Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương 2: Bữa cơm xã giao

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Một tháng sau.

Xe “bảo mẫu [1]” lao nhanh trong đêm tối. Những tòa nhà cao tầng vùn vụt lướt qua, các tòa nhà càng lúc càng lộng lẫy, khí thế hơn, như muốn phô bày địa vị và quyền thế của chủ sở hữu.

[1] Xe ô tô chuyên chở nghệ sĩ.

Ngược lại, dòng người và xe cộ nhỏ như hạt bụi, dập dềnh trong thành phố, không có chốn về. Giản Nhu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Thành phố này là nơi cô sống từ nhỏ đến lớn nhưng nó luôn xa lạ, tựa hồ không thuộc về cô mà chỉ thuộc về một số ít nắm trong tay đặc quyền vô tận.

Người quản lý Uy Gia ngồi bên cạnh không ngừng lải nhải: “Về vị khách tối nay, chỉ cần anh ta vui vẻ, đừng nói lăng xê cô thành diễn viên hạng A, thành “nhất tỷ” cũng có khả năng ấy chứ! Cô hãy tự mình lo liệu đi.”

Nhất tỷ ư? Đây là giấc mộng đẹp mà cô mơ ước bao năm nhưng không thể nào với tới.

“Thật không? Người đó thân phận thế nào? Không phải là ông già đến từ Sơn Tây đấy chứ?” Mắt Giản Nhu sáng rực.

Uy Gia chọc chọc tay vào cái đầu chỉ nghĩ đến tiền bạc của cô. “Cô có thể đừng nhìn vào đồng tiền có được không? Ở dưới tòa nhà Thiên An Môn [2], có tiền cũng vô dụng.”

[2] Tòa nhà Thiên An Môn: cơ quan chính phủ.

“Nói như vậy, anh ta không có tiền à?”

“Người ta có ông bố tốt…” Uy Gia chỉ lên vai mình, ra dấu. “Một hàng sao, chắc cô hiểu chứ?”

Giản Nhu gật đầu. Hóa ra là “Hồng nhị đại [3]”, thế hệ đang nổi trên chính trường thời gian gần đây.

[3] Là con cháu quân nhân nắm chức vụ cao trong quân đội.

Mấy năm nay, Giản Nhu đã ngộ ra một điều. Một người phụ nữ thành công, không phải thể hiện ở thẻ ngân hàng của cô ta có bao nhiêu tiền mà là cô ta có thể khiến con cái mình có một người cha tốt hay không.

Thời buổi này, một người cha tốt đúng là quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nếu bố còn sống, cô cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh này.

Từ năm mười bảy tuổi sa chân lỡ bước vào làng giải trí, đến nay đã được tám năm. Thời gian cô đóng phim hay tham gia các hoạt động liên quan đến nghề nghiệp còn không nhiều bằng thời gian tiêu hao vào những buổi tiếp khách xã giao giả tạo.

Sự nghiệp đối với cô chỉ là mặc bộ váy hở ngực mà đàn ông thích ngắm nhìn, xịt loại nước hoa hàng hiệu thu hút cánh mày râu, trang điểm thành dung nhan diễm lệ nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp trời sinh, lượn lờ tại các hoạt động do công ty và người quản lý sắp xếp. Dù vô cùng chán ghét, cô vẫn phải hùa theo khẩu vị của “khán giả”, lúc cần lẳng lơ thì lẳng lơ đưa đẩy, lúc cần cao quý phải giả bộ cao quý, lạnh lùng. Những lúc cần thiết cô cũng sẽ bày ra bộ dạng thuần khiết. Tuy chính cô cũng cảm thấy hơi buồn nôn nhưng “khán giả” đều tỏ ra hài lòng.

Dựa vào khả năng diễn xuất hơn người và tửu lượng khổ luyện bao lâu nay, Giản Nhu có thể ứng phó một cách lão luyện với làng giải trí toàn “mặt người dạ thú” nhiều năm liền. Tuy không bị tổn thất lớn nhưng nói một câu thật lòng, cô cũng chẳng nhận được bao nhiêu lợi lộc. Nếu không, dựa vào khả năng diễn xuất sau một thời gian dài tôi luyện và tám năm thanh xuân, cộng thêm công ty quản lý hàng đầu và người quản lý tên tuổi, tại sao đến giờ cô vẫn chỉ là diễn viên hạng hai không mấy nổi tiếng, những bộ phim hay, những dự án lớn đều không mời cô đóng vai chính?

Uy Gia, quản lý của Giản Nhu, không dưới một lần nghiến răng dạy bảo cô: “Cô không thể “hiến dâng” cho nghệ thuật hay sao?”

Giản Nhu nở nụ cười chân thành với anh ta. “Anh hiểu tính tôi rồi còn gì. Tôi chỉ nhìn nhận đồng tiền, không nhìn nhận nghệ thuật. Chỉ cần tiền thù lao hợp lý, nữ chính hay nữ phụ đối với tôi đều không thành vấn đề.”

“Cô đừng quên, mức thù lao đóng phim của diễn viên hạng nhất với hạng hai cách nhau một trời một vực đấy!”

Cảm thấy có lý, Giản Nhu gật đầu. “Vậy thì đợi một người có thể thật sự kéo tôi từ hạng hai lên hạng nhất, anh bán tôi một lần với giá cao đi!”

Giản Nhu chỉ tiện miệng nói vậy, ai ngờ Uy Gia không hổ danh là “người quản lý vàng”, cuối cùng cũng tìm ra cơ hội đẩy cô xuống “hố lửa”.

Bữa cơm tối nay vốn là nhà đầu tư của một dự án điện ảnh lớn muốn “khảo sát” nữ diễn viên. Công ty đã chỉ định hai tiểu thiên hậu nổi tiếng và một gương mặt mới đang được tích cực lăng xê tham dự. Sau đó họ đột nhiên gọi Giản Nhu tới.

Ban đầu Giản Nhu tưởng đây là kết quả của việc Uy Gia tranh thủ cơ hội với lãnh đạo cấp cao, nhưng sau này nghe một người biết rõ nội tình tiết lộ, nguyên nhân thật sự là, phía nhà đầu tư mời một vị khách quan trọng, vị khách đó tự xưng là khán giả hâm mộ trung thành của Giản Nhu nhiều năm. Công ty liền cắt buổi phỏng vấn tạp chí của cô vào buổi tối, kêu cô đi tiếp khách.

Đây chính là làng giải trí, nơi mua vui cho quần chúng.

Bởi vì quá hiểu Giản Nhu nên Uy Gia áp giải cô đến tận cửa. Anh ta không yên tâm, dõi theo cho đến khi cô đi vào trong.

Mang tâm trạng chờ mong trở thành “nhất tỷ” với khoản thù lao đóng phim trên trời, Giản Nhu bày ra tư thế của một nữ thần cao quý đi vào phòng VIP sang trọng. Giây tiếp theo, khi nhìn rõ người đàn ông ngồi ở vị trí trang trọng nhất, cô không nói một lời, lập tức quay người rời khỏi phòng.

Uy Gia nhanh chóng chặn cô ở ngã rẽ đầu hành lang. “Cô đi đâu vậy? Đừng nói với tôi cô muốn vào nhà vệ sinh đấy nhé! Trước khi đến đây cô đã đi ba lần rồi.”

“Tôi đột nhiên thấy hơi khó chịu trong người, anh hãy bảo công ty đổi người khác. Hay là gọi Lạc Tình? Chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng cám ơn anh.”

“Đổi người?” Uy Gia tức giận. “Cô giở bệnh ngôi sao lúc nào chẳng được, sao lại vào đúng lúc này? Cô không sợ bị công ty “đóng băng” à?”

“Tùy thôi, chôn sống tôi cũng được.”

“Đừng quên, cô sẽ chẳng được nhận một đồng thù lao nào trong thời gian “đóng băng” đâu!”

Giản Nhu do dự vài giây, giả bộ chóng mặt, giơ tay ôm trán. “Uy Gia, tôi thật sự rất khó chịu!”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, căn nhà mua trả góp của cô ở Toronto đã đến kỳ hạn thanh toán, còn học phí kỳ sau của em gái cô nữa đấy!”

Giản Nhu lập tức nở nụ cười tươi hơn hoa. “Tôi cảm thấy đỡ nhiều rồi.”

“Vậy thì mau vào đi!”

Trước khi quay lại phòng VIP, Giản Nhu kéo tay áo Uy Gia. “Lần này anh nhất định phải đợi tôi ở ngoài cửa. Khi nào thấy tôi ra ngoài, anh phải đưa tôi đi bằng mọi giá, đừng để tôi rơi vào tay người đàn ông đó.”

Uy Gia im lặng, rõ ràng không tán thành lời đề nghị của cô.

“Xin anh đấy! Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng. Lần sau bất kể anh sắp xếp đối tượng nào, tôi cũng sẽ nghe theo.”

Uy Gia nhìn Giản Nhu bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Tôi có mối thù sâu đậm với anh ta. Nếu rơi vào tay anh ta, chắc chắn anh ta sẽ lột da rút gân tôi mất.” Để tăng độ tin cậy, Giản Nhu nặn ra vài giọt nước mắt, thêm vào đó là bộ dạng sợ hãi đến run rẩy. “Thật đấy…”

Dưới ánh mắt khẩn thiết của cô, Uy Gia hơi động lòng trắc ẩn. “Được rồi, được rồi, tôi sẽ đợi cô ở ngoài.”

Dõi theo bóng người quản lý cho đến khi anh ta đi mất, nơi khóe miệng Giản Nhu thấp thoáng nụ cười đắc ý. Vừa quay người, cô liền bắt gặp một gương mặt đủ đánh bại ngôi sao nam nổi tiếng nhất hiện nay. Anh thư thái tựa người vào tường, khóe miệng nhếch lên thành nét cười không rõ vui buồn.

“Lột da rút gân ư?” Ngón tay anh vô tình mà hữu ý lướt qua bờ vai trần của cô. “Làn da đẹp như vậy, tôi hưởng thụ còn không kịp, nỡ lòng nào đem lột. Cùng lắm tôi chỉ dỡ xương của em mà thôi…”

Nụ cười lập tức cứng đờ trên khóe môi Giản Nhu. Cô có phản ứng này không phải bởi câu “dỡ xương của em” mà là vì đã lâu cô không đối diện với Trịnh Vĩ ở cự ly gần nên ít nhiều có chút bối rối, hoảng loạn.

Không biết có phải bởi lần đầu quen anh vào tháng Mười hay không mà anh luôn khiến cô liên tưởng đến mùa thu. Thời tiết cuối thu rất giống cảm giác anh mang lại cho người khác: bầu trời thâm trầm nhưng không bức bí, ánh nắng rực rỡ nhưng không nóng bức, ngọn gió mát rượi chứ không lạnh thấu xương, mưa nhỏ thanh lạnh mà không buốt giá, lá cây tan tác nhưng không hề thê lương… Khí chất lắng đọng qua năm tháng khiến con người anh trở nên khác biệt, cũng khiến người đối diện cảm nhận được thân phận hiển hách của anh.

Sau một vài giây mất tập trung, đến khi lấy lại thần trí, Giản Nhu mới nhớ tới câu nói vừa rồi của người đàn ông: Anh muốn “dỡ xương” cô. Cô dùng nụ cười thản nhiên để che giấu sự lúng túng, hốt hoảng. “Trưởng phòng Trịnh, tôi nghe nói anh sắp được thăng chức. Nếu lúc này bị giới truyền thông đưa tin anh ngược đãi ngôi sao nữ, chỉ e dù anh muốn hòa giải với tôi ở bên ngoài tòa án, cũng khó tránh khỏi bị hủy hoại tiền đồ.”

Giản Nhu tự cho rằng lời uy hiếp của mình rất có sức “sát thương”, vậy mà đối phương đến chân mày cũng chẳng thèm động đậy. “Tốt quá! Tôi đã chán ngán công việc sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan sở từ lâu rồi, có thể đổi công việc khác cũng hay.”

“Hả? Tôi nhớ cách đây không lâu có vụ scandal xâm phạm tình dục thu hút sự chú ý của dư luận. Bố đương sự là một danh ca có địa vị… Đáng tiếc, một đời sáng suốt lại bị con trai hủy hoại hoàn toàn.”

“Em yên tâm, ông già nhà tôi cũng một đời sáng suốt… Ông ấy sẽ đứng vững thôi.”

Giản Nhu ngẩng đầu, đối diện với gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của người đàn ông. Sau đó cô từ từ ghé sát, cho tới khi trong cặp mắt lạnh lùng của anh xuất hiện cơn sóng lạ thường.

Cô vuốt nhẹ cổ áo anh. “Vậy… anh cứ thử đi…”

Nói xong, Giản Nhu nện đôi giày cao chục phân xuống sàn, thanh tao bước đi.

Trịnh Vĩ dõi theo bóng lưng cô, sóng nước trong mắt anh biến thành ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

“Được thôi, tôi sẽ thử. Tôi cũng muốn xem cơ quan truyền thông nào dám tiết lộ scandal của tôi…”

Giản Nhu vào nhà vệ sinh kẻ mắt đậm, tô son đỏ chót để gương mặt trở nên rực rỡ. Sau khi điều chỉnh tâm trạng hỗn loạn, cô mới quay về phòng VIP.

Vừa nhìn thấy cô, Lý Huân của phòng Quan hệ công chúng lập tức nghênh đón, dẫn cô đi giới thiệu với các nhân vật “tai to mặt lớn”. Thái độ nôn nóng của anh ta giống như sợ cô lại quay người bỏ đi, để lại cục diện rối ren cho anh ta giải quyết. Thật ra cũng khó trách Lý Huân bởi Giản Nhu không dưới một lần gây phiền phức cho anh ta.

Người đầu tiên Lý Huân giới thiệu là Trịnh Vĩ: “Vị này là Trưởng phòng Trịnh…”

Bởi vì tính chất công việc của anh tương đối nhạy cảm nên Lý Huân không nói cụ thể mà khéo léo chuyển đề tài: “Không cần em giới thiệu, chắc chị cũng biết Trưởng phòng Trịnh, đúng không?”

“Tất nhiên, sao tôi có thể không biết chứ?” Giản Nhu giơ tay ra một cách tự nhiên, thể hiện khả năng diễn xuất điêu luyện. “Trưởng phòng Trịnh, sau này nhờ anh chiếu cố.”

“Trưởng phòng Trịnh, đây là…”

“Khỏi cần giới thiệu.” Trịnh Vĩ đứng dậy bắt tay Giản Nhu đồng thời nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Diễn xuất của Giản tiểu thư, tôi suốt đời không quên.”

Giản Nhu đương nhiên hiểu thâm ý trong câu nói của anh, cười khẽ một tiếng. “Trưởng phòng Trịnh quá khen!”

“Cậu ấy là fan của Giản tiểu thư, trong điện thoại của cậu ấy có rất nhiều ảnh của cô.” Người đàn ông tai to, mập mạp ở bên cạnh tỏ ra biết rõ nội tình, ông ta còn nói thêm: “Tối nay, cô phải uống với cậu ấy vài ly mới được.”

“Vâng!”

Sau đó Giản Nhu mới biết, ông chủ mập này là Lưu Tổng, nhà đầu tư của dự án Leo cao. Do “tình cờ” phát hiện ảnh của cô trong điện thoại của Trịnh Vĩ, biết anh có “tình cảm đặc biệt” với cô nên ông ta liền sắp xếp bữa cơm xã giao này, hy vọng nhân cơ hội tăng cường mối quan hệ giữa hai bên. Đáng tiếc, ông ta đã chọn nhầm đối tượng. Về phương diện này, từ trước đến nay Giản Nhu chẳng mấy khi được việc, toàn làm hỏng việc là chính.

Sau màn giới thiệu, Giản Nhu được sắp xếp ngồi cạnh Trịnh Vĩ như dự định. Cô nhiệt tình cầm chai rượu định rót cho anh, nhưng anh đã nhanh hơn một bước, rót đầy cái ly trước mặt cô. Rượu vang màu đỏ tươi sóng sánh trong ly thủy tinh, mùi chua và chát của nho xộc vào mũi khiến sống mũi cô cay cay.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng nghĩ đến những chuyện vui, ví dụ, kể từ ngày hôm nay, sự nghiệp của cô sẽ có bước ngoặt quan trọng, thứ bậc của cô từ hạng hai nhảy lên hạng nhất. Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô trở nên thoải mái trong giây lát.

Mọi người đều biết những bữa cơm xã giao có mặt ngôi sao đều không phải đến để ăn cơm mà là giao thiệp. Từ trước đến nay, Giản Nhu đối phó với không ít các hoạt động lớn nhỏ tương tự, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp khó nhằn như vậy.

Bữa ăn vừa mới bắt đầu, Giản Nhu còn chưa có gì lót dạ, mọi người đã liên tục nâng cốc, hơn nữa lần nào cũng viện lý do để chạm cốc với cô. Ngay cả hai tiểu thiên hậu và nữ diễn viên mới cũng biết ý, ra sức chúc rượu Giản Nhu, còn luôn miệng gọi “tiền bối”, khiến cô đâm ra nghi ngờ có phải mình già nua đến mức đó?

Lưu Tổng hết lần này đến lần khác chạm cốc với Giản Nhu, đồng thời ám chỉ rõ ràng, cô phải “chăm sóc” Trịnh Vĩ cho tốt, chỉ cần anh vui vẻ, vai nữ chính của phim điện ảnh Leo cao sẽ thuộc về cô.

Giản Nhu không phải không muốn mượn cơ hội này để thăng tiến, chỉ là bất cứ cơ hội nào cũng phải trả giá… Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh. Từ đầu đến cuối anh không hề gây khó dễ cho cô, chỉ ngồi yên lặng, từ tốn thưởng thức rượu vang, thờ ơ chứng kiến cô trở tay không kịp, tựa hồ trong bữa cơm này, anh là người ngoài cuộc không hề liền quan.

Anh không có một hành động vượt quá giới hạn với cô. Chỉ một lần duy nhất đụng chạm cơ thể là lúc anh giúp cô kéo dây váy tuột khỏi vai trở lại vị trí cũ, kịp thời giúp cô tránh bị “lộ hàng”. Tại những buổi xã giao mua vui như thế này, có người đàn ông nào không dùng cặp mắt dâm đãng lởn vởn quanh bộ ngực của cô, chỉ hận không thể lột hết y phục trên người cô cho đã con mắt?

Anh là người duy nhất giúp cô che đậy. Giản Nhu biết rõ, đàn ông chỉ làm vậy với người phụ nữ anh ta để ý. Nhưng cô không hiểu, đã bao năm trôi qua, trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao anh vẫn còn quan tâm đến cô?

Giản Nhu ngẩng đầu uống cạn ly rượu vang, nuốt hết nỗi chua xót lẫn rượu vào bụng.

Không thể đếm nổi đã uống tất cả bao nhiêu ly, sau đó Giản Nhu đúng là hơi say. Đầu cô nặng trĩu, tư duy có phần hỗn loạn, may là vẫn còn tỉnh táo. Cô biết mục đích của mọi người là chuốc say cô, vì vậy chi bằng say sớm một chút.

“Xin lỗi, tôi… vào… nhà vệ sinh một lát.” Giản Nhu cố ý cất giọng không rõ ràng. Lúc đứng dậy, cô giả vờ hai chân mềm nhũn, đi như trên mây, không cẩn thận vấp ngã…

Ai ngờ hai cánh tay mạnh mẽ giữ lấy thân hình lảo đảo của Giản Nhu, sau đó cô bị người đàn ông ôm chặt. Mùi hương quen thuộc bay vào mũi, đó là mùi bạc hà mát lạnh xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt…

Giản Nhu giật mình, lập tức đứng thẳng người, quên cả màn kịch “hai chân mềm nhũn, như đi trên mây” mình đang diễn. Cô ra sức giãy giụa nhưng đối phương học những bốn năm ở trường quân đội chứ đâu phải đùa, đôi tay cứng như thép của anh khóa chặt người cô.

“Tôi đưa em đi.” Trịnh Vĩ nói, giọng trầm thấp và kiên định.

Giản Nhu kiên quyết lắc đầu, giọng điệu hoàn toàn tỉnh táo: “Không cần làm phiền anh, Trưởng phòng Trịnh.”

“Chẳng phiền gì cả. Nơi này rất rộng, tôi sợ em lạc đường, lại đi nhầm chỗ.” Anh vẫn hiểu rõ cô như ngày nào.

Trước ánh mắt mờ ám đầy hàm súc của mấy người đàn ông, Giản Nhu bị anh nửa lôi nửa kéo, nửa ôm nửa bế ra khỏi phòng VIP. Khi ra cửa, cô còn nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Lưu Tổng. Có lẽ nhân vật nữ chính không còn cách bao xa, thậm chí đã nằm trong tầm tay của cô.

Đi hết hành lang, đến nơi mọi người không thể nhìn thấy, Trịnh Vĩ mới buông Giản Nhu ra, tiện tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô.

Giản Nhu lùi lại một bước theo phản xạ. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là muốn hét lên với anh: Tại sao lại là tôi? Bên cạnh Trịnh Vĩ anh chưa bao giờ thiếu đàn bà, chỉ cần anh vẫy tay một cái, hàng tá các cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn tôi sẵn sàng lao vào lòng anh. Tại sao anh còn đùa giỡn với tôi trong khi anh biết rõ tôi chẳng muốn có bất cứ dính líu nào đến anh?

Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, nói vậy có tác dụng gì? Người ta có quyền có thế, có ông bố làm to, người ta thích chơi ai thì chơi. Cô chỉ là một nữ diễn viên hạng hai, không có tư cách, cũng chẳng có bản lĩnh phản đối.

Cố gắng kìm nén nỗi oán hờn, Giản Nhu quyết định hỏi thẳng: “Trưởng phòng Trịnh, rốt cuộc anh muốn gì?”

Trịnh Vĩ điềm nhiên trả lời: “Tất cả mọi người đều biết tôi muốn gì, đừng nói em không nhận ra.”

“Tôi đương nhiên biết mục đích của anh tối nay. Nếu chỉ là một đêm, tôi có thể phục vụ anh.” Giản Nhu thử hai lần nhưng vẫn không thể đối diện với ánh mắt thâm sâu của đối phương, cô đành nhìn đi chỗ khác. “Dẫu sao thì lên giường với ai cũng vậy thôi, đối với tôi chẳng quan trọng. Tôi chỉ muốn hỏi, qua đêm nay thì thế nào? Anh đừng quan tâm tới tôi như vậy, có được không? Giản Nhu tôi không có phúc, không đón nhận nổi sự quan tâm của anh.”

Chẳng có tiếng trả lời. Giản Nhu không dám quan sát vẻ mặt của Trịnh Vĩ, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn.

Im lặng mười mấy giây, anh đảo mắt qua chiếc nhẫn ngọc bích lấp lánh trên ngón trỏ của cô. “Em có thích món quà sinh nhật tôi tặng không?”

Không ngờ anh lại hỏi câu này. Ngây ra một lúc, Giản Nhu mới cất giọng ngọt ngào: “Tôi thích. Món quà rất có giá trị. Tôi bán được năm mươi ngàn, đủ chi phí sinh hoạt của em gái tôi trong hai tháng.”

Anh nhếch miệng. “Đó là đồ tôi nhờ người đặt tận bên Pháp, trên đời này độc nhất vô nhị.”

Anh luôn biết làm thế nào để khiến cô xúc động, cũng giống như cô luôn biết cách khiến anh nhói đau.

“Vậy sao? Thế thì tôi bán lỗ rồi…” Giản Nhu bày ra vẻ mặt tiếc rẻ, diễn xuất rất đạt. Sau đó cô không quên góp ý: “Sang năm, lúc nào tặng quà sinh nhật, anh nhớ gửi kèm hóa đơn, tôi trực tiếp trả lại hàng cho người ta, tiện hơn nhiều.”

“… Được!”

Kết thúc cuộc trò chuyện đầy “gai nhọn”, hai người quay lại phòng VIP. Lần này, Giản Nhu ôm quyết tâm “liều chết ra chiến trường”, uống hết sức thoải mái. Dù sao cô cũng không thể ngăn cản chuyện sắp xảy ra, so với việc tỉnh táo đối diện, chi bằng khiến bản thân say đến mức bất tỉnh nhân sự. Như vậy, cô không cần phải cố gắng quên đi.

Trong không khí sôi nổi, nhân viên phòng Quan hệ công chúng Lý Huân ngồi xuống cạnh Giản Nhu, ghé tai cô nói nhỏ: “Lưu Tổng muốn ăn xong sẽ tới KTV. Anh ta kêu chị cũng phải đi… để chăm sóc Trưởng phòng Trịnh…”

Giản Nhu đặt ly rượu xuống bàn, nghe anh ta nói tiếp: “Em biết nguyên tắc của bà chị. Bà chị không muốn giữ thể diện cho Lưu Tổng thì thôi, nhưng sếp đặc biệt dặn dò, chúng ta không thể đắc tội với Trưởng phòng Trịnh. Bà chị có lòng tốt, coi như thằng em này cầu xin bà chị, bà chị hãy cố nhẫn nhịn, miễn cưỡng ứng phó. Em sẽ khắc sâu trong lòng đại ân đại đức của bà chị.”

“Nhẫn nhịn? Nói thì dễ, cậu thử nhẫn nhịn cho tôi xem!”

“Em cũng muốn thử lắm chứ! Đáng tiếc, em không tài hoa tuyệt thế như bà chị.”

“Gớm, cậu chỉ giỏi mồm mép…”

“Em nói thật lòng đấy! Nếu không phải bà chị phẩm chất trong sạch, gần bùn mà chẳng vấy bùn thì bà chị đã trở thành nữ diễn viên chủ lực từ lâu. Giải Kim Tượng, Kim Điểu gì đó, làm gì đến lượt người khác?”

Thấy Giản Nhu vừa mỉm cười nghịch ly rượu trong tay vừa trầm tư suy nghĩ, có vẻ hơi dao động, Lý Huân tiếp tục thuyết phục: “Em biết bà chị không bận tâm đến danh lợi, nhưng lần này, dù bà chị không sợ bị “đóng băng”, cũng xin bà chị hãy nghĩ cho em. Nhà em trên còn bố mẹ già, dưới còn con nhỏ, miếng cơm manh áo của cả gia đình đều trông cậy vào bà chị.”

Anh ta thao thao bất tuyệt, quyết chí không đạt được mục đích sẽ không ngậm miệng. Ai ngờ Giản Nhu thốt ra một câu: “Được, tôi đi… Cậu giúp tôi chuyển lời tới Lưu Tổng, tôi muốn đóng vai nữ chính.”

Lý Huân vô cùng mừng rỡ, vỗ ngực bảo đảm: “Được, được! Chắc chắn không thành vấn đề.”

Giản Nhu liền nở nụ cười quyến rũ. “Cậu phải ghi nhớ đại ân đại đức của tôi đấy!”

“Vâng!”

Lý Huân lập tức chạy đến báo cáo với Lưu Tổng. Nghe anh ta nói, Lưu Tổng gật đầu lia lịa.

Một ly rượu vang xuất hiện trước mặt Giản Nhu. Không cần nhìn cô cũng đoán ra người đang cầm chiếc ly là ai.

“Bàn xong điều kiện rồi à?” Giọng nói trầm thấp của Trịnh Vĩ vang lên bên tai cô.

Giản Nhu nâng ly rượu, mỉm cười. “Bàn xong rồi. Vì vậy tối nay tôi sẽ theo hầu anh đến cùng!”

Trong bữa cơm xã giao, bởi vì ngồi xung quanh bàn ăn, dưới ánh đèn sáng trưng nên đám đàn ông ít nhiều còn e dè, giả bộ đạo mạo, nghiêm trang, nhưng khi tới phòng KTV, ánh đèn mờ mờ, âm nhạc sôi động, thêm vào đó là sự kích thích của rượu mạnh, những người đàn ông ăn uống no say không còn kiêng nể, ngồi tựa vào thành ghế, tận tình hưởng thụ cơ thể ngà ngọc của các người đẹp trong vòng tay.

Giản Nhu lại bị mời uống thêm mấy ly rượu mạnh. Rượu vang trước đó bắt đầu phát huy tác dụng, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, khả năng kiềm chế cũng dần yết ớt, bóng người trước mặt càng lúc càng mông lung, cơ thể càng lúc càng nhẹ bẫng. Cô cầm micro hát hai ca khúc bi thương. Tuy nhiên cô đã bật cười, đặc biệt đến đoạn: “Đã đánh mất sự thuần khiết của ngày nào, không thể phân biệt là yêu hay hận. Ánh mắt em thoáng dao động, chìm nổi trong vòng xoáy…”

Cô cười rũ rượi như không thể khống chế bản thân.

Một cánh tay bất chợt ôm lấy vai cô, kéo cô áp sát một cơ thể đàn ông ấm nóng. Lại là mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, lần này Giản Nhu không kháng cự nữa, để mặc anh ôm mình.

Cô nghĩ mình đã say khướt. Nếu không, cô sẽ chẳng quyến luyến vòng tay ấm áp đó, sẽ chẳng tự dưng nhớ đến hình ảnh tàu lượn siêu tốc phóng vùn vụt trên không trung trong một ngày mùa thu và cậu con trai ngồi trên chiếc ghế dài chăm chú dõi theo hai bố con đang hết sức tình cảm.

Năm đó, cô mới mười tuổi, còn anh mười hai tuổi. Lần đầu tiên gặp anh, gương mặt tuấn tú sưng vù nhưng cô vẫn bị cặp mắt đen lạnh lẽo của cậu thiếu niên thu hút. Ánh mắt đó quá sâu thẳm so với độ tuổi mười hai của cậu.

Cô mua hai que kem, đi đến bên Trịnh Vĩ, đưa cho cậu một que. Cậu bé nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.

“Em mời anh!” Cô cười, nói.

“Tại sao?” Cậu bé cất giọng cảnh giác.

“Bởi vì anh rất đẹp trai!” Cô cười với cậu. Nụ cười như đóa hải đường nở rộ vào mùa thu.

Cậu nhận que kem từ tay cô. Cô ngồi xuống, cất tiếng hỏi: “Mặt anh sao thế? Đánh nhau với bạn à?”

Cậu chỉ chau mày, không trả lời.

“Chắc người ta bị thương nặng hơn anh phải không?” Cô hỏi tiếp.

Thấy cậu không muốn nói, cô chuyển đề tài: “Anh thích ngồi tàu lượn siêu tốc không?”

Cậu gật đầu.

“Em cũng thích!” Cô chớp chớp cặp mắt to tròn. “Đáng tiếc, em chỉ có mười đồng, đủ mua một tấm vé và hai que kem thôi.”

Cuối cùng cô cũng khơi gợi lòng hiếu kỳ của cậu. “Em cho ai tấm vé kia?”

“Giản Tiệp, em gái em.”

Cậu im lặng nhìn cô.

Cô cũng không lên tiếng, lặng lẽ ăn kem.

Ăn xong, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì cậu đột nhiên cất tiếng: “Bố em có bao giờ đánh em không?”

“Không đâu, bố em thương em nhất! Em thích thứ gì bố cũng mua cho em. Nhiều lúc bố còn không cho em nói với Giản Tiệp nữa. Bố em…” Nhắc đến bố, gương mặt cô rạng ngời hạnh phúc. “Bố còn thường lén mua quẩy và sữa đậu nành cho em vì mẹ không cho em ăn.”

Hôm đó, cô kể với cậu nhiều chuyện về bố mình, còn cậu chăm chú lắng nghe.

Ngày cuối tuần tiếp theo, cô lại tới khu vui chơi giải trí và lại gặp cậu bé.

Cô mừng rỡ chào hỏi: “Trùng hợp thật đấy!”

Cậu đáp một cách nghiêm túc: “Không trùng hợp, anh đang đợi em.”

“Đợi em ư?”

“Anh có mang theo tiền, muốn mời em cùng ngồi tàu lượn siêu tốc.”

“Sao hôm nay anh biết em sẽ đến đây?”

“Em từng nói em thích…”

Lúc tàu lượn phóng trên không trung, cô túm chặt tay áo cậu, vùi mặt vào hõm vai cậu. Mái tóc dài của cô tung bay, chạm cả vào gương mặt hơi ửng đỏ của cậu.

Hôm đó, bầu trời trong veo như hồ nước, không chút vẩn đục, tựa như ấn tượng về đối phương ở trong lòng hai người.

Bây giờ, đêm tối mờ ảo, trong không khí tràn ngập mùi vị của dục vọng. Trong mắt anh, chắc cô chẳng khác gì kỹ nữ?

Còn anh ở trong lòng cô thì sao? Giản Nhu dùng bộ não đã bị tê liệt bởi chất cồn ngẫm nghĩ hồi lâu. Anh chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Nhất thời nổi cơn thèm thuốc, cô liền rút bao thuốc, châm một điếu. Mùi bạc hà lẫn mùi khói thuốc xộc vào mũi, cô tham lam hít một hơi sâu.

Bình thường Giản Nhu không thích hút thuốc nhưng cô không cai nổi mùi vị này, giống như cô không thích làng giải trí nhưng đã quen với thế giới phù phiếm đó.

Vừa ngẩng đầu, bắt gặp Trịnh Vĩ đang nhìn chằm chằm điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay mình. Giản Nhu mỉm cười, đưa bao thuốc cho anh. “Trưởng phòng Trịnh, có muốn làm một điếu không?”

“Em học hút thuốc từ bao giờ vậy?” Giọng nói trầm thấp của anh bị tiếng nhạc ồn ào át đi, chỉ một mình cô nghe thấy.

Bởi vì đóng kịch quen rồi nên cô dễ dàng đối phó với những câu hỏi khó dạng này: “Một lần đóng vai vũ nữ nên tôi học, sau đó không cai nữa.”

“Tôi không thích phụ nữ hút thuốc.”

“Thế thì sao?”

“Em hãy cai đi!”

Giây tiếp theo, điếu thuốc và cả bao thuốc trong tay cô bị ném vào thùng rác ở góc phòng.

Cô định tranh cãi với anh. Dựa vào cái gì mà anh không thích phụ nữ hút thuốc thì cô phải nghe theo? Đây là logic gì thế? Nhưng cô lại nghĩ, loại thuốc này rẻ tiền, cùng lắm mai mua bao mới, cần gì phải tốn nước bọt với anh.

Sau đó cô không nhớ mình uống bao nhiêu ly rượu. Tóm lại, cô cứ uống hết ly này đến ly khác, cho tới khi ký ức bị chất cồn cắt thành vô số mảnh vụn.

Cô chỉ nhớ, cô nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, còn anh đứng bên cạnh, một tay vuốt vuốt lưng cô, một tay đưa chai nước khoáng cho cô. Cô chỉ nhớ, ngoài hành lang có nhiều người dừng lại chào hỏi anh. Cô cố gắng giữ khoảng cách với anh để một nữ diễn viên hạng hai như cô không làm ảnh hưởng đến anh, nhưng anh không hề thả lỏng cánh tay đang đỡ lấy cô. Cô chỉ nhớ, sau khi quay về phòng hát, cô hỏi anh: Sao nhiều người biết anh như vậy? Anh giằng ly rượu trong tay cô, nói cô không thể uống tiếp.

Người còn uống nhiều hơn Giản Nhu là Lưu Tổng tiến lại gần, cất giọng không mấy mạch lạc: “Cô nên nhớ, nggười khác có thể không quen biết nhưng cần phải biết Trưởng phòng Trịnh… Cô đã nghe qua câu chuyện này chưa? Từng có một thằng nhãi không biết trời cao đất dày, không biết Trưởng phòng Trịnh là ai, còn lên mặt với cậu ấy, nói rất hách dịch: “Anh có biết bố tôi là ai không? Động đến tôi, anh sẽ chết chắc!” Cô có biết kết quả thế nào không?”

Giản Nhu ngẫm nghĩ. “Trưởng phòng Trịnh là người khoan dung độ lượng, đương nhiên sẽ không chấp kẻ không thức thời.”

Lưu Tổng cười, lắc đầu. “Ba tháng sau, bố thằng nhãi đó bị điều tra tham ô chín mươi triệu… sau đó bị xử tù chung thân.”

Trịnh Vĩ cất giọng nhàn nhạt: “Ý của Lưu Tổng là tôi lợi dụng việc công để trả thù riêng?”

Biết mình lỡ lời, Lưu Tổng cười khà khà. “Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Giản Nhu đột nhiên nhớ tới lời thoại kinh điển trong một bộ phim điện ảnh: “Xử bắn trước, điều tra sau, đảm bảo sẽ không có một vụ án oan, án giả, án sai lầm.”

Chuyện Lưu Tổng vừa kể, nói không phải là trùng hợp cũng khó.

Giản Nhu không nhớ nổi cuộc vui kết thúc lúc nào. Cô chỉ lờ mờ cảm thấy giọt nước mưa giá lạnh rơi xuống mặt khiến cô tỉnh táo đôi chút, lúc đó cô mới phát hiện mình đã bị Trình Vĩ nhét vào trong một chiếc xe hơi sang trọng.

Trịnh Vĩ nói: “Tới khu Tinh Thành Quốc Tế.”

Cô lắc đầu, sửa lại: “Nhà tôi ở khu Lam Trù Danh Tọa, gần cổng Triều Dương ấy.”

Nói xong, cô tựa vào thành ghế, nhắm mắt thiếp đi. Lúc mở mắt, ô tô đã dừng lại trước khu chung cư Lam Trù Danh Tọa.

“Đến nơi rồi! Cám ơn anh!”

Giản Nhu xuống xe, hạt mưa rơi xuống người khiến cô tỉnh ngủ đôi chút nhưng vẫn không thể làm tan chất cồn trong cơ thể. Cô loạng choạng men theo lối đi trong ký ức, miệng vẫn hát nhẩm ca khúc ở phòng KTV vừa nãy: “Em muốn bỏ cuộc nhưng không thể, trái tim băng giá bắt đầu ấm áp trở lại… Từng phiến lá phong là nụ hôn say đắm của anh nhưng lại là hôn lên môi người khác…”

Cảm giác có tiếng bước chân đi theo, Giản Nhu liền quay đầu. Nhìn thấy Trịnh Vĩ, cô nhíu mày. “Sao anh lại đi theo tôi? Tôi vẫn ổn, anh tiễn đến đây là được rồi.”

Đi hai bước, phát hiện anh vẫn ở bên cạnh, cô bóp trán. “À, thật ngại quá! Anh cũng sống ở đây mà tôi quên mất. Tôi uống nhiều, thật sự đã uống nhiều rồi…”

Cô tiếp tục hát: “Từng phiến lá phong là vết tích anh để lại nhưng lại làm trái tim nhói đau. Em ôm vết thương, khổ sở chờ đợi…”

Do hát rất nhập tâm, Giản Nhu không để ý đường đi, chẳng may bị trượt chân. Cô vô thức túm lấy cánh tay Trịnh Vĩ mới có thể đứng vững.

“Anh thấy tôi hát có hay không?” Cô mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh.

“Chẳng hay chút nào.”

“Vậy sao? Thế mà Nhạc Khải Phi nói cũng được.” Ngừng vài giây, Giản Nhu tiếp tục lẩm bẩm: “Anh ta bảo, tôi đóng phim chẳng có tiền đồ gì cả, khuyên tôi luyện thanh nhạc, nếu may mắn… gặp được ca khúc kinh điển, không biết chừng sẽ nổi tiếng. Tôi cảm thấy anh ta nói rất có lý… Bảy năm rồi, ngay cả Trần Dao Dao cũng đã bật lên, trong khi tôi vẫn giậm chân tại chỗ… Nhạc Khải Phi bảo, tôi mà cứ tiếp tục như vậy, anh ta không muốn gia hạn hợp đồng với tôi nữa…” Lạc Tình nói tửu lượng của cô rất tốt, uống nhiều đến mức nào cũng không luống cuống, chỉ là lắm lời hơn bình thường, sẽ túm lấy một người để nói chuyện, nói đến khi nào thiếp đi mới thôi. Có thể thấy hôm nay cô đã thật sự say rồi.

Trịnh Vĩ vẫn lặng thinh, để mặc Giản Nhu tiếp tục lảm nhảm: “Thời buổi này, làng giải trí cái gì cũng thiếu, ngoài người đẹp ra. Một năm, ba trường điện ảnh tuyển biết bao học viên… Vô số cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn tôi, tranh nhau cơ hội để leo cao. Sự nghiệp diễn xuất của tôi thật sự không có triển vọng… Thật ra ca hát cũng tốt, chẳng cần phải tiếp các đạo diễn, nhà đầu tư… và cả loại quan chức như anh.”

Giản Nhu rời khỏi cánh tay Trịnh Vĩ, tiếp tục chân nam đá chân chiêu đi về phía trước. Đi vài bước, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Không đúng, tôi đã chuyển nhà rồi. Tôi chuyển đến khu Tinh Thành Quốc Tế cơ mà, sao anh lại đưa tôi về đây? Anh muốn gì hả?”

Trước sự chỉ trích của cô, Trịnh Vĩ vẫn không lên tiếng. Anh đứng yên lặng trong cơn mưa bụi, như một pho tượng hoàn hảo.

Bộ váy của Giản Nhu đã ướt nước mưa, dính vào người lạnh buốt. Cô chầm chậm tiến lại gần, như muốn lấy chút hơi ấm từ anh. Cô chớp mắt, miệng thốt ra những lời mà chỉ lúc say cô mới dám nói: “Anh muốn ngủ với tôi thật sao? Đâu phải chúng ta chưa từng lên giường. Phụ nữ cởi quần áo đều như nhau cả, có gì khác biệt đâu!”

Cuối cùng Trịnh Vĩ cũng lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo: “Em thường uống đến mức này sao?”

“Không phải. Hôm nay tôi rất vui, bởi vì có người cho tôi đóng vai chính, còn là dự án lớn nữa chứ!”

“Em muốn đóng vai chính đến vậy sao? Vì điều này, bảo em làm gì cũng được à?”

Giản Nhu nở nụ cười rạng rỡ. “Anh biết không? Tôi là diễn viên, không phải kỹ nữ… Khụ, mà sao anh biết…”

Giây tiếp theo, Trịnh Vĩ nắm lấy cánh tay Giản Nhu, lôi cô đi vào tòa nhà.

Cô không nhớ mình vào nhà anh như thế nào. Trong ký ức vụn vặt chỉ còn sót lại hình ảnh vào giây phút cánh cửa phòng đóng chặt, anh đột nhiên ôm cô, hôn cô cuồng nhiệt…

Dường như không muốn cho Giản Nhu cơ hội phản kháng, Trịnh Vĩ một tay đỡ gáy, một tay ôm eo cô, miệng lưỡi nóng hổi mang theo hơi thở đàn ông nồng đậm tấn công đôi môi cô. Sự xâm chiếm mạnh mẽ như vũ bão ùn ùn kéo đến, khiến cô không còn đường thoát…

Thật ra, kể từ lúc đặt chân vào ngôi nhà này, Giản Nhu đã không có ý định trốn tránh, bởi vì cô biết rõ người đàn ông trước mặt từng học ở trường quân sự nhiều năm, thể lực tốt, thân thủ còn tốt hơn, dù cô có cố sức vùng vẫy cũng chỉ tốn công vô ích. Từ trước đến nay cô không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn lãng phí sức lực.

Nhưng cô không ngờ nụ hôn của anh đến như những con sóng dữ dội, khiến cô chưa kịp có hành động phản kháng mang tính tượng trưng đã bị cuốn vào vực sâu không đáy, mất đi mọi cảm giác.

Cho tới khi lấy lại ý thức, hai cánh tay cô đã bất giác vòng ra sau cổ Trịnh Vĩ, toàn thân dính chặt vào người anh, không những thế cô còn chủ động hé miệng, đón nhận sự tấn công của anh.

Có lẽ do tác dụng của chất cồn, hoặc giả đã quá lâu không gần gũi, nụ hôn của anh phóng túng, thể hiện ham muốn mãnh liệt hơn bất cứ lần nào. Anh thậm chí không cho cô cơ hội hít thở. Trong lúc quay cuồng nghẹt thở, cô vẫn cảm thấy bàn tay đặt ở thắt lưng mình nóng bỏng, còn trái tim cô cũng đập thình thịch trong lồng ngực.

Nhiều năm qua, Giản Nhu đã chôn chặt tình cảm ở tận đáy lòng lạnh lẽo, nhưng chỉ một nụ hôn, thành trì cô tạo dựng suốt năm năm qua đã sụp đổ trong giây lát. Đến bây giờ cô mới nhận ra nỗi nhớ nhung vẫn không hề suy giảm.

Khao khát đè nén bao năm một khi đã bị khơi dậy sẽ không có cách nào dập tắt. Giản Nhu chỉ còn biết làm theo bản năng. Cô lần tay đến trước ngực người đàn ông, run run cởi từng chiếc cúc áo. Bàn tay to lớn đang đỡ gáy cô cũng trượt xuống bờ vai. Một tiếng “soạt” vang lên, bộ váy Giản Nhu thích nhất rách toang, mảnh vải từ trên người cô rơi xuống, để lộ làn da đang dần trở nên nhạy cảm.

Trịnh Vĩ bế cô đi vào phòng ngủ… Bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời chẳng có trăng cũng chẳng xuất hiện một vì sao.

Phòng ngủ không bật điện, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào. Giản Nhu nằm trên tấm chăn mềm mại, cố gắng mở to mắt nhìn người đàn ông đang ở trên người mình. Cô túm lấy tấm chăn lụa, từ cổ họng phát ra tiếng rên bị đè nén, tạo thành âm thanh mờ ám trong căn phòng tĩnh mịch.

Khi nụ hôn của anh dừng lại ở nơi nhạy cảm trên ngực, toàn thân Giản Nhu khẽ run rẩy.

“Trịnh Vĩ…” Vào thời khắc hai cơ thể chuẩn bị hòa hợp, tiếng rên của cô đầy vẻ mời gọi mê hoặc.

“Ừ.” Trịnh Vĩ đáp khẽ một tiếng. Anh nâng cằm Giản Nhu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, gò má ửng đỏ của cô.

Cô cũng lặng lẽ nhìn anh trong bóng tối. Gương mặt với đường nét góc cạnh rõ ràng, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, còn đôi mắt đen chất chứa thâm tình như năm năm trước.

Năm năm dường như là cơn ác mộng… Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tốt biết bao. Nếu sau khi tỉnh lại, cô và anh vẫn ngọt ngào như đêm đầu tiên năm năm trước thì hạnh phúc biết mấy. Đáng tiếc, số phận đã đùa giỡn cô. Một bí mật động trời đã đập tan mọi giấc mơ đẹp đẽ của cô.

Một giọt lệ trào ra nơi khóe mắt Giản Nhu. Sau đó nước mắt không thể kìm nén, tuôn như thác lũ, ướt đẫm đầu ngón tay người đàn ông…

Cô đúng là say thật rồi, nếu không, cô tuyệt đối không khóc trước mặt anh.

Trịnh Vĩ lại một lần nữa phủ môi xuống, mang theo nụ hôn như chất chứa thù hận khiến cô nghẹt thở. Giản Nhu muốn đẩy anh ra theo bản năng nhưng hai tay anh giữ chặt cổ tay cô, không cho cô cơ hội né tránh. Cô tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt. Sau đó những mảnh vụn ký ức đã không thể nối liền.

Đến khi Giản Nhu tỉnh lại từ cơn say, trời đã tờ mờ sáng. Trịnh Vĩ ôm cô ngủ rất say, da thịt kề sát, giống như trước kia. Điều khác biệt duy nhất là ngoài việc đầu đau như búa bổ và toàn thân không còn chút sức lực, xương cốt của cô vẫn nguyên vẹn, không bị anh dỡ thành từng mảnh.

Mệt đến mức chẳng muốn động đậy, Giản Nhu lại nhắm mắt, tìm tư thế dễ chịu nhất trong lòng anh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Có người nói, trong giấc mơ thường không có mặt trời, vậy mà cô lại mơ thấy mình bị mặt trời bao phủ, hay nói đúng hơn là hồi ức bị ánh sáng bao phủ.

Trong mơ, Giản Nhu vẫn ở độ tuổi mới chớm biết rung động. Người yêu thương cô nhất trên cõi đời này là bố vẫn còn sống. Tuy mỗi ngày công việc vô cùng bận rộn nhưng dù về nhà muộn thế nào, ông cũng đều kéo chăn cho cô và Giản Tiệp. Mẹ cô vẫn chưa tái hôn, dẫu thường cằn nhằn cô không cố gắng học hành, hay kêu ca trong nhà chỗ nào cũng thấy tóc rụng của cô nhưng trên mặt bà luôn nở nụ cười dịu dàng. Giản Tiệp vẫn chưa bị thương ở chân, vẫn là cô nữ sinh tự tin, xinh đẹp, đạt thành tích học tập xuất sắc, tuy em gái hơi kiêu ngạo và bướng bỉnh nhưng vẫn rất đáng yêu.

Cậu nam sinh cô thầm thương trộm nhớ thường xuất hiện với dáng vẻ rạng ngời như ánh mặt trời.

Mùa xuân, bầu trời xanh biếc, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa dành dành, tàu lượn siêu tốc lướt trên không trung, cô vừa hét lớn vừa túm lấy cánh tay cậu. Sợi dây thun buộc tóc rơi xuống, mái tóc dài đen nhánh của cô tung bay, bay cả vào mắt cậu…

Về nhà, cô viết tên “Vĩ” đầy quyển nhật ký với tình cảm mà cô muốn thổ lộ nhưng không thể thốt ra lời.

Đầu hạ, hàng liễu bên đường nhú chồi non mơn mởn, cành lá đung đưa trong gió nhẹ. Đi ngang qua quán kem, cô mời cậu ăn kem ốc quế, hai người vừa ăn vừa đi dưới bóng cây râm mát.

Cô hỏi cậu, sau này định thi vào trường đại học nào?

Cậu nói, cậu muốn thi vào trường quân sự bởi vì vào quân đội, mọi người sẽ gọi cậu là “chính ủy” chứ không phải “anh Vĩ [4]”. Lúc bấy giờ, cô không hiểu “anh Vĩ” nghĩa là gì, chỉ cảm thấy cách xưng hô này rất oai phong.

[4] Từ “chính ủy” đồng âm với “Trịnh Vĩ”.

Cậu hỏi cô: “Còn em thì sao?”

Cô đáp: “Em muốn thi vào vũ đoàn ba lê.”

Lúc bấy giờ, giấc mơ luôn xa vời, nhưng đường về nhà thì ngắn ngủi.

Về đến nhà, cô cất cặp sách rồi chạy sang hỏi anh hàng xóm từng học trường quân sự. Anh hàng xóm cho biết, trường quân sự quản lý rất nghiêm, không chỉ quy định thời gian học tập và nghỉ ngơi, hằng ngày huấn luyện với cường độ cao, không có đời sống văn hóa tinh thần mà còn không thể tùy tiện ra ngoài, dù cuối tuần rời trường cũng phải xin phép, hoàn toàn mất tự do cá nhân.

Nghĩ đến chuyện sau này khó có thể gặp cậu, cô cảm thấy hơi hụt hẫng. Tuy nhiên nghe nói trường quân sự rất ít con gái, không được phép yêu đương trong trường, sinh viên khó tìm được bạn gái, cô lập tức cảm thấy vui vẻ trở lại.

Mùa thu, lá cây bạch quả rụng đầy sân trường. Đến giờ tan học, đám học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, Giản Tiệp ở lại lớp học thêm, không cùng Giản Nhu về nhà.

Khi ra ngoài cổng trường, một cánh tay mập mạp đeo đồng hồ sáng loáng đặt lên vai cô. “Giản Nhu, xe nhà anh đậu ở đằng kia, vì tiện đường nên anh có thể đưa em về nhà.”

Cô kéo lọn tóc bị cánh tay đè lên, không cẩn thận làm đứt vài sợi nên đau điếng.

Một chiếc xe đạp đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Cậu nam sinh ngồi trên xe chống chân xuống đất, quay xe nửa vòng mới dừng lại. Do ngược sáng, cô không nhìn rõ gương mặt cậu, chỉ cảm thấy giọng nói của cậu vô cùng thu hút: “Về nhà không? Anh đưa em một đoạn.”

Ánh mắt của mọi người xung quanh khiến cô đỏ mặt. Cô cúi đầu, lặng lẽ ngồi lên chiếc xe đạp, khó khăn lắm mới không ngoác miệng cười.

Trên đường, cậu nam sinh đạp xe rất nhanh. Gió thổi vù vù bên tai tựa như có thể thổi bay người cô bất cứ lúc nào. Mấy lần cô định ôm eo cậu nhưng vừa giơ tay, gần chạm vào người cậu lại rụt tay về…

Mùa đông giá lạnh, xe buýt chạy chầm chầm trên con đường phủ một lớp tuyết mỏng. Cô ngẩng đầu, lén quan sát cậu nam sinh đứng bên cạnh. Không hiểu sao cô thích cảm giác toát ra từ người cậu hơn là diện mạo sáng sủa của cậu. Đó là cảm giác rất khó diễn tả, luôn khiến cô rung động. Nhờ ánh đèn đường ở bên ngoài chiếu vào, cô nhìn thấy vết bầm tím nhàn nhạt dưới cằm cậu. Tuy vết bầm đã mờ đi nhiều nhưng trong mắt cô trông nó vẫn rất đáng sợ.

Quen nhau lâu như vậy, cô chưa từng hỏi về gia đình cậu, cậu cũng không bao giờ nhắc tới, vì vậy cô thật sự không hiểu tại sao cậu thường bị đánh.

Một lúc sau, cô không kìm được cất tiếng hỏi: “Xã hội cũ đã bị lật đổ từ lâu, sao anh vẫn sống khổ cực, lầm than thế?”

“Hả…” Cậu nam sinh ngẩn người vài giây rồi mới sờ cằm, bình thản trả lời: “Trong tư tưởng của bố anh, cường quyền không những dùng bạo lực để tranh đoạt mà còn phải duy trì bằng bạo lực.”

“Anh từng nghĩ đến chuyện đấu tranh bao giờ chưa?”

“Đấu tranh ư?” Cậu nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú. “Đấu tranh thế nào?”

Cô cố nghĩ, sau đó đưa ra ý kiến mà cô tự cho là thông minh: “Ví dụ… anh hãy bỏ nhà ra đi!”

Cậu nam sinh lặng thinh. Cô coi sự trầm mặc của cậu là đồng tình, bắt đầu vạch kế hoạch giúp cậu: “Bà nội em có một ngôi nhà cũ. Sau khi bà qua đời, nơi đó không có ai ở. Anh có thể sống tạm ở đấy.”

Sau đó cậu thật sự bỏ nhà ra đi, đến sống trong ngôi nhà cũ của bà nội cô. Cô mang bàn cờ đến cho cậu giải khuây, ra điều kiện khi nào thua, cô sẽ ra về. Kết quả cả buổi tối, cô không thua lấy một lần. Đã hứa cùng nhau ngắm mặt trời mọc, kết quả cô đã ngủ quên mất.

Rất lâu sau này, cô nghĩ mãi vẫn không sao hiểu nổi, rõ ràng mình chỉ cứu cậu khỏi hoàn cảnh lầm than, khổ cực một cách trong sáng, tại sao người nhà của cậu lại cho rằng cậu bỏ nhà trốn đi, khiến cậu bị phạt nặng hơn?

Năm đó, cô mới mười ba tuổi, độ tuổi mới chớm biết yêu. Cô thích một người đến quay cuồng đầu óc. Ngay cả gấu chiếc áo phông mà cậu xé rách để buộc đầu gối bị thương của cô, cô cũng giặt sạch rồi thắt lên cái chuông gió treo ở cửa. Mỗi lần gió thổi, miếng vải bay bay, trái tim cô cũng bồng bềnh theo.

Còn cả mẩu giấy cậu kẹp trong tấm vé xem phim đưa cho cô, trên đó viết dòng chữ: “Anh sẽ đợi em ở cổng rạp chiếu phim lúc sáu giờ tối nay. Anh có chuyện muốn nói với em.”

Một câu nói ngắn gọn mà cô đọc không biết bao nhiêu lần, cũng không ngừng suy đoán, cậu muốn nói điều gì với cô? Liệu có phải là câu cô muốn nghe nhất: Anh thích em?

Tuy nhiên số phận đã đùa giỡn cô. Đúng lúc cô chờ đợi buổi hẹn hò đầu tiên với cậu thiếu niên thì gia đình cô xảy ra biến cố bất ngờ, khiến thế giới của cô sụp đổ trong giây lát.

Bình luận