Đỗ Kiêu Kiêu hận sắt không rèn thành thép nhìn Ngải Vũ, trong lòng vô cùng tức giận.
Trái tim của Đỗ Khanh Khanh phải to khỏe lắm mới đi theo người như cậu ta được.
Cô lạnh lùng nhận lấy cái đĩa Ngải Vũ đưa cho, đặt mạnh xuống bàn bên cạnh. Cả bánh ngọt trong đĩa cũng rơi xuống đất.
Ngải Vũ tiếc nuối nhìn miếng bánh ngọt trên mặt đất, không tự chủ được nuốt nước miếng.
“Không ăn cũng đừng ném đi như vậy chứ…” Ngải Vũ nhỏ giọng nói thầm.
Đỗ Kiêu Kiêu bị cậu ta chọc giận tới mức phải bật cười.
“Tôi mời anh tới đây không phải để anh ăn!” Đỗ Kiêu Kiêu hận không thể mở đầu anh ra xem có gì trong đó.
Ngải Vũ rụt cổ lại, tủi thân nhìn cô, “Buổi tối tôi vẫn chưa được ăn no…”
Đỗ Kiêu Kiêu hết than lại thở.
“Anh có thể ăn, nhưng không được để Đỗ Khanh Khanh thấy anh đâu đó. Biết không?”
Ngải Vũ vừa nghe thấy ba chữ Đỗ Khanh Khanh, đôi mắt lập tức sáng rực lên, nhưng khi Đỗ Kiêu Kiêu nói hết câu, ánh sáng trong mắt liền bị dập tắt.
“Ừm…” Ngải Vũ cúi thấp đầu ngây ngô đáp lại, nhìn chẳng khác gì một chú cún bị chủ nhân bỏ rơi.
Đỗ Kiêu Kiêu không đành lòng thấy cậu ta như vậy.
Lúc rời đi, Đỗ Kiêu Kiêu cau mày nhìn Cố Bách Chu, “Có phải tôi đối xử với anh ta hơi tàn nhẫn quá rồi không.”
Cố Bách Chu dừng bước, anh nhìn chằm chằm.
“Em chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi mà.” Cố Bách Chu chắc chắn nói.
Đỗ Kiêu Kiêu không kiêng nể gì, “Tôi chỉ đang lợi dụng anh ta mà tôi!”
“Để đối phó với Đỗ Khanh Khanh không chỉ có một cách.”
Đỗ Kiêu Kiêu đi tiếp, không để ý tới anh nữa.
“Mà đó cũng không phải cách tốt nhất.”
Đỗ Kiêu Kiêu hơi dừng chân, nhưng cuối cùng, cô cũng dừng lại hẳn.
Cố Bách Chu luôn nói trúng tim đen. Đúng, thực ra Ngải Vũ cũng không có tác dụng là bao, chỉ cần là Đỗ Khanh Khanh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lớn.
Cuối cùng, người được lợi không phải là Đỗ Kiêu Kiêu mà là Ngải Vũ.
Vì kể từ đây, cậu ta có thể thoát khỏi Đỗ Khanh Khanh, tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
“Sao lại đối xử tốt với cậu ta như vậy?” Cố Bách Chu đi tới cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.
Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu nhìn mũi giày, không nói gì.
Ánh mắt Cố Bách Chu buồn bã, nhìn thấy bộ dạng này của Đỗ Kiêu Kiêu, anh thừa nhận, mình hơi ghen tị.
Một lát sau, Đỗ Kiêu Kiêu mới thấp giọng nói: “Vì anh ta đã từng giúp tôi.”
Cố Bách Chu nhíu mày, anh không biết Ngải Vũ và Đỗ Kiêu Kiêu đã gặp nhau khi nào, nhưng nhìn thấy biểu hiện hôm qua của Ngải Vũ, anh chắc chắn đó là lần đầu tiên cậu ta gặp Đỗ Kiêu Kiêu.
Đỗ Kiêu Kiêu không tiếp tục giải thích, Cố Bách Chu đương nhiên không biết, vì đó đã là chuyện của kiếp trước.
Kiếp trước, Ngải Vũ cũng phát hiện ra bộ mặt thật của Đỗ Khanh Khanh, nhưng đó là khi Đỗ Khanh Khanh đã lợi dùng cậu ta làm rất nhiều chuyện. Bao gồm chuyện giúp cô ta đối phó với Đỗ Kiêu Kiêu.
Sau khi cậu ta phát hiện mình đã sai, cậu ta liền đi tìm Đỗ Kiêu Kiêu, cho cô một khoản tiền trong lúc khó khăn nhất.
Nếu không có khoản tiền kia, Đỗ Kiêu Kiêu sẽ trở lại như ngày xưa một cách dễ dàng, nhưng sau này cô mới biết được, đó là số tài sản cuối cùng của Ngải Vũ, bởi cậu ta đã bị Đỗ Khanh Khanh lừa tới nỗi trắng tay.
Sau đó, Đỗ Kiêu Kiêu không biết Ngải Vũ đã đi đâu, Cố Nhiễm đã từng nói với cô, từ khi Ngải Vũ rời khỏi Đỗ Khanh Khanh, cậu ta sống rất tốt.
Bây giờ được sống lại lần nữa, cô đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đúng là Ngải Vũ đã giúp Đỗ Khanh Khanh làm rất nhiều chuyện, nhưng cậu ta cũng chỉ là người bị hại mà thôi, đã vậy, cuối cùng cậu ta đã giúp cô một tay.
Bây giờ mình có thể thay đổi rất nhiều chuyện, giúp Ngải Vũ một tay để chính mình không phải suốt ngày lo nghĩ mình thiếu nợ anh ta.
Nói cho cùng, cô vẫn là một Đỗ Kiêu Kiêu độc ác ích kỷ.
Tâm trạng của Đỗ Kiêu Kiêu suy sụp, thực ra, Cố Bách Chu không cần phải tham gia vào chuyện của cô và Đỗ Khanh Khanh, anh là một người bạn tốt, tròng lòng Đỗ Kiêu Kiêu không muốn cho anh biết mặt xấu của mình. Cô vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng cô không phải là người hay lo lắng chuyện mình bị người khác dòm ngó, nhưng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi rụt rè, thật chẳng giống cô tí nào.
Cố Bách Chu thấy Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu không nói gì, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, anh vươn tay vuốt tóc cô.
Nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu muốn tức giận như một con mèo nhỏ khi bị vuốt lông, Cố Bách chu mấp máy môi.
Anh nghĩ, cô gái kỳ quái này, tốt nhất nên được anh ôm vào lòng yêu thương.
“Kiêu Kiêu!” Bỗng một người không biết tốt xấu xuất hiện vào đúng lúc này.
Người không biết tốt xấu chính là chủ nhân của bữa tiệc tối nay – Lâm Trí Hiên.
Đỗ Khanh Khanh kéo Lâm Trí Hiên tới chỗ Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu.
Đỗ Kiêu Kiêu dám khẳng định, khi nhìn thấy Cố Bách Chu, đôi mắt Đỗ Khanh Khanh đã sáng rực lên.
Cô đề phòng nhìn Đỗ Khanh Khanh, sau đó theo bản năng che chắn Cố Bách Chu ở sau lưng.
Hai giây sau cô mới phát hiện hành động của mình rất ngu xuẩn. Cô chỉ cao 1m6 thôi, làm sao che được một người cao tận 1m8 chứ.
Quả nhiên, khi cô cứng ngắt xoay người lại, cô đã nhìn thấy khóe miệng của Cố Bách Chu giơ lên ít nhất mười độ.
Đỗ Kiêu Kiêu chán nản nắm chặt tay, có trời mới biết tại sao cô lại đột nhiên làm vậy.
Lâm Trí Hiên cũng không chú ý tới hành động này của Đỗ Kiêu Kiêu, anh ta chỉ biết, Đỗ Kiêu Kiêu có quen với Cố Bách Chu.
Ba anh ta đã từng nói, người của Cố gia rất khó tiếp cận.
Khó khăn lắm anh ta mới tới gần Cố Bách Chu, lần sinh nhật, anh ta cố ý mời anh để xây dựng mối quan hệ.
“Kiêu Kiêu, em quen Cố Bách Chu sao?” Lâm Trí Hiên cười hỏi.
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy nụ cười Lâm Trí Hiên không có ý tốt gì. Thế nên, cô lạnh nhạt nói: “Có nói chuyện vài lần, không tính là quá thân.”
Đỗ Khanh Khanh đi lên vài bước, giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, cô ta vui mừng lớn tiếng nói: “Đây chẳng phải là người bạn học hôm trước đã chở chị về nhà sao?”
Mặt Đỗ Kiêu Kiêu biến sắc, cô oán hận nhìn cô ta, nếu Đỗ Khanh Khanh không cố ý, thì chắc chắn cô ta muốn đập đã vào đầu Đỗ Kiêu Kiêu.
Lâm Trí Hiên nghe vậy…, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần.
“Thì ra Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu đã quen biết nhau rồi.”
Đỗ Kiêu Kiêu không hiểu rốt cuộc anh ta có ý gì, nhưng cô cũng không định giải thích, quen biết thì quen biết, có gì ghê gớm đâu.
Nhưng Cố Bách Chu sau lưng dường như không phát hiện ra cơn sóng lớn đang ập tới giữa ba người, anh đi tới trước mặt Lâm Trí Hiên, nhẹ nhàng gật đâu, lịch sự nói, “Chúc mừng sinh nhật.”
Lâm Trí Hiên không ngờ anh lại chúc mừng sinh nhật mình, nhưng anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, cười đáp: “Cảm ơn.”
Đỗ Khanh Khanh chen vào một câu, “Hôm nay là sinh nhật của anh Trí Hiên, em có chuẩn bị cho anh một món quà rất đặc biệt đó.”
Nói xong, cô ta nghịch ngơm trừng mắt nhìn Lâm Trí Hiên.
Lâm Trí Hiên cũng cưng chiều nhìn cô, “Là món quà đặc biệt gì vậy?”
Đỗ Khanh Khanh lắc đầu, “Lát nữa anh sẽ biết ngay thôi.”
Dường như cô ta lại nhớ được cái gì đó, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.
“Còn chị? Chị tặng cái gì cho anh Trí Hiên vậy?”
Lâm Trí Hiên vừa nghe xong cũng có hơi mong chờ nhìn cô.
Đỗ Kiêu Kiêu biết trước cũng có sẽ có chuyện này, nhưng cô thầm nói trong lòng, không ổn rồi, cô đã quên chuẩn bị quà cho Lâm Trí Hiên.
Mấy ngày nay cô bận phải nghĩ xem, phải đối phó với Đỗ Khanh Khanh thế nào trong sinh nhật của Lâm Trí Hiên, nhưng ngược lại cô lại quên mất sinh nhật của Lâm Trí Hiên.
Cô cảm thấy Đỗ Khanh Khanh nhất định đã thấy cô tới tay không nên mới dám hỏi như vậy.
Chuyện này hơi phiền phức rồi, Đỗ Kiêu Kiêu không biết nên nói thế nào.
“Quà của Kiêu Kiêu đang ở trên xe tôi, tôi và Kiêu Kiêu sẽ đi lấy ngay đây.” Cố Bách Chu đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng giải vây cho Đỗ Kiêu Kiêu.
Nói xong câu đó, anh không thèm nhìn phản ứng của những người khác, kéo Đỗ Kiêu Kiêu đi ra cửa.
Đỗ Kiêu Kiêu để mặc anh kéo đi, cô ngạc nhiên nhìn Cố Bách Chu, cảm giác kỳ lạ trong lòng sắp phun thẳng ra ngoài luôn rồ.
Người này, những lúc cô đau khổ, anh sẽ xuất hiện giúp đỡ cô. Lúc cô bất lực, anh cũng đưa tay ra giúp cô. Lúc cô cần sự trợ giúp, anh không do dự đồng ý ngay.
Bây giờ, anh lại giúp cô một lần nữa.
Người ta nói quá tam ba bận, Cố Bách Chu đã giúp cô rất nhiều, tại sao lại phải làm như vậy? Bọn họ… Đâu có thân thiết gì với nhau.
Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, cô nghiêm túc nhìn Cố Bách Chu, thầm đoán trong lòng, nhưng sao có thể như vậy được? Trong miệng mọi người, cô là một Đỗ Kiêu Kiêu độc ác.
Cố Bách Chu không biết, chỉ vì hành động của anh, suýt nữa Đỗ Kiêu Kiêu đã chạm đến suy nghĩ nội tâm của anh. Bây giờ anh rất vui, đặc biệt vui vẻ.
Đỗ Kiêu Kiêu không chuẩn bị quà sinh nhật cho Lâm Trí HIên, vậy có nghĩa, bây giờ cô đã không còn để ý tới Lâm Trí Hiên nữa rồi phải không?
Nghĩ tới chuyện này, Cố Bách Chu không kìm nén được vui sướng trong lòng.
Nhìn theo bóng lưng của Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh nói: “Tình cảm của bọn họ tốt thật.”
Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để Lâm Trí Hiên đứng bên cạnh nghe được.
Sắc mặt Lâm Trí Hiên u ám nhìn chằm chằm Cố Bách Chu nắm chặt tay Đỗ Kiêu Kiêu, không biết trong lòng đang nghĩ gì.