“Phản Phản thần công” của Trương Thán là một loại công lực cực kỳ quái dị, mỗi lần xuất chiêu còn tiêu hao tinh lực gấp ba mươi lần so với môn chưởng pháp rẩt hao tổn nguyên khí là “Đại Lực Kim Cương thủ”.
Cho nên Trương Thán một ngày phải ăn rất nhiều cơm.
Trước giờ hắn cho rằng ăn cơm còn tốt hơn nhiều so với ăn tất cả chim trời cá nước.
“Phản Phản thần công” của hắn lực lượng lại bắt nguồn từ cơm.
Hôm nay hắn đã ăn rất nhiều cơm, nhưng khi đánh đến chiêu thứ mười, “Phản Phản thần công” của hắn lại không đủ khí lực, khiến cho khả năng hóa giải xuất hiện sơ hở.
Khả năng hóa giải chưởng lực của đối phương kém đi, chưởng lực của mình cũng dần dần suy yếu, trong khi “Quỷ Thần phách” của Nhâm Quỷ Thần lại càng đánh càng mạnh, giống như lúc nào cũng có thể một chưởng đánh chết Trương Thán.
Trương Thán lâm vào tình thế nguy cấp, ngay cả lệnh bài trên tay cũng để cho Nhâm Quỷ Thần đoạt lại.
Lúc này chính là lúc Đặng Thương Sinh bị Đường Bảo Ngưu lừa gạt, khuôn mặt bị hủy. Trương Thán thấy Đường Bảo Ngưu đại thắng, còn mình lại sắp sửa thất bại, bỗng ngừng tay kêu lớn:
– Chờ đã!
Nhâm Quỷ Thần cười lạnh nói:
– Ngươi còn có di ngôn gì à?
Trương Thán nói:
– Không phải.
Hắn thừa cơ thở hổn hển mấy hơi, chỉ cảm thấy càng đói bụng hơn, vội nói:
– Ngươi đã nương tay với ta, ta cũng để lại đường lui cho ngươi. Chúng ta vốn không đoạt vợ giết con, có thù không đợi trời chung, không bằng mỗi bên hãy nhường một bước.
Nhâm Quỷ Thần cười ha hả nói:
– Ngươi bớt dùng mồm mép đi! Nếu nhận thua thì cứ dập đầu gọi ba tiếng gia gia, bằng không ngươi sẽ máu nuộm Tam Hợp lâu.
Trương Thán lắc đầu nhíu mày nói:
– Không thoả đáng, không thoả đáng, quá không thoả đáng.
Dù Trương Thán nói gì Nhâm Quỷ Thần cũng không để ý đến, nhưng nói “không thoả đáng” thì lại làm hắn khẽ giật mình, liền hỏi:
– Cái gì không thoả đáng?
Trương Thán cười hì hì nói:
– Gọi ba tiếng gia gia thì sao? Nếu dập đầu nói với không khí, vậy dù là phạt cũng chẳng hại gì cho người khác.
Nhâm Quỷ Thần ngạc nhiên nói:
– Vậy ngươi muốn thế nào?
Trương Thán lật tay nói:
– Hay là chúng ta thực tế một chút.
Chỉ thấy trong tay hắn cầm một túi tiền nhỏ, bên trong còn có mấy khối bạc vụn.
Nhâm Quỷ Thần quát lên một tiếng.
Hóa ra mặc dù hắn đoạt lại được lệnh bài, nhưng túi tiền lại bị Trương Thán thừa dịp “chuyển” đi.
Trương Thán dương dương đắc ý nói:
– Có đúng không? Nếu không phải ta không muốn tạo nhiều sát nghiệt, để lại cho ngươi một con đường sống, chẳng phải muốn lấy mạng chó của ngươi cũng dễ như lấy đồ trong túi? Hiện giờ muốn hòa còn không phải tiện lợi cho ngươi sao? Không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu, vậy ta cũng không khoan dung nữa.
Thật ra hắn sở trường về “Thần Thâu bát pháp”, còn tinh thông “Bát Đại Giang Hồ”, muốn lấy vật trên người Nhâm Quỷ Thần không phải là chuyện khó. Nhưng trộm là một chuyện, còn đánh nhau là chuyện khác. Muốn thắng được Nhâm Quỷ Thần, muốn đả thương Nhâm Quỷ Thần, chuyện đó hắn không có khả năng làm được.
Dụng ý của hắn chẳng qua là muốn hù dọa Nhâm Quỷ Thần, làm cho đối phương không dám ra tay. Không ngờ Nhâm Quỷ Thần tính tình cương liệt, năm lần bảy lượt bị Trương Thán trêu đùa, lòng yêu tài sớm đã bị lửa giận đốt thành sát ý, liền hét lớn một tiếng, toàn lực ra tay, mỗi một chưởng đánh ra đều khiến quỷ thần kinh hãi.
Trương Thán không ngờ lại biến khéo thành vụng. Hắn tiếp hai ba chưởng đã biết không ổn, tiếpthêm mấy cuổng lại thấy tình hình không xong. Ngay lúc hắn muốn chuồn ra phía sau, ngoài cửa sổ bỗng có một người đầu đội vành trúc lướt vào, hai tay vừa giơ ra đã chặn hết đường lui, hơn nữa còn phong tỏa tất cả thế công của hắn.
Trương Thán thấy Nhâm Quỷ Thần lại đánh tới một chưởng, vội kinh hãi kêu lớn:
– Cứu mạng!
Đây cũng là lúc người đội nón cỏ Mã Liên muốn ra tay giết chết Đường Bảo Ngưu.
Nhâm Quỷ Thần không hề muốn giết chết người trẻ tuổi xem ra không sợ chết này, bởi vì cái người trẻ tuổi có vẻ không sợ chết này hóa ra lại sợ chết.
Một người không sợ chết thì sẽ không kêu cứu mạng.
Một người nếu ngay cả cái chết cũng không sợ, sao còn cần người khác cứu mạng hắn?
Hắn chỉ muốn đánh bị thương tên trẻ tuổi dám nhiều lần chọc giận mình này, muốn đối phương nằm yên trên giường hai ba tháng mà thôi.
Một chưởng này của hắn mặc dù không định giết người, nhưng lực sát thương vẫn rất lớn.
Hắn nghĩ không ra người này làm thế nào tiếp được.
Đó cũng là một người trẻ tuổi, một người trẻ tuổi mặc áo gấm hoa lệ.
Người trẻ tuổi này chỉ lớn tuổi hơn Trương Thán một chút, nhưng ngạo khí lộ ra giữa chân mày thì còn hơn gấp mười lần tám so với hắn.
Thông thường, một người càng ngạo mạn chính là lúc hắn càng trẻ. Những người lớn tuổi đều biết, cho dù mình có tài hoa tuyệt thế, cũng chẳng qua là một con phù du trong thiên hạ, một giọt nước trong biển cả, chỉ chiếm được vỏn vẹn một tấc đất trển thế gian, không thể kiêu ngạo nổi.
Nhìn thần thái của người này, giống như còn “trẻ” hơn Trương Thán gấp mười lần.
Người này chẳng những ngạo mạn, mà còn lạnh lùng đáng sợ.
Ngạo mạn là dáng vẻ của y, lạnh lùng là thần thái của y, còn đáng sợ chính là sát khí của y.
Nhưng kinh người nhất là khi y xuất thủ.
Y chỉ dùng một ngón tay ngênh tiếp “Quỷ Thần phách” của Nhâm Quỷ Thần, hơn nữa còn khiến cho Nhâm Quỷ Thần phải lập tức thu chưởng. Bởi vì nếu như không thu chưởng, bàn tay của Nhâm Quỷ Thần sẽ bị một chỉ này đâm thủng.
Người trẻ tuổi ngạo mạn đáng sợ này đương nhiên chính là Bạch Sầu Phi. Y dùng một chỉ bức lui Nhâm Quỷ Thần.
Trương Thán cười hì hì nói:
– Cảm ơn!
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
– Ta không thích ngươi.
Trương Thán hỏi:
– Vì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
– Bởi vì ngươi nhu nhược. Trên giang hồ chỉ kính trọng những người cam đảm, không phải là đồ ham sống sợ chết.
– Sai rồi, sai rồi.
Trương Thán thẳng thắn nói:
– Có ai không sợ chết? Có ai không ham sống? Có cái chết có nặng như Thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng. Nếu là vì nước vì dân, xả thân vì nghĩa, có ai không sẵn sàng hi sinh? Nhưng hiện giờ ta chết trên tay loại người này một cách hồ đồ, chết vào lúc không nên chết, chết ở nơi không nên chết, có thể không sợ chết sao? Đã sợ thì vì sao không dám kêu cứu? Một người sợ chết lại đám thẳng thằn thừa nhận, đó mới là hán tử; còn một người động chút lại vỗ ngực không sợ chết, đó chỉ là kẻ lỗ mãng, không thể xem là can đảm, không thể xem là hào kiệt. Ta không muốn chết, ta sợ chết, cho nên muốn người khác cứu mạng; muốn người khác cứu mạng thì phải kêu cứu, có gì không đúng? Chẳng lẽ lại im lặng không nói, để mặc người ta chém giết mới xem là có gan? Loại người như vậy ngươi muốn làm thì làm, còn ta kém cỏi nên xin từ chối. Thân thể tóc da là do cha mẹ sinh ra, có ai không thương tiếc? Người chưa đến lúc chết, vào lúc không nên chết lại đi coi rẻ mạng sống của mình, đó mới là đáng chết. Ta sợ chết nên kêu cứu, vì đau đớn nên kêu đau, vì thương tâm nên rơi lệ, đây chính chuyện thường tình của con người, có gì không nên? Kêu cứu không phải là ta xin người khác khoan dung, muốn được sống sót mà bán rẻ lương tri. Ta kêu cứ kêu, khóc cứ khóc, chết không chịu chết, nhưng bảo ta làm chuyện không nên, Trương đại gia ta dù có gan cũng không thèm làm, chết cũng không làm.
Hắn tổng kết:
– Ngươi đã nhìn lầm Trương Phạn Vương ta rồi.
Bạch Sầu Phi không ngờ chỉ một câu lại khiến hắn đưa ra cả một tràng lý luận như vậy, bị hắn nói đến ngẩn ra:
– Có đạo lý. Xem ra ta nhìn lầm ngươi rồi.
Trương Thán mặt giãn ra, cười nói:
– Không sao, ta bỏ qua cho ngươi rồi.
Người đội vành trúc vừa lướt vào kia bỗng nói:
– Mặc kệ ai đúng ai sai, các ngươi đều chỉ có một lựa chọn.
Hắn nhấn mạnh ngữ khí, lặp lại một lần:
– Một lựa chọn cuối cùng.
Ngữ khí của hắn âm trầm đáng sợ, mỗi câu nói ra đều giống như khoanh tròn một cái tên trên sổ sinh tử. Một người nếu không phải nắm quyền sinh sát đã lâu, trong lời nói không thể nào lộ ra sát khí lớn như vậy.
Trương Thán hỏi:
– Lựa chọn gì?
Người đội vành trúc kia nói:
– Cút hay là chết.
Trương Thán thử thăm dò:
– Ta có được miễn chọn không?
Chiếc vành trúc trên đầu người nọ khẽ lay động.
Trương Thán đành phải quay sang hỏi Bạch Sầu Phi:
– Ngươi thì sao? Ngươi chọn cái nào?
– Ta không chọn. Người chọn là hắn.
Bạch Sầu Phi nhìn thẳng vào mắt người đội vành trúc, ngữ khí cũng giống hệt như đối phương:
– Cút hay là chết.
Đường Bảo Ngưu đang muốn kêu cứu mạng, chợt nghe người khác kêu lên trước, nhất thời lại quên mất mình muốn nói gì. Bàn tay mềm nhũn kia đã đến cổ họng của hắn.
Sau đó bàn tay mềm nhũn kia đột nhiên cứng đờ, giống như bị đông cứng lại, hóa thành một cánh tay bằng băng.
Bàn tay kia không vươn thêm một tấc nắm lấy cổ họng Đường Bảo Ngưu, cũng không rút vào trong tay áo của mình.
Ánh mắt như rắn độc của người đội nón cỏ Mã Liên kia xuyên qua khe hở của chiếc nón, đang nhìn thẳng vào cổ họng Đường Bảo Ngưu, lúc này lại chuyển sang nhìn chăm chú vào tay Vương Tiểu Thạch.
Tay của Vương Tiểu Thạch đang đặt trên chuôi kiếm.
Chuôi kiếm của hắn là đao, thanh đao nho nhỏ cong cong tinh xảo.
Không biết từ lúc nào Vương Tiểu Thạch đã đứng bên cạnh Đường Bảo Ngưu, mà Đường Bảo Ngưu lại không hề phát giác.
Nơi mà hắn đứng cộng với tư thế của hắn, khiến cho Nhị Thánh đội nón cỏ Mã Liên kia hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần bàn tay như rắn độc của mình chạm vào cổ họng Đường Bảo Ngưu, thanh đao hoặc thanh kiếm này sẽ lập tức chặt đứt tay của mình.
Y không muốn mạo hiểm như vậy, cho nên y đột nhiên ngừng lại.
Cặp mắt to của Đường Bảo Ngưu liếc sang hai bên một chút, co cổ, duỗi eo, ngửa người, từng chút từng chút rút cổ họng của mình ra khỏi miệng hổ đối phương, sau đó lại đứng thẳng người, dùng bàn tay to lớn vuốt vuốt cổ, nói:
– Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! May là ta bình tĩnh.
Bàn tay của Vương Tiểu Thạch đặt trên chuôi kiếm chậm rãi nới lỏng ra.
Cánh tay cứng đờ kia cũng từ từ thu lại, rất chậm chạp, rất cẩn thận, rất có phòng bị.
Cặp mắt như rắn độc trong nón cỏ đã chuyển sang Vương Tiểu Thạch, kỳ quái là đôi mắt này rất hung ác, rất âm độc, nhưng lại gây cho người ta một cảm giác rất xinh đẹp.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Đúng, may là ngươi bình tĩnh.
Hắn nói:
– Nếu như ngươi không bình tĩnh, ta cũng sẽ hoảng hốt, hoảng hốt thì đôi khi muốn rút đao sẽ rút lầm kiếm, muốn rút kiếm thì lại rút lầm đao.
Đường Bảo Ngưu le lưỡi nói:
– Nói như vậy, nếu như ngươi muốn chặt tay của hắn, có khi nào hoảng hốt nên chém lầm đầu của ta không?
Vương Tiểu Thạch nói:
– May là ta không chém xuống.
Đường Bảo Ngưu nói:
– May là đầu của ta nhanh rút về.
Vương Tiểu Thạch nín cười nói:
– Ngươi có biết trên đời này, đầu của thứ gì rụt lại nhanh nhất không?
– Đầu của ta.
Đường Bảo Ngưu sảng khoái đáp:
– Không cần hỏi, nhất định là đầu của ta.
Nhị Thánh đội nón cỏ kia đột nhiên nói:
– Các ngươi có muốn giữ đầu của mình không?
Vương Tiểu Thạch và Đường Bảo Ngưu đều đáp:
– Muốn.
Nhị Thánh nói:
– Muốn giữ đầu, vậy xin mời động chân, tự mình cút xuống lầu.
Y nói chuyện nghe rất nhẹ, rất thấp, rất nhỏ.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
– Không cần đầu thì sao?
Nhị Thánh nói:
– Không cần đầu, vậy xin mời động thủ.
Y kèm theo một câu:
– Đợi đến lúc Thất Thánh chủ giá lâm, các ngươi chẳng những không còn đầu mà còn không giữ được chân.
Vương Tiểu Thạch không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái. Thông thường thuộc hạ ở bên ngoài sẽ thay chủ nhân ca công tụng đức, ra sức làm việc. Nhưng nếu như thuộc hạ lòng dạ khó lường, có mưu đồ khác, sẽ ở bên ngoài mượn danh nghĩa chủ nhân để mưu lợi cho mình, luôn nịnh hót cấp trên của mình, hoặc đem những chuyện xấu đẩy sang cho cấp trên, còn mình thì chiếm hết tiện nghi, làm một người tốt. Đây chẳng phải là còn đáng sợ hơn so với bí mật làm phản?
Giết một người chẳng qua là giết một người, còn dùng ngôn ngữ ác ý hãm hại người khác, tổn thương không chỉ là một người, ít nhất cũng có người bị tổn thương, người nói và người nghe, nếu có vô số người nghe thì tổn thương càng lớn hơn.
Vương Tiểu Thạch bỗng cảm thấy được sự đáng sợ của việc dùng người, còn hơn cả tin người và dung người.
Dung người đã không dễ, muốn dung nạp người đối lập, không đồng ý với quan điểm của mình, thậm chí ưu tú hơn so với mình lại càng không dễ.
Tin người càng khó. Ai không muốn có người để tin? Ai không muốn tin tưởng người khác? Tin người không nghi ngờ, nghi ngờ thì không tin. Nhưng tin người thường thường không có cơ sở, cũng không có tiêu chuẩn cơ bản nào. Tuyệt đối tin tưởng một người, rất có thể khiến cho không ai tin mình, tin tưởng lầm người.
Dùng người càng khó hơn. Ai cũng muốn dùng người hữu dụng, nhưng người hữu dụng lại thường không thích bị sử dụng; còn nếu dùng người vô dụng, người vô dụng lại thường không dùng được. Giống như Lục Phân Bán đường, dùng một số người không nên dùng, cho nên bọn họ đắc tội với người trên giang hồ ngày càng nhiều, tạo nghiệt ngày càng nặng. Còn như “Mê Thiên Thất Thánh”, nói không chừng vấn đề là ở cách dùng người, khiến cho bọn họ không thể sánh ngang được với Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu.
Kim Phong Tế Vũ lâu thì sao?
Tại sao những nhân vật quan trọng của “Mê Thiên Thất Thánh” này lại ôm chuyện tốt vào mình, còn chuyện ác thì đẩy hết sang cho Thất Thánh chủ?
Vương Tiểu Thạch nghĩ đến những điều này, bỗng có một cảm giác.
Ngay cả hắn cũng không biết, cảm giác trong lúc vô tình này ngày sau lại có ảnh hưởng rất lớn đến hắn.
Trong đời người có rất nhiều chuyện trọng đại đều thay đổi trong nháy mắt, hoặc là định đoạt trong khoảnh khắc mà họ không chú ý, trong sự kiện mà họ không để ý.
Trong đời người cũng có rất nhiều nhận thức chỉ ngộ ra trong lúc vô tình lơ đãng.
Đường Bảo Ngưu lại không có những cảm xúc này.
Thật ra nếu một người thiếu đi một số cảm xúc hay cảm giác, chưa hẳn đã là chuyện xấu, ít nhất họ cũng sẽ không bị những cảm xúc quấy rầy. Cho nên Đường Bảo Ngưu hỏi lại:
– Tại sao “Mê Thiên Thất Thánh” các ngươi ai cũng làm ra vẻ thần bí, dùng mấy cái thứ linh tinh kia che mặt lại như vậy? Là các ngươi không có mặt gặp người sao?
Câu nói này đủ gây nên chuyện thị phi.
Nhưng Nhị Thánh lại không tức giận.
– Các ngươi còn có một lựa chọn.
Y nói.
Đường Bảo Ngưu vui cười sáng mắt lên:
– Vậy thì tốt, bởi vì ta muốn giữ đầu, cũng muốn giữ chân, nhưng lại không muốn đi.
– Ngươi không đi cũng được.
Nhị Thánh nói:
– Chúng ta đưa Lôi tiểu thư đi, các ngươi không nhúng tay can thiệp vào là được.
Y bổ sung:
– Chuyện ngươi đả thương Tam Thánh, chúng ta cũng có thể tạm thời không truy cứu.
Đường Bảo Ngưu trầm ngâm:
– Chuyện này…
Nhị Thánh thấy hắn động ý, vội hỏi:
– Thế nào?
Đường Bảo Ngưu suy tư:
– Ta…
Nhị Thánh lại khuyên nhủ:
– Không cần quan tâm người khác quyết định thế nào, ngươi chỉ cần không nhúng tay vào, đứng một bên là được.
Đường Bảo Ngưu chần chừ:
– Ta muốn nói…
Nhị Thánh ngạc nhiên:
– Ngươi cứ nói!
Đường Bảo Ngưu ngượng ngùng:
– Thật sự có thể nói sao?
Nhị Thánh nói:
– Cứ việc nói đi!
Đường Bảo Ngưu nói:
– Ta… ta yêu ngươi.
Câu này vừa nói ra, chẳng những Nhị Thánh bị dọa nhảy dựng lên, lui lại một bước dài, mà ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng giật mình một chút, thậm chí Đặng Thương Sinh bị đánh đến lửa giận bừng bừng cũng ngẩn cả người, còn có Lôi Thuần, Ôn Nhu và bốn tỳ nữ đều ngây ngốc.
Sau đó Đường Bảo Ngưu cười đến gập cả người, đứng không được mà ngồi xổm cũng không xong, ôm bụng cười như điên, thở không ra hơi nói:
– Ta… ha… chết cười… ta… ta, ta… mỗi lần đều tại… trường hợp… không thể… bầu không… khí không thể, tình hình… không thể nói… nói… ha ha… câu nói này… đều dọa người ta một trận … ha… thật vui… thật… cười chết ta…
Vương Tiểu Thạch cũng nhịn cười không được.
Hắn cảm thấy Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đều là những người rất thú vị, hơn nữa còn rất đáng yêu.
Đáng tiếc hắn nhìn không ra nét mặt của Nhị Thánh hiện giờ.
Nhưng hắn có thể tưởng tượng được, cái mũi của Nhị Thánh nhất định là méo đi *.
* Trích trong câu “tị tử khí oai”, hình dung rất giận dữ.