Hơn một năm qua rồi, chị cả Triệu già đi rất nhiều. Phương Mộc nhìn chị ấy cười mỉm bế cô bé từ trên xe xuống, khuôn mặt hiền hậu cũng không lấn át được nếp nhăn tăng thêm mỗi ngày. Phương Mộc hơi giật mình, cô bé không hề phản ứng kịch kiệt như dự đoán, chỉ có lúc chị cả Triệu khẽ vuốt phía sau lưng nó mới hơi run rẩy mà thôi. Nhưng rồi rất nhanh, nó liền ngoan ngoãn để cho chị cả Triệu dắt đi vào nhà bếp ăn cơm. Sau khi thầy Chu chết không lâu, toàn bộ Thiên Sứ Đường đã chuyển vào một khu trong viện phúc lợi ở ngoại thành. Chị cả Triệu trở thành một hộ lý ở đó, tiếp tục chăm sóc các cô nhi của Thiên Sứ Đường.
Phương Mộc xách gạo mì cùng với dầu ăn cậu mua vào nhà bếp, lúc rửa tay, qua cửa sổ cậu nhìn thấy cô bé đang bình thản ngồi ở bên cạnh bàn ăn bánh bao, thỉnh thoảng liếc nhìn đám trẻ con đang đuổi bắt cãi lộn nhau ở bên cạnh, nét mặt tựa hồ có sức sống hơn một chút.
Chị cả Triệu đi ra, đưa cho Phương Mộc một cái khăn mặt cũ, ra hiệu cho cậu lau mồ hôi trên cổ.
“Lục Lộ hình như không thích nói chuyện.”
“Lục Lộ? Ai là Lục Lộ vậy?”
“Thì cô bé mà cậu mang tới đó.” Chị cả Triệu giật mình mở to hai mắt: “Không lẽ cậu chưa biết tên của nó sao?
“Hả?” Phương Mộc còn kinh ngạc hơn chị cả Triệu: “Nó chịu nói chuyện với chị hả?”
“Đúng vậy. Vừa rồi tôi hỏi nó tên là gì, lúc đầu nó không nói, sau đó thì lầm rầm nói ra hai chữ, hình như là Lục Lộ.”
“Được lắm, tôi ở chung với nó mấy ngày, một chữ cũng không chịu nói. Bây giờ mới quen chị mấy phút, tên cũng nói cho chị biết rồi.” Phương Mộc phẫn nộ nói: “Sớm biết thế thì dẫn ngay tới chỗ chị cho rồi.”
Chị cả Triệu hơi đắc ý: “Nói chuyện với trẻ con, cậu chắc chắn là không bằng tôi rồi.”
“Vậy thì tôi rất yên tâm rồi.” Phương Mộc đem mục đích của chuyến đi này nói cho chị cả Triệu biết, cậu quyết định mấy ngày nữa sẽ đi xa, Lục Lộ tạm thời giao cho chị ấy chăm sóc. Có điều, cậu không muốn để Lục Lộ ra ngoài, tốt nhất đừng để bất kỳ ai thấy nó.
” Cô bé này cậu đưa từ đâu tới vậy?” Chị cả Triệu hỏi thẳng.
“Chị đừng hỏi.” Phương Mộc nhìn vào mắt chị cả Triệu: “Chị có tin tưởng nhân cách của tôi không?”
“Điều đó còn phải nói sao.” Chị cả Triệu không chút do dự gật đầu: “Cậu yên tâm đi, cô bé này cứ giao cho tôi.”
Từ viện phúc lợi đi ra, Phương Mộc gọi điện thoại đến cục công an xin nghỉ một tuần, rồi liền đến nhà ga, mua một vé xe lửa đi thành phố S.
Cây táo đen là đặc sản vùng núi của thành phố S, từ thói quen ăn táo đen của Lục Lộ cho thấy, gia đình nó có thể sống ở khu vực xung quanh thành phố S, hoặc đã từng ở qua nơi đó. Có thể, từ nơi đó sẽ tìm được một vài manh mối có giá trị.
Người trên xe lửa không nhiều, đa số đều ngồi dựa vào ở ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Đối diện Phương Mộc là một anh chàng có nước da đen thui, vẫn đang vùi đầu vào chiếc điện thoại di động hí hoáy.
Phương Mộc dần cảm thấy đói, lấy từ trong túi ra một cái bánh bao gà chiên và hamburger, từ tốn ăn. Mùi thức ăn khiến anh chàng ngồi đối diện phải ngẩng đầu lên, cậu ta nhìn túi ni lông trong tay Phương Mộc, hơi nuốt nước miếng. Phương Mộc thân thiện mỉm cười. Anh chàng hơi ngại ngùng nhỏ giọng nói: “KFC, tôi đã từng ăn rồi.”
Phương Mộc lúc này mới để ý đến anh chàng này.
Cậu ta nhìn qua chắc không quá 22 tuổi, làn da đen thui thô ráp, đôi tay to ngắn, móng tay được cắt qua loa, có nhiều chỗ còn cáu bẩn đen sì. Tóc thô cứng, nhuộm màu vàng, trong đó có mấy sợi lại nhuộm hồng. Cả người vừa toát lên tính cách đơn giản, nhiệt tình, lại có vẻ thô lỗ. Có lẽ, đây là một thanh niên ở nông thôn vào thành phố chơi. Nhưng điều khiến Phương Mộc cảm thấy kỳ quái là cách ăn mặc của anh chàng với thân phận của cậu ta thật không hợp, tạm thời không nói đến nhãn hiệu quần áo thể thao cùng với giầy đá bóng, chiếc điện di động cậu ta vẫn đang hí hoáy trong tay cũng là hãng Nokia loại hiện đại nhất.
Anh chàng cũng để ý đến ánh mắt Phương Mộc, có vẻ hơi lo lắng. Phương Mộc cảm thấy có chút áy náy, tự trách bệnh nghề nghiệp của mình lại phát tác. Có lẽ thằng quỷ này ăn trộm tiền gia đình để sài sang một chuyến có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Phương Mộc cúi đầu tiếp tục ăn, vừa mới ăn được vài miếng, điện thoại đi động trong túi áo liền vang lên. Phương Mộc vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, là Tiêu Vọng nhắn tin tới.
“Sao không đi làm?”
Phương Mộc mỉm cười, nhắn lại: “Bị cảm, nên phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.”
Tiêu Vọng rất nhanh liền nhắn tin trở lại: “Không sao chứ? Tôi sẽ đến thăm cậu.”
Phương Mộc vội vàng trả lời: “Không cần đâu, có chuyện gì thì gọi điện thoại là được rồi.”
Ngẩng đầu, Phương Mộc phát hiện anh chàng kia đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay mình, cậu hơi kỳ quái, liền lắc lắc điện thoại di động: “Sao vậy?” Anh chàng liền cười, chỉ chỉ điện thoại đi động của mình, lại chỉ chỉ Phương Mộc: “Điện thoại đi động của hai chúng ta cùng hãng.” Phương Mộc cảm thấy hơi buồn cười: “Ừ, có điều của cậu đắt hơn cái của tôi.”
“Đúng rồi.” Anh chàng có chút đắc ý: “Tôi bảo họ lấy cho tôi cái đắt nhất—–hàng Nhật.”
“Nokia không phải là hàng Nhật.” Phương Mộc nhịn không được chữa lại: “Là Phần Lan.”
“Vậy sao?” Anh chàng dường như rất hồ nghi: “Không phải hàng Nhật là tốt nhất sao?”
“Ừ thì đúng thế. Nhưng có điều Nokia là hãng điện thoại của Phần Lan.”
“Mặc kệ nó là cái gì lan, miễn sao đắt nhất là được rồi.” Anh chàng vung bừa tay lên, lại vô cùng khoái trá hý hoáy chiếc đi động, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khẽ. Lúc này, xe bán đồ ăn trên xe lửa được đẩy tới, anh chàng gọi người bán hàng lại, mua mấy lon bia cùng một đống móng heo, gà quay, bày đầy trên bàn, còn nhiệt tình mời mọc Phương mộc dùng chung. Phương Mộc nhẹ nhàng từ chối, anh chàng cũng không níu kéo nữa, một mình ăn ngấu nghiến. Có lẽ vì thức ăn không còn tươi, anh chàng ăn chưa được một lúc liền chau mày, lập tức phóng ra mấy tiếng rắm, làm cho hành khách chung quanh ngầm nhíu mày nhao nhao. Anh chàng xấu hổ đỏ bừng mặt,moi móc tìm kiếm trên người nhưng không có gì cả, chỉ đành ôm bụng ngồi ở trên ghế liên tục “ai u”. Phương Mộc thấy vậy, lấy ra một bao khăn giấy đưa cho cậu ta, anh chàng cảm kích liền nói cảm ơn, rồi như làn khói chạy ngay đến buồng vệ sinh.
Anh chàng tuy rằng đã đi khỏi chỗ ngồi, nhưng mùi khó ngửi vẫn cứ lởn vởn, Phương Mộc đứng dậy đi ra chỗ nối giữa các toa hành khách hút thuốc. Hút được nửa điếu thuốc, liền nhìn thấy anh chàng vẻ mặt thoải mái từ trong buồng vệ sinh ra. Thấy Phương Mộc đang hút thuốc lá, anh chàng liền vội lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá nhuyễn Trung Hoa, rút ra một điếu đưa cho Phương Mộc. Phương Mộc nhìn thấy cậu ta không rửa tay, lập tức từ chối. Thấy trên mặt anh chàng hơi khó chịu, Phương Mộc liền giả vờ nói: “Tôi quen hút loại này rồi, loại hảo hạng hút không quen.”
Vẻ đắc ý lại trở lại trên khuôn mặt của anh chàng, cậu ta châm một điếu thuốc, vỗ vỗ bờ vai Phương Mộc: “Anh hai à, con người lúc còn sống, thì nên sống thoải mái một chút, đừng có tiếc rẻ mà không thưởng thức một vài điếu thuốc thơm.” Phương Mộc liên tục kêu phải, giả vờ vẩy vẩy khói, rồi gạt cánh tay đang đặt trên vai xuống.
Anh chàng này tuy thô lỗ, nhưng cũng thật thà. Trong lúc nói chuyện, tên tuổi quê quán của mình cậu ta cũng kể sạch. Cậu ta tên là Lục Hải Đào, 20 tuổi, nhà ở Lục gia thôn, thung lũng Long Vĩ, thành phố S. Phương Mộc nói chuyện phiếm với cậu ta vài câu, ánh mắt lướt nhanh qua những cánh đồng lúa mạch đã thu hoạch xong bên ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi một câu: “Năm nay gia đình nhà cậu thu hoạch có khá không?”
“Ây dà, nhà tôi không có làm ruộng, làm ruộng thì có tương lai gì chứ?”
“Ồ.” Phương Mộc nhìn nhìn toàn thân hàng hiệu của Lục Hải Đào, trong lòng nghĩ cha thằng quỷ này chắc không phải trưởng thôn thì cũng là một nhà giàu mới nổi.
Vào lại toa hành khách, Lục Hải Đào lại quơ lấy điện thoại di động ngắm nghía. Hí hoáy hí hoáy một lát, bỗng cậu ta “Ý” một tiếng, lập tức lấy sách hướng dẫn sử dụng điện thoại ra, dở qua dở lại tới lui. Xem một hồi lâu, vẫn không biết làm thế nào, liền đem điện thoại tới trước mặt Phương Mộc, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, cái này là cái gì vậy?”
Phương Mộc cầm lấy chiếc điện thoại đi động: “Ồ, đây là dấu hiệu đã mở Bluetooth.”
“Cái gì răng?” (cậu ta thấy có từ tooth thì nghĩ là răng)
“Bluetooth.” Phương Mộc kiên nhẫn giải thích nói: “Hai cái điện thoại cùng mở Bluethooth thì có thể truyền dữ liệu cho nhau.”
Lục Hải Đáo ngẫm nghĩ, rồi giật mình hiểu ra nói: “Giống như máy phát tin à?” Phương Mộc cười cười:”Đại loại như thế.”
Lục Hải Đào khoái trá: “Anh hai, anh gửi cho tôi cái gì đó đi, để tôi xem chơi một chút.”
Phương Mộc hơi khó xử, trong điện thoại di động của mình không có nhạc cũng không có video, bắn cho cậu ta cái gì bây giờ chứ? Bỗng nhiên, cậu giật mình, lập tức nhấn nhấn điện thoại di động.
Nửa phút đồng hồ sau, điện thoại di động của Lục Hải Đào vang lên một tiếng “Đinh”, cậu ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, trong miệng lẩm nhẩm: “Dữ liệu tới từ Phương Mộc, có nhận hay không?”
“Ừ, nhấn nhận đi.”
Rất nhanh, một dữ liệu được truyền vào trong điện thoại di động của Lục Hải Đào, anh chàng hưng phấn hô lên một tiếng.
Mở ra xem, là tấm hình của một cô bé: “Đây là ai vậy? Anh hai, là con gái của anh sao?”
“Không phải” Phương Mộc chăm chú hỏi: “Nó cũng họ Lục, có phải là người thôn cậu không?”.
“Anh nói tôi mới để ý, đúng là nhìn kỹ thấy rất quen nha.” Lục Hải Đào chăm chú nhìn nhìn tấm hình: “Có điều là không nhớ ra là đã gặp ở đâu.”
“Sao? Cậu cố xem kỹ thử xem.” Phương Mộc nôn nóng: “Có thể nhớ ra không?”
Anh chàng lại nhìn một hồi, lắc lắc đầu: “Xin lỗi nha, anh hai, thật sự nghĩ không ra.”
Phương Mộc hơi thất vọng, anh chàng nhiệt tình không giảm, nhất định phải truyền bài hát cho Phương Mộc nghe một chút. Phương Mộc nhận, mở ra xem, là bài “Hai con bươm bướm”, tiện tay xóa luôn.
Hơn một giờ sau, xe lửa chạy vào thành phố S
Tại nhà ga. Phương Mộc với Lục Hải Đào cùng xuống xe. anh chàng vẫn luôn miệng liến thoắng không ngừng. Phương mộc không lòng dạ nào tán gẫu với cậu ta, đành bước nhanh về phía trước, hi vọng có thể mau chóng bỏ rơi cậu ta. Vừa mới đi đến cổng trạm, Phương Mộc chợt phát hiện tiếng ồn ào quanh quẩn ở bên mình đã biến mất. Lúc quay đầu lại nhìn, Lục Hải Đào đã không thấy bóng dáng. Phương Mộc đang ngạc nhiên, liền thấy mấy người nông dân vội vã chạy qua mình. Phương Mộc không kịp nghĩ nhiều đã bị dòng người cuồn cuộn cuốn theo ra khỏi nhà ga.
Phương Mộc lập tức đi tới chi nhánh của cục công an gần nhà ga nhất, tới phòng hộ tịch tìm kiếm hồ sơ hộ tịch của Lục Lộ, đáng tiếc là không thu hoạch được gì. Xem ra Lục Lộ không phải là người có hộ khẩu thường trú ở thành phố S. Phương Mộc hơi thất vọng, nhưng không nản lòng, quay đầu đi tới bến xe đường dài.
Lục Hải Đào từng nói có chút ấn tượng với Lục Lộ, hơn nữa họ của hai người lại giống nhau, đây có phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Phương Mộc quyết định đi Lục gia thôn thử vận may một chuyến.
Cậu mua một tấm bản đồ thành phố S ở bến xe đường dài, nhưng không tìm thấy vị trí Lục gia thôn. Phương Mộc móc điện thoại di động ra do dự một hồi, vẫn quyết không gọi điện thoại về cục công an thành phố S. Cậu nhận thấy, bản thân đã càng lúc càng không tin tưởng người khác nữa rồi.
Cân nhắc nhiều lần, Phương Mộc vẫn lên xe khách đi thung lũng Long Vĩ. Ngồi hơn một giờ đồng hồ sóc nảy người, Phương Mộc xuống xe đi bộ ven theo một con đường cái ở dưới chân núi. Một ông lão bán thổ sản vùng núi bên đường nói cho Phương Mộc biết qua loa phương hướng của Lục gia thôn, Phương Mộc nhìn thấy mặt trời sắp sửa xuống núi, liền vội cất bước đi.
Đi được hơn nửa dặm, Phương Mộc mới phát hiện, thực ra chỗ vừa rồi xuống xe đã là gần cuối quốc lộ. Đi tiếp về phía trước, toàn là đường núi quanh co khúc khuỷu. Mà cái gọi là ” Đường” thực ra chỉ là lối mòn ẩn khuất giữa núi đá nhỏ hẹp mà thôi. Ông lão cho Phương Mộc biết, ngọn núi này tên là núi Long Vĩ. Phương Mộc muốn đi tới Lục gia thôn, nằm ở một mé khác của núi Long Vĩ. Ban đầu, cậu còn có thể lờ mờ phân biệt được phương hướng giữa rừng núi đá nhấp nhô, nhưng mà, theo sắc trời tối dần, cảnh vật chung quanh đều khiến cậu ngạc nhiên. Phương Mộc rốt cục không thể không thừa nhận, bản thân đã lạc đường.
Phương Mộc dỡ cái balô nặng nề xuống, dựa lưng vào vách núi hít thở không khí, trong lòng thầm nói, không biết cái địa phương quỷ quái này có chó sói hay không nữa. Đang thấp thỏm, lại nhìn thấy ở một nơi không xa ở phía trước tựa hồ có ánh đèn pin chớp động. Phương Mộc trong lòng vui mừng, nơi đó có người!
Phương Mộc không kịp nghĩ nhiều, xách balô lên chạy nhanh về phía trước. Sau khi xuyên qua một khu rừng rậm, cuối cùng nhìn thấy trên một bãi đất trống ở phía trước một vật đen tuyền cao lớn, chính xác là một chiếc xe tải có che mui. Hai bóng người ngồi ở bên cạnh xe tải, đang ra sức là việc gì đó.
Phương Mộc đi qua, cao giọng chào: “Này!”
Hai người kia bỗng lập tức phản ứng mạnh mẽ ngoài dự liệu của Phương Mộc, trong đó một người bị dọa té ở trên mặt đất, một người khác hiển nhiên cũng kinh hãi không ít, quơ đại một cái gì đó trên mặt đất, nhắm thẳng vào Phương Mộc.
Phương Mộc cũng cảm thấy bản thân hơi liều lĩnh, dù sao đây cũng là nơi hoang vu, cậu vội vàng chậm bước: “Đừng sợ đừng sợ, tôi không có ác ý.”
“Anh là ai?” người có vóc người nhỏ bé ngồi ở trên mặt đất, sờ lồng ngực thở phào một cái lên tiếng hỏi. Một người khác vẫn trước sau ra sức nhìn chằm chằm Phương Mộc, không hề nới lỏng cảnh giác.
“Tôi bị lạc đường.” Phương Mộc từ từ đến gần chiếc xe tải: “Các anh đang làm gì vậy?” Cậu nhìn thấy nắp máy phía trước xe đang mở ra dụng cụ sửa xe vương đầy đất: “Xe bị hỏng sao?”
“Đúng vậy.” Người có vóc dáng nhỏ bé vẻ mặt chán nản đứng lên: “Xúi quẩy mà.”
Phương Mộc để balô xuống, xắn tay áo lên: “Để tôi xem thử.”
Sau khi Phương Mộc hí hoáy một hồi, xe tải lại có thể khởi động. Người có vóc dáng nhỏ bé vui sướng, vội lấy thuốc ra tới tấp cám ơn. Phương Mộc nhận lấy điếu thuốc, phát hiện ra là một bao nhuyễn Trung Hoa, cậu quay đầu nhìn cây cờ lê to tướng mà một trong hai người vẫn cầm trong tay, cười cười: “Sao vậy, người anh em, vẫn còn xem tôi là người xấu sao?”
Anh ta lúng túng cười, cũng bước tới cùng hút thuốc.
Người vóc dáng nhỏ bé rất giỏi tán chuyện, tán gẫu một hồi, Phương Mộc đã biết tên của anh ta là Lục Tam Cường, người cầm cờ lê tên là Lục Đại Xuân, đều là người của Lục gia thôn. Lục Tam Cường nhìn thấy balô bên chân Phương Mộc, hỏi: “Anh Phương, anh đến nơi này làm gì vậy?”
“Ồ, tôi là thành viên của hiệp hội nhiếp ảnh gia tỉnh, đến đây chụp một vài tấm hình quảng bá du lịch, kết quả rẽ tới rẽ lui bị lạc đường.”
“Địa phương này có gì đẹp đâu mà phát triển du lịch?”
Lục Tam Cường ban đầu hơi nghi ngờ, tiếp đó vỗ trán: ” A tôi biết rồi, anh muốn đi độngLong Vĩ đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Phương Mộc bỗng nhiên nhớ đến Tiêu Vọng từng nói qua ngoại ô thành phố S có một cái động đá vôi thiên nhiên, liền thuận miệng phụ họa.
“Vậy là anh đi nhầm rồi.” Lục Tam Cường cười lên ha hả: “Nó ở một ngọn núi khác cơ.”
“Sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Phương mộc làm bộ làm tịch nhìn về nơi xa xa: ” Là ở phía trước…Cách Lục gia thôn của các anh không xa phải không?”
Lục Tam Cường hiểu ra ý tứ của Phương mộc, có vẻ hơi khó xử, sau khi trao đổi ánh mắt với Lục Đại Xuân, đành miễn cưỡng nói: “Như vậy đi, tôi đưa anh về thôn của chúng tôi, sáng mai sẽ dẫn anh đi động Long Vĩ…sang mai đi liền nha.”
Phương Mộc vội đồng ý, liền xách balô lên xe tải.
Xe tải chạy trên đường núi uốn lượn thẳng tiến về phía trước, Lục Tam Cường lái xe, Phương mộc ngồi ở giữa, Lục Đại Xuân ngồi ở phía ngoài. Lục Tam Cường vừa rồi còn nói chuyện huyên thuyên không ngớt bây giờ lại vô cùng trầm ngâm, cầm tay lái không nói một lời. Bóng đêm càng lúc càng trầm lắng, trừ vùng sáng phía trước do đèn xe chiếu xuống đường, bốn phía đều là tối om đưa tay ra cũng không thấy năm đầu ngón tay. Phương Mộc chợt cảm thấy hoang mang, tựa hồ như đang đưa thân vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Bất tri bất giác, mồ hôi lạnh đã lặng lẽ chảy đầy trán Phương Mộc. Cậu định thần lại, vừa thầm tự cười nhạo mình nhát gan, vừa thò tay lấy bao thuốc trong túi áo. Lục Đại Xuân thấy động liền mở miệng: “Anh làm gì vậy?”
“À?” Phương Mộc ngẩng đầu, “Tìm bao thuốc.”
“Hút cái này đi.” Lục Đại Xuân lấy ra một gói thuốc lá nhuyễn Trung Hoa. Phương Mộc rút ra một điếu, châm, bỗng nhiên cười: “Thôn của các anh có phải là rất giàu có hay không, sao đều hút toàn thuốc lá loại hảo hạng như vậy?”
Lục Đại Xuân cười cười, bỗng nhiên dường như nghĩ đến việc gì đó liền hỏi: “Anh còn quen người khác trong thôn chúng tôi sao?”
Phương Mộc đang do dự có nên nói là cậu quen biết Lục Hải Đào hay không, liền nghe thấy phía sau thùng hàng truyền tới một tiếng “Đông”.
“Tam Cường cũng hút thuốc nhuyễn Trung Hoa còn gì.”
Phương Mộc thấy nét mặt Lục Đại Xuân rõ rang thoải mái hơn nhiều, lại hỏi một câu: “Phía sau xe chở hàng hóa gì vậy?”
Không có ai trả lời cậu. Vài giây sau, Lục Đại Xuân lạnh nhạt nói: “Heo ấy mà.” Nói xong, anh ta liền thò tay vặn radio, một bản nhạc đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên trong buồng lái.
Hơn 9 giờ đêm, xe tải rốt cục cũng chạy tới Lục gia thôn. Nơi này tựa hồ là một cái thôn rất lớn, nhà nhà đều tắt đèn tối thui. Mấy phút đồng hồ sau, xe tải dừng lại trước ngưỡng cửa một ngôi từ đường. Lục Đại Xuân bảo Phương Mộc đợi trong buồng lái một chút. Lát sau, anh ta lại lên xe, hướng Lục Tam Cường nói: “Nhà của Thôi quả phụ.”
Lục Tam Cường đáp lại một tiếng, rồi khởi động xe tải.
Nhà Thôi quả phụ cách từ đường không xa. Bà nghe Lục Đại Xuân giải thích rõ ý định, sau đó nhìn qua trên dưới Phương Mộc vài lần, mở miệng nói: “Hãy ở tạm chỗ này một đêm, thiệt thòi cho cậu quá, chàng trai ạ.”
Phương Mộc nhanh chóng nói một vài lời khách sáo. Thôi quả phụ mặt không biểu cảm hỏi: “Ăn chút gì không? Tôi đi làm cho cậu.” Phương Mộc thực ra cũng hơi đói, gật gật đầu. Thôi quả phụ xoay người đi vào nhà bếp, Lục Đại Xuân cũng đứng dậy nói: “Sáng mai tôi dẫn anh đi động Long Vĩ liền, anh nhớ dậy sớm một chút.” Nói xong, liền bước ra cửa lên xe tải, nổ máy chạy đi.
Phương Mộc ngồi một mình trong nhà chính hút thuốc, cảm giác hơi nhàm chán, chẳng biết làm gì liền quan sát bốn phía. Thấy hai gian nhà ngói này mới được xây gần đây, chỗ chỗ đều lộ ra vẻ mới mẻ kiên cố. Đồ vật bày biện trong nhà đa số đều tương đối cầu kỳ, tuy rằng phối hợp với nhau chẳng ăn khớp, nhưng vẫn có thể nhận ra đều là hàng xa xỉ.
Của cải này là của một gia đình giàu có.
Đang mải nghĩ, bỗng Thôi quả phụ bưng một cái khay lớn đi ra, 7 chiếc đĩa với 8 cái chén, thật là phong phú. Chưa đủ, Thôi quả phụ lại lấy ra từ trong ngăn tủ một hũ rượu ngũ lương, hỏi Phương Mộc có uống không. Phương Mộc liên tục xua tay, trong lòng nghĩ đạo đãi khách nơi này sao lại hào phóng như vậy.
Thôi quả phụ cũng không kiên quyết nữa, ngồi một bên mở đầu DVD xem phim “Hoàn Châu công chúa”. Phương Mộc nhìn thấy đó là một chiếc ti vi LCD 42 in, hơi nhíu mày.
Đang ăn, bên ngoài cửa bỗng vọng tới tiếng bước chân trên đá nghe lạch cạch lạch cạch, ngay sau đó, liền nhìn thấy một người đàn ông khoác áo bông đẩy cửa tiến vào.
Thôi quả phụ đứng lên nói: “Trưởng thôn.”
Phương Mộc cũng vội vàng đứng lên, người đàn ông được gọi là trưởng thôn giơ tay ra bắt tay với Phương Mộc.
“Nghe Đại Xuân nói, trong thôn có khách tới thăm, tôi liền tới đây chảo hỏi một chút.” Trưởng thôn lấy ra một bao thuốc, đưa cho Phương Mộc một điếu: “Tôi tên là Lục Thiên Trường, cậu xưng hô thế nào?”
Phương Mộc đành tự giới thiệu, đương nhiên vẫn sử dụng thân phận là nhà nhiếp ảnh. Lục Thiên Trường vừa nghe vừa gật đầu, miệng vẫn hút thuốc phì phèo. Qua làn khói thuốc bay lên, Phương Mộc biết ông ta đang không ngừng xem xét mình.
Tuổi của Lục Thiên Trường khoảng 50 đến 60 tuổi, dãi nắng dầm mưa nhiều nên trên mặt rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt không to, nhưng rất có thần, đôi tay thô ráp, sống lưng rất thẳng. Xem ra, người này kiến thức rất phong phú, ý chí kiên định.
Lục Thiên Trường cũng để ý thấy Phương Mộc đang quan sát mình, lại tán gẫu mấy câu sau đó, đứng dậy cáo từ: “Nơi này của chúng tôi là nông thôn, điều kiện không được tốt cho lắm, tiểu Phương cậu chịu thiệt thòi một chút nha.”
“Không tệ chút nào.” Phương Mộc chỉ chỉ cái khay: “Mẹ cả Thôi rất nhiệt tình, làm nhiều món ăn như vậy kia mà.”
Lục Thiên Trường nhìn Thôi quả phụ, cười cười: “Điều kiện kinh tế của nhà bà ấy rất tốt, chúng tôi làm sao có thể so sánh được chứ, khà khà.”
Thôi quả phụ cúi đầu, thân thể dường như hơi run run.
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Lục thiên Trường chỉnh chỉnh cái áo bông trên người: “Sáng mai tôi sẽ kêu Đại Xuân đến đón cậu.” Dứt lời, liền xoay người bước ra khỏi cửa.
Thôi quả phụ tiễn ông ta ra khỏi cửa, Phương Mộc cũng trở lại trước bàn ngồi xuống, nhìn chằm chằm tàn thuốc “Hồng mai” trong tay dường như hơi đăm chiêu suy nghĩ. Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc, cửa buồng trong hơi lay động. Phương Mộc vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một mái tóc dài dài khẽ vung lên, ngay sau đó, cửa trong buồng liền bị “Phành” một tiếng đóng chặt lại.
Chừng 10 phút đồng hồ sau, Thôi quả phụ mới trở về, vẻ mặt mờ mịt. Phương Mộc hỏi: “Mẹ cả Thôi à, trong nhà bà còn có người khác sao?”
“Sao?” Thôi quả phụ tựa hồ có tâm sự, ” À, đó là con gái của tôi. Cậu ăn xong chưa?”
“Ăn xong rồi.” Phương Mộc vội vàng nói: “Cám ơn bà đã thiết đãi nha”
Thôi quả phụ tựa hồ không muốn khách sáo, tay chân lanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải dậy nữa.”
Đêm đến, ở lục gia thôn mọi thứ đều chìm trong yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới tiếng chó sủa ở nơi xa xa, càng khiến cho buổi đêm bình yên này thêm mấy phần tĩnh lặng. Phương Mộc lại nằm ở trên giường trằn trọc, tuy rằng cả ngày bôn ba đã làm cho thể xác và tinh thần cậu đều mệt mỏi, nhưng mà tựa hồ trong lồng ngực đang hiện hữu một câu hỏi càng lúc càng lớn.
Từ bề ngoài mà nhìn, đây cùng lắm chỉ là một cái thôn bình thường, hơn nữa lại ở nơi hẻo lạnh, theo lẽ thường mà nói, đời sống vật chất sẽ không cao. Nhưng mà cho tới bây giờ, những người trong Lục gia thôn mà Phương Mộc từng tiếp xúc, từ Lục Hải Đào đến Thôi quả phụ, mỗi người ăn mặc nhà cửa đều không tệ. Trái lại, cử chỉ của trưởng thôn Lục Thiên Trường xem ra lại rất bủn xỉn. Cái thôn trang nho nhỏ này, thực sự có không ít điều kỳ quái..
Vào lúc rạng sáng, trong khi Phương Mộc còn đang mê mẩn ngủ. Cậu không nghe thấy ngoài cửa xe thỉnh thoảng truyền tới thanh âm sột soạt nho nhỏ, cũng không có nghe thấy có người ở cách vách khẽ khóc nước mắt ròng ròng.