Bệnh viện Hòa Bình là một bệnh viện tư nhân, bác sĩ ở đây rất giỏi, phần lớn đều là bác sĩ riêng của những gia đình giàu có.
Trần Gia Lạc cũng làm việc ở đây.
Thực ra nếu gần đây Lê Thanh không khác thường, Đỗ Kiêu Kiêu cũng sẽ tìm thời gian tới đây một chuyến.
Dù sao Trần Gia Lạc cũng là nghi phạm quan trọng có liên quan tới cái chết của mẹ cô.
Trần Gia Lạc và mẹ không có thù oán gì với nhau, không thể tự nhiên ông ta bức tử bà được, nhưng nếu có người đứng sau thì khác, nhưng người đó là ai đây?
Lê Thanh? Hay… Đỗ Hồng Bân?
Đỗ Kiêu Kiêu đi sau Lê Thanh, tới cua rẽ, cô dừng lại, sau đó nhìn Lê Thanh đi vào phòng làm việc của Trần Gia Lạc.
Chẳng bao lâu cô chợt thấy cánh cửa mở ra.
Nhanh vậy sao? Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, chạy tới gần một chút.
“Trần Gia Lạc, ông đừng mơ!”
Một giọng nữ tức giận vang lên trong hành lang.
Không phải là Lê Thanh, Đỗ Kiêu Kiêu lặng lẽ thò đầu ra nhìn, cô bắt gặp một người phụ nữ tiều tụy, mái tóc xõa dài trên vai.
“Y Vân, cô không cần suy nghĩ nữa sao? Chẳng lẽ cô muốn con bé bị đuổi đi à?”
Người phụ nữ tên Y Vân kia bình tĩnh lại, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi oán hận, “Trần Gia Lạc, ông đúng là kẻ độc ác.”
Trần Gia Lạc cười, thờ ơ nói: “Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi đã ra điều kiện rồi, để xem cô có bỏ được hay không.”
Y Vân oán hận nhìn ông ta, không nói gì, xoay người đi về phía Đỗ Kiêu Kiêu.
Trần Gia Lạc sau lưng lại nói tiếp: “Y Vân, cô suy nghĩ lại đi…”
Lúc người phụ nữ kia đi tới gần Đỗ Kiêu Kiêu bỗng nghe được lời này, cô gái nắm chặt hai tay lại, đôi giày cao gót va vào nền nhà màu trắng phát ra âm thanh chói tai.
Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên nhìn người phụ nữ kia, cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, cô cảm giác đã từng quen biết.
Cửa phòng Trần Gia Lạc vẫn chưa đống, lúc này, rốt cuộc Đỗ Kiêu Kiêu cũng nghe được giọng nói của Lê Thanh.
Bà ta lạnh lùng nói với Trần Gia Lạc: “Ông cũng thật là, con bé là con gái ruột của ông đấy.”
Hình như Trần Gia Lạc nở nụ cười, “Con gái ruột thì sao, tôi đâu có nuôi nó ngày nào, tình cảm đâu ra mà nhiều vậy?”
Lê Thành và Trần Gia Lạc quen nhau thời đại học, lanh lùng nói: “Chuyện ông đã đồng ý với tôi…”
Cửa bị đóng lại, Đỗ Kiêu Kiêu không thể nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Mặc dù không thể nghe được nữa, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu biết rõ hai chuyện.
Một, Trần Gia Lạc có một đứa con gái do người khác nuôi.
Hai, Lê Thanh tới tìm Trần Gia Lạc không phải vì khám bệnh.
Trần Gia Lạc đồng ý với Lê Thanh chuyện gì cơ chứ? Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu ngứa ngáy, rất muốn ghé vào cửa nghe lén.
Nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện tư nhận, hiệu quả cách âm ở đây vô cùng tốt, dù có nằm sấp ngoài cửa cũng chẳng nghe được gì đâu.
Đỗ Kiêu Kiêu sợ Lê Thanh sẽ thấy cô, nghĩ một hồi, cô quyết định đi về. Ít ra hôm nay cô cũng biết không ít chuyện.
Đi trong hành lang bệnh viện, Đỗ Kiêu Kiêu suy nghĩ chuyện mình vừa nghe được, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Gia Lạc vô lại và lạnh lùng như vậy.
Vì mỗi lần cô gặp Trần Gia Lạc đều thấy ông ta là một người nghiêm túc, nhã nhặn lại lịch sự.
Là một bác sĩ, lúc ở Đỗ gia ông ta làm việc rất có trách nhiệm, nhưng khi nhìn thấy cách ông đối xử với Lê Thanh và cách ông đối xử với Y Vân hoàn toàn không phải là dáng vẻ nên có ở một bác sĩ.
Ngược lại giống như chủ nợ.
Chủ nợ của Y Vân, chủ nợ của Lê Thanh.
Con gái của Trần Gia Lạc, nhưng sao người phụ nữ kia lại quan tâm tới chuyện này như vậy? Trừ khi… Đó là con gái ruột của Y Vân.
Vậy Trần Gia Lạc và Y Vân có một số chuyện không muốn người khác biết, nhưng Lê Thanh lại biết.
Người phụ nữ tên Y Vân này thật sự rất quen, hình như Đỗ Kiêu Kiêu từng nghe tới cái tên này rồi thì phải.
Mà theo như Đỗ Kiêu Kiêu biết, Trần Gia Lạc vẫn còn độc thân, cô chưa từng thấy có người phụ nữ nào bên cạnh Trần Gia Lạc. Tuy ông ta đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng vì chăm sóc tốt, nên thoạt nhìn có vẻ ngoài 30 thôi.
Trần Gia Lạc đeo mắt kính gọng vàng, nước da hơi trắng, bình thường đối xử với người khác cũng mềm mỏng lễ độ, nhìn như một người đàn ông cao.
Nhưng không ngờ, ông ta lại ở đây ích kỷ lạnh lùng với mọi người như vậy.
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy khí chất trên người Trần Gia Lạc rất quỷ dị, khiến trong lòng người khác không khỏi lạnh lẽo.
Đã vậy ông ta lại còn vô tình với con gái mình như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu bắt đầu đồng cảm với cô con gái không biết tên kia của Trần Gia Lạc. Nhưng nghĩ lại một chút, Đỗ Hồng Bân cũng lạnh lùng với cô như vậy, mà cô còn đi lo lắng cho người khác.
Đỗ Kiêu Kiêu muốn đi tìm Cố Nhiễm bàn bạc một chút, tuy bình thường Cố Nhiễm rất cẩu thả, nhưng mỗi khi Đỗ Kiêu Kiêu gặp chuyện, cô ấy không hề lơ mơ.
Cô đi ra bệnh viện, hít một hơi thật sâu, không khí trong bệnh viện căng thẳng quá, hơn nữa cô cũng biết nhiều tin tức mới, tâm trạng của Đỗ Kiêu Kiêu cũng tốt hơn nhiều.
Lúc cô vừa ra khỏi bệnh viện, bỗng một chiếc xe phía sau ấn còi làm cô dừng bước.
Cô quay đầu lại nhìn, thì ra là người tài xế đã chở cô tới đây.
Tài xế kia tắt mấy, chạy tới trước mặt cô.
Đưa tay ra.
“Cô gái, tiền thối của cô đây.”
Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người.
Cô nhìn mười mấy đồng tiền trong tay người đàn ông trung niên.
Mặc dù không tính kỹ lắm, nhưng cô ở bệnh viện ít nhất phải một tiếng đồng hồ.
Thế mà người tài xế này còn chờ cô.
Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn kỹ người đàn ông nọ.
Là một người đàn ông trung niên rất bình thường, khuôn mặt thật thà chất phác, làn da đen kịt, trên tay còn có vài vết chai.
Đỗ Kiêu Kiêu nhận lấy tiền thối, sau đó nhẹ nhàng nói với ông, “Cảm ơn.”
Người tài xế kia gãi đầu, nụ cười trên mặt vô cùng thật thà, “Cô gái, lúc nãy cô có hỏi tôi cô có giống người tốt không.”
“Tôi cảm thấy, cô nhất định là một cô gái tốt.”
Đỗ Kiêu Kiêu mơ hồ nhìn ông, cô tốt sao? Nhưng sao mọi người ai cũng nói cô độc ác?
Nhớ lại lần đầu tiên Đỗ Khanh Khanh tới nhà cô, đôi mắt khiếp sợ của cô ta nhìn cô, nhưng thực ra Đỗ Kiêu Kiêu còn sợ hơn cả cô ta.
Mẹ đã không còn, đột nhiên có hai người xa lạ tới nhà muốn cướp đi người ba thân yêu của cô.
Hơn nữa, cô và Đỗ Khanh Khanh còn phải ngủ cùng phòng.
Cô chưa bao giờ ngủ với ai khác ngoài mẹ, chứ đừng nói tới một Đỗ Khanh Khanh xa lạ.
Đương nhiên, cô không đồng ý, cô nằm trên giường không nói gì nhìn Đỗ Khanh Khanh, còn chưa kịp từ chối, cô đã nhìn thấy Đỗ Khanh Khanh hơi giương khóe môi, đi ra khỏi phòng cô.
Đêm đó Đỗ Kiêu Kiêu chôn mình trong chăn, quấn thật chặt, hy vọng có thể cảm nhận được một chút ấm áp.
Nhưng không ngờ, hôm sau cô phát hiện Đỗ Khanh Khanh bị cô đuổi phải ra phòng khách ngủ.
Phòng khách vắng tanh, chỉ có mỗi một chiếc giường, ngay cả chăn cũng không có.
Đỗ Khanh Khanh ngủ ở đó một đêm, sang ngày hôm sau cô ta liền bắt đầu sốt cao.
Nằm trên giường, cô ta mơ mơ màng màng, luôn miệng nói, “Chị, đừng đuổi em ra ngoài, em muốn ngủ với chị… Lạnh lắm…”
Đỗ Kiêu Kiêu trừng lớn mắt, rõ ràng Đỗ Khanh Khanh tự mình ra khỏi phòng, cô vốn chưa hề đuổi cô ta đi mà.
Cô chưa bao giờ bị người ta hắt nước bẩn vào người như vậy, chỉ có thể ngây thơ cãi lại, mình không có làm vậy. Nhưng Đỗ Khanh Khanh thật sự sốt cao không khỏi.
Nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của mọi người và Đỗ Hồng Bân, cô không do dự nói: “Con không thích cô ta, không muốn ngủ chung với cô ta, mà cũng tại nó tự ý đi ra khỏi phòng, sốt cao vậy là đáng lắm.”
Từ đó về sau, mọi người đều thay đổi cái nhìn về cô.
Cô và Đỗ Khanh Khanh bắt đầu cuộc chiến như vậy. Nhưng cô vĩnh viễn không bao giờ thắng được bộ dạng đáng thương của Đỗ Khanh Khanh, mọi người đều về phe kẻ yếu, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu chưa bao giờ chịu yếu thế.
Cô đối xử với Đỗ Khanh Khanh độc ác thế nào, mọi người đều biết.
Thế mà hôm nay lại có người nói cô là người tốt.
Đây chính là truyện cười buồn cười nhất mà cô từng nghe.