Edit: Thích Cháo Trắng
“Vậy chị cứ cất để đó đi, em không xem đâu.”
Biết càng nhiều, chết càng nhanh. Tuyết Thuần tuân theo quy củ cao nhất của xã hội đen, có phần lùi bước. Thật không nghĩ tới, chị cả Lại lại có lúc bướng bỉnh như vậy.
Nhớ lúc gặp mặt ở bữa tiệc đêm đó, người rụt rè, dịu dàng, rung động lòng người… Ặc, giờ ở trước mặt cô, lại đang phá hỏng những ấn tượng tốt đẹp ấy. Nhưng, thật không hổ là chị cả của Lại Tư!
“Không được, không được. Cái này người khác có thể không nhìn, nhưng em thì nhất định phải nhìn.”
Lại Dung Nhàn nôn nóng, tròng mắt đột nhiên đảo một cái, mập mờ hỏi: “Chẳng lẽ, em không có ý định hiểu Lại Tư hơn một chút sao?”
Lại Tư à. Tuyết Thuần rối rắm, lại nói, cô thật sự không hiểu Lại Tư rõ lắm, trước đây thì chỉ nghĩ anh là người giàu có, trong nháy mắt đã trở thành người đứng đầu xã hội đen. Cho nên, cô có phần hơi phân vân.
Cuối cùng, chung quy lại vẫn không thắng nổi lòng hiếu kỳ, hơn nữa chị cả Lại khiến cho sự tò mò của cô dâng cao, liền giả bộ như lơ đãng nhìn lướt qua.
Trong phút chốc, khóe mắt Tuyết Thuần giật nhẹ một cái, “Cái này… Ảnh nude của trẻ con? Hơn nữa…” Hơn nữa bộ dạng hơi giống Lại Tư, trong lòng không khỏi xoắn chặt lại, không phải là… con riêng của anh đấy chứ?
“Có phải nếu anh mang con riêng về, em cũng có thể đối xử với nó tốt như thế hay không?” Ngày đó anh giật phăng cà vạt, vừa cười vừa hỏi cô.
Lại Dung Nhàn hoàn toàn không nhận ra được Tuyết Thuần không bình thường, đắc chí cười, làm hành động Tây Thi ôm ngực, “Tuyết Thuần, em thật thông minh! Em đoán đoán đúng rồi! Đây chính là ảnh nude của Lại Tư khi còn bé.”
Thông minh sao? Tuyết Thuần cảm thấy Lại Tư Nhàn rất biết nói quá lên. Nếu như Lại Tư Nhàn biết mới vừa rồi cô đã nghĩ những gì, còn có thể nói như vậy sao. Trên trán Tuyết Thuần hiện lên mấy vạch đen. Nhưng lúc nghe được câu nói sau cùng, Tuyết Thuần lập tức giật mình!
“Ảnh nude của Lại Tư!” Tuyết Thuần kêu lên, lại bị Lại Tư Nhàn dùng một tay che miệng cô lại.
“Nhỏ thôi! Nhỏ thôi!” Lại Tư Nhàn liếc mắt cảnh cáo Tuyết Thuần một cái, nét mặt kia giống như đang nói…, có cái gì mà ngạc nhiên chứ.
“Xem một chút đi, còn nhiều lắm. Những thứ này Lại Tư đều giấu đi, không dễ gì được nhìn thấy. Lúc ấy chị đã nghĩ ra cách dùng điện thoại di động chụp toàn bộ những tấm hình này. Em chính là người phụ nữ thứ ba được nhìn mấy tấm hình này đó.”
Ai bảo từ nhỏ tới giờ, Lại Tư chưa từng có một chút ý thức tự giác làm em gì cả, hại cô phải hao tổn bao nhiêu tâm huyết, mới có thể thân thiết với cậu em trai duy nhất này. Cô không trị được Lại Tư, nhưng bây giờ không phải đã xuất hiện Tuyết Thuần rồi đó sao. Ha ha ha! Lại Tư, đừng tưởng rằng làm ông chủ lớn thì lúc nào tôi cũng phải nghe lệnh cậu.
“Người thứ ba?” Tuyết Thuần do dự hỏi: “Vậy thứ nhất, thứ hai là ai?”
“Cô gái ngốc nghếch này, đang ghen sao?”
Lại Tư Nhàn dùng ánh mắt như muốn nói chị đã hiểu, liếc về phía cô. Nhìn Tuyết Thuần căng thẳng nói không ra lời, vội vàng giải thích, “Em lại còn không nghĩ ra sao, thứ nhất đương nhiên là mẹ của chị, thứ hai, dĩ nhiên là chị đây rồi.”
Tuyết Thuần ngượng ngùng cúi thấp đầu, cũng đúng, mẹ cũng là phụ nữ mà.
Cốc cốc cốc…
Lại Tư Nhàn vội vàng cất điện thoại di động, ném cho Tuyết Thuần một cái nhìn đầy luyến tiếc, dịu dàng bảo, “Lát nữa lại gửi ảnh qua bluetooth cho em xem.” Sau đó hướng ra ngoài nói: “Vào đi.”
“Bà chủ, cô cả, ông chủ có việc phải đi ra ngoài. Bảo tôi chăm sóc bà chủ thật tốt.” Là người phụ nữ trung niên cô trông thấy lúc vào nhà họ Lại.
“Thím Tô, đã bảo thím không cần câu nệ như vậy mà.”
“Bà chủ ở đây, đương nhiên phải cung kính ạ.”
Sắc mặt thím Tô không thay đổi liếc Lại Dung Nhàn một cái, tiếp tục cung kính chờ đợi Tuyết Thuần. Cả nhà họ Lại cũng chỉ có duy nhất cô cả một mình một kiểu như vậy, cũng đã là phụ nữ ba mươi tuổi rồi, lại còn như trẻ con không khiến người khác bớt lo. Cô cả của nhà họ Lại, nói ra chắc chẳng ai tin! Nhưng ai bảo ông chủ lớn nhà họ Lại chính là em trai của cô, ai còn dám ý kiến gì nữa.
“A, cháu biết rồi.”
Tuyết Thuần gật đầu một cái, nhìn Lại Dung Nhàn thay đổi thái độ trước mặt thím Tô như thế. Cô đoán, chắc thím Tô là vú nuôi của Lại Tư và Lại Tư Nhàn… Chỉ là, trước giờ cô luôn là người tự lực cánh sinh, muốn hưởng thụ sự hầu hạ của người khác, trong lòng cô có chút không được tự nhiên mà kháng cự. Nhưng cô lại mới đến, thôi thì bảo sao nghe vậy đi.
“Vậy để tôi hầu hạ bà chủ tắm rửa.” Nói xong, thím Tô đã vào trong phòng tắm rộng rãi, cẩn thận chuẩn bị xong nước nóng và khăn tắm.
“Được rồi, ngồi máy bay suốt đêm, Tuyết Thuần cũng mệt rồi. Tắm rửa xong đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chị dẫn em đi dạo xung quanh đây.” Cuối cùng, còn thần bí cười một tiếng, để lại một câu, “Nhớ mở bluetooth ra đó.”
Rửa mặt xong,Tuyết Thuần nhảy luôn lên giường, vội vàng mở điện thoại di động lên, ngón tay liên tục lướt trên màn hình.
Càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, chính bản thân cô cũng không phát hiện ra, môi đỏ đã kéo lên độ cong càng ngày càng lớn.
Nhưng rất kỳ quái là, khi còn bé Lại Tư không có một tấm hình nào là cười cả, đứa trẻ nho nhỏ đẹp thuần khiết như búp bê vải, nhưng mỗi một tấm ảnh chụp anh đều chưng ra bộ mặt lạnh lùng như cá chết. Nhớ tới vẻ mặt tươi cười nham hiểm bây giờ của Lại Tư, tương phản quá lớn. Có phải đã từng xảy ra chuyện gì, khiến anh xảy ra biến hóa to lớn như vậy hay không?
Lại Tư không có ở đây, cả một căn phòng lớn, đúng là rất yên tĩnh, rõ ràng ban ngày cô đã thấy nhiều người xuất hiện như vậy mà. Nên khen người của nhà họ Lại có thái độ quá tốt, hay là vì ban đêm ở một nơi xa lạ không có Lại Tư ở bên cạnh?
Mặc dù đang nằm trong phòng, nhưng nhà họ Lại từ lâu đã mang hơi thở lạnh lẽo xưa cũ tích tụ theo thời gian, vẫn khiến trong lòng cô thấp thỏm không yên.
Nhìn chằm chằm trần nhà, Tuyết Thuần nằm ngay đơ trên giường, miên man suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Xem lại một lần nữa những tấm ảnh của Lại Tư khi còn bé mà Lại Dung Nhàn gửi đến.
Phương đông sáng dần, hai mắt Tuyết Thuần đã đỏ bừng mới không chịu được giày vò, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Tuyết Thuần uể oải thức dậy.
Ngoài cửa phòng không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa, không nặng cũng không nhẹ, đủ để cho cô tỉnh lại.
Tuyết Thuần mang theo đôi mắt gấu mèo, tùy tiện buộc lại mái tóc, chỉnh sửa lại một lượt áo ngủ xộc xệch.
Nhưng nghĩ lại, nhỡ người tới là đàn ông thì sao?
Tuyết Thuần suy nghĩ hai giây, thanh giọng nói hỏi: “Ai ở bên ngoài vậy?”
“Là tôi, thím Tô, tôi tới hầu hạ bà chủ rửa mặt.”
Bà chủ! Tuyết Thuần chợt giật mình, vỗ đầu một cái, trời á! Bà chủ ơi là bà chủ! Cô thầm nghĩ có phải nên chỉnh trang lại dung nhan trước rồi hãy mở cửa hay không đây? Nếu không, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng đẹp đẽ của bà chủ!
Nhưng mà người đến đã nói là hầu hạ bà chủ kia mà, nếu cô chỉnh trang sạch sẽ rồi thì người ta còn đi vào hầu hạ cái gì nữa?
Hết cách rồi, Tuyết Thuần vốn là con nhà nghèo, đối mặt với bão tuyết cũng không nhíu mày chút nào, vậy mà ở nhà họ Lại thì cẩn thận dè dặt.
Ngoài cửa lại có thêm tiếng gõ cửa, sức lực đột nhiên gia tăng, “Tuyết Thuần! Là chị cả nè, em không sao chứ? Tuyệt đối đừng có ngủ không dậy nổi nhé, nếu không, Lại Tư sẽ làm thịt chị mất!”
Nghe được tiếng gõ cửa dồn dập, Tuyết Thuần không còn phí thời gian lo xấu hổ nữa, mở cửa cạch một tiếng.
Vừa mở cửa ra, trước mắt lập tức hiện lên một gương mặt xinh đẹp được phóng đại.
*Tây Thi bị bệnh đau ngực, cứ mỗi lần phát bệnh, nàng đều lấy tay ôm ngực, cau mày nhăn mặt. Dù vậy, trong mắt mọi người, ngay cả dáng vẻ ấy của nàng cũng vẫn rất đẹp.
Nhấn thanks nha bạn!