Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ốc Sên Chạy

Chương 28 – Vật thí nghiệm trong bệnh viện

Tác giả: Điệp Chi Linh
Chọn tập

Những ngày thực tập ở bệnh viên trôi qua thật nhanh, Vệ Nam và Nguyên Nguyên thực tập xong ở ngoại khoa, bây giờ sang khoa hô hấp. Trong cuộc họp giao ban buổi sáng nhìn thấy mấy cô cậu mặt mũi non choẹt đứng rúm ró trong góc phòng làm việc, lại gần hỏi mới biết là các em khóa dưới bị bắt đến tham gia “kiến tập”. Trong đó có một người tên là Hà Diệp, con gái của giáo sư Diệt Tuyệt sư thái. Trái hẳn với vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của mẹ, Hà Diệp là cô bé hoạt bát, đáng yêu, ngoan ngoãn, một câu chị, hai câu chị, gọi đến nỗi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đều cười tít mắt.

Hôm ấy, mọi người đang kiểm tra phòng thì bỗng nhiên Vệ Nam nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc.

“Buồn quá… .Đây không phải là kết quả anh mong muốn… .”

Vệ Nam quay ngoắt đầu lại như phản xạ có điều kiện, chỉ thấy một người quen đang nằm trên giường số ba – Chẳng phải là Lục Song sao?

Lục Song thò bàn tay nhợt nhạt ra khỏi chăn, trên tay có kim tiêm lại có băng dính, trông rất đáng thương. Sờ mãi mới tìm thấy điện thoại, nhấc máy lên nói: “Mẹ à… .con không sao… .không sao thật mà, chỉ bị cúm thôi, khụ, khụ, khụ… .”

Tiếng ho xé ruột xé gan, ho đến nỗi Vệ Nam thấy tim mình như thắt lại, đứng ngoài phòng bệnh nhìn anh ta chằm chằm.

Cô giáo Chương của khoa hô hấp mỉm cười nói: “Những bệnh nhân đẹp trai thường được nhiều người chú ý. Bệnh nhân này sáng nay được đưa đến bệnh viện vì sốt cao. Có bạn gái ở bên chăm sóc. Vệ Nam, em nhìn đủ chưa?”

Vệ Nam “dạ” một tiếng, vội chạy theo đoàn người đi kiểm tra nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ, mình còn đang ở đây, anh ta móc đâu ra bạn gái?

Khó khăn lắm mới thoát khỏi hơn một tiếng kiểm tra phòng bệnh. Lúc ấy đã hơn 10 giờ, tất cả học sinh được cô giáo Chương sắp xếp đến phòng làm việc kiểm tra bệnh án. Vệ Nam rất muốn tìm bệnh án của Lục Song trên giá bệnh án. Nhưng không tìm thấy. Thế là chạy đi tìm cô giáo Chương và nói: “Thưa cô, em muốn xem bệnh án của bệnh nhân giường số ba”. Cô giáo nói: “Bệnh nhân ấy sáng nay mới nhập viện, vẫn chưa có bệnh án”. Vệ Nam nhanh nhẹn nói: “Vậy em có thể đi thăm anh ta được không ạ? Mọi người đều bận như vậy… .” Cô giáo nói: “Được, em và Nguyên Nguyên dẫn các em khóa dưới đến hỏi thăm cậu ta, sau đó viết bệnh án cho cô xem”.

Vệ Nam mong cơ hội ấy còn chẳng được, lập tức gọi Nguyên Nguyên và Hà Diệp đi cùng.

Hà Diệp là sinh viên năm thứ hai, chưa học qua cách viết bệnh án, không biết phải hỏi thế nào nên ngoan ngoãn đứng bên cạnh lắng nghe. Chỉ có điều bệnh nhân nam ấy cũng rất lạ, vì sao vừa nhìn thấy Vệ Nam là khóe miệng run run?

Nguyên Nguyên đứng cạnh ấn bụng nhịn cười, Vệ Nam nghiêm túc hỏi: “Chào anh, tôi muốn tìm hiểu một chút về bệnh tình của anh”.

Lục Song ho một lúc rối mới nghiêm túc nói: “Được”.

Vệ Nam nói y như thật: “Có thể nói cho tôi biết tên của anh được không?”

Lục Song vẫn chưa trả lời, cô gái bên cạnh đã mở miệng nói: “Anh ấy tên là Lục Song”.

Vệ Nam quay đầu mỉm cười: “Tôi không hỏi cô”.

“… … .” Cô gái đó không nói gì.

Lục Song che miệng ho vài tiếng, quay sang nói với cô gái ấy: “Hạ Vi, em về trước đi, anh không sao”.

“Không sao, em xin nghỉ rồi ạ”.

Vệ Nam gườm gườm ngắt lời họ, lạnh lùng nói với Lục Song: “Có thể trả lời câu hỏi của tôi trước được không?”

Lục Song quay sang nhìn Vệ Nam và nói: “Tôi tên là Lục Song”.

Nguyên Nguyên huých vào tay Vệ Nam: “Tao thấy anh ta rất mệt mỏi, mày đừng xỏ anh ta nữa. Chọn vài câu hỏi quan trọng rồi thôi”. Nguyên Nguyên đúng là “đàn em” trung thành của Lục Song.

Vệ Nam gật đầu: “Anh thấy… khó chịu ở đâu”. Giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Bắt đầu từ lúc nào?”

Lục Song vẫn ho: “Card âm thanh, khụ khụ, xuất hiện sự cố. Bắt đầu từ sáng nay”.

Vệ Nam gật đầu: “Còn gì nữa?”

“Card đồ họa cũng có vấn đề”.

“Còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?”

Lục Song nghiêm túc nói: “CPU rất đau… .”

Hà Diệp không thể kìm nén được nữa, huých tay Nguyên Nguyên và hỏi: “Chị ơi, vì sao em chẳng hiểu gì cả?”

“Chị cũng không hiểu”. Nguyên Nguyên nghiêm túc nói: “Anh ta đang chòng ghẹo Vệ Nam”.

“Hả? Chòng ghẹo… .” Hà Diệp há hốc miệng, “Vậy thì lát nữa phải viết bệnh án thế nào?”

Nguyên Nguyên cười: “Để Vệ Nam viết, chúng ta chép bài của nó”.

Hà Diệp gật đầu: “Đúng là cách hay”.

Vệ Nam vẫn đóng vai bác sĩ, bước lại gần đuổi cô bạn gái đứng bên cạnh đi chỗ khác rồi khẽ nói: “Để tôi kiểm tra giúp anh”.

Lục Song gật đầu: “Ừ”.

Sau đó Vệ Nam cởi áo Lục Song, thò tay vào trong kiểm tra xương sườn, bắt đầu ấn quanh ngực.

“Đau không?”

“Này, cô ấn mạnh quá đấy… .khụ khụ… .”

“Tôi hỏi có đau không?”

“… ..Đau”

Vệ Nam ấn một vòng quanh phổi của Lục Song, bỗng nhiên, cô quay sang nói với Nguyên Nguyên bằng giọng nói bí hiểm: “Tao thấy tiếng clicks… “

“Hả?” Nguyên Nguyên ngạc nhiên nói: “Không phải chứ?”

Lục Song tái mặt lại: “Các cô đừng hù dọa người ngoài ngành, tiếng clicks là gì?”

Vệ Nam cười thầm trong bụng, cảm giác hù dọa người ngoài ngành thật sung sướng. Chả tránh Lục Song lừa Kỳ Quyên nói đã thả virus vào máy tính của nó mà mặt vẫn tỉnh bơ như không. Nhìn dáng vẻ căng thẳng của người khác thật là thích thú.

Vệ Nam tỏ vẻ rất bi thương, cô nói: “Tiếng clicks à… . không có gì”.

Lục Song run run. Hạ Vi đứng cạnh lo lắng nói: “Bác sĩ, anh ấy làm sao ạ?”

Vệ Nam cười: “Tôi làm sao mà biết được, chẳng phải đang khám sao?”

Nguyên Nguyên vội lấy ống nghe đến, đặt vào vị trí lúc nãy Vệ Nam ấn, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Rales ẩm hay rales khô? Nam Nam, lại đây nghe xem nào”.

Vệ Nam lại gần, đeo ống nghé và nói: “Ẩm”.

Nguyên Nguyên nói: “Sao tao lại thấy là khô nhỉ?”

Vệ Nam nghe một lúc rồi nói: “Là rales ẩm. Túi phổi bị vỡ phát ra tiếng ùng ục. Lại đây nghe mà xem”.

Lục Song bực tức nói: “Hai cô có thể ra ngoài thảo luận được không, khi nào có kết quả thì báo cho tôi biết? Nếu tôi mà có bệnh tim thì chắc sẽ bị hai cô dọa đến chết mất”.

Vệ Nam nhìn Lục Song, cài cúc áo cho anh rồi giúp anhđắp chăn. Cô nói: “Vậy thì anh nghỉ đi”. Sau đó quay sang nói với cô gái bên cạnh: “Người nhà bệnh nhân, chú ý chăm sóc anh ta nhé”. Nói xong quay người bước đi.

Sau khi vào phòng làm việc, Vệ Nam lấy giấy bệnh án và bắt đầu viết.

Tên, giới tính, tuổi, địa chỉ, Vệ Nam không cần nghĩ ngợi nhiều mà điền vào luôn. Hà Diệp thốt lên: “Chị thật lợi hại, không cần hỏi mà cũng biết”.

Nguyên Nguyên nhe răng cười bí hiểm: “Bệnh nhân lúc nãy là bạn trai của chị em đấy. Đừng nói là tên tuổi, địa chỉ, ngay cả số đo ba vòng chị ấy cũng biết đấy”.

Hà Diệp ngạc nhiên một lúc rất lâu rồi nói: “A? Chả trách hiểu ý nhau thế, nào là card âm thanh, card đồ họa… .”

Chiều hôm ấy, mẹ Lục Song và Lục Đan xách giỏ hoa quả vào thăm Lục Song. Để khỏi khó xử, Vệ Nam viện cớ tránh mặt.

Buổi tối Vệ Nam về nhà một mình. Lúc ngồi ăn phở một mình, đột nhiên cô nghĩ, may mà bệnh của Lục Song không đến nỗi nghiêm trọng, nếu không mẹ anh ta sẽ lấy lý do “không quan tâm bạn trai” để cầm dao cắt cổ mình.

Không có người cùng đấu khẩu, ăn cơm một mình thật cô đơn. Thế là Vệ Nam gọi điện thoại cho Lục Song: “Alo, Lục Song à, anh đỡ chưa?”

Lục Song vẫn đang ho: “Tiêm rồi cũng thấy đỡ hơn”.

Vệ Nam ở nhà một mình cũng thấy nhàm chán nên buột miệng nói: “Hay là… .em đến bệnh viện chơi với anh”.

“Không sao, bệnh của anh sẽ không vì em đến chơi mà đỡ nhanh hơn đâu”. Giọng nói của anh ta tuy bình tĩnh nhưng rất khàn. Vệ Nam nghe mà thấy sốt ruột.

“Thôi được, vậy thì anh nghỉ sớm đi”. Mình đúng là con ngốc khi đồng cảm với con người này.

Sáng hôm sau, khi đánh giá về bệnh án, Vệ Nam được cô giáo Chương khen ngợi hết lời.

“Bạn Vệ Nam viết bệnh án rất tốt, khái quát các triệu chứng rất rõ ràng, nhiệt, ho, kèm theo đau ngực một ngày… .”

Hà Diệp thì thầm: “Oh, thì ra đây chính là bệnh về card đồ họa, sự cố về card âm thanh và đau CPU… Bây giờ thì em đã hiểu”.

Nguyên Nguyên nháy mắt, khẽ nói: “Em thật thông minh”.

Cô giáo Chương đọc tiếp: “Một tuần trước bệnh nhân bị dính mưa, ba ngày trước mất ngủ, viết những điều này vào bệnh án chứng tỏ bạn Vệ Nam nắm rất rõ bệnh tình của bệnh nhân. Ngoài ra, không bỏ sót tiền sử bệnh của gia đình như mẹ mắc bệnh tim. Có thể thấy mức độ hiểu bệnh nhân vừa toàn diện vừa sâu sắc”.

“Vừa toàn diện, vừa sâu sắc”. Nguyên Nguyên lén nhắc lại câu nói ấy, nhìn Vệ Nam cười bí hiểm. Vệ Nam nghiêm túc gật đầu.

Bỗng nhiên cô giáo chuyển chủ đề: “Bạn Hà Diệp viết rất kém, thế nào gọi là �tinh thần sảng khoái, ăn uống vẫn tốt�? Viết bệnh án chứ không phải là viết truyện, cần dùng những từ ngữ chuyên ngành. Lại còn viết �Không nôn phân đen�. Nôn là nôn, phân đen là phân đen. Em nôn phân đen ra cho tôi xem”.

Mọi người cười bò lăn bò càng, Hà Diệp mặt đỏ như gấc chín, lắp bắp nói: “Thưa cô… em vẫn chưa học viết bệnh án… .”

“Chưa học thì cũng phải biết phân được thải ra ngoài qua đường nào chứ? Lại còn viết là �nôn phân đen�. Cách nghĩ của em thật trừu tượng”. Cô giáo lườm một cái rồi nói tiếp: “Phải biết nắm tình hình của bệnh nhân giống như chị Vệ Nam”.

“Nếu không thể hiểu một cách sâu sắc và toàn diện thì hẹn hò với tất cả các bệnh nhân đi… ” Nhìn ánh mắt sắc nhọn của cô Chương, Hà Diệp vội nói: “Vâng, em biết rồi ạ”.

Cô Chương nói: “Thôi đi đi, bệnh nhân này rất biết hợp tác. Các em kiểm tra xem phổi của anh ta có gì bất thường không”.

Dưới sự dẫn dắt của cô Chương, đám sinh viên thực tập giống như đàn ruồi lao về phía Lục Song như lao vào vũng máu. Từng người thay phiên nhau nghe âm thành khác thường trong phổi của anh ta, sau đó từng người thực hành gõ, ấn, một đoàn người thực hành xong, một đoàn tiếp lại đến, hết lượt này đến lượt khác, liên tục không ngớt.

Từ đầu đến cuối, Lục Song đều tỏ ra rất thư thái, dường như thích thú với việc ấy.

Kết quả, thông tin bệnh nhân ở giường số ba rất biết hợp tác điều trị lan khắp bệnh viện. Một đám y tá thực tập đến thực hành tiêm. Kết quả mu bàn tay Lục Song có rất nhiều mũi tiêm, xanh xanh tím tím. Lục Song không thể chịu đựng được nữa, liền nói với đám y tá: “Đôi tay”. Các y tá cảm động đến rớt nước mắt, vội đổi tay để thực hành tiếp, kết quả chọc nát cả ven, tỏ vẻ đang thương nói: “Xin lỗi, ven của anh hơi khó lấy… .”

Lục Song nghĩ bụng, không biết tiêm thì cứ nói là không biết tiêm đi, còn dám phàn nàn về ven của ta. Bị chọc bao nhiên lần mà vẫn không chọc được, Lục Song bi thương nhìn bầu trời phía xa… .

Trở thành “vật thí nghiệm” trong suốt một ngày, bị đám học sinh vây quanh hết nghe rồi lại gõ, hết nhìn rồi lại tiêm, sức chịu đựng của Lục Song lên đến cực điểm.

Cuối cùng buổi chiều anh cũng gặp được Vệ Nam bận rộn, khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi.

Vệ Nam cười đểu: “Anh thật ngoan. Em nghe nói rồi, bệnh nhân rất biết hợp tác, chịu để thực tập sinh thực hành không phải là nhiều đâu”.

Lục Song nói: “Ai bảo bạn gái anh học y. Anh phải làm gương chứ, đúng không?”

Vệ Nam ngây người, thấy Lục Song nhếch mép cười, không biết là anh ta nói thật hay nói đểu. Vệ Nam nhìn thấy bó hoa đặt cạnh chiếc tủ gần giường bệnh. Nghe nói “bạn gái” anh ta tặng. Cô sờ mũi, cười và nói: “Người sáng nay tặng hoa cho anh là ai vậy?”

“Đồng nghiệp”.

“Ồ… .” Vệ Nam không hỏi nhiều, Lục Song chủ động giải thích: “Sáng hôm qua đến công ty, sốt cao đến nỗi bị ngất. Cô ấy đưa đến bệnh viện. Là người cùng phòng thiết kế game”.

“Vậy à… .” Vệ Nam gật đầu, “Không sao, em vừa xem kết quả chẩn đoán, anh bị viêm phổi thùy lớn”.

“Thùy lớn?” Lục Song sờ mũi rồi cười: “Lẽ nào còn có thùy nhỏ?”

Vệ Nam gật đầu: “Còn có viêm phổi thùy nhỏ”.

“… ..Thôi được, em có thể bắt nạt người ngoài ngành”.

Vệ Nam nghiêm túc nói: “Có thật mà”.

Dáng vẻ nghiêm túc ấy càng khiến Lục Song nghi ngờ.

Trận ốm này đến nhanh mà đi cũng nhanh, ở bệnh viện vài ngày, sau khi xuất viện, Lục Song lại tràn đầy sức sống.

Ngày Lục Song xuất viện, y tác thực tập của khoa đều đến cảm ơn, lưu luyến không rời. Vệ Nam sờ bàn tay bị chọc không biết bao nhiêu lỗ, cười rất tươi: “Đừng khách sáo”. Đúng khí chất của người hào hiệp trường nghĩa.

Vệ Nam mời Lục Song ăn cơm, chúc mừng anh ra viện. Hai người đến hàng ăn theo phong cách phương tây ở gần bệnh viện. Vì suất ăn theo đôi rẻ hơn nên dĩ nhiên Vệ Nam gọi suất đôi. Đang ăn cơm, bỗng nhiên thấy một người đi tới, người ấy dáng chuẩn, đường nào ra đường nấy, kiểu tóc rất mốt, mặc bộ váy bó sát, đi giày cao gót, mỉm cười với Lục Song: “Giám đốc Lục, anh cũng ăn ở đây à?”

Lục Song mỉm cười gật đầu: “Hạ Vi, lần này thực sự phải cám ơn em. Nếu em không phát hiện ra thì có lẽ anh đã bị sốt cao đến nỗi tan chảy trong phòng vệ sinh rồi”.

Cô gái có tên Hạ Vi kia cười rất nhã nhặn: “Anh khách sáo quá”. Sau đó quay người bước đi.

Vệ Nam lè lưỡi: “Giám đốc Lục?”

Lục Song mỉm cười: “Giám đốc kỹ thuật khai thác game ở công ty. Họ quen gọi như vậy rồi”.

“Nói như vậy anh cũng là người chủ chốt trong công ty đấy nhỉ?” Vệ Nam cười đểu: “Cô Hạ Vi ấy có phải có cảm tình với anh không? Em thấy cô ấy rất lo cho anh mà. Lúc ở bệnh viện cũng ở bên chăm sóc anh suốt, hỏi anh có nghiêm trọng không, có vẻ cô ấy rất quan tâm đến anh”.

Lục Song im lặng không nói gì.

Vệ Nam nói tiếp: “Cô ấy là mẫu cô gái sành điệu mà mẹ anh thích đấy. Anh có nghĩ đến việc theo đuổi cô ấy không? Bạn gái giả mạo như em có thể rút lui một cách thành công rồi”.

Lục Song vẫn im lặng.

Vệ Nam hút nước cam, ho một tiếng lấy giọng rồi nói: “Em đóng giả làm bạn gái anh cũng không phải kế lâu dài. Em thấy anh nên tìm bạn gái thật… .”

“Em chán rồi à?” Lục Song nói.

“Cũng không hẳn thế”. Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Vệ Nam lại cảm thấy rất kỳ lạ. Không hiểu vì sao mình đột nhiên để ý đến những cô gái bên cạnh anh ta. Vì sao khi nghe tin anh ta ngất, được Hạ Vi đưa đến bệnh viện lại cảm thấy không thoải mái. Vệ Nam nuốt nước bọt rồi nói: “Em thấy cô Hạ đấy rất tốt, anh với cô ấy trông rất đẹp đôi, làm cùng công ty yêu nhau cũng tiện”.

“Vệ Nam”. Bỗng nhiên Lục Song sa sầm mặt ngắt lời Vệ Nam: “Em muốn làm bà mối, đừng lấy anh làm mục tiêu”.

Vệ Nam sờ gáy rồi cười: “Em chỉ đánh giá khách quan thôi mà”.

“Dù thế nào thì anh vẫn là bạn trai của em trên danh nghĩa”. Đột nhiên Lục Song trở nên nghiêm túc lạ thường: “Em muốn gán ghép anh với cô gái khác, như vậy sẽ động chạm đến sự tự tin của anh. Em không nên thách thức anh”.

Khi nói những lời ấy Lục Song không nhìn thẳng vào Vệ Nam, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có điều khi cắt bít tết thì dùng lực mạnh hơn, dao và đĩa tiếp xúc với nhau phát ra tiếng két két chói tai, dường như đang muốn bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Vệ Nam biết điều ngậm mồm lại.

Nhưng, kế hoãn binh để qua mặt cha mẹ vốn dĩ không thể kéo dài mãi được. Vệ Nam thấy mình nói không sai chút nào, chỉ thấy cơn tức giận của Lục Song có gì đó bất thường.

Những ngày thực tập ở bệnh viên trôi qua thật nhanh, Vệ Nam và Nguyên Nguyên thực tập xong ở ngoại khoa, bây giờ sang khoa hô hấp. Trong cuộc họp giao ban buổi sáng nhìn thấy mấy cô cậu mặt mũi non choẹt đứng rúm ró trong góc phòng làm việc, lại gần hỏi mới biết là các em khóa dưới bị bắt đến tham gia “kiến tập”. Trong đó có một người tên là Hà Diệp, con gái của giáo sư Diệt Tuyệt sư thái. Trái hẳn với vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của mẹ, Hà Diệp là cô bé hoạt bát, đáng yêu, ngoan ngoãn, một câu chị, hai câu chị, gọi đến nỗi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đều cười tít mắt.

Hôm ấy, mọi người đang kiểm tra phòng thì bỗng nhiên Vệ Nam nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc.

“Buồn quá… .Đây không phải là kết quả anh mong muốn… .”

Vệ Nam quay ngoắt đầu lại như phản xạ có điều kiện, chỉ thấy một người quen đang nằm trên giường số ba – Chẳng phải là Lục Song sao?

Lục Song thò bàn tay nhợt nhạt ra khỏi chăn, trên tay có kim tiêm lại có băng dính, trông rất đáng thương. Sờ mãi mới tìm thấy điện thoại, nhấc máy lên nói: “Mẹ à… .con không sao… .không sao thật mà, chỉ bị cúm thôi, khụ, khụ, khụ… .”

Tiếng ho xé ruột xé gan, ho đến nỗi Vệ Nam thấy tim mình như thắt lại, đứng ngoài phòng bệnh nhìn anh ta chằm chằm.

Cô giáo Chương của khoa hô hấp mỉm cười nói: “Những bệnh nhân đẹp trai thường được nhiều người chú ý. Bệnh nhân này sáng nay được đưa đến bệnh viện vì sốt cao. Có bạn gái ở bên chăm sóc. Vệ Nam, em nhìn đủ chưa?”

Vệ Nam “dạ” một tiếng, vội chạy theo đoàn người đi kiểm tra nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ, mình còn đang ở đây, anh ta móc đâu ra bạn gái?

Khó khăn lắm mới thoát khỏi hơn một tiếng kiểm tra phòng bệnh. Lúc ấy đã hơn 10 giờ, tất cả học sinh được cô giáo Chương sắp xếp đến phòng làm việc kiểm tra bệnh án. Vệ Nam rất muốn tìm bệnh án của Lục Song trên giá bệnh án. Nhưng không tìm thấy. Thế là chạy đi tìm cô giáo Chương và nói: “Thưa cô, em muốn xem bệnh án của bệnh nhân giường số ba”. Cô giáo nói: “Bệnh nhân ấy sáng nay mới nhập viện, vẫn chưa có bệnh án”. Vệ Nam nhanh nhẹn nói: “Vậy em có thể đi thăm anh ta được không ạ? Mọi người đều bận như vậy… .” Cô giáo nói: “Được, em và Nguyên Nguyên dẫn các em khóa dưới đến hỏi thăm cậu ta, sau đó viết bệnh án cho cô xem”.

Vệ Nam mong cơ hội ấy còn chẳng được, lập tức gọi Nguyên Nguyên và Hà Diệp đi cùng.

Hà Diệp là sinh viên năm thứ hai, chưa học qua cách viết bệnh án, không biết phải hỏi thế nào nên ngoan ngoãn đứng bên cạnh lắng nghe. Chỉ có điều bệnh nhân nam ấy cũng rất lạ, vì sao vừa nhìn thấy Vệ Nam là khóe miệng run run?

Nguyên Nguyên đứng cạnh ấn bụng nhịn cười, Vệ Nam nghiêm túc hỏi: “Chào anh, tôi muốn tìm hiểu một chút về bệnh tình của anh”.

Lục Song ho một lúc rối mới nghiêm túc nói: “Được”.

Vệ Nam nói y như thật: “Có thể nói cho tôi biết tên của anh được không?”

Lục Song vẫn chưa trả lời, cô gái bên cạnh đã mở miệng nói: “Anh ấy tên là Lục Song”.

Vệ Nam quay đầu mỉm cười: “Tôi không hỏi cô”.

“… … .” Cô gái đó không nói gì.

Lục Song che miệng ho vài tiếng, quay sang nói với cô gái ấy: “Hạ Vi, em về trước đi, anh không sao”.

“Không sao, em xin nghỉ rồi ạ”.

Vệ Nam gườm gườm ngắt lời họ, lạnh lùng nói với Lục Song: “Có thể trả lời câu hỏi của tôi trước được không?”

Lục Song quay sang nhìn Vệ Nam và nói: “Tôi tên là Lục Song”.

Nguyên Nguyên huých vào tay Vệ Nam: “Tao thấy anh ta rất mệt mỏi, mày đừng xỏ anh ta nữa. Chọn vài câu hỏi quan trọng rồi thôi”. Nguyên Nguyên đúng là “đàn em” trung thành của Lục Song.

Vệ Nam gật đầu: “Anh thấy… khó chịu ở đâu”. Giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Bắt đầu từ lúc nào?”

Lục Song vẫn ho: “Card âm thanh, khụ khụ, xuất hiện sự cố. Bắt đầu từ sáng nay”.

Vệ Nam gật đầu: “Còn gì nữa?”

“Card đồ họa cũng có vấn đề”.

“Còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?”

Lục Song nghiêm túc nói: “CPU rất đau… .”

Hà Diệp không thể kìm nén được nữa, huých tay Nguyên Nguyên và hỏi: “Chị ơi, vì sao em chẳng hiểu gì cả?”

“Chị cũng không hiểu”. Nguyên Nguyên nghiêm túc nói: “Anh ta đang chòng ghẹo Vệ Nam”.

“Hả? Chòng ghẹo… .” Hà Diệp há hốc miệng, “Vậy thì lát nữa phải viết bệnh án thế nào?”

Nguyên Nguyên cười: “Để Vệ Nam viết, chúng ta chép bài của nó”.

Hà Diệp gật đầu: “Đúng là cách hay”.

Vệ Nam vẫn đóng vai bác sĩ, bước lại gần đuổi cô bạn gái đứng bên cạnh đi chỗ khác rồi khẽ nói: “Để tôi kiểm tra giúp anh”.

Lục Song gật đầu: “Ừ”.

Sau đó Vệ Nam cởi áo Lục Song, thò tay vào trong kiểm tra xương sườn, bắt đầu ấn quanh ngực.

“Đau không?”

“Này, cô ấn mạnh quá đấy… .khụ khụ… .”

“Tôi hỏi có đau không?”

“… ..Đau”

Vệ Nam ấn một vòng quanh phổi của Lục Song, bỗng nhiên, cô quay sang nói với Nguyên Nguyên bằng giọng nói bí hiểm: “Tao thấy tiếng clicks… “

“Hả?” Nguyên Nguyên ngạc nhiên nói: “Không phải chứ?”

Lục Song tái mặt lại: “Các cô đừng hù dọa người ngoài ngành, tiếng clicks là gì?”

Vệ Nam cười thầm trong bụng, cảm giác hù dọa người ngoài ngành thật sung sướng. Chả tránh Lục Song lừa Kỳ Quyên nói đã thả virus vào máy tính của nó mà mặt vẫn tỉnh bơ như không. Nhìn dáng vẻ căng thẳng của người khác thật là thích thú.

Vệ Nam tỏ vẻ rất bi thương, cô nói: “Tiếng clicks à… . không có gì”.

Lục Song run run. Hạ Vi đứng cạnh lo lắng nói: “Bác sĩ, anh ấy làm sao ạ?”

Vệ Nam cười: “Tôi làm sao mà biết được, chẳng phải đang khám sao?”

Nguyên Nguyên vội lấy ống nghe đến, đặt vào vị trí lúc nãy Vệ Nam ấn, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Rales ẩm hay rales khô? Nam Nam, lại đây nghe xem nào”.

Vệ Nam lại gần, đeo ống nghé và nói: “Ẩm”.

Nguyên Nguyên nói: “Sao tao lại thấy là khô nhỉ?”

Vệ Nam nghe một lúc rồi nói: “Là rales ẩm. Túi phổi bị vỡ phát ra tiếng ùng ục. Lại đây nghe mà xem”.

Lục Song bực tức nói: “Hai cô có thể ra ngoài thảo luận được không, khi nào có kết quả thì báo cho tôi biết? Nếu tôi mà có bệnh tim thì chắc sẽ bị hai cô dọa đến chết mất”.

Vệ Nam nhìn Lục Song, cài cúc áo cho anh rồi giúp anhđắp chăn. Cô nói: “Vậy thì anh nghỉ đi”. Sau đó quay sang nói với cô gái bên cạnh: “Người nhà bệnh nhân, chú ý chăm sóc anh ta nhé”. Nói xong quay người bước đi.

Sau khi vào phòng làm việc, Vệ Nam lấy giấy bệnh án và bắt đầu viết.

Tên, giới tính, tuổi, địa chỉ, Vệ Nam không cần nghĩ ngợi nhiều mà điền vào luôn. Hà Diệp thốt lên: “Chị thật lợi hại, không cần hỏi mà cũng biết”.

Nguyên Nguyên nhe răng cười bí hiểm: “Bệnh nhân lúc nãy là bạn trai của chị em đấy. Đừng nói là tên tuổi, địa chỉ, ngay cả số đo ba vòng chị ấy cũng biết đấy”.

Hà Diệp ngạc nhiên một lúc rất lâu rồi nói: “A? Chả trách hiểu ý nhau thế, nào là card âm thanh, card đồ họa… .”

Chiều hôm ấy, mẹ Lục Song và Lục Đan xách giỏ hoa quả vào thăm Lục Song. Để khỏi khó xử, Vệ Nam viện cớ tránh mặt.

Buổi tối Vệ Nam về nhà một mình. Lúc ngồi ăn phở một mình, đột nhiên cô nghĩ, may mà bệnh của Lục Song không đến nỗi nghiêm trọng, nếu không mẹ anh ta sẽ lấy lý do “không quan tâm bạn trai” để cầm dao cắt cổ mình.

Không có người cùng đấu khẩu, ăn cơm một mình thật cô đơn. Thế là Vệ Nam gọi điện thoại cho Lục Song: “Alo, Lục Song à, anh đỡ chưa?”

Lục Song vẫn đang ho: “Tiêm rồi cũng thấy đỡ hơn”.

Vệ Nam ở nhà một mình cũng thấy nhàm chán nên buột miệng nói: “Hay là… .em đến bệnh viện chơi với anh”.

“Không sao, bệnh của anh sẽ không vì em đến chơi mà đỡ nhanh hơn đâu”. Giọng nói của anh ta tuy bình tĩnh nhưng rất khàn. Vệ Nam nghe mà thấy sốt ruột.

“Thôi được, vậy thì anh nghỉ sớm đi”. Mình đúng là con ngốc khi đồng cảm với con người này.

Sáng hôm sau, khi đánh giá về bệnh án, Vệ Nam được cô giáo Chương khen ngợi hết lời.

“Bạn Vệ Nam viết bệnh án rất tốt, khái quát các triệu chứng rất rõ ràng, nhiệt, ho, kèm theo đau ngực một ngày… .”

Hà Diệp thì thầm: “Oh, thì ra đây chính là bệnh về card đồ họa, sự cố về card âm thanh và đau CPU… Bây giờ thì em đã hiểu”.

Nguyên Nguyên nháy mắt, khẽ nói: “Em thật thông minh”.

Cô giáo Chương đọc tiếp: “Một tuần trước bệnh nhân bị dính mưa, ba ngày trước mất ngủ, viết những điều này vào bệnh án chứng tỏ bạn Vệ Nam nắm rất rõ bệnh tình của bệnh nhân. Ngoài ra, không bỏ sót tiền sử bệnh của gia đình như mẹ mắc bệnh tim. Có thể thấy mức độ hiểu bệnh nhân vừa toàn diện vừa sâu sắc”.

“Vừa toàn diện, vừa sâu sắc”. Nguyên Nguyên lén nhắc lại câu nói ấy, nhìn Vệ Nam cười bí hiểm. Vệ Nam nghiêm túc gật đầu.

Bỗng nhiên cô giáo chuyển chủ đề: “Bạn Hà Diệp viết rất kém, thế nào gọi là �tinh thần sảng khoái, ăn uống vẫn tốt�? Viết bệnh án chứ không phải là viết truyện, cần dùng những từ ngữ chuyên ngành. Lại còn viết �Không nôn phân đen�. Nôn là nôn, phân đen là phân đen. Em nôn phân đen ra cho tôi xem”.

Mọi người cười bò lăn bò càng, Hà Diệp mặt đỏ như gấc chín, lắp bắp nói: “Thưa cô… em vẫn chưa học viết bệnh án… .”

“Chưa học thì cũng phải biết phân được thải ra ngoài qua đường nào chứ? Lại còn viết là �nôn phân đen�. Cách nghĩ của em thật trừu tượng”. Cô giáo lườm một cái rồi nói tiếp: “Phải biết nắm tình hình của bệnh nhân giống như chị Vệ Nam”.

“Nếu không thể hiểu một cách sâu sắc và toàn diện thì hẹn hò với tất cả các bệnh nhân đi… ” Nhìn ánh mắt sắc nhọn của cô Chương, Hà Diệp vội nói: “Vâng, em biết rồi ạ”.

Cô Chương nói: “Thôi đi đi, bệnh nhân này rất biết hợp tác. Các em kiểm tra xem phổi của anh ta có gì bất thường không”.

Dưới sự dẫn dắt của cô Chương, đám sinh viên thực tập giống như đàn ruồi lao về phía Lục Song như lao vào vũng máu. Từng người thay phiên nhau nghe âm thành khác thường trong phổi của anh ta, sau đó từng người thực hành gõ, ấn, một đoàn người thực hành xong, một đoàn tiếp lại đến, hết lượt này đến lượt khác, liên tục không ngớt.

Từ đầu đến cuối, Lục Song đều tỏ ra rất thư thái, dường như thích thú với việc ấy.

Kết quả, thông tin bệnh nhân ở giường số ba rất biết hợp tác điều trị lan khắp bệnh viện. Một đám y tá thực tập đến thực hành tiêm. Kết quả mu bàn tay Lục Song có rất nhiều mũi tiêm, xanh xanh tím tím. Lục Song không thể chịu đựng được nữa, liền nói với đám y tá: “Đôi tay”. Các y tá cảm động đến rớt nước mắt, vội đổi tay để thực hành tiếp, kết quả chọc nát cả ven, tỏ vẻ đang thương nói: “Xin lỗi, ven của anh hơi khó lấy… .”

Lục Song nghĩ bụng, không biết tiêm thì cứ nói là không biết tiêm đi, còn dám phàn nàn về ven của ta. Bị chọc bao nhiên lần mà vẫn không chọc được, Lục Song bi thương nhìn bầu trời phía xa… .

Trở thành “vật thí nghiệm” trong suốt một ngày, bị đám học sinh vây quanh hết nghe rồi lại gõ, hết nhìn rồi lại tiêm, sức chịu đựng của Lục Song lên đến cực điểm.

Cuối cùng buổi chiều anh cũng gặp được Vệ Nam bận rộn, khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi.

Vệ Nam cười đểu: “Anh thật ngoan. Em nghe nói rồi, bệnh nhân rất biết hợp tác, chịu để thực tập sinh thực hành không phải là nhiều đâu”.

Lục Song nói: “Ai bảo bạn gái anh học y. Anh phải làm gương chứ, đúng không?”

Vệ Nam ngây người, thấy Lục Song nhếch mép cười, không biết là anh ta nói thật hay nói đểu. Vệ Nam nhìn thấy bó hoa đặt cạnh chiếc tủ gần giường bệnh. Nghe nói “bạn gái” anh ta tặng. Cô sờ mũi, cười và nói: “Người sáng nay tặng hoa cho anh là ai vậy?”

“Đồng nghiệp”.

“Ồ… .” Vệ Nam không hỏi nhiều, Lục Song chủ động giải thích: “Sáng hôm qua đến công ty, sốt cao đến nỗi bị ngất. Cô ấy đưa đến bệnh viện. Là người cùng phòng thiết kế game”.

“Vậy à… .” Vệ Nam gật đầu, “Không sao, em vừa xem kết quả chẩn đoán, anh bị viêm phổi thùy lớn”.

“Thùy lớn?” Lục Song sờ mũi rồi cười: “Lẽ nào còn có thùy nhỏ?”

Vệ Nam gật đầu: “Còn có viêm phổi thùy nhỏ”.

“… ..Thôi được, em có thể bắt nạt người ngoài ngành”.

Vệ Nam nghiêm túc nói: “Có thật mà”.

Dáng vẻ nghiêm túc ấy càng khiến Lục Song nghi ngờ.

Trận ốm này đến nhanh mà đi cũng nhanh, ở bệnh viện vài ngày, sau khi xuất viện, Lục Song lại tràn đầy sức sống.

Ngày Lục Song xuất viện, y tác thực tập của khoa đều đến cảm ơn, lưu luyến không rời. Vệ Nam sờ bàn tay bị chọc không biết bao nhiêu lỗ, cười rất tươi: “Đừng khách sáo”. Đúng khí chất của người hào hiệp trường nghĩa.

Vệ Nam mời Lục Song ăn cơm, chúc mừng anh ra viện. Hai người đến hàng ăn theo phong cách phương tây ở gần bệnh viện. Vì suất ăn theo đôi rẻ hơn nên dĩ nhiên Vệ Nam gọi suất đôi. Đang ăn cơm, bỗng nhiên thấy một người đi tới, người ấy dáng chuẩn, đường nào ra đường nấy, kiểu tóc rất mốt, mặc bộ váy bó sát, đi giày cao gót, mỉm cười với Lục Song: “Giám đốc Lục, anh cũng ăn ở đây à?”

Lục Song mỉm cười gật đầu: “Hạ Vi, lần này thực sự phải cám ơn em. Nếu em không phát hiện ra thì có lẽ anh đã bị sốt cao đến nỗi tan chảy trong phòng vệ sinh rồi”.

Cô gái có tên Hạ Vi kia cười rất nhã nhặn: “Anh khách sáo quá”. Sau đó quay người bước đi.

Vệ Nam lè lưỡi: “Giám đốc Lục?”

Lục Song mỉm cười: “Giám đốc kỹ thuật khai thác game ở công ty. Họ quen gọi như vậy rồi”.

“Nói như vậy anh cũng là người chủ chốt trong công ty đấy nhỉ?” Vệ Nam cười đểu: “Cô Hạ Vi ấy có phải có cảm tình với anh không? Em thấy cô ấy rất lo cho anh mà. Lúc ở bệnh viện cũng ở bên chăm sóc anh suốt, hỏi anh có nghiêm trọng không, có vẻ cô ấy rất quan tâm đến anh”.

Lục Song im lặng không nói gì.

Vệ Nam nói tiếp: “Cô ấy là mẫu cô gái sành điệu mà mẹ anh thích đấy. Anh có nghĩ đến việc theo đuổi cô ấy không? Bạn gái giả mạo như em có thể rút lui một cách thành công rồi”.

Lục Song vẫn im lặng.

Vệ Nam hút nước cam, ho một tiếng lấy giọng rồi nói: “Em đóng giả làm bạn gái anh cũng không phải kế lâu dài. Em thấy anh nên tìm bạn gái thật… .”

“Em chán rồi à?” Lục Song nói.

“Cũng không hẳn thế”. Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Vệ Nam lại cảm thấy rất kỳ lạ. Không hiểu vì sao mình đột nhiên để ý đến những cô gái bên cạnh anh ta. Vì sao khi nghe tin anh ta ngất, được Hạ Vi đưa đến bệnh viện lại cảm thấy không thoải mái. Vệ Nam nuốt nước bọt rồi nói: “Em thấy cô Hạ đấy rất tốt, anh với cô ấy trông rất đẹp đôi, làm cùng công ty yêu nhau cũng tiện”.

“Vệ Nam”. Bỗng nhiên Lục Song sa sầm mặt ngắt lời Vệ Nam: “Em muốn làm bà mối, đừng lấy anh làm mục tiêu”.

Vệ Nam sờ gáy rồi cười: “Em chỉ đánh giá khách quan thôi mà”.

“Dù thế nào thì anh vẫn là bạn trai của em trên danh nghĩa”. Đột nhiên Lục Song trở nên nghiêm túc lạ thường: “Em muốn gán ghép anh với cô gái khác, như vậy sẽ động chạm đến sự tự tin của anh. Em không nên thách thức anh”.

Khi nói những lời ấy Lục Song không nhìn thẳng vào Vệ Nam, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có điều khi cắt bít tết thì dùng lực mạnh hơn, dao và đĩa tiếp xúc với nhau phát ra tiếng két két chói tai, dường như đang muốn bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Vệ Nam biết điều ngậm mồm lại.

Nhưng, kế hoãn binh để qua mặt cha mẹ vốn dĩ không thể kéo dài mãi được. Vệ Nam thấy mình nói không sai chút nào, chỉ thấy cơn tức giận của Lục Song có gì đó bất thường.

Chọn tập
Bình luận
× sticky