Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tận Cùng Là Cái Chết

Chương 10 – Phần 1

Tác giả: Agatha Christie

– Chương 10 -.01

THÁNG THỨ NHẤT – MÙA HẠ

NGÀY THỨ MƯỜI MỘT

Những nghi lễ cuối cùng đã hoàn tất và những lời chú được đọc lên, vị thầy cả của đền Hathor cầm lấy cây chổi bằng cỏ he-đen và thận trọng quét căn phòng để xóa hết những dấu tay của ma quỷ trước khi cánh cửa phòng được niêm lại vĩnh viễn.

Rồi cửa mộ được khằn lại, tất cả công việc còn lại của những người tống táng là đặt những nồi, lọ chứa, muối, áo quần cũ… những vật vốn gần với người chết, vào một căn phòng nhỏ bên cạnh, và căn phòng này cũng được niêm phong lại.

Montu thì nói về Nebhept-Re với vẻ kính trọng và ngưỡng mộ. Đó là một chiến sĩ ngoại hạng và cũng là một người có tình thương nữa. Miền Bắc đồi trụy và xuẩn ngốc khó chống cự lại ông ta nổi. Một vương quốc Ai Cập thống nhất, đó là điều người ta đang cần. Và điều đó chắc chắn cũng có nghĩa là những kết quả lớn lao cho thành Thebes.

Họ cùng đi, thảo luận về tương lai.

Renisenb nhìn lui những khối đá và căn phòng mộ đã được khẩn lại.

Thôi thế là xong – nàng nói khẽ. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong nàng. Nàng đã sợ hãi một điều mà nàng cũng khó biết là cái gì. Một lời buộc tội bùng nổ trong phút cuối cùng chăng? Thế nhưng mọi việc đã diễn ra êm đẹp theo dự định. Nofret đã được chôn cất theo đúng mọi nghi thức tôn giáo.

Mọi sự đã xong.

Henet nói trong hơi thở:

– Tôi hy vọng thế, cô Renisenb ạ, tôi thề là tôi hy vọng thế.

Renisenb quay lại nhìn mụ:

– Bà muốn nói gì vậy, bà Henet?

Henet tránh cặp mắt nàng:

– Tôi chỉ nói rằng tôi hy vọng mọi việc chấm dứt. Vì đôi khi cái mà cô tưởng là sự kết thúc thật ra chỉ mới là cái bắt đầu. Và điều đó không hay chút nào.

Renisenb tức giận:

– Bà nói chuyện gì vậy? Bà Henet? Bà muốn ám chỉ cái gì?

– Chắc chắn tôi không ám chỉ cái gì hết, cô Renisenb ạ, tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Giờ đây cô Nofret đã được chôn cất vào mọi người đều thõa mãn. Thế là mọi việc đều ổn cả.

Renisenb hỏi:

– Cha tôi có hỏi bà nghĩ gì về cái chết Nofret không?

– Có chư, cô Renisenb, đặc biệt ông chủ bảo tôi kể lại chính xác những gì tôi nghĩ về tất cả những chuyện ấy.

– Thế bà đã bảo cha tôi những gì?

– Thì tất nhiên tôi bảo rằng đó là một tai nạn. Mà không phải tai nạn thì là cái gì khác mới được chớ? Tôi nói, chắc ngài không một phút nào nghĩ rằng người trong gia đình này hại cô ta chứ, phải không thưa ngài? Họ không dám đâu, tôi bảo vậy. Họ quá kính nể ngài mà. Lầm bầm thì có thể có, nhưng chỉ thế thôi, tôi bảo vậy. Ông chủ có thể tin lời tôi, tôi bảo vậy. Không hề có chuyện gì thuộc loại đó đâu.

Henet gục gặc đầu và cười.

– Thế cha tôi có tin bà không?

– Ôi, cha cô hiểu rằng tôi tận tụy với ngài biết chứng nào. Bất cứ chuyện gì ngài cũng tin lời mụ Henet già này. Ngài quý tôi chứ không phải như các cô, các cậu trong gia đình đâu. Ừ, mà tôi đau có chờ đợi ai biết ơn, lòng tận tụy của tôi đối với gia đình này tự nó là phần thưởng rồi.

– Bà cũng tận tụy với Nofret nữa – Renisenb nói.

– Tôi thật không biết do đâu mà cô có cái ý tưởng đó. Chẳng qua tôi phải vâng lệnh cũng như mọi người khác thôi.

– Cô ta nghĩ rằng bà tận tụy với cô ta.

Henet lại cười.

– Nofret không thông minh lắm như cô ta tự nghĩ về mình đâu. Đó là một cô gái kiêu hãnh, môt cô gái nghĩ mình làm chủ cả trái đất. Thôi được rồi, giờ thì cô ta đang chờ những lời phán đoán nơi âm phủ. Nơi đó thì mặt cô ta có đẹp mấy cũng chẳng giúp ích được gì. Giờ thì chúng ta hết nợ nần với cô ta rồi. – Sau một hơi thở mụ nói thêm – Ít nhất thì tôi cũng hy vọng như vậy.

– Renisenb, anh muốn nói chuyện với em về Satipy.

– Vâng, anh Yahmose, chuyện gì vậy?

Renisenb thân ái nhìn vào khuôn mặt dịu dàng và lo lắng của Yahmose.

Giọng anh chậm chạp và nặng nhọc:

– Có một cái gì đó rất không ổn với Satipy, anh không hiểu được.

Renisenb lắc đầu buồn bã. Nàng không tìm được lời nào để an ủi anh trai.

Yahmose tiếp:

– Anh đã chú ý về sự thay đổi này một thời gian. Satipy thường giật mình và run rẩy khi nghe bất cứ một tiếng động khác thường nào. Cô ta không ăn ngon, cô ta bò lê la như thế… cô ta sợ chính cái bóng của mình. Hẳn em cũng chú ý đến điều đó chứ, em Renisenb?

– Vâng, hẳn rồi. Tất cả tụi em điều chú ý đến điều đó.

– Anh có hỏi Satipy xem có phải cô bệnh không để anh đi gọi một y sĩ. Nhưng cô bảo rằng không có gì cả, cô hoàn toàn khỏe mạnh.

– Em biết.

– Nghĩa là em cũng có hỏi chị ấy điều đó nữa chứ? Và chị ấy bảo rằng không có chuyện gì cả?

Anh nhấn mạnh từng tiếng. nàng cảm thông với mối lo âu của anh trai, song nàng không thể nói gì để giúp anh cả.

– Chị ấy cương quyết rằng chị ấy khỏe mạnh.

Yahmose thì thầm:

– Đêm nàng ngủ không yên. Nàng la lên trong giấc ngủ. Em xem, có phải Satipy có một nỗi phiền muộn nào mà chúng ta không biết hay không?

Renisenb lắc đầu:

– Em không thấy có điều gì khiến cho chị ấy buồn phiền cả. Mấy cháu vẫn khỏe. Lâu nay không có chuyện gì xảy ra. Dĩ nhiên, ngoại trừ chuyện Nofret chết. Em nghĩ chị Satipy khó mà đau thương lắm về điều đó. – Nàng nói thêm một cách khiô khan.

Yahmose cười một cách đau đớn:

– Dĩ nhiên, ngược lại thì có. Vả lại, sự thay đổi của Satipy xảy ra một thời gian lâu rồi. Anh nghĩ nó bắt đầu trước khi xảy ra cái chết của Nofret.

Giọng anh có một vẻ gì đó hơi không chắc chắn và Renisenb nhìn anh thật nhanh. Yahmose vẫn khăng khăng nhưng dịu dàng:

– Trước khi Nofret chết, em không nhận thấy thế sao?

Renisenb đáp chậm rãi:

– Mãi đến sau này em mới chú ý.

– Và nàng không nói gì với em cả, em chắc chứ?

Renisenb lắc đầu:

– Nhưng anh Yahmose, em không nghĩ rằng Satipy ốm. Em thấy có vẻ như là chị ấy… sợ hãi.

– Sợ hãi? – Yahmose kêu lên, giọng hết sức ngạc nhiên – Nhưng tại sao nàng sợ mới được chứ? Sợ cái gì? Satipy luôn luôn can đảm như một con sư tử.

– Em biết, – Renisenb nói, vẻ bất lực – Tụi em xưa nay cũng nghĩ như vậy. Nhưng con người ta thay đổi. Cũng khá kỳ quái thật.

– Em nghĩ Kait có biết điều gì không? Satipy có nói gì với Kait không?

– Chị ấy thường thích nói chuyện với chị Kait hơn với em. Nhưng em không nghĩ rằng chị Kait biết điều gì. Thật ra, em chắc chắn.

– Thím Kait nghĩ thế nào?

– Chị Kait ấy à? Chị Kait chẳng bao giờ nghĩ về chuyện gì cả?

Tất cả những gì chị Kait làm, Renisenb nhớ lại, là lợi dụng sự yếu đuối bất thường của Satipy để chiếm cho mình và cho con những xấp vải mới dệt đẹp nhất. Một điều mà cô ta không bao giờ được phép nếu như Satipy vẫn là Satipy như xưa. Khi đó cả nhà sẽ vang lên tiếng cãi vã vang trời chứ lại. Chính cái việc Satipy nhường nhịn không một tiếng càu nhàu nhỏ gây ấn tượng mạnh đến Renisenb hơn bất cứ sự kiện gì khác đã có thể xảy ra.

– Thế anh đã nói chuyện với bà Esa chưa? – Renisenb hỏi – Nội rất thâm thúy về tâm lý phụ nữ.

Yahmose nói, giọng thoáng bực:

– Nội bảo anh nên cám ơn về sự thay đổi đó. Nội còn bảo hy vọng Satipy sẽ tiếp tục biết điều một cách dễ chịu như vậy.

Renisenb nói hơi ngần ngừ:

– Thế anh có hỏi Henet không?

– Henet ấy ả? Dĩ nhiên không. Anh không bao giờ nói những chuyện như vậy với mụ đâu. Mụ luôn luôn lạm dụng. Cha đã làm hư mụ.

– Ồ, em biết chứ. Mụ ta hay làm mình rầy rà lắm. Thế nhưng, đồng thời… – Nàng do dự – Mụ ta luôn luôn biết mọi chuyện.

Yahmose chậm rãi:

– Em có thể hỏi mụ không? Rồi báo cho anh biết mụ ta nói gì.

– Nếu anh muốn.

Khi họ cùng đến nơi mái hiên dùng làm chỗ dệt vải, Renisenb đặt câu hỏi đó với Henet. Nàng hơi ngạc nhiên khi thấy có vẻ câu hỏi làm Henet bực tức. Mụ không có vẻ mau chuyện như lệ thường. Mụ đưa tay sờ lá bùa đeo trên ngực và đưa mắt liếc nhìn lui sau lưng:

– Thưa cô, điều đó không có dính dáng gì với tôi cả… Không phải việc của tôi là xem một con người có khác thường hay không. Đầu óc tôi chỉ lo đến công việc. Nếu có điều gì phiền toái tôi cũng không muốn dính dáng vào đó đâu.

– Phiền toái? Bà muốn nói sự phiền toái gì vậy?

Cặp mắt Henet đảo vội, liếc nhìn sang hai bên:

– Tôi hy vọng không có. Vả lại, không có việc gì liên hệ đến chúng ta, cô Renisenb ạ. Cô và tôi, chúng ta không có có điều gì phải tự trách mình đâu. Và đó là một điều an ủi lớn lao cho tôi.

– Bà muốn nói rằng Satipy… Bà thật sự muốn nói gì vậy?

– Tôi không muốn nói gì cả, cô Renisenb. Và cô cũng đừng cố gắng buộc tôi có hàm ý đó. Thân phận tôi còn thấp kém hơn một tên đày tớ trong nhà này… và có ý kiến về những chuyện không liên hệ đến mình không phải là công việc của tôi. À, cô Renisenb ạ, tôi để ý thấy bọn họ làm dính cả chà là vào vải đấy. Bọn đàn bà này thật bất cẩn, chỉ biết cười, giỡn, còn công việc thì chẳng nhớ gì cả.

Không thỏa mãn, Renisenb chăm chú nhìn mụ băng mình đến chỗ bọn đàn bà đang dệt vải. Nàng chậm rãi bước ngược về phía nhà. nàng đi vào phòng Satipy không một tiếng động. Satipy giật nảy mình và thét lên một tiếng khi Renisenb chạm vào vai cô.

– Ôi, cô làm tôi giật nẩy mình. Tôi cứ tưởng…

Renisenb nói:

– Chị Satipy, có việc gì vậy? Chị bảo em biết được không? Anh Yahmose lo lắng cho chị và…

Satipy đưa ngón tay lên môi. Cô nói, người run rẩy, mắt mở lớn và sợ hãi:

– Anh Yahmose? Anh ấy… anh ấy nói gì với cô vậy?

– Anh ấy lo lắng. Chị la lớn trong khi ngủ.

– Renisenb! – Satipy nắm chặt tay nàng – Tôi đã… tôi đã nói gì vậy? – Cặp mắt cô như mở lớn ra vì sợ hãi – Có phải anh Yahmose nghĩ rằng… Anh ấy bảo thế nào?

– Cả anh ấy và em đều nghĩ rằng chị bệnh – hoặc là – chị đau khổ.

– Đau khổ? – Satipy lập lại từ ấy trong hơi thở thì thào với một âm sắc đặc biệt.

– Có phải chị đau khổ không chị Satipy?

– Có lẽ… tôi không biết. Không phải vậy.

– Chị sợ hãi. Phải không?

Satipy nhìn nàng. Ánh mắt cô bỗng nhiên lộ vẻ thù ghét:

– Tại sao cô bảo vậy? Tại sao tôi phải sợ chứ? Mà cái gì làm tôi sợ mới được chứ?

– Em không rõ – Renisenb trả lời – Nhưng mà đúng vậy, phải không chị Satipy?

Bằng một nỗ lực, Satipy phục hồi lại vẻ vênh váo cũ. Cô ngẩng cao đầu.

– Tôi chẳng sợ gì cả. Chẳng sợ ai cả. Tại sao cô dám nói một điều như vậy với tôi, cô Renisenb? Và tôi cũng không muốn cô nói về tôi với anh Yahmose. Anh ấy và tôi hiểu nhau. – Cô ngừng một chút rời nói sắc giọng – Nofret chết rồi, và đó là một điều hay. Tôi nói vậy đấy. Cô có thể đi bảo bất cứ người nào muốn hỏi cô có phải tôi muốn nghĩ như vậy không?

– Nofret? – Renisenb thốt ra cái tên đó như một câu hỏi.

Satipy bùng lên một cơn giận dữ khiến cho cô có vẻ giống lại hệt như trước kia.

– Nofret – Nofret – Nofret! Tôi quá ngấy vì phải nghe mãi cái tên ấy rồi. Giờ đây chúng ta không cần phải nhắc đến cái tên đó trong nhà này. Cám ơn trời.

Giọng của cô đang lên cao với âm sắc của cô trước đây, bỗng đột ngột rơi xuống khi Yahmose bước vào. Anh nói với giọng nghiêm nghị khác thường:

– Im đi, Satipy. Nếu cha mà nghe được, sẽ có chuyện phiền đấy. Sao cô có thể xử sự rồ dại như vậy?

– Chương 10 -.01

THÁNG THỨ NHẤT – MÙA HẠ

NGÀY THỨ MƯỜI MỘT

Những nghi lễ cuối cùng đã hoàn tất và những lời chú được đọc lên, vị thầy cả của đền Hathor cầm lấy cây chổi bằng cỏ he-đen và thận trọng quét căn phòng để xóa hết những dấu tay của ma quỷ trước khi cánh cửa phòng được niêm lại vĩnh viễn.

Rồi cửa mộ được khằn lại, tất cả công việc còn lại của những người tống táng là đặt những nồi, lọ chứa, muối, áo quần cũ… những vật vốn gần với người chết, vào một căn phòng nhỏ bên cạnh, và căn phòng này cũng được niêm phong lại.

Montu thì nói về Nebhept-Re với vẻ kính trọng và ngưỡng mộ. Đó là một chiến sĩ ngoại hạng và cũng là một người có tình thương nữa. Miền Bắc đồi trụy và xuẩn ngốc khó chống cự lại ông ta nổi. Một vương quốc Ai Cập thống nhất, đó là điều người ta đang cần. Và điều đó chắc chắn cũng có nghĩa là những kết quả lớn lao cho thành Thebes.

Họ cùng đi, thảo luận về tương lai.

Renisenb nhìn lui những khối đá và căn phòng mộ đã được khẩn lại.

Thôi thế là xong – nàng nói khẽ. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong nàng. Nàng đã sợ hãi một điều mà nàng cũng khó biết là cái gì. Một lời buộc tội bùng nổ trong phút cuối cùng chăng? Thế nhưng mọi việc đã diễn ra êm đẹp theo dự định. Nofret đã được chôn cất theo đúng mọi nghi thức tôn giáo.

Mọi sự đã xong.

Henet nói trong hơi thở:

– Tôi hy vọng thế, cô Renisenb ạ, tôi thề là tôi hy vọng thế.

Renisenb quay lại nhìn mụ:

– Bà muốn nói gì vậy, bà Henet?

Henet tránh cặp mắt nàng:

– Tôi chỉ nói rằng tôi hy vọng mọi việc chấm dứt. Vì đôi khi cái mà cô tưởng là sự kết thúc thật ra chỉ mới là cái bắt đầu. Và điều đó không hay chút nào.

Renisenb tức giận:

– Bà nói chuyện gì vậy? Bà Henet? Bà muốn ám chỉ cái gì?

– Chắc chắn tôi không ám chỉ cái gì hết, cô Renisenb ạ, tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Giờ đây cô Nofret đã được chôn cất vào mọi người đều thõa mãn. Thế là mọi việc đều ổn cả.

Renisenb hỏi:

– Cha tôi có hỏi bà nghĩ gì về cái chết Nofret không?

– Có chư, cô Renisenb, đặc biệt ông chủ bảo tôi kể lại chính xác những gì tôi nghĩ về tất cả những chuyện ấy.

– Thế bà đã bảo cha tôi những gì?

– Thì tất nhiên tôi bảo rằng đó là một tai nạn. Mà không phải tai nạn thì là cái gì khác mới được chớ? Tôi nói, chắc ngài không một phút nào nghĩ rằng người trong gia đình này hại cô ta chứ, phải không thưa ngài? Họ không dám đâu, tôi bảo vậy. Họ quá kính nể ngài mà. Lầm bầm thì có thể có, nhưng chỉ thế thôi, tôi bảo vậy. Ông chủ có thể tin lời tôi, tôi bảo vậy. Không hề có chuyện gì thuộc loại đó đâu.

Henet gục gặc đầu và cười.

– Thế cha tôi có tin bà không?

– Ôi, cha cô hiểu rằng tôi tận tụy với ngài biết chứng nào. Bất cứ chuyện gì ngài cũng tin lời mụ Henet già này. Ngài quý tôi chứ không phải như các cô, các cậu trong gia đình đâu. Ừ, mà tôi đau có chờ đợi ai biết ơn, lòng tận tụy của tôi đối với gia đình này tự nó là phần thưởng rồi.

– Bà cũng tận tụy với Nofret nữa – Renisenb nói.

– Tôi thật không biết do đâu mà cô có cái ý tưởng đó. Chẳng qua tôi phải vâng lệnh cũng như mọi người khác thôi.

– Cô ta nghĩ rằng bà tận tụy với cô ta.

Henet lại cười.

– Nofret không thông minh lắm như cô ta tự nghĩ về mình đâu. Đó là một cô gái kiêu hãnh, môt cô gái nghĩ mình làm chủ cả trái đất. Thôi được rồi, giờ thì cô ta đang chờ những lời phán đoán nơi âm phủ. Nơi đó thì mặt cô ta có đẹp mấy cũng chẳng giúp ích được gì. Giờ thì chúng ta hết nợ nần với cô ta rồi. – Sau một hơi thở mụ nói thêm – Ít nhất thì tôi cũng hy vọng như vậy.

– Renisenb, anh muốn nói chuyện với em về Satipy.

– Vâng, anh Yahmose, chuyện gì vậy?

Renisenb thân ái nhìn vào khuôn mặt dịu dàng và lo lắng của Yahmose.

Giọng anh chậm chạp và nặng nhọc:

– Có một cái gì đó rất không ổn với Satipy, anh không hiểu được.

Renisenb lắc đầu buồn bã. Nàng không tìm được lời nào để an ủi anh trai.

Yahmose tiếp:

– Anh đã chú ý về sự thay đổi này một thời gian. Satipy thường giật mình và run rẩy khi nghe bất cứ một tiếng động khác thường nào. Cô ta không ăn ngon, cô ta bò lê la như thế… cô ta sợ chính cái bóng của mình. Hẳn em cũng chú ý đến điều đó chứ, em Renisenb?

– Vâng, hẳn rồi. Tất cả tụi em điều chú ý đến điều đó.

– Anh có hỏi Satipy xem có phải cô bệnh không để anh đi gọi một y sĩ. Nhưng cô bảo rằng không có gì cả, cô hoàn toàn khỏe mạnh.

– Em biết.

– Nghĩa là em cũng có hỏi chị ấy điều đó nữa chứ? Và chị ấy bảo rằng không có chuyện gì cả?

Anh nhấn mạnh từng tiếng. nàng cảm thông với mối lo âu của anh trai, song nàng không thể nói gì để giúp anh cả.

– Chị ấy cương quyết rằng chị ấy khỏe mạnh.

Yahmose thì thầm:

– Đêm nàng ngủ không yên. Nàng la lên trong giấc ngủ. Em xem, có phải Satipy có một nỗi phiền muộn nào mà chúng ta không biết hay không?

Renisenb lắc đầu:

– Em không thấy có điều gì khiến cho chị ấy buồn phiền cả. Mấy cháu vẫn khỏe. Lâu nay không có chuyện gì xảy ra. Dĩ nhiên, ngoại trừ chuyện Nofret chết. Em nghĩ chị Satipy khó mà đau thương lắm về điều đó. – Nàng nói thêm một cách khiô khan.

Yahmose cười một cách đau đớn:

– Dĩ nhiên, ngược lại thì có. Vả lại, sự thay đổi của Satipy xảy ra một thời gian lâu rồi. Anh nghĩ nó bắt đầu trước khi xảy ra cái chết của Nofret.

Giọng anh có một vẻ gì đó hơi không chắc chắn và Renisenb nhìn anh thật nhanh. Yahmose vẫn khăng khăng nhưng dịu dàng:

– Trước khi Nofret chết, em không nhận thấy thế sao?

Renisenb đáp chậm rãi:

– Mãi đến sau này em mới chú ý.

– Và nàng không nói gì với em cả, em chắc chứ?

Renisenb lắc đầu:

– Nhưng anh Yahmose, em không nghĩ rằng Satipy ốm. Em thấy có vẻ như là chị ấy… sợ hãi.

– Sợ hãi? – Yahmose kêu lên, giọng hết sức ngạc nhiên – Nhưng tại sao nàng sợ mới được chứ? Sợ cái gì? Satipy luôn luôn can đảm như một con sư tử.

– Em biết, – Renisenb nói, vẻ bất lực – Tụi em xưa nay cũng nghĩ như vậy. Nhưng con người ta thay đổi. Cũng khá kỳ quái thật.

– Em nghĩ Kait có biết điều gì không? Satipy có nói gì với Kait không?

– Chị ấy thường thích nói chuyện với chị Kait hơn với em. Nhưng em không nghĩ rằng chị Kait biết điều gì. Thật ra, em chắc chắn.

– Thím Kait nghĩ thế nào?

– Chị Kait ấy à? Chị Kait chẳng bao giờ nghĩ về chuyện gì cả?

Tất cả những gì chị Kait làm, Renisenb nhớ lại, là lợi dụng sự yếu đuối bất thường của Satipy để chiếm cho mình và cho con những xấp vải mới dệt đẹp nhất. Một điều mà cô ta không bao giờ được phép nếu như Satipy vẫn là Satipy như xưa. Khi đó cả nhà sẽ vang lên tiếng cãi vã vang trời chứ lại. Chính cái việc Satipy nhường nhịn không một tiếng càu nhàu nhỏ gây ấn tượng mạnh đến Renisenb hơn bất cứ sự kiện gì khác đã có thể xảy ra.

– Thế anh đã nói chuyện với bà Esa chưa? – Renisenb hỏi – Nội rất thâm thúy về tâm lý phụ nữ.

Yahmose nói, giọng thoáng bực:

– Nội bảo anh nên cám ơn về sự thay đổi đó. Nội còn bảo hy vọng Satipy sẽ tiếp tục biết điều một cách dễ chịu như vậy.

Renisenb nói hơi ngần ngừ:

– Thế anh có hỏi Henet không?

– Henet ấy ả? Dĩ nhiên không. Anh không bao giờ nói những chuyện như vậy với mụ đâu. Mụ luôn luôn lạm dụng. Cha đã làm hư mụ.

– Ồ, em biết chứ. Mụ ta hay làm mình rầy rà lắm. Thế nhưng, đồng thời… – Nàng do dự – Mụ ta luôn luôn biết mọi chuyện.

Yahmose chậm rãi:

– Em có thể hỏi mụ không? Rồi báo cho anh biết mụ ta nói gì.

– Nếu anh muốn.

Khi họ cùng đến nơi mái hiên dùng làm chỗ dệt vải, Renisenb đặt câu hỏi đó với Henet. Nàng hơi ngạc nhiên khi thấy có vẻ câu hỏi làm Henet bực tức. Mụ không có vẻ mau chuyện như lệ thường. Mụ đưa tay sờ lá bùa đeo trên ngực và đưa mắt liếc nhìn lui sau lưng:

– Thưa cô, điều đó không có dính dáng gì với tôi cả… Không phải việc của tôi là xem một con người có khác thường hay không. Đầu óc tôi chỉ lo đến công việc. Nếu có điều gì phiền toái tôi cũng không muốn dính dáng vào đó đâu.

– Phiền toái? Bà muốn nói sự phiền toái gì vậy?

Cặp mắt Henet đảo vội, liếc nhìn sang hai bên:

– Tôi hy vọng không có. Vả lại, không có việc gì liên hệ đến chúng ta, cô Renisenb ạ. Cô và tôi, chúng ta không có có điều gì phải tự trách mình đâu. Và đó là một điều an ủi lớn lao cho tôi.

– Bà muốn nói rằng Satipy… Bà thật sự muốn nói gì vậy?

– Tôi không muốn nói gì cả, cô Renisenb. Và cô cũng đừng cố gắng buộc tôi có hàm ý đó. Thân phận tôi còn thấp kém hơn một tên đày tớ trong nhà này… và có ý kiến về những chuyện không liên hệ đến mình không phải là công việc của tôi. À, cô Renisenb ạ, tôi để ý thấy bọn họ làm dính cả chà là vào vải đấy. Bọn đàn bà này thật bất cẩn, chỉ biết cười, giỡn, còn công việc thì chẳng nhớ gì cả.

Không thỏa mãn, Renisenb chăm chú nhìn mụ băng mình đến chỗ bọn đàn bà đang dệt vải. Nàng chậm rãi bước ngược về phía nhà. nàng đi vào phòng Satipy không một tiếng động. Satipy giật nảy mình và thét lên một tiếng khi Renisenb chạm vào vai cô.

– Ôi, cô làm tôi giật nẩy mình. Tôi cứ tưởng…

Renisenb nói:

– Chị Satipy, có việc gì vậy? Chị bảo em biết được không? Anh Yahmose lo lắng cho chị và…

Satipy đưa ngón tay lên môi. Cô nói, người run rẩy, mắt mở lớn và sợ hãi:

– Anh Yahmose? Anh ấy… anh ấy nói gì với cô vậy?

– Anh ấy lo lắng. Chị la lớn trong khi ngủ.

– Renisenb! – Satipy nắm chặt tay nàng – Tôi đã… tôi đã nói gì vậy? – Cặp mắt cô như mở lớn ra vì sợ hãi – Có phải anh Yahmose nghĩ rằng… Anh ấy bảo thế nào?

– Cả anh ấy và em đều nghĩ rằng chị bệnh – hoặc là – chị đau khổ.

– Đau khổ? – Satipy lập lại từ ấy trong hơi thở thì thào với một âm sắc đặc biệt.

– Có phải chị đau khổ không chị Satipy?

– Có lẽ… tôi không biết. Không phải vậy.

– Chị sợ hãi. Phải không?

Satipy nhìn nàng. Ánh mắt cô bỗng nhiên lộ vẻ thù ghét:

– Tại sao cô bảo vậy? Tại sao tôi phải sợ chứ? Mà cái gì làm tôi sợ mới được chứ?

– Em không rõ – Renisenb trả lời – Nhưng mà đúng vậy, phải không chị Satipy?

Bằng một nỗ lực, Satipy phục hồi lại vẻ vênh váo cũ. Cô ngẩng cao đầu.

– Tôi chẳng sợ gì cả. Chẳng sợ ai cả. Tại sao cô dám nói một điều như vậy với tôi, cô Renisenb? Và tôi cũng không muốn cô nói về tôi với anh Yahmose. Anh ấy và tôi hiểu nhau. – Cô ngừng một chút rời nói sắc giọng – Nofret chết rồi, và đó là một điều hay. Tôi nói vậy đấy. Cô có thể đi bảo bất cứ người nào muốn hỏi cô có phải tôi muốn nghĩ như vậy không?

– Nofret? – Renisenb thốt ra cái tên đó như một câu hỏi.

Satipy bùng lên một cơn giận dữ khiến cho cô có vẻ giống lại hệt như trước kia.

– Nofret – Nofret – Nofret! Tôi quá ngấy vì phải nghe mãi cái tên ấy rồi. Giờ đây chúng ta không cần phải nhắc đến cái tên đó trong nhà này. Cám ơn trời.

Giọng của cô đang lên cao với âm sắc của cô trước đây, bỗng đột ngột rơi xuống khi Yahmose bước vào. Anh nói với giọng nghiêm nghị khác thường:

– Im đi, Satipy. Nếu cha mà nghe được, sẽ có chuyện phiền đấy. Sao cô có thể xử sự rồ dại như vậy?

Bình luận