Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ông Xã, Anh Là Ai

Chương 7

Tác giả: Vi Lộ Thần Hi

Chương 6

Xuyên không ba năm, phong cách của “Phụ nữ online” thay đổi không ít. Năm đó, chủ biên Ếch Xanh lúc nào cũng la mắng cô, ra sức nâng niu o bế “tiểu siêu nhân tiết lộ bí mật” Đan Lâm, cả tòa soạn cứ lật ra là “Tiết lộ bí mật người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công”, “Bảy năm sau khi kết hôn gặp được tình yêu”, “Chiến đấu vì tình yêu chân chính”,… Choáng tới độ mỗi lần cô tới sạp báo góc phố đều phải bịt khẩu trang che mặt, sợ người ta nhận ra mình là biên tập viên tạp chí đó.

Bây giờ, phong cách của “Phụ nữ online” thay đổi chóng mặt! Thời trang, phụ nữ, tâm sự… chủ đề mới mẻ, tình yêu ngọt ngào. Nhìn trang bìa số sau in cô người mẫu quảng cáo xinh đẹp có lúm đồng tiền, Thiên Thụ cảm thấy thật là khoan khoái.

Lại lật ra xem…

Ồ ồ ồ?

Thiên Thụ kinh ngạc bịt miệng, “Xe tốc hành lãng mạn”, “Lãng mạn xe tốc hành”?!

Trời ơi, mơ ước của cô, cuối cùng thành hiện thực! Mở hai mục mới, trở thành tổng biên tập “Phụ nữ online”, hóa ra mơ ước dễ dàng thực hiện đến thế, chỉ cần khẽ nhắm mắt lại, chớp mắt xuyên không! He he… bạn Thiên Thụ cười tới nỗi không khép được miệng.

Ột ột…

Chỉ là cái bụng lép kẹp bắt đầu kháng nghị, cho dù trong lòng vui như hoa nở, nhưng cái bụng đói tới nỗi chỉ có nước trà vẫn không thể nở ra đóa hoa hạnh phúc được.

Thiên Thụ ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường.

11,59 phút.

Thời gian ăn cơm trưa ở tòa soạn là 12 giờ đúng!

Cô đã hỏi đầu bếp nhà ăn, bữa trưa nay có món cơm đùi gà sốt nấm hương cô thích nhất. Cứ nghĩ đến chất lượng của món nấm hương, cắn phập vào đùi gà… nước dãi như muốn tuôn ra hết cả.

Được! Thiên Thụ đứng phắt dậy khỏi bàn làm việc, xắn tay áo, thắt dây giày. Sáng sớm nay cô đã phải ăn bằng não rồi, bây giờ phải ăn bù một bữa mới được!

Cách!

Đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.

Nhắm chuẩn cánh cửa đỏ phòng tổng biên tập, được, chuẩn bị, chạy…

Ầm!

Cánh cửa đỏ bỗng bật mở!

“Tổng biên tập Hạ! 12 giờ công ty Vân Thượng có cuộc họp nhỏ, tổng giám đốc bảo chúng tôi tới đón cô… Tổng biên tập Hạ? Tổng biên tập Hạ?”

“Tôi… Tôi ở… đây…”

Sau cánh cửa đỏ, một cánh tay đang run lẩy bẩy giơ lên, vẫy vẫy.

Hai cô trợ lý được Boss phái tới lôi Thiên Thụ ra, “Tổng biên tập Hạ, sao chị lại chơi trò trốn tìm với chúng em? Mau đi thôi, tổng giám đốc đang chờ chúng ta.”

Mặt Thiên Thụ vừa đỏ vừa sưng hệt đít khỉ, “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên đứng sau cánh cửa.”

“Không sao, chúng em tha thứ cho chị. Tổng biên tập Hạ, chúng ta đi thôi”, cô trợ lý thật phóng khoáng, dễ dàng tha thứ cho cô, sau đó không nói không rằng, bên trái bên phải một cô, cắp lấy Thiên Thụ ra ngoài.

Vừa hay đi ngang qua nhà ăn ở tầng hai, đùi gà sốt nấm hương vừa ra lò đang tỏa hương thơm nức, Thiên Thụ lại bị hai cô trợ lý kè kè hai bên, cứ thế mà mở trừng mắt “ngắm đùi gà mà không ăn được”… Nước dãi… Không, nước mắt, nước mắt đầm đìa chảy trên mặt Thiên Thụ.

Bịch!

Bạn Thiên Thụ đã bị nhét vào xe một cách nhẫn tâm, vĩnh biệt món đùi gà!

Lại đến công ty Vân Thượng, hai cô trợ lý chẳng nói chẳng rằng kéo tuột Thiên Thụ lên phòng nghỉ tầng 15, rồi lại im lặng mà lột quần áo của cô ra.

“Này, làm gì thế? Ăn cơm mà phải khỏa thân sao?”, bạn Thiên Thụ túm áo hét toáng lên, xem ra không phải là giúp cô ăn, mà là ăn cô thì có!

Hai cô trợ lý giữ chặt tay cô, “Tổng biên tập Hạ, đừng kêu la, tổng giám đốc đang ở bên ngoài, chúng em chỉ giúp chị thay quần áo thôi, đừng căng thẳng!”

Thay quần áo hả… Sao không nói sớm!

Thiên Thụ sắp toát cả mồ hôi. Cô nhớ sau khi giải phóng đã không thịnh hành ăn thịt người nữa, đúng không?

Sau khi “giải quyết” suôn sẻ, hai cô trợ lý mặc cho Thiên Thụ một bộ váy dài ngực trễ màu trắng, vạt váy có thêu chỉ vàng lấp lánh, trông rất cao sang quý phái. Nhưng vì Thiên Thụ thực sự đã nhịn đói quá lâu, bộ quần áo này lại hơi lớn nên phần eo cứ rộng thùng thình, không làm cách nào được.

Một cô nói, “Lấy kim ghim lại, nếu không sẽ tuột mất.”

Cô trợ lý kia đang thoa son cho Thiên Thụ, gật đầu, “Ừ, ghim lại một chút đi.”

Thiên Thụ bị hai cô nàng làm cho mất hết tự nhiên, đang định đứng thẳng lên nhưng lại không biết cô trợ lý sau lưng kia đang cầm kim chích vào eo cô…

“Á…”

Thiên Thụ hóa đá trong tích tắc.

Cô trợ lý sau lưng, giơ lên một cây kim rướm máu.

Cô trợ lý phía trước trợn mắt nhìn cây son chỉ còn lại một nửa, còn để lại cả dấu răng.

“Ồ ha ha ha, ha ha ha… Phu nhân sếp tổng… Dáng người chị đẹp quá!”

“Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha… Phu nhân sếp tổng… Màu son này hợp với chị quá!”

Họ còn cười được nữa hả! Tuy hiện giờ họ cười còn xấu hơn cả khóc!

Nếu sếp tổng biết cô ta cầm kim đâm phu nhân… Nếu sếp tổng biết cô kia bắt phu nhân nuốt nửa cây son… Nhưng, cây son này là hàng hiệu nổi tiếng thế giới đó…

“Được rồi, tổng biên tập Hạ, mời chị tham gia bữa tiệc thôi!”

Hai cô trợ lý hiểu ý nhau đứng lên cùng lúc, người bên trái kẻ bên phải kẹp Hạ Thiên Thụ đang cứng đơ, mở cửa ném thẳng cô ra ngoài!

Hội trường nhỏ của công ty Vân Thượng trên tầng 15 nằm sát nhà ăn nhân viên công ty, nên những bữa tiệc trong nội bộ công ty đều được tổ chức tại đây. Thiên Thụ bị ném ra khỏi phòng nghỉ, nhìn thấy ngay băng-rôn màu đỏ treo trong hội trường, bên trên viết “Chào mừng các vị lãnh đạo đến từ các công ty thành viên”.

Hóa ra là Boss nhỏ đến gặp Boss lớn, nên kéo cô đến chung vui? Nhưng cô chẳng quen ai, điều duy nhất khiến mắt cô sáng lên chính là dãy bàn tiệc buffet rất dài. Ôi… đói quá… ác quá…

Cô vừa mới nuốt một miếng son, trơn tuồn tuột từ cổ họng trôi xuống, cứ như ăn phải một miếng mỡ heo chưa tan chảy vậy… Phim và tiểu thuyết còn nói đàn ông rất thích ăn son môi trên miệng phụ nữ… Để họ nuốt một miếng dài như vậy xem? Nghe nói trong son có hàm lượng chì rất cao… Trời ơi! Liệu có biến thành một miếng chì trong bụng, rồi chết toi không?!

Thiên Thụ ôm bụng đói meo, nhưng lại thấy buồn nôn, đang tính toán xem nên lặng lẽ di chuyển tới dãy bàn ăn kia như thế nào, thì bỗng có người nhảy đến trước mặt cô, kêu to một tiếng.

“A! Vị này chính là phu nhân tổng giám đốc! Oa, cô thon thả quá, dáng người quá đẹp!”, là một bà bác mập mạp, bộ lễ phục bó sát cơ thể mỡ màng.

“Phải đó phải đó, tôi đã từng xem qua hình của phu nhân tổng giám đốc, chính là cô phải không, ôi trời ơi xinh đẹp quá!”, có mấy cô nàng cũng chạy đến nịnh nọt.

Cơ mặt Thiên Thụ cứng đờ, cô cũng không quen người thân của các lãnh đạo cấp cao ở các công ty con, người ta lại đang khen cô, cô không biết nên nói gì, đành cười gượng, cười gượng và cười gượng.

Khoa trương hơn là có một cô nàng lao đến cạnh cô, vừa nhìn thấy đôi môi vì ăn phải son mà càng đỏ mọng hơn của cô, kích động nắm chặt tay cô, “Hóa ra phu nhân tổng giám đốc cũng thích son PT ạ, thế nào, cảm giác tuyệt vời chứ ạ?”

Thiên Thụ hóa đá trong tích tắc.

“Cảm giác… tuyệt. Mùi vị… rất ngon”, thế giới này đúng là kỳ tích nào cũng có, còn có người có sở thích thế đấy.

“Thế ạ?”, cô nàng chủ quản đó nhìn môi của cô, “Vậy là mùi chị dùng không đúng rồi, lần sau chị thử dùng mùi đào xem, bảo đảm thơm hơn nhiều!”

“À, hà hà… được… lần sau…” Thiên Thụ gần như muốn xỉu. Ăn một lần còn không đủ, lại còn bắt cô ăn lần thứ hai. Chưa cười dứt thì bụng bỗng dưng rất mất mặt, kêu “ột ột” một tiếng thật to.

Người thân của mấy vị lãnh đạo cấp cao vây quanh cô nhìn nhau, sau đó cười khà khà rồi tản ra.

Thiên Thụ bối rối tới độ muốn biến thành đà điểu cho rồi, cũng may không có Boss Viên ở đây để làm mất mặt anh, nếu không thì xấu hổ tới mức cô sẽ cướp đường mà bỏ chạy mất. Bây giờ vẫn nên an ủi cái bụng đang kêu gào đã, còn để đói nữa thì ngay cả thỏi son như miếng mỡ heo trong bụng sẽ tan chảy ra cho mà xem.

Thiên Thụ cuối cùng đã bò đến trước dãy bàn ăn mong ngóng nãy giờ, đang nghĩ mình vừa ăn một mẩu chì vào bụng, phải ăn bù đắp nên Thiên Thụ lấy đầy một đĩa. Ngồi bên cạnh bàn, đang ăn sung sướng, da bụng đang chùng bỗng căng lên từng chút một, thì đột nhiên có người hét lên, “Sếp tổng đến rồi.”

Mọi người lập tức lễ phép đứng dậy.

Thiên Thụ cũng thấy không tiện ngồi đó ăn tiếp nên lập tức làm theo mọi người.

Nhưng, xin tha thứ cho bạn Thiên Thụ đang rất đói, buổi sáng ăn bằng não, vừa nuốt son môi, cuộc đời thảm như vậy, cho nên ăn nhiều một chút cũng không sao nhỉ? Nhưng, bộ váy trên người cô thì có sao! Bộ váy trắng trễ ngực, để bóp eo trợ lý đã giúp cô kẹp lại bằng ghim, bây giờ cô ăn uống no say, động tác đứng dậy lại quá mạnh mẽ…

Roẹt…

Trong hội trường yên ắng đợi Boss Viên, bỗng vang lên tiếng rách vải rất vui tai.

Ánh mắt mọi người trong phút chốc đang nhìn sếp tổng đều chuyển hướng sang phu nhân sếp tổng dáng người siêu chuẩn!

Xoẹt!

Thiên Thụ chỉ thấy sau lưng mát lạnh, rồi ngồi phịch xuống ghế của mình.

Phiền, phức, rồi!

Thiên Thụ ngồi đó, chỉ thấy trên đỉnh đầu có ba chữ đó, không ngừng vặn vẹo. Chỉ tại hai cô trợ lý kia, cứ đòi phải ghim váy lại cho cô, giờ thì chết chắc rồi, chết chắc rồi!

“Hạ, Thiên, Thụ!”

Trong tích tắc, có người gọi cô từng chữ trên đầu.

“Dạ?”, Thiên Thụ ngước lên, nước mắt lưng tròng.

“Đứng lên!”, mặt Boss Viên có giọng nói rất hay kia lạnh tanh.

“Không…”, Thiên Thụ lí nhí phản đối, chỉ thấy ánh mắt mọi người đang nhìn về phía cô. Nếu bây giờ cô đứng dậy, nhất định sẽ xấu mặt lắm!

“Đứng, lên, ngay!”, Boss Viên hạ lệnh từng chữ, gương mặt viết rõ ràng, em dám phản đối sẽ chết ngay tại đây!

Thiên Thụ khóc không ra nước mắt.

Tốt thôi, phản đối cũng là chết, dù sao chết trong tay Boss cũng là chết, chết trong ánh mắt đám nhân viên của anh cũng là chết, vậy thì chết cho vui vẻ đi!

Thiên Thụ đứng phắt dậy.

Áo vest màu xám bạc rất to, có chút hơi ấm cơ thể anh, đột ngột choàng lên người cô.

Bình luận
× sticky