Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nụ Hôn Của Sói

Chương 6: Hoa không kết quả (Đầu)

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chọn tập

Có người nói tình yêu bắt đầu trong im lặng.

Vì vậy, có những thứ ngẫu nhiên, nhưng trong cái ngẫu nhiên luôn tồn tại cái tất nhiên.

Ví như chàng thanh niên lông bông An Dĩ Phong lại gặp cô gái thông minh, đáng yêu và giàu tình cảm Tư Đồ Thuần.

An Dĩ Phong ngậm điếu thuốc đi ra khỏi cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy Tư Đồ Thuần bị mấy tên say rượu liêu xiêu vây quanh. Hắn xoa xoa trán, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn trêu ghẹo gái nhà lành chứ.

Nhưng biểu hiện của Tư Đồ Thuần khiến hắn hơi ngạc nhiên. Bình thường thì những cô gái bị bọn say rượu vây quanh, nếu không hoảng hốt kêu “cứu tôi với” thì cũng sợ hãi bỏ chạy. Còn Tư Đồ Thuần vẫn rất bình tĩnh, quan sát đám đàn ông đang tiến từng bước về phía cô.

“Em gái!” Một tên cao chưa đến mét rưỡi tiến đến, giọng lè nhè. “Từ trước tới giờ anh trai này chưa bao giờ nhìn thấy em, mới đến à?”

Trong bóng đêm, An Dĩ Phong không nhìn rõ mặt tên đó, nhưng nghe giọng nói hắn nhận ra ngay là ai. Đó là một người anh em của anh cả Lôi, giới giang hồ gọi hắn là anh Dương. Tên này cái gì cũng tốt, có nghĩa khí, có thể kết huynh đệ được, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là háo sắc. Đối với đàn ông, háo sắc cũng chẳng có gì to tát, nhưng cái kiểu cứ gặp gái đẹp là thề sẽ phải lôi lên giường bằng được như hắn thì thực sự hơi quá.

An Dĩ Phong dập điếu thuốc và bước đến. Hắn chẳng rảnh rỗi mà làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, nhưng vì người ta nhặt được ví tiền của hắn, rồi lại chạy qua năm con phố để trả lại cho nên hắn không thể đứng ngoài làm ngơ được.

Đâu ngờ hắn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một tiếng “bốp”.

Nếu không tận mắt nhìn, An Dĩ Phong không thể tin rằng cô gái bề ngoài có vẻ yếu ớt mà đánh người thì mạnh và ra đòn nhanh đến thế. Chẳng cần nói đến anh Dương đang say rượu kia, ngay cả An Dĩ Phong cũng không chắc là mình tránh kịp.

“Ái chà!” Anh Dương nổi giận, túm lấy tóc của Tư Đồ Thuần. Cô quay phắt lại, ném thùng mì tôm đang cầm trên tay vào hắn ta, hắn ta vội né người để tránh. Tư Đồ Thuần liền bỏ chạy.

Thật không may là cô lại đâm sầm vào An Dĩ Phong.

Một mùi hương nhẹ nhàng, một chút ấm áp, và một sự mềm mại đặc biệt… Mặc dù người ta chủ động sà vào lòng mình, nhưng hắn cũng phải thể hiện phong độ quân tử một chút, liền ôm gọn cô trong vòng tay. Tư Đồ Thuần nhìn thấy hắn hết sức ngạc nhiên, rồi vội vàng vùng vẫy thoát ra.

Hắn ho nhẹ một tiếng rồi, cười nói: “Cưng, đừng sợ! Anh Dương đùa với cưng thôi mà.”

“Anh…”

Hắn ngắt lời cô: “Không mau xin lỗi anh Dương đi.”

Anh Dương nhìn thấy hắn, vẻ mặt đang tức giận liền trở nên tươi cười.

“Ồ! Thảo nào mà cô gái xinh đẹp này lại nóng tính như vậy, hóa ra là người phụ nữ của em!”

“Xin lỗi anh, anh đừng chấp cô ấy! Hôm nào em mời anh ăn lẩu cho bớt nóng nhé!”

“Ha ha! Thế sao được!” Anh Dương lắc đầu, liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tư Đồ Thuần.

“Hai người cứ vui vẻ, anh đi trước đây!”

Đợi lúc anh Dương cùng lũ đệ tử đi xa, Tư Đồ Thuần mới đứng thẳng người, liếc nhìn hắn, rồi khi bắt gặp ánh mắt của hắn, cô lại lúng túng né tránh, khuôn mặt ửng hồng…

“Cảm ơn anh!” Ánh mắt thẹn thùng của thiếu nữ khiến ngực hắn nóng ran. Hắn lại nổi hứng trêu đùa cô: “Em định cảm ơn anh thế nào?”

Cô ngây ngô nhìn hắn. Vẻ ngây ngô ấy thật đáng yêu.

“Anh cứu em, theo lẽ thường thì… em phải lấy thân báo đáp.” Hắn chỉ định đùa cô chút thôi, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng vừa ngại ngùng vừa tức giận của cô, hắn phải nghĩ lại… Nếu cô ấy có đồng ý, thì chưa chắc hắn đã nhận.

Hắn liếc nhìn đống mì tôm bị giẫm nát dưới đất, nói: “ Yên tâm đi, không cần em phải trao thân cho anh đâu. Anh mời em đi ăn!”

“Tại sao?”

“Vì em nhặt được ví tiền của anh, đuổi theo anh qua năm con phố liền.”

Cô bỗng nhớ ra, rồi lắc đầu: “Không cần, đó là việc tôi nên làm.”

“Nhiều lời quá, chỉ là mời em một bữa ăn thôi mà, chứ có phải ăn em đâu…”

Hắn không cho cô cơ hội từ chối, kéo cô chạy đến một quán ăn gần đó.

Trong quán ăn, Tư Đồ Thuần chỉ cúi mặt chú tâm gắp thức ăn, không nói một câu nào. An Dĩ Phong chăm chú nhìn cô. Hắn đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng cho dù khuôn mặt họ có đẹp thế nào đi nữa, trang điểm có kỹ càng thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được những thứ tục tằn, thói hư vinh, thế lực, sự buông thả… Tất cả đều hiện rõ trong mắt họ. Nhưng Tư Đồ Thuần thì khác, cô có cặp mắt trong sáng như cặp mắt của một đứa trẻ vậy.

“Em có bạn trai chưa?”

Những người đàn ông sống trong giới giang hồ như hắn chẳng hiểu thế nào là ý tứ, tế nhị. So với Anh Dương, hắn thấy mình vẫn còn chưa quá sỗ sàng.

Tư Đồ Thuần ngây người một lúc mới nuốt được miếng cơm trong miệng, lắc lắc đầu.

“Anh cũng chưa có… bạn gái.”

Hắn cười và ngắm khuôn mặt đỏ ửng của cô. Hắn vừa cầm cốc nước đá lên uống một ngụm thì hắn cười ranh mãnh nói: “Hay là chúng mình kết thành một đôi đi.”

Cô phì nước, ho sặc sụa, mặt càng đỏ, nhưng vẫn không nói lời nào. Khuôn mặt yêu kiều của cô vô cùng mê hoặc. Hắn nhìn cô mà trong lòng thấy ngứa ngáy, chỉ muốn ôm chầm lấy!

“Được không?” Hắn lại hỏi một lần nữa.

“…”

“Em nói gì đi. Rốt cuộc là có được không, em phải nói gì chứ!”

Cô vẫn im lặng.

An Dĩ Phong không thể kiên nhẫn hơn nữa. Thái độ gì vậy? Không từ chối, cũng không chấp nhận.

“Em mà không chịu nói, thì anh coi như em đã đồng ý rồi!”

Cô nhìn hắn, chớp chớp mắt. “Tôi có quyền giữ im lặng.”

An Dĩ Phong cố nhịn để không chửi bậy: “Anh không phải là cảnh sát, em sợ gì chứ?”

“Tôi sợ anh là kẻ xấu!”

Nói cũng đúng!!!

Để bắt đầu quá trình tìm hiểu, hắn quyết định nói ra một vài ưu khuyết điểm của mình.

“Anh hơi xấu xa một chút, nhưng bản tính lương thiện. Tuy anh không đẹp trai nhưng giàu tình cảm… Dù sao thì em cũng chưa tìm được bạn trai, vậy cứ chọn anh đi.”

Cô cúi mặt, cười thầm.

Rõ ràng là cô cũng không ghét hắn.

An Dĩ Phong bỗng thấy tinh thần được khích lệ khi nhìn cô cười. Hắn chầm chậm đưa tay ra, thận trọng đặt trên tay cô. Tư Đồ Thuần ngập ngừng một lúc rồi rút tay về, cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp ấy truyền vào trong máu hắn.

Chạm tay đã thấy thích như vậy, không biết những chỗ khác thì thế nào… Hắn hiếu kỳ nhìn vào nơi mềm mại nhất, lôi cuốn nhất của phụ nữ… Đường cong mềm mại kia khiến người hắn nóng bừng lên, cô khiến bản năng nguyên thủy nhất của gã đàn ông trong hắn trỗi dậy…

Tư Đồ Thuần nhìn đôi mắt nóng bỏng của hắn, liền nói: “Tôi phải về nhà.”

“Anh đưa em về.”

“…”

Cô vẫn im lặng không nói gì.

An Dĩ Phong đưa cô về đến cửa, bỗng có cảm giác không muốn cô rời khỏi tầm mắt mình. Hắn giữ lấy tay cô, một lần nữa lại bày tỏ “thâm tình”: “Anh thích em, mặt kệ em có đồng ý hay không, bắt đầu từ ngày hôm nay, em là bạn gái của anh.”

Cô lí nhí hỏi: “Không được thương lượng lại à?”

“Không thương lượng!”

“Ồ!” Cô quay lưng, chạy nhanh về phía cầu thang của khu nhà.

An Dĩ Phong nhìn theo bóng dáng cô khuất dần vào bóng tối.

“Ồ…” Nghĩa là thế nào?”

Đêm đó, An Dĩ Phong trằn trọc không sao ngủ được. Hắn nằm trên giường, hình dung nụ cười thẹn thùng của cô rồi mơ tưởng viển vông. Thảo nào mà những kẻ háo sắc đều thích con gái nhà lành. Cũng thú vị, khá thú vị!

Hai giờ đêm, hắn không chịu nổi, liền nhấc máy gọi điện cho Hàn Trạc Thần.

“Có việc gì vậy?”

Giọng nói ngái ngủ từ đầu giây bên kia vọng lại.

“Hôm nay em gặp một cô gái, cô ấy rất…”

“Nói vào vấn đề chính đi!”

“Từ khi quen biết đến khi đưa cô ấy lên giường mất bao lâu?”

“Nếu tính cả thời gian cởi quần áo nữa là năm phút!”

“Mẹ kiếp!” An Dĩ Phong chửi nhỏ. “Em không nói gái chơi!”

“Ồ! Thế thì phải lâu hơn chút…” Đầu dây bên kia im lặng một lát, Hàn Trạc Thần như đang suy nghĩ. “Ít nhất là hai tiếng!”

“Mẹ kiếp, anh không nói chuyện yêu đương với con gái trước được à?” Chưa kịp để đối phương trả lời, hắn dập luôn máy.

Một phút sau, Hàn Trạc Thần gọi lại, giọng không còn ngái ngủ nữa: “Đừng bao giờ dính vào chuyện tình cảm với phụ nữ.”

“Tại sao?”

“Trên đời này có hai loại phụ nữ, một loại hại mình, một loại bị mình hại!”

Hắn thích cô, đương nhiên sẽ không hại cô.

Chọn tập
Bình luận
× sticky