Tại phố Khổ Thủy cách Kim Phong Tế Vũ lâu hơn mười dặm, có một thanh niên tiêu sái xuất trần đang chắp tay nhìn về phía Kim Phong Tế vũ lâu nơi chân trời. Ánh trăng dần dần chìm về phía tây, thần sắc trên mặt y cũng ngày càng cô tịch.
Bên cạnh y có hai người, một người là Lôi Cổn, còn một người là Lâm Ca Ca.
Bọn họ cũng không dám quấy nhiễu y. Y đã đứng ở đó rất lâu, thần sắc bi ai trên mặt cũng theo thời gian càng ngày càng đậm. Cảnh đêm càng sâu, sắc sớm càng gần, vẻ buồn rầu của y lại càng sâu sắc.
Tại một góc đổ nát của phố Khổ Thủy này có hai người trẻ tuổi, đó là một thư sinh áo trắng mi thanh mắt tú, lại ở nơi này nhìn trăng thanh gió mát ngâm nga không thôi, vừa đa sầu đa cảm, lại khoan thai tự đắc; một người khác môi mỏng mắt nhỏ, thân thể cũng rất gầy ốm mỏng manh, đang vừa khâu y phục vừa khẽ mỉm cười. Xem ra hai người trẻ tuổi này là quen biết với nhau.
Bọn họ cũng không để ý tới ba người ở khu đổ nát trước mặt.
– Dâng hương!
Địch Phi Kinh hạ lệnh.
Lúc này đã gần đến giờ Dần, Địch Phi Kinh biết sự chờ đợi của mình đã không có kết quả, một tia hi vọng còn lại cũng như ánh trăng trầm xuống, hơn nữa còn sắp tan biến vào bầu trời mờ ảo.
Lâm Ca Ca và Lôi Cổn trước đó đã chuẩn bị hương án. Lâm Ca Ca đốt một bó đàn hương đưa cho Lôi Cổn.
Lôi Cổn chau mày, cung kính dùng hai tay dâng cho Địch Phi Kinh. Khu đổ nát nhất thời tràn ngập hương khói.
Địch Phi Kinh dâng hương, lạy ba lạy, sau đó quỳ xuống, nhìn trời nói:
– Tổng đường chủ! Ngài không cho ta cùng đi tấn công Kim Phong Tế Vũ lâu, ta hiểu được tâm ý của ngài. Hiện tại đã qua giờ Sửu, còn không thấy cờ hoa tín hiệu của ngài. Ta để trọng binh của Lục Phân Bán đường ở lại Phá Bản môn, đóng tại Bất Động Bộc Bố, sẽ không tùy tiện xuất kích, ngài yên tâm đi…
Nói đến đây y ngừng một chút, giọng nói có vẻ nghẹn ngào:
– Ngài đã từng nói, cuộc tập kích đêm nay nếu không thành công thì cũng thành nhân. Ta vốn chỉ là một gã tiểu tướng của Lục Phân Bán đường dưới trướng Quan đại tỷ, đều nhờ công ngài bồi dưỡng mới có hôm nay… Lần này ngài dẫn theo Lôi nhị ca mạo hiểm, ta lại không thể theo cùng, ta…
Một hồi lâu y mới nói tiếp được:
– Ngài trên trời… cứ an tâm! Ta nhất định sẽ nhịn nhục chịu đựng, chờ thời cơ nổi dậy, gây dựng lại uy danh của Lục Phân Bán đường, tiêu diệt Kim Phong Tế Vũ lâu báo thù cho ngài.
Y từ từ đứng lên, đang muốn cắm hương vào lô, bỗng nhiên thân thể chao đảo, vội vàng dùng tay vịn vào bên tường, kêu lên một tiếng. Ánh mắt của y vẫn vô cùng sắc bén, lập tức nhìn lướt qua Lâm Ca Ca và Lôi Cổn.
– Các ngươi?
Lâm Ca Ca và Lôi Cổn cũng không đến đỡ y, một người gật đầu còn một người lại nói:
– Đây là “Ngẫu Phấn” của Quỷ Lệ Bát Xích môn do “Nhất Ngôn Vi Định” điều chế, đương nhiên còn có khói mê hồn.
– Rất tốt.
Trong mắt Địch Phi Kinh tràn ngập vẻ bi ai cam chịu, nói với Lâm Ca Ca:
– Là ngươi làm ta cũng không thấy lạ, dù sao ngươi cũng là người khác họ…
Y xoay qua, dùng ánh mắt bi thương và khinh thường nhìn chằm chằm vào Lôi Cổn:
– Ngươi là người của Lôi gia, mọi người đều hậu đãi ngươi, ngươi làm như vậy khiến ta rất thất vọng.
Lôi Cổn cũng không hiểu vì sao, biết rõ là đối phương đã không thể cử động, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, không tự chủ được lui một bước, nói:
– Ngươi không phải là người của Lôi gia, Tổng đường chủ đối đãi với ngươi chẳng phải còn tốt hơn sao?
Địch Phi Kinh cười, nụ cười có mấy phần thê lương cô tịch:
– Ngươi nói đúng. Địch Phi Kinh ta hôm nay rơi vào tay ngươi, đã phụ kỳ vọng của Tổng đường chủ. Ngài thật sự không nên đối đãi với ta tốt như vậy.
– Là ngươi phản bội Tổng đường chủ trước, đối với Tô công tử cũng không thành thật.
Lôi Cổn khẳng định Địch Phi Kinh đã mất đi năng lực chống cự, còn mình đã ăn thuốc giải trước nên không sợ khói mê, liền gan dạ quát lên:
– Loại người như ngươi không nên chết sao?
– Ta là người của Lục Phân Bán đường, tại sao phải thành thật với Tô Mộng Chẩm?
Địch Phi Kinh mỉa mai nói:
– Giả sử vì ta phản bội Tổng đường chủ nên ngươi mới giết ta, vậy bây giờ ta còn muốn chỉnh đốn lại Lục Phân Bán đường, tiếp tục đối kháng với Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi có lý do gì để giết ta? Nếu là vì Tô Mộng Chẩm, vậy ngươi chính là phản đồ của Lục Phân Bán đường. Cả đời ngươi đều chịu ân của Lục Phân Bán đường, tại thời khắc quan trọng lại đào ngũ qua phe địch, ngươi còn có mặt mũi gì đứng ở đây nói chuyện?
Lôi Cổn giận dữ, muốn đi qua tát cho Địch Phi Kinh vài cái, nhưng lại có chút sợ ném chuột vỡ bình.
– Ngươi còn cứng miệng…
Hắn sinh lòng ác độc, liền lấy ra đôi thủy hỏa xích chùy bên hông, cả giận nói:
– Ta giết ngươi!
Lâm Ca Ca ở bên cạnh chợt nói với Địch Phi Kinh:
– Tô công tử biết ngươi sẽ không trung tâm cống hiến cho ngài, cho nên trước tiệc ăn mừng đêm nay đã ra lệnh cho chúng ta giết ngươi.
Hắn dừng một chút rồi bổ sung:
– Ngươi là một nhân tài, ngài không thể dùng ngươi thì đành phải giết chết. Ngài không muốn bắt ngươi là vì sợ nhìn thấy ngươi sẽ không đành lòng ra tay.
Địch Phi Kinh cười:
– Cho nên các ngươi mới xử quyết tại chỗ.
Lâm Ca Ca trầm giọng nói:
– Ngươi lệnh thuộc hạ ở lại Bất Động Bộc Bố và Phá Bản môn, còn mình thì đến phố Khổ Thủy mạo hiểm xem tình hình, quả thật là hành động không khôn ngoan.
Địch Phi Kinh gật đầu nói:
– Ngươi nói đúng. Ta vốn cho rằng nếu như Tổng đường chủ phát ra hỏa tiễn hiệu lệnh, ta có thể kịp thời chạy đến… không ngờ lại tạo cho các ngươi cơ hội.
Lâm Ca Ca nói:
– Lôi ngũ ca từng bị Tiết Tây Thần và Bạch Sầu Phi khống chế, y biết Lục Phân Bán đường nhất định sẽ sụp đổ, cho nên mới chuyển sang quy hàng chúng ta.
Địch Phi Kinh bình tĩnh nhìn hắn, nói:
– Ngươi thì sao?
Lâm Ca Ca rút đoản kiếm ra, nói:
– Ta sớm đã là người của Kim Phong Tế Vũ lâu rồi.
Địch Phi Kinh hít một hơi dài, chỉ thấy tứ chi như nhũn ra, công lực nhất thời không thể khôi phục, thở dài nói:
– Khó trách ngươi lại lén thả Lôi Thuần và Ôn Nhu, còn hạ độc các huynh đệ trông coi.
Lâm Ca Ca giật mình nói:
– Ngươi đoán đúng, có điều người hạ độc không phải là ta.
– Đáng tiếc ta biết được quá muộn.
Địch Phi Kinh vịn một tay vào bức tường đổ, cố sức đưa tay kia ra, gian khổ nói:
– Ngươi đưa đoản kiếm cho ta, ta tự mình kết thúc.
Lâm Ca Ca hơi do dự.
– Tại Lục Phân Bán đường, trước giờ ta đối đãi với ngươi không bạc.
Địch Phi Kinh Nói:
– Đây là yêu cầu cuối cùng của ta trước khi chết, cũng là yêu cầu duy nhất của ta.
Lôi Cổn quát lên:
– Để ta giết hắn đi…
Hắn vung vẩy đôi xích chùy, muốn đánh ra.
– Không.
Lâm Ca Ca động dung, đưa đoản kiếm ra, ngăn lại nói:
– Để cho hắn tự sát đi!
Chợt nghe một giọng nói vang lên:
– Ngươi nói xem tự sát hay bị người giết thì tốt hơn?
Một giọng nói khác vang lên:
– Cả hai đều không tốt.
Giọng nói thứ nhất trong trẻo văn nhã nói:
– Đều không tốt sao?
Giọng nói thứ hai lạnh lùng trầm trầm nói:
– Ta thấy giết người thì tốt hơn.
Con ngươi Lâm Ca Ca co rút lại, hắn hiểu được có người muốn nhúng tay vào chuyện này.
Bọn họ chọn nơi này để giết chết Địch Phi Kinh, chỗ lợi là không lo thủ hạ của Địch Phi Kinh đến cứu, nhưng chỗ hại cũng tương tự, là lỡ may bọn họ thất bại cũng sẽ không có người đến giúp.
Lôi Cổn đã không nhịn được, lập tức ra tay trước.
Lâm Ca Ca đương nhiên cũng không ngăn cản hắn ra tay. Dù sao cũng phải xem thử thân thủ của người đến như thế nào, huống hồ hắn hiểu rõ luận về võ công mình còn kém hơn Lôi Cổn.
Thủy xích chùy trong thủy hỏa xích chùy của Lôi Cổn đánh vào thư sinh áo trắng kia.
Thân hình thư sinh áo trắng chợt nhoáng lên, tiêu sái linh hoạt, xích chùy kia liền đánh vào khoảng không.
Địch Phi Kinh thở dài:
– Hay cho thân pháp “’Bạch Câu Quá Khích”.
Lại thấy hỏa lưu tinh của Lôi Cổn ban đầu giống như đánh về phía người khâu y phục, lúc này bỗng gập lại đánh vào thư sinh áo trắng kia.
Chợt nghe thư sinh áo trắng kêu to một tiếng:
– Mẹ ơi! Thật muốn giết người sao?
Cây quạt trong tay y đột nhiên xòe ra, trong lúc gấp mở đã kẹp lấy xích chùy.
Lần này Lâm Ca Ca thất thanh kêu lên:
– Tình Phương Hảo! Nhất Phiến Nhật Nguyệt Tình Phương Hảo!
Y vừa kêu, đoản kiếm trên tay cũng lóe lên vệt sáng lạnh.
Hỏa lưu tinh của Lôi Cổn tuy bị chế ngự, nhưng thủy lưu tinh lại lượn vòng bay đến. Hắn không tấn công thư sinh áo trắng mà lại đánh vào hán tử khâu y phục kia.
Đây là chỗ dũng mãnh gan dạ của hắn, cũng là kế vây Nguỵ cứu Triệu. Nếu hán tử khâu y phục này không biết võ công, thư sinh áo trắng kia chắc chắn phải cứu y trước, muốn cứu thì phải thả hỏa lưu tinh ra; còn nếu hán tử may y phục này biết võ công, nhất định là trợ thủ của đối phương, không bằng giết trước.
Có điều hắn không ngờ được kết quả lại như vậy.
Hán tử khâu y phục kia không tránh cũng không né, y vẫn tiếp tục khâu y phục.
Khi thủy lưu tinh mang theo khí thế lôi đình đánh tới, y bỗng nhiên dùng tay chụp một cái như hái hoa, ngón tay như thêu thùa cắt vào xích sắt như người ta dùng răng cắn đứt chỉ thêu. “Cạch” một tiếng, xích sắt nối liền với thủy lưu tinh lập tức đứt ngang.
Lôi Cổn hét lớn một tiếng, giống như muốn liều mạng, bỗng nhiên lại buông cả hỏa lưu tinh ra, bay vọt lên không chạy trốn.
Trên tay Lâm Ca Ca lóe lên điểm sáng, đâm về phía Địch Phi Kinh.
Thân hình Địch Phi Kinh đột nhiên cử động, vừa động đã nhanh vô cùng.
Y dung một tay chụp lấy đoản kiếm trên tay Lâm Ca Ca, bay vút ra, đồng thời liên tục phong bế bảy huyệt đạo trên người Lâm Ca Ca. Lúc nhìn lại, thanh đoản kiếm kia đã đâm xuyên qua sườn Lôi Cổn giữa không trung.
Lôi Cổn rú thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Hán tử khâu y phục vẫn tiếp tục khâu.
Thư sinh áo trắng lại nhìn như hoa mắt:
– Ngươi… hóa ra ngươi không bị mê hồn hương kia…
– Đêm nay ta đến đây, ngoại trừ muốn đợi hiệu lệnh của Tổng đường chủ, hoặc là bái tế hồn thiêng của ngài, còn muốn biết rõ đám họa ngầm còn lại của Lục Phân Bán đường.
Địch Phi Kinh lạnh lùng nói:
– Lôi Cổn ăn cây táo rào cây sung, không bằng heo chó. Còn kẻ này thì vẫn có chỗ dung được.
Hắn chỉ vào Lâm Ca Ca tê liệt nằm trên đất.
Thư sinh áo trắng le lưỡi nói:
– Xem ra đấu tranh tại kinh thành danh đô còn khốc liệt hơn so với trên giang hồ.
Địch Phi Kinh cung kính nói:
– Hóa ra hai vị không phải là người nội thành, xin thỉnh giáo cao tính đại danh!
– Ta gọi là Phương Hận Thiếu, tới đây để tìm nghĩa huynh Đường Bảo Ngưu.
Y cười hì hì nói:
– Ta biết các hạ chính là Đại đường chủ Địch Phi Kinh đại danh đỉnh đỉnh của Lục Phân Bán đường.
Hán tử khâu y phục kia lại không nói gì.
Địch Phi Kinh tiến lên một bước, vái chào nói:
– Xin thỉnh giáo!
Hán tử kia vẫn chuyên tâm khâu y phục, một hồi lâu mới ngẩng đầu mỉm cười. Địch Phi Kinh linh quang vừa hiện, chợt nhớ tới một người trong lời đồn, liền nói:
– Các hạ chính là “Thiên Y Hữu Phùng”?
Hán tử kia vẫn nở nụ cười ngờ nghệch, nhưng cuối cùng đã lên tiếng:
– Là Ôn đại nhân phái ta đến kinh tìm tiểu thư.
Địch Phi Kinh thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là Tổng đường chủ anh linh phù hộ, để cho ta gặp được hai trợ thủ này, sớm ngày báo thù rửa hận?”
Y lập tức thành khẩn nói:
– Hai vị! Hôm nay tuy là chúng ta mới gặp nhau, nhưng hai vị đã ra tay tương trợ vào lúc Địch mỗ gặp nguy, nhất định là người hiệp nghĩa. Địch mỗ có một yêu cầu hơi quá đáng…
Phương Hận Thiếu ngạc nhiên nói:
– Lễ độ với người nhất định có chuyện cầu. Các hạ là lãnh tụ hiện giờ của Lục Phân Bán đường, lại cầu hai người vừa mới đến nơi này, vừa nghèo vừa đói vừa không may, không biết là vì chuyện gì?
Địch Phi Kinh nghiêm mặt nói:
– Hai vị hiệp danh vang lừng, ta ngưỡng mộ đã lâu. Ta mong hai vị giúp Lục Phân Bán đường của ta sớm ngày thu hồi địa bàn bị mất, đối kháng với Kim Phong Tế Vũ lâu, hôm nay có họa cùng chia, ngày sau có phúc cùng hưởng.
– Chỉ cần huynh đệ của ta không phản đối là được. Đây cũng là chuyện thú vị, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ chính là việc nghĩa.
Phương Hận Thiếu cười:
– Các hạ nói chuyện cũng rất thú vị.
Hán tử khâu y phục híp híp mắt, nói:
– Ngươi đã quên một chuyện.
Y lại cười hiền lành nói:
– Ôn đại nhân vốn là bạn tri kỷ của Lôi tổng đường chủ, năm đó từng chung hoạn nạn. Lần này ngài nghe nói Ôn tiểu thư đến kinh thành để giúp Đại sư huynh Tô Mộng Chẩm của nàng, liền phát ta đến để đưa tiểu thư về.
Địch Phi Kinh vui vẻ nói:
– Vậy là các người đã đáp ứng?
Lúc ba người cùng nhau đi ra khỏi khu đổ nát, không biết vì sao đều có một cảm giác hào hùng, giống như có đại sự muốn làm, có chuyện lớn có thể làm.
Địch Phi Kinh trong lòng vẫn lo lắng, không biết các huynh đệ ở Kim Phong Tế Vũ lâu hiện giờ thế nào. Quay đầu lại chỉ thấy một vầng trăng bạc chìm dần về phía tây, trong lòng lập một lời thề: “Có một ngày, ta nhất định sẽ đánh đổ Kim Phong Tế Vũ lâu, giết chết Tô Mộng Chẩm để báo thù cho Tổng đường chủ!”
Bọn họ lại không biết, lúc bọn họ cùng nắm tay nhau đi ra khỏi khu đổ nát của phố Khổ Thủy, cảm giác trong lòng lại rất giống như mấy ngày trước Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi lần đầu gặp Tô Mộng Chẩm.
Vô cùng tương tự.
HẾT