Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương 1: Sau khi chia tay

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Mùa đông ở Bắc Kinh, cứ đến buổi tối thời tiết đặc biệt giá lạnh. Ngọn gió mang theo hoa tuyết lác đác tràn ngập không gian. Thành phố có nền văn hóa lâu đời này như được phủ một lớp khí lạnh.

Trong ngôi nhà được trang trí theo kiến trúc cung đình, ánh đèn chiếu từ các góc khác nhau tạo nên màu sắc cổ kính. Giản Nhu mặc bộ y phục cổ trang bằng vải mỏng, ngồi trên chiếc ghế gỗ sơn màu đỏ. Gương mặt với ngũ quan tinh tế của cô được trang điểm nhẹ nhàng, tỏa ra nét tao nhã, xinh đẹp nhưng đôi mắt sáng long lanh lại có một vẻ lạnh nhạt nồng đậm. Trong bầu không khí tĩnh mịch, khóe miệng cô hơi nhếch lên, để lộ nụ cười lạnh lẽo hơn cả hoa tuyết, thể hiện sự cô độc của một phi tần bị thất sủng trong chốn hậu cung.

Đáng tiếc, khi ngồi cùng vị sủng phi lộng lẫy, phục sức và gương mặt trang điểm nhạt của cô không gây được sự chú ý, gần như hòa tan vào phông nền. Đối với loại phim truyền hình ngôn tình cung đình cần quay nhanh cho kịp lịch phát sóng như thế này, nhân vật làm nền không cần tốn nhiều thước phim, bởi vậy ống kính máy quay chỉ lướt qua người Giản Nhu rồi lại tập trung vào nhân vật sủng phi.

Khi đạo diễn hô một tiếng: “Cắt, ok!”, các diễn viên đóng vai phi tần liền thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ nhanh chóng mặc áo khoác dày cho đỡ lạnh.

Trần Dao Dao, nữ diễn viên đóng vai sủng phi tuy là gương mặt mới nhưng cũng có phong thái của một ảnh hậu. Cô ta bình thản đợi người trợ lý khoác chiếc áo lông cừu màu đỏ thẫm lên người mình rồi uyển chuyển đi đến bên nhà sản xuất trẻ tuổi Nhạc Khải Phi.

Nhân viên trang điểm vội đi theo để dặm lại phấn son cho Trần Dao Dao, stylist cũng giúp cô ta chỉnh lại trang phục, còn cô ta từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi Nhạc Khải Phi.

Trong sắc đêm mờ mịt, nữ diễn viên chính và nhà sản xuất chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh. Đoàn làm phim cũng đã quá quen với cảnh này nên đều bận rộn với công việc của mình.

Giản Nhu vừa hà hơi vào lòng bàn tay vừa đảo mắt tìm người trợ lý kiêm nhiệm tên Trương Hân của mình. Trương Hân đang nằm ngủ ở ghế. Nhìn thân hình gầy guộc, nhỏ bé của cô trợ lý, lại nghĩ đến chuyện cô ấy ở bên cạnh mình suốt hai mươi tiếng đồng hồ, trong khi mỗi tháng chỉ được nhận mức lương làm thêm thấp đến đáng thương, Giản Nhu bất giác cảm thấy áy náy, liền cầm áo khoác của mình đắp lên người cô gái. Còn cô vẫn mặc bộ trang phục đóng phim, tìm một cái ghế ở trong góc ngồi xuống, rút điện thoại ra xem.

Trên màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ, năm chữ số cuối cùng đều là số không. Cô ngẫm nghĩ, xác định là số điện thoại lạ nên chẳng bận tâm, mở Weibo [1] đọc tin.

[1] Weibo: mạng xã hội riêng của Trung Quốc, gần giống facebook.

Trên Weibo có một status đến từ ID mà Giản Nhu không quen, nội dung chỉ vỏn vẹn có ba chữ: “Tuyết rơi rồi…”

Không khí giá lạnh mang theo hoa tuyết tan chảy thổi vào lưng cô qua kẽ hở trên tấm bình phong nhưng Giản Nhu vẫn ngồi bất động. Đầu ngón tay đặt trên màn hình điện thoại của cô hơi cứng đờ.

Cảnh quay tiếp theo là cảnh các phi tần khích bác lẫn nhau, Giản Nhu vẫn chỉ là nhân vật làm nền, bị Trần Dao Dao làm lu mờ. Đóng nhiều nhân vật phụ của phụ nên cô đã sớm quen với tình cảnh này. Cô trêu con chim không biết tên ở trong lồng, phất tay áo đã bị tuột đường chỉ vàng, cảnh quay cũng nhanh chóng kết thúc. Nhưng mấy cảnh tiếp theo không thuận lợi như vậy. Dẫu sao Trần Dao Dao cũng là người mới, cô ta bị NG [2] hết lần này đến lần khác mà vẫn không nắm bắt được cảm xúc giằng xé giữa yêu và hận với nhân vật nam chính. Đám phi tần làm nền chân đã cứng đờ từ lâu mà không dám than vãn. Đạo diễn cũng hết kiên nhẫn, nhưng bởi vì nhà sản xuất ở ngay bên cạnh nên ông ta không tiện nổi nóng, chỉ có thể đợi đến khi tạm ổn rồi cho qua.

[2] NG (viết tắt của từ “No Good”): từ chuyên môn trong lĩnh vực quay phim, để chỉ những cảnh quay hỏng, chưa đạt yêu cầu.

“Hôm nay quay đến đây thôi, chúng ta kết thúc công việc.” Đạo diễn lên tiếng, cả đoàn làm phim thở phào, nhanh chóng thu dọn đồ.

Nhạc Khải Phi lập tức nói: “Tất cả đói rồi phải không? Tôi mời mọi người một bữa thịnh soạn.”

Đoàn làm phim vỗ tay nhiệt liệt, tốc độ thu dọn cũng nhanh hơn nhiều.

Giản Nhu cởi trang phục đóng phim, đánh thức Trương Hân: “Xong việc rồi, em mau về trường ngủ tiếp đi!”

Trương Hân mơ màng mở mắt, có vẻ vẫn chưa rõ tình hình. Giản Nhu nhanh chóng cùng cô bé dọn đồ, định nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ rời đi.

“Em định về trước sao?” Nhà sản xuất tức Nhạc công tử không biết đi đến từ lúc nào. Anh ta kịp thời giơ tay đỡ chiếc túi xách vì Giản Nhu giật mình suýt làm rơi. “Sao chẳng nể mặt tôi gì cả?”

Nghe giọng oán trách đầy cảm thán của anh ta, Giản Nhu cười tươi như hoa, vẻ mặt vô cùng thành khẩn. “Tôi đâu dám không nể mặt Nhạc thiếu! Chỉ có điều… tôi đã bỏ bữa tối từ lâu, để giảm cân ấy mà.”

“Hả? Bỏ cơm à? Cách này liệu có hiệu quả đối với việc chữa trị thất tình hay không?”

Giản Nhu mỉm cười, chuyển đề tài: “Tôi cảm thấy rất có hiệu quả khi lên hình.”

“Gớm, trông em gầy đến mức này rồi. Tôi còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của em trên ống kính máy quay nữa.”

Giản Nhu còn chưa biết đối đáp ra sao, may thay có người trả lời hộ cô: “Đúng vậy, cũng không phải cứ mặt nhỏ là ăn hình.” Trần Dao Dao xuất hiện kịp thời, bám chặt cánh tay của nhà sản xuất như chỉ hận một nỗi không thể dính vào người anh ta để chứng minh quyền sở hữu của mình. “Khải Phi, đạo diễn gọi anh qua bên đó kiểm tra đoạn phim vừa quay.”

Cô ta gọi một tiếng “Khải Phi” thân thiết làm sao!

Dõi theo Nhạc công tử gần như bị lôi đi, Giản Nhu mới vỗ vỗ lên gương mặt cứng đờ vì tươi cười của mình. “Trương Hân, mau giúp chị đi lấy áo khoác lại đây!”

Không có tiếng trả lời. Giản Nhu quay đầu, thấy Trương Hân thẫn thờ nhìn về phía Nhạc Khải Phi vừa khuất dạng. Ánh mắt vốn ngời sáng của cô trợ lý giờ đây nồng đượm tình ý. Đó là ánh mắt chỉ khi yêu tha thiết mới có. Trước kia, cô cũng thường hướng về phía một người đàn ông với ánh mắt tương tự.

“Tối nay em vẫn chưa ăn gì, hay là đi cùng bọn họ đi!” Giản Nhu lên tiếng.

Trương Hân ngập ngừng: “Em đi một mình… có vẻ không hay lắm.”

“Không sao! Nhạc thiếu sẽ chẳng bận tâm việc mời bao nhiêu người đi ăn đâu mà, đặc biệt là mỹ nữ.”

Sau một lúc đắn đo, Trương Hân quyết định theo nhân viên đoàn làm phim đi ăn.

Trước khi ra về, Giản Nhu muốn nhắc nhở cô trợ lý: Số phụ nữ từng lên giường với Nhạc Khải Phi không ít hơn hoa tuyết rơi ngoài kia. Từ trước đến nay, chỉ thấy tuyết rơi xuống rồi tan chảy thành nước chứ có thấy bay lên ngọn cây bao giờ. Muốn lao vào vòng tay anh ta thì cần chuẩn bị trước tinh thần tan chảy thành nước. Nhưng cô lại nghĩ, tính phong lưu của Nhạc công tử vang danh thiên hạ, người yêu thầm anh ta một thời gian dài như Trương Hân sao có thể không biết?

Từ trước đến nay, chuyện tình yêu luôn là điều không đến lượt người ngoài nói những lời vô nghĩa.

***

Sau hai tháng quay phim liên tục, đồng hồ sinh học vốn đã rối loạn của Giản Nhu bị hỏng hoàn toàn. Về đến nhà đã tối muộn, cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng cô không thấy buồn ngủ. Vì vậy khi Uy Gia vác bộ mặt đưa đám đến nhà lúc nửa đêm, cô vẫn đang ngồi trước máy tính lướt Weibo.

Uy Gia tìm đến nhà cô giờ này, còn trưng ra bộ mặt u ám, Giản Nhu bất giác có dự cảm chẳng lành. “Muộn như vậy rồi còn tìm tôi? Không phải… công ty lại muốn “bán” tôi đấy chứ?”

Uy Gia sa sầm mặt. “Thật không hiểu nổi, công ty thiếu gì “mặt hàng” đáng giá, tại sao luôn chọn loại khó nhằn như cô?”

“Bởi vì tôi xinh đẹp tuyệt vời, muốn bỏ qua cũng khó.” Giản Nhu điềm nhiên đáp.

Uy Gia khinh bỉ liếc nhìn thân hình đã bị chiếc áo phông rộng thùng thình che khuất đường cong của cô. “Rốt cuộc cô có đi hay không?”

Giản Nhu xem đồng hồ, đã mười một giờ. “Thời điểm này là lúc bọn họ nổi cơn dâm dục sau khi ăn uống no say, tôi đi thì chẳng khác nào dâng cừu đến miệng sói. Uy Gia, anh nỡ đem tôi nuôi đám sói đói thật sao?”

“Bọn họ đều là con cháu ông giời, cấp trên không thể đắc tội. Cấp trên vừa tuyên bố tối nay kiểu gì cô cũng phải đi. Nếu không, sau này ngay cả vai quần chúng cũng chẳng đến lượt cô.”

Giản Nhu tiếp tục kiểm tra tin nhắn trên Weibo, cất tiếng: “Muốn tôi đi hầu đám công tử ăn chơi đó? Được thôi, hãy để tôi đóng vai nữ chính trong bộ phim mới của công ty đi!”

“Cô…” Uy Gia tức đến mức cầm cái gối tựa trên sofa ném vào mặt Giản Nhu. “Cô cứ ở đó mà mơ đi!”

“Không có tham vọng làm nữ chính thì không phải diễn viên thật sự.”

“Thời buổi này, cô muốn leo cao thì phải trả giá. Muốn làm liệt nữ trinh tiết thì hãy về nhà lấy chồng sinh con đi!” Sắc mặt Uy Gia khá hơn một chút, xem ra anh ta định dùng lý lẽ để thuyết phục Giản Nhu.

“Lấy chồng sinh con ư?” Đề tài này thú vị hơn đề tài vừa rồi, Giản Nhu tỏ ra phấn chấn. “Được! Uy Gia, anh có đối tượng nào tốt giới thiệu cho tôi không?”

“Đối tượng tốt nhiều không kể xiết, cô muốn loại người nào? Triệu phú bất động sản? Ông chủ than Sơn Tây hay con cháu cán bộ cao cấp? Trong tay tôi có cả đống “hàng tồn”, xem cô có thể đánh bại người vợ chính thức của bọn họ hay không đã.”

“Thật ra yêu cầu của tôi không cao…” Nhắc đến chuyện lấy chồng, mắt Giản Nhu trở nên mơ màng. “Tôi cần một người đàn ông… dù thanh danh của tôi chẳng ra gì, dù tôi có hủy “tam quan” [3] của anh ta thì từ đầu đến cuối, anh ta cũng chỉ có một người phụ nữ là tôi mà thôi.”

[3] Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.

Ngừng vài giây, Giản Nhu buông tiếng thở dài. “Nếu trên đời này vẫn còn tồn tại một người đàn ông như vậy, tôi sẽ lập tức từ bỏ sự nghiệp nghệ thuật, sinh con cho anh ta, làm một người vợ hiền mẹ tốt.”

Uy Gia đang bốc hỏa lên đầu nên không để ý đến cụm từ “vẫn còn tồn tại” của cô. Anh ta lườm Giản Nhu. “Cô định đóng phim thần tượng đấy à?”

Giản Nhu cười cười, trên gương mặt đầy nữ tính ẩn hiện nét phong tình. “Ừ, sau này anh nhớ nhận nhiều tác phẩm nghệ thuật cho tôi.”

Đúng lúc này di động của Uy Gia đổ chuông, anh ta nói với quyết tâm sắt đá: “Cô ấy đồng ý rồi… nhưng có điều kiện, cô ấy muốn đóng vai nữ chính trong bộ phim mới…”

“Được.” Đầu bên kia điện thoại trả lời ngay.

“Hả? Chuyện này cũng được sao?” Uy Gia tròn mắt kinh ngạc. “Là loại người nào mà chúng ta phải nể mặt đến vậy? Hay là tôi bảo Lạc Tình đi? Gì cơ? Công tử của Diệp Sĩ Trung tổ chức sinh nhật… Diệp Sĩ Trung nào? Không phải là… Hả? Đúng là vị đó à?”

Ngón tay Giản Nhu đột nhiên cứng đờ, bàn tay cầm con chuột máy tính dần siết chặt.

Nếu cô nhớ không nhầm, Diệp Sĩ Trung chỉ có một người con trai tên là Diệp Chính Thần. Cô và Diệp Chính Thần không thân quen, tuy nhiên anh ta có một người bạn nối khố rất… thân quen với cô.

Nghĩ đến người này, Giản Nhu như đánh mất linh hồn, tiếng gầm của Uy Gia dường như cũng không lọt vào tai cô: “Mau thay quần áo đi! Tối nay dù phải chết trên giường của đàn ông, cô cũng phải đi ngay cho tôi!”

Giản Nhu vẫn chưa định thần, người quản lý lại nói tiếp: “Nghe rõ chưa? Có phải cô muốn tôi đánh ngất rồi vác cô đi không đấy?”

Cuối cùng Giản Nhu vẫn bị khuất phục trước sự uy hiếp của Uy Gia. Cô nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi nhà.

***

Tuyết không biết đã ngừng rơi từ bao giờ. Trên mặt đất xuất hiện lớp băng trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn đường. Giản Nhu lái chiếc xe mini màu đỏ mới mua, di chuyển chậm chạp trong dòng xe cộ thưa thớt trên đường phố. Cô đã lái rất chậm nhưng màn hình hiển thị GPS vẫn càng lúc càng tới gần ngôi biệt thự đã được định vị.

Đèn đường lướt qua rất nhanh, trở thành một vệt sáng lung linh. Giống như vào buổi tối một năm trước, khi cô rời khỏi bệnh viện, trước mắt cũng vụt qua ánh đèn như vậy, trong khi sau lưng cô vang lên giọng nói uy nghiêm: “Giản tiểu thư, hy vọng cô có thể giữ lời hứa!”

“Vâng, cháu sẽ giữ lời!” Cô đáp.

Giản Nhu bất giác tăng tốc, lướt nhanh như ngọn gió bất ngờ thổi qua. Đèn xanh ở ngã tư chuyển sang màu đỏ, đỏ như máu. Cô giật mình bừng tỉnh, ra sức nhấn phanh xe.

Theo tiếng ma sát vang lên đinh tai nhức óc, cảnh vật trước mắt cô xoay tròn, trong đêm tối mơ hồ không thể phân biệt được là trời hay đất.

Một tiếng sau, Uy Gia vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Giản Nhu người đày máu me. Trên trán cô, một vết thương khá dài đang rỉ máu, trên cánh tay nhuộm máu đỏ vẫn còn mảnh vỡ kim loại găm vào da thịt.

Bác sĩ muốn xử lý vết thương, cô lại bắt người ta đợi một lát để chụp ảnh “tự sướng” gửi lên Weibo.

Đến lúc này còn không quên “đánh bóng” bản thân, Uy Gia thật sự khâm phục tinh thần kính nghiệp của Giản Nhu. Nếu cô chịu dùng tinh thần này để leo lên giường những nhà đầu tư có thể thay đổi số phận của mình thì tiền đồ của cô đã rạng rỡ từ lâu, anh ta cũng không cần suốt ngày đi giải quyết hậu quả cho cô. Có điều, trước người con gái dù có phải khiến bản thân bị thương cũng kiên quyết giữ nguyên tắc của mình, anh ta ít nhiều cũng cảm thấy thương xót. “Đừng nói với tôi đây là sự cố bất ngờ đấy! Với kỹ thuật lái xe của cô, làm sao có thể đâm vào hàng rào chắn trên đường rộng thênh thang không người qua lại được?” Uy Gia chất vấn.

Giản Nhu cười cười. Bởi vì động đến vết thương nên cô cười nhìn còn khó coi hơn khóc. “Vì vậy… mới gọi là sự cố bất ngờ.”

“Cô… cô cần gì phải làm vậy?”

“… Trong cuộc đời có những người… anh thà chết cũng không muốn gặp lại.”

Lúc cô nói câu này, trên hành lang xuất hiện một bóng hình cao lớn vừa chạy như bay đến, dừng lại ở ngoài cửa phòng bệnh, hơi thở gấp gáp.

Cuối cùng anh lặng lẽ quay người rời khỏi đó.

Cho đến khi hình bóng cao lớn đã đi xa, Giản Nhu mới cúi đầu, tiếp tục lướt Weibo. Một status mới tag cô xuất hiện bên dưới tấm ảnh cô bị thương: “Không có người nào đáng để em khiến bản thân bị thương đến mức này.”

Cô lại ngẩng đầu nhưng người đã khuất dạng từ lâu, chỉ còn lại hành lang trống không, vắng lặng.

Có người thà chết bạn cũng không muốn gặp, nhưng không có nghĩa là bạn sẽ không gặp cho đến lúc chết. Đặc biệt, hai người cùng sống trong một thành phố, lại không phải nhân vật tầm thường, dù không muốn gặp cũng khó.

Ví dụ, vào một ngày của năm thứ hai sau khi chia tay, buổi tối không phải làm việc cũng chẳng phải tiếp khách, thời gian trở nên dài dằng dặc, đúng lúc máy tính có vấn đề, Giản Nhu thử vô số lần cũng không thể lên mạng.

Hết cách, cô đành pha cốc trà giảm béo, ngồi xuống sofa xem ti vi. Nhưng lúc ấy là hơn bảy giờ tối, cô bấm điều khiển, chuyển vô số kênh cũng chỉ có tin tức thời sự.

Sau khi đưa tin về cuộc sống hạnh phúc của người dân, bản tin chuyển tới một hội nghị quan trọng nào đó. Trong lúc người dẫn chương trình giới thiệu nội dung cuộc họp, ống kính từ từ di chuyển, chiếu toàn cảnh hội trường và những người tham dự.

Đúng lúc này, Giản Nhu bắt gặp hình bóng của một người đàn ông trên màn hình. Cốc trà trên tay lắc mạnh, vài giọt nước nóng văng xuống bàn tay mà cô không hề biết, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình ti vi.

Có lẽ phát hiện ra điểm sáng trong đám quan chức cấp cao tóc thưa thớt, mặt đầy nếp nhăn, người quay phim lập tức dừng ống kính trước người đàn ông đó. Anh mặc bộ com lê đen, trầm mặc ngồi ở vị trí ngược sáng, tay phải cầm tập tài liệu. Anh hơi cúi đầu, mái tóc ngắn rủ xuống trán, chăm chú đọc tài liệu. Hình ảnh chỉ có hai màu đen trắng thâm trầm nhưng nổi bật đến nhức mắt.

Giản Nhu nhanh chóng cầm điểu khiền chuyển kênh nhưng cô quên mất, bây giờ là thời gian của chương trình bản tin thời sự hằng ngày, chuyển kênh nào thì người đó cũng vẫn xuất hiện trên màn hình.

Giản Nhu còn chưa kịp thở dài thì chuông cửa đột nhiên reo vang. Trên màn hình nhỏ ở cửa bất ngờ hiện lên hình ảnh người đàn ông vừa xuất hiện trên ti vi, chỉ là dưới ánh đèn, toàn thân anh đã có thêm màu sắc, giống như bộ phim điện ảnh đen trắng bỗng vụt qua một tia nhiều sắc màu.

Anh cúi mặt, mái tóc lòa xòa trước trán, cặp môi mỏng hơi mím lại. Áo sơ mi màu xám thẫm mở hai cúc, để lộ làn da màu đồng. Tay phải của anh chống lên cánh cửa, tay áo xắn cao, áo vest đen vắt lên cánh tay. Từ người anh tỏa ra sức mạnh như có thể giam cầm cô trong lòng anh bất cứ lúc nào.

Giản Nhu bất giác đặt tay lên khóa cửa. Nhưng khi quan sát thân hình cường tráng của người đàn ông rồi lại nhìn cơ thể mảnh mai của mình, cô lập tức từ bỏ ý định mở cửa.

“Có chuyện gì không?” Cô lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.

Nghe giọng nói của cô, anh liền ngẩng đầu. Ánh mắt vốn sắc bén giờ trở nên mê loạn vì chất cồn, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ý cười kín đáo. “Tôi đến lấy đồ của mình.”

“Anh đã lấy hết từ lâu rồi.”

“Tôi đã kiểm tra kĩ nhưng vẫn thiếu một thứ.”

Rõ ràng cô đã đóng gói toàn bộ đồ của anh, kể cả một tờ giấy rồi cơ mà. “Còn thiếu đồ gì vậy?”

“Em!”

Trái tim như bị bóp nghẹt, Giản Nhu không thể thốt nên lời. Thời khắc này, cô thấy anh vô cùng quyến rũ, hoàn toàn khác hình ảnh người đàn ông trầm tĩnh trên ti vi ban nãy. Cô biết rõ mình không thể mở cửa, bởi một khi cánh cửa này mở ra, cô sẽ không có cách nào trốn tránh anh được nữa.

Chuông cửa lại một lần nữa vang lên đinh tai nhức óc. Giản Nhu cầm điện thoại, bấm số 110 một cách dứt khoát.

Nửa tiếng sau, cảnh sát đến nơi ở của một nữ diễn viên bị kẻ say rượu quấy nhiễu. Sau khi nghiêm túc kiểm tra chứng minh thư và thẻ làm việc của người đàn ông bị tố cáo với tội danh trên, sắc mặt của mấy cảnh sát đều lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ lập tức lên tiếng: “Chúng tôi xin lỗi, đây chỉ là sự hiểu nhầm.”

Sau đó bọn họ rút đi còn nhanh hơn lúc đến.

Trong đêm tối tĩnh mịch, Giản Nhu và người đàn ông đứng đối diện nhau một lúc lâu. Tuy nhiên giữa bọn họ bị ngăn cách bởi cánh cửa khép chặt.

Ngày hôm sau, Giản Nhu đi thử vai với hai quầng mắt thâm đen. Điều bất ngờ là những người đẹp đang chờ đến lượt đều không quan tâm tới vai diễn mà nhiệt tình thảo luận một đề tài: Người đàn ông đẹp trai, đầy khí thế trên chương trình thời sự tối qua là thần thánh phương nào?

Giản Nhu chẳng để ý, cắm cúi nghiên cứu kịch bản. Đúng lúc này Lạc Tình đi tới, giật tập kịch bản trong tay cô, cất tiếng hỏi: “Bạn yêu, tối qua cậu có xem chương trình thời sự lúc bảy giờ không?”

Giản Nhu lắc đầu. “Cậu biết đấy, mình xem cũng có hiểu gì đâu.”

“Đáng tiếc thật, trên chương trình thời sự tối qua xuất hiện một anh chàng rất đẹp trai. Không, không đơn giản chỉ là đẹp trai thôi đâu, anh ta còn rất có khí thế… Mình đánh cược với cậu, anh ta không phải hạng người bình thường.”

“Mình chẳng cược với cậu. Người bình thường sao có thể lên chương trình thời sự được chứ?” Vừa dứt lời, Giản Nhu liền lấy lại tập kịch bản, tiếp tục học thuộc lời thoại.

Lạc Tình ngồi xuống cạnh Giản Nhu, mở di động ra xem, thỉnh thoảng lại kéo cô cùng bàn tán tin tức. Trên diễn đàn xã hội không chỉ đăng ảnh và đoạn video phát lại bản tin, bên dưới còn có cả thông tin cá nhân của người đàn ông đó.

Thân thế hoành tráng của anh được tiết lộ, quả nhiên thu hút sự chú ý của vô vàn thiếu nữ, bao gồm cả Lạc Tình. “Cậu xem, mình đã nói anh ta không phải nhân vật bình thường mà.”

Giản Nhu bất giác cảm thán, giọng điệu có phần chua xót: “Ừ! Chúng ta đã đóng bao nhiêu bộ phim, tuy không phải diễn viên chính nhưng cũng được coi là thường xuyên xuất hiện, thế mà nhiều năm qua cũng chẳng có ai để ý đến. Anh ta chỉ xuất hiện thoáng qua trên chương trình tin tức thời sự, vậy mà cũng có thể “hot” đến mức này, đủ thấy sức ảnh hưởng của bản tin lúc mười chín giờ kinh khủng thật.”

“Đó là vì anh ta không phải diễn viên mà là nam chính trong cuộc sống hiện thực.” Lạc Tình kết luận.

“Ồ, hóa ra là vậy!” Nói xong, người không có phúc đóng vai nữ chính là Giản Nhu lại tập trung nghiên cứu tập kịch bản.

Hai ngày sau, tin tức về người đàn ông đó biến mất hoàn toàn trên các diễn đàn, ngay cả trên Baidu cũng không tra ra từ khóa liên quan đến anh. Tuy nhiên “chất độc” mà anh để lại trong trái tim vô số thiếu nữ thì không có thuốc nào giải nổi. Về tính hủy diệt của chất độc này, Lạc Tình là minh chứng rõ nhất.

Ngồi trong quán cà phê của một người bạn cả buổi chiều, đề tài nói chuyện của Lạc Tình chỉ xoay quanh người đàn ông là “nam chính trong cuộc sống hiện thực” kia. Giản Nhu im lặng từ đầu đến cuối, chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng ngắm nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ.

Mùi thuốc lá mát rượi xộc vào mũi, Giản Nhu ngoảnh đầu, thấy Lạc Tình đang châm một điếu. Điếu thuốc nhỏ màu trắng đang tỏa ra mùi bạc hà quen thuộc.

Bị mùi hương này mê hoặc, cô vô thức cầm bao thuốc ở trên bàn, rút một điếu rồi châm lửa.

Trong không khí thoang thoảng mùi bạc hà lẫn mùi khói thuốc khiến Giản Nhu nhớ đến một lần cách đây rất lâu, lúc đó cô đang nằm trên người anh, bị mùi hương đặc biệt của anh bao phủ.

“Sao trên người anh có mùi thuốc lá? Anh hút đấy à?” Cô hỏi.

“Ừ.”

Cô rất ngạc nhiên. “Tại sao em chẳng bao giờ nhìn thấy?”

Anh đáp: “Anh có một người bạn thân học ngành y, cậu ấy nói với anh, “hút thuốc thụ động [4]” có tác hại rất xấu đối với phụ nữ, sẽ khiến làn da của họ đẩy nhanh tốc độ lão hóa, còn có thể bị ung thư và bệnh tim mạch. Vì hạnh phúc lúc về già, anh quyết định sẽ không hút thuốc khi ở bên cạnh em.”

[4] Thuật ngữ “hút thuốc thụ động” là một cách diễn giải dễ hiểu của từ chuyên môn “khói thuốc môi trường” (Environmental Tobacco Smoke – ETS): hình thức hít khói thuốc từ không khí chứ không trực tiếp hút thuốc nhưng cũng vẫn bị tác hại gián tiếp dẫn đến những nguy cơ về bệnh đường hô hấp.

“Liệu anh có bị nghiện không? Nhỡ lại muốn hút thì làm thế nào?” Giản Nhu tò mò hỏi.

“Làm vậy sẽ không muốn nữa…” Anh lật người, đè lên người cô, hôn nồng nàn.

Bừng tỉnh từ ký ức ngọt ngào, Giản Nhu đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi. Khói thuốc xộc vào phổi không còn vị mát lạnh mà toàn là chua cay, không thể nhổ ra cũng chẳng thể nuốt xuống. Cô ho sặc sụa, đến mức viền mắt đỏ hoe mà không có cách nào dừng lại.

Giản Nhu nhìn Lạc Tình ở phía đối diện bằng ánh mắt mờ mịt. “Tin mình đi, người đàn ông như anh ta chính là độc dược. Một khi bị trúng độc, sẽ không có thuốc giải.”

Lạc Tình chẳng bận tâm, chậm rãi nhả khói. “Mình còn mong anh ấy nhanh chóng đầu độc chết mình ấy chứ!”

Một khi dính vào công việc bận rộn, thời gian trôi đi rất nhanh. Chớp mắt, Giản Nhu lại trải qua nửa năm trên phim trường.

Làng giải trí là một nơi kỳ lạ, muốn đứng trên cao thì phải không ngừng trả giá, không ngừng nỗ lực leo lên. Trong khi đó muốn bị chôn vùi dưới vực sâu vạn trượng, chỉ cần một đêm là đủ.

Bộ phim tiêu tốn nửa năm công sức ra mắt khán giả, nhưng bởi vì nội dung nhẹ nhàng, tẻ nhạt nên khán giả hoàn toàn thờ ơ. Đến nam nữ diễn viên chính còn chẳng được chú ý nữa là nhân vật nữ phụ của Giản Nhu. Vì vậy, ngay cả nằm mơ cô cũng chờ mong mình xuất hiện trên phương tiện thông tin đại chúng, dù là scandal cũng được.

Nào ngờ sau đó không lâu, ước mơ của cô đã thành hiện thực.

Khi thông tin một quan chức cấp cao của thành phố A bị “ngã ngựa” do vi phạm kỷ luật, báo chí lá cải mò ra tấm ảnh chụp chung giữa Giản Nhu và vị quan chức đó. Tờ báo không hề hà tiện, dành hẳn trang bìa và ba trang ruột ảnh màu cho cô đồng thời bịa ra một câu chuyện dan díu khó coi giữa nữ diễn viên hạng ba và vị quan chức kia.

Mượn “uy danh” của viên tham quan, tờ báo bán rất chạy, Giản Nhu cũng lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác “thành danh sau một đêm”.

Ban đầu, cô không hề bận tâm, chỉ coi đó là trò vui, giúp bản thân tăng danh tiếng. Không ngờ, do thời gian này chẳng có tin tức nóng hổi nào thu hút sự chú ý của dư luận nên đám phóng viên săn tin bắt đầu đào bới “nội tình”. Trên mạng liên tục xuất hiện tin đồn vô căn cứ. Cư dân mạng xúm vào chửi cô là “tiểu tam hại dân, hại nước”.

Rõ ràng chỉ là bữa cơm xã giao do công ty quản lý sắp xếp, Giản Nhu viện mọi lý do cũng không thể từ chối, vì bất đắc dĩ mới phải tiếp vị quan chức đó một lần. Bây giờ sự việc bùng nổ, công ty quản lý chối bỏ hết trách nhiệm bằng một câu: “Đây là chuyện riêng tư của nghệ sĩ.” Còn cô chỉ biết “trúng đạn” nằm đó, chết không nhắm mắt.

Dù có trách nhiệm đến mức nào, dù muốn bảo vệ cô đi chăng nữa, Uy Gia cũng chỉ là một quản lý. Công ty không ra mặt, anh ta cũng đành chịu, chỉ có thể mở to mắt nhìn hình tượng tốt đẹp trên màn bạc mà Giản Nhu mất bao năm xây dựng sụp đổ trong phút chốc.

Để trốn tránh đám phóng viên săn tin, cô suốt ngày ở nhà, không dám ra khỏi cửa, thậm chí bị sốt cao cũng không dám đi bệnh viện, còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói với người thân ở Toronto rằng mình vẫn bình thường, những tin đồn đó chỉ là chiêu tuyên truyền cho bộ phim truyền hình vừa phát sóng.

Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong sự nghiệp diễn viên của Giản Nhu. Mỗi khi lên mạng cô đều đọc được những lời thóa mạ vô trách nhiệm. Điều đó khiến cô bị khủng hoảng, thật sự cảm thấy sợ hãi, sợ bản thân bị “bôi nhọ” đến cùng, không thể trở mình như những ngôi sao nữ dính dáng đến các quan chức khác. Thực tế, dù phải từ bỏ làng giải trí, cô cũng không luyến tiếc nhưng học phí của Giản Tiệp biết làm thế nào, tiền mua nhà trả góp của mẹ cô phải tính sao?

Có lẽ do chuyện của Giản Nhu gây xôn xao dư luận nên thu hút sự chú ý của chính quyền thành phố A. Sau đó cơ quan chức năng bắt tay vào điều tra. Cùng với việc đi sâu điều tra vị quan chức kia, mối quan hệ giữa cô và ông ta cũng được đính chính. Tất cả đột nhiên thay đổi trong giây lát. Một tờ báo có tiếng trong ngành giúp Giản Nhu làm sáng tỏ sự thật, chứng thực vị quan chức kia rất thích cô, có ý bao cô nhưng bị cô từ chối. Về tấm hình chụp trong bữa cơm xã giao, tờ báo cũng nhấn mạnh chỉ là ảnh lưu niệm mà thôi.

Sau đó các tờ báo giải trí giống như cùng hẹn trước, đều quay ngoắt một trăm tám mươi độ, lần lượt minh oan giúp cô. Chỉ trong nháy mắt, Giản Nhu từ thân phận nhân tình bị bao nuôi trở thành “liệt nữ” không lóa mắt trước vinh hoa phú quý.

Weibo của cô tăng lượt “like” một cách chóng mặt. Có người cảm thấy bất bình thay cô, nhưng cũng có người cho rằng, đây là chiêu đánh bóng tên tuổi hết sức cao siêu. Cũng có người trong ngành coi sự kiện này là ví dụ điển hình về việc nữ diễn viên hạng ba nhảy lên hạng hai một cách thành công.

Chỉ có người đích thân trải qua sự việc là cô mới lĩnh hội một cách sâu sắc, giữa thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một đường chỉ mảnh.

Sau khi vụ scandal lắng xuống, Giản Nhu hỏi Uy Gia có biết nguyên do của sự đảo ngược tình thế này hay không. Anh ta tỏ ra mù mờ: “Rõ ràng có người giúp cô. Tôi cũng không rõ người đó là ai. Cô hãy nghĩ kĩ xem, trong số những người quen của cô, ai có bản lĩnh này?”

Giản Nhu ngẫm đi ngẫm lại, trong số những người cô quen biết, chỉ có Nhạc Khải Phi, thái tử của công ty quản lý tức công ty truyền thông Thế kỷ mới có khả năng làm được. Thế là cô cố tình chuẩn bị phong bao dày, tới dự lễ cưới của Nhạc Khải Phi, nhân tiện cám ơn anh ta không so đo chuyện trước kia, ra tay cứu giúp.

Ai ngờ Nhạc Khải Phi lạnh lùng trả lời: “Dù muốn giúp tôi cũng chưa chắc có khả năng. Chưa nói đến chuyện tôi vốn chẳng có ý định giúp em.”

“Coi như tôi không nói gì cả.” Giản Nhu chán nản chuẩn bị ra về, lại nghe giọng nói không mặn không nhạt của Nhạc Khải Phi truyền tới: “Tôi nghe nói chính quyền thành phố A vẫn tiếp tục điều tra. Chuyện cỏn con của em mà cần phiền đến bọn họ hay sao?”

Giản Nhu đờ người trong giây lát.

Nhạc Khải Phi tiếp tục: “Anh ta vì em mà tốn không ít tâm tư… Theo tôi thấy, chi bằng em đi theo anh ta cho xong.”

“Tôi thà chấp nhận đến với anh chứ không theo anh ấy.”

“Gì cơ? Sao em không nói sớm?”

“Nói sớm thì sao chứ?” Giản Nhu liếc nhìn cô thiên kim tiểu thư mặc bộ váy cưới trắng muốt đứng gần đó rồi nháy mắt với Nhạc Khải Phi. “Nữ chính của ngày hôm nay liệu có phải là tôi không?”

Anh ta sờ cằm, trầm tư vài giây. “Tôi có thể hoãn kết hôn hai năm.”

“Cảm ơn sự yêu mến của anh!” Nói xong, Giản Nhu nhanh chóng rời khỏi hội trường. Bởi vì không quay đầu lại nên cô không nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Nhạc Khải Phi đang dõi theo mình.

Từ sau sự kiện bị gán tội oan, Giản Nhu vinh dự được nhiều đạo diễn biết đến, sự nghiệp có bước ngoặt rõ ràng. Người quản lý giúp cô nhận vô số hợp đồng đóng phim, gia nhập hết đoàn làm phim này đến đoàn làm phim khác, nhân vật cũng có đất diễn hơn hai năm trước.

Có lẽ trải qua nhiều sự buồn vui, ly hợp trong các tác phẩm điện ảnh nên dần dần Giản Nhu cũng học được cách lãng quên. Cho dù không thể quên nhiều chuyện quá khứ nhưng cô coi đó là một bộ phim đã đóng máy. Khi bộ phim hạ màn, câu chuyện có kết cục riêng của nó. Mặc dù chưa hẳn là cái kết mà bản thân mong muốn nhưng cũng chỉ có thể thản nhiên chấp nhận.

Vì vậy khi nghe Lạc Tình kể chuyện phong lưu của Trưởng phòng Trịnh, người tình trong mộng của cô ấy, Giản Nhu cũng chỉ cười cười như người ngoài cuộc.

Cô tưởng rằng mọi thù hận trước kia đã tan thành mây khói, cô và anh hoàn toàn trở thành người qua đường, nhưng vào năm thứ năm sau khi chia tay, một cuộc hội ngộ không kịp trốn tránh đã diễn ra.

Trong khách sạn Quốc tế, Giản Nhu đứng đợi trước cửa thang máy sáng loáng. Không hiểu tại sao trong lòng cô đột nhiên nảy sinh cảm giác thiếu an toàn, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt. Cửa thang máy từ từ mở ra, cô nhanh chóng đi vào. Khi phát hiện bên trong còn có một hình bóng quen thuộc, cảm giác thiếu an toàn nhấn chìm cô trong giây lát.

Một khi đã không còn đường nào để thoát, cô chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô đeo cặp kính râm, chăm chú ngắm nhìn đô thị phồn hoa ở bên dưới.

Thang máy tiếp tục di chuyển xuống dưới, tuy chỉ nhìn về phía trước nhưng Giản Nhu vẫn cảm nhận được ánh mắt không hề kiêng dè đang quét qua gương mặt mình, xuống đôi vai trần, thuận theo đường cong cơ thể trong bộ váy bó sát, cuối cùng dừng lại ở chân cô. Cổ họng khô khốc đến mức không chịu nổi, cô ho khẽ một tiếng.

Người đàn ông đưa mắt lên nhìn gương mặt Giản Nhu, mỉm cười, hỏi: “Em sao thế? Tiếp khách xong rồi à?”

Giản Nhu đương nhiên hiểu từ “tiếp khách” mà anh cố ý nhấn mạnh có ý nghĩa là gì, cô trả lời bằng giọng điệu vô cùng mờ ám: “Anh đã biết rồi, cần gì phải hỏi?”

“Nếu không ngại thì hãy tiết lộ một chút, giá của em là bao nhiêu?”

Người đàn ông này…

May mà có cặp kính râm che khuất cặp mắt tóe lửa, Giản Nhu giả bộ thản nhiên: “Bình thường tôi không nhận tiền, chỉ xem đối phương cho tôi vai diễn thế nào.”

Tiếng “ding dong” vang lên, thang máy đã xuống đến tầng một, cô nhanh chóng đi ra cửa. Tuy nhiên người đàn ông nhanh hơn cô một bước. “Chỉ cần đưa em lên làm nữ chính, là ai cũng được, đúng không?”

Thiên hạ có câu “bốc đồng là ma quỷ”, nhưng trước khi nghĩ tới câu này, Giản Nhu đã buột miệng trả lời: “Tất nhiên bao gồm cả anh, Trưởng phòng Trịnh!”

Bình luận