Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sông Ngầm

Chương 20: Huyết chiến

Tác giả: Lôi Mễ

Gió thổi cả đêm, lúc trời sắp hừng đông, trên bầu trời bông tuyết lay động theo chiều gió. Chị cả Triệu vén màn, nhớ đến cải trắng để dùng qua mùa đông còn đang phơi ngoài sân, vội vàng khoác áo xuống giường.

Vừa mới đẩy cửa ra, chị cả Triệu liền nhìn thấy một chiếc Santana màu xanh đậm có rèm che đang đậu ở ngoài đường. Xe không tắt máy, nhìn qua không thể thấy rõ trên xe có mấy người.

Chị cả Triệu không để ý, giũ một tấm nylon ở trong tay ra, phủ trên đống cải trắng, rồi tìm mấy cục gạch cẩn thận chèn ở trên.

Chị không hề biết, mấy người trong xe đang theo dõi mọi hành động của chị.

“Là chị ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Tốt, các cậu…”

“Đợi một chút, tôi có điện thoại…a lô, anh Nam ạ…Dạ….Đang di chuyển rồi ạ? Vâng…Giữ liên lạc…Cảm ơn, trở về sẽ mời anh ăn cơm.”

“Sao rồi?”

“Đã tìm được hắn.”

“Được, ra tay đi.”

Làm xong việc, chị cả Triệu cảm thấy thắt lưng hơi mỏi, chị cố sức đứng lên, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân.

Chị quay đầu lại theo phản xạ, nhìn thấy có ba người đàn ông đang đi về phía mình.

“Các anh là?” Câu hỏi của chị cả Triệu vừa mới buột ra khỏi miệng, đột nhiên chị nghĩ tới một vấn đề : bọn họ làm sao có thể mở khóa cổng sắt chứ?

Người đàn ông dẫn đầu không trả lời, mà hỏi lại chị một câu: “Chị họ Triệu, đúng không?”

“Ơ.” Chị cả Triệu hơi lúng túng: “Các anh…” Người đàn ông hơi hơi cúi người xuống, gằn từng chữ hỏi: “Chị có quen biết Phương Mộc không?”

******

Cửa động rất hẹp một người trưởng thành khó khăn lắm mới chui lọt. Vừa mới chui vào, trước mắt Phương Mộc là một màu tối đen. Cậu thò tay lấy đèn pin, lúc này mới nhớ ra ba lô đã bỏ lại trong sông ngầm. May mà còn chiếc bật lửa, Phương Mộc vuốt vuốt nước trên mặt, trong lòng thầm cầu nguyện nó còn dùng được. Sau khi quẹt mấy cái, ngọn lửa nhỏ rốt cục cũng cháy lên.

Trước mắt là một nhánh động rất sâu, sâu bao nhiêu thì không rõ được. Phương Mộc nhìn đồng hồ, đã năm giờ bốn mươi phút. Cậu không biết mấy cô bé kia đã chạy đi đâu, cũng không biết cửa động có người canh gác hay không, chỉ đành cố gắng đi thẳng về phía trước.

Cứ đi được một đoạn, Phương Mộc lại phải tắt bật lửa vì quá nóng, sau khi dò dẫm đi về về phía trước một đoạn, lại bật lửa trở lại. Đi được hơn trăm mét, vẫn không thấy bóng dáng mấy bé gái kia đâu. Cậu nghĩ lúc này vấn đề bị lộ hay không đã không còn quan trọng nữa, Phương Mộc cố gắng hét gọi thật to.

Cứ như vậy vừa đi vừa gọi, sau khi đi thêm được một đoạn, trước mặt xuất hiện lối rẽ. Phương Mộc thầm chửi rủa một câu, rồi chọn con đường bên phải. Vừa mới rẽ vào một khúc ngoặt, chợt nghe thấy một giọng nói thật nhỏ.

“Chú cảnh sát…”

Phương Mộc vừa mừng vừa sợ, vội vàng dùng hộp quẹt chiếu sáng xung quanh.

“Mấy đứa ở chỗ nào?”

“Ở đây ạ.”

Giọng nói vang tới từ chỗ rẽ. Phương Mộc vội vàng quay lại, men theo con đường bên trái chui vào động, vừa đi được hơn chục mét, liền thấy một cái hồ nhỏ, bốn cô bé ra sức ôm chặt lấy nhau, nhìn thấy Phương Mộc, một cô bé khóc òa.

Phương Mộc thở phào một hơi, vẫy tay ra hiệu bọn trẻ lại: “Sao lại trốn ở đây?”

“Chúng con chạy đến đây, phía trước đã là đường cùng rồi.” Một cô bé xem chừng khá già dặn trả lời: “Chúng con không dám đi tiếp, đành trốn ở đây.”

Phương Mộc gật gật đầu, xem ra mình chọn con đường bên phải là đúng.

“Con tên là gì?”

“Con tên là Điền Tiếu.”

“Được rồi, Điền Tiếu, con dẫn theo các bạn nhỏ khác, cố gắng theo sát chú, được không?”

“Dạ.” Bé gái tên Điền Tiếu thò tay nắm chặt vạt áo của Phương Mộc, dồn sức khẽ gật đầu.

Bốn cô bé, một nam thanh niên, nhìn tư thế di chuyển của họ giống như đàn gà con đang được gà mẹ dẫn đi trốn tránh lũ diều hâu. Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng trong lòng Phương Mộc vẫn cảm thấy vững tin hơn nhiều. Đáng tiếc là tâm trạng thoải mái này cũng không duy trì được bao lâu, sau khi rẽ qua rất nhiều lối rẽ quanh co, cuối cùng trước mặt họ lại xuất hiện giao lộ.

Phương Mộc suy nghĩ một chút rồi xoay người hỏi Điền Tiếu: “Các con có nhớ lúc các con bị bắt vào trong động đường nào không?”

“Không nhớ.” Điền Tiếu lắc đầu: “Lúc đó, chúng con đều bị bịt mắt.”

“Ừ.” Phương Mộc cắn chặt răng, đành thử rẽ bừa vào một lối.

“Chú, chú nhìn kìa!” Bỗng nhiên, cô bé vừa rồi khóc nhè kêu lên: “Bên kia!”

Phương Mộc nghe tiếng kêu của cô bé liền quay lại, ở cuối một nhánh động, dường như thấp thoáng có ánh sáng lập lòe.

Tim Phương Mộc như nhảy dựng lên, cậu tiện tay ôm một bé gái lên, chạy về hướng có ánh sáng kia.

Càng tới gần, Phương Mộc càng khẳng định đó là ánh nắng.

Ánh nắng, có nghĩa là có mặt trời chiếu vào, cũng có nghĩa là đã tìm thấy con đường sống.

Đó là một cái cửa động cách đáy khoảng nửa mét, trên mặt cửa vào phủ đầy cành cây và cỏ khô. Phương Mộc lập tức chồm tới kéo chúng ra, ánh mặt trời ấm áp liền chiếu xuống.

Phương Mộc lần lượt nâng bốn bé gái lên, thời khắc thoát ra khỏi cửa động, cô bé nào cũng hét lên một tiếng nhỏ đầy hưng phấn, khiến cho Phương Mộc cảm giác cơ thể như tràn đầy sinh lực. Dường như đã rất lâu rồi cậu không đi bộ dưới ánh mặt trời, nên lúc cậu dồn sức chui ra khỏi cửa động, liền bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào mặt làm cho đầu óc cậu hơi choáng váng.

Mặt trời đang mọc lên từ phía đường chân trời.

Cuối cùng đã ra khỏi con sông ngầm tối tăm kia!

Phương Mộc đột nhiên cảm thấy kiệt sức, ngồi bệt xuống đất.

Sau khi thở dốc hồi lâu, Phương Mộc mới ý thức hiện tại còn chưa phải lúc có thể xả hơi. Cậu gắng gượng đứng lên, quan sát địa hình bốn phía.

Bọn họ đang ở sườn đông của núi Long Vĩ, khúc giữa sườn núi. Phương Mộc nhìn xuống dưới chân núi, vừa vặn nhìn thấy phần đuôi của một chiếc xe tải đang thấp thoáng giữa núi đá.

Có lẽ đó chính là xe của “người mua”. Phương mộc nhìn đồng hồ trên tay, 6 giờ rưỡi. Chờ lâu không thấy ai “Người mua” có lẽ đã biết có chuyện xảy ra. Bọn chúng có thể sẽ đuổi tới đây liền.

Phương mộc lấy điện thoại di động ra, trong lòng liền cảm thấy chán nản. Vừa rồi đánh nhau ở trên dòng sông ngầm, điện thoại di động bị ngấm nước giờ không lên nổi. Cậu biết phải liên lạc ngay với cảnh sát càng nhanh càng tốt, nếu không cho dù mình và bốn bé gái này đã thoát khỏi khỏi sông ngầm, vẫn sẽ không được an toàn.

Phương Mộc quan sát dưới chân núi, không có xóm làng, cũng không có đường lớn, tiếp tục nhìn về phía xa xa, liền thấy từ ống khói một căn nhà bốc lên làn khói màu hồng cùng với kiến trúc xung quanh có vẻ như là một khu xưởng. Phương Mộc đột nhiên nhận ra địa điểm đó, xưởng thép Tụ Nguyên.

Ở xưởng thép chắc chắn là có điện thoại, Phương Mộc ổn định lại tinh thần, dẫn theo bốn bé gái đi xuống núi. Mặc dù mặt trời đã lên cao nhưng nhiêt độ trên núi vẫn chỉ khoảng âm 20 độ. Trong động đá vôi tuy rằng tối tăm, nhưng ấm hơn bên ngoài rất nhiều. Thay đổi nhiệt độ đột ngột khiến toàn thân Phương Mộc liền cảm thấy lạnh thấu xương, áo ngoài cũng đông lại cứng ngắc. Để không bị chết cóng, cậu đành phải tăng tốc bước nhanh về phía trước, nhưng mấy bé gái kia lại không theo kịp tốc độ của cậu, đành phải chốc chốc lại dừng lại đợi chúng. Cứ như vậy mà đi, đi lại ngừng, ngừng lại đi, cuối cùng cũng xuống tới chân núi Long Vĩ, xuyên qua một khoảng đất hoang, lúc năm người bọn Phương Mộc đi tới trước cửa nhà máy thép Tụ Nguyên, đã sắp tám giờ.

Cửa nhà máy thép rất vắng vẻ, không có một bóng người. Phương Mộc cảm thấy khá kỳ lạ, tuy bây giờ chưa đến giờ đi làm, nhưng cũng không tới mức vắng vẻ như vậy chứ.

Đang nghĩ ngợi, cánh cửa sắt điểu khiển bằng điện tử từ từ mở ra. Một gã bảo vệ từ trong phòng trực ban bước ra, quan sát trên dưới Phương Mộc: “Có việc gì vậy?”

“Có thể cho tôi dùng nhờ điện thoại một chút không?” Phương Mộc lấy thẻ cảnh sát ra “Tôi là cảnh sát.”

“Được thôi.” Viên bảo vệ lạnh nhạt trả lời một tiếng, chỉ chỉ phòng trực ban: “Điện thoại ở trong đó.”

“Cám ơn.”

Phương Mộc dẫn theo bốn bé gái tiến vào trong sân, đi về phía phòng trực ban. Khi còn cách hơn chục mét, bỗng nhiên, ánh mắt cậu bị mấy thứ dưới đất thu hút.

Đó là một cái bánh bao rơi dưới đất và một cốc sữa đậu nành đổ nghiêng, vẫn còn bốc lên hơi nóng.

Dường như ở đây có người vừa mới vội vàng đi khỏi.

Phương Mộc hơi nhíu mày, mỉm cười với Điền Tiếu nói: “Các con đợi ở đây, chú sẽ quay lại nhanh thôi.” Dứt lời, liền đi vào phòng trực ban.

Diện tích phòng trực ban không lớn lắm, bên trong chỉ có một cái giường với một cái bàn. Viên bảo vệ cũng bước vào, nhìn điện thoại trên bàn giơ giơ tay lên cằm ra dấu.

Phương mộc để ý chiếc dùi cui bằng nhựa mà hắn đang cầm trong tay, xoay người nhấc ống nghe, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm một thanh thép không rỉ bên cạnh. Bề mặt thanh thép bóng loáng như gương, hiện lên rõ ràng hình ảnh phía sau lưng Phương Mộc.

Phương Mộc thò ngón tay ấn phím 1, 1…

Không đợi cậu nhấn phím “0″, bóng người trên bề mặt thanh thép nhoáng lên một cái, sau đó, bên tai truyền tới một tiếng “vù vù”

Phương Mộc lập tức nhảy sang bên cạnh, vừa vặn tránh được cái dùi cui nhựa tổng hợp từ phía sau đập tới vai của mình, cây gậy theo đà nện mạnh xuống chiếc máy điện thoại vỡ tan tành.

Phương Mộc không kịp nghĩ nhiều, dồn sức vung cùi chỏ về phía sau, chỉ nghe một tiếng “Ối”, lúc quay đầu lại, gã bảo vệ kia đã bụm một mắt ngã trên mặt đất. Phương Mộc lao ra khỏi phòng trực ban, tiện tay ôm một cô bé lên chạy ra cửa. Vừa mới chạy được vài bước, liền thấy cửa điện đã đóng kín, có mấy người chạy về phía này.

Rơi vào bẫy rồi!

Phương Mộc quay đầu đối mặt với ba bé gái điên cuồng gào lên một tiếng “Chạy mau!”

Không thể chạy ra ngoài, biện pháp duy nhất bây giờ là trốn vào trong xưởng trước, rồi tìm kiếm cơ hội phá vây.

Phương Mộc mang theo mấy bé gái vọt vào một gian nhà xưởng, vừa mới chạy vào, liền cảm thấy luồng hơi nóng rực ập vào mặt. Phương Mộc nhìn thấy trên trần của xưởng mấy máng trượt để cho thép lỏng chảy xuống đặt song song với nhau cùng với hai cái lò nung bằng điện khổng lồ, chỗ này chắc là xưởng khuôn. Cậu vừa ra hiệu cho mấy bé gái tìm chỗ trốn, vừa quan sát bốn phía, rồi hô lớn “Có ai không?”

Vừa mới mở miệng, liền cảm thấy một luồng khí nóng rực ào vào cổ họng khiến Phương mộc ra sức ho khan. Có điều trừ tiếng gầm rú của máy móc ra, trong nhà xưởng không hề có tiếng đáp lại.

Phương mộc chợt hiểu, nơi này vẫn đang sản xuất, nhưng toàn bộ công nhân đã vừa bị đuổi ra khỏi nhà máy thép, mục đích chỉ có một, chính là muốn lấy mạng Phương Mộc cùng bốn bé gái tại đây.

Không kịp nghĩ nhiều, Phương Mộc xoay người đóng cửa phân xưởng lại, tiện tay nhặt một cái xẻng cắm vào then cửa. Vừa mới làm xong mọi chuyện, cửa sắt liền bị đập, tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập.

Phương mộc quan sát xung quanh, xưởng rộng khoảng bốn năm trăm mét vuông, phía trên là một cái giá đỡ bằng xi măng rộng chừng bốn mét chia làm hai. Trong xưởng đầy xỉ thép, mấy cái thùng đựng thép lỏng và khuôn đúc khổng lồ đã qua sử dụng còn chất đống ở đó. Mấy cô bé kia không còn thấy bóng dáng đâu nữa, có lẽ đã kiếm được chỗ trốn.

Nhiệt độ trong xưởng cực cao, mỗi một lần hô hấp phổi đều nóng ran giống như đang bị nung chảy ra. Chẳng mấy chốc Phương Mộc liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Quần áo ướt đẫm nước sông còn chưa kịp khô, liền bị mồ hôi chảy ra làm cho ướt đẫm trở lại. Phương Mộc quyết định cởi bỏ áo khoác, chỉ để lại một chiếc áo trong mềm. Cậu lau mồ hôi không ngừng chảy xuống trên mặt, chiếc xẻng cắm ở then cửa gần như đã bị bẻ cong, khe cửa cũng càng lúc càng lớn, có thể nhìn rõ khuôn mặt hung ác của bọn người truy đuổi.

Thân phận của bọn chúng là thế nào đây?

Lần trước ở cửa từ đường, Phương Mộc đã gặp qua phần lớn thôn dân của Lục gia thôn. Những người này không phải là người của Lục gia thôn. Như vậy, có lẽ chính là đàn em của tên “ông chủ Lương” kia.

Nhưng bọn chúng làm sao biết mình ở nhà máy thép Tụ Nguyên chứ?

Thời gian không cho phép Phương Mộc nghĩ nhiều, sau một tiếng “cách” đanh gọn, cán gỗ của chiếc xẻng đã gãy làm hai đoạn, cửa bị mở toang. Đám sát thủ xông vào.Phương Mộc vội vàng vọt đến phía sau một cái thùng đựng thép lỏng, nín thở.

Đám sát thủ cũng không hề nôn nóng tìm kiếm, đứng yên tại ngưỡng cửa vài giây sau đó bước vào trong một bước. Đáy giày ma sát với mặt đất phát ra âm thanh đều đều, riêng tiếng động phát ra lúc rút súng khỏi bao thì có vẻ đặc biệt hơn.

Đối phương có súng, hơn nữa không phải chỉ có một khẩu.

Phương Mộc thầm chửi đổng một tiếng, quan sát bốn phía xem có thứ gì có thể sử dụng làm vũ khí được không. Nhưng trừ xỉ thép trong tay thì không còn thứ gì khác. Bỗng nhiên, ánh mắt của cậu dừng lại trên một đoạn ống nước bằng cao su mềm. Đây hẳn là ống nước cao áp dùng để hạ nhiệt độ lò nung. Phương Mộc ngẫm nghĩ, lặng lẽ đi tới.

Đám sát thủ gồm sáu tên, quần áo khác nhau, vẻ mặt lạnh lùng, hung ác tên nào tên nấy đều hết sức cảnh giác. Hai tên đứng canh ở cửa, bốn tên khác cầm súng, thận trọng nhắm về phía trước tìm kiếm. Xưởng này diện tích không lớn, chỗ có thể ẩn nấp lại càng đếm trên đầu ngón tay. Mục tiêu của đám sát thủ liền nhanh chóng tập trung vào chung quanh những thùng đựng thép lỏng và khuôn đúc khổng lồ đã qua sử dụng. Một tên nhặt lên một cục xỉ thép ném vào trong một cái thùng đựng Thép lỏng. “Coong” một tiếng liền đó kèm theo một tiếng thét chói tai.

Một cô bé bịt lấy lỗ tai nhảy từ trong thùng đựng thép lỏng ra, thấy tên sát thủ kia, sợ hãi đến cơ hồ muốn ngã xuống đất.

Vẻ mặt tên sát thủ không hề biến đổi giơ súng trong tay lên, ngắm ngay đầu cô bé.

Đột nhiên, trong khóe mắt hắn lóe lên một bóng người, là người đàn ông mà ông chủ hắn đã nói rõ cần phải tiêu diệt. Thấy đối phương cầm đầu ống nước, khóe miệng hắn lộ ra một tia cười nhạo. Sao, định chơi thủy chiến hả?

Lập tức, hắn thấy đối phương mở van trên ống nước.

Gần như đồng thời, hắn cảm một cơn đau rát trên mặt. Đây là nước sao? Không, rõ ràng là vô số cây kim thép lạnh ngắt.

Dòng nước cao áp phun trào ra, thoáng chốc tên sát thủ bị xịt đến nỗi mặt nở đầy hoa, hắn hét to một tiếng, ôm mặt ngã xuống đất, máu tươi theo khe hở chảy ào ào xuống. Phương mộc quăng ống nước sang một bên, cúi người nhặt khẩu súng mà tên kia bỏ lại, lúc định đứng dậy, một tên sát thủ khác vừa nghe thấy tiếng liền thò nửa người ra.

Phương mộc không chút do dự, giơ cao tay bắn hai phát, một viên bắn thủng bắp đùi của đối phương. Tên sát thủ ngã xuống đất, ôm bắp đùi kêu gào thảm thiết.

Trong khoảnh khắc, vô số viên đạn bắn xẹt qua người Phương Mộc, cậu khom người xuống, cố sức bế bé gái kia lên. Vừa lăn vừa bò trốn ở phía sau một cái khuôn đúc.

Sau trận mưa đạn ngắn ngủi, đối phương lại không có động tĩnh gì tiếp. Trong nhà xưởng chỉ có hai tên bị thương đang đau đớn rên rỉ mà thôi. Mấy phút đồng hồ sau, tiếng rên rỉ trở nên gián đoạn, cùng lúc có tiếng kéo vật gì đó. Có vẻ như đồng bọn đang kéo bọn chúng đến chỗ khác. Phương Môc tháo băng đạn ra, còn 5 viên, cộng thêm một viên trong nòng súng, chỉ có 6 viên. Nhưng nghĩ đến việc đã hạ gục được hai tên, trong lòng Phương Mộc yêu tâm hơn nhiều. Từ các âm thanh phát ra mà phán đoán, bốn tên còn lại đang ở gần cửa. Hai bên đều e dè hỏa lực trong tay đối phương, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng hiện tại đang ở vào cục diện giằng co, nhưng Phương Mộc biết, ưu thế đang nghiêng về phía đối phương.

*****

Mặc dù đã đạp phanh, nhưng chiếc Santana có rèm che vẫn lê trên mặt đường mấy mét mới dừng lại được. Trịnh Lâm nhìn xưởng thép cách đó không xa, im lặng vài giây, quay đầu hỏi a Triển “Là nơi này không sai chứ?”

A Triển cũng nhìn nhà xưởng: “Không sai. Anh Nam nói tín hiệu điện thoại di động của Phương Mộc phát ra từ đây, vẫn chưa có dấu hiệu rời đi.”

Trịnh Lâm trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: “Tiểu Hải, đi xem thử xem.”

Tiểu Hải đáp lại một tiếng, mở cửa bước xuống xe, sau khi quan sát bốn phía một chút, chạy nhanh về phía khu xưởng.

Nơi đó vừa truyền tới tiếng súng, chắc hẳn là đã xảy ra chuyện.

Ánh mắt Trịnh Lâm không dám rời khỏi khu nhà xưởng kia, anh ta thò tay vào túi áo lấy thuốc, vừa mới thọc vào, liền cảm thấy vết xước do bị cào trên mu bàn tay truyền tới từng cơn đau rát

Mẹ kiếp, cái con mụ họ Triệu kia thật là ngoan cố.

Nghĩ đến chuyện này, anh ta quay đầu nhìn con bé đang ngồi kế bên tài xế. Nó vẫn ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tựa hồ như việc đang khiến mọi người vô cùng căng thẳng này chẳng liên quan gì tới nó.

Trịnh Lâm ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi: “Con tên là gì?”

Kỳ thật, vấn đề này anh đã hỏi con bé vô số lần. Ngoài ra, những câu dạng như là “Con bao nhiêu tuổi?” “Con từ đâu đến đây?” “Con và Phương Mộc có quan hệ gì?” Các chuyện vu vơ cũng hỏi một mớ. Nhưng con bé trước sau vẫn không nói một lời. Thậm chí hỏi những câu hơi hơi mềm mỏng một chút, ví dụ như “Con học lớp mấy?” “Tương lai con muốn làm gì?”, cũng không thể nào dụ được con bé đáp lại.

Trên đường tới đây, vẻ mặt của con bé thậm chí cũng không hề biến đổi, ánh mắt trước sau vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cho dù con bé này có liên quan gì với vụ án của Hình cục phó hay không, mà nó trước sau vẫn không nói gì, làm sao có thể làm nhân chứng được? Nhưng Phương Mộc bị thương dẫn theo nó trở về, lại bí mật đem nó giấu ở trong một cô nhi viện, chắc chắn là có nguyên nhân.

Trịnh Lâm châm thuốc, ra sức hít vào rồi nhả ra. Cũng không biết con bé này có thể cứu được Hình cục phó hay không.

Bỗng nhiên, điện thoại di động rung lên, Trịnh Lâm vội vã bấm loa ngoài, “Alô?”

“Anh cả, tôi thấy.” giọng nói của Tiểu Hải tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng: “Phương Mộc và mấy đứa bé gái ở bên trong, đối phương có sáu người, có một tên là Kim Vĩnh Dụ, hai tên bị thương ở trước cửa, nhưng trong tay đều có vũ khí. Làm sao bây giờ?”

“Cậu ở đâu?”

“Tôi ở phía sau cửa sổ, không ai phát hiện ra đâu, anh yên tâm.” Tiểu Hải dừng một chút: “Anh cả, phải xử lý thế nào?”

Trịnh Lâm hơi do dự, hắn quay đầu nhìn a Triển, a Triển cũng nhìn lại hắn, vài giây sau, nhẹ lắc lắc đầu.

Ánh mắt Trịnh Lâm nhíu lại một chút, trước sau vẫn không rời khỏi khuôn mặt a Triển. A Triển biết mình phải đưa ra một phương án.

“Anh cả, ba người chúng ta đều đang tạm thời bị cách chức. Nếu như tiếp tục gây rắc rối, chắc chắc sẽ xong đời.” Anh ta nhẹ giọng nói: “Còn nữa, Phương Mộc có quan hệ gì với đối phương, chúng ta cũng không biết rõ ràng. Nếu như không liên quan gì tới việc của Hình cục phó, chúng ta liều mạng có phải là đúng đắn không.” Nghĩ ngợi một chút, a Triển lại bổ sung thêm một câu: “Hai người là là anh em của tôi, Phương Mộc không phải.”

Trịnh Lâm nghiêng đầu. Lời nói của a Triển có lý, vả lại, đối phương có 6 người, trong tay lại có súng, bên ta chỉ có bốn người, mấy bé gái kia chỉ có thể cản tay cản chân, khả năng thắng lợi không hề lớn.

Trịnh Lâm cúi đầu nói vào điện thoại: “Tiểu Hải, cậu ẩn nấp cho tốt, đợi lệnh.”

“Nhưng, lão đại…” Tiểu Hải có vẻ rất khó xử: “…Bên trong còn có mấy đứa bé.”

“Bây giờ không nên nhiều chuyện, xem Phương Mộc hành động thế nào.” Trịnh Lâm cắt đứt lời nói của hắn “Đợi đánh xong, chúng ta đi thu thập tàn cuộc.”

Đầu dây bên kia hoàn toàn im ắng, vài giây sau, truyền tới giọng nói lưỡng lự của tiểu Hải: “Anh cả?”

Trịnh Lâm khép hờ mắt, chậm rãi nói: “Cứ như vậy đi, ẩn nấp đợi lệnh.”

Dứt lời anh ta liền dựa vào sau ghế, nhắm hai mắt lại.

Chờ đến khi hai bên sống mái với nhau xong, có lẽ đều có thương vong (Trịnh Lâm đương nhiên không muốn nghĩ đến việc Phương Mộc hoặc là mấy bé gái kia sẽ bị bắn chết), đến lúc đó ra tay, là biện pháp an toàn nhất. Cho dù làm vậy không thể cứu được Hình cục phó, chí ít cũng có thể bắt Kim Vĩnh Dụ tội cố ý giết người.

Không nên hành động hồ đồ, mà phải biết chờ đợi thời cơ.

Có lẽ, nghĩ như vậy có thể khiến cho trong lòng cảm thấy thảnh thơi được một chút?

Bầu không khí nặng nề trong xe khiến người ta cảm thấy khó chịu, Trịnh Lâm và a Triển đều tránh né ánh mắt của đối phương, từng người lắng nghe động tĩnh trong điện thoại di động, cố gắng qua tiếng ” sột soạt” ồn ào để suy đoán tình hình trong nhà xưởng.

Đột nhiên, một thanh âm rất nhỏ nhưng rõ ràng vang lên trong xe: “Làm cảnh sát, bắt kẻ xấu.”

Trịnh Lâm sửng sốt. Anh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm con bé hỏi: “Vừa rồi con nói cái gì?”

Nét mặt Cô bé vẫn như trước thờ ơ, nhìn ra ngoài cửa sổ cơ thể không hề nhúc nhích.

Trịnh Lâm ra sức nhìn chằm chằm ánh mắt con bé, trong đầu máu nóng lại sôi trào, tựa hồ như bị thiêu đốt vậy.

Anh hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc con bé đang nghĩ cái gì, nhưng nó đã trả lời câu hỏi của anh.

“Tương lai con muốn làm gì?”

Một câu trả lời đơn giản đến buồn cười.

Thoáng chốc, Trịnh Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, toàn thân thả lỏng, tựa hồ như dỡ được một tảng đá đang đè nặng xuống.

“Làm cảnh sát, bắt kẻ xấu.” Anh nhẹ giọng lẩm bẩm câu nói này, khẽ cười.

Trịnh Lâm ngẩng đầu, nhìn A Triển qua kính chiếu hậu, A Triển cũng nhìn lại anh, trong mắt tràn đầy kiên nghị và quyết đoán.

Trịnh Lâm cúi người nhìn về phía chiếc điện thoại trên công tơ mét, nói ngắn gọn “Tiểu Hải, cứu người.”

Trong xưởng khuôn thép giống như một chiếc lồng hấp tạm thời chìm vào tĩnh mịch. Hai bên đều nín thở tập trung, cẩn thận dè dặt suy đoán vị trí cùng hành động mà đối phương có khả năng lựa chọn. Điều Phương Mộc lo lắng nhất không phải là khi nào đám sát thủ phát động tấn công, mà là an toàn của ba bé gái khác.

Cậu thấp giọng hỏi bé gái bên cạnh: “Mấy bé khác đâu?”

Mặt cô bé đẫm mồ hôi cùng nước mắt, việc đêm nào cũng sống trong sợ hãi dường như làm cho nó mất đi năng lực suy nghĩ cùng biểu đạt, run rẩy hồi lâu, mới lắp ba lắp bắp nói “Không biết…Vừa vào, mọi người liền tản ra…”

Phương Mộc cắn chặt răng, cứ kéo dài như vậy chắc chắn sẽ bất lợi cho bên mình. Nhưng trừ cửa ra, chỉ có một chỗ để thoát thân chính là những cái cửa sổ cách mặt đất chừng hai mét kia, bảo cô bé này leo lên hiển nhiên là không thể. Hiện tại chỉ đành thầm cầu nguyện mấy bé gái khác không bị phát hiện.

Chỉ mấy phút đồng hồ sau, lo lắng của Phương Mộc đã trở thành hiện thực. Một loạt đạn không địa chỉ xẹt qua bên cạnh Phương Mộc, cậu giật mình, theo phản xạ rụt xuống phía sau khuôn đúc. Sau đó, cậu liền nhận ra mục đích của đối phương không phải là sát thương, mà nhằm để kiềm chế hỏa lực của cậu. Cùng với đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập, hai tên sát thủ đã rời khỏi ngưỡng cửa, né tránh phạm vi bắn của cậu, lao thẳng đến chỗ ẩn náu của những bé gái kia.

Phương Mộc định liều mạng xông tới, nhưng vừa mới thò nửa người ra, liền bị một loạt đạn khác dồn dập bắn ép tới không cho cậu ngẩng đầu lên.

Ngay lúc này, từ đống sắt thép truyền tới một tiếng thét hoảng sợ chói tai, tiếp đó, một giọng nói Phương Mộc cảm giác khá quen thuộc vang lên: “Lăn ra đây, nhanh một chút, nếu không tao giết con bé này!”

Phương Mộc thầm chửi đổng một tiếng, trong lòng ra sức đấu tranh tư tưởng: ra hay là không ra đây?

Ra thì chắc chắn chỉ có con đường chết; không ra……chẳng lẽ trơ mắt nhìn bé gái kia bị giết?

“Nhanh lên!” Lời còn chưa dứt, tiếng súng đã vang lên. Tiếng thét chói tai của cô bé kia đã trở thành tiếng gào khóc.

Phương Mộc hạ quyết tâm, đứng dậy ra khỏi chỗ núp.

Là Kim Vĩnh Dụ, tay trái của hắn đang túm chặt tóc của Điền Tiếu, tay phải cầm súng chỉa vào đầu con bé “Là mày sao?”

Trong thoáng chốc nhìn thấy Phương mộc, Kim Vĩnh Dụ lắp bắp kinh hãi. Hôm đó tại cục công an thành phố gã thấy tên cảnh sát này rất yếu đuối mà bây giờ lại có gan to như vậy sao?

Bất kể hắn là ai, đều nhất định phải xử lý.

“Bỏ súng xuống.” Kim Vĩnh Dụ nắm đầu Điền Tiếu, họng súng ra sức chỉ vào thái dương cô bé: “Nhanh lên!”

Phương Mộc nhìn thấy Điền Tiếu đã như cái xác không hồn, giơ tay ném khẩu súng xuống đất.

Thấy Phương Mộc đã bỏ vũ khí, ba tên sát thủ khác đều đứng lên, từ từ vây lại.

Kim Vĩnh Dụ khẽ cười, cầm súng trong tay ngắm ngay Phương Mộc:

“Cảnh sát vẫn là cảnh sát, tinh thần trọng nghĩa hay cái gọi là bảo vệ chính nghĩa chính là điểm yếu trí mạng của bọn mày. Hôm đó tại nhà tắm Bách Hâm, nếu như không phải vì cứu nha đầu Lục Lộ, Đinh Thụ Thành cũng sẽ không chết.”

“Hôm nay cũng vậy, nếu như mày để mặc bọn ta giết mấy con nhóc này, chúng ta cũng sẽ không chắc chắn có thể xử lý được mày.”

Có điều Kim Vĩnh Dụ không biết, lương thiện không phải yếu đuối, mà là sức mạnh!

“Cảnh sát đây! Bỏ súng xuống!”

Một giọng nói như tiếng sấm gầm lên giân dữ ở cửa. Kim Vĩnh Dụ giật thót mình, theo phản xạ nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Chỉ thấy hai nam thanh niên đang từ ngoài cửa xông tới, cầm đầu chính là một gã cảnh sát đã từng bị mình làm cho sống dở chết dở.

Quá kinh hãi, nòng súng của Kim Vĩnh Dụ chỉ về phía người cảnh sát kia, lại không để ý tới Phương Mộc đã dùng đầu húc tới.

Trong phút chốc, ba người ngã lăn tại chỗ. Phương mộc vừa ôm Kim Vĩnh Dụ vật lộn, vừa đẩy Điền Tiếu một cái “Nhanh trốn đi!”

Bị xô ngã, súng của Kim Vĩnh Dụ đã văng khỏi tay. Ánh mắt Phương mộc liếc qua hướng Trịnh Lâm đang đánh nhau với một tên sát thủ, tay túm chặt cánh tay cầm súng của đối phương.

Phương Mộc quay người lại, hô to một tiếng “Trịnh Lâm!” Một đá đá khẩu súng dưới đất bay qua. Trịnh Lâm đẩy tên sát thủ kia ra, nghiêng người lộn một cái, nhặt súng lên, bắn hai phát về phía tên sát thủ đang định bổ nhào qua, gã đó hét lên rồi gục ngã.

A Triển ở chỗ khác một mình vật lộn với hai tên, một tên sát thủ đã thóat ra được, giơ súng lên bắn một phát. Thân thể A Triển run lên, ngã về phía sau nằm ngửa trên đất. Đối phương giơ súng đang định bắn tiếp, liền nghe thấy cửa sổ thủy tinh ở phía sau vang lên một tiếng ầm giòn tan. Hắn nhìn lại theo phản xạ, vừa đúng lúc thấy một người đàn ông nhảy từ trên cao xuống, nhào lên người hắn.

Là tiểu Hải.

Bên này, Kim Vĩnh Dụ và Phương Mộc vẫn đang quần thảo. Chạy trốn một đêm thể lực của Phương Mộc bị giảm sút rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không chống đỡ nổi, lực tay buông lỏng, liền bị Kim Vĩnh Dụ đá một đá văng ra. Kim Vĩnh Dụ không hề muốn quần thảo tiếp với Phương Mộc, xoay người lại chạy ra cửa. Ngay lúc này, trong nhà xưởng vang lên tiếng súng nổ, tên sát thủ từng bị Phương Mộc bắn bị thương bắp đùi nằm ở ngưỡng cửa, hướng vào trong này liên tục nổ súng.

Phương mộc vội vàng khom người xuống, cùng với Trịnh Lâm chạy đến bên cạnh a Triển, dìu anh ta đến phía sau một đống khuôn đúc.

Lại nhìn sang một chỗ khác, tên sát thủ kia đã bị tiểu Hải chế ngự, mặt đầy máu nằm rên rỉ trên mặt đất. Tiểu Hải tước súng của hắn, hụp xuống núp ở phía sau một chiếc xe đẩy.

Phương Mộc hơi thả lỏng, quay đầu hỏi Trịnh Lâm đang thở gấp: “Sao anh lại biết tôi ở đây?”

Trịnh Lâm không thèm để ý đến cậu, sắc mặt tái mét nhìn a Triển. A Triển nằm thẳng trên mặt đất, tay phải che một mảng đỏ thẫm phần bụng, máu tươi còn đang không ngừng thấm qua kẽ tay.

“Cậu sao rồi?” Trịnh Lâm hỏi.

“Không sao.” A Triển dồn sức ngồi dậy, thò tay sờ sờ sau lưng, “Viên đạn đi xuyên qua, không chết được.”

Phương Mộc nhìn sắc mặt trắng bệch của a Triển, trong lòng day dứt: “Thực sự xin lỗi, vì tôi mà mọi người…”

“Mẹ kiếp, ít nói nhảm đi!” Trịnh Lâm không bình tĩnh cắt ngang lời Phương Mộc: “Mấy đứa bé kia đâu?”

Phương Mộc thò đầu ra, nhìn bốn phía chung quanh. Trong một cái thùng đựng thép lỏng phía trước bên phải, có thể nhìn thấy mấy bàn chân nhỏ đang run lẩy bẩy.

Vách thép rất dày, chắn đạn không thành vấn đề.

“Ở bên kia.” Phương Mộc rụt người lại, chỉ chỉ cái thùng đựng thép lỏng kia: “Tạm thời an toàn.”

“Bọn nó là ai?” Trịnh Lâm gật gật đầu, cởi áo khoác của mình, chặn trên vết thương của a Triển: “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

“Vụ án của Hình cục phó có liên quan tới đường dây buôn bán trẻ em qua biên giới. Mấy đứa bé này chính là nạn nhân, bị nhốt ở trong động đá vôi núi Long Vĩ.” Phương mộc cố sức nói ngắn gọn: “Chủ sự đứng phía sau là một tên họ Lương.”

“Ồ.” Trịnh Lâm đột nhiên cùng A Triển trao đổi ánh mắt “Trận này thật đáng đánh.”

Trịnh Lâm giống như được tiêm thuốc kích thích, trong phút chốc tinh thần phấn chấn. Anh kiểm tra súng đạn một chút, quay đầu nói với Phương Mộc: “Tôi đã báo cảnh sát. Những tên còn khả năng chiến đấu bên phía đối phương chỉ còn có ba tên. Cậu, tôi, cộng thêm tiểu Hải, ba người chúng ta, đối phó với bọn chúng không thành vấn đề….nhất định phải dẫn mấy bé gái này ra ngoài….cậu cứ nằm ở đây, đừng đi đâu.” Hắn phất tay ngăn a Triển đang muốn ngồi dậy.

Lúc này, tiểu Hải đang núp ở một bên đột nhiên kêu lên “Anh cả!”

Trịnh Lâm theo tiếng gọi nhìn lại, thấy tay của tiểu Hải đang chỉ nghiêng lên trên. Phương mộc nhìn theo hướng ngón tay tiểu Hải, mắt liền trợn trừng.

Thùng đựng thép lỏng mà bốn bé gái kia đang trốn đột nhiên di động!

Thùng đựng thép lỏng kia đang lăn theo đường ray sắt đi lên!

Phương Mộc đang muốn đứng dậy nhìn xem rốt cục là chuyện gì, thì mấy viên đạn đã xẹt tới, bắn vào trên khuôn đúc kêu ong ong.

Phương Mộc vội vàng cúi người xuống, cùng với Trịnh Lâm cũng đang quỳ rạp trên mặt đất ánh mắt nghi hoặc nhìn nhau nghi hoặc.

Bọn chúng đang muốn làm gì?

Mấy bé gái đang trốn trong thùng đựng thép lỏng cũng biết mình đang di chuyển, thỉnh thoảng thét lên mấy tiếng chói tai. Vài giây sau, tiếng thét càng lúc càng to!

Phương Mộc cắn chặt răng, mạo hiểm thò đầu ra lần nữa.

Cái thùng đựng thép lỏng kia đã nghiêng hết cỡ, từ từ đều đặn đổ xuống, bốn bé gái tay vịn chân đạp, vẫn không bám nổi chỉ đành từng đứa từng đứa rơi vào trong cái khuôn đúc khổng lồ ở phía dưới.

Phương Mộc hoảng sợ trong lòng, theo phản xạ nhìn lên trên đó, lò nung thép bằng điện khổng lồ đang phát ra tiếng gầm rú.

Một cảm giác sợ hãi chưa bao giờ xuất hiện trong phút chốc đâm xuyên qua toàn thân Phương Mộc.

Cậu đã biết ý đồ của đối phương!

Trịnh Lâm nhìn thấy Phương mộc sững sờ như hóa đá, vội vàng lôi cậu xuống, chụm đầu hỏi: “Sao rồi?”

Phương Mộc toàn thân run rẩy giống như phát sốt, hồi lâu mới lắp bắp phát ra mấy tiếng: “Mấy con bé ở trong khuôn đúc…thép lỏng…bọn chúng định….”

Dù cho lời nói của Phương Mộc bị gián đoạn, không rõ ràng, nhưng Trịnh Lâm lại hiểu ngay, anh cũng sững người giống như bị điện giật. Vài giây sau, Trịnh Lâm mới phục hồi lại tinh thần, trong mắt vẫn là nỗi sợ hãi không thể nào xua tan được.

“Bọn súc sinh này!” Trịnh Lâm liền cầm súng lên lao ra, vừa mới đứng dậy, liền có một loạt đạn vèo vèo bay tới. Anh không thể không thụt người xuống.

Phải làm sao đây?

Phương Mộc nóng lòng suy nghĩ, nhất định phải nhanh chóng cứu mấy bé gái kia ra khỏi khuôn đúc, nếu không, chỉ chút nữa thôi bọn chúng sẽ bị đúc thành thép lỏng 1500 độ mất!

Cái thùng đựng thép lỏng kia tiếp tục lăn lên, ầm một tiếng dừng ở dưới lò nung bằng điện. Lò nung nóng chảy bắt đầu hoạt động, nước thép đỏ rực sôi trào đang từ từ rót vào trong thùng đựng thép lỏng.

Trịnh Lâm tựa lưng ngồi trên mặt đất, nhìn dòng nước thép trút xuống như thác đổ kia, lồng ngực không tự chủ được nhấp nhô. Đột nhiên, anh hét lớn một tiếng “Tiểu Hải, nổ súng!”

Lập tức anh đứng dậy chỉ súng về phía ngưỡng cửa bóp cò liên tục. Gần như đồng thời, tiểu Hải cũng từ chỗ núp nhảy ra, giơ súng bắn. Sau một loạt đạn bắn ra như gió táp mưa sa, tiếng súng rốt cục cũng lắng lại. Hai tên sát thủ ở ngưỡng cửa toàn thân lỗ chỗ vết đạn, chết tại chỗ. Gò má Trịnh Lâm bị viên đạn xẹt qua thành một vệt máu dài, cánh tay tiểu Hải cũng bị trúng đạn. Bọn họ ném súng lục đã hết đạn, chạy nhanh lên giàn giáo bê tông phía trên.

Tiếng súng ngưng, Phương Mộc chạy đến bên cạnh khuôn đúc. Cậu nhảy lên giàn giáo đặt khuôn đúc, nhìn vào bên trong khuôn đúc. Vừa nhìn, trong lòng lập tức lạnh băng.

Khuôn đúc hình trụ, đáy hình bán nguyệt, đường kính trong ước chừng khoảng 3 mét, sâu chừng bốn mét. Mấy bé gái chen chúc cùng một chỗ, tám bàn tay đều giơ lên phía mình, nhưng không làm sao bò lên được.

Phương Mộc nhìn lên đỉnh đầu, thùng đựng thép lỏng đã đổ đầy nước thép, đang men theo khe trượt từ từ chảy xuống.

Không còn thời gian do dự, Phương Mộc thả người nhảy xuống khuôn đúc, dựa lưng vào vách ngồi xổm người xuống, cho một bé gái dẫm lên vai, rồi ra sức đứng dậy.

“Không tới!” Đỉnh đầu truyền tới giọng nói của Trịnh Lâm, “Cao thêm một chút nữa!”

Phương Mộc cảm thấy hai bắp đùi đang run rẩy, cậu cố hết sức thẳng người lên, cảm giác bé gái trên vai được đẩy lên cao hơn một chút.

Vẫn không đủ!

Trịnh Lâm ghé vào bên cạnh khuôn đúc cúi gập người, cơ hồ chui cả nữa người vào trong, nhưng, tay vẫn cách tay của cô bé vẫn còn cách một khoảng rất lớn.

Phương Mộc vẫn đang cắn răng kiên trì, cậu không nhìn được tình hình phía trên đầu, nhưng trong lượng trên bờ vai vẫn không giảm bớt chút nào cũng khiến cậu hiểu được, bọn Trịnh Lâm vẫn không thể lôi cô bé lên.

Làm sao đây? làm sao đây? Phải làm sao đây?

Đột nhiên, trước mắt Phương Mộc tối sầm lại, một bóng người nặng nề rơi xuống trước người mình. Ngay sau đó, “oành”, “oành” hai tiếng, lại có hai người nhảy xuống.

Là Trịnh Lâm, tiểu Hải, còn có cả a Triển đang bị thương.

Tám người chen chúc ở trong khuôn đúc, vô cùng chật chội. Trịnh Lâm đẩy bé gái đã hoàn toàn ngơ ngẩn sang một bên, không nói một lời ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ bờ vai của mình: “Phương Mộc, lên đi!”

Phương Mộc do dự một chút, “Anh…được không?”

“Mẹ kiếp đừng nhiều lời!” Trịnh Lâm chửi ầm lên: “Còn cách nào khác đâu? Nhanh lên!”

Phương Mộc cắn chặt răng, bước lên bờ vai Trịnh Lâm. Trịnh Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm bé gái kia lên, cố sức nâng qua đỉnh đầu. Phương Mộc nhận lấy cô bé, tiếp tục dồn sức nâng lên, cho nó dẫm lên trên vai của mình. Đột nhiên trọng lượng tăng lên khiến cho chân Trịnh Lâm khuỵu xuống, mặt anh tím tái cố sức chịu đựng, cố sức đứng vững.

Non nửa thân thể của con bé rốt cục đã thò được ra khỏi khuôn đúc, bản năng cầu sinh khiến cho nó cố hết sức leo lên…rốt cục cũng nhảy được ra ngoài!

Phương Mộc không kịp mừng rỡ. Cậu nhìn thùng đựng thép lỏng trên đầu đang từ từ tiến đến, cúi xuống hét: “Anh trịnh, mau lên!”

Tiểu hải và A Triển tạo thành một cái cầu thang người thứ hai. tiểu Hải ở dưới, A Triển ở trên, làm theo như vậy, đứa bé thứ hai cũng đã ra được.

Mỗi khi lên cao được một phân sức lực trên người lại bị rút đi một phần. Mỗi một giây đồng hồ trôi qua, cuộc sống tuổi trẻ liền tới gần tử thần một chút. Bởi vì nước thép nóng rực trên đỉnh đầu, đang càng ngày càng tới gần.

Đứa thứ ba, đứa thứ tư.

Rốt cục, đứa bé cuối cùng cũng đã thoát khỏi khuôn đúc.

Phương Mộc đã không còn một chút sức lực nào nữa, hai chân đạp trên vai của Trịnh Lâm không ngừng run rẩy. Cậu miễn cưỡng tựa vào vách thép của khuôn đúc, giơ tay xuống phía a Triển đang nằm xụi lơ ở dưới đáy khuôn đúc.

“Cậu bị thương nặng, cậu lên trước đi!”

A Triển cố mở to mắt, nhìn thoáng qua tay của Phương mộc, lại nhìn Trịnh Lâm cùng tiểu Hải.

Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời cười ha ha.

“Nhanh lên!” Phương Mộc nhìn lên đỉnh đầu, thùng nước thép đã ngừng ở phía trên khuôn đúc, sóng nhiệt bức người đang từng đợt từng đợt ập tới.

A Triển lại chẳng hề để ý đến cậu, mà trườn tới, chụp một chân Trịnh Lâm cố sức nâng lên. Cánh tay Tiểu Hải đã bị thương không thể dùng sức được nữa, anh ta cũng trầm bờ vai xuống, dùng một cánh tay khác cố sức nâng một chân khác của Trịnh Lâm lên.

Trịnh Lâm mất thăng bằng, Phương mộc cũng loạng choạng, lại cảm thấy thân thể đang từ từ được nâng lên.

Phương mộc lập tức hiểu được ý định của bọn họ, vội gào to “Không được! Các cậu…”

“Ngậm miệng!” tiếng quát của Trịnh Lâm cũng trở nên rất thê lương: “Chúng tôi đã không còn sức lực nữa rồi, mọi người không thể thoát được hết.” Anh dừng lại thở dốc một hơi: “Tôi và hai người anh em của tôi chết cùng một chỗ, cũng có ý nghĩa.”

Nước mắt anh, rốt cục tràn mi. Thùng đựng nước thép từ từ nghiêng xuống, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.

“Anh Trịnh…”

“Đừng nói.” Giọng Trịnh Lâm càng ngày càng nhỏ: “Chuyện của Hình cục phó…Xin nhờ cậu!”

Phương Mộc đã nói không ra lời, cũng không nhìn thấy mặt Trịnh Lâm nữa, trước mắt chỉ thấy tiểu Hải cùng a Triển mặt đỏ bừng, cần cổ nổi lên gân xanh.

Trịnh Lâm thấp giọng quát “Một, hai, a…”

Khó mà có thể tin được một tiếng thét lớn như vậy lại có thể phát ra từ trong lồng ngực của ba người đã sắp chết, cũng khó mà tin nổi hành động cuối cùng này của họ lại có một sức mạnh to lớn đến như vậy. Phương Mộc cảm thấy cả người bay lên.

Tiếng hét ấy khiến cho con người ta hiểu ra, sự sống của Phương Mộc được ba người Trịnh Lâm hất ra từ khuôn đúc.

Gần như đồng thời, thùng đựng nước thép hoàn toàn ngiêng xuống, nước thép 1500 độ trút vào trong khuôn đúc.

Phương Mộc ngã xuống trên giàn giáo bê tông, lập tức cảm thấy phía sau lưng đã bị phỏng. Nhiệt độ chung quanh thoáng chốc tăng lên mấy trăm độ. Phương Mộc không dám trì hoãn, nhảy xuống giàn giáo, thất tha thất thểu chạy ra cửa.

Cậu không thể quay đầu, cũng không dám quay đầu.

Trong nước thép cuồn cuộn có thể đốt cháy không khí trong nháy mắt, vang lên tiếng thét thấu trời, rồi im bặt.

Bình luận