Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Đẹp Thay Cơm

Chương 34

Tác giả: Thời Nhĩ

Giản Ngộ Châu bệnh tới nhanh đi cũng rất nhanh, xế chiều ngày hôm đó, sau một giấc ngủ dài, nhiệt độ cũng giảm đi rõ rệt.

Giản Ngộ Châu trải nghiệm cảm giác được Lục Phồn chăm sóc, lần đầu tiên ảnh đế có suy nghĩ cực đoan, ước gì bệnh kéo dài lâu thêm chút nữa mới tốt.

Nhưng mà ảo tưởng đó không trở thành hiện thực, anh mới đỡ hơn một chút, Trần Tiêu đã xách cổ xuống giường đưa đi quay phim.

Để tránh những lời đồn không cần thiết, Lục Phồn vẫn như mấy ngày trước, có khi ở phòng mình đọc sách nghịch điện thoại, có khi ngồi trong bếp làm cơm, mỗi ngày nói chuyện với Giản Ngộ Châu cũng không được mấy câu.

Tối hôm đó Giản Ngộ Châu lại có cảnh quay đêm, mỗi lúc quay phải khuya khoắt mới xong, sau đấy anh sẽ dừng lại trước cửa phòng của Lục Phồn một lúc, kiểm điểm sâu sắc hành vi thất trách không quan tâm đến bạn gái của mình.

Đương nhiên, những chuyện này Lục Phồn không hề biết, cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nếu ở bên Giản Ngộ Châu, thời gian ở cạnh nhau sẽ không có nhiều, cô nghĩ rất thoáng, cho nên vì thế mỗi ngày vẫn trôi qua bình thường, không oán không giận. Mãi đến tận nửa đêm hôm đó tỉnh lại uống nước, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng mình.

Lục Phồn: “…”

Giản Ngộ Châu: “…”

Lục Phồn sặc nước, ho sặc sụa khổ sở, “Anh, anh đứng đó định dọa ai thế?”

Giản Ngộ Châu vô tội đáp: “Anh không định dọa em đâu”.

Lục Phồn sởn cả tóc gáy: “Không lẽ tối nào anh cũng đứng bên ngoài phòng em à? Anh diễn phim kinh dị hả?”

Giản Ngộ Châu vội vàng giải thích: “Không có, tại anh vừa đi ngang, nên nhỉn thử xem em có ngủ ngon không thôi”.

Cuối cùng Lục Phồn cũng hít thở được bình thường, nhịp tim đập nhanh cũng dần vững vàng trở lại, “Anh mới xong việc hả?”

“Ừm”.

“Thế nghỉ sớm chút đi, ngủ ngon nhé”.

Cô nói xong thì vung vung tay, ngáp một cái rồi quay về giường, Giản Ngộ Châu cũng nói câu chúc ngủ ngon, cẩn thận bước từng bước về phòng. Anh thấy hình như Lục Phồn đang giận thì phải, dù sao mấy ngày này hai người chưa nói được với nhau câu nào cả.

Con gái phải được dỗ dành, nuông chiều yêu thương, tuy Giản Ngộ Châu không có nhiều kinh nghiệm, nhưng khả năng học hỏi và tưởng tượng lại cực kì vô biên, anh thấy nếu cứ vậy nữa thì không được, Lục Phồn sẽ nghĩ anh theo đuổi được rồi thì lạnh nhạt cô mất, anh phải gắng dành lại một ngày rưỡi ở cùng cô mới được.

Thế là hai ngày sau, anh liều mạng già quay phim liên tục, hầu như mỗi cảnh chỉ một lần là qua, rốt cuộc cũng tranh thủ được nửa ngày nghỉ ngơi.

Anh phụ Lục Phồn trong phòng bếp rồi cùng ăn cơm trưa, sau đó trang bị đầy đủ, dưới sự che chở của Tiểu Trương, hai người họ an toàn ngồi lên xe khách đi ngắm cảnh.

Hẹn hò mà không khác gì đặc công, vừa buồn cười vừa kích thích, Lục Phồn tựa lên vai Giản Ngộ Châu, không nhịn được bật cười. Giản Ngộ Châu rất hưởng thụ cảm giác Lục Phồn dựa vào anh, mềm mềm nhẹ nhẹ, mấy sợi tóc vô tình lướt qua tay anh và cổ, ngứa ngáy, cũng lan đến đáy lòng.

Chẳng trách thanh niên bây giờ cứ thích dính lấy nhau, Giản Ngộ Châu thầm nghĩ, có bạn gái thoải mái thật đấy, chỉ hận không thể ôm cô trước mặt mọi người thôi.

Dù hai người không có nhiều chủ đề để nói, đa số thời gian Giản Ngộ Châu vẫn hay xoa xoa nắn nắn tay Lục Phồn, sau đó Lục Phồn sẽ đánh vào đùi anh, anh lại chuyển sang vuốt ve vành tai, vừa ngây thơ vừa mờ ám.

Đơn giản lại ngọt ngào.

Đến khu du lịch, Giản Ngộ Châu hạ vành nón xuống: “Em muốn đi đâu?”

Lục Phồn nhìn danh sách thăm quan một lượt: “Chúng ta đừng tới mấy chỗ nhiều người, tránh gặp phiền phức”.

Giản Ngộ Châu gật đầu, anh cũng không muốn lần đầu tiên hẹn hò bị phá hỏng như thế.

Hai người đi theo bản đồ, chọn mấy nơi ít người chú ý, chẳng hạn như đoán câu đố, bắn tên, trượt cỏ, chơi rất vui.

Tới gần chạng vạng, hai người thuê một con ngựa, chậm rãi tản bộ trên thảo nguyên. Mặt trời dần ngả về tây, giữa thảo nguyên bao la rộng lớn được bao trùm trong một màu vàng nhạt, xa xa là đỉnh Thanh Sơn cao vút, cảnh sắc đó càng yên tĩnh thanh bình. Lục Phồn lùi ra sau tựa vào ngực Giản Ngộ Châu, một tay anh dắt cương ngựa, một tay ôm lấy hông cô tránh té, hai người không nói năng gì, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn ấm áp.

Lần này quay xong ở khe Đại Thanh, đoàn làm phim sẽ rời khỏi Hàng Châu, tới thành phố khác lấy cảnh, có lẽ phải lâu nữa hai người không gặp nhau. Giản Ngộ Châu không chủ động nhắc tới việc này, trong lòng Lục Phồn hiểu rõ, nên cũng không nói tới, trong lòng cô đã tính trước những chuyện có thể xảy ra, cô biết anh cũng không thoải mái, cho nên cần gì phải vì nó mà quấy nhiễu giây phút này đây?

Mặc dù hai người không thường ở bên nhau, nhưng mỗi người đều có công việc và cuộc sống của mình, không thể cứ dính vào nhau một chỗ, họ cũng đã qua cái tuổi ngây ngô điên dại vì tình, cách nhìn nhận vấn đề cũng trưởng thành hơn người trẻ.

Lục Phồn từng đọc được trên mạng một câu này, thấu hiểu là trạng thái cao nhất của tình yêu, cô rất tán thành. Hai người ở bên nhau, mở lòng và thấy hiểu, khi rời xa không nhất thiết phải chờ đợi, không hao tâm tổn sức, không quỵ lụy bi thương, không cần quan tâm đến kết quả sau này, giống như thể đã quên mất chính mình đang ở trong một mối quan hệ đó.

Tình yêu bỏ hết ngây ngô và oanh oanh liệt liệt, trải qua nhiều năm tháng, nó sẽ quay về với thực chất bình thản và dịu yên. Đó cũng là trạng thái mà Lục Phồn hướng tới. Giản Ngộ Châu cúi đầu, bàn tay bất giác nắm lấy bàn tay cô: “Đang nghĩ gì thế?”

“Xem tối nay ăn gì?”

“Phía trước có quán ăn nhà nông, em thích không?”

“Được”.

Giản Ngộ Châu vung cương ngựa, con ngựa phì một tiếng, không buồn để ý tới anh, cứ chậm rãi đi nhu trước, thỉnh thoảng lại dừng lại ăn cỏ. Lục Phồn bật cười: “Ngựa không sợ anh kìa, lúc còn bé em có nghe bà nội nói, mấy con vật nhỏ không sợ người nào thì người đấy chính là người tốt”.

Giản Ngộ Châu: “…Nó không nhỏ chút nào”.

Lục Phồn phì cười quay đầu nhìn anh: “Anh quan tâm sai trọng điểm rồi đó, em đang khen anh là người tốt mà”.

Đáy mắt Giản Ngộ Châu ánh lên nét cười, bàn tay lại ôm cô chặt thêm một chút: “Nói mấy câu nữa đi”.

Lục Phồn không chịu nổi dáng vẻ cầu xin được khích lệ ngợ khen của anh, cười tủm tỉm: “Sao anh giống như học sinh muốn xin cô giáo khen mình thế hả? Giản mười tuổi?”

Giản Ngộ Châu trầm mặt: “Ai nói với em cái tên này? À, nhất định là Tiểu Trương, thằng nhóc này, gần đây anh không rảnh trị cậu ta, giờ cậu ta leo lên đầu anh rồi đấy”.

“Anh hay chỉnh Tiểu Trương lắm à? Aiz, anh ấy cũng thật đáng thương mà, có một ông chủ như anh”.

Giản Ngộ Châu không vui: “Hắn lại nói xấu gì anh đấy? Anh mà là tư bản hút máu á? Hàng tháng anh phát hơn một vạn tiền lương, cậu ta lại còn nói xấu anh sau lưng? Xem lúc về anh chỉnh cậu ta thế nào?”

“Anh ấy không nói gì với em cả”. Lục Phồn lơ đãng nói: “Chỉ nói chuyện anh ép vệ sĩ uống rượu thuốc rắn thay anh thôi”.

Giản Ngộ Châu: “…”

Lục Phồn: “À còn lần đó anh một mình tới tìm em, đứng trước cửa nhà đợi mấy tiếng”.

Giản Ngộ Châu: “…”

Lục Phồn: “Cả chuyện bị em đuổi đi lại một mình đi uống cho say xỉn nữa…”

Giản Ngộ Châu: “…em đừng nói nữa”.

Lục Phồn nhịn cười: “Nhờ Tiểu Trương em mới biết nhiều vậy đó, sau này anh ấy là gián điệp của em, anh không được đánh”.

Giản Ngộ Châu thầm nói, nhất định phải diệt khẩu, chỉ có người chết mới giữ được bí mật thôi.

Lục Phồn cười xong mới cọ cọ vào cổ anh một cái, Giản Ngộ Châu ngứa ngáy trong lòng, không kìm được giữ chặt đầu cô: “Làm cái gì thế”.

“Tự dưng muốn cọ chút thôi mà”. Khóe miệng cô chất chứa ý cười, trong lòng lại oán, chắc chắn người này lại kiêu ngạo nữa rồi…

Đúng là Giản Ngộ Châu không thể chịu đựng được kiểu làm nũng thế này, đành phải hạ vũ khí đầu hàng: “Rốt cuộc em muốn cái gì?”

“Đơn giản lắm, sau này anh nghĩ gì thì phải nói với em, đừng có tự mình đoán mò vậy nữa, được không?”

Ánh mắt người nọ hơi dao động.

Lục Phồn nắm lấy cằm anh: “Nhìn em này”.

Anh hạ mắt, ánh mắt dừng lên khuôn mặt cô rồi không sao dời được, Lục Phồn hài lòng: “Có làm được không?”

“Ừ”.

“Vậy thì tốt”. Lục Phồn tiếp tục tựa vào lòng anh, lẩm bẩm: “Tử Trực Nam phiền phức quá, yêu đương còn phải để bạn gái dạy? Đã ba mươi rồi mà…”

Giản Ngộ Châu thấy cô khinh thường mình, khóe môi mím chặt. Anh là bảo đao chưa già mà.. À không đúng, bảo đao của anh còn chưa ra khỏi vỏ đâu.

Giản Ngộ Châu bắt đầu vô thức lại mơ tưởng viển vông, lúc nào mới có thể thử đao đây? Anh nhìn lén Lục Phồn, thấy cô đang hứng thú cầm dây cương, còn cúi người xoa xoa bờm ngựa. Lúc khom lưng, áo T shirt phác họa cả dáng người, anh vội vàng dời mắt đi.

Thở dài, xem ra còn rất lâu nữa đấy.

Đi đến khu nhà nông, hai người xuống ngựa, trả lại cho nhân viên gần đó, sau đấy Lục Phồn chỉnh lại quần áo mũ nón cho Giản Ngộ Châu, xong xuôi hai người mới vào quán cơm nhỏ.

Người tới ăn quanh đây không nhiều, hai người chọn ngồi cạnh bên cửa sổ, khung cửa được chạm trổ tinh tế, nhìn ra ngoài là đồng cỏ bao la, vui tai vui mắt. Hai người chọn bốn món ăn, tranh thủ lúc món còn chưa dọn lên, Giản Ngộ Châu đi vào phòng vệ sinh một chuyến, Lục Phồn ngồi yên xoay xoay tờ thực đơn.

Đúng lúc đó, một thanh niên cùng bạn bước vào, ngồi ngay chiếc bàn vuông bên cạnh bàn bọn họ. Dù Lục Phồn cúi đầu cũng có thể cảm giác được có ánh mắt nhìn sang, cô ngước mắt nhìn lên thì người kia lập tức chuyển hướng, thấp giọng cười nói gì đó với nhau. Mấy giây sau, một người mặc áo T shirt sạch sẽ đứng dậy bước sang, đi thẳng vào vấn đề: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể xin số liên lạc với em được không?”

Lục Phồn: “…”

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng một chàng trai nhỏ hơn mình mấy tuổi tới hỏi thì đúng là lần đầu, lúc Lục Phồn đang định lắc đầu, Giản Ngộ Châu cũng vừa quay lại.

Anh đi tới trước mặt bàn, nhìn sang mấy người kia, lướt quanh nam sinh nọ một vòng là biết tình huống ngay.

Anh ngồi thẳng xuống, ung dung lau tay rồi nói: “Muốn xin số điện thoại à?”

Giọng anh nén xuống cực thấp, suýt chút nữa Lục Phồn cũng không nghe hiểu.

Chàng trai đó cứ tưởng anh này là bạn trai, đang chuẩn bị tư thế rút lui, nhưng câu kế tiếp của Giản Ngộ Châu lại cho cậu hi vọng: “Tôi đưa cho, cô ấy ngại đấy”.

Nói xong, anh lấy điện thoại ra, đọc số của Trần Tiêu cho người nọ. Cậu thanh niên kia như nhặt được bảo bối, phấn khởi quay về.

Lục Phồn: “…”

Giản Ngộ Châu kéo cô tới phòng nhỏ trên lầu hai, Lục Phồn dở khóc dở cười: “Sao anh lại đùa giỡn người ta thế?”

“Mới sinh viên đại học, không lo học hành cho giỏi đi, chỉ biết yêu đương rồi chơi điện tử, thành tích thì chẳng ra sao, mà tán gái có khi còn viết được bí kíp nữa đấy”.

Giản Ngộ Châu xì khẽ một tiếng: “Cho cậu ta học một lớp miễn phí, đừng nên tin người xa lạ”.

Lục Phồn: “…”

Tối hôm đó lúc bọn họ quay về, Trần Tiêu lén lút kéo Giản Ngộ Châu sang một bên, đưa điện thoại cho anh nhìn, “Xem này, mau phân tích hộ tôi cái, cậu đoán xem cô bé này là ai, có phải người trong tổ kịch không nhỉ? Mẹ nó đúng là tinh mắt quá mà.” Giọng điệu nhấn mạnh một điều “cuối cùng Bá Nhạc cũng phát hiện ra tôi đây chính là thiên lý mã” mà cảm thán vui mừng.

Giản Ngộ Châu ghét bỏ nhìn lại anh một cái, sau đó mới cầm điện thoại chú tâm xem thử.

Số máy lạ, nhắn tới rất nhiều tin.

Tôi thấy em rất đẹp, thật đấy.

Tôi có thể theo đuổi em không?

Em đã có người yêu chưa?

Giản Ngộ Châu nhìn tiếp thời gian gửi, trong lòng cũng đoán được ít nhiều, mặt không đổi sắc trả di động lại cho Trần Tiêu, “Mai anh thử để ý lại xem, có cô bé nào ở tổ kịch hay nhìn trộm anh không”.

Trần Tiêu xoa tay, “Ha ha ha ha cuối cùng cũng sắp thoát đời độc thân này rồi, Giản Vũ Trực, cậu chứ chờ xem, chắc chắn tôi sẽ thoát khỏi kiếp xử nam sớm hơn cậu”.

Giản Ngộ Châu vòng hai tay trước ngực, xì một tiếng rồi quay đầu rời đi.

Sau đó Lục Phồn có nghe Giản Ngộ Châu nói lại, cười đến mức muốn đứt ruột đứt gan, vừa nghĩ tới chuyện sau khi Trần Tiêu biết được chân tướng, cô vừa thấy đáng thương vừa buồn cười không nhịn được.

Cười xong, cô lau lau nước mắt, “Em nói này, anh nói cho anh ấy biết sự thật sớm một chút, đỡ lãng phí tình cảm.”

“Thôi, cả đời này anh ta còn chưa được theo đuổi lần nào, cứ để anh ấy vênh váo đã”.

Lục Phồn: “…”

***

Ngày hôm sau, nhóm kịch bắt đầu thu dọn đạo cụ, chuẩn bị rời khỏi khe Đại Thanh.

Lục Phồn xem lại số nguyên liệu nấu ăn vẫn còn dư trong bếp, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, cô quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đến là Thẩm Uẩn Xuyên, cô kinh ngạc nói, “A, Xuyên Xuyên…” Vẫn căng thẳng như trước, “Có chuyện gì không?”

Thẩm Uẩn Xuyên đi tới, chần chừ một lúc mới nói, “Tôi nghe nói mấy ngày trước người đại diện của tôi có nói chuyện với cô…” Có lẽ anh cũng khó mở lời, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của Lục Phồn, “Tôi xin lỗi,… Tính anh ấy không được tốt cho lắm, cô giận là phải, cho nên hôm nay tôi muốn thay anh ấy xin lỗi cô”.

Thực ra Lục Phồn đã quên chuyện kia rồi, “Không cần đâu, tôi không để ý mà, chỉ là…” Chỉ là hơi đau lòng khi Xuyên Xuyên có một người đại diện kì lạ như vậy, chắc bình thường cũng không thoải mái lắm đâu nhỉ? Nhưng lời này cô không có tư cách để nói, cũng không giúp gì được, chỉ có thể thở dài trong lòng mà thôi.

Thẩm Uẩn Xuyên thở dài một hơi, “Vậy là tốt rồi.” Anh khoát khoát tai, “Tôi chỉ nói vậy thôi, phải đi bây giờ rồi, lần sau nếu có duyên thì gặp lại.”

Lục Phồn cười chào tạm biệt.

Lúc lên xe quay về, Lục Phồn vẫn còn nghĩ tới chuyện này, kiềm chế không được nên kéo tay Giản Ngộ Châu một cái, Giản Ngộ Châu đưa mắt nhìn sang.

Đầu tiên Lục Phồn phải dụ dỗ anh trước đã, nắm chặt tay anh, sắc mặt Giản Ngộ Châu quả nhiên dịu dàng hơn hẳn, như thể dù cô có nói gì anh vẫn sẽ thoải mái như thế. Khi đó Lục Phồn mới yên tâm hỏi, “Anh với Xuyên Xuyên ấy, có quan hệ gì à?”

Tiểu Trương và Trần Tiêu cùng nhau ho khan, mà vẻ mặt của Giản Ngộ Châu quả nhiên trầm xuống ngay lập tức, trong giọng nói có vẻ không vui vẻ chút nào, “Em hỏi cái này làm gì?”

Lục Phồn vội vàng an ủi, hết xoa tay lại sờ sang mặt, nhìn cô nịnh nọt như thế, cuối cùng Giản Ngộ Châu cũng bật cười đáp lại, “Anh chẳng có chụng chạm gì với Thẩm Uẩn Xuyên cả, nhưng cũng không cần thân thiết với một thằng nhóc thưa mình năm tuổi.”

Tiểu Trương, Trần Tiêu: Gạt người!! Rõ ràng anh ta không thèm chờ Xuyên Xuyên, lần nào cũng nhìn như thù địch!!

“Vậy sao ngoài kia có tin đồn là quan hệ giữa hai người không tốt?”

“À, vì anh không thích người đại diện của cậu ta, là người lần trước em gặp trong phòng bếp đấy”.

Lục Phồn gật đầu, cô vẫn còn nhớ Lý Văn Trường.

“Thật ra lúc anh mới debut, hắn là người đại diện của anh.”

Lục Phồn kinh ngạc.

Trần Tiêu ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kể lại chuyện cũ năm xưa thay cho Giản Ngộ Châu, “Sao cậu không kể luôn chuyện hồi nhỏ mình uống sữa bột loại gì, lúc học tiểu học có thầm thương trộm nhớ cô bạn nào không cho Lục Phồn luôn đi? Giản Ngộ Châu, cậu thê nô quá!”

Mặc dù chuyện này cả có gì, dù sao cũng là chuyện của nhiều năm trước đó, nhưng trong giới nghệ sĩ, đó cũng là một việc cấm kị, cho qua được thì cho qua. Lục Phồn thề thốt, “Em không nói gì đâu!”

Trần Tiêu đỡ trán, thở dài nói thẳng, “Đúng là Lý Văn Trường chính là người đại diện khi lão Giản debut, khi đó tôi vẫn là một người bình thường trong công ty, Lý Văn Trường từng làm việc với nhiều nghệ sĩ, anh ta nhắm trúng lão Giản, cho nên giành lấy.”

Lục Phồn chăm chú lắng nghe.

“Nhưng mà cô cũng biết tính của Lý Văn Trường rồi mà, dưới tay anh ta, lão Giản càng chẳng ra sao cả, quảng cáo không có, vai diễn cũng không, qua hai năm mà không nổi tiếng được, nói cho cùng cũng là do mắt chó nhìn người thấp, chứ không sao người ta lại không nhận lão Giản được? Về sau…” Anh liếc về phía Giản Ngộ Châu một cái, hình như không biết có nên nói hay không, Giản Ngộ Châu khẽ vuốt cằm, mặt không hề thay đổi, cứ chăm chú nghịch nghịch bàn tay của Lục Phồn

“Về sau anh ta càng cuống lên, muốn đi chệch đường… Khụ khụ, cô hiểu mà.”

Lục Phồn sững sờ, sau đó mới dần hiểu ra.

Không lẽ… Để anh đi với mấy nữ đại gia…?

Giản Ngộ Châu liếc cô một cái, “Yên tâm, anh ta không thành công, anh còn đánh cho một trận, nằm viện cả tháng.”

Lục Phồn: “…”

Trần Tiêu nín cười nói tiếp, “Đúng thế đấy, sau đó Lý Văn Trường lại tái phạm lần nữa, công ty đuổi đi, lão Giản chuyển sang tay anh. Không ngờ anh ta yên lặng vài năm, đột nhiên lại trở thành người đại diện của Thẩm Uẩn Xuyên, có lẽ giờ đã biết được con đường đúng đắn rồi, Thẩm Uẩn Xuyên dần nổi tiếng, nhưng mà một năm trước, trong một lần phỏng vấn, anh ta khiêu khích bọn tôi, nói trong vòng ba năm muốn làm cho Thẩm Uẩn Xuyên nổi tiếng hơn cả Giản Ngộ Châu.”

Giản Ngộ Châu cười khẽ, “Kệ anh.”

Tiểu Trương nói theo, “Đúng đó, hôm đấy sau khi anh Giản nói vậy, cả hậu trường không ai nhìn hắn nữa.”

Lục Phồn: “…”

Cô cũng thấy lúng túng thay Lý Văn Trường.

Trần Tiêu thở dài, “Cho nên ấy, không phải chúng tôi nhằm vào Thẩm Uẩn Xuyên, mà là bên kia gây chuyện trước, sao chúng tôi để yên được?”

Như biết được một bí mật động trời, Lục Phồn lẩm bẩm nói, “Hóa ra là vậy…” Cô liếc trộm nhìn sang Giản Ngộ Châu, ngại quá, cô anti anh nhiều năm như vậy… Nếu biết trước sau này anh ấy sẽ là bạn trai mình, lúc trước cô sẽ không phản bội tổ chức như thế, từ fan chuyển thành antifan…

Giản Ngộ Châu nhìn thấy ánh mắt áy náy kia thì mềm nhũn cả lòng, anh quay đầu hất hàm sai khiến, “Hai người quay đầu đi.”

Tiểu Trương và Trần Tiêu bĩu môi, ai thèm xem hai người yêu đương chứ, cùng nhau quay đầu lại.

Giản Ngộ Châu kéo Lục Phồn vào lòng, Lục Phồn tựa vào bả vai anh, thấp giọng nói, “Lúc anh mới debut, khó khăn lắm phải không?”

Giản Ngộ Châu khẽ nói “Anh quên rồi, mười năm rồi mà.”

Lục Phồn cong môi, ôm lấy anh eo, nghĩ thầm, may mà anh không chịu đựng, không rơi vào con đường tăm tối đó, nếu không cô sẽ không gặp được anh, thích anh đâu nhỉ?

“Sau này anh nên đối tốt với Trần Tiêu một chút.”

Nghe được câu này, khóe miệng Trần Tiêu co rút.

Giản Ngộ Châu biết Lục Phồn đang nhớ tới chuyện hôm qua anh bắt nạt Tiêu, mắt ánh lên nét cười, “Anh ta thích bị ngược, thích người ta bắt nạt mình, nếu không sẽ có cảm giác mình không tồn tại, em đừng lo.”

Trần Tiêu: “…”

Xe dừng lại dưới tòa nhà của Lục Phồn, Lục Phồn xuống xe, Giản Ngộ Châu cũng theo cùng.

Trần Tiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Buổi tối bảy giờ lên máy bay, hai người có năm tiếng, lão Giản, di động nhớ mở, lát nữa xe sẽ tới đón.”

“Biết rồi.”

Về đến nhà, Giản Ngộ Châu ôm thẳng người kia lên, Lục Phồn vô thức hét lên một tiếng, vội đưa tay ôm lấy cổ anh, “Em còn chưa cởi giày mà!”

Giản Ngộ Châu sững sờ, “Anh cởi giúp em.”

Nói xong, anh ôm cô tới ngồi xuống so pha, Lục Phồn ngồi trên đùi của anh, hình như tư thế này có gì đó mờ ám, hô hấp của anh gần quá, nên mặt cô cũng đỏ bừng.

Giản Ngộ Châu ôm cô eo, đầu tựa vào hõm vai, nhẹ nhàng hít thở, một lát sau, anh thấp giọng nói, “Không muốn đi nữa rồi.”

Lục Phồn cũng thấy không nỡ, vuốt ve mái tóc cụt ngủn của anh một lúc, “Không thì hai ngày nghỉ lễ em đi thăm anh nhé?”

“Không cần đâu”. Môi Giản Ngộ Châu vô tính lướt qua cổ cô, Lục Phồn vô thức rụt cổ lại, “Một cô bé như em chạy tới chạy lui nhiều mệt lắm, lại không an toàn… Cứ mỗi ngày gửi cho anh một tấm hình selfie là được.”

Lục Phồn lẩm bẩm, “Em không phải cô bé…”

“Thế thì cô gái, Phồn Phồn, Lục Tiểu Phồn, bé yêu, bé ngoan.” Giọng anh đượm ý cười, “Em thích được gọi là gì?”

“… Anh học đâu ra thế, đừng nói với em là tự biết.”

“Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi mà, lúc trẻ anh có đóng phim thần tượng đó”.

“…”

“Chắc là em thích bé ngoan rồi.”

“Ai nói em thích!”

“Bởi vì lúc anh nói bé ngoan, đầu ngón chân em hơi cong lại, cái này chứng tỏ…”

“Anh cũng đóng phim trinh thám rồi chứ gì!”

“Ừ. Em thông minh.”

Anh sát lại bên tai Lục Phồn, nhỏ giọng nói, “Bé ngoan.”

Thực ra anh không có ý trêu chọc gì, chỉ giống như tìm một biệt danh, nhưng Lục Phồn lại đỏ bừng cả mặt.

Cái anh này… tự học nhanh quá!

Giản Ngộ Châu thấy hai gò má đỏ ửng thì tối sầm hai mắt, một lát sau, anh cúi đầu, như thể đang trưng cầu dân ý, nói, “Bé ngoan, anh có thể hôn em một cái được không?”

Bình luận