“Chào em yêu”
Holly mở mắt và nhìn thấy chàng đang đứng cạnh hành lang.
“Chào anh”, nàng mỉm cười.
“Có nhớ anh kô?”
“Dĩ nhiên”.
Trông chàng rất vui, nàng thầm nghĩ, gương mặt còn rất tươi nữa. Vẫn những đường nét góc cạnh trên gương mặt phong trần, vẹn nguyên như trong trí nhớ của nàng. Chàng mặc chiếc áo thun xanh mà nàng tặng nhân dịp Giáng sinh năm ngoái.
“Anh không vào sao?”, nàng lại hỏi.
“Không, anh chỉ ghé qua để xem em thế nào thôi. Mọi thứ vẫn ổn chứ?”, anh tựa lưng vào cửa, hai tay bỏ vào túi quần.
“Cũng tàm tạm”, nàng nói bâng quơ, “Hy vọng là sẽ tốt hơn”.
“Anh nghe nói em đã trở thành diễn viên truyền hình rồi”, chàng cười, vẻ khôi hài.
“Một diễn viên bất đắc dĩ”, nàng cười lớn
Chàng cũng cười lớn.
“Em nhớ anh, Gerry “
“Anh vẫn chưa đi xa đâu”, chàng nhẹ nhàng nói
“Anh lại rời bỏ em lần nữa sao?”
“Chỉ là hiện tại thôi.”
“Hẹn sớm gặp lại anh”, nàng mỉm cười
Chàng nháy mắt với nàng và biến mất.
Holly thức dậy với nụ cười trên môi, cảm thấy như thể nàng đã ngủ nhiều ngày rồi. “Chào buổi sáng, Gerry “, nàng thì thầm, cảm nhận một niềm hạnh phúc ấm ấp lan tỏa khắp căn phòng.
Điện thoại reo.
– Chúa ơi, Holly, cậu xem báo chưa? – Giọng Sharon đầy thảng thốt.
Holly nhảy ra khỏi giường, mặc nguyên bộ đồ thể thao rộng thình lao đến tiệm bán báo gần nhất. Nàng với tay lấy một tờ và lật nhanh. Người chủ sạp ho lớn đánh tiếng:
– Đây không phải là thư viện đâu. Cô sẽ phải mua tờ báo đó. – Ông ta lạnh lùng nói.
– Tôi biết ạ. – Nàng cảm thấy khó chịu vì sự thô lỗ của ông chủ sạp báo. Người ta phải biết mình cần thông tin gì trong một tờ báo trước khi mua nó chứ! Cuối cùng nàng đành phải lấy mỗi loại một tờ trên quầy, ném phịch xuống và vờ nở một nụ cười thật tươi.
Người đàn ông lấy làm lạ nhưng cũng lần lượt quét từng tờ báo qua chiếc máy tính tiền. Đằng sau Holly là một dòng người đang xếp hàng dài chờ tới lượt.
Holly thèm thuồng nhìn những thanh sô cô la được bày ngay trước mắt và quyết định mua hai thanh lớn. Sô cô la là món khoái khẩu của cô mà.
– Người tiếp theo. – Người bán hàng gật đầu về hướng vị khách đứng phía sau Holly .
– Chào ông, xin cho tôi hai bao thuốc.
– Xin lỗi, – Holly ngắt lời, – Xin vui lòng cho tôi một cái túi? – Holly liếc nhìn đống báo và thực phẩm mà nàng vừa mới mua.
– Xin cho thêm 20 xu nữa.
Holly thở dài thành tiếng, đưa tay lần tìm chiếc ví, đặt mạnh nó xuống quầy và bắt đầu bỏ các thứ vào túi.
– Người tiếp theo, – người chủ tiệm nói, vẻ sốt ruột.
Holly cảm thấy căng thẳng, không biết làm thế nào để tránh sang một bên. Nàng vội vội vàng vàng tất cả các thứ vào trong chiếc túi.
– Tôi đợi được mà. Cô ấy cần cho các thứ vào túi gọn gàng. – Người khách đứng sau Holly lịch sự nói.
Holly mỉm cười với anh ta vẻ biết ơn, rồi quay bước. Bỗng một cậu bé đứng trong hang kêu lên, làm Holly giật nảy mình.
– Này, em biết chị đấy! Chị là cô gái trên tv hôm nọ đúng không?
Holly hết sức ngạc nhiên. Vừa lúc đó cái quai túi bằng nhựa đứt phăng. Mọi thứ rơi ngổn ngang xuống đất.
Vị khách hàng thân thiện lúc nãy cúi xuống nhặt hộ, trong khi những người còn lại đứng nhìn với vẻ thích thú, thầm hỏi không biết cô gái này là ai.
Mặt Holly bắt đầu đỏ ửng lên, nàng hắng giọng hỏi:
– ừm.. xin lỗi, xin vui lòng cho tôi một cái túi khác được không?
– Vâng, như vậy sẽ là…
– Đây, thưa ông. – vị khách hàng thân thiện ngắt lời ông chủ tiệm, đặt đồng xu hai mươi xuống quầy.
– Tôi là Rob. – Người đàn ông vừa giúp Holly nhặt mọi thứ lên, vừa tự giới thiệu.
– Tôi là Holly. – nàng nói, thấy hơi lung túng vì sự thân thiện quá mức của anh ta. – Và còn là một người nghiện sô cô la nữa.
Anh cười lớn.
– Cảm ơn anh nhé, – nàng cúi đầu chào và dợm bước đi.
– Không có gì. – anh kéo cửa giúp nàng.
“Anh ta trông cũng khá đẹp trai”, nàng nghĩ, “chắc là lớn hơn mình vài tuổi. Màu mắt anh ta thật đặc biệt”. Nàng đỏ mặt, bỗng nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông xa lạ. Tim nàng có vẻ đập nhanh hơn.
– Này, cô. – Anh cười. – Ừm.., tôi đang tự hỏi không biết cô có thể cùng tôi đi uống thứ gì đó kô? – Rồi anh ta cười, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. – Thật ra bây giờ còn khá sớm. Cà phê nhé?
Anh ta nói, mắt vẫn chăm chú nhìn nàng. Dù thế, anh ta không làm nàng cảm thấy khó chịu; trông anh ta rất thư thái, như thể đề nghị một người không quen biết cùng mình đi uống cà phê là điều hết sức tự nhiên vậy.
“Ừm…”, Holly suy nghĩ, “Có hại gì nếu đi uống cà phê với một người đàn ông hết sức lịch thiệp nhỉ?” Holly cũng đang rất cần một người nào đó để làm bạn, và dường như, anh ta cũng có vẻ là người đứng đắn. Sharon, Denise đều bận làm việc, và Holly thì không thể cứ luôn gọi đến nhà mẹ. Nàng cần phải gặp gỡ những người bạn mới.
Holly chuẩn bị nói lời đồng ý thì cũng vừa lúc anh ta liếc xuống tay nàng, nụ cười trên môi anh ta vụt tắt.
– Ồ, xin lỗi cô, tôi không nhận ra .. – Anh lóng ngóng bước lùi về phía sau như thể nàng đang mắc phải một chứng bệnh lây nhiễm nào đó. – Dù sao tôi cũng có việc phải đi gấp. – Anh ta nở một nụ cười gượng gạo rồi… biến mấy vào đám đông.
Holly nhìn theo, vô cùng bối rối. Nàng đã làm gì sai sao? Nàng nhìn xuống tay mình, chiếc nhẫn vẫn ở đó, sang lấp lánh. Nàng thở dài và mệt mỏi xoa hai tay vào nhau.
Holly lật nhanh các trang báo và tình cờ trông thấy một cái tít lớn: ” Những cô gái và thành phố về đêm – Bộ phim đang đứng đầu bảng xếp hạng”.
“Với những ai kô may bỏ mất cơ hội xem qua 1 bộ phim tài liệu cực kì thú vị trên truyền hình hôm thứ tư vừa rồi, xin các bạn đừng thất vọng, bộ phim này sẽ sớm được phát lại.
Bộ phim vui nhộn, do Declan Kennedy, người Ailen, làm đạo diễn. Theo chân năm cô gái cùng xuống phố vào một đêm nọ, anh đã phơi bày cho mọi người thấy thế giới đầy huyền bí của những người nổi tiếng trong hộp đêm Boudoir. Bộ phim cũng đã mang lại cho khán giả những trận cười sảng khoái.
Bộ phim đã thành công lớn khi lần đầu tiên phát sóng trên kênh Bốn, thu hút đến 4 triệu người Mỹ. Buổi phát sóng lại của bộ phim sẽ được trình chiếu vào buổi tối chủ nhật tới lúc 23 giờ, cũng trên kênh Bốn. Đây là một bộ phim rất đáng xem. Đừng bỏ lỡ cơ hôi các bạn nhé!”
Holly kìm nén cảm xúc dâng trào trong long khi đọc hết bào báo. Quả thật, đây là một tin tuyệt vời cho Declan , nhưng là 1 thảm họa với nàng.
*
Holly nhấn chuông cửa tới lần thứ tư mà vẫn không ai trả lời. Nàng biết chắc chắn phải có một ai đó ở nhà vì cánh cửa sổ trên lầu mở toang. Bố và mẹ kô bao giờ để cửa mở như thế nếu họ đi ra ngoài. Holly băng qua đám cỏ và áp tai vào cửa sổ phòng khách nghe ngóng. Có tiếng cửa mở.
– Ôi, Holly, xin lỗi chị, em cứ nghĩ là Ciara ra mở cửa rồi. – Declan nói, giọng lúng túng. Rõ rang cậu ta nói dối.
Holly giận dữ bước vào.
Declan nhún vai tỏ vẻ vô tội:
– Bố, mẹ đã đi ra ngoài.
– Này, cậu đi đâu đấy?
– Về phòng ngủ.
– Không, không được đi. – Holly đanh giọng lại. – Cậu phải ngồi đây với chị. – Holly vỗ vỗ vào thành ghế. – Chúng ta sẽ cùng trò chuyện về “Những cô gái và thành phố về đêm”
– Ừm.. – Declan rên rỉ. – Chúng ta phải nói chuyện ngay bây giờ sao? Em thật sự mệt, rất mệt. – Cậu đưa hai nắm tay lên dụi mắt.
Declan chậm rãi lê bước đến chiếc trường kỷ, ngồi phịch xuống. Holly ngồi nhích lại phía gần cậu em.
– Thôi nào, Declan.- Holly hạ giọng. – Chị chỉ muốn biết tại sao em lại muốn làm 1 bộ phim về tụi chị.
– Chị đã biết trước điều đó mà. – cậu biện hộ.
– Một bộ phim tư liệu về những gì diễn ra nơi các câu lạc bộ về đêm! – Holly giận dữ cao giọng.
– Và đúng như thế đấy chứ. – Declan cười.
– Ôi, cậu nghĩ cậu là kẻ khôn ngoan chết chiệt đến thế à. – Holly đáp trả. Nàng từ từ thở nhẹ ra để ngăn mình nổi giận với Declan ..- Thôi được rồi, Declan..- Nàng nhẹ nhàng nói. – Em không nghĩ chị đã có nhiều chuyện để lo rồi hay sao? Và em cũng kô thèm hỏi ý kiến của chị? Dù có chết chị cũng không thể hiểu tại sao em lại làm thế!
Declan ngồi lại ngay ngắn.
– Em biết, Holly. Em biết là chị vừa phải trải qua những cơn ác mộng và em cứ nghĩ em làm như thế là để chị vui hơn. Em không hề nói dối khi bảo rằng em đang làm một bộ phim về các câu lạc bộ, bởi vì đó là những gì thực sự em định làm… Em không biết bộ phim lại đoạt giải, thật đấy. – Cậu nói, đôi mắt mở to thành thật nhìn Holly.- không một ai biết trước, ngay cả các giáo viên của em! Làm sao em có thể từ chối khi họ trao giải cho em.
Holly không nói được lời nào.
– Em cứ nghĩ chị sẽ rất thích. – Declan mỉm cười. – Em đã nói Ciara cùng em xem trước bộ phim này, và ngay cả chị ấy cũng bảo nhất định chị sẽ thích. Em xin lỗi nếu đã làm chị thất vọng. – Cậu lí nhí.
– Declan , có phải em vừa nói Ciara biết chuyện này trước rồi đúng không?
Declan im bặt, cậu biết mình vừa châm ngòi cho cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba.
– Ôi, Holly, đừng nói với chị ấy đấy. Chị ấy sẽ giết em mất! – Declan hoảng hốt thật sự.
Holly đứng phắt dậy và giận dữ đi thẳng lên cầu thang. Nàng gõ mạnh vào cửa phòng Ciara .
– Không được vào! – Ciara từ trong phòng kêu lên.
– Cô thật là rắc rối, Ciara.- Holly đẩy cửa phòng xông vào.
– Em đã nói là không được vào cơ mà. – Ciara kêu to, vẻ chống cự.
Đang định bụng mắng cho Ciara một trận thì bỗng dưng, Holly im bặt. Ciara đang ngồi bệt dưới sàn với cái gì đó trông như một cuốn album, nước mắt ràn rụa.
– Ôi, Ciara, có chuyện gì thế? – Holly dịu dàng hỏi. “Ciara mà rơi nước mắt thì phải vì một chuyện gì rất nghiêm trọng đây” – nàng nghĩ.
– Không có gì. – Ciara nói, đóng sập cuốn album lại và quẳng nó xuống giường. Dường như cô bối rối khi bị người khác nhìn thấy mình đang khóc.
– Có chuyện gì đó, đúng không? – Holly nói, ngồi xuống cạnh Ciara, Nàng chưa biết phải cư xử thế nào với Ciara vào những lúc như thế này. Cứ như nàng và Ciara đang đổi vai cho nhau. Từ những ngày còn bé, Holly luôn là người mau nước mắt và cô em Ciara luôn được xem là người mạnh mẽ.
– Em không sao mà. – Ciara cáu kỉnh.
– Thôi được rồi. – Holly nói, nhìn quanh căn phòng. – Nhưng nếu có điều gì đó làm em buồn, em có thể nói với chị. Vậy nhé.
Ciara không nhìn Holly mà chỉ khẽ gật đầu. Holly vừa bước ra cửa thì Ciara òa lên khóc nức nở. Nàng vội quay lại, ôm Ciara vào lòng.
– Em có muốn kể chuyện gì không? – nàng lại nhẹ nhàng hỏi. Ciara lí nhí điều gì đó rồi chồm người kéo quyển album từ dưới giường ra.
– Là anh ấy. – Ciara buồn bã nói, chỉ vào bức ảnh chụp cùng với một anh chàng. Trông cô rất khác và trẻ hơn nhiều. Bức ảnh được chụp vào một ngày đẹp trời, hai người đang ngồi trên một chiếc thuyền nhìn ra nhà hát Sydney. Chàng trai nhìn Ciara say đắm, khuôn mặt rạng rỡ. Ciara trông rất hạnh phúc với mái tóc nhuộm vàng – từ trước tới giờ Holly chưa từng nhìn thấy – và nụ cười dịu dàng khác hẳn cái vẻ dữ dằn thường lệ.
– Bạn trai của em đấy sao? – Holly nhẹ nhàng hỏi.
– Đã từng. – Ciara nói, giọng buồn bã. Một giọt nước mắt của cô rơi ngay xuống bức ảnh.
– Có phải là lý do em trở về không? – Nàng lấy tay lau giọt nước mắt trên gương mặt em gái.
Ciara gật đầu:
– Bọn em đã cãi nhau.
– Anh ta có … – Holly cố chọn lời lẽ thích hợp. – Anh ta không làm tổn thương em chứ?
Ciara lắc đầu.
– Không. – cô lắp bắp. – Chỉ là cãi nhau vì một việc hết sức ngớ ngẩn thôi. Em nói em sẽ rời bỏ anh ấy và anh ấy nói anh ấy sẽ rất vui… – cô im bặt và bắt đầu thút thít trở lại.
Holly xoa xoa lưng Ciara như vỗ về một đứa trẻ.
– Từ hôm đó đến giờ anh ta có gọi cho em không?
– Không, và em đã về nhà được hai tháng rồi, Holly . – Ciara ngước nhìn chị với đôi mắt buồn vời vợi.
Holly cũng cảm thấy như muốn khóc. Nàng cố mỉm cười động viên em gái:
– Vậy em có nghĩ anh ta không phải là người em cần không?
Ciara vẫn nức nở:
– Nhưng em yêu Mathew, Holly, và đó chỉ là một cuộc cãi vã vớ vẩn. Em mua vé quay về chỉ vì em đang giận. em không nghĩ anh ấy sẽ để em ra đi…
Cánh cửa sổ phòng Ciara mở toang. Holly nghe những âm thanh quen thuộc của tiếng sóng vỗ và tiếng cười đùa từ bãi biển vọng vào. Holly và Ciara đã cùng lớn lên bên nhau trong căn phòng này, nàng cảm thấy thật dễ chịu khi được trở lại với những âm thanh quen thuộc ấy.
Ciara bắt đầu bình tĩnh trở lại:
– Xin lỗi Hol.
– Em không cần phải thế. – Holly nói, nắm lấy bàn tay Ciara . – Đáng lẽ em nên nói ra tất cả khi trở về thay vì cứ giữ mãi trong long.
– Nhưng chuyện của em có đáng gì so với chuyện của chị. Em còn cảm thấy mình ngu ngốc khi khóc vì chuyện này nữa. – Cô lau khô nước mắt, tự trách mình.
– Ciara, đây đúng là một chuyện lớn đấy. Mất đi người mình yêu thương luôn là nỗi đau lớn, không kể người đó còn sống hay… – Nàng không thể nói hết được câu. – Dĩ nhiên em có thể kể cho chị nghe bất cứ chuyện gì khác nữa.
– Chị đã rất can đảm Holly. Nếu là em, chắc em không biết phải làm gì. Lại còn ở đây khóc vì một người bạn trai chỉ mới quen có vài tháng.
– Chị ư? Can đảm ư? – Holly cười. – Ước gì chị có được sự can đảm.
– Chị rất can đảm mà! – Ciara nhấn mạnh. – Mọi người cũng đều nói thế. Chị đã luôn can đảm vượt qua tất cả. Nếu là em, có lẽ em.. Dù sao chị vẫn ổn, đúng thế không? – Ciara lo lắng quan sát Holly.
Holly nhìn xuống tay và mân mê chiếc nhẫn cưới.
– Có ổn không ư? – Holly lặp lại. Nàng nhìn những con búp bê và gấu bông trên kệ . – Chị cũng đang luẩn quẩn với rất nhiều thứ, Ciara. – Holly giải thích. – Vẫn tiếp tục mệt mỏi. Đôi khi chị thấy buồn rồi lại thấy hạnh phúc, có lúc chị thấy mình may mắn, rồi lại thấy mình bất hạnh. Trong chị có đến hàng triệu cảm giác và suy nghĩ khác nhau trong một ngày. Nhưng chị nghĩ “cảm thấy ổn” cũng là một trong hàng triệu cảm giác ấy. – nàng nhìn em gái và nở một nụ cười buồn.
– Và cả sự can đảm nữa. – Ciara khẳng địnhlại. – Và sự bình tĩnh, lí trí. Và cả khả năng sắp xếp cuộc sống nữa.
Holly lắc đầu:
– Không, Ciara, chị không can đảm chút nào. Em mới là người can đảm. Em lúc nào cũng can đảm.
Họ ngồi im lặng bên nhau, nghe tiếng sóng biển, tiếng cười nói bên ngoài vọng vào.
– À, lúc nãy hình như chị định nói gì với em phải không? – Ciara đột nhiên hỏi, làm bộ như không biết gì.
Holly bấy giờ mới phì cười, Ciara rất biết tận dụng cơ hội.
– Không, thôi quên chuyện đó đi, chẳng có gì đâu. – Holly trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn ra bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ.