Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay Cự Phách

Chương 30

Tác giả: Sidney Sheldon

Eve đã lập kế hoạch cho tuần lễ trăng mật của Mellis – Alexandra. Nó sẽ rất tốn kém, nhưng nàng nói với Mellis, “Đừng có hà tiện về bất cứ thứ gì”.

Nàng bán ba món nữ trang nàng đã lấy được từ tay những kẻ si mê theo đuổi nàng, rồi đưa tiền ấy cho George Mellis.

“Anh rất cảm ơn em, Eve ạ”. Y nói. “Anh sẽ…”

“Tôi sẽ lấy lại mà”.

Tuần trăng mật thật hoàn hảo. Mellis và Alexandra ở trong khách sạn Round Hill, trong vịnh Montego Bay, thuộc miền bắc Jamaica. Hành lang của khách sạn là một toà nhà nhỏ, màu trắng, đặt ở giữa vài chục ngôi nhà một tầng rất đẹp của tư nhân, trải dài từ đồi xuống bãi bể màu nước trong xanh. Đôi vở chồng Mellis ở trong một ngôi nhà trệt Noel Coward, có một bể bơi riêng và một người hầu gái sửa soạn những bữa ăn sáng trong phòng ăn ngoài trời. Mellis thuê một chiếc thuyền để hai người du ngoạn và câu cá. Họ bơi, đọc sách, chơi cờ và ân ái với nhau. Alexandra làm đủ mọi cách để làm vui lòng Mellis khi hai người ân ái với nhau, và khi nghe những tiếng rên rỉ của chồng vào những lúc cực khoái, nàng cũng run người lên vì thấy mình có thể đem lại sự vui sướng như vậy cho chàng.

Đến ngày thứ năm, Mellis nói, “Alexandra này, anh phải lái xe đi Kingston có công việc. Hãng của anh có một chi nhánh văn phòng ở đấy nên họ yêu cầu anh để mắt trông coi”.

“Được, để em sẽ đi với anh.” Alexandra nói.

Y nhăn mặt. “Anh cũng muốn như vậy lắm em ạ, nhưng anh đang đợi một cú điện thoại từ nước ngoài. Em nên ở nhà để tiếp nhận lời nhắn nhủ hộ anh”.

Alexandra tỏ vẻ thất vọng. “Có thể nào nhờ phòng tiếp tân của khách sạn nhận hộ cho mình được không?”

“Việc này rất quan trọng nên anh không thể tin tưởng ở họ được”.

“Thôi được, để em ở nhà vậy”.

Mellis thuê một chiếc xe hơi và lái đến Kingston. Y đến đó vào lúc xế trưa. Các đường trong thành phố này đông nghẹt du khách mặc quần áo sặc sỡ vừa bước xuống từ các du thuyền để đi mua sắm tại các chợ và hiệu tạp hoá nhỏ. Kingston là một thành phố thương mại, với các nhà máy tinh lọc, nhà kho, và chuyên nghề đánh cá, nhưng vì là một hải cảng có đất liền vây quanh nên nó cũng là một thành phố có nhiều toà nhà xưa cổ rất đẹp, các viện bảo tàng và thư viện. Mellis không quan tâm gì đến các thứ này. Y đang bị tràn ngập bởi một thứ nhu cầu mãnh liệt đã tích tụ trong con người y qua bao nhiêu tuần lễ và cần phải được thoả mãn. Y đi vào trong tiệm rượu đầu tiên và nói chuyện với chủ quán. Năm phút sau, y dắt tay một cô gái điếm da đen mười lăm tuổi bước lên cầu thang của một khách sạn rẻ tiền. Y ở với cô gái suốt hai giờ đồng hồ. Khi ra khỏi khách sạn y đi một mình ngồi vào xe hơi lái về Montego Bay. Alexandra cho y biết rằng nàng ngồi đợi điện thoại khẩn cấp, nhưng không có ai gọi.

Sáng sớm hôm sau, các báo cáo ở Kingston loan tin rằng một du khách nào đó đã đánh đập và gây thương tật cho một gái điếm, và cô ta đang hấp hối.

Ở hãng Hanson and Hanson, các nhà hợp tác kinh doanh cao cấp của hãng đang bàn luận với nhau về trường hợp George Mellis. Họ đã nhận được nhiều lời than phiền của một số khách hàng về cung cách làm ăn của y với các tài khoản chứng khoán. Họ đã đi đến quyết định thải hồi y. Thế nhưng, bây giờ, họ bắt đầu suy nghĩ lại.

“Hắn ta đã cười một trong hai cháu gái của bà Kate Balckwell”, một người nói. “Vấn đề này phải được đặt lại trên một căn bản khác”.

Người thứ hai nói thêm. “Chắc chắn phải như vậy. Nếu chúng ta có thể thu về tài khoản của bà Blackwell thì…”.

Sự tham lam thèm muốn của họ hầu như có thể sờ thấy được trong không khí. Họ quyết định cần phải cho George Mellis thêm một cơ hội khác nữa.

Khi Alexandra và Mellis trải qua tuần trăng mật, trở về đến nhà, bà Kate nói với hai người, “Bà muốn hai cháu dọn đến ở đây với bà. Nhà này rất rộng, nên không ai gây trở ngại cho ai cả”.

Mellis cắt ngang câu nói của bà Kate. “Bà rất tốt với các cháu, nhưng cháu nghĩ Alexandra và cháu nên có nơi ở riêng thì tốt hơn”.

Y không có ý định sống chung một mái nhà với một bà già lúc nào cũng bay lượn ở trên đầu để dò xét từng cử chỉ của mình.

“Bà hiểu”, Bà Kate đáp. “Nếu như vậy, các cháu hãy để cho bà mua cho các cháu một ngôi nhà. Nó sẽ là một món quà cưới do bà tặng”.

Mellis quàng tay lên người bà Kate và hôn tíu tít. “Bà thật là rộng lượng”. Giọng y khàn đi vì xúc động, “Alexandra và cháu xin nhận lời với tất cả lòng biết ơn”.

“Cảm ơn bà”, Alexandra nói. “Chúng cháu muốn ở gần để tiện trông nom săn sóc cho bà. Bà thật hấp dẫn vô cùng, bà ạ”.

Trong vòng một tuần lễ, họ tìm được một nhà kiểu cổ xây bằng đá nâu rất đẹp gần công viên, chỉ cách lâu đài Blackwell chừng mười khu nhà ở cho gia nhân, một cái bếp lớn, một phòng ăn lát ván, một phòng khách sang trọng và một thư viện.

“Em sẽ tự trang trí lấy ngôi nhà này, em ạ”. Mellis nói với Alexandra. “Anh bận bịu với các khách hàng quá”.

Sự thật là y không đến sở làm bao giờ, và cũng ít tiếp xúc với khách hàng. Hàng ngày, y bận bịu với những vấn đề thích thú hơn nhiều. Cảnh sát nhận được một loạt báo cáo của những hạng đĩ điếm, cả gái lẫn trai, những người đàn bà cô đơn lui tới các quán rượu, cho biết rằng họ bị tấn công thô bạo. Các nạn nhân mô tả kể tấn công họ là một chàng trai đẹp đẽ, có học thức, gốc gác từ nước ngoài, có lẽ gốc gác la tinh. Một số người nước được cho xem các ảnh căn cước ở sở cảnh sát, nhưng không thể nào nhận diện được tên ấy.

Eve và Mellis ngồi ăn cơm trưa tại một tiệm ăn nhỏ ở dưới phố, nơi họ ít có cơ hội bị nhận diện.

“Anh phải bào Alexandra lập một bản chúc thư mới, nhưng không được để cho bà Kate biết.”

“Làm thế đếch nào được?”

“Tôi sẽ bảo cho anh, anh yêu quý ạ…”

Tối hôm sau, Mellis gặp Alexandra ở Le Plaisir, một trong những tiệm ăn Pháp ngon nhất ở New York, để cùng ăn cơm tối. Y đến trễ gần ba mươi phút, Pierre Jourdan, ông chủ tiệm, dẫn y đến chiếc bàn ăn nơi Alexandra đang ngồi đợi. “Anh xin lỗi, thiên thần của anh ạ”, Mellis thở hổn hển nói. “Anh vừa mới gặp các luật sư của anh. Em biết họ như thế nào rồi. Lúc nào cũng làm mọi chuyện thêm rắc rối”.

Alexandra hỏi. “Có chuyện gì không hay chăng?”

“Không, chỉ có vấn đề thay đổi bản chúc thư cùa anh thôi”, y cầm tay Alexandra.” Nếu có chuyện gì xảy ra với anh bây giờ, tất cả những gì anh có sẽ thộc về em hết”.

“Anh ạ, em không muốn…”

“Ồ nó có đáng gì so với gia tài Blackwell nhưng nó cũng có thể tạo cho em một cuộc sống dễ chịu”.

“Không có chuyện gì xảy ra cho anh đâu. Không bao giờ”.

“Dĩ nhiên là không rồi, Alexandra ạ. Cuộc đời đôi khi có những trò éo le lắm. Thật ra nghĩ đến những chuyện như thế thì không vui lắm, nhưng nếu có dự tính trước để chuẩn bị tinh thần thì bao giờ cũng hơn, phải thế không em?”

Nàng ngồi yên lặng suy nghĩ một lát. “Vậy thì em cũng nên thay đổi bãn chúc thư của em chứ. Có nên không anh?”

“Để làm gì?” Giọng y nói có vẻ ngạc nhiên. “Anh là chồng em, vậy tất cả mói thứ của em đều là của anh”.

Y rút bàn tay y lại. “Alexandra ạ. Anh không quan tâm một chút nào đến tiền bạc của em cả”.

“Em biết như vậy chứ, George ạ, nhưng anh nói đúng. Mình phải nhìn trước mọi chuyện để chuẩn bị”. Mắt nàng đẫm lệ. “Em biết rằng em ngu lắm, nhưng em đang được hạnh phúc quá nên không thể nào chịu đựng nổi với ý nghĩ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra với anh hoặc với em. Em muốn chúng ta cứ tiếp tục bên nhau mãi mãi.”

“Nhất định rồi”. Mellis nói khe khẽ.

“Em sẽ nói với bác Brad Rogers vào ngày mai về chuyện sửa đổi chúc thư”.

Y nhún vai. “Nếu em muốn như vậy thì anh cũng phải chịu thôi”. Nhưng rồi, y suy nghĩ lại và nói tiếp, “Nghĩ lại chuyện này, có lẽ em nên để cho luật sư của anh làm việc sửa đổi này cho em. Ông ta đã quen thuộc với các công việc liên quan đến tài sản của anh rồi, nên có thể phối hợp mọi thứ dễ dàng hơn”.

Y vuốt má Alexandra. “Chúng ta không nên để cho bà nội biết chuyện này. Anh yêu quý bà lắm nhưng phải chăng là chúng mình nên giữ mọi việc của chúng mình hoàn toàn có tính cách riêng tư?”

“Anh nói đúng, anh yêu quý ạ. Em sẽ không nói gì với bà nội. Anh có thể nào thu xếp cho em gặp luật sư của anh vào ngày mai được không?”

“Em hãy nhớ nhắc anh gọi điện thoại cho ông ta nhé. Bấy giờ thì anh đói bụng lắm rồi. Chúng ta hãy bắt đầu ăn món cua bể kia nhỉ…”

Một tuần lễ sau, Mellis gặp Eve ở căn hộ của nàng.

“Alexandra có kí vào bản chúc thư mới không?”

“Sáng nay. Nó sẽ thừa hưởng phần của công ty dành cho nó vào tuần sau, đúng vào ngày sinh nhật”.

Tuần lễ kế tiếp đó, 49 phần trăm các cổ phần của công ty hữu hạn Kruger-Brent được chuyển nhượng cho Alexandra. Mellis gọi điện cho Eve để báo tin này. Eve nói, “Tuyệt vời! Lại đây tối nay nhé. Chúng ta sẽ ăn mừng”.

“Anh không đến được. Bà Kate sẽ tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho Alexandra”.

Một phút im lặng. “Họ dọn món ăn gì vậy?”

“Biết thế đếch nào được?”

“Cố dò hỏi cho ra”. Đường dây bị cúp.

Bốn mươi lăm phút sau, Mellis gọi lại Eve. “Anh không biết vì sao em lại quan tâm đến thực đơn ấy như vậy”, y nói với vẻ cáu kỉnh, “vì em có được mời đến đâu. Nhưng thôi được, nó gồm có món “Coquille Saint Jacques”, “Chateaubriand”, xà lách cải, “Brie Cappucino” và một chiếc bánh sinh nhật, với thứ kem đá Alexandra thích nhất, gọi là Neapolitan. Thoả mãn chưa?”

“Rồi, George ạ. Tôi sẽ gặp anh tối nay”.

“Không được, Eve ạ. Không cách nào bỏ đi được giữa lúc Alexandra đang…”

“Anh sẽ nghĩ ra cách nào đó”.

Mẹ kiếp cái con mẹ quái ác! Mellis gác máy điện thoại, nhìn vào đống hô. Mẹ kiếp tất cả mọi thứ! Y có một cuộc hẹn với một khách hàng quan trọng mà y đã lỡ hẹn đến hai lần rồi. Bây giờ thì đã trễ rồi. Y biết các chủ hãng còn giữ y lại làm việc chỉ vì đã cưới một người thuộc dòng họ Blackwell. Y không dám làm điều gì có thể gây nguy hại cho địa vị của y. Y đã tạo nên một hình ảnh khả kính đối với Alexandra và bà Kate, cho nên điều bắt buộc là y không được làm điều gì khả dĩ phá huỷ nó đi. Chẳng bao lâu nữa, y sẽ chẳng cần đến bất cứ người nào trong bọn họ.

Bình luận