Giọng hắn tỏ rõ vẻ khó chịu, chân bước nhanh hơn.
“Chúng ta phải khó khăn lắm mới gặp được nhau, một phút qua đi là lại ít thêm một phút…”
An Dĩ Phong bỗng dừng lại, đặt tay lên vai cô, cuồng nhiệt hôn lên môi cô như đang ở chỗ không người vậy.
Phải rất khó khăn họ mới gặp được nhau, hôn một lần là ít đi một lần!
Quán ăn có phong cách rất đơn giản, phòng không quá rộng nhưng rất đẹp. Một bên là cửa kéo với bức tranh hoa anh đào lớn, một bên là cánh cửa sổ nhỏ, chiếc rèm màu trắng được cuộn lên vừa tầm mắt để có thể ngắm mặt hồ xanh biếc ngoài công viên. Đúng vào tháng Sáu, nước hồ xanh biếc, hoa sen nở rộ, thơm ngát.
Bên trong phòng, những bức tường trắng tinh không một hạt bụi, ở chính giữa kê một chiếc bàn gỗ nhỏ chỉ vừa hai người ngồi.
Họ vừa ngồi xuống, một cô gái phục vụ kính cẩn mang bộ đồ ăn ra, nhẹ nhàng, cẩn thận xếp lên bàn, rồi đặt xuống một bình trà điêu khắc rất đẹp, mùi thơm của trà Ô Long tỏa khắp phòng. An Dĩ Phong tò mò nhìn bộ đồ ăn cầu kỳ trên bàn, hỏi Tư Đồ Thuần: “Em thường đến đây à?”
Cô gật gật đầu.
“Anh thấy chỗ này thế nào?”
“Nhẹ nhàng, ấm áp hơn hộp đêm nhiều.”
Hắn nhìn cách trang trí xung quanh phòng, hỏi cô: “Cảnh sát các em tiền lương một tháng được bao nhiêu mà dám chi tiêu ở nơi cao cấp thế này?”
Tư Đồ Thuần gập menu lại, nhìn hắn vẻ khó hiểu.
“Nếu anh không quen chỗ này, chúng ta sẽ đổi chỗ khác.”
“Anh không nói là không quen…”
An Dĩ Phong lập tức hiểu ý, chớp chớp mắt, cười với cô.
“Không phải là em sợ anh không trả được đấy chứ?”
“Em ăn gì cũng được.”
“Yên tâm, ngày nào em đến đây ăn, anh cũng trả được.”
An Dĩ Phong lặng im nhìn quanh căn phòng. Hắn đã biết được phần nào thu nhập của cảnh sát. Một nữ cảnh sát trẻ thế này, thời gian công tác chưa lâu, làm sao có thể thường xuyên đến nhà hàng cao cấp thế này? Trừ phi có người mời cô…
“Trước kia ai hay mời em đến đây?” Hắn hỏi cô, giọng ghen tuông.
“Em…” Tư Đồ Thuần nghĩ một lúc mới nói: “Bố em.”
“À!”
Hắn gần như quên mất, không phải ai cũng giống như hắn, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Hắn không thích hỏi quá nhiều chuyện gia đình người khác, nên không hỏi thêm gì nữa. Nhưng Tư Đồ Thuần lại thật thà kể: “Vài năm trước mẹ em bị bệnh qua đời, anh trai cũng bị tai nạn rồi qua đời. Bố em rất thương em, luôn dành cho em những điều kiện tốt nhất.”
“Bố em làm gì?” Hắn hỏi.
Cô lưỡng lự một chút rồi nói: “Cảnh sát.”
“Ồ! Nếu ông ấy biết em đi cùng anh, liệu có đánh gãy chân em không?”
Tư Đồ Thuần nhìn hắn, nở nụ cười: “Không đâu, bố em không nỡ. Nhưng nhất định ông ấy sẽ đánh gãy chân anh.”
“Không phải chứ? Bố em rốt cuộc là cảnh sát hay ông trùm xã hội đen vậy?”
“Sợ rồi à?”
“Sợ? Thuần à… Anh có chết cũng muốn yêu em!”
Cô cúi xuống uống trà, nụ cười hiện rõ trên mặt.
Ăn xong, An DĨ Phong nhẹ nhàng vuốt ve tay cô hỏi: “Lát nữa đi đâu?”
“Không phải là đi ăn đêm sao?”
“Muốn ăn gì nào?”
“Tùy anh quyết định.”
“Về nhà em ăn mì tôm được không?”
Tư Đồ Thuần nhìn hắn, hít một hơi thật sâu: “Em đã nói là tùy anh quyết định mà.”
“Vậy không uống trà nữa, đi thôi.”
An Dĩ Phong vừa dứt câu thì chuông điện thoại reo. Hắn nhìn điện thoại, là Hàn Trạc Thần.
“Anh Thần, có việc gì à?” Hắn hỏi, trong lòng thầm cầu mong là không có chuyện gì.
“Lần trước không phải chú muốn anh nghe ngóng thông tin của một người sao? Vừa rồi có người nhìn thấy hắn đưa một cô gái vào khách sạn Việt Hoa, số phòng 1129.”
“Thông tin có chuẩn không?”
“Chú yên tâm! Nếu chú muốn ra tay bây giờ, anh sẽ giúp chú dụ bảo vệ ra ngoài.”
“Bây giờ?”
“Có vấn đề gì à?”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi bình tĩnh nói: “Vậy lần sau có thông tin gì anh sẽ báo cho chú.”
“Không cần đâu.” Hắn biết cơ hội như vậy đâu dễ có.
“Em đang ở gần đó, bây giờ em sẽ qua.”
“Anh cho người đứng ở cửa khách sạn đợi chú.”
“Mười phút nữa em đến!”
An Dĩ Phong tắt máy, nhìn Tư Đồ Thuần đang cúi đầu uống trà: “Anh có chút việc gấp, em có thể ở đây đợi anh không?”
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Có thể không đi được không?”
“Nửa tiếng nữa anh quay lại.”
Cô tiếp tục uống trà, không nói gì nữa.
An Dĩ Phong nhớ rất rõ, trong một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp, một vị đại hiệp từng nói thế này: Không bị người giết thì sẽ không hiểu được bị giết đau đớn thế nào.
Nếu có cơ hội, hắn sẽ nói cho người ấy biết rằng, nếu không giết người, thì cũng sẽ không hiểu được giết người đau khổ ra sao.
Bao năm qua, khi gặp ác mộng, trong đầu hắn luôn hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên hắn giết người, người đàn ông ngoài năm mươi quằn quại kéo lấy áo hắn, sợ hãi cầu xin hắn, cố gắng mở to đôi mắt van nài tuyệt vọng. Con dao trong tay hắn đâm vào người ông ta, rõ ràng là hắn không dùng sức, vậy mà chỉ còn lại chuôi dao bên ngoài, máu tươi thấm đẫm chiếc áo phông màu trắng, đỏ đến rợn người. Hắn rút dao, lấy hết sức mình đẩy người đàn ông đó ra, nhưng đôi tay ấy vẫn không chịu buông, chiếc áo phông bị xé rách. Trên áo hắn vẵn in rõ vết tay đầy máu, tố cáo tội ác của hắn…
Một thời gian rất dài sau đó, An Dĩ Phong không ra khỏi cửa, hắn thường xuyên bị ám ảnh bởi chuyện giết người và bị người ta giết, hắn rửa thế nào cũng không hết được mùi máu tanh trên người.
Điều làm hắn không chịu đựng nổi là, cứ nghe tiếng còi rú của xe cảnh sát, hắn lại rơi vào nỗi sợ hãi bị bắt vào tù…
Từ đó trở đi, hắn thích màu đen, đặc biệt là áo da màu đen. Bởi máu đỏ của người chết không nhuộm màu áo đen, tay của người chết cũng không thể tóm chặt được mặt da trơn bóng, quan trọng nhất là, mùi của da áo có thể át đi mùi tanh của máu…
Như đêm nay, giết người xong, hắn vẵn có thể rời khỏi hiện trường để đến gặp người phụ nữ của mình như không có chuyện gì xảy ra, ôm cơ thể ấm áp, mềm mại kia, hít hà tận hưởng mùi thơm ngọt ngào toát ra từ cơ thể cô…