Buổi sáng hôm sau, Emma phát hiện thấy một triệu chứng của bệnh tương tư: cô không thể ăn được. Hay nói đúng hơn là cô không thể ăn được trước mặt Alex. Cô không gặp phiền toái gì khi không có anh ở trong phòng.
Khi cô xuống nhà ăn sáng, Sophie, bà Eugenia và Belle đang ăn. Emma đã đói ngấu và chuẩn bị oanh tạc món trứng ốp ngon tuyệt.
Đúng lúc đó Alex đến.
Dạ dày Emma bắt đầu xốn xang như chim ruồi vỗ cánh. Cô không nuốt nổi miếng nào.
“Trứng ốp không phải là món cháu thích à?” bà Eugenia hỏi.
“Cháu không đói lắm,” Emma đáp nhanh. “Nhưng ngon lắm, cảm ơn bác.”
Alex khôn khéo chọn chỗ ngồi ngay cạnh cô, nghiêng đầu thì thầm, “Anh không hiểu sao em biết ngon khi mà em còn chưa thử miếng nào.”
Cô mỉm cười yếu ớt và đưa một thìa vào miệng. Nó có vị như mùn cưa vậy. Cô nhìn sang bà Eugenia. “Có lẽ cháu cần chút trà.”
Đến bữa trưa, Emma tưởng mình sắp chết đói. Alex phải chăm lo một số công việc ở điền trang, vì vậy buổi sáng cô và Belle đi thăm thú ngôi nhà. Khi họ đến phòng ăn nhỏ, tim cô hụt hẫng vì không thấy anh ở đó.
Tuy nhiên, dạ dày lại mừng rơn.
Cô nhanh chóng chén sạch một đĩa gà tây quay và khoai tây, sợ rằng anh có thể đến bất kỳ lúc nào. Sau khi xơi hết phần đậu và măng tây thịnh soạn, cô bèn hỏi bà Eugenia xem giờ này anh ở đâu.
“À, bác hy vọng nó đến ăn cùng chúng ta,” mẹ anh trả lời. “Nhưng nó phải đi đến góc Tây Bắc của điền trang để kiểm tra thiệt hại của cơn bão tuần trước.”
“Có xa lắm không ạ?” Emma hỏi. Biết đâu cô có thể đi cùng anh.
“Khoảng một giờ cưỡi ngựa, bác nghĩ thế.”
“Cháu hiểu rồi.” Cô không biết đất đai nhà Alex lại rộng lớn đến thế. “Vâng, thế thì cháu muốn ăn thêm vài cái bánh trứng đường hấp dẫn kia.”
Emma quyết định kèm theo một tiếng thở dài rằng tốt nhất là anh ta bị điều đi xa. Nếu anh ở bên cô từng phút (cô có cảm giác đó là ý muốn ban đầu của anh), cô sẽ xanh xao hao gầy khi trở về London mất.
Nhưng cô cũng không thể phủ nhận thực tế là, bất cứ sự phiền toái mà Alex gây ra, cô vẫn mong ngóng được ở bên anh từng phút, mỗi khi anh đi vắng. Cô cưỡi ngựa đi dạo ở vùng nông thôn nhưng không thấy vui bởi vì Alex không có ở đó để đua với cô đến chỗ cây táo cách Westonbirt vài dặm về phía Đông. Và rồi anh cũng không có ở đó trêu chọc khi cô khéo léo trèo cây hay tán thưởng khi có ném quả táo trúng một cành cây mềm làm năm quả khác rụng xuống. Về nhà cô đưa táo cho Charlie, và cậu bé vui mừng vì sắp được ăn bánh nhân táo tươi đến mức chạy lên chạy xuống cầu thang đến sáu lần. Sự hồ hởi của cậu lan sang người khác, nhưng nó không làm cho tinh thần cô phấn chấn bằng một nụ cười của Alex. Emma ngờ rằng không thứ gì có thể làm được điều đó.
Mặt khác, cũng may vì cô đã ăn được một quả táo khi ngồi vắt vẻo trên cây bởi vì cô biết chắc mình sẽ không ăn được gì vào bữa tối.
Cô cũng không gặp Alex vào sáng hôm sau. Buổi chiều ông Henry có một cuộc họp quan trọng với luật sư và ông nói không thể vắng mặt, vì vậy sáng sớm cả gia đình đã rục rịch ra về. Alex mệt mỏi vì chuyến đi hôm trước và không biết nhà Blydon tính về London sớm nên ngủ dậy khá muộn và không gặp được Emma.
Emma chỉ thở dài khi thấy anh vắng mặt, cô đành an ủi mình bằng một bữa sáng no nê.
Bà Eugenia và Sophie có kế hoạch ở Westonbirt đến giữa tuần, còn Alex đã quyết định rằng anh không thể yên tâm ra đi, bỏ mặc hậu quả mà cơn bão để lại, vì vậy Emma và gia đình đánh một chuyến xe lên đường trở về. Trên xe, Belle mở cuốn Shakespeare, ông Henry rút ra vài thứ giấy tờ công việc, còn bà Caroline thì ngủ thiếp đi. Emma nhìn ra cửa, chỉ còn biết chấp nhận chuyến đi thiếu vắng những lời đối đáp thông minh.
Cô không thất vọng.
Khi họ quay về ngôi nhà ở London, Emma thở phào nhẹ nhõm, cô quyết định sẽ mang theo một cuốn sách cho chuyến đi chơi xa lần sau rồi chạy lên phòng. Những ngày cuối tuần đã trôi qua đầy cảm xúc, với cuộc gặp gỡ gần gũi với Alex, việc ngộ ra cô đã yêu anh, và việc cô không gặp được anh sau đó. Chuyến xe xóc nảy trở lại London không giúp ích gì. Cô chỉ có thể nhận thấy mình thực sự mệt mỏi đến mức nào khi buông người xuống giường và tự nhủ sẽ không ra khỏi giường trong ít nhất một tuần nữa.
Nhưng mười giây sau, lại có người gõ cửa.
“Chào Emma.” Ned mở cửa thò đầu vào phòng khi cô còn chưa kịp trả lời. “Chị nghỉ cuối tuần vui chứ?” Cô mệt mỏi gật đầu, cậu nói tiếp. “Tuyệt quá. Trông chị tươi tắn hơn đấy.”
Emma đang nằm sấp, áp má trái xuống giường và tay gác lên đầu có phần nào không tự nhiên. Cô nhướng mày hoài nghi nhận ra rằng vẻ mặt cậu chẳng hề bỡn cợt mà có vẻ lo âu, cô ngờ rằng cậu thực sự quan tâm đến tâm trạng của cô.
“Cuối tuần của cậu vui vẻ chứ?” cô nói. “Chị đồ là cậu sung sướng với khoảng thời gian tự do ngắn ngủi của mình lắm.”
Ned vào hẳn phòng, đóng cửa lại tựa vào bàn giấy của Emma. “Có thể nói là em đã có một cuối tuần thú vị.”
“Ồ, tốt.”
“Sao chị không kể cho em nghe về kỳ nghỉ cuối tuần của mình trước?”
Emma nhún vai, chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào chồng gối ở đầu giường. “Đúng như điều cậu hình dung.”
“Cả đám người muốn chị lấy chồng phải không?”
Cả chị cũng muốn đây. “Đúng thế. Nhưng chị vẫn cô gắng để có khoảng thời gian vui vẻ. Thoát ra khỏi thành phố thật vui. Ở đây ngột ngạt quá.”
“Đúng, đúng.” Ned bắt đầu đung đưa người, làm Emma có ấn tượng rằng cậu không chú ý gì đến lời nói của cô.
“Có chuyện gì không ổn hả Ned?”
Cậu hít sâu một hơi. “Phải, có thể nói là như thế.” Cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, rồi quay lại đối diện với cô, khoanh tay lại, rồi buông tay ra, rồi bắt đầu đi lại.
“Cậu cần tập thể dục nhiều hơn,” Emma trêu.
Ned có thể đã nghe thấy lời cô, nhưng rõ ràng cậu không chú ý. “Không có gì nghiêm trọng cả. Ý em là không có gì không khắc phục được nếu em để tâm trí vào đó. Tất nhiên là tâm trí của em không đáng giá nhiều tiền lắm.”
Emma nhướng mày. “Đúng, về mặt vật chất là thế.”
“Không phải là có ai đó sắp chết hay tương tự thế.” Ned thọc tay vào túi lẩm bẩm, “Ít nhất là chưa.”
Emma hy vọng mình nghe nhầm.
“Sự thật là, Emma, em muốn nghe lời khuyên của chị. Và có thể cần chị giúp đỡ. Chị là người khôn ngoan nhất mà em biết. Cả Belle, nó cũng thông minh. Em không thể thắng được nó trong lĩnh vực văn học và nó nói được bao nhiêu thứ tiếng nhỉ? Cha à? Em nghĩ rằng nó có thể đọc sách bằng vài thứ tiếng nữa. Môn toán không giỏi, nhưng em gái em sắc sảo. Nhưng nó lại thực tế quá mức. Tháng trước nó vừa mới…” Ned dừng lại, so vai nhìn Emma với vẻ mặt đờ đẫn. “Ôi, lạy Chúa, Emma, em không thể nhớ được mình định nói câu gì nữa. Em biết là mình không đến đây để bàn về em gái. Em đang nói gì nhỉ?” Cậu ngồi sụp xuống ghế.
Emma cắn môi. Ned ngả đầu ra sau ghế. Tình hình có vẻ u ám. “Hừm, chị tin rằng cậu muốn chị cho lời khuyên về chuyện gì đó.”
“Ồ, phải.” Ned nhăn nhó, “Em gặp phải chút rắc rối.”
“Thật à?”
“Em đánh bài.”
Emma rên rỉ nhắm mắt lại.
“Đợi chút, Emma,” Ned phản đối “Em không cần chị giảng bài về tác hại của cờ bạc.”
“Chị cũng không định giảng bài cho cậu. Chỉ có điều cái câu ‘Em đánh bài’ được mở đầu bằng câu ‘Em gặp chút rắc rối’, điều đó thường có nghĩa là ai đó nợ một ai đó rất nhiều tiền.”
Ned không nói gì; cậu chỉ ngồi đó với dáng vẻ đau khổ.
“Bao nhiêu?” Emma nhanh chóng nhẩm tính trong đầu các khoản tiền tiết kiệm. Thời gian gần đây cô không chi tiêu hết số tiền được chu cấp. Cô có thể giải cứu có em họ.
“À, một khoản đáng kể.” Ned nhổm dậy và lại nhìn ra cửa sổ.
“Đáng kể đến mức nào?”
“Rất đáng kể,” cậu trả lời bí hiểm.
“Cậu nói là bao nhiêu?!” Emma phát cáu.
“Mười nghìn bảng.”
“Cái gì?” cô thét lên, bật khỏi giường. “Cậu điên à? Cậu mất trí à?” Cô bắt đầu rảo bước, tay vung vẩy trong không khí. “Cậu nghĩ gì thế?”
“Em không biết,” Ned rên rỉ.
“À tôi quên mất, cậu mất trí. Làm sao mà tôi mong cậu biết nghĩ được?”
“Chị chẳng chịu nhiệt tình giúp đỡ trong lúc em khủng hoảng gì cả.”
“Nhiệt tình? Nhiệt tình!” Emma ném về phía cậu ánh mắt khiến cậu bối rối. “Giúp đỡ không phải thứ mà cậu cần vào lúc này. Ít nhất không phải là giúp đỡ về tình cảm.” Cô lại ngồi xuống giường. “Đúng là tôi không thể tin được điều đó. Chúng ta sẽ làm thế quái nào bây giờ?”
Ned thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô dùng từ “chúng ta.”
“Chuyện thế nào?”
“Lúc đó em đang chơi bài với một nhóm bạn ở quán White nhảy vào.”
Emma rùng mình ghê sợ. Cô vẫn chưa gặp lại tử tước Benton từ sau cuộc chạm trán kỳ quái của họ tại vũ hội nhà Lindworthy, nhưng chắc chắn cô không mong muốn điều đó. Cuộc trò chuyện căng thẳng của họ khiến cô cực kỳ khó chịu và có phần nào cảm thấy bị xúc phạm. Cô vẫn chưa kể cho Alex nghe; có lẽ là không cần phải để anh lo lắng vì chuyện này. Nhưng dù sao Emma cũng không xua đi được cảm giác rằng Woodside có mưu đồ hắc ám gì đó liên quan đến gia đình cô. Giờ thì có lẽ những linh cảm của cô đã thành hiện thực.
“Có vẻ bất lịch sự nếu không mời anh ta chơi cùng,” Ned nói tiếp. “Lẽ ra đó chỉ là ván bài chơi vui thôi. Rất bình thường. Tất cả mọi người đều đã uống vài ly.”
“Tất cả trừ Woodside, chị đoán thế.”
Ned rên rỉ, đập tay vào tường vẻ lo âu. “Có lẽ chị nói đúng. Sau đó, mọi chuyện không còn kiểm soát được, em không thể rút lui.”
“Và bỗng nhiên cậu mang nợ mười nghìn bảng.”
“Ôi trời, Emma, em phải làm gì đây?”
“Chị không biết,” cô thành thực nói.
“Vấn đề là, Emma, anh ta đã ăn gian. Em nhìn thấy anh ta ăn gian.” Ned luồn tay vào tóc, và cô đau đớn khi thấy cậu em họ tự dằn vặt mình như vậy.
“Sao cậu không nói gì đó? Làm sao cậu có thể ngồi đó để anh ta gian lận tiền của cậu?”
“Ôi, Emma,” Ned thở dài, ngồi sụp trong ghế úp mặt vào hai tay. “Em có thể là một người quân tử, nhưng em không ngu. Woodside là một trong những người bắn giỏi nhất nước Anh. Em có mất trí mới nói gì đó chọc tức khiến anh ta thách đấu.”
“Cậu chắc chắn là anh ta sẽ thách đấu?”
Ánh mắt của Ned cho thấy cậu rất chắc chắn điều đó.
“Và cậu phải chấp nhận? Cậu không thể quay lưng bỏ đi?”
“Emmaa, đây là vấn đề danh dự. Em không thể vác mặt đi gặp ai nếu em định buộc tội một người ăn gian và sau đó không chấp nhận hậu quả.”
“Chị thấy rằng vấn đề danh dự của người quân tử này được đề cao quá mức đấy. Bảo chị là kẻ thực dụng cũng được, nhưng chị vẫn cứ nghĩ rằng cuộc đời người ta vẫn đáng trọng hơn là danh dự. Ít nhất là trong chuyện bài bạc.”
“Em đồng ý, nhưng không thể làm gì được. Thực tế là em nợ Woodside mười nghìn bảng.”
“Bao lâu sau thì cậu phải trả số tiền đó?”
“Thông thường thì em phải trả ngay, nhưng vì số tiền lớn nên anh ta bảo em trả sau nửa tháng.”
“Lâu thế cơ à?” Emma mỉa mai.
“Em nghĩ rằng anh ta sẽ cho thêm thời gian vì anh ta thích cảm giác có quyền hành đối với em.”
“Có lẽ cậu đúng.”
Ned nuốt khó nhọc, tay bám chặt vào ghế. “Anh ta nói sẽ quên hết chuyện này nếu em thu xếp cho anh ta hẹn hò với Belle.”
Emma cảm thấy lửa giận bùng lên nuốt chửng cô. “Tôi sẽ giết hắn! Và tất cả những ý định bệnh hoạn ấy,” cô nói, lao đến bên bàn giật ngăn kéo ra. “Cậu có súng không?” cô sôi sục hỏi, lục lọi đồ đạc và hất tung giấy tờ xuống sàn. “Tôi chỉ có mỗi con dao dọc giấy này.” Bỗng nhiên, một ý nghĩ khủng khiếp nảy ra trong đầu cô và cô quay sang Ned, mặt cô tối sầm lại. “Cậu không… cậu không đồng ý chứ?”
“Vì Chúa, Emma,” Ned nổi giận. “Chị nghĩ em là loại người nào chứ?”
“Chị xin lỗi cậu, Ned. Cậu biết là chị không định… chị chỉ quá lo lắng.”
“Em không định lấy sự trong trắng của em gái ra trả nợ cờ bạc,” cậu chống chế cho mình.
“Chị biết.” Emma thở dài, vỗ vỗ ngón tay vào con dao dọc giấy. “Sắc thật.”
“Chị chẳng làm được gì với con dao dọc giấy đó đâu. Dù sao thì, chị sẽ không thể làm hại được ai bằng con dao ấy.”
Cô quẳng con dao trở lại bàn và ngồi sụp xuống mép giường. “Chưa kể với ai chuyện này, nhưng chị đã cãi lộn với Woodside tuần trước.”
“Chị ư? Chuyện thế nào?”
“Chuyện rất lạ. Anh ta xúc xiểm chị đủ kiểu về việc chị là người Mỹ và không có tước hiệu.”
“Đồ con hoang,” Ned chửi thề, siết chặt nắm đấm.
“Dù sao thì điều đó cũng không quan trọng. Anh ta nói sẽ cưới Belle.”
“Gì?”
“Chị thề có Chúa.” Emma gật đầu khẳng định. “Và chị nghĩ rằng anh ta tin chắc vào điều đó.”
“Chị nói sao?”
“Chị đã cười vào mặt anh ta. Có lẽ chị không nên làm thế, nhưng cái ý nghĩ về Belle với gã khốn đó thật nực cười không thể tả được.”
“Chúng ta sẽ phải cảnh giác với hắn, Emma. Việc hắn bị ám ảnh bởi Belle đã đủ tệ rồi, giờ thêm chị xúc phạm hắn nữa, nên hắn sẽ trả thù.”
Emma ném về phía cậu ánh mắt nghi ngờ. “Hắn có thể làm gì? Ngoài việc thu nợ mười nghìn bảng của cậu, thế thôi.”
Ned rên rỉ. “Giải quyết chuyện này thế quái nào bây giờ, Emma?”
“Nếu chúng ta thanh toán khoản nợ này, Woodside sẽ không có gì để gây áp lực với Belle. Chúng ta sẽ phải nghĩ ra một kế hoạch.”
“Em biết.”
“Cha mẹ em thế nào?”
Ned tựa đầu vào một tay, vẻ mặt buồn thảm. “Ôi Emma. Em không muốn xin họ tiền. Em cảm thấy xấu hổ về bản thân mình nữa. Ngoài ra, ngân sách của cha em kẹt lắm. Mới đây ông đầu tư lớn vào một trang trại ở Ceylon. Em không nghĩ ông có được số tiền lớn thế một cách nhanh chóng đâu.”
Emma cắn môi dưới, không biết phải nói gì.
“Em tự đâm đầu vào rắc rối. Em phải tự mình thoát ra thôi.”
“Với sự giúp đỡ nho nhỏ của bà chị họ.”
Ned mỉm cười yếu ớt với Emma. “Với sự giúp đỡ nho nhỏ của bà chị họ,” cậu lặp lại.
“Có lẽ tốt nhất dượng Henry và cô Caroline không nên tham gia,” Emma nói. “Họ sẽ phát ốm vì chuyện này.”
“Em biết, em biết.” Ned thở dài, dứt khoát đứng lên, bước đến bên cửa sổ nhìn ra đường phố đông đúc.
“Thật tệ vì chuyện này không xảy ra sau sáu tháng nữa,” Emma trầm tư nói.
Ned quay phắt lại, nheo mắt. “Chuyện gì sẽ xảy ra sau sáu tháng nữa?”
“Sinh nhật lần thứ hai mốt của chị. Gia đình bên ngoại để lại cho chị một số tiền, không rõ chị đã nhắc đến chuyện này với em chưa. Đó là lợi tức thu được trong một khoảng thời gian khá dài, chị hình dung là đủ để trả món nợ của em. Nhưng nó được gửi vào một quỹ ủy thác và chị không thể đụng vào đó chừng nào chưa đến sinh nhật lần thứ hai mốt. Hoặc nếu chị…” Giọng Emma nghẹn lại.
“Hoặc nếu chị làm sao?”
“Lấy chồng,” cô khẽ nói.
“Em không nghĩ rằng Ashbourne sẽ cầu hôn chị vào cuối tuần này,” Ned nói, nửa đùa nửa thật.
“Không,” Emma buồn rầu nói.
“Dù sao thì cũng không quan trọng. Sẽ mất hàng tháng để chuyển tiền từ Mỹ về.”
“Thực ra thì tiền ở ngay London này. Mẹ chị sinh ra tại Mỹ, nhưng ông bà ngoại của chị di cư từ Anh sang. Ông ngoại không tin tưởng các ngân hàng thuộc địa lắm nên đã giữ khối tài sản của mình ở đây. Chị đoán là cha mẹ mình không thấy có bất kỳ lý do gì để chuyển nó sang đó cho dù Mỹ đã độc lập.”
“Phải, dù sao thì nghĩ đến nó cũng vô ích thôi. Không có ông chủ nhà băng nào nhả cho chị khoản tiền đó sớm cả.”
“Trừ khi chị lấy chồng,” Emma khẽ nói, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.
Ned nhìn cô dò hỏi. “Chị nói gì, Emma?”
“Xin giấy đăng ký kết hôn đặc biệt có khó lắm không?”
“Không khó lắm, em nghĩ thế, nếu tìm đúng người.”
“Chị đoán rằng Alex biết tất cả những người thích hợp,” Emma liếm môi nhận xét. “Phải không?”
“Chị vừa nói với em cuối tuần Ashbourne không cầu hôn chị mà.”
“Đúng thế,” Emma đồng ý, nắm hai tay vào nhau. “Nhưng điều đó không có nghĩa rằng chị không thể cầu hôn anh ấy.”
Ánh mắt Ned đầy hoài nghi. “Em, ờ, cho rằng chị có thể,” cậu chậm rãi nói. “Em chưa bao giờ nghe nói chuyện đó xảy ra trên thực tế, nhưng em không cho rằng không thể.”
“Cậu nghĩ rằng chị ngốc chứ gì,” Emma nói thẳng.
“Không, không, không, tất nhiên em không nghĩ thế,” cậu vội đáp. “Ashbourne mới là kẻ ngốc nếu anh ấy từ chối. Điều đó thì không đâu. Em biết chắc. Chỉ có điều là anh ấy sẽ hơi ngạc nhiên.”
“Rất ngạc nhiên.”
“Vô cùng ngạc nhiên,” Ned gật đầu nói.
Emma rên rỉ. “Ôi, Chúa ơi. Chỉ nghĩ đến đó chị đã đỏ cả mặt.”
Ned gõ tay vào tường tính toán kế hoạch. “Nhưng chị có chắc điều này sẽ có kết quả không Emma? Làm thế quái nào chị cầu hôn anh ấy được, làm cho anh ấy đồng ý, kết hôn, lấy được tiền… tất cả chỉ trong nửa tháng?”
Cô sa sầm mặt. “Chị nghĩ là không thể. Nhưng chị nghĩ rằng ngân hàng sẽ giải ngân số tiền của chị một khi họ biết chị đã đính hôn với công tước Ashbourne. Alex là một người quyền thế, em biết đấy.”
“Em biết.”
“Chị chắc rằng một thông cáo trên tờ Thời báo sẽ có công hiệu. Nó cũng gần như kết hôn rồi. Người quân tử sẽ không bao giờ vứt bỏ người phụ nữ một khi việc đính hôn của họ được đăng trên báo. Và các ông chủ ngân hàng cũng không bao giờ nghĩ rằng ai đó lại phụ tình một công tước.”
“Nếu họ không chịu giải ngân sớm thì sao? Các chủ ngân hàng bao giờ cũng cứng nhắc với các nguyên tắc và những thứ đại loại thế.”
“Vậy thì chị sẽ phải cưới chạy. Chị không nghĩ rằng Alex phiền lòng.” Cô hơi siết chặt chiếc chăn, mắt nhìn chăm chú vào các ngón tay khi nói chuyện với em họ. “Hy vọng chị có đủ can đảm,” cô khẽ nói.
Ned lập tức đi đến bên cạnh quàng tay qua vai cô. “Emma,” cậu siết nhẹ cô trong vòng tay và nói khẽ. “Chị không phải làm thế vì em đâu. Em sẽ có cách giải quyết vấn đề. Em sẽ đi vay lãi nếu cần. Em sẽ khổ sở vài tháng, có lẽ là một năm. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời. Em không thể đòi hỏi chị hy sinh hạnh phúc của mình như thế.”
“Nhưng có thể,” Emma thì thầm, “chỉ là có thể chị sẽ không phải hy sinh hạnh phúc của mình.” Cô ngước lên nhìn em họ trìu mến, đôi mắt tím lấp lánh xúc động. “Cậu có hiểu không? Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để chị có hạnh phúc.”
“Nhưng Emma, chị có chắc làm được việc đó không? Nếu Alex vẫn chưa hỏi cưới chị, điều gì khiến chị nghĩ rằng anh ấy sẽ chấp nhận lời cầu hôn của chị?”
“Chị không biết,” Emma thở dài. “Chị đoán rằng sẽ phải buộc anh ấy chấp nhận chị, đúng không?”
Trong khi đó tại Westonbirt, Alex đắm mình trong bồn tắm nước nóng bốc hơi. Anh cảm thấy như mình vừa từ địa ngục trở về trong vài ngày qua, và mọi cơ bắp đau nhừ vì làm việc quá sức. Anh điên tiết vì cơn bão chết tiệt làm ngập một nửa điền trang, quật ngã sáu cây to, khiến anh phải dành hết tâm trí cả ngày thứ Bảy. Đáng tiếc là thời gian duy nhất để anh găp Emma là bữa sáng và bữa tối, mà cô thì dành hết thời gian để gắp thức ăn và tránh nhìn vào mắt anh.
Cô hồi hộp, chỉ có thế thôi. Anh có thể hiểu điều đó.
Nhưng anh không hiểu được vì sao mình cũng hồi hộp. Ồ, anh cho rằng mình che giấu giỏi hơn Emma, nhưng anh nhiều hơn cô đến mười tuổi và chắc chắn có nhiều kinh nghiệm với người khác giới hơn cô rất nhiều. Điều đó lý giải vì sao anh kiềm chế mình tốt hơn chút ít. Nhưng mặc dù anh đã cố gắng hành động một cách khá bình thường, anh cũng không thể gạt bỏ được cảm giác nôn nóng chờ đợi khi cô bước vào phòng. Anh cũng không thể chối cãi rằng mình vô cùng thất vọng khi buổi sáng hôm đó thức dậy thì thấy cô đã đi rồi.
Alex rên rỉ vùi mình sâu hơn vào bồn tắm. Anh sẽ phải xác định rõ hơn tình cảm của mình với Emma. Và khi xong việc đó rồi, anh sẽ phải xác định xem mình muốn làm gì với tình cảm đó.
Cưới ư?
Chuyện đó dường như ngày càng cuốn hút hơn. Anh vốn dự định lần khân việc cưới xin cho đến khi gần bốn mươi tuổi. Tới lúc đó anh sẽ làm cái việc mà mọi người chờ đợi ở anh, cưới một cô gái không có cá tính gì, rồi lập tức quên cô ta ngay. À mà không hẳn là ngay lập tức. Còn phải lo chuyện nối dõi nữa. Nhưng một khi lo xong chuyện đó rồi, anh có thể quên sự tồn tại của cô ta. Anh không cần một người vợ cho vướng chân.
Nhưng thực tế là… anh muốn Emma bên cạnh. Anh từ bỏ con đường mình đi để có cô bên cạnh. Ý tưởng lấy Emma làm vợ đã xua tan mọi quan niệm trước đây của anh về hôn nhân. Anh cảm thấy ấm áp trong lòng khi nghĩ về việc thức dậy bên cạnh cô vào buổi sáng, chứ không phải quanh quẩn để gặp riêng cô trong chốc lát. Xem ra sẽ không khôn ngoan nếu chờ đợi kiếm cô vợ mà anh có thể phớt lờ trong khi anh có thể có được người mà anh không muốn phớt lờ.
Và tất nhiên, còn vấn đề người nối dõi. Việc đó có vẻ không còn tẻ nhạt nữa nếu có Emma. Lần đầu tiên anh thấy mình nghĩ về tương lai và cố gắng mường tượng ra người nối dõi mà mẹ anh vẫn luôn nhắc nhở. Một bé trai tóc màu cà rốt. Không, anh muốn một bé gái tóc màu cà rốt. Một bé gái xinh xinh với mái tóc cà rốt và đôi mắt to tròn màu tím sẽ lao vào lòng anh gọi “Cha!” khi anh bước vào phòng.
Và sau đó anh sẽ bảo bé gái về giường ngủ, vồ lấy mẹ nó, đưa về giường, rồi bắt tay vào việc tạo ra một cậu nhóc với mái tóc màu cà rốt và đôi mắt tím to.
Chúa ơi, có vẻ như là anh đã quyết xong rồi.
Anh có điên không? Anh sẵn sàng vứt bỏ những kế hoạch ấp ủ cả chục năm vì một cô gái người Mỹ tóc đỏ ư?
Alex rên rỉ bước ra khỏi bồn lắm, nước chảy từ cơ thể săn chắc của anh thành những dòng nhỏ. Anh vớ chiếc khăn tắm người hầu đã gấp lại gọn gàng và để lại trên chiếc ghế gần bồn tắm, nhanh chóng lau khô người, đi chân trần đến ngăn tủ lấy áo choàng. Quấn áo quanh người, anh ngồi thụp xuống giường.
Anh khá chắc chắn rằng Emma sẽ chấp nhận nếu anh xin cưới cô. Anh biết cô nhớ cha và luôn có ý định quay lại Mỹ, nhưng anh thì có thể linh hoạt. Không có lý do gì để họ không thể quay về Boston mỗi năm một lần. Trên thực tế, những người thân còn lại của cô đang ở London, và anh biết họ muốn cô ở lại. Anh không thực lòng muốn lấy một người vợ kết hôn với anh chỉ vì áp lực gia đình, nhưng anh hiểu rằng mình không nên đòi hỏi nhiều. Còn nhiều thời gian để thuyết phục Emma rằng cô yêu anh.
Alex ngồi bật dậy. Anh có muốn Emma yêu mình hay không? Điều đó có thể anh hơi khó kham nổi. Nếu ai đó yêu ta – ai đó đàng hoàng và tử tế – ta có trách nhiệm không được chà đạp trái tim người ấy. Anh thì không muốn làm tổn thương Emma, nhưng biết rằng có thể làm cô đau đớn chỉ cần anh không đáp lại tình yêu của cô.
Tất nhiên, có thể anh cũng yêu cô.
Nhưng còn vấn đề nữa, có thể cô không yêu anh trước. Cô thực sự không nói nhiều. Anh không thể yêu lại thật nhiều một người nếu cô gái đó không yêu anh trước.
Tuy nhiên, anh có thể yêu cô trước.
Và điều đó có nghĩa là anh sẽ phải thuyết phục cô đáp lại tình yêu của anh.
Nhưng vấn đề này dù sao vẫn cần phải bàn bởi vì anh vẫn chưa quyết định yêu cô.
Hay anh đã quyết rồi nhỉ?
Alex bật dậy khỏi giường bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Anh đã quyết định yêu cô chưa nhỉ? Anh không biết nữa. Và thêm nữa, một người đàn ông có cần quyết định việc yêu một người phụ nữ hay không, hay tình yêu tự lớn lên trong ta để rồi một ngày nào đó ta lao ra khỏi bồn tắm nhận ra rằng ta đã yêu nàng lâu lắm rồi, lâu đến mức ta không còn chắc chắn được nó bắt đầu từ khi nào và rằng ta đang đấu tranh với điều không có thực bởi vì việc làm trái ý mẹ và em gái đã trở thành thói quen.
Ôi, Chúa ơi, anh đã yêu Emma. Giờ thì anh sẽ làm gì? Ồ, phải rồi, anh có thể xin cưới cô, và có lẽ cô sẽ đồng ý, nhưng anh không nghĩ rằng như vậy là đủ. Anh không muốn cô cưới anh chỉ vì cô thích anh; anh muốn cô cưới anh bởi vì cô yêu anh, yêu anh nhiều đến mức cô không thể chịu được ý nghĩ về cuộc sống vắng anh, bởi vì anh dần nhận ra tình cảm của mình đối với cô.
Có lẽ anh phải thử một chút trước khi thực sự cầu hôn cô – để xem cảm xúc thực sự của cô đối với anh. Việc cầu hôn cô cũng không có gì phải vội. Giờ thì anh đã quyết tâm cưới vợ, anh muốn cô ràng buộc với anh về mặt pháp luật, nhưng anh cho rằng vài ngày cũng không có gì khác biệt lắm. Quan trọng hơn cả là, nếu biết rõ ràng cô sẽ không đáp lại tình cảm của anh, có thể anh sẽ không cầu hôn nữa.
Anh có đùa không? Tất nhiên anh sẽ cầu hôn. Napoleon cũng không cản được anh.
Nhưng chờ đợi một chút cũng không hại gì – chỉ để đầu óc thảnh thơi. Dù sao thì cũng không có vẻ gì là cô sắp đi xa. Và cũng không có kẻ nào khác có ý định cầu hôn cô trong thời gian này. Alex khá chắc chắn rằng mình có thể bảo đảm được điều đó. Ít gã nào đủ can đảm mời cô nhảy hai lần trong một buổi tối, chứ nói gì đến cầu hôn. Alex đã khẳng định chủ quyền. Và giờ sắp đến lúc khẳng định cái điều anh đã khẳng định đó.
Thứ Sáu là thời gian thích hợp. Có một sự kiện gì đó mà anh phải tham dự vào thứ Tư. Anh không thể nhớ được là ở đâu, nhưng thư ký đã ghi chép lại ở London, và chắc chắn Emma cũng có mặt tại đó. Hôm đó anh có thể nói chuyện với cô, thăm dò một chút và cố gắng phán đoán tình cảm của cô. Tối thứ Năm, mẹ anh có một bữa liên hoan nho nhỏ. Anh sẽ có cơ hội tốt để gặp riêng cô. Mẹ anh chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để anh có mọi cơ hội làm việc đó. Sáng thứ Sáu anh sẽ chọn một chiếc nhẫn đính hôn trong số đồ trang sức của gia đình rồi thẳng tiến tới biệt thự nhà Blydon, cầu hôn và thế là xong.
Ngoài điều đó ra anh sẽ không làm gì khác. Anh mỉm cười bình yên. Anh sẽ bắt đầu tất cả.