“Lại tiên sinh, anh có nguyện ý tiếp nhận tiểu thư Tuyết Thuần trở thành vợ hợp pháp của mình không, theo pháp lệnh thượng đế cùng kết hôn, chung sống với cô ấy không? Cũng cam kết từ nay về sau thủy chung yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, dỗ dành cô ấy, yêu thương cô ấy, thủy chung với cô ấy, đến chết cũng không đổi?”
Lại Tư cười nhạt một tiếng: “Tôi đồng ý.”
“Tiểu thư Tuyết Thuần, cô có nguyện ý tiếp nhận Lại tiên sinh trở thành người chồng hợp pháp của mình không, theo pháp lệnh thượng đế cùng kết hôn, chung sống với anh ta không? Cũng cam kết từ nay về sau thủy chung thương anh ấy, tôn trọng anh ấy, an ủi anh ấy, yêu thương anh ấy, thủy chung với anh ấy, đến chết cũng không đổi?”
Đôi môi Tuyết Thuần khẽ run rẩy, hết sức kìm kích động muốn trốn chạy, cuối cùng khó khăn khạc ra ba từ khô khốc: “Tôi đồng ý.”
“Xin mời cô dâu chú rể trao đổi nhẫn.”
“ Được, tôi dùng danh nghĩa Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Thành Linh tuyên bố: cô dâu chú rể trở thành vợ chồng hợp pháp. Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu.”
Lụa trắng trước mắt được vén lên nhẹ nhàng, nhìn gương mặt tuấn tú của anh cúi xuống, chỉ nghĩ tới hôn má một chút là được.
Nhưng lúc cánh môi chạm vào xúc cảm mềm lạnh, cô trợn to hai mắt, ngay sau đó lại nghĩ, nên chạm thử là tốt rồi.
Ý nghĩ này còn chưa biến mất, cô liền cảm thấy giữa răng môi có cảm giác ấm nóng xa lạ.
Cô kinh ngạc biến thành giận dữ, mắt như muốn phóng hỏa.
Trong mắt Lại Tư đều là nụ cười, bởi vì phải làm chú rể, mắt kính gọng đen ngày thường được bỏ ra, hai mắt mê hoặc lòng người.
Anh rất đẹp trai, ánh mắt của anh là có sức quyến rũ nhất. Không có gọng kính chống đỡ, ánh mắt của anh tỏa sáng lấp lánh, xinh đẹp chói mắt như sao sáng trong bầu trời đêm. Thật ra thì cả người anh đều cho người khác một loại ấm áp ưu nhã, nhưng chỉ có ánh mắt của anh là rất sắc bén, chỉ cần nhìn vào đó, đều cảm thấy mình giống như là con mồi trong tay anh, cảm giác tất cả đều ở trong lòng bàn tay anh. Điều này rất không thích hợp với dienxddanleequysdon.com phong cách nho nhã của anh, nhưng loại mâu thuẫn này, ngược lại để cho anh càng tăng thêm mấy phần nam tính, cực kỳ đào hoa trêu chọc.
Anh có cận thị hay không, cô không biết được, nhưng cảm giác mắt kính của anh chỉ là ngụy trang. Bởi vì anh ép buộc cô gả cho anh, trong lòng cô đã sớm nhận định, bề ngoài hắn hoàn mỹ, ẩn giấu là tâm địa rắn độc.
Chóp mũi chạm nhau, có thể nghe thấy cả hô hấp, cô muốn lui, nhưng dường như anh đã đoán được trước, tay giữ gáy cô lại, để cho cô càng gần anh hơn.
Môi lưỡi quấn quít, anh thích thú, cô vừa lúng túng vừa hận, lại xấu hổ đỏ bừng mặt. Dưới tình huống này, cô lại không thể cự tuyệt, càng không thể cho khuôn mặt này một cái tát. Bởi vì đây là cô trả giá cao, cô bán đứng chính mình, đổi bình an cho cả nhà mẹ nuôi.
Cô chưa từng yêu, càng không nói đến nụ hôn đầu, bây giờ đã vượt quá xa phạm vi chịu đựng của cô, dưới con mắt mọi người, cũng làm cho đầu lưỡi anh tiến vào.
Cô cố gắng hô hấp, sửng sốt sững sờ để cho anh hôn. Hoa trong tay của cô, dường như bị cô cắt đứt. Rất rõ ràng người đàn ông này được voi đòi tiên, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại. Cô thật sự nhịn không được, khẽ quay mặt đi, từng ngụm từng ngụm hút không khí trong lành.
Môi của anh rơi vào gương mặt trắng nõn của cô.
Nghe được một tiếng cười khẽ thật thấp, ngay sau đó một bàn tay to ôm lấy hông cô, dán vào ngực của anh. Có lẽ anh có bờ vai khỏe mạnh, có lẽ anh có thân hình cao, lần đầu tiên, Tuyết Thuần cảm giác mình trở nên rất nhỏ bé, giống như vẫn là đứa bé được người ta nâng niu trong long bàn tay chưa hề lớn lên.
“Hôm nay Lại Tư tôi kết hôn, cám ơn các vị chứng kiến.” Lại Tư thật vui mừng, giơ một tay lên, rất đúng mực nói.
“Bốp bốp. . . . . .”
Trong giáo đường, tiếng vỗ tay vang lên rất lâu không ngừng.
Tuyết Thuần nghĩ mãi mà không ra, bạn đang đọc truyện trên dieeendanleequysdo^n.com bọn họ cũng không phải là rất quen biết, tại sao anh có thể làm nhiều chuyện thân thiết với cô như vậy đây? Sau khi ăn uống tiệc rượu trong hôn lễ, các bạn của anh trong bữa tiệc huyên náo không thể tách rời ra, dụ dỗ hai người bọn họ vừa ăn cùng một quả táo, vừa hút cùng một sợi mì. . . . . . Môi cũng không ngoại lệ chạm nhau, cùng nghe thấy hơi thở. . . . . .
“Oa. . . . . .” Nghĩ tới những việc xảy ra hôm nay, cô muốn điên rồi!
Tuyết Thuần nhìn khuôn mặt vẫn đỏ bừng của mình trong gương, trong gươngcô gái thẹn thùng, lo lắng, hoàn toàn không phải là cô một người bình tĩnh kiên cường trong ngày thường! Cô ôm đầu lại gầm nhẹ một tiếng, cô muốn điên! Cô tình nguyện trở lại quá khứ tiếp tục làm cỏ đuôi chó, cũng không cần làm vợ của người đàn ông xa lạ. Cô vốn không thương anh ta!
“Cốc, cốc, cốc. . . . . .”
Tuyết Thuần bị sợ đến nhảy người lên, cô vẫn không có quên, tối nay còn có chuyện cùng phòng. Nhớ tới chuyện hôm nay, cô kết luận Lại Tư sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Nhưng cô thức dậy quá nhanh, vô ý đụng vào bắp đùi, cô đau đến tê tê hút khí, không dám la ra tiếng, nơi này không phải là nhà của cô, tất cả tất cả đều là xa lạ. Nước mắt ở trong mắt đảo quanh, nếu để người đàn ông bên ngoài bắt gặp, không thiếu được một phen yêu thương. Nhưng cô làm sao có thể tiếp nhận tình yêu của anh.
Đó là yêu sao? Nếu như nói không phải, tại sao nhìn ánh mắt của anh, cô sẽ rung động. Là ảo giác hay là thế nào? Bọn họ mặc dù đã gặp, nhưng rõ ràng chưa từng có nói chuyện với nhau. Nếu như không phải là yêu, rốt cuộc là cái gì? Rốt cuộc tại sao anh cần phải cưới cô? Anh có điều kiện tốt như vậy, người đẹp trên thế giới nắm cả bó, làm sao lại gặp phải cô?
Cô không hiểu, tại sao cô lại chọc phải đào hoa.
“Cốc, cốc,cốc. . . . . .”
Tuyết Thần hung hăng hít hai cái, mới chịu đựng đau đi tới bên cửa.
Nói cười cũng tốt, cô quay trở lại, một ý nghĩ chợt lóe lên, trực tiếp khóa cửa phòng, giống như như vậy cô liền an toàn. Nhưng đây là phòng tân hôn của bọn họ, cô hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản anh đi vào.
Hôm nay đầu cô đã tạm ngừng hoạt động, chỉ vì anh làm cho cô kinh ngạc rất nhiều nhiều nữa….
Cô chỉ sợ anh thật sự muốn lên giường cùng cô. Hôm nay đủ loại hình ảnh lại lần nữa hiện lên, cô che mặt, anh có thể bỏ qua cho mình sao? Cô nắm tóc một cái, tay vỗ trán, đầu óc hỗn loạn tưng bừng như cũ, không muốn mở cửa? A! Cô điên rồi!