìn mà nếu thấy nó, anh sẽ tin chắc rằng mình vừa làm một việc gì đó xúc phạm đến nàng. Nhưng anh đang trò chuyện với James và Daniel, trong khi Hannah quay sang nói chuyện với người phụ nữ ngồi bên trái cô ta. Dĩ nhiên, Matt đã thề không bao giờ tái hôn và cũng chẳng cho Caroline lấy một lý do để nghi ngờ quyết tâm của anh. Sao phải chuốc lấy lo âu trong khi chẳng có nguy cơ nào chứ?
“Coi kìaaal” Bỗng một tiếng hô lớn cất lên. Caroline tìm kiếm nguyên nhân gây ra tiếng kêu ấy và thấy Daniel, hai má đỏ bừng, đang bối rối nhìn chằm chằm bắp ngô đã lột được một nửa của anh ta. Phần hạt của nó có màu cam sẫm thay vì màu vàng nhạt bình thường, và hình ảnh đó khiến mấy anh em cười rộ lên.
“Có chuyện gì vậy?” Caroline ngơ ngác quay sang thầm thì hỏi Mary.
“Một bắp ngô đỏ! Điều đó có nghĩa là Daniel sẽ phải bày tỏ tình cảm với cô gái mà chú ấy chọn.”
“Bày tỏ tình cảm?”
“Bằng một nụ hôn, cô gái ngốc nghếch ạ!“ Mary cười. Daniel ngước mắt lên khỏi bắp ngô để chậm rãi nhìn một lượt các vị khách đang ngồi quây tròn xung quanh, tập trung chú ý vào nhân vật đặc biệt.