Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Chương 7-4

Tác giả: Thư Cách

Lê Vĩnh Huyên lắc đầu, “Nếu ông nội không đi em cũng sẽ không đi. Em sẽ ở lại chăm sóc ông.”

“Nếu mọi người đều không đi, tôi đây đi một mình làm gì?” Mạch Vĩ Triết xem thường. Quên đi, dù sao ở nhà nghỉ ngơi cũng được.

“A, em có thể……” An Nhuận vốn đang xem TV ở trong phòng khách, giờ phút này đột nhiên rụt rè giơ tay.

“Tôi không có ý định đi nghỉ với cậu!” Mạch Vĩ Triết hung tợn mắng lại.

“Không phải vậy, ý em muốn nói, em có thể ở lại chăm sóc ông nội.” An Nhuận buồn bã với gương mặt ngây thơ thường ngày, “Em vẫn chưa đóng gói xong đồ đạc, hơn nữa cũng chưa tìm được chỗ ở mới. Bố em nói để em xử lý xong mới cho về nhà!”

Nói xong, người nhà họ Mạch hai mặt nhìn nhau.

“Nếu như vậy, hai người đi thôi.” Nói xong, lão Mạch liếc mắt nhìn đứa cháu đích tôn của mình thật sâu một cái.

Đó là một ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, lo lắng, đe dọa. Giống như đang uy hiếp hắn, có thể đi nghỉ để thư giãn, nhưng phải nhớ kỹ lời ông nói, tuyệt đối không được xằng bậy!

Mạch Vĩ Triết cũng không hề né tránh. Hàng ngàn lời muốn nói, đều được trao đổi ở trong ánh mắt.

Lê Vĩnh Huyên là người đầu tiên tách ra khỏi đó, đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho mọi người. Vì ông không khỏe, cô cần phải hầm quả lê cho ông ăn. Nhìn bộ dáng nhẹ giọng hỏi han ân cần của cô ở bên người ông nội, nếu người không biết tuyệt đối sẽ cho rằng họ là hai ông cháu.

Mạch Vĩ Triết nhàn rỗi không có việc gì, nhìn thấy laptop đặt ở trên kệ nên tiện tay lấy xuống xem, phía trên màn hình là những tin tức được Lê Vĩnh Huyên mở ra để sửa.

Vốn dĩ hắn thật sự chỉ tùy tiện nhìn xem, nhưng khi vừa nhìn thấy, hắn lại có chút kinh ngạc.

Bên cạnh có một email đang được viết một nửa, là thư từ qua lại giữa Lê Vĩnh Huyên và người quản lý trang web các fans của hắn.

“Cái này……” Hắn chỉ vào máy tính, kinh ngạc hỏi: “Em có liên lạc với người quản lý trang web này sao?”

“Vâng, từng viết Email vài lần. Nhưng……” Lê Vĩnh Huyên đi tới, đưa cho hắn một ly cà phê thơm nồng —— có người rốt cuộc nâng nó lên —— vừa muốn nói lại thôi.

“Nhưng cái gì?”

“Bên kia có vẻ không thân thiện lắm.” Cô thở dài một hơi, “Em cảm thấy bên họ có chút thù địch. Mỗi lần liên lạc với bên đó, em luôn cảm thấy…… tâm trạng của người kia không tốt lắm.”

Mạch Vĩ Triết tự hào đắc ý, “Bởi vì người hâm mộ anh đều là các fan nữ! Bọn họ ghen ghét em cũng là chuyện bình thường.”

Cô trừng hắn một cái. “Nói hươu nói vượn, không biết đối phương là ai, người đó chắc hẳn chỉ cho rằng em là người đại diện gì đó của anh. Các fan đều cảm thấy, người đại diện không chăm sóc anh đúng cách, giúp anh chiến đấu.”

“Anh không cần bất luận kẻ nào giúp anh chiến đấu.” Hắn không chút để ý nói, giọng điệu cuồng vọng, “Anh sẽ tự mình quyết định công việc của mình. Ai cần tới người đại diện giúp đỡ?”

“Dù nói như vậy, ở cấp bậc ngôi sao như anh, vốn dĩ cần phải có người đại diện.” Lê Vĩnh Huyên một lần nữa cố gắng để hắn lắng nghe, “Về điều này, thật ra em có thể giúp được, em có đủ kỹ năng đào tạo chuyên nghiệp —–“

“Anh nói không cần là không cần.” Hắn vẫn nói chuyện giống như trước đây, ngang nhiên ngắt lời và từ chối lời khuyên của cô.

“Vì sao anh không muốn em ——“

“Người nào đó gửi hoa tới chúc mừng.” An Nhuận giống như ngựa quen đường cũ, chạy ra mở cửa và ký nhận, “Buổi sáng đã nhận hai lẵng rồi! Lần này là ai gửi tới ——“

Mạch Vĩ Triết cũng bưng cà phê đi tới cửa, vừa lúc nhìn thấy An Nhuận đang ôm một bó hoa rất lớn, có gai nhọn và kỳ lạ đi vào. Khuôn mặt An Nhuận có vẻ bối rối, “Ai gửi lẵng hoa chúc mừng lớn như thế này? Hoa này thật kỳ lạ.”

Khi nhìn thấy tấm thiệp, Mạch Vĩ Triết nhìn một lát, đôi mắt nhanh chóng trở nên lạnh lùng.

Đầu tiên hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác nhận Lê Vĩnh Huyên đang nói chuyện cùng với ông nội, chưa nhìn thấy bó hoa. Sau đó, hắn đặt ly cà phê xuống, tiếp nhận lẵng hoa, không chút do dự đi ra ngoài.

“Anh Tiểu Mạch, anh muốn mang hoa đi đâu?” An Nhuận vội hỏi.

“Đi vứt.” Hắn lạnh lùng cười, “Thứ này, không được phép đưa vào nhà tôi.”

Hoa này, không phải là hoa chúc mừng hay sao?

Tấm thiệp ký tên là Lương Văn Hà, nội dung chỉ ngắn ngủn một câu ——

Cậu có thể giành được tất cả huy chương, nhưng tôi sẽ lấy lại thứ sẽ thuộc về tôi!

~~~ Hết chương 7 ~~~

Bình luận