Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nói Sao Cho Trẻ Nghe Lời

Chương 1: Chắp Thêm Đôi Cánh Tự Tin Cho Trẻ

Tác giả: Hoa Dương

Nếu cha mẹ hi vọng con cái thành người, giành được thành công thì phương pháp tốt nhất là luôn luôn tán thưởng con cái, bồi dưỡng sự tự tin cho trẻ, tán dương tài năng của trẻ. Và phương pháp ám thị mà cha mẹ sử dụng sẽ trở thành báu vật trong quá trình trưởng thành của trẻ.
 
Đổi cách nói 1 Con Chúng ta thật là giỏi!
 
Cha mẹ thường nói: lại bị cô giáo phê bình rồi, con thật là kém cỏi!
 
Nếu bạn hỏi tôi: Trẻ con ngày nay khao khát điều gì nhất? Tôi sẽ trả lời: Khao khát sự cổ vũ của cha mẹ.
 
Nếu bạn lại hỏi tôi: Trẻ con ngày nay thiếu thốn thứ gì nhất?. Tôi sẽ trả lời: Thiếu thốn sự cổ vũ của cha mẹ.
 
Nội tâm của trẻ vô cùng yếu đuối, nhiều lúc, chỉ cần một cú sốc nho nhỏ cũng khiến cho chúng thu mình lại, tự ti vô cùng. Khi đối mặt với những đứa con bị sốc về tinh thần, những người làm cha làm mẹ cần cổ vũ và động viên tích cực, để cho chúng luôn tràn đầy tự tin.
 
Ví dụ thực tế
 
Thông là một đứa trẻ có tính cách hướng ngoại, thích nói gì là nói nấy, muốn làm gì là làm bằng được, không bao giờ chịu sự ràng buộc của bất cứ ai, bất cứ quy định gì. Ở trường học, Thông khiến cho thầy cô phải đau đầu.
 
Bất đắc dĩ, cô giáo đành phải gửi giấy để mời phụ huynh của Thông đến trường, rồi nói rõ từng biểu hiện thường ngày của Thông cho cha nghe.
 
Cô giáo bất lực nói: “Nếu ở trong lớp tôi không cho cháu Thông ‘thể hiện’, cháu thường nhanh chóng chuyển hướng chú ý sang những thứ khác, ví dụ như: nói chuyện riêng, làm việc riêng, nói leo, lúc phát biểu thường không giơ tay…”
 
Cha nghe cô giáo nói vậy, liền bày tỏ sự xin lỗi trước những phiền phức mà Thông gây ra cho cô giáo, sau đó hứa nhất định sẽ phối hợp với cô để thay đổi thói quen xấu của cậu bé.
 
Cha Thông từ trường về nhà, vừa vào đến phòng đã nhìn thấy Thông lẻn ngay về phòng mình làm bài tập. Tuy nhiên, ông không hề đếm xỉa đến cậu bé. Lúc này, mẹ Thông nôn nóng muốn biết cô giáo nói những gì, liền hỏi: “Cô giáo nói thế nào, mau kể cho em nghe đi!”.
 
Cha Thông cố ý nói thật to: “Con của chúng ta thật là giỏi!”.
 
Mẹ Thông vừa nghe xong liền cười xòa: “Giỏi thế nào, mau nói với em đi!”.
 
Lúc này, Thông đang làm bài tập ở trong phòng cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, liền đặt bài tập xuống, dỏng tai lên lắng nghe.
 
Cha nói: “Con chúng ta trên lớp phát biểu rất to. Nhưng nếu có thể nghĩ kĩ trước khi phát biểu thì càng tốt hơn! Hơn nữa vào lớp nó cũng rất tích cực phát biểu ý kiến, nhưng nếu biết giơ tay trước khi phát biểu thì tốt quá!”.
 
Mẹ Thông nghe xong liền nói: “Đúng đấy! Theo như anh nói thì con chúng ta đúng là giỏi thật! Chỉ cần khắc phục được một vài nhược điểm là thành học sinh ưu tú rồi!”.
 
Cha Thông vội hùa vào: “Đúng thế, em nói chẳng sai chút nào. Anh tin con trai chúng ta nhất định sẽ có biểu hiện tốt hơn!”.
 
Nghe cha mẹ nói chuyện xong, Thông liền rụt cổ lại. Lúc này cậu mới ý thức được rằng những hành vi bừa bãi của mình trong giờ là không đúng, những hành vi ấy là sai.
 
Kể từ đó về sau, Thông tiến bộ rất nhanh, về sau còn được bầu làm lớp trưởng nữa. Từ khi trở thành lớp trưởng, sáng nào Thông cũng chủ động dậy sớm đến trường làm vệ sinh, như: quét lớp, vẩy nước, lau bảng… cậu bé quản lí kỉ luật trong lớp cũng rất bài bản và có trách nhiệm.
 
LỜI KHUYÊN CỦA CHUYÊN GIA
 
Hiện nay, trẻ con giống như cậu bé Thông không ít. Các bậc cha mẹ nên căn cứ vào tình hình cụ thể của con mình để tiến hành phân tích, bắt “đúng người đúng bệnh” và có phương pháp giải quyết vấn đề thích hợp. Ngoài ra, nếu cha mẹ muốn con mình tiến bộ thì nên nghĩ cách để con nhìn ra sự tiến bộ của mình, giúp trẻ xây dựng cảm giác tự hào và tự tin.
 
Thứ nhất: Dừng ngay việc mắng mỏ và phê bình
 
Điều này không thể thay đổi được hiện thực. Cha mẹ thường xuyên mắng mỏ, phê bình trẻ chỉ có thể khiến trẻ bị tổn thương, thậm chí còn làm rạn nứt hoặc hủy hoại mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Vì vậy, cha mẹ nên tỏ ra thấu hiểu, thông cảm với con. Ngoài ra, cũng cần giao lưu, nói chuyện với con cái về những vấn đề ngoài chuyện học hành. Đây chính là tiền đề để trẻ chấp nhận sự giáo dục của bạn.
 
Thứ hai: Xây dựng phương pháp so sánh đúng đắn
 
Đừng mang con mình ra so sánh với con cái của người khác mà phải để trẻ tự so sánh bản thân mình. Phải để trẻ nhìn thấy sự tiến bộ của bản thân, đồng thời tích cực động viên trẻ.
 
Thứ ba: Kì vọng và tin tưởng là động lực phấn đấu không thể thiếu
 
Là cha mẹ, bạn có thể nói chuyện nhiều hơn với con, thể hiện sự tin tưởng và kì vọng đối với chúng; đồng thời có những lời động viên tích cực với mỗi bước tiến của trẻ, giúp con phân tích, đối mặt với khó khăn, thất bại, có như vậy trẻ mới cảm thấy vui vẻ mà có động lực phấn đấu.
 
Đổi cách nói 2 Con nhất định sẽ trở thành đứa trẻ mà mọi người đều thích!
 
Cha mẹ thường nói: Bộ dạng con thế này thì làm gì có ai thích chứ!
 
Một nhà triết học Hi Lạp cổ đại từng nói: “Con người là động vật xã hội, do vậy con người không thể tồn tại độc lập với xã hội. Mỗi người bắt buộc phải có sự giao lưu với những người xung quanh, mới có thể hoàn thành quá trình xã hội hóa, khiến cho bản thân mình dần trưởng thành”.
 
Trong xã hội hiện nay, có rất nhiều trẻ có tính cách cô lập, thường ngày không chịu chơi với mọi người, thường thích ngồi một mình, chơi một mình. Đặc biệt là những đứa trẻ con một, do cha mẹ quá nuông chiều sinh hư nên rất tùy tiện, bướng bỉnh, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến người khác. Một đứa trẻ như thế sau khi trưởng thành khó mà hợp tác, hòa đồng và thích nghi với xã hội.
 
Đối mặt với tình trạng này của con cái, cha mẹ cần dang rộng cánh tay, nói với trẻ rằng, con nhất định sẽ trở thành người mà mọi người yêu quý, giúp trẻ hòa nhập vào cuộc sống tập thể.
 
Ví dụ thực tế
 
Vì bận công việc nên lúc Trang 3 tuổi, cha mẹ đã gửi cô bé về nhà ông bà nội ở ngoại ô. Mãi đến lúc Trang đi học tiểu học, cha mẹ mới đón cô bé về. Nhưng sau khi về ở với cha mẹ, Trang thường không vui vẻ như cha mẹ chờ đợi, cô bé thường nhốt mình trong phòng suốt cả ngày, không chịu ra ngoài chơi với bạn bè, không bao giờ chủ động nói chuyện với cha mẹ, cũng không hay cười như lũ trẻ cùng trang lứa. Ban đầu, cha mẹ tưởng rằng cô bé mới về nhà nên còn lạ lẫm với mọi thứ xung quanh. Nhưng đã một năm qua đi mà Trang vẫn không trở nên cởi mở hơn, ngược lại tính tình còn ngày càng cô lập. Ngày nào cũng thui thủi một mình, giống hệt một con chim nhạn lạc đàn, cô độc và đáng thương.
 
Cha mẹ Trang muốn giúp con gái nhanh chóng thoát ra khỏi sự cô lập nên đã vắt óc suy nghĩ nhưng mọi chuyện vẫn không khá hơn. Bỗng nhiên có một chuyện bất ngờ khiến Trang tự động mở cánh cửa trái tim đã đóng kín từ lâu, trở thành một cô bé cởi mở, vui vẻ và nhiệt tình.
 
Một lần, mẹ dẫn Trang đi tham gia sinh nhật của một bạn đồng nghiệp. Đến bữa tiệc, cô Vân – đồng nghiệp của mẹ em tiến đến chào hỏi: “Đây là con gái chị à? Xinh gái thật, nhìn cũng biết là con bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện!”.
 
Bé Trang chưa bao giờ được nhận những lời khen ngợi như thế, nghe cô Vân nói xong, khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé bỗng nở nụ cười tươi tắn.
 
Sau đó cô Vân lại hỏi Trang: “Cháu tên là gì?”. Trang đáp: “Cháu tên là Thu Trang ạ!”.
 
Cô Vân liền chỉ tay vào đám trẻ con đang chơi đùa ở đằng kia, nói: “Cháu nhìn đi, bên đó các bạn đang chơi rất vui đấy! Cô biết cháu rất ý tưởng! Cô có chuyện này cần nói với mẹ cháu, cháu qua bên kia chơi đùa với các bạn có được không? Chắc chắn cháu sẽ trở thành người được mọi người yêu quý đấy!”.
 
Bé Trang nghe xong liền đồng ý luôn. Mới đầu chơi với các bạn, Trang còn tỏ vẻ e ngại, nhưng dưới sự lôi kéo của đám trẻ con, chẳng bao lâu sau, cô bé đã bắt đầu cười nói vui vẻ.
 
LỜI KHUYÊN CỦA CHUYÊN GIA
 
Trẻ con vốn ngây thơ, vô lo vô nghĩ, tại sao lại cảm thấy cô độc chứ?
 
Thực ra, cho dù là người lớn hay trẻ con cũng đều cần có người thân, bạn bè, để nói chuyện và giao lưu với họ; khi gặp khó khăn cần sự quan tâm, an ủi và động viên từ những người xung quanh.
 
Trẻ cảm thấy cô lập thường là do gặp khó khăn trong chuyện giao lưu với người khác. Bé Trang trong câu chuyện trên là một ví dụ điển hình. Bởi vì lúc còn bé không được ở với cha mẹ, thế nên cô bé nảy sinh cảm giác xa lạ, có khoảng cách với cha mẹ. Trong thời gian ở với ông bà nội, có thể Trang đã cảm thấy cô độc, trở nên xa cách với đám đông rồi. hơn nữa, cô bé phát hiện ra mình không có cha mẹ ở bên cạnh như các bạn nhỏ khác, bản thân mình thật đáng thương. Nhưng khi quay về bên cha mẹ, mọi thứ trở nên quá xa lạ, không có ai thân quen, không có bạn bè thân thiết chơi với cô bé, tất cả những thứ này khiến cho em cảm thấy sợ hãi và cô độc.
 
Cha mẹ muốn giúp con sửa tính cô độc này có thể lựa chọn các phương pháp sau:
 
Thứ nhất: Tạo không khí gia đình đầm ấm
 
Các thành viên trong gia đình phải hòa thuận với nhau, cùng tôn trọng và yêu thương lẫn nhau. Trẻ được sống trong môi trường ấm cúng, hòa thuận của gia đình mới có thể phát triển lành mạnh. Cha mẹ cần tích cực cải thiện mối quan hệ với trẻ, quan tâm đến cuộc sống, sức khỏe và chuyện học tập của trẻ. Hàng ngày có thể chơi điện tử, đi bộ, nói chuyện với trẻ để trẻ dần bước ra khỏi thế giới cô độc của mình thông qua việc giao lưu với cha mẹ hàng ngày.
 
Thứ hai: Mở rộng không gian sống của trẻ
 
Hiện nay, do một số nguyên nhân về điều kiện ăn ở, kết cấu gia đình, cha mẹ thường nhốt con cái ở trong nhà, lâu dần, trẻ sẽ trở nên cô lập. Cha mẹ nên để trẻ đi ra khỏi thế giới “cái tôi” của mình, để trẻ nô đùa với bạn bè ở xung quanh. Cha mẹ cũng cần phải tận dụng những kì nghỉ lễ, thời gian rảnh rỗi để dắt trẻ đi công viên, vườn thú… những nơi công cộng, đi thăm họ hàng… để giảm bớt cảm giác xa lạ của trẻ với mọi người và môi trường xung quanh, tăng cường hứng thú giao lưu, hình thành tính cách hoạt bát, cởi mở, vui vẻ cho trẻ.
 
Thứ ba: Tăng cường thể chất
 
Tính cách cô lập của trẻ có liên quan mật thiết đến thể chất yếu ớt của trẻ. Trẻ có thể chất yếu ớt thường thiếu tính kiên nhẫn và sức bền bỉ trong các hoạt động, như thế dễ bị các bạn cùng chơi khinh thường, cô lập. Những đứa trẻ ở trong tình trạng này thường tìm cách né tránh xã hội, né tránh giao tiếp với người lạ, tự tách mình ra để bảo vệ bản thân. Vì vậy, cha mẹ nên thường xuyên dẫn con ra ngoài xã hội, tham gia các hoạt động thể thao như chèo thuyền, đá bóng, leo núi, bơi lội, du ngoạn…một là để bồi dưỡng lòng dũng cảm, tinh thần lạc quan và sức bền cho trẻ; hai là để tăng cường thể chất, giúp trẻ có đủ sức chiến thắng trong các hoạt động tập thể.
 
Thứ tư: Xây dựng tấm gương cho trẻ
 
Tục ngữ có câu: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”. Nếu cha mẹ là người khép kín, không giao lưu với thế giới bên ngoài thì con cái đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng theo. Do vậy, hãy là những người thầy dạy vỡ lòng cho trẻ. Cha mẹ hãy làm gương cho con trong cách ăn nói, hành động, giao tiếp hàng ngày…
 
Đổi cách nói 3 Mẹ tin rằng con sẽ là một đứa trẻ dũng cảm!
 
Cha mẹ thường nói: Đồ nhát gan, sau này sẽ trở thành kẻ vô dụng thôi!
 
Khi trẻ con cảm thấy căng thẳng và sợ hãi, cha mẹ tuyệt đối không nên nói những câu đại loại như “đồ nhát gan”… trước mặt trẻ. Làm như thế, mỗi khi gặp chuyện, trẻ sẽ tự nhiên cảm thấy căng thẳng, sợ hãi. Cha mẹ cũng không thể giả bộ như không nhìn thấy hoặc kiên quyết để trẻ ở một mình trong môi trường căng thẳng (ví dụ như ở trong phòng kín), để cho trẻ một mình đối mặt với nỗi sợ hãi thì thật là vô lí, hơn nữa làm vậy cũng không thể bồi dưỡng lòng dũng cảm ở trẻ. Đặc biệt là đối với những đứa trẻ từ 1~3 tuổi, đang trong giai đoạn dựa dẫm vào cha mẹ. Trong quá trình này, mỗi khi trẻ sợ hãi, điều cha mẹ nên làm là bảo vệ trẻ. Nếu cha mẹ không bảo vệ, chúng sẽ càng sợ hãi, sau này rất dễ trở thành những “kẻ nhát gan”, ảnh hưởng đến sự tự tin của các bé.
 
Ví dụ thực tế:
 
Bé Na năm nay ba tuổi, cô bé đặc biệt nhút nhát. Một lần, cha dẫn bé Na ra sân khu tập thể chơi. Đột nhiên, cậu bé hơn hai tuổi ở nhà hàng xóm từ đâu chạy ra, thằng bé dán chặt mắt vào quả
 
bóng trên tay bé Na, tỏ vẻ vô cùng hiếu kì. Bé Na cảnh giác giấu quả bóng ra đằng sau lưng, sau đó lớn tiếng la lên: “Không được cướp quả bóng của tớ!”. Cậu bé nhận ra sự sợ hãi của bé Na liền xông đến cướp. Bé Na sợ quá khóc òa. Cha bé Na vội vàng nói: “Bé Dương, sao cháu lại cướp đồ của chị như thế?”, sau đó lại nói với bé Na: “Em ấy còn nhỏ, tại sao con phải sợ em ấy? Nào, bắt tay với em bé đi, hai đứa hãy làm bạn tốt của nhau nhé!”.
 
Bé Dương làm mặt xấu rồi chạy mất. Kể từ đó về sau, cứ nhìn thấy bé Na đi ngang qua là thằng bé lại chạy ra đánh bé Na một cái hoặc cướp đồ trên tay bé. Còn bé Na cứ nhìn thấy bé Dương là chủ động trốn đi thật xa.
 
Lại có một lần khác, bé Na đang chơi ở nhà để xe ở bên dưới lầu thì nhìn thấy bé Dương đi về phía mình, bé Na liền nói với mẹ: “Mẹ ơi, mau đóng cửa nhà xe lại, anh kia định đánh con đấy!”, cô bé đã “thăng cấp” cho một đứa nhỏ tuổi hơn mình lên làm “anh”. Đây cũng là chuyện khiến cho rất nhiều bậc phụ huynh phải đau đầu, bởi vì sự hiền lành, rụt rè của con gái thường dễ bị những đứa trẻ nghịch ngợm khác bắt nạt, còn mình thì không tiện nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ con, nhưng lại không thể làm gì để bảo vệ con gái mình.
 
Về vấn đề này, mẹ Na đã làm gương cho chúng ta:
 
Buổi tối, mẹ bé Na nói chuyện nghiêm túc với con gái: “Cậu bé đó nhỏ tuổi hơn con, sao con lại gọi nó là ‘anh’? Con có thể giải thích cho mẹ biết vì sao con sợ nó đến thế không?”.
 
“Bởi vì anh ấy cướp đồ của con, còn đánh con nữa!”, Na nói vẻ ấm ức.
 
“Mẹ tin con là một đứa trẻ dũng cảm, hơn nữa nếu con làm theo lời mẹ nói, thằng bé ấy sau này chắc chắn không dám bắt nạt con nữa! Lần sau nó mà còn cướp đồ của con, con hãy hét lên thật to: ‘Không được bắt nạt tao!’ rồi cướp lại đồ của mình”.
 
Ngày hôm sau, bé Na theo mẹ ra cửa, từ xa đã thấy bé Dương đang lại gần mình, mẹ liền đánh mắt ra hiệu cho bé Na rồi tránh sang một bên. Bé Dương đến gần cướp đồ chơi trên tay bé Na. Bé Na lấy hết dũng khí hét lớn: “Không được cướp đồ của tao!”, rồi giật lại đồ của mình. Bé Dương vì không đứng vững nên ngã ra đất. Thằng bé không ngờ bé Na lại trở nên ‘dũng cảm’ như vậy, thế là lần này liền ngồi bệt trên đất mà khóc nhè.
 
LỜI KHUYÊN CỦA CHUYÊN GIA
 
Khi cha mẹ phát hiện ra con mình nhát gan, tuyệt đối không được nhường nhịn bé, cũng không được cho rằng bé vô dụng, phương pháp đúng đắn là giúp bé tìm lại lòng dũng cảm đã bị mất.
 
Để trẻ thoát khỏi sự nhát gan và hướng đến sự dũng cảm, cha mẹ hãy làm theo phương pháp sau:
 
1. Bình thường cha mẹ nên thường xuyên nói chuyện với trẻ, để bé tham gia nhiều hoạt động có ích và được mở rộng tầm mắt, kể cho trẻ nghe nhiều câu chuyện về các anh hùng rồi cho trẻ biết nhát gan là biểu hiện của sự yếu đuối.
 
2. Trẻ con hiện nay đa phần bị “nhốt” trong nhà, cha mẹ nên để trẻ tiếp xúc với nhiều bạn bè cùng trang lứa, thường xuyên chơi đùa với các bạn để xóa bỏ cảm giác xa lạ với thế giới bên ngoài.
 
3. Có ý thức để trẻ tự mua đồ hoặc làm những việc nhỏ mà bản thân có thể làm. Trẻ có tiến bộ, cha mẹ cũng cần cổ vũ, động viên để trẻ cảm thấy vui mừng.
 
4. Cha mẹ cần phối hợp với các thầy cô giáo ở trường, để thầy cô quan tâm, chú ý đến những đứa trẻ nhút nhát này, tạo nhiều cơ hội cho trẻ rèn luyện bản thân.
 
Trong quá trình trưởng thành của trẻ, cha mẹ không thể chỉ biết phê bình sự nhút nhát của trẻ mà nên cổ vũ, động viên nhiều hơn để bồi dưỡng nên lòng cũng cảm cho chúng.
 
Đổi cách nói 4 Sau này Con sẽ rất tài ba!
 
Cha mẹ thường nói: Trông cái bộ dạng ủ rũ của con kìa, đúng là vô dụng!
 
Trẻ con sẽ không ngừng xây dựng sự tự tin của mình trong sự cổ vũ và động viên của cha mẹ. Sự tán thưởng và ủng hộ của cha mẹ chính là động lực giúp trẻ nỗ lực phấn đấu, cũng là sức mạnh vô hình để khơi gợi tiềm năng của chúng.
 
Ví dụ thực tế:
 
Thành tích học tập của Ronal rất kém, mỗi lần kiểm tra, cậu luôn là một trong những người đội sổ. Cô giáo nói rằng: cô bất lực trước cậu, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy cả đời này mình chẳng thể nào thành công. Vì vậy, Ronal lúc nào cũng buồn rầu, ủ rũ.
 
Một hôm, cô giáo hào hứng tuyên bố trước lớp, học giả Lawson nổi tiếng sẽ đến làm cho Ronal làm một cuộc trắc nghiệm.
 
Lawson là một chuyên gia nghiên cứu nhân tài học, nghe nói ông có một loại máy móc rất thần kì, có thể dự đoán được ai sẽ thành công trong tương lai.
 
Lawson chỉ đảo quanh lớp học vài vòng rồi biến mất. Mấy trợ lí của Lawson tiến hành một cuộc kiểm tra sức khỏe với học sinh trong lớp. Ngoài kiểm tra trọng lượng cơ thể, đo huyết áp… thì không có thứ gì thần bí hết, cuộc kiểm tra chẳng có gì khác biệt so với các cuộc kiểm tra sức khỏe bình thường ở trường. Chỉ có điều các trợ lí của ông có hỏi bọn trẻ vài câu hỏi phiếm, ví dụ như: ở đâu, cha mẹ làm gì, hi vọng tương lai sẽ làm gì…
 
Một hôm, cô giáo tỏ vẻ bí ẩn gọi ra năm cái tên, mời năm người đó lên văn phòng. Ronal vô cùng căng thẳng, tưởng rằng mình không thi tốt, có khi lại bị phạt cũng nên? Các học sinh khác cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì thành tích học tập của họ cũng đều bình thường.
 
Trong văn phòng có rất đông các thầy cô, còn cả chuyên gia Lawson và các trợ lí của ông: “Các con!”, Lawson hiền hòa nói: “Chú đã nghiên cứu kĩ hồ sơ, gia đình và tình hình học tập hiện nay của các con, chú cho rằng năm người các con sau này nhất định sẽ trở thành người tài ba, cố gắng lên nhé!”.
 
Ronal tưởng là mình nghe nhầm, nhưng nhìn vẻ mặt của tất cả những người có mặt ở đó, Ronal biết đó là sự thật.
 
Ra khỏi văn phòng, Ronal cảm thấy bước chân của mình nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu nghĩ: “Hóa ra mình vẫn còn hi vọng, chú Lawson đã nói như vậy, mà dự đoán của chú ấy luôn chính xác, mình phải nỗ lực mới được!”. Ronal ngoảnh sang nhìn bốn bạn bên cạnh, cũng thấy vẻ mặt họ rất rạng rỡ.
 
“Lawson nói mình nhất định sẽ trở thành người tài ba!”, Ronal thường tự động viên mình như vậy. Chẳng mấy chốc, thành tích của Ronal tiến bộ vượt bậc, lọt vào danh sách các học sinh đứng đầu lớp, đương nhiên mấy bạn cùng được gọi lên với Ronal cũng nằm trong danh sách những người đứng đầu.
 
Mười lăm năm sau, Ronal bảo vệ thành công luận án tiến sĩ khoa Toán trường đại học Harvard. Trong lễ tốt nghiệp, cậu nhìn thấy giáo sư Lawson. Lawson bây giờ tóc đã bạc trắng, nhưng Ronal vẫn có thể nhận ra, bởi ông chính là người cực kì quan trọng trong cuộc đời cậu. Không ngờ Lawson vẫn còn nhớ Ronal, ông vui vẻ đến chúc mừng cậu.
 
“Nhưng….”, cuối cùng Ronal không nhịn được liền cất tiếng hỏi: “Chú dựa vào điểm nào để tin tưởng rằng cháu nhất định sẽ thành công? Lúc ấy ngay chính bản thân cháu cũng thấy tuyệt vọng về mình!”.
 
“Con à, ta cho con xem một thứ này!”, Lawson dẫn Ronal đến phòng máy tính của mình. Ở đó, Lawson đưa ra tất cả những tài liệu có liên quan đến Ronal, bao gồm cả thành tích học tập của cậu kể từ sau lần trắc nghiệm ấy. Không chỉ có mình cậu mà còn có cả tài liệu về bốn bạn kia. Ronal không thể hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì?
 
“Cuộc trắc nghiệm ấy giờ mới kết thúc. Đề tài trắc nghiệm là ‘Tác dụng của những lời khen ngợi đối với con người”, chúng ta luôn theo sát các con, và cuối cùng cuộc trắc nghiệm đã thành công mỹ mãn. Trên thực tế, ta không hề biết các con có thành công hay không, nhưng cho đến bây giờ, trừ Linda bị tai nạn giao thông và đã qua đời, thì cả bốn người các con đều đã thành công. Ta chỉ chọn đại năm cái tên trong bảng danh sách lớp của các con mà thôi, trước đó ta chẳng biết gì về con hết. Nhưng kết quả trắc nghiệm đã cho thấy: giúp trẻ bồi dưỡng sự tự tin vào khả năng của bản thân có thể phát huy tiềm lực của trẻ, bởi vì con người thường bị dẫn dắt bởi niềm tin trong tim mình, trẻ con cũng không phải là ngoại lệ!”.
 
LỜI KHUYÊN CỦA CHUYÊN GIA
 
Cuộc trắc nghiệm này của Lawson là dạng trắc nghiệm tâm lí phổ biến, lợi dụng công hiệu của ám thị bằng ngôn ngữ để bồi dưỡng sự tự tin cho con người. Lawson thực chất là đang khơi dậy sự tự tin của con người thông qua hành vi khích lệ.
 
Hiện nay, rất nhiều cha mẹ quá nghiêm khắc với trẻ, không bỏ qua bất cứ sai lầm, khuyết điểm nào của chúng, khi phát hiện ra là lập tức mắng mỏ, phê bình. Sự không khoan nhượng, không bao che này là đúng, cũng thể hiện được tình yêu thương của cha mẹ với con cái. Nhưng nó lại không đem đến hiệu quả giáo dục lí tưởng. Bởi vì, việc chỉ biết phê bình không phù hợp với đặc điểm tâm lí của con trẻ.
 
Niềm tin của con cái bắt nguồn từ sự khen ngợi của cha mẹ. Con cái cần được khen ngợi, được động viên. “Khen” không chỉ thể hiện niềm tin của cha mẹ mà còn xây dựng được niềm tin ở con trẻ. Chỉ khi trẻ tràn đầy niềm tin vào bản thân, cha mẹ mới có thể đào tạo ra những nhân tài. Vậy, cha mẹ phải khen ngợi và cổ vũ con cái ra sao đây?
 
Thứ nhất: Đừng nên tạo cho trẻ những kì vọng tiêu cực
 
Khi một phụ huynh muốn yêu cầu con mình sáng hôm sau tự soạn sách vở đi học, nên nói rằng: “Mẹ tin rằng con có thể làm được chuyện này!”, chứ không phải nói: “Con có thể làm được không?”. Cách nói sau khiến cho trẻ hoài nghi chính bản thân mình liệu có thể hoàn thành được việc này hay không. Trong một số trường hợp, trẻ có thể không nỗ lực hoàn thành công việc mà đầu hàng, thỏa hiệp, bỏ cuộc giữa chừng.
 
Thứ hai: Đừng đưa ra những tiêu chuẩn quá cao cho trẻ
 
Cha mẹ và thầy cô đều hi vọng trẻ chuyên tâm nghe giảng trên lớp, ngày nào cũng làm bài tập đầy đủ, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, tuy nhiên điều này khó mà thực hiện được đối với những trẻ đang đi học mẫu giáo hoặc tiểu học. Vì vậy, cha mẹ không nên đặt kì vọng quá cao ở con mình, đừng để cho trẻ không bao giờ đạt được mục tiêu đặt ra, như vậy sẽ khiến cho tuổi thơ của trẻ qua đi không vui vẻ, làm trẻ mất đi sự tin vào bản thân.
 
Thứ ba: Coi trọng sự cống hiến, giá trị và ưu điểm của bản thân trẻ
 
Nếu muốn làm cho con cảm thấy thoải mái thì phải để chúng cảm thấy mình là người hữu dụng, những đóng góp của mình thực sự có ích, mình được coi trọng.
 
Rất nhiều cha mẹ thường nói con cái là đồ vô dụng, ở nhà chẳng cho trẻ làm việc gì, bởi vì trẻ làm gì cũng đều không đáp ứng được tiêu chuẩn quá cao của cha mẹ. Cha mẹ phải để trẻ cảm thấy bản thân mình có ích, nên khách quan đánh giá con cái mình, khẳng định ưu điểm, sở trường của trẻ, tạo điều kiện cho trẻ có cơ hội đóng góp cho gia đình.
 
Ví dụ: Trẻ lau cửa kính không sạch, nhưng lại lau các thứ khác rất sạch sẽ; quét nhà không sạch nhưng lại nhanh nhẹn trong việc mua bán… Cha mẹ hãy phát hiện ra sở trường của trẻ, thường xuyên khen ngợi và cổ vũ trẻ làm tốt hơn nữa, vì như vậy trẻ sẽ cảm thấy tự hào và tự tin, thấy được vị trí quan trọng của mình trong gia đình.
 
Thứ tư: Cổ vũ từng bước tiến bộ của trẻ chứ không phải quá coi trọng kết quả cuối cùng
 
Cha mẹ thường chỉ chú ý đến thành tích học tập của trẻ hoặc chú trọng đến thành tích thi đấu mà coi nhẹ những bước tiến bộ của trẻ hàng ngày. Làm như vậy sẽ khiến trẻ không muốn cố gắng từng chút một, bởi chúng không nhìn thấy được kết quả cuối cùng, lại thiếu đi sự kiên nhẫn và ý chí. Do vậy, cha mẹ cần động viên và cổ vũ trước từng bước tiến nhỏ của trẻ, khiến trẻ có thêm niềm tin và tự tin vào từng hành động của mình.
 
Đổi cách nói 5 Chắc chắn sau này con sẽ càng giỏi hơn!
 
Cha mẹ thường nói: Sao con kém thế? thật vô dụng!
 
Lạc quan là một thái độ sống tích cực, cũng là một dạng tính cách. Khi trẻ học được thái độ lạc quan và tích cực trong cuộc sống, tương lai của trẻ sẽ tràn đầy ánh mặt trời.
 
Mỗi bậc làm cha, làm mẹ đều hi vọng con mình có tính cách lạc quan. Nhưng trong cuộc sống, có rất nhiều trẻ cứ gặp chuyện gì là lại suy nghĩ theo hướng bi quan. Sự thực đã chứng minh, điều này có liên quan trực tiếp đến môi trường tiếp xúc và sự giáo dục của gia đình đối với trẻ.
 
Ví dụ thực tế
 
Nguyệt là một cô bé có lòng tự trọng rất lớn, nhưng trước mặt cha mẹ, cô bé thường không dám ngẩng đầu. Cha mẹ Nguyệt rất kì vọng vào tương lai của con gái, nhưng thành tích học tập của Nguyệt chỉ ở mức bình thường. Vì vậy, Nguyệt thường thấy bi quan và luôn cảm giác rằng cho dù bản thân có cố gắng ra sao cũng không đạt được yêu cầu của cha mẹ, chứ đừng nói đến sự kì vọng mà cha mẹ đặt ra sau này.
 
Chủ nhật, cả nhà Nguyệt đến thăm chú Lí, đồng nghiệp của cha. Chú Lí có cô con gái tên Vân, lớn hơn Nguyệt một tuổi. Vân là thành viên đội cổ động của trường, là lớp phó học tập môn Văn của lớp, thành tích học tập vô cùng xuất sắc. Vừa đến nhà chú Lí, cha Nguyệt đã không ngớt lời khen ngợi Vân, còn nói với cha Vân: “Anh có cô con gái tuyệt quá! Nhìn xem, bé Nguyệt nhà chúng tôi bây giờ cũng đang học hỏi chị Vân đấy! Tôi dám khẳng định con gái tôi sau này cũng giỏi như bé Vân nhà anh! Con bé đang chăm chỉ phấn đấu lắm!”.
 
Chú Lí nói: “Đương nhiên rồi, bé Nguyệt nhà anh chịu khó thế sau này chắc chắn sẽ giỏi lắm đấy!”.
 
Bé Nguyệt từ xưa đến nay luôn rất bi quan, cứ nghĩ lần này cha mẹ sẽ mắng mỏ mình trước mặt người ngoài, nào ngờ cha không những không làm vậy mà còn khẳng định sau này mình rất giỏi, hơn nữa lại có vẻ rất tin tưởng mình.
 
Từ đó về sau, Nguyệt luôn tràn đầy tự tin vào bản thân, hơn nữa cũng ngày càng trở nên lạc quan hơn.
 
LỜI KHUYÊN CỦA CHUYÊN GIA
 
Tính cách lạc quan có thể khơi gợi tiềm năng của trẻ, giữ chúng luôn duy trì được thể lực và tinh thần tốt, hơn nữa có thể thúc đẩy con người tiến bộ. Có thể nói, bé Nguyệt không phải là một đứa trẻ giỏi giang, hơn nữa lại rất tự ti, nhưng cha mẹ không vì vậy mà trách móc hay nản chí với cô bé. Ngược lại họ còn cổ vũ, khích lệ con gái mình bằng thái độ lạc quan và tin tưởng, khiến cho Nguyệt tìm lại được sự tự tin và lạc quan cần có. Cứ như vậy, cô bé nhất định sẽ trở nên giỏi giang như lời cha mẹ nói.
 
Các bậc cha mẹ đều biết, lạc quan có vai trò quan trọng trong thời kì trưởng thành của trẻ, nhưng có nhiều trẻ trước khi học được tinh thần lạc quan này thường có thái độ bi quan, cô lập, yếu đuối hoặc nông nổi. Vậy, cha mẹ cần phải làm gì?
 
Thứ nhất: Xây dựng không khí gia đình ấm cúng
 
Cha mẹ yêu thương nhau, con cái được sống trong không khí ấm cúng của gia đình, được quan tâm chăm sóc và bảo vệ, được trải nghiệm tình yêu thương và tôn trọng, từ đó tâm trạng sẽ tốt hơn, phát triển lành mạnh hơn. Vì vậy, cha mẹ cần chú ý đến hành vi, ngôn từ của mình hàng ngày, cho dù có gặp phải chuyện gì không vui cũng cố gắng không thể hiện trước mặt trẻ. Sống trong một gia đình như vậy, trẻ sẽ có được sự tự tin và lạc quan từ nhỏ.
 
Thứ hai: Giao lưu với trẻ
 
Cha mẹ cần thường xuyên để tâm đến những thay đổi tâm trạng của trẻ. Khi trẻ ủ rũ, không vui, cho dù mình có bận thế nào cũng cần bớt chút thời gian nói chuyện với trẻ, cổ vũ trẻ bộc lộ tâm trạng của mình. Hãy để trẻ cảm nhận được sự quan tâm của cha mẹ đối với mình, biết rằng cha mẹ sẵn sàng giúp đỡ mình, tự nguyện nói ra tâm sự của mình, từ đó tăng cường sự hiểu biết của đôi bên, thỏa mãn nhu cầu tình cảm và thúc đẩy sự phát triển tâm sinh lí lành mạnh ở trẻ.
 
Thứ ba: học cách tán thưởng trẻ
 
Trẻ con đều hi vọng được cha mẹ công nhận và tán thưởng. Rất nhiều bậc phụ huynh có nhìn nhận sai lầm về việc giáo dục trẻ. Thay vì khen ngợi những ưu điểm của con cái, họ lại tìm cách bới móc, phóng đại những nhược điểm của chúng, đáng sợ hơn nữa là họ thường xuyên mang nhược điểm của con mình ra so sánh với ưu điểm của con người khác. Làm như vậy chỉ khiến cho trẻ càng thêm tự ti. Cách làm đúng đắn của cha mẹ là: Khi trẻ có sự tiến bộ, hãy cổ vũ và khẳng định để trẻ trải nghiệm cảm giác được cha mẹ khen ngợi, từ đó nảy sinh thái độ lạc quan với cuộc sống.
 
Thứ tư: Dạy trẻ hai câu nói
 
Nếu muốn con mình vui vẻ hơn, cha mẹ nên dạy chúng hai câu nói: Câu thứ nhất: “Tốt quá rồi!”; câu thứ hai: “Mình có thể!”.
 
“Tốt quá rồi!” thực ra là câu nói bồi dưỡng thái độ mỉm cười với cuộc sống, khiến trẻ có thái độ tích cực khi đối mặt với mọi thứ. Để vun đắp được trạng thái tâm lí này cho trẻ, không phải cứ đơn thuần ép trẻ nói câu “Tốt quá rồi!” là được, mà còn cần có sự ảnh hưởng và hun đúc của cha mẹ.
 
“Mình có thể!” là câu nói để cổ vũ sự tự tin của trẻ. Tự tin cũng không phải cứ hô hào là có, mà nó cần được phát ra từ trong nội tâm, muốn vậy, cha mẹ cần phải liên tục giúp trẻ giành được thành công và có những trải nghiệm mới mẻ.

Bình luận