Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quyền Lực Thứ Tư

Chương 35

Tác giả: Jeffrey Archer

Báo

NEW YORK TRIBUNE

Ngày 4 tháng Hai, 1991

ĐỀ NGHỊ CỦA ĐẠI ÚY DICK

“Armstrong đã đặt giá 2 tỷ đô la mua hãng Multi Media,” Townsend nói.

“Cái gì? Điều đó giống như một nhà chính trị tuyên bố chiến tranh khi ông ta không muốn mọi người nhận ra những vấn đề tồi tệ của mình ở nhà,” Tom nói.

“Có thể. Nhưng cũng giống như những nhà chính trị ấy, nếu thắng, ông ta có thể thu xếp được những vấn đề riêng tư đó.”

“Tôi không tin. Sau khi xem qua các số liệu cuối tuần, nếu ông ta trả 2 tỷ đô la, nó rất dễ kết thúc bằng một thảm họa nữa.”

“Multi Media có giá hơn hai tỷ nhiều,” Townsend nói. “Nó sở hữu 14 tờ báo từ Maine đến Mexico, 9 đài truyền hình và TV News, một tạp chí lớn nhất thế giới. Chỉ riêng nó năm ngoái đã quay vòng gần một tỷ đô la tiền vốn, và công ty đã công bố tổng mức lợi nhuận là hơn 100 triệu đô la. Đó là cả một núi tiền.”

“Với cái đó, Sinclair sẽ mong được tặng cả ngọn Everest khi từ chức,” Tom nói. “Tôi không hiểu làm sao Armstrong có thể hy vọng tạo ra khoản lợi nhuận 2 tỷ đô la, nhất là nếu ông ta phải vay nợ để có nó.”

“Đơn giản là bằng cách đẻ ra nhiều tiền hơn.” Townsend nói. “Trong nhiều năm Multi Media được đặt trong chế độ lái tự động. Để mở đầu, có lẽ tôi sẽ bán bớt một số công ty con không còn sinh lãi và đầu tư cho những công ty khác sinh lợi nhiều hơn. Song những cố gắng của tôi chủ yếu sẽ tập trung vào việc xây dựng mảng truyền thông, một mảng chưa bao giờ được khai thác đúng đắn, sử dụng vốn quay vòng và lợi nhuận từ các tờ báo và tạp chí để tài trợ cho toàn bộ quá trình này.”

“Nhưng lúc này ông còn nhiều việc phải lo hơn là dính dáng đến một cuộc mua bán nữa,” Tom nói. “Ông chỉ vừa mới dàn xếp xong cuộc đình công ở New York Stars, và đừng quên là ngân hàng đã đề ra một giai đoạn hợp nhất.”

“Anh biết tôi nghĩ gì về những chủ ngân hàng,” Townsend nói, “Globe, Star và tất cả các mối quan tâm ở Úc của tôi hiện là lợi nhuận, và có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội như thế này một lần nữa. Chắc chắn anh có thể thấy điều đó, cho dù các ngân hàng không thấy.”

Tom im lặng một lát. Ông thừa nhận nỗ lực và sự đổi mới của Townsend, nhưng Multi Media sẽ làm cho mọi nỗ lực trước kia của họ trở nên nhỏ bé. Và mặc dù đã rất cố gắng, ông vẫn không thể tô điểm thêm cho những số liệu. “Chỉ có một cách duy nhất để tôi có thể tìm hiểu việc này,” cuối cùng ông nói.

“Cách gì?” Townsend hỏi.

“Bằng cách đề nghị cho ông ta những cổ phiếu mà ông ta thích hơn – chuyển đổi cổ phần của ta cho ông ta.”

“Nhưng đó sẽ đơn giản chỉ là một sự trao đổi. Ông ấy sẽ không bao giờ đồng ý đâu, nhất là nếu Armstrong đã đưa cho ông ấy 2 tỷ đô la tiền mặt.”

“Nếu hắn có, có Chúa biết hắn lấy khoản tiền đó từ đâu,” Tom nói. “Tại sao tôi không có vài lời với các luật sư của họ và xem xem tôi có thể tìm hiểu được là Armstrong có thật sự đề nghị trả bằng tiền mặt hay không?”

“Đừng. Đó không phải là cách đúng. Đừng quên là Sinclair sở hữu toàn bộ công ty của ông ta, vì vậy phải rất tình cảm khi giao dịch với ông ấy. Đó là điều Armstrong vẫn làm.”

“Nhưng đó không phải là phong cách của ông.”

“Tôi biết. Nhưng gần đây đôi khi tôi cũng có thể giao dịch với bất cứ người nào sở hữu công ty của họ.”

Tom nhún vai. “Vậy ông biết gì về Sinclair?”

“Ông ta đã 70 tuổi,” Townsend nói. “Đó là lý do tại sao ông ta nghỉ hưu. Trong cuộc đời mình ông ta đã xây dựng nên tập đoàn truyền thông tư nhân thành công nhất thế giới. Ông ta đã làm đại sứ ở triều đình Nữ hoàng Anh khi ông bạn Nixon của ông ta làm Tổng thống, và ông ta dành thời gian rảnh rỗi cho bộ sưu tập tư nhân tranh của trường phái ấn tượng tuyệt vời nhất không thuộc bảo tàng quốc gia. Ông ta cũng là chủ tịch của một quỹ từ thiện đặc biệt chú trọng đến giáo dục, và đôi khi ông ta cũng tìm được thời gian để chơi golf.”

“Tốt. Vậy ông hình dung Sinclair biết gì về ông?”

“Rằng tôi là người gốc Úc, đang điều hành một công ty truyền thông lớn thứ hai thế giới, thích tranh từ Nơlan tới Renoir và không chơi golf.”

“Vậy ông định làm thế nào để tiếp cận được ông ta?”

“Dẹp những chuyện nhảm nhí, gọi điện thẳng tới cho ông ta và đưa ra mức giá. Bằng cách này ít nhất tôi cũng đỡ tốn nhiều năm băn khoăn không biết liệu mình có giành được nó không.” Townsend liếc nhìn viên luật sư, nhưng Tom không bình luận gì.

Townsend nhấc điện thoại. “Heather, hãy gọi tới trụ sở chính của Multi Media ở Colorado. Và nếu họ trả lời, hãy nối máy cho tôi tới phòng điều hành.” Ông đặt ống nghe xuống.

“Ông thực sự tin là Armstrong đã đặt giá 2 tỷ?” Tom hỏi.

Townsend lưỡng lự một lát. “Tôi tin”.

“Nhưng hắn tìm đâu ra khoản tiền ấy?”

“Như tôi đoán thì ở bất kỳ chỗ nào hắn ta tìm ra tiền để hối lộ công đoàn.”

“Thế ông định đưa ra mức giá bao nhiêu?”

Chiếc máy điện thoại trên bàn đổ chuông trước khi anh kịp trả lời.

“Multi Media phải không?”

“Vâng, thưa ngài,” một giọng miền nam trả lời.

“Tên tôi là Keith Townsend.” anh nói, ” Tôi muốn nói chuyện với ngài Sinclair.”

“Ngài Đại sứ Sinclair có biết ngài chứ?”

“Tôi hy vọng thế,” Townsend nói. “Nếu không thì tôi đã mất thời gian vô ích.”

“Tôi sẽ nối máy cho ngài tới văn phòng của ông ấy.”

Townsend ra hiệu cho viên luật sư rằng nên cùng nghe cuộc nói chuyện. Tom cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn bên cạnh.

“Đây là văn phòng Đại sứ Sinclair,” một giọng miền nam khác vang lên.

“Tôi là Keith Townsend. Tôi hy vọng có thể nói vài lời với ngài Sinclair.”

“Ngài Đại sứ đang ở trang trại, thưa ngài Townsend. Và tôi biết ông ấy phải đến câu lạc bộ thành phố trong buổi chơi golf hằng tuần kéo dài 20 phút. Vì vậy tôi sẽ xem xem liệu có liên hệ được trước khi ông ấy rời đi không.”

Tom đặt ngón tay lên môi và nói khẽ, “Hãy gọi ông ấy là ngài Đại sứ. Rõ ràng là tất cả mọi người vẫn gọi ông ta như vậy.”

Townsend gật đầu khi đầu dây bên kia có tiếng nói, “Xin chào, ngài Townsend. Tôi là Henry Sinclair. Tôi có thể giúp gì được cho ngài?”

“Chào ngài Đại sứ,” Townsend nói, cố giữ bình tĩnh. “Tôi muốn nói đôi điều với đích thân ngài tới mức không muốn phí thời gian trao đổi qua các luật sư.”

“Đừng con cà con kê nữa,” Sinclair nói. “Vậy ông muốn nói với tôi chuyện gì, ông Townsend?”

Trong một thoáng Townsend thầm ước giá như ông dành thêm một chút thời gian để bàn bạc với Tom về chiến thuật. “Tôi muốn mua Multi Media,” cuối cùng ông nói, “và liên hệ trực tiếp với ngài có lẽ là hợp lý.”

“Tôi lấy làm cảm kích về điều đó, ông Townsend.” Sinclair nói. “Nhưng ông nên nhớ là ông Armstrong, người mà tôi tin là ông quen biết, đã đề nghị trả cho tôi một mức giá mà tôi khó có thể từ chối.”

“Tôi biết điều đó, thưa ngài Đại sứ,” Townsend vừa nói vừa tự hỏi không biết đề nghị thực sự của Armstrong là bao nhiêu. Ông ngừng lời một lát, không nhìn về phía Tom.

“Liệu tôi có thể hỏi ông đã nghĩ đến con số nào chưa, thưa ông Townsend?” Sinclair nói.

Khi Townsend đáp, Tom suýt để rơi ống nghe xuống sàn.

“Và ông định thanh toán thế nào?” Sinclair hỏi.

“Bằng tiền mặt,” Townsend nói, chưa hề hình dung xem mình sẽ moi đâu ra tiền.

“Nếu ông có thể gom đủ lượng tiền mặt như thế trong vòng 30 ngày, ông Townsend, ông sẽ có một vụ làm ăn. Trong trường hợp đó có lẽ ông sẽ vui lòng yêu cầu luật sư của ông làm việc với luật sư của tôi.”

“Và tên luật sư của ngài…?”

“Hãy tha lỗi cho tôi phải cắt đứt cuộc nói chuyện này, ông Townsend, nhưng tôi phải đi xe mất mười phút, và phải tập mất một giờ.”

“Tất nhiên, thưa ngài Đại sứ,” Townsend nói, yên tâm là Sinclair không thể trông thấy vẻ ngỡ ngàng trên mặt mình. Ông đặt máy xuống và nhìn sang Tom.

“Ông có biết ông vừa làm gì không, Keith?”

“Vụ làm ăn lớn nhất đời tôi,” Townsend đáp.

“Với 3 tỷ đô la, nó có lẽ là vụ cuối cùng.” Tom nói.

oOo

“Tôi sẽ đóng cửa cái tờ báo chết tiệt này,” Armstrong quát và nện nắm đấm xuống bàn.

Russell Critchley đứng sau thân chủ mình một quãng, cảm thấy những từ này có lẽ sẽ mang tính thuyết phục hơn một chút nếu suốt ba tháng qua hằng ngày Sean O’Reilly không phải nghe thấy chúng.

“Nếu làm vậy ông sẽ mất nhiều hơn,” O’Reilly đáp, giọng ông ta bình tĩnh và nhẹ nhàng khi đang đứng đối mặt với Armstrong.

“Ý ông muốn nói gì?” Armstrong la lớn.

“Chỉ là đến lúc ông đưa tờ báo ra bán thì có lẽ nó chẳng còn giá trị gì.”

“Ông dọa tôi có phải không?”

“Tôi cho rằng ông có thể hiểu vấn đề theo cách đó.”

Armstrong đứng lên khỏi ghế, tỳ tay xuống bàn và cúi xuống thấp đến nỗi ông chỉ còn cách mặt người lãnh đạo công đoàn vài phân; Nhưng O’Reilly, thậm chí không chớp mắt. “Ông đòi tôi khoản bồi thường 320 triệu đô la, trong khi chỉ một đêm hôm qua tôi đã tìm thấy 18 người có tên ghi trong bản đăng ký đã nghỉ hưu từ công ty, tất cả số đó đều đã quá mười năm trước?”

“Tôi biết,” O’Reilly nói. “Họ đã gắn bó đến thế với một nơi mà họ không thể vắng mặt.” Anh cố giữ thẳng đầu.

“Với 500 đô la một đêm.” Armstrong quát. “Tôi không hề ngạc nhiên.”

“Đó là lý do tại sao tôi cho ông một lối thoát.” O’Reilly nói.

Armstrong nhăn nhó khi nhìn xuống bảng chấm công mới nhất. “Thế còn về Bugs Bunny, Jimmy Carter và O.J. Simpson, chưa nói đến 48 nhân vật nổi tiếng khác đã ký vào bản từ chối ngày hôm qua? Và tôi sẽ mất một ngón tay nếu không có người nào trong số họ lại không tiêu cả đêm qua để khuấy cà phê và chơi bài poke. Và ông muốn tôi phải đồng ý với tất cả bọn họ, bao gồm cả George Bush, phải được tính vào trong khoản bồi thường trọn gói của ông?”

“Đúng. Đó chỉ là cách chúng tôi giúp ông ấy với những khoản đóng góp vào chiến dịch vận động.”

Armstrong tuyệt vọng nhìn về phía Russell và Peter, hy vọng nhận được sự ủng hộ của họ, nhưng chẳng ai trong hai người nói gì. Ông quay lại phía O’Reilly. “Tôi sẽ cho ông biết quyết định của tôi sau,” ông quát. “Còn bây giờ hãy cuốn xéo khỏi phòng làm việc của tôi.”

“Phải chăng ông vẫn hy vọng đêm nay báo sẽ có mặt trên phố?” O’Reilly hỏi một cách ngây thơ.

“Đó có phải là một lời đe dọa nữa không?” Armstrong hỏi.

“Chắc chắn là thế,” O’Reilly nói. “Vì nếu ông hy vọng như vậy, tôi cho rằng ông nên thu xếp trước khi có sự thay đổi chiều nay vào lúc 5 giờ. Có rất nhiều sự khác biệt đối với người của tôi nếu họ được trả tiền để làm việc hoặc không làm việc.”

“Xéo đi.” Armstrong nhắc lại, to hết mức.

“Dù ông có nói gì đi nữa, thưa ông Armstrong. Ông đang là ông chủ.” Anh ta gật đầu chào Russell và đi ra.

Khi cánh cửa đã đóng lại, Armstrong quay sang Peter. “Bây giờ anh có thể thấy tôi đang đối phó với cái gì. Họ muốn tôi phải làm gì đây?” Anh vẫn quát to.

“Đóng cửa tờ báo.” Russell bình tĩnh nói, “như ông nên làm thế vào ngày đầu tiên của tuần thứ bảy. Tới lúc đó họ sẽ phải thỏa thuận với một giá thấp hơn nhiều.”

“Nhưng nếu tôi làm theo lời khuyên của ông, chúng ta sẽ chẳng còn tờ báo nữa.”

“Và tất cả chúng ta sẽ có một đêm ngon giấc.”

“Nếu ông muốn có một đêm ngon giấc thì ông sẽ có,” Armstrong nói. “Tôi sẽ thỏa thuận. Trong thời gian trước mắt, đây là lối thoát duy nhất. Cuối cùng chúng ta sẽ thắng họ, chắc chắn là thế. O’Reilly sắp đến ngày tận thế rồi. Tôi chắc anh đồng ý với tôi chứ, Peter?”

Peter Wakeham chẳng nói gì cho mãi đến khi Armstrong quay hẳn sang, lúc đó mới gật đầu rất hùng hồn.

“Nhưng ông sẽ tìm đâu ra 320 triệu đô la nữa?” Russell hỏi.

“Đó là việc của tôi,” Armstrong nói.

“Đó cũng là việc của tôi. Tôi sẽ cần tiền khi O’Reilly ký vào bản thỏa thuận nếu không họ sẽ đình công ngay khi ta sắp sửa in số báo tiếp theo.”

“Ông sẽ có tiền,” Armstrong nói.

“Dick, vẫn chưa quá muộn…” Russell nói.

“Hãy thu xếp, và ngay bây giờ,” Armstrong quát.

Russell miễn cưỡng gật đầu khi Armstrong nhấc máy gọi thẳng xuống chỗ Tổng biên tập. “Barney, có một tin tốt lành,” ông huyênh hoang. “Tôi đã thuyết phục được công đoàn rằng họ nên đồng ý với các điều khoản của tôi. Tôi muốn có một câu chuyện trên trang nhất ngày mai nói rằng đó là một chiến thắng. Nhờ trí thông minh và tài lãnh đạo tôi đã làm được điều mà mọi người đều phải bó tay trong quá khứ.”

“Chắc chắn rồi, nếu đó là cái ông muốn, thưa ông chủ. Ông có muốn tôi đăng chi tiết bản thỏa thuận không?”

“Không, không cần bận tâm đến chi tiết. Các điều khoản phức tạp đến mức ngay cả độc giả của Wall Street Journal cũng không hiểu được chúng. Dù sao đi nữa, sẽ chẳng có điểm nào làm công đoàn lúng túng.” ông nói thêm trước khi đặt máy.

“Tốt lắm, Dick.” Peter nói. “Tôi không hề nghi ngờ là cuối cùng ông sẽ thắng.”

“Với một giá đắt,” Armstrong vừa nói vừa mở chiếc ngăn kéo bàn trên cùng.

“Không hoàn toàn là thế, Dick. O’Reilly đã nhượng bộ khi ông đe dọa đóng cửa tò báo. Ông đã điều khiển hắn ta khá tuyệt.”

“Peter, tôi cần ký một số séc.” Arsmtrong nói, “và vì anh là giám đốc thứ hai duy nhất có mặt ở New York lúc này…”

“Tất nhiên.” Peter nói. “Tôi rất sung sướng được góp phần.”

Armstrong đặt lên bàn cuốn séc của quỹ trợ cấp và mở tờ bìa. “Khi nào anh về London?” Ông hỏi khi vẫy Peter ngồi sang ghế của anh.

“Chuyến bay ngày mai.” Peter mỉm cười đáp.

“Vậy thì anh sẽ phải giải thích cho ngài Paul rõ tại sao tôi không tham dự được cuộc họp Hội đồng Quản trị vào thứ Tư, như tôi rất muốn làm vậy. Hãy bảo ông ấy rằng cuối cùng tôi đã thỏa thuận được với công đoàn những điều khoản tuyệt vời, và rằng đến cuộc họp tháng sau chúng ta sẽ được thấy một lượng tiền mặt khả quan.” Ông đặt tay lên vai Peter.

“Rất vui lòng, Dick.” Peter nói. “Vậy ông cần ký bao nhiêu tờ ?”

“Có lẽ tốt nhất là anh nên ký thật nhiều khi còn ở đây.”

“Cả quyển à ?” Peter vừa hỏi vừa vất vả ngồi xuống ghế.

“Đúng thế,” Armstrong đáp và đưa cho Peter chiếc bút. “Với tôi chúng sẽ khá an toàn. Hơn thế, chẳng tờ nào trong số đó có thể rút được tiền nếu tôi không ký thêm vào đó.”

Peter nở một nụ cười căng thẳng vì không vặn được nắp bút. Ông do dự đến khi cảm thấy những ngón tay của Armstrong siết chặt quanh vai anh.

“Chức chủ tịch thường trực của anh sắp có thay đổi trong vài tuần nữa, đúng không?” Armstrong nói.

Peter đã ký được 3 tờ séc đầu tiên.

“Còn Paul Maitland sẽ không ở đó mãi mãi được, anh biết đấy. Cuối cùng, một người nào đó sẽ phải thay ông ta làm chủ tịch.”

Peter tiếp tục ký.

Bình luận