Emma thở phào nhẹ nhõm ngay khi đóng cửa phòng ngủ lại phía sau. Mặc dù mới gặp công tước Ashbourne ngày hôm nay, nhưng bản năng mách bảo cô rằng anh là người đàn ông biết giữ lời và sẽ không gây bê bối nghiêm trọng bằng cách đi theo ngay phía sau cô trở lại vũ phòng. Anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình và đợi ít nhất mười lăm phút rồi mới xuất hiện trở lại.
Emma bước nhẹ nhàng qua những hành lang tối trong ngôi nhà của người họ hàng cho đến khi xuất hiện ở đầu cầu thang dẫn xuống vũ phòng rực rỡ ánh đèn. Cô dừng lại một lát quan sát cảnh tượng. Bà Caroline chắc chắn lần này đã tổ chức buổi tiệc hoàn hảo trên cả mong đợi. Quang cảnh dạ tiệc thật lộng lẫy. Những bông hoa lạ mắt, màu sắc sặc sỡ trang điểm cho các bàn giải khát kê dọc theo tường của căn phòng. Hàng trăm ngọn nến trắng sữa tinh khôi cũng được đặt xung quanh vũ phòng. Nhưng phần ngoạn mục nhất là các vị khách. Nam thanh nữ tú lướt đi không biết mệt trên khắp sàn nhảy, xoay mình theo tiếng nhạc của dàn nhạc mà bà Caroline thuê biểu diễn tối nay. Các quý bà quý cô đặc biệt lộng lẫy, đồ trang sức tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến, những tà áo váy lụa và xa tanh bay phấp phới. Các cập đôi như hòa vào nhau trong vũ điệu, biến vũ phòng thành chiếc kính vạn hoa lung linh ánh sáng và màu sắc.
Khi Emma mỉm cười trước cảnh tượng tuyệt sắc này, cô không nhận ra rằng chính cô cũng là một hình ảnh tuyệt đẹp để người khác ngắm nhìn. Dừng lại ở đỉnh cầu thang, cô đã vô tình khiến cả vũ phòng có cơ hội dừng lại nhìn ngắm. Và họ đang nhìn.
“Tôi đã đem lòng yêu mất rồi,” John Millwood, một trong những người bạn đại học của Ned, người đã nhảy với Emma lúc trước trong dạ hội tuyên bố.
Ned cười vui vẻ. Đôi mắt xanh của cậu cũng sáng như em gái mặc dù cậu có mái tóc nâu thẫm màu gỗ dái ngựa. “Quên đi, John. Cậu không bao giờ sánh được với chị họ tôi đâu. Mà tôi tưởng cậu phải lòng em gái tôi cơ mà.”
“Phải rồi, tôi vẫn phải lòng cô ấy. Chỉ vì nhà cậu có quá nhiều phụ nữ đẹp. Thật không công bằng.”
Ned nhăn nhó. “Cậu sẽ nói khác nếu phải đối phó với những kẻ theo đuổi liên tục gõ cửa. Năm ngoái chỉ có Belle tôi đã thấy khổ, còn bây giờ thì thật là khủng khiếp khi có cả Emma ở đây.”
Ngay lúc đó, thêm hai cậu bạn nữa chạy tới. “Ned, cậu phải giới thiệu chúng tôi với chị họ của cậu ngay,” huân tước Linfield trẻ tuổi kêu lên. Người bạn đi cùng, Nigel Eversley gật đầu hùa theo.
“E là các cậu phải đề nghị mẹ tôi chuyện đó thôi. Tôi đã từ bỏ cái việc ghi nhớ tất cả những người muốn được giới thiệu với Emma rồi.”
“Cô ấy thật tuyệt vời, vô cùng tuyệt vời,” John thốt ra.
“Tôi không biết có thể chịu đựng việc này đến chừng nào nữa đây,” Ned rền rĩ.
“Tất nhiên, cậu chỉ cần nói vài lời tốt đẹp về chúng tôi với chị họ của cậu là chúng tôi mãn nguyện lắm rồi,” Nigel háo hức nói.
“Tôi đã làm việc đó từ năm ngoái rồi,” Ned bẻ lại. “Nhưng có ích gì đâu, chắc cậu còn nhớ.”
“Cậu cứ cố gắng thêm vài lời hay ho nữa thôi,” George Linfield gợi ý.
“Cha cậu phải chấp nhận thực tế rằng đám chị em gái tôi chả bao giờ chịu tin lời tôi cả,” Ned trả lời ráo hoảnh. “Không có lời nói nào của tôi lay chuyển được họ dù theo hướng nào đi nữa.”
“Một cô gái biết nghe lời, đó là thứ tôi cần,” George lẩm bẩm.
“Đừng tìm kiếm ở nhà tôi,” Ned cười khùng khục.
“Có chuyện gì xảy ra với những cô gái biết nghe lời thế nhỉ? Sao tôi chẳng tìm được cô nào?” George tiếp tục kể khổ.
“Bọn họ đều xấu xí và nhàm chán,” John khẳng định. “Ôi, Chúa ơi, nàng đến kia rồi!”
Chắc chắn, Emma đã nhìn thấy em họ và đang tiến tới chỗ nhóm thanh niên. “Ned à,” cô nói nhẹ nhàng, một hình ảnh thanh thoát trong chiếc váy xa tanh tím. “John à. Vũ điệu cùng anh lúc trước thật vui.” John hân hoan trước những lời nói thân thiện của cô. Sau đó Emma quay sang hai chàng sai mà cô chưa quen biết mỉm cười với họ, chờ Ned giới thiệu.
Ned nhanh chóng thực hiện vinh dự của mình. “Chị Emma, đây là huân tước George Linfield và anh Nigel Eversley. Bọn em học cùng trường Oxford. George, Nigel, đây là chị họ tôi, quý cô Emma Dunster.”
Hai chàng trai xô nhau để cầm tay cô. Emma trông hơi bối rối nhưng vui thích thật lòng.
“Xin lỗi Linfield,” Nigel hạ giọng nói, cố gắng tỏ ra già hơn so với tuổi hai mươi. “Tôi đang định hôn tay cô Dunster.”
“Xin lỗi nhé Eversley, tôi đang định cầm tay cô ấy.”
“Chắc chắn cậu nhầm rồi.”
“Thật à? Tôi nghĩ là cậu nhầm thì đúng hơn đấy.”
“Cậu mà nghĩ tôi nhầm thì cậu nhầm to đấy.”
“Chúa ơi!” Emma kêu lên. “Tôi chắc rằng cô Caroline đang tìm tôi. Cuộc gặp với cả hai anh thật dễ thương.” Nói đến đó cô vội vàng chuồn đi chỗ khác, cố gắng tìm kiếm cô mình.
“Ôi, tuyệt thật, Linfield, tuyệt quá đi mất,” Nigel mỉa mai nói. “Bây giờ thì cậu làm được rồi đấy.”
“Ừ, tôi làm được rồi đấy. Giá mà cậu đừng có cúi rạp cả người ra để túm lấy tay cô ấy…”
“Các cậu tha lỗi cho tôi,” Ned nhẹ nhàng chen vào, “tôi nghĩ mẹ tôi cũng đang tìm cả tôi nữa.” Cậu nhanh chân chuồn đi theo Emma, hy vọng cô biết tìm bà ở đâu.
Phía bên kia phòng, Belle đang khiêu vũ với William Dunford. Hai người đã quen biết nhau từ năm ngoái, sau vài tuần tìm hiểu, nhận ra đôi bên không hợp để trở thành tình nhân, họ đã nhanh chóng trở thành bạn tâm giao. “Anh hy vọng chị họ của em nghèo,” anh cười to, khi nhìn thấy Linfield và Eversley ngã cả vào nhau để làm quen với Emma.
“Thật không?” Belle vui thích hỏi. “Tại sao?”
“Gia đình em sẽ bị bủa vây. Nếu cô ấy có tiền, mọi kẻ đào mỏ ở Anh sẽ đến gõ cửa nhà em.”
Belle cười. “Đừng nói với em rằng anh định tán chị ấy nhé.”
“Chúa ơi, không,” Dunford mỉm cười kêu lên, đôi mắt nâu của anh ấm áp khi nhớ đến vẻ mê mệt của Alex đối với Emma. “Tất nhiên, không phải vì cô ấy không xinh đẹp lạ thường.”
“Chị ấy còn có đầu óc nữa,” Belle chỉ ra.
“Thế cơ à!” Dunford trêu tức. “Thực sự, Belle à, anh không bao giờ nghi ngờ dù chỉ trong một giây việc cô ấy thông minh nhanh trí hệt như em. Anh chỉ nghĩ rằng chẳng cần có thêm anh theo đuổi thì cô ấy cũng đã đủ bận rộn rồi.”
“Anh có ý gì?”
“Ồ, không có gì hết, Belle,” anh lơ đãng nói, lia mắt khắp vũ phòng tìm kiếm Alex. “Không có gì đâu. Nhân tiện hỏi em, anh đã nói rằng em mặc váy màu xanh nước biển đẹp mê hồn chưa nhỉ?”
Belle gượng cười. “Thật không may, em lại đang mặc váy xanh lá cây.”
Trong khi Emma vẫn đang tìm kiếm cô ruột thì Ned đuổi kịp. “Em không nghĩ chị biết mẹ em đang ở đâu đâu,” Ned nói và lấy hai cốc nước chanh từ bàn gần đó.
“Thú thực chị chẳng biết đi đâu tìm cô cả,” Emma trả lời. “Cảm ơn em vì ly nước chanh. Chị khát khô rồi đây.”
“Có lẽ chúng ta cứ chờ ở đây rồi mẹ sẽ tìm thấy chúng ta. Mẹ vẫn còn khoảng hai trăm người nữa muốn gặp chị.”
Emma cười. “Thì đã hẳn.”
“Em phải xin lỗi vì chuyện lúc nãy, Emma. Em không nghĩ rằng họ lại hành động lố bịch đến thế.”
“Ai hành động lố bịch thế?” Belle bỗng nhiên xuất hiện bên phải Ned, Dunford theo sát gót.
“Anh lo lắng chuyện giới thiệu Emma với George Linfield và Nigel Eversley.”
“Ôi, không! Emma tội nghiệp sẽ bị họ bao vây hàng tháng mất thôi.”
“Đừng lo, Emma,” Ned trấn an. “Khi hiểu họ, chị sẽ thấy họ thực sự là những chàng trai tốt. Họ chỉ mất trí cạnh một người phụ nữ đẹp thôi.”
Emma cười khàn khàn. “Thực sự thì Ned à, chị nghĩ rằng em vừa tặng chị một lời khen đấy. Đó hình như là lời khen đầu tiên.”
“Vớ vẩn. Chị còn nhớ em đã khen ngợi không ngớt cú đấm móc tay phải sau khi chị đấm vỡ mũi tên móc túi ở Boston chứ?”
Dunford quyết định rằng mình không còn phải lo lắng về việc Emma gặp rắc rối với Alex. Nhưng anh bắt đầu tự hỏi liệu cậu bạn mình có thể chế ngự được cô gái người Mỹ tóc đỏ này hay không. Anh quay sang Ned nói, “Blydon, hình như cậu chưa giới thiệu tôi với chị họ của cậu.”
“Ồ, xin lỗi, Dunford. Cả tối nay em phải giới thiệu chị ấy với mọi người rồi. Nên thật khó mà nhớ hết được.”
“Emma, đây là William Dunford,” Belle cắt ngang. “Anh ấy là bạn rất thân của em. Dunford, em chắc anh đã nhận ra đây là chị họ của em, quý cô Emma Dunster.”
“Chắc chắn rồi,” Dunford cầm tay Emma lịch sự đưa lên môi. “Thật mừng vì cuối cùng đã được làm quen với cô. Tôi đã được nghe nói nhiều về cô.”
“Thật ư?” Emma tò mò hỏi.
“Nhưng hầu như em không kể cho anh điều gì đâu nhé,” Belle phản đối. Dunford cười bí hiểm và trốn được sự truy vấn tiếp theo nhờ giọng nói của phu nhân Worth.
“Emma yêu quý,” bà Caroline gọi. “Cô muốn con gặp phu nhân Summerton. Nhóm bốn người quay sang phía bà Caroline đang tiến về phía họ cùng với một quý bà to béo mặc bộ váy dạ hội màu tím và vấn chiếc khăn quấn đầu cùng màu. Emma nghĩ trông bà ấy thật giống lọ mứt nho.
“Đừng nhìn,” Belle thì thầm, “một trong những kẻ đầu đất mà em đã cảnh báo chị đang đến, Emma.”
“Bác rất vui được gặp cháu,” phu nhân Summerton bắt đầu tuôn. “Cháu đã có một cuộc ra mắt giới quý tộc thật là ngoạn mục. Chưa bao giờ có một sự kiện như thế kể từ khi Belle ra mắt hồi năm ngoái.” Người đàn bà mập mạp hít sâu một hơi, quay sang cô của Emma nói tiếp. “Và Caroline, chị chắc phải rất tự hào. Đây chắc chắn là vũ hội tuyệt vời nhất trong năm. Chính vì thế mà cả đến công tước Ashbourne cũng xuất hiện. Tôi nghĩ rằng phải đến hơn một năm rồi, anh ta không đến vũ hội nào như thế này. Hẳn chị phải bất ngờ lắm đây!”
“Phải, phải,” Caroline lẩm bẩm. “Tôi nghe nói cậu ta có ghé vào nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy.”
“Cháu nghĩ là cậu ấy vẫn chưa đi đâu,” Dunford cười nhăn nhở nói. “Thực ra, cháu chắc chắn cậu ấy sẽ ở đây đến hết buổi đấy ạ.”
“Chắc chắn là định tra tấn mình đây,” Emma lẩm bẩm.
“Con nói gì thế, Emma yêu quý?” bà Caroline hỏi.
“Không, không, con chỉ hắng giọng thôi mà,” Emma hắng giọng.
“Cô có muốn uống nước chanh nữa không?” Giọng Dunford có vẻ lo âu, nhưng qua nét mặt của anh ta, Emma ngờ rằng anh chàng này đã nghe thấy cô nói gì.
“Không, cảm ơn,” Emma nói và giơ ly nước trong tay lên. “Tôi vẫn còn một chút.” Cô mỉm cười với Dunford và uống một ngụm to.
“Vâng,” phu nhân Summerton tuyên bố như thể chưa có ai nói gì sau bài độc thoại của bà. “Tôi chắc rằng ngay cả Ashbourne cũng không dám ra về mà chưa chào bà chủ nhà Caroline. Tôi tin là anh ta sẽ sớm có mặt ở đây. Hoàn toàn chắc chắn.”
“Cháu cũng thế,” Dunford đồng ý, nhìn Emma bằng ánh mắt lấp lánh. Cô mỉm cười yếu ớt, bỗng thấy lo âu.
“Tất nhiên,” phu nhân Summerton nói tiếp, “tôi không chắc là chị có cho phép cậu ta đến gần cháu gái mình hay không, Caroline.” Bà ta quay sang nhìn Emma mà không cần dừng lại lấy hơi. “Thanh danh của cậu ta hoen ố lắm đấy. Nếu cháu biết quý trọng thanh danh của cháu thì nên tránh xa cậu ta.”
“Cháu sẽ cố gắng ạ,” Emma cười tươi nói.
“Cô có biết tôi nghe được gì không?” phu nhân Summerton thì thà thì thầm, nhưng không rõ là hỏi ai.
“Cháu chắc đó là chuyện không thể tưởng tượng được,” Ned trả lời.
“Tôi nghe nói,” phu nhân Summerton dừng lại để nhấn mạnh và cúi người về phía trước vẻ mưu mô, “rằng Ashbourne, nói thế nào nhỉ, ‘tạm biệt’ ả ca sĩ nhạc kịch của cậu ta rồi và cuối cùng quyết định tìm kiếm các tiểu thư cao quý. Tôi nghĩ cậu ta đang kiếm vợ.”
Emma sặc nước chanh.
“Con ổn chứ, Emma yêu quý?” Caroline hỏi. “Cơn đau dầu vẫn làm con khó chịu phải không?”
“Không, chắc chắn không phải là cái đầu làm con khó chịu đâu cô ạ.”
Phu nhân Summerton vẫn lải nhải. “Clarissa Trent theo đuổi cậu ta đấy. Mẹ cô ta kể với tôi. Các vị biết gì không?”
Chỉ có Caroline quan tâm – và đủ lịch sự để thì thầm, “Gì thế?”
“Tôi nghĩ rằng con bé có cơ hội có được cậu ta.”
“Cháu nghĩ rằng cô ta sẽ phải thất vọng thôi,” Dunford tiên đoán.
“Vâng, cô ta có kể rằng đang hẹn hò với một công tước,” Belle châm chọc.
“Cháu không có gì để bàn về cô ấy,” Ned tuyên bố.
“Emma, con có khỏe không?” bà Caroline hỏi. “Trông con hơi xanh xao.”
Sự yên lặng kỳ cục bao trùm nhóm mấy người họ. Cuối cùng, phu nhân Summerton, người không bao giờ chịu yên chuyện, nhận xét. “Ờ, tôi chắc cậu ta sẽ sớm vác mặt đến, Caroline ạ. Vì vậy đừng lo.”
Đến Caroline, một người vốn không bao giờ làm mất lòng ai cũng không thể không lẩm bẩm, “Tôi có thấy lo lắng tí gì đâu.”
“Chị nói gì thế?” phu nhân Summerton hỏi.
“Không, không có gì.” Bà Caroline nhìn Emma với ánh mắt đồng cảm. “Tôi chỉ hắng giọng thôi.”
Emma cười gian. “Có lẽ cô cháu mình phải lấy thêm nước chanh.”
“Thật ra cô nghĩ không cần đâu, con ạ.”
“Phải, chắc chắn anh ta sẽ sớm vác mặt đến,” phu nhân Summerton khẳng định.
Emma ước tính cô đã quay lại vũ phòng được ít nhất mười lăm phút và khổ sở nghĩ rằng phu nhân Summerton có lẽ đúng. Cô tự hỏi làm thế nào để đưa đẩy cuộc nói chuyện lịch sự với một người đàn ông suýt cưỡng đoạt mình trong phòng ngủ. Trong ba sáu chước, chước chuồn là hơn, cô bèn mỉm cười yếu ớt. “Thực sự là, cô Caroline, con cảm thấy hơi mệt. Có lẽ một chút không khí trong lành sẽ giúp con thấy khá hơn.”
Dunford nhảy vào ngay lập tức, háo hức muốn kích động sự ghen tuông của Alex bằng cách đi dạo với Emma trong vườn. “Nếu cô muốn đi dạo trong vườn, tôi rất vinh dự được hộ tống, thưa cô Dunster.”
“Tôi sẽ khó gặp được vị khách mời danh dự nếu cậu kiên quyết đòi độc chiếm thời gian của cô ấy,” một giọng trầm cất lên. Tất cả những gì Emma có thể làm là cố giữ cho mình không co rúm người lại trong khi tất cả mọi người quay sang đối diện với Alex.
“Công tước đấy ư?” phu nhân Summerton lại mở miệng, “chúng tôi đang nói về cậu đây.”
“Về tôi?” Alex hỏi cộc lốc, mắt nhìn chòng chọc vào người đàn bà lố lăng.
“À, phải, về cậu,” phu nhân Summerton lắp bắp.
Emma kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng đứng đắn của người đàn ông này. Dáng người cao to của anh dường như choán hết cả vũ phòng. Trên thực tế cả đám đông im bặt, hết thảy đều nghển cổ lên nhìn vị công tước nổi tiếng này. Emma công nhận, anh cũng thực sự đáng nhìn. Ở anh toát ra thứ sức mạnh thô ráp dường như không thể gói ghém nổi trong bộ dạ phục đen trắng lịch lãm. Mái tóc đen phóng túng của anh không chịu tuân theo kiểu cách gì, một lọn tóc buông xuống đầy cá tính trên trán. Song chính đôi mắt xanh lục sắc bén mới là thứ khiến anh có vẻ nguy hiểm. Và ngay sau đó, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào Emma. “Tôi đoán đây là cô Dunster,” anh nói giọng ngọt xớt và cầm tay cô.
“Anh… anh khỏe chứ?” Emma cố gắng nói. Một tia chớp xẹt qua người cô khi anh nâng tay cô lên môi. Và mặc dù đây mới là đêm đầu tiên ra mắt xã hội thượng lưu London, nhưng cô biết rằng anh đặt môi quá lâu trên làn da xanh xao nơi cổ tay cô.
“Tôi rất khỏe, bởi vì tôi đã gặp được cô rồi.”
Phu nhân Summerton há hốc miệng. Lông mày Caroline rướn cao vẻ kinh ngạc. Dunford cười khùng khục. Ned và Belle mở to mắt nhìn. Emma tự hỏi mặt mình đỏ như gấc hay chỉ hơi ửng hồng. “Anh thật tử tế,” cuối cùng cô nói.
“Đấy, Ashbourne, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói cậu tử tế đấy,” Dunford lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy,” Belle chêm vào, cô không thấy thực sự có điều gì để nói, nhưng dù sao vẫn cảm thấy phải nó gì đó.
“Chẳng hay em gái cậu khỏe chứ?” bà Caroline hỏi. “Chúng tôi rất tiếc khi cô ấy cáo lỗi không đến.”
“Sophie rất khỏe, cảm ơn bà. Chiều nay chúng tôi hơi hoảng sợ, nhưng mọi chuyện ổn rồi.”
“Sợ à?” phu nhân Summerton mắt tròn mắt dẹt thích thú. “Nghĩa là sao?”
“Charlie con cô ấy suýt bị chiếc xe ngựa thuê cán phải. Nếu không có một cô hầu băng qua phố đẩy cậu bé ra khỏi đường xe chạy thì chắc nó chết rồi.”
Emma có thể cảm thấy ánh mắt Belle nhìn xoáy vào mình. Cô ngẩng lên, cố gắng tránh ánh mắt của cô em họ.
“Ơn Chúa, cậu bé không sao,” bà Caroline nói với vẻ thương xót rõ rệt. “Tôi chắc cô hầu ấy ổn chứ?”
“Ồ vâng,” Alex cười nhăn nhở đáp lại. “Cô ấy thật lung linh.”
Emma thấy cái trần nhà quả là thú vị.
“Tôi nghe thấy có tiếng nhạc valse phải không?” Alex vô tư hỏi. “Phu nhân Worth, xin phép cho cháu được nhảy với cháu gái của bà được không?”
Emma chen vào ngay khi bà Caroline chưa kịp trả lời. “Hình như tôi đã hứa nhảy với người khác rồi.” Cô chắc chắn mình chưa hứa nhảy với ai, nhưng đó là điều tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra trong tình huống này. Cô nhìn Ned một cách tuyệt vọng để cầu cứu. Cậu em họ của cô hoàn toàn không có ý định chọc giận vị công tước đầy quyền lực, và cậu nhanh chóng phát hiện ra những điều kỳ diệu của cái trần nhà đã mê hoặc Emma vài khoảnh khắc trước đó.
Đôi mắt xanh lục của Alex nhìn chằm chằm vào cô. “Vô lý,” anh chỉ nói vậy. Đoạn quay sang bà Caroline. “Được chứ thưa phu nhân Worth?”
Bà Caroline gật đầu đồng ý, và Alex kéo Emma vào vòng tay. Khi họ đến chính giữa sàn nhảy, anh mỉm cười thân thiện với cô và nói, “Trong phòng khiêu vũ cô cũng đẹp không kém gì trong phòng ngủ.”
Cô đỏ bừng mặt. “Tại sao anh phải nói những điều như vậy? Anh định hủy hoại danh giá của tôi ngay trong đêm ra mắt đầu tiên hay sao?”
Alex rướn lông mày trước vẻ khổ sở của cô. “Tôi không định khoác lác, nhưng tôi nghĩ rằng chừng nào tôi chưa lôi cô ra khỏi phòng và cưỡng đoạt cô ở trong vườn, thì tôi chỉ làm tăng danh tiếng của cô lên thôi. Tôi không hay đến dự những sự kiện như thế này,” anh giải thích. “Người ta sẽ hỏi nhau tại sao tôi lại quấn quýt với cô đến thế.”
Emma tâm phục khẩu phục lập luận này của anh. “Dù sao thì anh cũng không cần phải làm tôi bối rối như vậy.”
“Tôi xin lỗi,” anh nói giản dị. Emma ngước lên ngay khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của anh và ngạc nhiên vì sự chân thành không tô điểm mà cô nhìn thấy trong đôi mắt anh.
“Cảm ơn,” cô khẽ nói. “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Cô nhìn vào mắt anh vài giây nữa và sau đó, vì cảm thấy bối rối trước sự mơn trớn của ánh mắt anh nên nhanh chóng chuyển sang nhìn chăm chú vào chiếc cà vạt.
“Có có thể cười với tôi,” Alex nói. “Hoặc, nếu cô không làm được, thì ít nhất hãy ngẩng lên nhìn tôi. Mọi người đang quan sát chúng ta đấy.” Emma nghe lời anh ngẩng mặt lên. “Tốt hơn rồi đấy. Thật buồn nếu ôm cô trong tay mà lại không thể nhìn vào mắt cô được.”
Emma không biết nói gì.
Sau vài giây, Alex phá vỡ sự im lặng. “Cô có thể gọi tôi là Alex, nếu cô muốn.”
Emma lấy lại một chút tinh thần. “Chắc chắn gọi là ‘công tước’ ổn mà.”
“Nhưng tôi muốn cô gọi tôi bằng tên.”
“Tôi thì thực sự không muốn.”
Alex thấy vui vì Emma đã lấy lại chút tính khí vốn có của mình. Cô dường như rất khổ sở khi họ bắt đầu điệu valse. “Cô sẽ thật ngốc nghếch khi gọi tôi là ‘công tước’ trong khi tôi gọi cô là Emma.”
“Tôi vẫn chưa cho phép công tước dùng tên của tôi,” Emma nhắc nhở.
“Thực sự thì, Emma à, tôi hầu như không nghĩ rằng việc cho phép là cần thiết sau những gì chúng ta đã có cùng nhau cách đây chưa đầy một giờ.”
“Ngài có nhất thiết phải nhắc nhở tôi về điều đó không? Tôi muốn quên chuyện đó đi.”
“Thật ư?” Tôi nghĩ cô đang dối mình.
“Ngài giả định quá nhiều đấy, thưa công tước,” Emma điềm đạm đáp lại. “Ngài chẳng hiểu gì về tôi cả.”
“Tôi muốn thế.” Nụ cười nhăn nhở của Alex lộ rõ sự tinh nghịch. Emma tự hỏi tại sao chỉ một nụ cười có thể biến đổi gương mặt của Alex đến thế. Chỉ vài giây trước đây, anh ta tỏ ra cứng rắn và không nhượng bộ, gần như quẳng phu nhân Summerton sang phía bên kia phòng chỉ bằng một ánh mắt. Giờ đây, vắng đi những lời nói chua cay, anh gần như một cậu bé, đôi mắt anh bao bọc cô bằng thứ ánh sáng xanh ấm áp.
Emma cảm thấy tất cả trí lực của cô trôi đi hết khi anh kéo cô lại gần hơn. “Tôi nghĩ cô đang cố ý lấn át tôi.”
“Tôi có thành công không?”
Emma ngước lên nhìn anh vài giây trước khi anh nghiêm nghị trả lời. “Có.”
Vòng tay Alex siết chặt hơn thân hình nhỏ bé của cô. “Chúa ơi, không thể tin được rằng cô nói điều đó với tôi,” anh nói, giọng bỗng nhiên khàn khàn. “Cô toàn trung thực kiểu ăn người.”
Emma nhìn xuống, không thể hiểu được điều gì khiến cô thú nhận cảm xúc của mình một cách lộ liễu như vậy. “Ngài nghĩ rằng tôi quá trung thực?” cô nhẹ nhàng nói. “Phải, tôi chưa nói xong. Chúng ta đã gặp nhau một cách không thông thường chút nào, đó chính là lý do tại sao chúng ta có thể nói chuyện với nhau thẳng thắn. Tôi nghĩ rằng ngài là người đàn ông tốt, nhưng khắc nghiệt, và tôi nghĩ rằng ngài có thể làm tổn thương tôi cho dù ngài không muốn. Tôi chỉ ở London vài tháng nữa, và tôi muốn thời gian ở đây với những người họ hàng phải thật vui vẻ. Vì vậy tôi đề nghị ngài hãy tránh xa tôi.”
“Tôi e là không được.”
“Xin ngài đấy.”
Alex ngạc nhiên tại sao chỉ một lời nói nhẹ nhàng từ môi Emma có thể khiến anh cảm thấy mình như tên vô lại. Tuy nhiên, anh cảm thấy sau những lời nói đầy tâm trạng, cô xứng đáng nhận được sự thành thực từ phía anh đáp lại. “Tôi không nghĩ cô hiểu được tôi muốn cô đến thế nào đâu.”
Emma đột nhiên đứng lặng lại. “Điệu valse kết thúc rồi, thưa công tước.”
“Đúng vậy.”
Cô tách khỏi vòng tay của anh. “Tạm biệt công tước.”
“Hẹn gặp ngày mai, Emma.”
“Tôi không nghĩ thế.” Nói đến đó, cô chuồn khỏi anh, lặng lẽ bao nhanh qua đám đông đến chỗ bà cô.
Alex lặng người nhìn cô lướt trong vũ phòng, mái tóc sáng lấp lánh dưới ánh nến lung linh. Sự thành thực của cô vừa khiến anh lo âu lại vừa thôi thúc ham muốn của anh đối với cô. Anh chưa rõ lắm mình cảm thấy thế nào về cô, và chính sự thiếu kiểm soát cảm xúc bản thân này khiến anh hết sức tức giận với chính mình. Anh quay ngoắt đi, rời khỏi các chàng công tử bột và những bà mẹ hau háu muốn nói chuyện với anh. May quá, anh nhanh chóng tìm được Dunford, anh này đang đứng ở bên rìa vũ phòng nhìn anh. “Biến khỏi đây thôi,” anh nói dứt khoát. Bố khỉ, cô nhất định phải chấp nhận việc anh không thể để cô yên thân.