Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 41

Tác giả: Karen Robards

Đêm hôm đó, tiếng tuyết rơi bên ngoài chỗ trú ẩn của họ gần như đã biến thành một bản hòa âm của các tiểu thiên sứ trên thiên đàng, nhưng cả Caroline lẫn Matt đều không hề hay biết. Họ yêu nhau, thủ thỉ, cười đùa, rồi lại yêu nhau, và niềm hạnh phúc ấy khiến họ lâng lâng như đang ở trên thiên đường.

Mặc dù họ không ngủ gần như cả đêm, nhưng Caroline vẫn thức giấc ngay lúc tia nắng đầu tiên lọt vào. Bên trong hang sáng lạ lùng vì ánh phản chiếu từ lớp tuyết bên ngoài. Đống lửa vẫn cháy đều vì Matt vẫn tiếp lửa thường xuyên, nhưng nó hầu như không xua tan được giá lạnh. Tuy nhiên, do được quấn chặt trong chiếc áo lông và những tấm chăn, Caroline vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Dĩ nhiên, có một người đàn ông to lớn, vạm vỡ để chia sẻ thân nhiệt với nàng cũng giúp ích rất nhiều.

Cánh tay anh ôm eo nàng, một bàn tay đặt ngay bên dưới ngực, và chân anh gác lên đùi nàng đầy sở hữu. Nàng nằm cuộn tròn, lưng áp vào bụng anh, và phải cố gắng lắm nàng mới xoay được người để nhìn kỹ anh.

Khi ngủ, trông anh như một thiên thần tội lỗi bị đày xuống trái đất, mái tóc đen buông rủ lòa xòa trước mặt, hàng mi dày hình lưỡi liềm như lông chồn zibelin phủ rợp hai gò má rám nắng. Những đường nét của anh hoàn hảo như thể được tạc nên bởi một nghệ sĩ điêu khắc bậc thầy.

Mặt trần tục ở anh là bộ râu lởm chởm lâu ngày chưa cạo, và người tình của nàng nằm ngủ với cái miệng há hốc. Chưa kể, anh lại còn ngáy nữa. Tiếng ngáy không lớn, nhưng âm thanh khò khè phát ra giữa đôi môi đẹp cổ điển ấy hoàn toàn không thuộc về thiên đường.

Caroline muốn cảm ơn Chúa, hay Thượng đế, hay bất cứ ai chịu trách nhiệm, rằng tuy Matt có vẻ đẹp nam tính và lối sống trầm lặng của người Thanh giáo, nhưng anh không phải là thiên thần. Bởi vì nàng yêu chính con người trần tục của anh, có sẹo, có râu, ngủ ngáy và tất cả những điều tương tự.

Khi nhớ lại những điều Matt đã làm cho mình trong đêm ái ân cuồng nhiệt vừa qua, hai máCaroline bất giác ửng hồng. Nghĩ về những gì anh đã dạy nàng làm, màu hồng ấy càng đậm hơn nữa. Và khi hồi tưởng lại cuộc yêu cuối cùng trong số ít nhất nửa tá lần giao hoan nồng cháy, mặt nàng đỏ lựng như trái gấc chín.

Dưới sự dạy dỗ của anh, nàng đã khám phá ra khả năng làm tình mà nàng chưa bao giờ ngờ rằng đã nằm ngủ im lìm bên trong mình. Vào những giờ phút cuối cùng, nàng thậm chí không còn cần đến những lời thì thầm động viên của anh để sờ soạng, vuốt ve, nắm giữ và mơn trớn.

Nàng đã tự mình làm những việc đó.

Những gì nàng và Matt đã làm cùng nhau không liên quan gì đến nỗi kinh hoàng từng xảy ra với nàng trong quá khứ. Chuyện này là làm tình; chuyện kia là một vụ cưỡng bức ghê tởm. Sau đêm qua, cái bóng u ám của Simon Denker sẽ không còn đổ xuống cuộc đời nàng nữa. Nàng có thể quên hắn đi để bắt đầu một cuộc sống mới.Matt đã giải thoát cho nàng.

Nàng sắp trở thành vợ của anh thật sao?

Nghĩ đến đây, Caroline suýt cười khúc khích như một cô nữ sinh ngốc nghếch. Chỉ vì sợ anh thức giấc nên nàng mới ngăn mình lại.

Đột nhiên nàng cảm thấy không thể đối mặt với anh trong bộ dạng này, khi nàng còn đang khỏa thân và đầu tóc bù xù, với những dấu vết yêu đương vẫn còn hiện diện khắp người. Nàng sẽ ra khỏi giường, tắm táp và mặc đồ trước khi anh tỉnh dậy. Hơn nữa, nàng cần phải giải quyết nhu cầu, và vấn đề đó đang càng lúc càng trở nên cấp bách.

Đứng lõa thể bên cạnh cái nệm lộn xộn,Caroline nhận ra trời thực sự rất lạnh. Nàng vơ vội cái áo của Matt, mau chóng mặc lên người, thích thú khi thấy tay áo dài quá đầu ngón tay mình mấy chục phân và đuôi áo trùm quá đầu gối. Rồi nàng xỏ chân vào đôi giày của Matt. Chúng to đến mức có khi nàng nằm ngủ trong đó cũng được. Nhấc bình rượu rum vẫn còn đầy một nửa lên, nàng gạt vài cành cây sang bên và đi thẳng ra ngoài trời tuyết.

Mới đi được một, hai bước, Caroline đã nhăn mặt trước tiết trời giá lạnh khiến da dẻ buốt nhói như bị kim châm và ngay cả việc thở cũng đau rát. Mặt trời như một quả cầu nhạt lờ mờ đang nhô lên ở phía sông, và gió đã dịu đi. Mặc dù tuyết vẫn rơi dày đặc, nhưng nó không còn như những viên đá ném vào da thịt nàng nữa. Tấm thảm tuyết lấp lánh trên mặt đất ngập tới đầu gối Caroline, nhưng trận bão tuyết đã tan. Trong nay mai thôi là họ chắc chắn có thể khởi hành về nhà.

Davey, John và những người còn lại sẽ nghĩ gì về chuyện của họ? Chiều hôm trước, ở trong làng, nàng và bọn trẻ đã rút ngắn được khoảng cách với nhau, nhưng sự yêu mến mới mẻ chúng dành cho nàng liệu có đủ lớn để khiến chúng chấp nhận chuyện nàng làm vợ của cha chúng?

Sau khi đã giải quyết xong việc cấp bách nhất, Caroline đổ phần rượu rum còn lại trong bình lên tuyết và mau chóng súc sạch bình trước khi nhét tuyết vào đó. Rồi, run lẩy bẩy, nàng mang chiến lợi phẩm của mình quay lại chỗ trú ẩn.

“Em đang làm cái quái gì thế?”

Nàng giật mình thấy Matt đã tỉnh giấc. Anh đang khỏa thân hoàn toàn và không xấu hổ chút nào ở ngay bên cạnh cái nệm của họ. Hai tay chống trên cái hông hẹp, anh quắc mắt nhìn nàng. Với khuôn mặt của một tổng lãnh thiên thần trên một cơ thể tuyệt vời, Matt là một hình ảnh có thể làm ngừng đập trái tim căng tràn sự sống của bất cứ người phụ nữ nào. Caroline ngơ ngẩn ngắm nhìn vẻ đẹp của anh, hầu như không nhận ra đôi mắt anh cũng đang quét qua quét lại trên người mình.

“Đồ ngốc, ma xui quỷ khiến thế nào mà em lại ra ngoài trong bộ dạng như thế kia hả?” Anh cất giọng, cáu kỉnh hơn nhiều so với chất giọng nên có của một tình nhân, rồi với tay lôi cái áo choàng lông từ bên dưới những tấm chăn ra, băng qua khoảng không gian ngắn ngủi ngăn cách họ để choàng nó lên người nàng.

Lúc anh tới chỗ nàng, Caroline vừa cúi xuống đặt cái bình sát bên đống lửa để làm tuyết tan chảy. Nàng cảm kích vì sự ấm áp bất ngờ ấy. Răng nàng vẫn còn va vào nhau lập cập, còn da thì ngứa ran khi nó tan giá, nhưng nàng biết nàng không ở bên ngoài lâu đến mức gây hại gì cho bản thân.

“Chúng ta c… cần nước để t… tắm rửa.”

“Em ăn mặc phong phanh ra ngoài chỉ để làm việc đó thôi ư?” Matt gần như gầm lên.

Caroline lập tức cau mày với anh. “Anh dám to tiếng với em sao, Ephraim Mathieson!”

“Anh sẽ to tiếng nếu anh muốn, và đừng gọi anh là Ephraim.”

“Em sẽ gọi anh như thế nếu em muốn. Thật ra, em khá thích cái tên đó.”

“Ồ, thế à?”

“Vâng.”

“Anh thấy sáng nay em vênh váo quá đấy. Đừng nghĩ là anh không thể đối phó với những cô nhỏ xấc xược.”

“Xì, em không sợ anh đâu! Cho dù anh to mồm thật nhưng có bao giờ em thấy anh động tay vào mông mấy đứa nhỏ đâu!”

“Chúng là những đứa trẻ ngoan nên anh không cần phải dùng đến hình phạt đó. Nhưng nếu em còn làm một việc ngu ngốc là ra ngoài trời lạnh giá trong tình trạng gần như khỏa thân thế kia để lấy nước tắm rửa là anh sẽ đét đít em đấy!”

“Còn có… những lý do khác nữa,” nàng chống chế một cách yếu ớt.

Sự ngập ngừng của nàng đủ để cho Matt biết ý nàng là gì. Môi anh mím lại và lông mày hơi giãn ra. “Lần sau nhớ mặc đồ vào trước. Em chưa nghe nói tới chứng hoại tử vì tê cóng bao giờ à?”

“Anh nói thì hay lắm! Nhìn lại mình đi, anh đang trần như nhộng đấy!”

“Vì em đã mặc đồ của anh!”

“Không phải tất cả.”

“Cũng gần tất cả còn gì.”

“Anh vẫn còn quần, tất và…”

“Caroline, em thực sự muốn tranh cãi với anh cả buổi sáng đấy à?”

“Không.”

“Tốt. Bởi vì anh còn vô số việc muốn làm hơn.” Matt mỉm cười, nụ cười thong thả ranh mãnh khiến lòng nàng xốn xang, rồi anh bước tới, nâng cằm nàng lên để hôn. Khi miệng anh chạm vào miệng nàng, Caroline liền choàng hai tay quanh cổ anh và kiễng chân lên đáp lại.

“Như thế tốt hơn đấy.” Anh ngẩng đầu lên để búng mũi nàng. “Giờ thì trả lại anh đôi giày đi nào, anh cũng có việc phải ra ngoài.”

“Ồ.”

“Ồ gì mà ồ.”

Ở trong một chốn chật chội thế này đúng là cũng có những mặt bất tiện. Mặt nàng đỏ ửng đến tận mang tai khi nàng đưa trả anh đôi giày và áo choàng, rồi đi đôi tất dày dặn ấm áp của anh vào và quấn mình trong chiếc chăn của người Da Đỏ.

Trên người chỉ khoác chiếc áo choàng và đôi giày, Matt bước ra ngoài, chưa đầy vài phút đã trở vào ngay. Caroline vừa mới lấy được bình rượu đựng tuyết tan thành nước ấm ra xa khỏi đống lửa. Đang lom khom bên cái nệm, định thấm ướt một mảnh vải lanh xé ra từ chiếc váy lót bị rách, nàng bỗng nhảy dựng lên như thể bị bắt quả tang làm một chuyện gì đáng ghê tởm khi anh lặng lẽ bước vào trong.

“Không phải là em xấu hổ với anh đấy chứ?” anh hỏi khi thấy nàng giật mình và đỏ mặt.

“Em muốn tắm.”

“Vậy thì tắm đi.”

“Em cần chút riêng tư,” Caroline nhẹ nhàng nói, và không ngạc nhiên khi thấy anh nhìn mình với vẻ mất kiên nhẫn.

“Trên người em còn thứ gì mà anh chưa nhìn thấy sao?

“Anh làm ơn lánh mặt một lúc được không?” Nàng cáu kỉnh. Matt hừ mũi trước thứ mà anh coi là sự điên rồ của phụ nữ, nhưng sau khi lấy lại áo sơ mi và đòi đền bù từ hai bầu ngực nàng, anh mặc áo vào với tốc độ nhanh nhất rồi nhấc khẩu súng lên và đi ra ngoài.

Vừa để mắt canh chừng bức tường được làm từ những cành cây, Caroline vừa tắm táp kỹ lưỡng nhất có thể, bất chấp cái lạnh và sự thiếu thốn tiện nghi. Từ đâu đó bên ngoài, Matt đang rống lên một bài thánh ca, ngừng lại một chút để lắng nghe, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng. Rồi, khi tiếng hát ngừng bặt, nàng cũng tìm y phục của mình và bắt đầu mặc đồ. Đang đi nốt chiếc giày còn lại thì một tiếng súng nổ bùm khiến nàng cứng người.

Vội nhìn ra bên ngoài, nàng thấy anh đang đi về chỗ trú ẩn của họ, một tay cầm khẩu súng vẫn còn bốc khói, tay kia cầm một con thỏ mới bị giết. Nhìn thấy nàng, anh toe toét cười và cầm chân sau con vật giơ lên.

“Bữa sáng!” anh nói, và đi vào bên trong tìm dao. Trong nháy mắt, xác con vật đã được lột da, làm sạch và sẵn sàng chế biến.

“Chúng ta sẽ có một bữa tiệc.” Caroline mỉmcười đón lấy miếng thịt từ tay anh, xiên nó bằng một cái que sắc và đặt lên trên đống lửa để nướng. Matt cởi áo khoác, rửa tay và rửa mặt bằng chỗ nước còn lại. Anh tiến tới đằng sau nàng, luồn tay quanh eo nàng. Đang mải đứng nhìn những giọt nước thịt nhỏ xuống đống lửa kêu xèo xèo, Caroline giật mình khi bàn tay anh lần lên ngực.

Nàng cứng người lại theo bản năng, và rồi, khi anh đặt môi lên chỗ hõm bên dưới tai, nàng liền thả lỏng người. Sau một thoáng, nàng xoay người lại, choàng hai cánh tay quanh cổ anh và thưởng cho anh một nụ hôn dài.

Tuy nhiên, khi cảm thấy bàn tay anh bắt đầu cởi hàng móc ở sau lưng váy, nàng hơi né người ra để cau mày nhìn anh.

“Anh đang làm gì thế?”

“Cởi váy của em.”

“Nhưng em vừa mặc vào mà!”

“Và trông em rất quyến rũ. Nhưng anh thích em không mặc gì hơn.”

Ý định tiêu khiển cả buổi sáng của anh chợt lóe lên trong đầu nàng như ánh nắng ở đường chân trời. Lúc này Matt đã cởi đến chiếc móc váy ở eo lưng, và anh đang tuột nó ra khỏi vai nàng.

“Nhưng giờ đang là ban ngày ban mặt!”

Lời phản đối thực sự hoảng hốt của nàng khiến anh vừa lột trần ngực nàng vừa cười toe toét.

“Càng tốt chứ sao,” Matt nói, và sau khi cởi hết quần áo trên người cả hai, anh lại đẩy nàng nằm xuống cái tổ yêu đương của họ. Anh xoay nàng nằm ngửa, hôn nàng để ngăn chặn những lời phản đối, rồi dùng tay, miệng và cơ thể chứng minh với nàng rằng ban ngày là một thời điểm rất thích hợp cho việc mà anh đang nung nấu trong đầu.

Một lúc lâu sau, Caroline choàng tỉnh sau giấc ngủ ngắn vì ngửi thấy mùi thịt cháy. Nàng hét toáng lên, lao bắn ra khỏi vòng tay của anh.

“Cái quái gì… ?” Sẵn sàng đối đầu với bất cứ thứ gì đe dọa họ, Matt lập tức ngồi bật dậy, những tấm chăn tuột khỏi bộ ngực trần.

“Thịt bị cháy rồi!” Caroline rên rỉ, lấy một cái que cứu lấy miếng thịt thỏ.

“Vậy thì chúng ta sẽ cạo phần bị cháy đi và ăn những gì còn lại.”

Trong lúc tiếc của, Caroline không còn để ý gì đến tình trạng lõa lồ của mình. Nàng quỳ gối và đặt miếng thịt cháy sém lên một mặt đá phẳng. Trước sự bực tức của nàng, Matt bắt đầu nhoẻn miệng và sau đó cười thành tiếng. Anh bước ra khỏi những tấm chăn để đưa nàng về.

“Em luôn là nguồn vui của anh, em yêu. Quay lại giường đi.”

“Nhưng thịt thỏ…”

“Đừng bận tâm tới miếng thịt thỏ chết tiệt đó. Em đang không mặc gì cả, mà trời thì lạnh, chúng ta chẳng có gì khác để làm ngoài việc vui vẻ bên nhau cả ngày. Chẳng biết đến bao giờ mới lại có một cơ hội như thế này nữa.”

“Vâng, nhưng…”

Không để cho nàng cất lời than vãn tiếc nuối miếng thịt thỏ, Matt bế thốc nàng lên và mang nàng quay lại cái nệm của họ. Phải rất lâu nữa nàng mới lại có thể nghĩ đến thức ăn.

Cuối cùng, khi bóng cây bên ngoài chỗ trú ẩn của họ đổ dài về phía con sông, nàng cũng được ăn. Caroline quấn mình trong chiếc áo choàng lông và không mặc gì bên trong – Matt đã giành lấy chiếc chăn của người Da Đỏ vốn ít ấm áp hơn bất chấp lời phản đối của nàng. Họ ngồi bên nhau trên tấm nệm lá và ngấu nghiến chỗ bánh mì, xúc xích và táo còn lại, nuốt trôi chúng bằng nước tan chảy từ tuyết trong bình rượu rum. Matt hớp một ngụm từ bình còn lại, rồi họ nằm dài bên nhau, đầu nàng gối lên vai anh, thỏa mãn.

“Theo anh thì mọi người sẽ nghĩ gì?” Câu hỏi này đã gặm nhấm rìa chiếc bánh hạnh phúc của nàng như một con chuột phiền phức suốt một thời gian.

“Nghĩ về cái gì?” Anh chậm rãi lướt ngón tay trên hai bầu ngực căng mọng có nhũ hoa màu dâu tây của nàng.

“Về chúng ta. Lấy nhau.”

“Họ nghĩ gì nào? Đây là chuyện riêng của chúng ta chứ đâu liên quan đến ai khác.”

“Nhưng anh… em… em không được mọi người trong thị trấn yêu quý lắm, anh biết đấy.”

“Em đâu có lấy cả thị trấn.”

“Đúng vậy. Nhưng…”

“Trong hang có ai không? Matt, anh có trong đó không?” Một tiếng gọi bỗng vọng đến từ bên ngoài chỗ trú ẩn khiến họ giật nảy mình. Caroline thở gấp, loạng quạng kéo những tấm chăn lên tận mũi để che chắn mình kỹ càng hết mức có thể, còn Matt thì cứng đờ người và ngồi bật dậy.

“Là Daniel, đúng là đồ chết tiệt,” anh nghiến răng nói với nàng, rồi cất cao giọng đáp lại em trai.

Bình luận
× sticky