Ellie đã không tính đến chuyện bị đập vào đầu, nhưng ngoài điều đó, kế hoạch của cô đã diễn ra chính xác như đã định. Cô đợi cạnh xích đu, ra vẻ ngớ ngẩn và gọi “Charles?” bằng giọng ngơ ngẩn khi nghe tiếng bước chân và vật lộn, mặc dù không quá mạnh, khi ai đó túm lấy cô từ phía sau.
Nhưng rõ ràng cô vật lộn hơi mạnh hơn so với kẻ tấn công đã dự trù, vì hắn ta thốt ra một tiếng chửi thề to và đập vào đầu cô bằng một thứ gì đó nửa giống như một hòn đá to nửa giống như một chiếc đồng hồ lớn. Cú đánh không làm cô bất tỉnh, nhưng khiến cô choáng váng và buồn nôn, việc đó cũng chẳng có tác dụng gì khi kẻ bắt giữ nhét cô vào một cái bao tải và quăng lên vai.
Nhưng hắn ta không lục xoát người cô. Và hắn ta đã không tìm thấy hai khẩu súng nhỏ cô đã buộc vào đùi mình.
Cô rên rỉ khi bị xóc lên xóc xuống, cố hết sức để không trút sạch những gì ở trong bụng ra ngoài. Sau khoảng ba mươi giây, cô bị quăng xuống thứ gì đó thật cứng và cô nhanh chóng nhận ra rằng mình đang ở đằng sau một chiếc xe bò hoặc xe ngựa chở hàng nào đó.
Và cô cũng nhận thấy rõ ràng rằng kẻ bắt cóc cô nhắm vào mọi điểm lồi lõm trên đường. Nếu cô còn sống thoát khỏi chuyện này, mọi centimet trên người cơ thể cô đều sẽ bầm tím.
Họ di chuyển khoảng hai mươi phút. Ellie biết rằng Leavey và Helen đang trên lưng ngựa, vì thế họ có thể dễ dàng đi theo cô. Cô chỉ có thể cầu nguyện rằng họ có thể làm như thế mà không bị nhìn thấy.
Cuối cùng, chiếc xe khựng lại, Ellie cảm thấy mình bị thô bạo nhấc lên trong không khí. Cô bị vác đi một lúc, sau đó nghe thấy tiếng cửa bật mở.
“Tôi bắt được cô ta rồi!”, kẻ bắt cô hét lên.
“Tuyệt vời.” Giọng nói mới lịch thiệp, rất lịch thiệp. “Mang cô ta vào đây.”
Ellie nghe thấy tiếng một cánh cửa nữa mở ra và sau đó chiếc bao được cởi ra. Ai đó nắm lấy đáy bao và đổ cô ra ngoài, cô lăn trên sàn thành một đống, chân tay quáng quàng vào nhau.
“Ellie?”, giọng của Charles.
“Charles?”, cô lồm cồm đứng lên, sau đó dừng khựng lại trước cảnh cô nhìn thấy. “Anh đang chơi bài ?” Nếu anh không giải thích tử tế vụ này, cô sẽ đích thân giết anh.
“Chuyện này thực ra rất phhức tạp”, anh trả lời, giơ hai bàn tay vẫn bị trói vào nhau lên.
“Em không hiểu”, Ellie nói. Cảnh tượng này quá kỳ quái. “Anh đang làm gì thế ?”
“Tôi đang lật bài cho nó”, người đàn ông kia nói. “Chúng tôi đang chơi trò vingt-et-un[1].”
[1] Bài xì lát (xì dách).
“Anh là ai?”, cô hỏi.
“Cecil Wycombe.”
Ellie quay sang Charles. “Anh họ anh?”
“Đích thị”, anh trả lời. “Anh ta không phải là hình ảnh của sự tận tụy hết lòng hay sao? Anh ta đánh bài gian lận nữa.”
“Anh hy vọng đạt được điều gì từ việc này?”, Ellie hỏi Cecil. Cô chống tay vào hông, hy vọng hắn ta không nhận ra rằng mình đã quên trói cô lại. “Anh còn thậm chí còn không đứng ngay sau anh ấy trong hàng thừa kế.”
“Anh ta giết Phillip”, Charles nói bằng giọng lạnh tanh.
“Cô. Nữ Bá tước”, Cecil quát. “Ngồi trên giường cho đến khi chúng tôi chơi xong ván này.”
Miệng Ellie trễ xuống. Hắn ta muốn tiếp tục chơi bài? Ngạc nhiện hơn hẳn những chuyện khác, cô ngoan ngoãn đi đến giường và ngồi xuống. Cecil chia bài cho Charles và sau đó lật từng lá lên để Charles có thể nhìn thấy đó là lá gì.
“Muốn một lá nữa không?”, Cecil hỏi.
Charles gật đầu.
Ellie dành thời gian để đánh giá tình thế. Cecil rõ ràng không coi cô là một mối nguy, bởi vì hắn ta không buồn trói cô lại trước khi ra lệnh cho cô ngồi xuống giường. Tất nhiên, hắn ta có một khẩu súng trong tay và cô có cảm giác rằng hắn ta sẽ không ngần ngại sử dụng nó nếu cô gây ra một hành động sai lầm. Không nhắc đến hai gã đàn ông cường tráng đang đứng ở ngưỡng cửa, chúng đang khoanh tay quan sát ván bài với biểu hiện tức tối.
Luôn luôn là thế, đàn ông có thể là những tên ngốc như thế. Họ luôn đánh giá thấp phụ nữ.
Ellie bắt thấy mắt Charles khi Cecil bận rộn với những lá bài và cô lướt ánh mắt về phía cửa sổ, cố gắng để anh biết rằng cô mang theo quân tiếp viện.
Sau đó cô phải hỏi, “Tại sao anh lại chơi bài?”.
“Tao chán”, Cecil trả lời. “Việc đưa mày đến đây kéo dài hơn tao dự định.”
“Bây giờ bọn anh phải chơi tiếp”, Charles giải thích, “Vì anh ta không chịu từ bỏ khi anh đang dẫn trước”.
“Em nghĩ anh đã nói rằng anh ta ăn gian.”
“Đúng thế. Nhưng anh ta làm không tốt.”
“Tao bỏ qua việc đó”, Cecil nói, “Vì ngày hôm nay tao sẽ giết chú mày. Như thế này có vẻ có tinh thần thượng võ. Muốn một lá bài nữa không?”.
Charles lắc đầu. “Tôi dừng.”
Cecil lật bài của mình, sau đó lật bài của Charles. “Mẹ kiếp!”, hắn ta chửi thề.
“Anh lại thắng nữa”, Charles nói với một nụ cười vô tư.
Ellie nhận thấy một trong hai gã đàn ông đứng ở cửa đảo tròn mắt.
“Để xem nào”, Charles tính toán. “Bây giờ anh nợ tôi bao nhiêu rồi? Tất nhiên, nếu anh không định giết tôi ?”
“Thật không may cho mày, điều đó khó có thể thay đổi được”, Cecil nói với một tiếng rít độc địa. “Giờ thì im lặng trong khi tao chia bài.”
“Chúng ta có thể tiếp tục không?”, một trong hai tay gác cửa yêu cầu. “Ông chỉ trả tiền công cho chúng tôi một ngày thôi.”
“Im đi”, Cecil gào lên, cả thân người rung động dưới lực tác động của mệnh lệnh này. “Ta đang chơi bài.”
“Anh ta chưa bao giờ đánh bại ta trong bất cứ việc gì trước đây”, Charles nhún vai nói với tay đứng gác. “Trò chơi, săn bắn, bài bạc, phụ nữ. Ta đoán anh ta muốn thắng được một lần trước khi ta chết.”
Ellie nhay nhay môi dưới, cố gắng quyết định tìm cách tốt nhất khai thác tình huống này có lợi chho mình. Cô có thể cố gắng bắn Cecil, nhưng nghi ngờ khả năng mình có thể rút một trong hai khẩu súng ra trước khi những tên kia chế ngự cô. Cô chưa bao giờ là một người chơi thể thao cự phách và từ lâu đã học cách dựa vào trí tuệ hơn là sức mạnh hay tốc độ.
Cô liếc nhìn hai tay đứng gác, đang trông rất tức giận với Cecil. Cô tự hỏi hắn ta trả cho bọn họ bao nhiêu. Có thể rất nhiều, vì họ phải chịu đựng những chuyện vớ vẩn như thế này. Nhưng cô có thể trả cho họ hơn thế.
“Tôi phải đi giải quyết !”, Ellie hét to.
“Cố chịu đi”, Cecil ra lệnh, lật những lá bài. “Chết tiệt.”
“Tôi lại thắng rồi”, Charles nói.
“Thôi nói thế đi!”
“Nhưng đó là sự thật.”
“Tao bảo im miệng đi”, Cecil vẫy khẩu súng hùng hổ trong không khí. Charles, Ellie và cả hai tên gác cửa cúi đầu xuống, nhưng may là không có viên đạn nào bắn ra. Một tên gác cửa lẩm bẩm thứ gì đó chẳng mấy hay ho về Cecil.
“Tôi thật sự cần một phút riêng tư”, Ellie lại nói, cố tình làm giọng mình the thé.
“Tao bảo mày im đi, con mụ kia!”
Ellie há hốc miệng.
“Đừng có ăn nói với vợ tôi kiểu ấy”, Charles gầm gừ.
“Anh”, Ellie nói, hy vọng mình không quá thúc ép may mắn. “Rõ ràng anh không có vợ, nếu không anh sẽ nhận ra rằng phụ nữ hơi… yếu đuối hơn đàn ông ở vài khía cạnh và tôi chỉ là không thể làm như anh yêu cầu.”
“Tôi sẽ để cô ấy đi”, Charles khuyên.
“Vì tình yêu với Chúa”, Cecil lẩm bẩm. “Baxter! Đưa cô ta ra ngoài và để cô ta giải quyết nhu cầu.”
Ellie nhảy chồm dậy và đi theo Baxter ra khỏi phòng. Ngay khi họ ra khỏi tầm nghe của Cecil, cô rít lên. “Anh ta trả anh bao nhiêu?”
Baxter nhìn cô bằng con mắt khôn ngoan.
“Bao nhiêu?”, Ellie khăng khăng. “Tôi sẽ trả gấp đôi. Gấp ba.”
Anh ta liếc về phía cửa và hét lên, “Nhanh lên!”, sau đó hất đầu về phía cửa trước, ra hiệu cho cô đi theo anh ta ra ngoài. Ellie chạy gấp theo anh ta và thì thầm, “Cecil là một tên ngốc. Tôi cá là anh ta sẽ lừa anh sau khi giết chúng tôi. Và lẽ ra anh ta phải trả cho anh gấp đôi vì đã bắt cóc tôi nữa? Không? Điều đó không công bằng”.
“Cô nói đúng”, Baxter nói. “Hắn ta nên trả tôi gấp đôi. Hắn ta chỉ hứa trả cho tôi tiền bắt cóc Bá tước.”
“Tôi sẽ trả cho anh năm mươi bảng nếu anh đứng về phía tôi và giúp tôi giải cứu Bá tước.”
“Và nếu tôi không?”
“Thì anh sẽ phải phó mặc may rủi vào việc Cecil sẽ trả tiền hay không. Nhưng từ những gì tôi nhìn thấy trên cái được gọi là bàn cờ bạc đó, anh sẽ kết thúc với những cái túi trống rỗng.”
“Được rồi”, Baxter đồng ý, “Nhưng tôi muốn thấy tiền trước”.
“Tôi không mang theo mình.”
Mặt anh ta trở nên đe dọa.
“Tôi không mong chờ là bị bắt cóc”, Ellie nói thật nhanh. “Tại sao tôi lại mang nhiều tiền vàng như thế trong mình chứ?”
Baxter nhìn trừng trừng vào mặt cô.
“Anh có lời hứa của tôi”, Ellie nói.
“Được rồi. Nhưng nếu cô lừa tôi, tôi thề là sẽ cắt cổ cô khi cô đang ngủ.”
Ellie rùng mình, không nghi ngờ gì là anh ta đang nói thật. Cô giơ một tay lên để làm ám hiệu theo như thỏa thuận từ trước để Leavey và Helen biết rằng mọi chuyện đều ổn. Cô không thể nhìn thấy họ, nhưng theo kế hoạch là họ sẽ đi theo cô. Cô không muốn họ lao ra và tấn công Baxter.
“Cô đang làm gì thế?”, Baxter hỏi.
“Không có gì. Chỉ gạt tóc ra khỏi mặt thôi. Ở đây gió quá.”
“Chúng ta phải quay vào bên trong.”
“Ừ, tất nhiên. Tôi không muốn Cecil nghi ngờ”, Ellie nói. “Nhưng chúng ta sẽ laàm gì? Kế hoạch là như thế nào?”
“Tôi không thể làm gì cho đến khi nói chuyện với Riley. Anh ta cần biết chúng tôi đã đổi phe.” Mắt Baxter nheo lại. “Cô cũng sẽ trả anh ta năm mươi bảng, đúng không?”
“Tất nhiên”, Ellie nói nhanh, cho rằng Riley là tên côn đồ đang đứng gác ở cửa.
“Được rồi. Tôi sẽ nói chuyện với anh ta ngay khi tôi có thể ở một mình với anh ta và sau đó chúng tôi sẽ hành động.”
“Ừ, nhưng…”, Ellie muốn nói rằng họ cần một chiến lược rõ ràng, một kế hoạch tỉ mỉ hơn, nhưng Baxter đã bắt đầu kéo cô vào bên trong. Anh ta đẩy cô qua cánh cửa vào phòng trong và cô ngã nhào xuống giường. “Bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu nhiều hơn rồi”, cô tuyên bố.
Cecil làu bàu điều gì đó về việc không quan tâm, nhưng Charles trầm tư nhìn cô. Ellie bắn cho anh một nụ cười nhanh trước khi quay lại nhìn Baxter, cố gắng nhắc anh ta rằng anh ta cần nói chuyện với Riley.
Nhưng Riley lại có ý khác. “Tôi cũng phải đi”, anh ta tuyên bố và bỏ đi. Ellie liếc Baxter, nhưng anh ta không đi theo Riley. Có lẽ anh ta nghĩ việc mình đi theo sẽ gây ra nhiều nghi ngờ vì anh ta vừa quay lại với Ellie.
Tuy nhiên, sau khoảng một phút, họ nghe thấy âm thanh náo động từ bên ngoài căn nhà. Mọi người nhảy dựng lên, trừ Charles đang bị trói và Baxter, người vẫn đang đứng.
“Chuyện chết tiệt gì đang diễn ra thế?”, Cecil hỏi.
Baxter nhún vai.
Bàn tay Ellie bay lên miệng. Ôi Chúa tôi, Riley không biết bây giờ anh ta làm việc cho cô, và nếu anh ta tìm thấy Helen và Leavey ở bên ngoài…
“Riley!”, Cecil hét lên.
Nỗi lo sợ tệ hại nhất của Ellie thành hiện thực khi Riley hùng hổ quay lại phòng, giữ Helen sát bên mình, với một con dao ấn vào cổ họng. “Nhìn xem tôi tìm thấy gì này!”, anh ta ba hoa.
“Helen?”, Cecil nói, trông có vẻ buồn cười.
“Cecil?”, Helen trông chẳng buồn cười chút nào.
“Baxter!”, Ellie hét lên bằng giọng hoảng sợ. Anh ta cần cho Riley biết kế hoạch đã thay đổi lúc này. Cô kinh hoàng nhìn Cecil di chuyển đến gần Helen và giật chị ấy về phía hắn ta. Tuy nhiên, lưng hắn ta quay về Ellie và cô lợi dụng sự sao nhãng của hắn để túm lấy một khẩu súng buộc ở chân và giấu nó dưới nếp váy.
“Helen, chị thực sự không nên tới”, Cecil nói, giọng gần như ngâm nga.
“Baxter, nói với anh ta ngay bây giờ”, Ellie hét lên.
Cecil quay phắt lại để đối mặt với cô. “Nói với ai cái gì?”
Ellie thậm chí không dừng lại để nghĩ. Cô rút súng ra, lên đạn và kéo cò. Cơn chấn động lan đến tận vai và hất cô ngã ngửa ra giường.
Mặt Cecil là một bức tranh ngạc nhiên khi hắn ta túm lấy ngực gần xương đòn. Máu rỉ qua những ngón tay. “Đồ sói cái”, hắn ta rít lên, tay đưa súng lên.
“Khônggg!”, Charles hét lên, nhào về phía trước từ chiếc ghế đang ngồi và quăng mình vào Cecil. Đích nhắm của anh không tốt, nhưng anh húc trúng chân gã anh họ và cánh tay Cecil văng lên không trước khi hắn kéo cò.
Ellie cảm thấy một cơn đau nhói ở tay khi cô nghe Helen gào lên tên mình. “Ôi Chúa tôi”, Ellie thì thầm trong cơn sốc. “Hắn bắn mình.” Sau đó cơn sốc được thay thế bởi sự phẫn nộ. “Hắn bắn mình!”, cô thốt lên. Cô ngẩng lên ngay đúng lúc nhìn thấy Cecil đang nhắm bắn Charles. Thậm chí trước khi Ellie có thời gian để nghĩ, cô với xuống bằng cánh tay lành, túm lấy khẩu súng khác và bắn vào Cecil.
Im lặng phủ xuống căn phòng và lần này không nghi ngờ gì là hắn ta đã chết.
Riley vẫn gí một con dao vào cổ Helen, nhưng bây giờ anh ta trông như không biết làm gì với cô. Cuối cùng, Baxter nói, “Thả cô ta ra, Riley”.
“Cái gì?”
“Tao nói thả cô ta ra.”
Riley thả tay cầm dao xuống và Helen chạy đến bên Ellie.
“Ôi, Ellie”, Helen thốt lên. “Em có đau lắm không?”
Ellie phớt lờ cô và nhìn Baxter trừng trừng. “Anh làm tốt nhỉ?”
“Tôi bảo Riley thả cô ta ra, không phải sao?”
Cô cau có với anh ta. “Nếu anh muốn kiếm được tiền, ít nhất là đi cởi trói cho chồng tôi đi.”
“Ellie”, Helen nói, “Đề chị xem cánh tay em nào”.
Ellie nhìn xuống nơi bàn tay cô đang nắm chặt vết thương. “Em không thể”, cô thì thầm. Nếu cô thả tay ra, sau đó máu sẽ thấm ra, và…
Helen kéo ngón tay cô, “Nào, Ellie. Chị phải xem xem vết thương nghiêm trọng như thế nào.”
Ellie rên rỉ và nói, “Không, em không thể. Chị biết không, khi em nhìn thấy máu của mình…”.
Nhưng Helen đã moi những ngón tay của Ellie tách khỏi cánh tay. “Nào nào”, Helen nói. “Nó không quá tệ đâu. Ellie? Ellie?”
Ellie đã ngất xỉu.
“Ai có thể nghĩ rằng”, Helen nói nhiều giờ sau đó, khi Ellie đã nằm nghỉ thoải mái trên giường, “Ellie hóa ra lại dễ ngất xỉu đến thế?”.
“Chắc chắn không phải em”, Charles trả lời, âu yếm vuốt một lọn tóc ra khỏi trán vợ mình. “Xét cho cùng, cô ấy đã khâu cho em một đường khâu trên cánh tay khiến bất kỳ cô thợ may nào cũng phải xấu hổ.”
“Hai người không cần nói như thể em không ở đây”, Ellie giận dỗi nói. “Cecil bắn vào tay em, không phải tai.”
Nghe nhắc đến tên Cecil, Charles lại cảm thấy cơn thịnh nộ dâng lên. Phải mất thêm một thời gian nữa anh mới có thể nhìn lại sự kiện ngày hôm nay mà không run bần bật vì phẫn nộ.
Anh đã cử người đi thu dọn xác của Cecil, mặc dù vẫn chưa thực sự quyết định sẽ làm gì với nó. Charles chắc chắn không định cho phép hắn được chôn cất cùng với những người còn lại trong gia đình Wycombe.
Baxter và Riley đã được trả tiền và thả đi sau khi Riley chỉ cho họ thấy anh ta đã để Leavey tội nghiệp ở đâu, anh ta thậm chí không có được một giây phút nào kêu lên trước khi bị Riley đập dùi cui vào đầu và túm lấy Helen.
Sự quan tâm của anh đang dành cho Ellie và để bảo đảm rằng vết thương do súng bắn của cô sẽ không nghiêm trọng hơn những gì cô tuyên bố. Viên đạn dường như không trúng động mạch hay cái xương nào, mặc dù Charles đã mang một vết sẹo kinh hoàng suốt cuộc đời khi Ellie ngất đi.
Anh vỗ vào cánh tay của vợ. “Việc quan trọng nhất là em mạnh khỏe. Bác sĩ Summers nói rằng sau vài ngày nghỉ ngơi trên giường em sẽ khỏe lại như bình thường. Và ông ấy cũng nói rằng ngất xỉu khi nhìn thấy máu là rất bình thường.”
“Em không ngất xỉu khi nhìn thấy máu”, Ellie lẩm bẩm. “Chỉ máu của em thôi.”
“Lạ thật”, Charles trêu. “Xét cho cùng, máu anh giống máu em. Anh thấy chúng rất giống nhau.”
Cô quắc mắt với anh. “Nếu anh không thể tử tế hơn, thì hãy để em lại với Helen.”
Anh có thể nhận thấy qua giọng nói của cô rằng cô cũng đang đùa, vì thế anh cúi người xuống và hôn lên mũi cô.
Helen đứng phắt dậy và nói, “Chị sẽ lấy thêm trà”.
Charles nhìn chị họ rời khỏi phòng và đóng cửa lại. “Chị ấy luôn biết lúc nào chúng ta muốn được riêng tư, đúng không?”
“Helen nhạy bén và lịch sự hơn cả hai chúng ta”, Ellie đồng ý.
“Có lẽ vì thế mà chúng ta rất xứng đôi.”
Ellie mỉm cười. “Đúng thế rồi, phải không?”
Charles ngồi xuống bên cạnh và choàng tay ôm lấy vai cô. “Em có nhận ra rằng bây giờ chúng ta rốt cuộc đã có thể có một cuộc hôn nhân bình thường rồi hay không?”
“Chưa bao giờ kết hôn trước đây, em không biết cuộc hôn nhân của chúng ta là khác thường.”
“Có lẽ không chính xác là ‘khác thường’, nhưng anh nghi ngờ việc phần lớn các cặp mới cưới phải chiến đấu với thuốc độc và súng ống.”
“Và đừng quên những tai nạn xe ngựa và nồi mứt đó”, Ellie nói, cười khúc khích.
“Chưa nhắc đến vết khâu trên tay anh, xác xúc vật trong vườn cam và lửa trong bếp.”
“Chúa tôi, đó là một tháng sôi nổi.”
“Anh không biết em thì sao, nhưng anh có thể hài lòng với việc bớt phấn khích đi một chút.”
“Ồ, em không biết. Em không ngại có đôi chút phấn khích, mặc dù em thích phấn khích theo kiểu khác hơn.”
Anh nhướn mày. “Ý em là gì?”
“Chỉ là Judith có thể thích có một người nhà Wycombe nhỏ khác để chỉ huy.”
Charles cảm thấy trái tim mình rơi xuống ngón chân, một kỳ tích nếu tính đến chuyện anh đang nằm ngang. “Em đã…?”, anh há hốc miệng, không thể thốt ra trọn câu. “Em đã…?”
“Tất nhiên là không”, cô nói, đập vào vai anh. “À, thực ra là em cho là em có khả năng, nhưng tính đến chuyện chúng ta chỉ mới bắt đầu… Anh biết đấy… rất gần đây, em thậm chí chưa có cơ hội để biết em có hay không và…”
“Vậy thì ý em là gì?”
Cô e lệ mỉm cười. “Chỉ là chẳng có lý do gì mà chúng ta không thể cố gắng biến giấc mơ đặc biệt này trở thành hiện thực.”
“Helen sẽ mang trà quay lại bất cứ lúc nào.”
“Chị ấy sẽ gõ cửa.”
“Nhưng cánh tay em…”
“Em hoàn toàn tin rằng anh sẽ cẩn thận.”
Nụ cười chậm rãi lan trên mặt Charles. “Gần đây anh đã nói là anh yêu em chưa nhỉ?”
Ellie gật đầu. “Em đã nói với anh chưa ?”
Anh gật đầu trả lời cô. “Tại sao chúng ta không giúp em thoát khỏi chiếc váy này và hiện thực hóa giấc mơ của em nhỉ ?”