Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Chương 26: Hai bóng hồng trên tháp (5)

Tác giả: Chương Nhiễm Nhiễm
Chọn tập

Món trứng lòng đào Chu Tuệ Quyên luộc đã nguội ngắt, bề mặt kết một lớp màng mỏng lóng lánh, ả thân người nhìn nó, không hề muốn ăn. Cứ ngây ra như thế hồi lâu, đoạn ả đứng dậy cầm lấy ví tiền trong giỏ kim chỉ định đi ra ngoài, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng rên rỉ của A Quý. Con người hắn cao lớn thô kệch, thế mà lại co quắp trên giường bệnh thành một đống xương khô. Ả cũng sắp cạn sạch không còn tiền dành dụm để mua nhân sâm bồi bổ cho hắn nữa, nên chẳng còn bụng dạ ăn uống gì cả. Bởi vậy lần này nhất địng phải tới chỗ thợ may Lý lấy tấm áo kia về, từ sau khi bà năm xảy ra chuyện, ả vốn thở phào, ngỡ chuyện Tống Ngọc Sơn cũng chấm dứt từ đây, nào ngờ oan nghiệt vẫn chưa dứt, rốt cuộc vẫn cần ả ta đưa Phật đưa đến tận Tây phương, làm cho trót việc này.

Vừa bước vào Thạch Khố Môn, Chu Tuệ Quyên bất giác ưỡn thẳng sống lưng. Ngửi thấy trong tiệm của thợ may Lý tỏa ra mùi thơm ngòn ngọt, hình như đang nấu bánh trôi trứng, ả lập tức nhớ đến bát trứng lòng đào nguội ngắt trên bàn ăn nhà mình, bụng dạ không khỏi thắt lại.

“Bà chị tới may đồ phỏng?” Thợ may Lý đặt mảnh phấn may trong tay xuống, đến lớp da  trên đầu ngón tay cũng có màu hồng.

“Tới lấy đồ.” Nhận ra anh ta không hề nhớ mình, ả mừng thầm, nhưng rồi nhanh chóng ủ ê trở lại, e rằng bỏ bẵng lâu như vậy mới tới lấy quần áo sẽ càng khiến thợ may Lý có ấn tượng sâu hơn. 

Thợ may Lý cầm lấy tờ giấy hẹn xem một lúc rồi đi vào phòng trong, chẳng bao lâu đã trở lại, mang theo gói đồ bọc giấy vuông vức đưa cho ả. Ả cầm trên tay, cảm giác nhẹ hơn dự liệu, sau khi trả tiền vẫn nấn ná không dám ra về, sợ bước chân đi sẽ lại rơi xuống một vực thẳm khác, vẻ mặt ai oán buồn thương của bà năm vẫn in sâu trong tâm trí ả chưa hề phai nhòa.

“Đợi một lát, có người muốn gặp chị đấy.”

Ả vừa quay người đi, liền bị thợ may Lý gọi lại, ả quay đầu nhìn làn da bóng loáng trên mặt anh ta, tựa hồ muốn bắt lấy một tia hi vọng trong đó.

“Ai lại muốn gặp tôi? Anh cũng đâu biết tôi là ai.”

“Làm gì có chuyện không biết chị là ai? Chị cứ đi theo tôi, là chuyện quan trọng đó chị Tuệ Quyên.”

Ba tiếng cuối cùng vừa thốt khỏi miệng người đối diện đã ghim chặt ả tại chỗ, để mặc cho thợ may Lý kéo tay dắt sang nhà bên cạnh. Tay anh ta mềm mềm mỏng dính, không hề giống phường thợ may ăn vải, đây là bàn tay làm công việc may vá điển hình, khéo léo, lạnh ngắt, như chứa đựng dụng cụ thửa bằng ngọc.

Chu Tuệ Quyên đi theo thợ may Lý tới một gian nhà riêng sặc mùi khói thuốc, thợ may Lý vừa bước vào cửa đã chưởi vống lên: “Đúng là kiếp trước gây nghiệp chướng! Đàn bà con gái mà hút lắm thuốc như thế, cũng không sợ sớm già mau chết!”

Người phụ nữ trong làn khói thuốc có vẻ ngượng ngùng, từ trên giường vội chống tay nhổm dậy, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cười hỏi: “Anh dẫn cái người tôi đang ngày đêm mong nhớ đến đấy à?”

“Đến rồi đây!” Thợ may Lý quay lại nói với Chu Tuệ Quyên, “Chị ngồi đây một lát, tôi đi trước nhé.”

Anh ta vốn dĩ thức thời như vậy là vì đã chắc mẩm sau khi xong việc Đỗ Xuân Hiểu thể nào cũng kể cho mình đầu đuôi sự tình, dù cô không kể thì cũng xem như thiếu anh ta một món nợ ân tình, anh ta sớm muộn sẽ bắt cô hoàn trả. Ví dụ trong năm cân cá kho mẹ Hạ Băng từ trấn Thanh Vân gửi lên mà anh ta đã nhòm nhỏ từ lâu, thế nào cũng phải khoắng được một cân. Sự tính toán chi li của đàn ông Thượng Hải, có thể thấy không sai một li ở thợ may Lý.

“Bà năm đang ở đâu?”

Đỗ Xuân Hiểu đi thẳng vào đề, chỉ hỏi có câu này.

“Không biết.” Chu Tuệ Quyên cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, nhưng hai hàng lông mày lại bất giác nhíu chặt. Ả có thân hình mềm mại nở nang, bầu ngực cong vống lên, da dẻ trắng trẻo mịn màng, mang đến cho người ta ảo giác về một vẻ đẹp tĩnh lặng. Nhưng Đỗ Xuân Hiểu biết, dạng phụ nữ này, chẳng qua chỉ giấu sự hung hãn vào trong, giống như bảo kiếm tra trong vỏ, người bình thường không dễ gì biết được sự sắc bén của nó.

“Thím Chu, tôi biết thím không muốn nhắc đến chuyện này. Nhưng thím đã không biết bà năm ở đâu, sao còn phải giúp bà ấy lấy áo?” 

Chu Tuệ Quyên lập tức dẩu miệng: “Cái áo này tôi cũng thích, nên lấy về mặc không được chắc.”

“Áo cắt bé như thế, thím làm sao mặc được?” Đỗ Xuân Hiểu nhoẻn cười, “Hơn nữa, đến tiền mua thuốc cho chồng thím cũng không chi trả nổi, còn dư dả đi cắt áo mặc hay sao?”

Chu Tuệ Quyên bấy giờ mới lặng thinh.

“Dù gì, trong việc này ắt có uẩn khúc, chuyện ngày hôm nay giả như truyền đến tai ông chủ cũ của thím, hậu quả thế nào thím hẳn rõ hơn ai hết.”

Một câu này, mới triệt để xuyên thủng quả tim của Chu Tuệ Quyên, ả tái mét mặt nói: “Xin cô chớ nói cho lão gia biết, bằng không chẳng ai giữ được mạng đâu!”

“Vậy thím nói nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà năm đang ở đâu? Tôi bảo đảm không kể lại với ông chủ Tần, vì bản thân tôi cũng không muốn tìm đường chết.” Đỗ Xuân Hiểu vội ấn Chu Tuệ Quyên ngồi xuống xô pha, rót cho ả một cốc trà.

Mối quan hệ dây dưa giữa Tất Tiểu Thanh và Tống Ngọc Sơn, trong mắt người ngoài thì là cô ta yêu anh ta đến chết đi sống lại, như anh ta lúc nào cũng lạnh nhạt, cư xử đúng lễ độ, lại không ngừng nhấn mạnh với cô ta rằng mình là người đã có vợ con; cô ta có vẻ cũng biết chuyện này chẳng đi đến đâu, trăng sáng soi mương rạch, cưỡng cầu không nổi, nhưng rốt cuộc vẫn không cam lòng, còn tìm đủ mọi cách nhằng nhẵng tìm gặp anh ta.

Hoa Lộng Ảnh thường đem chuyện này ra cười cợt, hễ trông thấy cô ta liền trừng mắt mắng rằng: “Trai đẹp thường không có trái tim, cô đủ to gan thì liều mạng mà bám lấy hắn ta, nhược bằng không chỉ có thể ở đây vò võ hối hận thôi, tỉnh táo lại đi!” Mắng thì mắng vậy, nhưng trước mặt ông chủ Tần, Hoa Lộng Ảnh vẫn giữ chuyện này kín như bưng. Bởi có tấm gương tày liếp trước mặt, Đồ Kim Phượng một lần lắm lời, gièm pha cô ta sau lưng, nói chân tay cô ta không sạch sẽ, các phu nhân khác đều đã mất này mất kia, Tần Á Triết nghe xong không những không chất vấn Tất Tiểu Thanh mà trái lại còn mắng cho Đồ Kim Phượng một trận, tự mình móc tiền để mấy bà vợ bổ sung nữ trang, coi như không có chuyện này. Nhờ vậy mọi người mới nhận ra, Tần Á Triết bảo vệ Tất Tiểu Thanh chẳng theo nguyên tắc gì, từ đó trở đi tuyệt đối không dám lời ong tiếng ve nữa; huống hồ bản thân Hoa Lộng Ảnh cũng có tâm bệnh, nên lại càng ngoan ngoãn biết điều.

Hiềm một nỗi những tiểu tiết này, Tất Tiểu Thanh khi ấy dường như chẳng hề để tâm mà chỉ chăm chăm dốc cả nhẫn vàng ra sai vú nuôi đi đặt vé xem Tống Ngọc Sơn biểu diễn.

Ngày hôm đó, vừa diễn xong vở Ba lối rẽ, Tống Ngọc Sơn vẫn đang ở sau hậu trường tẩy trang, Tất Tiểu Thanh bèn theo vào, mong mỏi được nói chuyện cùng thần tượng, bắt Chu Tuệ Quyên đợi ở ngoài. Chu Tuệ Quyên được nhàn rỗi cũng rất vui, tức thì tụ bạ với mấy kẻ chạy cờ nói chuyện phiếm ở lối lên cầu thang dưới phòng hóa trang. Vừa hay Lục Vân Long mặc trang phục kép võ là bạn diễn của Tống Ngọc Sơn xuống tầng lấy đồ điểm tâm, vì đã từng gặp mặt Chu Tuệ Quyên mấy lần nên cũng biết chút ít tình hình, bèn tới góp vui.

Lục Vân Long ngoài đời cũng rất đường hoàng chỉn chu, cao to đẹp trai, chỉ tiếc vận may hơi kém, lúc nào cũng lép vế hơn Tống Ngọc Sơn. Có điều anh ta tính tình ôn hòa, đến nói chuyện cũng nhỏ nhẹ êm tai, không hề có vẻ lỗ mãng của cánh kép võ, vì vậy cá nhân Chu Tuệ Quyên vẫn thích con người này hơn. Nói đến lúc sôi nổi, Lục Vân Long cười nói bằng giọng Bắc Kinh: “Phải nói bà năm nhà chị đúng là kiểu người si tình cuồng dại, đã bị anh Tống của chúng tôi lạnh nhạt đến mức ấy mà cô ta vẫn tha thiết một lòng, cũng chẳng sợ bị ông chủ Tần biết chuyện không tha cho nữa.”

Chu Tuệ Quyên vờ nổi giận, liếc xéo Lục Vân Long, vặc lại: “Thời buổi bây giờ phu nhân nhà giàu chỉ cần hơi có máu mặt một tí, ai mà không thích kép hát? Cậu còn lấy làm lạ kia đấy!”

“Hừ! Lạ thì không lạ.” Lục Vân Long cười khẩy đáp, “Nhưng bà năm nhà các vị đem nồng nhiệt đổi lấy ghẻ lạnh, cũng phải có hồi kết đi chứ hả? Chị xem tháng sau là anh Tống của chúng tôi về Bắc Kinh rồi đấy.”

“Các cậu không phải đã an cư lập nghiệp ở đất Thượng Hải rồi sao, đi Bắc Kinh làm gì?” Chu Tuệ Quyên ngạc nhiên, trước mắt thấp thoáng hiện lên vẻ mặt thê lương của Tất Tiểu Thanh.

Lục Vân Long bật cười gian manh, mắt ánh lên vẻ hả hê trước nỗi đau của người khác, có thể thấy giữa cánh đàn ông với nhau cũng tồn tại thứ cảm xúc đố kỵ mãnh liệt: “Mọi người chắc không biết vợ anh ấy đang định cư ở Bắc Kinh phải không? Lần này anh Tống phải về nhà theo ý bà xã! Theo tôi thấy à, chị vẫn nên khuyên bà năm từ bỏ cái mộng hường ấy sớm đi là hơn, anh Tống nặng tình với bà xã lắm!”

Chu Tuệ Quyên chỉ biết thở dài, một lòng cầu mong chủ nhân nhà mình sớm ngày “quay đầu là bờ”.

Lúc Tất Tiểu Thanh đi xuống, quả nhiên mặt nặng như chì, song trông thấy Chu Tuệ Quyên vẫn cố nặn ra nụ cười, tựa như an ủi ả. Chu Tuệ Quyên đương nhiên hiểu được nỗi khổ của cô ta, trên đường về không đành lòng khuyên nhủ đôi câu, Tất Tiểu Thanh chỉ cúi đầu không nói không rằng. Nào ngờ trước khi đi ngủ, cô ta đột nhiên nắm lấy tay Chu Tuệ Quyên, mếu máo: “Em biết chị lo cho em, chị Hoa cũng lo cho em, nhưng em không dừng lại được!”

Chính vì “không dừng lại được” mà cô ta mới đi vào con đường chết ấy.

Tống Ngọc Sơn vừa bước vào nhà ga chuẩn bị lên tàu về nhà thì trông thấy Tất Tiểu Thanh dẫn theo Chu Tuệ Quyên cùng tới tiễn biệt, tay còn xách hai túi đồ ăn vặt và một chiếc áo len. Anh ta tức thì đỏ mặt chối đây đẩy, nhưng cô ta nước mắt lưng tròng, khăng khăng dúi đồ vào tay anh ta, tình cảnh vừa khó xử vừa cảm động. Ngày hôm sau trên mấy tờ báo lá cải quả nhiên đều đăng ảnh Tất Tiểu Thanh và Tống Ngọc Sơn đùn qua đẩy lại túi đồ ăn vặt, Hoa Lộng Ảnh bình thường thích đọc mấy thứ thị phi này, xem xong liền kêu lên thảng thốt, vội vàng kéo Tất Tiểu Thanh lại giáo huấn cho một bài. Tất Tiểu Thanh cứ mặc cô ta mắng, đôi mắt hai mí ẩn sưng húp trông càng khổ sở đên đau lòng, khiến người ta chỉ hận không thể đang tâm giáng cho cô ta một đòn cảnh tỉnh.

Chu Tuệ Quyên trông thấy hình trên báo thì hết hồn hết vía, cuống lên xin Hoa Lộng Ảnh đưa cho mình để đem tiêu hủy. Tiếc rằng không kịp nữa, đương lúc loạn cào cào thì Tần Á Triết bước vào phòng Tất Tiểu Thanh, sừng sững đứng trước mặt bà năm, còn khoát tay kêu ả ra ngoài. Chu Tuệ Quyên đành biết thân biết phận lui ra, đi qua sau lưng Tần Á Triết mới trông thấy bàn tay ông ta chấp phía sau đang siết chặt tờ báo nọ, lòng tức thì lạnh ngắt. Thầm đoán Tất Tiểu Thanh hẳn không thoát nổi kiếp nạn hôm nay, ả đóng cửa phòng xong chưa vội đi ngay mà còn ngồi thụp xuống góc tường nghe trộm.

Mới đầu chỉ thấy loáng thoáng trong phòng tiếng Tần Á Triết trầm giọng chất vấn, Tất Tiểu Thanh trả lời gì đó, không nghe rõ. Cô ta nói năng vốn hay lí nhí, giờ lại bị hỏi những chuyện động đến nỗi khổ riêng, hẳn nhiên nói không ra hơi. Song về sau lại nghe có tiếng lục tủ khám hòm, khiến Chu Tuệ Quyên lấy làm kỳ lạ, ả vừa cố chịu đựng cơn đau tim, vừa dán sát tai vào vách tường. Tiếp đó chỉ nghe thấy mấy tiếng nức nở không rõ là nam hay nữ, nhưng ả vẫn có thể xác nhận ấy là tiếng Tất Tiểu Thanh, đang thất kinh suy tính có nên kiếm cớ xông vào hay không thì đã muộn mất rồi.

Tiếng kêu thảm của Tất Tiểu Thanh xé toang bầu không u ám, Chu Tuệ Quyên chỉ thấy chân tay lạnh cóng, cả người không còn chút sức lực, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào vẫn đẩy cửa lao vào phòng. Chỉ thấy hai tay Tần Á Triết siết chặt lấy cần cổ mảnh mai yếu ớt của Tất Tiểu Thanh, cô ta có vẻ đang giãy giụa, song không có sức kháng cự, chỉ đành giương đôi mắt đỏ vằn nhìn trừng trừng người đàn ông trước mặt. Chu Tuệ Quyên vừa định mở miệng kêu, lại trông cặp mắt đỏ ấy không chỉ đang nhìn Tần Á Triết mà còn dán chặt hơn vào một nơi khác. Ả nhìn theo ánh mắt đó, trông thấy dưới chân mình là một bức ảnh đen trắng sắc nét, Tống Ngọc Sơn trong ảnh diện mạo rắn rỏi, nhưng đáy mặt lại toát lên vẻ lạnh nhạt, hệt như nét mặt mỗi khi anh ta nhìn Tất Tiểu Thanh.

Chính vẻ hờ hững lạnh lùng đó đã bóp chết tương lai của Tất Tiểu Thanh, cũng như đem tất cả vinh hoa phú quý của bản thân anh ta trút xuống sông xuống bể. Tất Tiểu Thanh như cá thiếu nước, mềm nhũn nằm trong cánh tay ông chủ Tần, đôi môi hơi hé, để lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ, mặt cô ta xám xịt như tro nhưng lại toát lên vẻ đẹp yếu ớt bi thương, tựa hồ tất cả những gánh nặng phiền toái lúc trước đều tiêu tan theo cái chết yểu lúc này.

Lúc kể lại chuyện này cho Đỗ Xuân Hiểu, Chu Tuệ Quyên giống như lần nữa rơi xuống địa ngục, đầu và hai tay cứ run lẩy bẩy không thôi…

Chọn tập
Bình luận