Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ta Yêu Nhau

Chương 3

Tác giả: Ron - Lyn Rose

Giữ cho được lãng mạn có khó không?

V ô số lẵng hoa hồng, những khung cảnh quyến rũ, những buổi dạ tiệc sang trọng – những thứ ấy không đủ để gợi cảm giác lãng mạn trong hôn nhân, bởi vì tiền bạc hay vẻ hào nhoáng bên ngoài không thể làm thước đo tình yêu và hạnh phúc. Lãng mạn là cảm giác bất chợt được thoát khỏi những áp lực nặng nề và nhàm chán của cuộc sống, là gửi đi một bức thông điệp chứa đựng tình yêu nồng nàn chân thành không hề bị thời gian làm xói mòn. Nói cách khác, lãng mạn nuôi dưỡng cho mối giao kết lứa đôi được mãi mãi bền lâu.

Cuộc sống hôn nhân thiếu sự lãng mạn sẽ dần dần trở nên nhàm chán bởi những thói quen và các kế hoạch. Ngay từ lúc ban đầu, nếu một tổ ấm được vun đắp theo ý hướng giữ gìn sự lãng mạn thì tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt theo thời gian chung sống của hai người. Tuổi tác không ngăn cản chúng ta khơi gợi lại những khát khao được bay bổng trong cuộc sống lứa đôi. Muốn thế, cần phải có một kế hoạch nho nhỏ để nuôi dưỡng sự lãng mạn từ năm này sang năm khác. Có nhiều dự tính vẫn chưa đủ đâu mà phải hành động ngay. Hãy nhớ rằng những bất ngờ nho nhỏ có thể làm nên những thay đổi lớn lao, chẳng hạn như: Nắm tay nhau đi dạo – Gọi điện thoại cho nhau mỗi ngày – Hẹn nhau ra ngoài để uống một tách cà phê hay một chén trà – Gửi bưu thiếp hay một lá thư gợi nhắc kỉ niệm tình yêu của hai vợ chồng – Cùng tham gia những công tác từ thiện – Cùng xem một bộ phim cũ – Chụp hình chung với nhau –  Gọi điện đến khách sạn để đặt phòng – Đặt hoa, gửi thiệp, mua sôcôla. Nói tóm lại là đừng e ngại mà hãy làm tất cả mọi chuyện để thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu có nguy cơ lụi tắt… Khi những kế hoạch trong ý nghĩ biến thành hành động thì cuộc sống vô vị tẻ nhạt mới lung linh màu sắc lãng mạn.

Không quen nói những lời tình yêu lãng mạn thì hãy làm những việc đơn giản nhưng khiến người ta yêu cảm động. Đưa nhau trở về thuở ban đầu mới yêu nhau chính là cơ hội thay lời muốn nói, khi chúng ta không có đủ từ ngữ thích hợp để bày tỏ tình cảm của mình.

Biết rằng mình được yêu vẫn chưa đủ. Nói cả trăm lần câu: “Anh yêu em!” hay “Em yêu anh!” hình như cũng vẫn còn thiếu. Chúng ta luôn khát khao được yêu thương nhiều hơn nữa. Chính những hành động lãng mạn đã truyền cảm giác đó đến trái tim. Cho dù phải đánh đổi bằng những thứ quý giá khác hoặc bị những người khác giễu cợt, thì cũng có hề chi, miễn là thông điệp của con tim được gửi đi và được tiếp nhận. Khi vẫn được yêu như những ngày đầu gặp gỡ, chúng ta cảm thấy mình mãi mãi là người duy nhất không thể thay thế và luôn luôn cần thiết cho người bạn đời. Và xin hãy nhớ rằng, lãng mạn là thứ bạn không bao giờ có thể đem ra mua bán hay trao đổi.

B ởi vì tình yêu không chỉ là khát vọng vĩnh cửu của trái tim muốn được thấu hiểu mà còn là sẵn sàng tha thứ tất cả.

Henry Van Dyke

M icheal rất thích đem chiếc xe mới ra khoe với mọi người, nhưng từ lúc mua đến giờ, anh vẫn chưa từng cho ai lái thử chiếc xe yêu quý của mình.

Hãy nhớ rằng anh chỉ yêu em

Cuối cùng Michael đã mua được chiếc xe mà anh hằng mơ ước. Các con đều đã lớn và có xe riêng. Anh không thích chiếc xe mà Kristen mới mua cách đây hai năm vì nó thuộc loại xe cỡ lớn. Michael muốn có một chiếc xe mới cho riêng anh, tại sao lại không thực hiện ước mơ đó chứ?

Chiếc Mustang 65 mà Michael vừa mua còn tốt hơn cả các loại xe đời mới. Nói thật, nó không có dàn máy điện tử và những thiết bị tân kỳ, nó là một chiếc xe cổ điển nhưng Michael lại cảm thấy trẻ trung, thoải mái hơn mỗi khi anh lái xe quanh phố hoặc ngày ngày đến sở làm. Thêm nữa, Michael còn được tận hưởng những ngày cuối tuần thư giãn khi anh và Kristen lái xe về dạo chơi miền ven biển.

Dĩ nhiên là Michael luôn giữ cho “niềm kiêu hãnh” và “nguồn vui” của mình lúc nào cũng sáng bóng lấp lánh. Hễ có thời gian rảnh rỗi là anh liền vào ga-ra săm soi, đánh bóng chiếc xe rồi mải mê ngắm nghía nó. Michael rất thích đem chiếc xe mới ra khoe với mọi người, nhưng từ lúc mua đến giờ, Michael chưa từng cho ai lái thử chiếc xe yêu quý của anh.

Thế rồi một buổi chiều nọ, vào phút chót, Kristen cần phải đi chợ mua sắm cho bữa tiệc mà họ đã dự định tổ chức vào tối hôm đó. Nhưng xe của cô vẫn còn nằm trong tiệm sửa xe vì một vài con chip điện tử đã hết hàng, người ta đang phải đợi linh kiện từ chính hãng chuyển về.

Vì vậy Kristen phải nhờ Michael đưa cô ra chợ, nhưng câu trả lời của anh làm cô suýt đứng tim.

Ném xâu chìa khóa cho Kristen, Michael bảo: “Em lấy xe anh mà đi, anh phải cắt cho xong một đám cỏ đã.”

“Anh ơi, không được đâu”, cô la lên. “Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”

Michael đáp lại: “Đừng lo, em yêu! Em lái được mà!”

Cực chẳng đã, Kristen đành phải leo lên xe của chồng và thật cẩn thận lái ra chợ. Sau khi đã mua đủ mọi thứ cần dùng, người giao hàng giúp cô xếp mấy cái túi thức ăn vào thùng xe.

“Chiếc xe thật tuyệt”, anh ta vui vẻ khen sau khi đóng thùng xe lại.

“Xe của chồng tôi đấy”, Kristen vừa nói vừa cẩn thận nổ máy rồi cho xe lăn bánh. Còn hai khu phố nữa thôi là về đến nhà, chỉ trong tích tắc khi Kristen nhìn xuống để đổi kênh radio thôi, thì xảy ra chuyện. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bỗng người tài xế lái chiếc xe tải nhỏ không mui chạy phía trước xe cô đột ngột dừng lại để tránh một con chó chạy lang thang trên đường. Kristen cũng vội vàng đạp thắng và bẻ quặt tay lái sang phải nhưng không kịp nữa rồi.

Kristen sẽ không bao giờ quên tiếng răng rắc của kim loại bị nghiến nát khi cái lá chắn đầu xe phía bên trái húc thẳng vào cái hãm xung gắn phía sau thùng xe của chiếc tải nhỏ. Không ai bị thương hết, kể cả con chó. Nhưng Kristen kinh hoảng cực độ. Cô kêu lên:

“Michael! Michael! Anh ấy sẽ không tha mình đâu.”

Đến nước này Kristen chỉ biết ngồi gục trên tay lái và khóc nức nở.

Người tài xế xe tải đến hỏi xem cô có bị thương không.

Cô lại khóc: “Ông không thể tưởng tượng được là tôi bị thương nặng như thế nào đâu!!”

“Bà cần xe cứu thương không?”

Cuối cùng, sau khi dần bình tĩnh trở lại, cô lắc đầu: “Bây giờ thì không, nhưng có thể tôi sẽ cần đến nó khi chồng tôi nhìn thấy chiếc xe của anh ấy.”

Người tài xế tự giới thiệu tên mình là Dunn. Sau khi xem qua chỗ bị hỏng, ông Dunn trấn an Kristen rằng cô vẫn có thể lái chiếc xe về nhà nhưng ông ấy cũng cần biết những gì có liên quan đến bảo hiểm của xe.

Kristen mở cái hộp nhỏ đựng các thứ linh tinh trong xe để tìm giấy tờ bảo hiểm. Cô chỉ thấy có một cái bao bằng plastic. Bên trong có đầy đủ giấy tờ bảo hiểm, đăng ký xe – và một mẩu giấy vở được gấp lại có ghi tên cô ở trên. Kristen vội vàng đưa hết mọi giấy tờ xe cho ông Dunn xem và nói:

“Đây là những thứ ông cần.”

Bây giờ Kristen chỉ chú ý đến mẩu giấy có đề tên mình. Cô lúng túng một hồi mới mở mẩu giấy ra xem, tự hỏi không biết giấy tờ gì đây. Không cần mất nhiều thời gian để đọc hết những dòng chữ trên giấy, nhưng cô không thể thốt nên lời, cũng không thể cầm được nước mắt.

“Chắc chắn là bà không sao chứ?”- Ông Dunn hỏi, lo lắng khi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi của cô.

Kristen không thể trả lời. Cô đưa mẩu giấy cho ông ấy xem.

Trong đó viết: “Kristen, nếu em đang đọc những dòng này tức là em đã gặp tai nạn. Hãy nhớ rằng, anh yêu em chứ không yêu xe”.

Ít hôm sau, cái chắn xe lại đẹp như mới. Và Kristen, tuy không “mới ra”, nhưng cô tươi tắn và vui vẻ hơn bao giờ hết.

Suy ngẫm:

Bạn có nhớ kỷ niệm đặc biệt nào về cách cư xử tế nhị của người bạn đời khiến bạn ngạc nhiên và hạnh phúc không?

Giữ cho được lãng mạn có khó không?

V ô số lẵng hoa hồng, những khung cảnh quyến rũ, những buổi dạ tiệc sang trọng – những thứ ấy không đủ để gợi cảm giác lãng mạn trong hôn nhân, bởi vì tiền bạc hay vẻ hào nhoáng bên ngoài không thể làm thước đo tình yêu và hạnh phúc. Lãng mạn là cảm giác bất chợt được thoát khỏi những áp lực nặng nề và nhàm chán của cuộc sống, là gửi đi một bức thông điệp chứa đựng tình yêu nồng nàn chân thành không hề bị thời gian làm xói mòn. Nói cách khác, lãng mạn nuôi dưỡng cho mối giao kết lứa đôi được mãi mãi bền lâu.

Cuộc sống hôn nhân thiếu sự lãng mạn sẽ dần dần trở nên nhàm chán bởi những thói quen và các kế hoạch. Ngay từ lúc ban đầu, nếu một tổ ấm được vun đắp theo ý hướng giữ gìn sự lãng mạn thì tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt theo thời gian chung sống của hai người. Tuổi tác không ngăn cản chúng ta khơi gợi lại những khát khao được bay bổng trong cuộc sống lứa đôi. Muốn thế, cần phải có một kế hoạch nho nhỏ để nuôi dưỡng sự lãng mạn từ năm này sang năm khác. Có nhiều dự tính vẫn chưa đủ đâu mà phải hành động ngay. Hãy nhớ rằng những bất ngờ nho nhỏ có thể làm nên những thay đổi lớn lao, chẳng hạn như: Nắm tay nhau đi dạo – Gọi điện thoại cho nhau mỗi ngày – Hẹn nhau ra ngoài để uống một tách cà phê hay một chén trà – Gửi bưu thiếp hay một lá thư gợi nhắc kỉ niệm tình yêu của hai vợ chồng – Cùng tham gia những công tác từ thiện – Cùng xem một bộ phim cũ – Chụp hình chung với nhau –  Gọi điện đến khách sạn để đặt phòng – Đặt hoa, gửi thiệp, mua sôcôla. Nói tóm lại là đừng e ngại mà hãy làm tất cả mọi chuyện để thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu có nguy cơ lụi tắt… Khi những kế hoạch trong ý nghĩ biến thành hành động thì cuộc sống vô vị tẻ nhạt mới lung linh màu sắc lãng mạn.

Không quen nói những lời tình yêu lãng mạn thì hãy làm những việc đơn giản nhưng khiến người ta yêu cảm động. Đưa nhau trở về thuở ban đầu mới yêu nhau chính là cơ hội thay lời muốn nói, khi chúng ta không có đủ từ ngữ thích hợp để bày tỏ tình cảm của mình.

Biết rằng mình được yêu vẫn chưa đủ. Nói cả trăm lần câu: “Anh yêu em!” hay “Em yêu anh!” hình như cũng vẫn còn thiếu. Chúng ta luôn khát khao được yêu thương nhiều hơn nữa. Chính những hành động lãng mạn đã truyền cảm giác đó đến trái tim. Cho dù phải đánh đổi bằng những thứ quý giá khác hoặc bị những người khác giễu cợt, thì cũng có hề chi, miễn là thông điệp của con tim được gửi đi và được tiếp nhận. Khi vẫn được yêu như những ngày đầu gặp gỡ, chúng ta cảm thấy mình mãi mãi là người duy nhất không thể thay thế và luôn luôn cần thiết cho người bạn đời. Và xin hãy nhớ rằng, lãng mạn là thứ bạn không bao giờ có thể đem ra mua bán hay trao đổi.

B ởi vì tình yêu không chỉ là khát vọng vĩnh cửu của trái tim muốn được thấu hiểu mà còn là sẵn sàng tha thứ tất cả.

Henry Van Dyke

M icheal rất thích đem chiếc xe mới ra khoe với mọi người, nhưng từ lúc mua đến giờ, anh vẫn chưa từng cho ai lái thử chiếc xe yêu quý của mình.

Hãy nhớ rằng anh chỉ yêu em

Cuối cùng Michael đã mua được chiếc xe mà anh hằng mơ ước. Các con đều đã lớn và có xe riêng. Anh không thích chiếc xe mà Kristen mới mua cách đây hai năm vì nó thuộc loại xe cỡ lớn. Michael muốn có một chiếc xe mới cho riêng anh, tại sao lại không thực hiện ước mơ đó chứ?

Chiếc Mustang 65 mà Michael vừa mua còn tốt hơn cả các loại xe đời mới. Nói thật, nó không có dàn máy điện tử và những thiết bị tân kỳ, nó là một chiếc xe cổ điển nhưng Michael lại cảm thấy trẻ trung, thoải mái hơn mỗi khi anh lái xe quanh phố hoặc ngày ngày đến sở làm. Thêm nữa, Michael còn được tận hưởng những ngày cuối tuần thư giãn khi anh và Kristen lái xe về dạo chơi miền ven biển.

Dĩ nhiên là Michael luôn giữ cho “niềm kiêu hãnh” và “nguồn vui” của mình lúc nào cũng sáng bóng lấp lánh. Hễ có thời gian rảnh rỗi là anh liền vào ga-ra săm soi, đánh bóng chiếc xe rồi mải mê ngắm nghía nó. Michael rất thích đem chiếc xe mới ra khoe với mọi người, nhưng từ lúc mua đến giờ, Michael chưa từng cho ai lái thử chiếc xe yêu quý của anh.

Thế rồi một buổi chiều nọ, vào phút chót, Kristen cần phải đi chợ mua sắm cho bữa tiệc mà họ đã dự định tổ chức vào tối hôm đó. Nhưng xe của cô vẫn còn nằm trong tiệm sửa xe vì một vài con chip điện tử đã hết hàng, người ta đang phải đợi linh kiện từ chính hãng chuyển về.

Vì vậy Kristen phải nhờ Michael đưa cô ra chợ, nhưng câu trả lời của anh làm cô suýt đứng tim.

Ném xâu chìa khóa cho Kristen, Michael bảo: “Em lấy xe anh mà đi, anh phải cắt cho xong một đám cỏ đã.”

“Anh ơi, không được đâu”, cô la lên. “Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”

Michael đáp lại: “Đừng lo, em yêu! Em lái được mà!”

Cực chẳng đã, Kristen đành phải leo lên xe của chồng và thật cẩn thận lái ra chợ. Sau khi đã mua đủ mọi thứ cần dùng, người giao hàng giúp cô xếp mấy cái túi thức ăn vào thùng xe.

“Chiếc xe thật tuyệt”, anh ta vui vẻ khen sau khi đóng thùng xe lại.

“Xe của chồng tôi đấy”, Kristen vừa nói vừa cẩn thận nổ máy rồi cho xe lăn bánh. Còn hai khu phố nữa thôi là về đến nhà, chỉ trong tích tắc khi Kristen nhìn xuống để đổi kênh radio thôi, thì xảy ra chuyện. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bỗng người tài xế lái chiếc xe tải nhỏ không mui chạy phía trước xe cô đột ngột dừng lại để tránh một con chó chạy lang thang trên đường. Kristen cũng vội vàng đạp thắng và bẻ quặt tay lái sang phải nhưng không kịp nữa rồi.

Kristen sẽ không bao giờ quên tiếng răng rắc của kim loại bị nghiến nát khi cái lá chắn đầu xe phía bên trái húc thẳng vào cái hãm xung gắn phía sau thùng xe của chiếc tải nhỏ. Không ai bị thương hết, kể cả con chó. Nhưng Kristen kinh hoảng cực độ. Cô kêu lên:

“Michael! Michael! Anh ấy sẽ không tha mình đâu.”

Đến nước này Kristen chỉ biết ngồi gục trên tay lái và khóc nức nở.

Người tài xế xe tải đến hỏi xem cô có bị thương không.

Cô lại khóc: “Ông không thể tưởng tượng được là tôi bị thương nặng như thế nào đâu!!”

“Bà cần xe cứu thương không?”

Cuối cùng, sau khi dần bình tĩnh trở lại, cô lắc đầu: “Bây giờ thì không, nhưng có thể tôi sẽ cần đến nó khi chồng tôi nhìn thấy chiếc xe của anh ấy.”

Người tài xế tự giới thiệu tên mình là Dunn. Sau khi xem qua chỗ bị hỏng, ông Dunn trấn an Kristen rằng cô vẫn có thể lái chiếc xe về nhà nhưng ông ấy cũng cần biết những gì có liên quan đến bảo hiểm của xe.

Kristen mở cái hộp nhỏ đựng các thứ linh tinh trong xe để tìm giấy tờ bảo hiểm. Cô chỉ thấy có một cái bao bằng plastic. Bên trong có đầy đủ giấy tờ bảo hiểm, đăng ký xe – và một mẩu giấy vở được gấp lại có ghi tên cô ở trên. Kristen vội vàng đưa hết mọi giấy tờ xe cho ông Dunn xem và nói:

“Đây là những thứ ông cần.”

Bây giờ Kristen chỉ chú ý đến mẩu giấy có đề tên mình. Cô lúng túng một hồi mới mở mẩu giấy ra xem, tự hỏi không biết giấy tờ gì đây. Không cần mất nhiều thời gian để đọc hết những dòng chữ trên giấy, nhưng cô không thể thốt nên lời, cũng không thể cầm được nước mắt.

“Chắc chắn là bà không sao chứ?”- Ông Dunn hỏi, lo lắng khi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi của cô.

Kristen không thể trả lời. Cô đưa mẩu giấy cho ông ấy xem.

Trong đó viết: “Kristen, nếu em đang đọc những dòng này tức là em đã gặp tai nạn. Hãy nhớ rằng, anh yêu em chứ không yêu xe”.

Ít hôm sau, cái chắn xe lại đẹp như mới. Và Kristen, tuy không “mới ra”, nhưng cô tươi tắn và vui vẻ hơn bao giờ hết.

Suy ngẫm:

Bạn có nhớ kỷ niệm đặc biệt nào về cách cư xử tế nhị của người bạn đời khiến bạn ngạc nhiên và hạnh phúc không?

Bình luận