Lời thề kiêng khem tạm thời của Charles chỉ là… tạm thời… và anh với Ellie đã sớm quay lại thói quen của những cặp vợ chồng mới cưới.
Tuy nhiên, họ vẫn có những theo đuổi của riêng mình, một ngày khi Ellie đang ngó nghiêng các tờ báo tài chính, Charles quyết định cưỡi ngựa một vòng quanh điền trang của mình. Thời tiết ấm áp bất ngờ và anh muốn tranh thủ ánh mặt trời trước khi trời trở nên quá lạnh để có thể cưỡi ngựa đi đường dài. Anh muốn đưa Ellie đi cùng mình, nhưng cô không biết cưỡi ngựa và cương quyết từ chối bắt đầu bài học cho đến mùa xuân, khi thời tiết ấm hơn và mặt đất không quá cứng.
“Em chắc chắn sẽ bị ngã dập mông xuống đất rất thường xuyên”, cô giải thích, “Vì thế có lẽ em nên làm thế khi mặt đất khô và mềm hơn”.
Charles bật cười trước ký ức đó khi anh cưỡi con ngựa thiến và thúc nó chạy nước kiệu nhẹ nhàng. Vợ anh chắc chắn có đầu óc thực tế. Đó là một trong những điều anh yêu nhất về cô.
Suy nghĩ về Ellie dường như chiếm rất nhiều trong tâm trí của anh những ngày này. Anh ngày càng xấu hổ hơn về mức độ thường xuyên của việc mọi người khi cứ phải búng ngón tay trước mặt anh bởi vì anh đang nhìn chằm chằm vào khoảng không. Anh không thể làm khác đi được. Tất cả những gì anh phải làm là nghĩ về cô và anh thấy mình mang một nụ cười ngớ ngẩn và thở dài như một tên ngốc.
Anh tự hỏi hạnh phúc của tình yêu có bao giờ nhạt đi. Anh hy vọng là không.
Đến lúc đến được cuối lối đi, anh đã nhớ đến ba lời bình luận dí dỏm mà Ellie đã nói đêm hôm trước, hình dung ra biểu hiện của cô khi đang trao cho Judith một cái ôm và tưởng tượng về những gì anh đã làm với cô trong đêm hôm đó ở trên giường.
Giấc mơ ban ngày đặc biệt đó khiến anh cảm thấy rất ấm áp và phản ứng hơi đờ đẫn, đó có thể là lý do anh đã không nhận ra ngay lập tức con ngựa đã trở nên bồn chồn từ lúc nào.
“Họ, Whistler! Bình tĩnh nào, cậu bé”, anh nói, kéo dây cương lại. Nhưng con ngựa thiến không hề chú ý đến anh, nó thở phì phò vì sợ hãi và đau đớn rõ ràng.
“Chuyện quái gì thế?”, Charles gập người xuống và cố gắng trấn an Whistler bằng cách vỗ vào cái cổ dài của nó. Việc này dường như chẳng có ích gì và chẳng mấy chốc Charles đã phải vật lộn để ngồi cho vững.
“Whistler! Whistler! Bình tĩnh, cậu bé.”
Không có tác dụng gì. Một phút trước Charles còn đang cầm dây cương trong tay, phút tiếp theo anh đã bay trong không khí, vừa đủ thời gian để nói “Mẹ kiếp” trước khi chạm đất, đập mạnh mắt cá chân phải xuống – bên anh đã bị thương vào ngày gặp Ellie.
Sau đó anh nói “Mẹ kiếp!” rất, rất nhiều lần nữa. Lời rủa xả không xoa dịu cơn đau đang bắn lên chân anh là mấy và nó cũng không xoa dịu được sự tức tối là bao, nhưng anh vẫn hét lên.
Whistler hí lên lần cuối và phi nước đại về Wycombe Abbey, bỏ lại Charles với cái mắt cá chân mà anh sợ rằng sẽ không thể chịu đựng được bất kỳ sức nặng nào nữa.
Lẩm bẩm một loạt các câu chửi thề phong phú đến kinh ngạc, anh nhỏm dậy bằng tay và đầu gối, bò đến một cái gốc cây gần đó, nơi anh ngồi và chửi thề thêm một lúc. Anh chạm vào mắt cá chân qua giày và không ngạc nhiên gì khi thấy nó sưng phồng lên. Anh cố gắng kéo giày ra, nhưng cơn đau vô cùng nhức nhối. Chết tiệt. Họ sẽ phải cắt da giày. Một đôi giày hảo hạng khác lại bị hủy hoại.
Charles rên rỉ, túm lấy một cây gậy có thể dùng làm nạng, và bắt đầu tập tễnh đi về nhà. Cái mắt cá chân đang giết anh, nhưng anh thấy mình không thể làm gì khác. Anh nói với Ellie rằng mình sẽ đi nhiều giờ đồng hồ, vì thế sẽ không có ai để ý đến sự vắng mặt của anh trong một khoảng thời gian nữa.
Tốc độ chậm chạp và không đều đặn, nhưng dần dần anh đã quay trở lại đầu kia con đường và Wycombe Abbey xuất hiện trong tầm nhìn.
Thật cảm tạ, vì Ellie cũng thế, cô đang chạy về phía anh với tốc độ chóng mặt trong lúc hét vang tên anh.
“Charles!”, cô hét lên. “Tạ ơn Chúa! Chuyện gì đã xảy ra? Whistler quay về, nó đang chảy máu và…” Ngay khi đến gần anh, cô dừng lại để lấy hơi thở.
“Whistler đang chảy máu à?”, anh hỏi.
“Vâng, Người giữ ngựa không chắc vì sao và em không biết chuyện gì xảy ra với anh, và… Chuyện gì đã xảy ra với anh?”
“Whistler hất anh ngã. Anh bị trật mắt cá chân.”
“Lần nữa sao ?”
Anh ủ rũ nhìn xuống chân phải. “Cùng một chân. Anh nghĩ rằng nó vẫn còn yếu từ lần bị thương trước.”
“Nó có đau không?”
Anh nhìn cô như thể cô là người ngớ ngẩn. “Đau như quỷ ý.”
“Ồ, phải rồi, em cho rằng nó phải thế. Nào, dựa vào em, chúng ta sẽ cùng nhau quay lại Abbey.”
Charles khoác một cánh tay lên vai cô để hỗ trợ mình khi họ khập khiễng đi về nhà.“Tại sao anh có cảm giác như mình đang trải qua một giấc mơ tồi tệ thế nhỉ?”, anh thắc mắc thật to.
Ellie bật cười. “Chúng ta đã làm việc này trước đây, đúng không? Nhưng nếu anh nhớ lại, chúng ta sẽ không gặp nhau nếu anh không bị trật mắt cá chân lần trước. Và quan trọng nhất, anh sẽ không cầu hôn em nếu em không chăm sóc vết thương của anh với sự dịu dàng và tử tế.”
“Dịu dàng và tử tế!”, anh khịt mũi nói. “Em gần như đã khè ra lửa.”
“Ừm, chà, chúng ta không thể để cho bệnh nhân cảm thấy thương xót cho chính mình, đúng không nào?”
Khi họ đến gần nhà, Charles nói, “Anh muốn đến chuồng ngựa và xem tại sao Whistler lại chảy máu”.
“Anh có thể đi sau khi em chăm sóc chân cho anh.”
“Chăm sóc nó trong chuồng ngựa đi. Anh chắc chắn có người nào đó có dao để em rạch cái giày này ra.”
Ellie dừng khựng lại. “Em nhất quyết là anh phải đi vào nhà để em có thể kiểm ra cẩn thận xem có cái xương gãy nào không.”
“Anh không bị gãy cái xương nào.”
“Làm sao anh biết được?”
“Anh đã bị gãy xương trước đây. Anh biết nó có cảm giác như thế nào.”
Anh kéo cô, cố gắng chuyển hướng đi đến chuồng ngựa, nhưng người phụ nữ này có thể đã mọc rễ vào đất rồi. “Ellie”, anh gầm gừ. “Đi nào.”
“Anh sẽ thấy em ngoan cố hơn là anh nghĩ.”
“Nếu điều đó là đúng, anh gặp rắc rối to rồi”, anh lẩm bẩm.
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Nó có nghĩa là anh đang nói rằng em ngoan cố như một con la chết tiệt, cô nàng kia, ngoại trừ điều đó có thể xúc phạm đến con la.”
Ellie giật lùi lại, thả rơi anh. “À, em không bao giờ!”
“Ôi, vì tình yêu với Chúa”, anh cằn nhằn, xoa khuỷu tay bị đập xuống đất khi ngã. “Em sẽ giúp anh đến cái chuồng ngựa khỉ gió đấy hay anh phải tự mình lê lết đến đây?”
Cô trả lời bằng cách quay gót và lao về Wycombe Abbey.
“Chết tiệt cô nàng la ngoan cố”, anh làu bàu. Cảm tạ là anh vẫn còn cây gậy dùng để chống và vài phút sau anh đổ sụp xuống một chiếc ghế trong chuồng ngựa.
“Ai đó lấy cho ta một con dao!”, anh hét lên. Nếu anh không rũ bỏ được chiếc giày chết tiệt này, chân anh sẽ nổ tung.
Người giữ ngựa tên James vội vàng chạy đến bên anh và đưa cho anh một con dao. “Whistler đang chảy máu, thưa ngài”, James nói.
“Ta nghe rồi.” Charles nhăn nhó khi bắt đầu cứa vào lớp da của đôi giày thứ hai của mình. Đôi giày tốt nhất đã bị Ellie phá hủy. “Chuyện gì đã xảy ra?”
Thomas Leavey, người điều hành chuồng ngựa và theo quan điểm của Charles, là một trong những người đánh giá ngựa giỏi nhất trong nước, bước tới và nói, “Chúng tôi tìm thấy cái này dưới yên cương”.
Charles hớp lấy một hơi thở. Leavey đang cầm trong tay một cái đinh cong, han gỉ. Nó không dài lắm, nhưng trọng lượng của Charles trên yên đủ để cắm nó vào lưnng Whistler, khiến con ngựa đau không thể tả.
“Ai đóng yên cương?”, Charles hỏi.
“Tôi làm”, Leavey nói.
Charles nhìn chằm chằm vào người quản lý chuồng ngựa anh tin tưởng. Anh biết Leavey sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì khiến một con ngựa bị đau, đừng nói đến một con người. “Anh có ý tưởng gì về việc này xảy ra như thế nào không?”
“Tôi để Whistler một mình trong chuồng khoảng một hai phút trước khi ngài đến. Suy đoán duy nhất của tôi là ai đó đã lẻn vào và đặt cái đinh dưới yên cương.”
“Tên khốn nào lại làm một việc như thế này chứ?”, Charles vặn hỏi.
Không ai đưa ra câu trả lời.
“Đó không phải là một tai nạn”, cuối cùng Leavey nói. “Đó là những gì tôi biết. Những chuyện kiểu này không vô cớ xảy ra.”
Charles biết anh ta đang nói sự thật. Ai đó đã cố tình làm anh bị thương. Máu trong người anh dường như lạnh đi. Có thể ai đó đã muốn anh chết.
Khi anh đang tiếp thu sự thật lạnh lẽo đó, Ellie hùng hổ bước vào chuồng ngựa. “Tôi là một người quá tử tế”, cô tuyên bố chung chung với tất cả.
Những người làm việc ở chuồng ngựa nhìn cô chằm chằm, rõ ràng không chắc phải trả lời như thế nào.
Cô tiến đến chỗ Charles. “Đưa em con dao”, cô nói. “Em sẽ xử lý cái giày.”
Anh đưa nó cho cô mà không nói một từ, vẫn còn sốc trước âm mưu kết thúc cuộc đời anh vừa mới xảy ra.
Cô ngồi phịch xuống chân anh và bắt đầu rạch chiếc giày. “Lần tới anh mà so sánh em với một con la”, cô rít lên, “Tốt hơn hết là anh phải thấy mình cần một con la”.
Charles thậm chí không thể bật cười.
“Tại sao Whistler lại chảy máu?”, cô hỏi.
Anh liếc mắt trao đổi ngầm với Leavey và James. Anh không muốn cô biết về âm mưu ám hại mạng sống của mình. Anh sẽ phải nói chuyện với hai người đàn ông này ngay khi cô bỏ đi, vì nếu họ thốt ra một từ nào về chuyện này với bất kỳ ai, Ellie sẽ biết sự thật trước khi đêm xuống. Những chuyện ngồi lê đôi mách lan truyền rất nhanh trong những điền trang. “Tại một cành cây trên đường nó chạy về nhà.”
“Em không biết nhiều về ngựa”, cô nói, không nhìn lên trong lúc làm việc với chiếc giày, “Nhưng điều đó nghe có vẻ lạ lùng. Whistler sẽ phải đập vào cành cây đó rất mạnh mới bị chảy máu”.
“Ờ, anh cho là thế.”
Cô kéo nhẹ chiếc giày tơi tả ra khỏi chân anh. “Em không thể hình dung được làm sao nó lại đập vào một cành cây khi đang chạy trên đường chính hoặc lối đi. Cả hai đều rất thoáng.”
Cô bắt chẹt được anh ở đó. Charles nhình sang Leavey để mong được giúp đỡ, nhưng người quản lý chuồng ngựa chỉ nhún vai.
Ellie khẽ chạm vào mắt cá chân anh để kiểm tra mức độ sưng. “Hơn nữa”, cô nói, “Việc nó bị thương trước khi quăng anh xuống hợp lý hơn. Rốt cuộc, phải có thứ gì đó giải thích cho sự căng thẳng của nó. Nó chưa bao giờ hất anh ngã trước đây, đúng không?”
“Chưa”, Charles nói.
Cô xoay mắt cá chân thật khẽ. “Có đau không?”
“Không.”
“Như thế này?”, cô xoay nó theo hướng khác.
“Không.”
“Tốt.” Cô thả chân anh xuống và ngước lên nhìn. “Em nghĩ anh đang nói dối em.”
Charles nhận ra rằng Leavey và James đã biến mất.
“Chuyện gì đã thực sự xảy ra với Whistler, Charles?” Khi anh không trả lời đủ nhanh, cô chiếu một ánh nhìn trừng trừng cứng rắn về phía anh và thêm vào, “Và nhớ rằng em ngoan cố như một con la, vì thế đừng nghĩ anh có thể đi đâu mà không nói thật với em”.
Charles thốt ra một tiếng thở dài yếu ớt. Đây là bất lợi của việc lấy một người vợ quá thông minh. Chẳng có cách nào để Ellie không tự mình khám phá ra toàn bộ câu chuyện. Tốt hơn là cô nên nghe nó từ anh. Anh nói với cô sự thật, kết thúc bằng việc cho cô thấy chiếc đinh han gỉ Leavey đã đặt trên ghế cạnh chỗ anh ngồi.
Ellie vặn vẹo găng tay trong bàn tay. Cô đã bỏ chúng ra trước khi chăm sóc mắt cá chân anh và bây giờ chúng là một dúm nhăn nhó. Sau một khoảng dừng dài, cô nói, “Anh hy vọng đạt được điều gì bằng việc giấu em chuyện này ?”.
“Anh chỉ muốn bảo vệ em.”
“Trước sự thật?”, giọng cô gay gắt.
“Anh không muốn em lo lắng.”
Anh nghĩ cô có vẻ bình tĩnh một cách bất thường.
“Anh không muốn em lo lắng.”
Giờ thì anh nghĩ giọng cô hơi the thé một chút.
“Anh không muốn em LO LẮNG.”
Đến giờ thì Charles đoán là nửa số người hầu của Wycombe Abbey có thể nghe thấy tiếng hét của cô. “Ellie, em yêu…”
“Đừng cố gắng lẩn tránh chuyện này bằng cách gọi em là em yêu”, cô quát lên. “Anh sẽ cảm thấy như thế nào nếu em nói dối anh về một chuyện quan trọng như thế này? Sao? Anh sẽ cảm thấy như thế nào?”
Anh mở miệng, nhưng trước khi có thể nói gì, cô đã hét lên, “Em sẽ nói anh cảm thấy như thế nào. Anh sẽ tức giận đến mức muốn bóp cổ em”.
Charles nghĩ cô có thể đúng, nhưng cảm thấy việc thừa nhận chẳng có tác dụng gì ngay lúc này.
Ellie hít một hơi thật sâu và ấn ngón tay vào thái dương. “Được rồi, được rồi, Ellie”, cô nói với chính mình, “Bình tĩnh. Giết anh ấy bây giờ sẽ là phản tác dụng”. Cô lại nhìn lên. “Em sẽ kiểm soát sự tức giận của mình vì đây là một tình huống kinh khủng và nghiêm trọng. Nhưng đừng nghĩ em không giận anh.”
“Ít có nguy cơ đó.”
“Đừng có liến thoắng”, cô cau có. “Ai đó đã cố gắng giết anh và nếu chúng ta không tìm ra ai và tại sao, anh có thể bị giết.”
“Anh biết”, anh nói khẽ, “Và đó là lý do anh sẽ thuê thêm người bảo vệ cho em, Helen, và các cô bé”.
“Bọn em không phải là người cần thêm bảo vệ! Anh mới là người bị nguy hiểm tính mạng.”
“Anh cũng sẽ cẩn thận hơn”, anh trấn an cô.
“Chúa tôi, việc này thật tồi tệ. Tại sao anh lại có người muốn giết anh chứ?”
“Anh không biết, Ellie.”
Cô lại day thái dương. “Đầu em đau quá.”
Anh cầm tay cô. “Sao chúng ta không quay lại nhà?”
“Không phải lúc này. Em đang nghĩ”, cô nói, phẩy tay anh đi.
Charles từ bỏ nỗ lực bám theo tiến trình suy nghĩ ngoằn ngoèo của cô.
Cô quay ngoắt đầu lại đối diện với anh. “Em cá là anh mới là người bị nhắm đầu độc.”
“Xin thứ lỗi?”
“Món bánh trứng. Đó không phải là sữa hỏng. Monsieur Belmont đã nổi cơn thịnh nộ nhiều ngày nay bởi vì chúng ta dám nhắc đến chuyện đó. Ai đó đã bỏ độc vào món bánh trứng nhưng định đầu độc anh, chứ không phải em. Mọi người đều biết đó là món tráng miệng yêu thích của anh. Anh cũng nói với em như thế.”
Anh nhìn cô chằm chằm, sững sờ. “Em nói đúng.”
“Đúng thế và em sẽ không ngạc nhiên nếu tai nạn xe ngựa khi chúng ta đang tìm hiểu cũng là… Charles? Charles?” Ellie nuốt nghẹn. “Anh trông đáng sợ quá.”
Charles cảm thấy một cơn giận dữ quét qua không giống bất cứ điều gì anh đã từng biết. Ai đó cố giết anh đã đủ tệ. Việc Ellie bị mắc kẹt trong đường lửa đạn khiến anh muốn moi ruột kẻ đó ra.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, như thể cố gắng in dấu khuôn mặt cô vào trong trí não mình bằng cách nào đó. “Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu, Ellie”, anh thề.
“Anh quên em đi một lúc được không! Anh mới là người đang có người muốn giết.”
Bị cảm xúc lấn át, anh đứng lên và kéo cô về phía mình. Hoàn toàn quên mất mắt cá chân bị thương. “Ellie, anh… Áaaa !”
“Charles?”
“Chết tiệt cái mắt cá chân.” Anh chửi thề. “Anh thậm chí không thể hôn em cho tử tế. Anh… Đừng có cười.”
Cô lắc đầu. “Đừng bảo em đừng cười. Ai đó đang cố gắng giết anh. Em cần tất cả tiếng cười có thể gom góp được.”
“Anh cho rằng nếu em nghĩ theo kiểu ấy…”
Cô giơ tay lên. “Hãy quay về nhà đã. Anh sẽ cần đắp lạnh vào mắt cá chân để chỗ đó bớt sưng.”
“Anh làm thế quái nào để có thể tìm thấy kẻ giết người khi anh còn đi không nổi chứ?”
Ellie rướn người lên và hôn vào má anh. Cô biết cảm giác bất lực tồi tệ như thế nào, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là an ủi anh. “Anh không thể”, cô nói đơn giản. “Anh sẽ phải đợi vài ngày. Trong lúc đó, chúng ta sẽ tập trung bảo vệ mọi người an toàn.”
“Anh sẽ không ngồi vô dụng một chỗ trong khi…”
“Anh sẽ không vô dụng”, cô bảo đảm với anh. “Chúng ta phải bố trí người bảo vệ trong bất kỳ tình huống nào. Đến lúc hàng phòng thủ đã được thiết lập xong, mắt cá chân của anh đã lành rồi. Và sau đó anh có thể…”, cô không thể kìm lại một cái rùng mình, “Truy tìm kẻ thù. Mặc dù em ước gì anh có thể ngồi đợi hắn ta đến tìm anh”.
“Xin thứ lỗi?”
Cô hối thúc anh cho đến khi anh bắt đầu di chuyển chậm rãi về nhà. “Chúng ta không có tí xíu ý tưởng nào về việc hắn là ai. Tốt nhất là ở lại Wycombe Abbey, nơi anh sẽ an toàn cho đến khi hắn để lộ mình.”
“Em đang ở Abbey khi em bị đầu độc”, anh nhắc cô.
“Em biết. Chúng ta sẽ phải tăng cường an ninh. Nhưng ở đây chắc chắn sẽ an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác.”
Anh biết cô đúng, nhưng ngồi một chỗ và không làm gì khiến anh khó chịu. Tuy nhiên ngồi là tất cả những gì anh sẽ làm với cái mắt cá chân chết dẫm này. Anh gầm gừ điều gì đó với ý định chuyển tải sự đồng ý và tiếp tục tập tễnh đi về nhà.
“Tại sao chúng ta không đi vào bằng cửa bên?”, Ellie hỏi. “Chúng ta sẽ xem xem bà Stubbs có thể cho chúng ta một miếng thịt tươi không.”
“Anh không đói”, anh làu bàu.
“Cho mắt cá chân của anh.”
Anh không nói gì. Anh ghét cảm thấy mình ngốc nghếch.
Đến giữa ngày hôm sau, Charles cảm thấy mình đã kiểm soát được tình thế hơn một chút. Anh có thể không đủ khỏe để săn lùng kẻ thù, nhưng ít nhất anh có thể điều tra ra một số thông tin.
Một cuộc thẩm vấn người hầu trong bếp đã tiết lộ rằng cô hầu gái mới thuê gần đây nhất đã bí mật biến mất vào đêm Ellie bị ngộ độc. Cô ta được thuê chỉ một tuần trước đó. Không ai có thể nhớ lại xem cô ta có phải là người đưa bánh trứng đến phòng chủ nhân hay không, nhưng rồi thì, không ai có thể nhớ là đã làm việc ấy, vì thế Charles cảm thấy an toàn khi cho rằng cô hầu gái mất tích đã có rất nhiều thời gian để can thiệp vào thức ăn.
Anh cho người lục soát trong khu vực lân cận, nhưng không ngạc nhiên khi họ không tìm ra dấu vết của cô ta. Cô ta có lẽ đã chạy được nửa đường đến Scotland với số vàng nhận được nhờ việc hạ độc.
Charles cũng đã thực hiện những biện pháp mới để bảo vệ gia đình mình. Claire và Judith bị cấm rời khỏi nhà tuyệt đối và anh cũng đã ban hành lệnh cấm như thế với Ellie và Helen nếu nghĩ mình có thể làm được. May thay cả hai người phụ nữ dường như cũng sẵn sàng ở trong nhà, chỉ nhằm giải khuây cho Judith để cô bé không than phiền vì không được cưỡi con ngựa non của mình.
Tuy nhiên, việc tìm kẻ đã đặt cái đinh dưới yên cương của Charles không có tiến triển gì. Charles thấy việc này đặc biệt gây ức chế, anh quyết định tự mình đi kiểm tra chuồng ngựa để tìm manh mối. Anh không nói với Ellie việc mình sẽ làm; nó sẽ chỉ làm cô lo lắng cho anh mà thôi. Vì thế trong khi cô bận rộn uống trà với Helen, Claire và Judith, anh túm lấy áo khoác, mũ và ba toong, rồi khập khiễng đi ra ngoài.
Chuồng ngựa im ắng khi anh đến. Leavey đã ra ngoài luyện ngựa và Charles đoán những người hầu còn lại đang ăn trưa. Sự vắng vẻ này thích hợp với anh, anh có thể kiểm tra chuồng ngựa kỹ lưỡng hơn khi không có người ngó nghiêng quanh mình.
Tuy nhiên, trước sự tức tối của anh, việc tìm kiếm cũng không phát hiện thêm dấu hiệu gì. Charles không thực sự chắc chắn mình đang tìm cái gì, nhưng anh biết chắc chắn mình không tìm thấy cái gì. Anh vừa chuẩn bị quay lại Wycombe Abbey thì nghe thấy ai đó bước vào từ cánh cửa ở phía xa hơn cửa chuồng ngựa.
Đó có thể là Leavey. Charles phải cho anh ta biết là anh đang quanh quẩn ở đây. Leavey đã được lệnh chú ý đến tất cả những dấu hiệu bất thường và nếu Charles làm lộn xộn bất kỳ thứ gì trong quá trình tìm kiếm, người quản lý chuồng ngựa chắc chắn sẽ nhận ra và lo lắng.
“Leavey!”, Charles gọi với ra. “Billington đây. Ta đến để…”
Có một tiếng động sau lưng anh. Charles quay lại nhưng không thấy gì. “Leavey?”
Không trả lời.
Mắt cá chân anh bắt đầu nhức nhối, như thể nhắc anh rằng anh đang bị thương và không thể chạy.
Một tiếng động khác.
Charles quay phắt người lại, nhưng lần này tất cả những gì anh thấy là một báng súng bổ xuống đầu. Và sau đó anh chẳng thấy gì.