Bữa sáng? Vừa bị hỏi như vậy, trong đầu cô đột nhiên trở nên trống rỗng. Khi cô ăn cơm nhất định sẽ vừa ăn vừa đọc sách hoặc xem tài liệu, trả lời tin nhắn, thậm chí là khi đang họp, căn bản không thể nhớ rõ mình đã ăn gì.
“Tôi uống cà phê…… hình như còn ăn bánh mì?” Chính cô cũng không chắc chắn.
“Rất thơm.” Hắn tới gần cô, hít vài hơi thật sâu ở đầu vai cô. “Cô có ăn bánh ngọt, đúng không? Hơn nữa có mùi sô cô la, Hazelnut latte ──”
Hắn dựa thật sự rất gần, hơi thở phả nhẹ, lỗ tai cô đột nhiên tê tê ngứa ngứa.
“Anh……”
Câu mắng chửi người còn chưa kịp nói ra, đột nhiên, các tuyển thủ không biết từ nơi nào từng bước từng bước xông ra, nháy mắt vây quanh bên người cô.
“Hazelnut?”
“Latte?”
“Bánh ngọt?”
“Sô cô la?”
Mỗi người đều nghe được một từ mấu chốt, đôi mắt hoàn toàn tỏa sáng!
Lê Vĩnh Huyên bị vây quanh, không thể động đậy. “Anh, các anh muốn làm gì?!”
“Chế độ ăn uống của kỳ huấn luyện được quản chế rất nghiêm ngặt, cô cho chúng tôi ngửi một chút đi.” Ai đó trả lời với vẻ mặt đưa đám.
“Tôi đã một tháng rưỡi chưa từng nhìn thấy bánh ngọt.”
“Tôi ba tháng!”
“…… bình tĩnh một chút.” Cô cố gắng khuyên can.
Nhìn cô vừa xấu hổ lại vừa cố gắng trấn an, mọi người càng trở nên trầm trọng hơn, quay chung quanh ở bên người cô, dựa đến càng gần, cho đến khi chật như nêm cối. “Ôi ôi…… vị ngọt của sô cô la…… mùi thơm bột mì……”
Thời gian này, trong kiếp sống huấn luyện buồn tẻ và khắc nghiệt của bọn họ, Lê tiểu thư nhìn như nghiêm túc nhưng lại rất dễ dàng đỏ mặt, giống như có thêm một món đồ chơi mới, linh vật ──
Linh vật khi nói chuyện đều nói lắp, biểu tượng bình tĩnh đều bị tan rã, “Không, đừng làm loạn, không phải các anh muốn… muốn luyện tập sao?”
May mắn thay sự giúp đỡ đã xuất hiện đúng lúc. Giọng nói của huấn luyện viên giống như từ trên trời giáng xuống, “Không sai. Các anh đang định lêu lổng cho đến khi băng tan hết, đúng không?”
Huấn luyện viên vừa xuất hiện, quả nhiên mọi người đều ngoan ngoãn buông tha Lê Vĩnh Huyên, đi về hướng sân trượt băng. Lê Vĩnh Huyên lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, tìm vị trí ở bên ngoài ngồi xuống.
Nghĩ đến tình huống cấp bách vừa rồi, cô không nhịn được rùng mình một cái. Cô đã quen với việc luôn ở một mình, thật sự không quen gần gũi với một đám người như vậy.
Hơn nữa, làm thế nào băng có thể tan? Nhiệt độ tại sân tập luôn được duy trì vào khoảng năm độ. Mỗi lần khi quan sát luyện tập, các vận động viên dường như không hề có cảm giác gì; nhưng ngồi ở một bên, người mặc áo sơmi, váy ngắn, trang phục tiêu chuẩn của văn phòng, cô thường xuyên cảm thấy ớn lạnh khi mình viết lách. Cơn lạnh chạy từ tay, chân, một đường tản lên, lạnh đến nỗi gần như không nắm được bút ──
“Này, hãy giữ cái này giúp tôi!” Đột nhiên có một tiếng thét to, sau đó, đầu cô bị bao phủ trong bóng tối. Cô chỉ kịp ngẩng đầu lên, giây tiếp theo khuôn mặt đã bị che phủ, không nhìn thấy gì.
Đáng giận, lại là hắn!
Cô thở hổn hển và giật chiếc áo khoác trên đầu mình xuống, trừng mắt liếc nhìn Mạch Vĩ Triết một cái. Bàn tay lớn của hắn đặt ở sau lưng, nhẹ nhàng thoải mái trượt xuống.
Lê Vĩnh Huyên có một sự xúc động, thật sự muốn ném áo khoác của hắn xuống đất và dùng đôi giày của mình hung hăng dẫm đạp lên đó……
Tuy nhiên, cô hiểu rất rõ ràng, ngay cả khi cô huỷ chiến Páo khoác này, sau này sẽ còn có ngàn ngàn vạn vạn chiếc khác ── dù sao tất cả đều do nhà tài trợ cung cấp, hắn sẽ không đau không ngứa.
Cô vốn chỉ thuận tay ném ở bên cạnh, nhưng khi cô càng ngồi càng lạnh, trong bất tri bất giác, tay cô lại chậm rãi với qua, lén lút… lén lút kéo chiếc áo khoác lại đây……
Nhờ có chiếc áo khoác che ở trên đùi, cô dễ dàng quan sát cả nhóm, không còn run rẩy vì lạnh ──
Buổi tối, luyện tập kết thúc, Lê Vĩnh Huyên cất tài liệu và máy tính của mình, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người chậm rãi tới gần.
Cô đã ở trong trung tâm thể thao từ sáng đến tối trong gần một tháng, đối với những người thường xuyên đến đây đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng hai người đang đi tới đều là những gương mặt xa lạ, ngày thường chưa từng thấy qua. Người đi đầu là một người phụ nữ trẻ tuổi, trang điểm hợp thời, vừa thấy Lê Vĩnh Huyên ngẩng đầu lên, cô ta lập tức tiến lên tự giới thiệu.
“Xin chào, tôi là phóng viên của tờ Time Weekly. Xin hỏi cô có quen biết Mạch Vĩ Triết hay không?”
“A…… ồ?” Lê Vĩnh Huyên kinh ngạc chớp chớp mắt.
Thấy ánh mắt cô phóng viên nhìn chằm chằm chiếc áo khoác của vận động viên trên đầu gối mình, Lê Vĩnh Huyên nhanh chóng đứng dậy, một tay nắm lấy chiếc áo khoác giấu ở sau lưng, một tay lắc mạnh, “Không, không phải. Tôi chỉ là ──”
“Vậy cô là ai? Bạn bè? Người thân? Hay là anh em họ?” Cô phóng viên dồn dập hỏi giống như một sự bùng nổ vào trong đầu Lê Vĩnh Huyên, “Cô quen biết Mạch Vĩ Triết đúng không? Vì sao cô có áo khoác của anh ấy? Chúng ta có thể chụp một bức ảnh được không?”
Trong khi cô ta hỏi, người đàn ông đi theo bên cạnh đã sớm giơ máy ảnh lên, tách tách đã chụp xong vài bức ảnh.