Chủ nhật hôm đó, Richard cùng bọn trẻ ghé qua thăm nàng. Hai đứa trẻ chơi trong vườn, còn Holly và Richard đứng hóng mát ngoài hàng hiên, ngắm nhìn chúng chơi đùa.
– Trông chúng rất vui, Richard ạ. – Holly mỉm cười nói với anh trai.
– Đúng thế, em ạ! – anh cũng mỉm cười. – Anh muốn bọn trẻ cảm thấy mọi thứ vấn bình thường. Chúng thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra và cũng thật khó để giải thích cho chúng hiểu.
– Anh đã nói với chúng thế nào?
– À, rằng bố và mẹ không yêu nhau nữa và rằng anh chuyển đi nơi khác sống để mọi người có thể hạnh phúc hơn.
– Và chúng kô hỏi gì thêm sao?
Anh trai của nàng khẽ gật đầu.
– Timothy thì kô sao, nhưng Emily thì lo lắng sợ bố mẹ kô yêu nó nữa và như vậy thì nó kô đc ở cùng bố mẹ nữa. – Anh nhìn sang Holly, đôi mắt rất buồn.
Nàng không thể tin được là nàng có thể ngồi nói chuyện hàng giờ như thế này với Richard. Thời gian gần đây, anh dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Cũng có thể chính Holly mới là người thay đổi, nàng dành cho anh nhiều sự cảm thông hơn, và dễ tha thứ cho những nhận xét nhỏ nhặt, đôi lúc vặt vãnh của Richard, vì nàng hiểu đó là thói quen của anh trai mình. Và điều quantrong nhất là giờ đây, Holly và Richard đang có những điểm chung. Cả hai đều hiểu thế nào là cô đơn và kô mấy tin tưởng vào chính bản thân mình.
– Mọi chuyện ở nhà bố mẹ thế nào rồi?
– Tốt cả em ạ!
– Ciara có làm phiền anh không? – nàng hỏi như có ý muốn bảo vệ anh trai mình khỏi cô em gái quá quắt. Nàng cảm thấy nàng cần phải bảo vệ cho Richard. Sự bảo vệ ấy cho nàng cơ hội giúp và hiều Richard nhiều hơn. Nó cũng mang lại cho nàng sức mạnh.
– Ciara thì… – anh mỉm cười, – Anh và nó thường không cùng quan điểm với nhau.
– À, thế thì em cũng không lo lắng về chuyện này lắm đâu. Hầu như chẳng ai cùng quan điểm với nó cả đâu anh ạ.
– Anh nghĩ anh cũng có những lúc như thế,- anh nhún vai, – Mặc dù anh chắc rằng em đã nghĩ anh chẳng bao giờ biết sống với thế giới của riêng mình.
– À.. không ai giống ai cả, Richard. Ciara thì hơi lập dị 1 chút. Declan là 1 kẻ mơ mộng. Jack là 1 người hay pha trò, còn em thì… em cũng không biết mình là người như thế nào nữa. Nhưng anh thì lúc nào cũng là người kiểm soát tất cả mọi thứ. Thẳng thắn và nghiêm túc. Tất nhiên điều đó kô hẳn là xấu, chỉ là tính tình của mỗi người mà thôi.
– Em là 1 người chin chắn và biết suy nghĩ cho người khác. – Richard nói sau1 hồi im lặng.
– Anh nói sao cơ? – Holly hỏi lại và cảm thấy hơi bối rối
– Anh luôn cho rằng em là người thận trọng và biết suy nghĩ. – Anh lặp lại
Holly hoài nghi:
– Em không nghĩ thế đâu, Richard. EM và Jack lúc nào cũng trêu anh…
– Em không tệ đâu, Holly.- Anh nhìn Holly cười thật hiền. – dù sao mỗi tính cách ấy cũng là lý do để chúng ta nên có anh chị em. Chúng tạo nên nền tẳng cho cuộc sống này, làm cho chúng ta cứng rắn thêm và được sống một cuộc sống không quá đơn điệu. Thật ra anh cũng là 1 lão anh cả hay ra vẻ nữa cơ mà.
– Em là 1 người chín chắn và biết suy nghĩ cho người khác. – Richard nói sau một hồi im lặng.
– Anh nói sao cơ? – Holly hỏi lại và cảm thấy hơi bối rối
– Anh luôn cho rằng em là người thận trọng và biết suy nghĩ. – Anh lặp lại
Holly hoài nghi:
– Em luôn xem Jack là người lý tưởng. Lúc nào em cũng luôn theo sau Jack và làm đúng những gì cậu ấy bảo. – anh bắt đầu cười. – Hồi còn nhỏ, anh từng nghe cậu ấy bảo em nói điều gì đó với anh, và thế là ngay lập tức em chạy vào phòng anh, mặt trắng bệch vì sợ hãi, nói thật nhanh rồi chạy về.
– Nhưng rồi lúc nào em cũng quay trở lại. – Richard nói tiếp. – em rón rén vào phòng nhìn anh làm việc, và anh biết đó là cách xin lỗi của em. – anh nhìn Holly mỉm cười. – điều này chứng tỏ em kô phải người vô tâm. Không một anh chị em nào trong nhà chúng ta có cách suy nghĩ giống em, ngay cả anh cũng thế. Em là người duy nhất, luôn là người rất nhạy cảm.
Thật sự, Jack là niềm vui, là sự tuyệt vời, là anhtrai to khỏe, đẹp trai của nàng, người có vô số bạn bè và nàng từng xin anh Jack cho nàng được chơi cùng họ. Nếu bây giờ anh Jack gọi đến rủ nàng đi chơi, nàng sẽ bỏ mọi thứ để đi ngay lập tức. Đáng ngạc nhiên thay, bây giờ Holly mới nhận ra điều đó, nhờ Richard. Phải chăng Holly đã đặt Jack lên 1 vị trí quá cao mà nàng kô hề biết? Holly nhận ra rằng nàng luôn tự tìm cho anh 1 cái cớ thích hợp, mỗi khi anh hứa điều gì đó với nàng nhưng lại không thực hiên.
Còn Richard, gần đây anh đã cố gắng mang đến cho Holly những điều mới mẻ, anh đã làm nàng phải suy nghĩ rất nhiều.
Ngày hôm sau, Holly đã nhảy cẫng lên vì 1 tin nhắn. Nàng ấn lại chiếc nút đỏ để nghe đi nghe lại đến cả chục lần.
“Chào, Holly,”, một giọng nói ồm ồm đặc biệt nhưng nghe rất quen vang lên. “Tôi là chris Feeney của tạp chí Thời Đại Mới. Tôi gọi đến để thôgn báo với cô rằng cô đã thể hiện1 cách ấn tượng trong cuộc phỏng vấn ngày hôm nọ. ừm..”ông ngừng lại 1 chút, “thật ra tôi không thường để lại tin nhắn như thế này, nhưng tôi chắc là cô sẽ rất vui khi biết tôi đã quyết định chào đón cô đến với công ty chúng tôi. Tôi muốn cô bắt đầu công việc càng sớm càng tốt, vì thế hãy gọi cho tôi bất cứ khi nào cô muốn, nếu cô nhận lấy cơ hội này. Và chúng ta sẽ thảo luận thêm. Tạm biệt!”
Holly cứ lăn qua lăn lại trên giường, trong lòng lâng lâng 1 niềm vui khôn tả. Nàng đã bắn hạ được mặt trăng… và bây giờ nàng đã hạ cánh an toàn.
*
Tòa nhà Georgian cao chót vót. Đó là ngày đầu tiên Holly đi làm và nàng cảm thấy trong lòng thật háo hức. Đêm qua, Holly ngủ rất ít vì căng thẳng và hồi hộp. Holly đã gọi đến cho Chris ngay sau đó, rồi nàng gọi cho gia đình và bạn bè để cùng chia sẻ niềm vui này. Sáng nay, ngay trước lúc rời khỏi nhà, Holly nhận được một bó hoa rất đẹp của bố mẹ gửi đến để chúc nàng “một ngày đầu tiên may mắn.”
Vậy mà, khi ngồi ăn bữa sáng, nàng lại cảm thấy buồn, Gerry không ở bên cạnh nàng nữa rồi. Lấy ai…? Người ta thường tổ chức một bữa tiệc nhỏ mỗi khi ai đó bắt đầu một công việc mới. Với Gerry, ít nhất anh cũng đánh thức nàng dậy với bữa ăn sáng anh mang tới tận giường, rồi anh sẽ gói theo cho nàng nào là bánh sandwich, phô mai, dăm bông, một trái táo đỏ to và một thanh socola thật lớn. Rồi chàng sẽ lái xe chở nàng đến chỗ làm việc, gọi cho nàng để cùng dùng bữa trưa và hỏi xem nàng có bị ai bắt nạt không, có được đối xử tử tế hay không, và đến chiều thì chàng đến đón nàng về nhà. Rồi cả hai sẽ cùng ngồi vào dùng bữa tối, chàng sẽ lắng nghe và cười khi Holly mô tả tất cả các nhân vật khác nhau trong công ty, và một lần nữa lại càu nhàu rằng nàng rất ghét chỗ làm này. Tất nhiên, tất cả chỉ diễn ra trong ngày đầu tiên Holly bắt đầu một công việc mới mà thôi. Còn lại, họ sẽ ngủ dậy thật trễ, vội vàng uống 1 tách cà phê hay sữa nóng rồi hôn tạm biệt, hai người sẽ rẽ hai hướng khác nhau. Giá như Holly biết thời gian bên nhau của vợ chồng nàng quá ngắn ngủi như thế …
*
– Chào, Holly. – cô gái cười thật tươi và bắt tay Holly. – Chào mừng chị gia nhập đại gia đình chúng tôi trog một văn phòng khiêm tốn như thế này.
Cô gái dẫn Holly đi 1 vòng và hướng dẫn mọi thứ trong phòng. Holly cảm thấy thích người phụ nữ này ngay từ lần đầu nàng gặp hôm phỏng vấn. Trông cô ấy có vẻ cùng tuổi với nàng, cô có mái tóc dài vàng óng và 1 gương mặt dường như lúc nào cũng mỉm cười.
– À, còn tôi là Alice. Tôi làm việc ở khu lễ tân, như cô biết rồi đấy. Tôi sẽ dẫn cô đến chỗ ông chủ ngay đây. Ông ấy đang đợi cô.
– Chúa ơi, tôi đến muộn có phải không? – Holly lo lắng hỏi. Thật ra, nàng đã rời nhà rất sớm để không bị kẹt xe.
– Không, không muộn đâu. – Alice nói và dẫn cô tới văn phòng của ông Feeney. – À, nhân tiện chị cùng buộc mình phải đến sớm và về muộn chỉ vì những người ở đây hay làm thế. Tôi nghĩ cuộc sống thực sự của Chris là ở trong văn phòng của ông ấy, vì thế cô kô phải cạnh tranh với ông ấy đâu. – cô mỉm cười ý nhị. – Ông ấy kô phải là người bình thường. – Cô cố ý nói thật to trong khi đưa tay gõ cửa phòng Chris.
– Ai không bình thường? – Chris đằng hắng, giọng vẫn ồm ồm.
– Ông đấy. – Alice mỉm cười và đóng cửa phòng lại khi Holly đã bước vào văn phòng.
– Cô có thấy nhân viên của tôi đối xử với tôi thế nào kô? – Chris tươi cười, bắt tay Holly. Holly cảm thấy như mình đang được nhiệt tình chào đón. Bầu kô khí làm việc thật tuyệt, ít nhất là từ cảm nhận ban đầu của nàng.
– Cảm ơn ông vì đã cho tôi một cơ hội, ông Feeney. – Holly nói mà lòng tràn ngập sự cảm kích.
– Cô có thể gọi tôi là Chris, và kô cần phải cảm ơn đâu nhé. Còn bây giờ, cô hãy theo tôi.
Ông dẫn Holly vào hội trường chính. Trên tường treo đầy những ảnh bìa của tạp chí Thời Đại Mới được xuất bản trong suốt hai mươi năm qua. Sau đó là màn chào hỏi mọi người.
– Bên trong này là phòng làm việc của cô. – ông mở cánh cửa để Holly bước vào trước.
Căn phòng vừa đủ rộng để đặt chiếc bàn làm việc và chiếc tủ. Một chiếc máy vi tính đặt trên bàn với hàng đống giấy tờ bên cạnh. Đối diện với bàn làm việc là một chiếc tủ nhỏ chật ních những cuốn sách dày mỏng khác nhau và những tờ tạp chí cũ. Bên ngoài trời đang rất lạnh, gió thổi liên hồi, nhưng căn phòng mang lại cho người ta một cảm giác ấm áp vá sáng sủa. Holly biết rằng nàng sẽ làm được khối chuyện trong một căn phòng như thế này.
– Thật là hoàn hảo. – Holly nói với ông Chris, dặt chiếc cặp của mình xuống bàn và đưa mắt nhìn quanh.
– Tốt. – Ông Chris nói. – Anh chàng làm việc trước đây là một người rất ngắn nắp. Những chồng tài kiệu đặt ở kia sẽ cho cô biết chính xác tất cả những việc cô cần phải làm. Nếu có vấn đề gì hay bất cứ câu hỏi nào, cứ đến gặp tôi. Tôi ở ngay phòng bên cạnh. – ôgn nói và gõ gõ vào bức tường ngăn giữa hai căn phòng.
– Còn bây giờ, tôi sẽ kô mong 1 phép màu từ nơi cô đâu, vì tôi biết lĩnh vực này còn rất mới lạ với cô, cho nên tôi mong cô sẽ hỏi tôi thật nhiều. Số xuất bản tiếp theo của chúng ta sẽ ra vào ngày đầu tiên của tháng.
Holly mở tròn mắt, nàng chỉ còn hai tuần lễ để hoàn thành nhiệm vụ cho cuốn tạp chí.
– Đừng lo, – ông Chris mỉm cười lần nữa. – tôi muốn cô tập trung vào số xuất bản của tháng mười một. Hãy làm quen với phần trình bày của tờ tạp chí trước. Đây là một việc rất khó và có thể là quá nhiều cho một người, nhưng nếu chúng ta biết sắp xếp thì mọi việc sẽ trôi chảy cả thôi. Cần gì, cô cứ hỏi Alice. Cô ấy có nhiệm vụ giúp đỡ mọi người ở đây. – ông dừng lại và nhìn quanh căn phòng. – tất cả là như vậy. Cô có muốn hỏi gì thêm không?
Holly lắc đầu.
– Không, tôi nghĩ tôi có thể bắt đầu được rồi.
– Vậy được, tôi sẽ để cô lại với công việc. – ông quay lưng bước đi. Trước khi khép cửa, ông nói thêm, – Holly, tôi tuyển cô vì tôi tin cô là một người phụ nữ rất có nghị lực.
Holly khẽ gật đầu.
– Tôi luôn biết cách nhìn người, và tôi chưa bao giờ sai trong việc này cả, hãy tin tôi và làm việc tốt nhé. – ông Chris nở nụ cười động viên Holly và nhẹ đóng cửa lại.
Holly ngồi vào bàn, nàng háo hức được sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy ngay lập tức. Đây là công việc mà nàng cảm thấy thích nhất từ trước đến nay, và nghe Chris nói qua, nàng cũng có thể hình dung ra được rằng rồi đây nàng sẽ hết sức bận rộn. Nhưng nàng lại thấy vui. Nàng cần phải để đầu óc mình bận rộn. nàng mở các xấp tài liệu và bắt đầu làm việc.
Tương lai còn ở phía trước.
*
Ngày Ciara rời gia đình để cùng Mathew quay trở lại Úc rồi cùng đến. Ở gần nhau, anh chị em hay cãi cọ, cắng đắng nhau là thế, vậy mà khi chiatay, tất cả họ lại bịn rịn không muốn rời.
– Con gái, lần này nhớ liên lạc thường xuyên hơn với mọi người nhé. – bà Elizabeth dặn dò Ciara khi bà ôm con gái vào lòng và hôn tạm biệt.
– Vâng, dĩ nhiên mà mẹ. Ôi, mẹ đừng khóc, nếu kô con cũng sẽ khóc đấy.
Holly cũng rơm rớm nước mắt. Ciara đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho nàng trong những tháng vừa qua. Và thật sự, cuộc sống của nàng cũng đã khá hơn đôi chút. Nàng sẽ nhớ em gái mình rất nhiều, nhưng Holly hiểu rằng Ciara cần phải đi để được ở bên cạnh Mathew. Cậu ta là một chàng trai dễ thương và Holly thấy vui vì em gái mình được hạnh phúc.
– Hãy chăm sóc Ciara bé bỏng hộ chị. – Holly nhón chân ôm hôn anh chàng Mathew cao to, nói khẽ.
– Đừng lo, cô ấy sẽ được chăm sóc một cách chu đáo chị ạ. – Mathew mỉm cười.
– Sẽ không làm nó buồn chứ? – ông Frank vỗ lưng Mathew và mỉm cười.
Mathew cũng đủ thông minh hiểu rằng đó cũng còn là lời cảnh cáo.
– Tạm biệt, Richard. – Ciara nói và ôm hôn anh trai mình. – Anh hãy tránh xa người phụ nữ xấu xa Meredith ấy ra nhé. Cô ta kô xứng với anh đâu. – Ciara quay sang Declan. – Cậu có thể ghé qua chỗ chị bất cứ khi nào cậu thích, Dec, có thể là khi cậu làm một bộ phim hay… cái gì đó về chị. – Ciara nói một cách nghiêm túc và ôm chầm lấy Declan.
– Jack, chăm sóc chị gái yêu quý giùm em nhé. – Ciara nói và mỉm cười với Holly. – Ôi, em sẽ nhớ chị lắm. – Ciara nói thêm, giọng buồn bã và ôm Holly thật chặt.
– Chị cũng thế. – giọng Holly run run.
– Thôi thôi, em đi đây, trước khi tất cả mọi gương mặt buồn rầu ở đây làm em khóc. – Ciara nói, cố tỏ ra vẻ hạnh phúc.
– Con đừng chơi ba cái trò nhay nhót với dây thừng nữa, Ciara. Những trò như thế nguy hiểm lắm. – Ông Frank lo lắng dặn dò đứa con gái ham mê cảm giác mạnh của mình.
– Không phải là nhảy dây thừng mà là nhảy Bungee bố à! – Ciara cười và hôn lên má ông, rồi hôn tạm biệt bà Elizabeth. – Đừng lo cho con, rồi con sẽ tìm được trò gì đó mới mẻ hơn để thử nữa mà. – Ciara nháy mắt tinh nghịch.
Mọi người vẫy tay nhìn theo Ciara và Mathew cho đến khi mái tóc hồng của Ciara khuất dần trong đám đông.
– Thôi nào, – bà Elizabeth quệt hàng nước mắt, – tại sao tất cả những đứa con còn lại của mẹ kô cùng về nhà và chúng ta sẽ cùng ăn trưa nhỉ?
– Anh sẽ để em đi cùng Richard nhé. – Jack nói khéo với Holly và anh nhanh chóng hòa cùng những người còn lại, để mặc Holly và Richard tụt lại phía sau.
– Thế nào, tuần làm việc đầu tiên của con thế nào hả con gái? – Bà Elizabeth hỏi Holly khi tất cả đã ngồi quanh bàn ăn.
– ồ, con rất thích công việc đó mẹ ạ. – Nàng đáp, ánh mắt sáng lên niềm vui. – Công việc này thú vị và đòi hỏi cao hơn rất nhiều so với những việc mà con đã làm trước đây, và mọi người thì hết sức thân thiện. Môi trường làm việc rất tốt ạ.
– ừm, đó là điều quan trọng nhất đúng kô? – Ông Frank nói vẻ rất hài lòng. – Ông chủ của con thế nào?
– Ông ấy là một người đáng kính. Ông ấy làm con nghĩ đến bố. Con rất quý ông ấy bố ạ.
– Năm nay em có định làm phim gì khác không? – Jack quay sang hỏi Declan.
– Vâng, có, phim về những người vô gia cư. – Declan nói khi miệng vẫn còn đầy thức ăn.
– Dec, – Bà Elizabeth khụt khịt mũi, – đừng nói chuyện trong khi miệng đang ngai nhồm nhoàm thế chứ, lớn rồi mà còn…
– Con nói là con đang định làm gì, con trai? – ông Frank hỏi, cố tránh một cuộc lời qua tiếng lại.
– Con sẽ làm một bộ phim nói về những người vô gia cư ạ.
– ồ, thế à, rất tốt. – ông khích lệ con trai.
– Cậu định mượn ai trong gia đình ta để làm diễn viên trong lần này vậy? Richard ư? – Jack hỏi một cách ẩn ý.
Holly đặt mạnh chiếc nĩa xuống bàn.
– Đó không phải là chuyện để đùa đâu ông anh. – Declan nói vẻ nghiêm túc, làm cả Holly cũng thấy ngạc nhiên.
– Chúa ơi, sao dạo này mọi người khó khăn thế? – Jack vờ vịt. – chỉ là đùa thôi mà.
– Không có gì đáng đùa ở đây cả. – bà Elizabeth nghiêm nghị.
Holly nhìn Richard, anh đang im lặng ngồi ăn phía cuối bàn. Holly thấy thương anh mình quá. Anh kô đáng phải nghe những câu nói như thế, và hoặc là Jack đã cư xử thiếu tế nhị quá mức, hoặc là mọi chuyện vẫn luôn như thế, và chắc là Holly đã vô cùng ngốc nghếch khi trước đây, nàng luôn cảm thấy câu nói cảu Jack cũng đáng buồn cười.
– Xin lỗi, Richard, em chỉ đùa thôi. – jack nói.
– Được rồi, kô có gì đâu Jack.
– Vậy anh đã tìm được việc làm chưa?
– Chưa, vãn chưa.
– Thật là đáng tiếc. – Jack nói cộc lốc, và Holly liếc sang nhìn Jack. Có chuyện quái gì xảy ra với Jack vậy nhỉ?
– Ôi, Jack. – Holly thở dài và tiếp tục thái miếng lườn gà. – anh làm ơn thôi đi, có được không?
Jack uống hết cốc bia và quay sang nhìn chằm chằm cô em gái mình.