Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thánh Giá Rỗng

Chương 24

Tác giả: Higashino Keigo

Anh biết Nishina Hanae không nói dối. Anh cũng đoán được phản ứng của Sayoko hẳn sẽ gay gắt như vậy. Niềm tin sắt đá kẻ giết người dù vì lý do gì cũng phải chết để đền tội của Sayoko thể hiện rõ trong bản thảo “Bạo lực ẩn danh dưới cái tên xóa bỏ án tử hình”. Tội lỗi mà Iguchi Saori và Nishina Fumiya đã gây ra, có thể không bị tử hình theo luật pháp, nhưng cô ấy cũng không thể chấp nhận việc nó bị chìm vào bóng tối.

“Sau đó một lúc, chồng tôi về đến nhà. Anh ấy nhìn tôi, cũng hiểu được chị Hamaoka đã nói lại toàn bộ câu chuyện cho tôi biết.” Hanae quay sang nhìn chồng.

“Tôi về đến nhà, mặt vợ tôi xanh xao, hai mắt sưng đỏ vì khóc. Tôi hỏi cô ấy đã biết chuyện 21 năm trước à, thì cô ấy bảo đúng vậy. À, được rồi, từ giờ để anh nói.” Nishina xua xua tay trước mặt vợ, rồi quay lại nhìn Nakahara, “Hanae có than thở rằng cô ấy đã cầu xin chị Hamaoka bỏ qua nhưng không được chấp nhận, có điều tôi cũng hiểu không còn cách nào khác cả. Dù sao tôi cũng là kẻ không sớm thì muộn sẽ phải nhận phán xét. Tôi đã nói vợ mình chỉ còn cách chuẩn bị đón nhận mọi thứ. Sau đó tôi gọi điện cho chị Hamaoka nhưng không ai nghe máy. Giữa lúc đó, Hanae nói với tôi một chuyện không liên quan, rằng ba cô ấy không còn trong nhà. Tôi tự hỏi có chuyện gì, cô ấy giải thích rằng ba tôi không đến chỗ chúng tôi sau khi chị Hamaoka rời đi, mà ông đã ngồi trong bếp đợi chị Hamaoka về. Nhưng không hiểu từ lúc nào đã không thấy ông nữa.”

“Nói chuyện với chị Hamaoka xong, tôi cứ buồn mãi nên quên luôn chuyện ba mình đang đợi trong bếp”, Hanae nói thêm vào, “Lúc đầu tôi nghĩ có lẽ ông ấy không kiên nhẫn chờ được, vì khách mãi không về. Lúc đó tôi hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nguy hiểm gì, dù sao tôi còn vấn đề khác quan trọng hơn phải nghĩ. Nhưng hóa ra chuyện lại không đơn giản như vậy.”

Nishina gật đầu thừa nhận:

“Khoảng 7 giờ tối ngày tiếp theo, ba vợ tôi lại đến. Ông nói mình có chuyện quan trọng muốn nói, vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi lúc đó vốn không bình tâm vì mãi không liên lạc được với chị Hamaoka, nhưng vẫn quyết định nghe ông nói. Thế rồi tôi hoảng hốt. Không, phải nói rằng lúc đó tôi nghĩ mình bị trụy tim.”

“Ông ấy nói mình đã giết Hamaoka Sayoko phải không?”

“Đúng vậy. Nhưng ông lại nói, các con không cần lo, chỉ cần im lặng là đủ.”

“Không cần lo, chỉ cần im lặng, tức là…”

“Vâng,” Nishina tránh ánh mắt anh.

“Có lẽ ông ấy đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hanae và chị Hamaoka từ phòng bên cạnh. Thế rồi ông ấy nghĩ nếu để chuyện vỡ lở sẽ không hay, rằng mình cần phải làm gì đó, nên đã vào bếp lấy một con dao, ra khỏi nhà, đợi đến lúc chị Hamaoka rời đi rồi… Ông ấy đã kể lại như thế.”

“Ý anh là ông ta đi theo Sayoko đến gần nơi ở, rồi đâm chết cô ấy phải không?”

“Theo ông ấy nói thì đúng thế.” Nishina nhỏ giọng đáp.

“Anh có biết ông Machimura đã ở đâu sau khi đâm chết Sayoko cho đến tối ngày hôm sau không?”

“Tôi biết. À, nhưng…” Nishina ngẩng mặt lên, “Anh đã gặp Saori rồi, chẳng phải anh cũng biết rồi đó sao.”

“Đúng, tôi có nghe cô ấy nói.” Nakahara đáp, “Ông Machimura đã đến chỗ cô Iguchi.”

“Ba tôi kể rằng, ông ấy tìm thấy trong túi xách của chị Hamaoka một quyển sổ tay, trên đó có ghi địa chỉ và số điện thoại của Saori.”

“Cô Iguchi có nói, cô ấy đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết.”

Nishina đưa hai tay ôm mặt, “Thật may chuyện đó đã không xảy ra.”

“Ông Machimura đã bắt cô Iguchi phải hứa, rằng từ nay về sau không nói với bất cứ ai về chuyện đã giết một đứa bé.”

“Ba tôi cũng nói lại như vậy, ông cũng nói mọi chuyện sẽ ổn. Có điều, tôi lại nói ông đừng có đùa, rằng ông ấy đã làm ra chuyện ngu ngốc gì. Tôi nói ông ấy cùng tôi đến cảnh sát tự thú ngay lập tức. Tôi cũng sẽ thừa nhận chuyện đã làm 21 năm trước. Nhưng ba tôi lại ngăn tôi lại. Nếu tôi đầu thú, việc ông ấy giết người kia sẽ không còn ý nghĩa gì, ông ấy cầu xin tôi im lặng. Ông ấy muốn tôi sống hạnh phúc với con gái và cháu ngoại ông. Ông ấy vừa khóc vừa cúi đầu cầu xin.” Nishina nhìn sang Hanae ở bên cạnh, “Thế rồi Hanae cũng cùng với ba vợ tôi cầu xin tôi. Rằng em xin anh, anh hãy nghe ba em đi. Tôi nói với ba và vợ mình rằng có cầu xin cũng vô ích, dù sao cũng không có gì đảm bảo Saori sẽ giữ lời hứa với ba tôi. Thế rồi, vợ tôi và ông ấy xin tôi hãy im lặng cho đến lúc Saori nói ra gì đó. Hai người họ khiến tôi bắt đầu thấy phân vân. Và rồi…” Nishina dừng lời, miệng mím chặt lại.

“Anh đã quyết định sẽ tiếp tục giấu giếm mọi chuyện.”

“Tôi biết quyết định đó là sai trái. Giả dối chồng chất không cứu rỗi được bất cứ ai. Tôi hiểu rõ, nhưng lại nghĩ rằng, tôi có thể chịu trách nhiệm mang trên vai lời dối trá đó… Xin lỗi, đó quả là suy nghĩ nông nổi.” Nishina thất vọng gục đầu xuống.

Ngay lúc đó, Hanae vẫn luôn ngồi bên cạnh quay sang nhìn chồng mình, lắc đầu phủ nhận, “Không, không phải. Đó không phải một suy nghĩ nông nổi. Em hiểu rõ anh chịu đựng dằn vặt đau đớn thế nào.”

Thế rồi cô quay sang Nakahara, ánh mắt cô sắc lạnh đến ngạc nhiên.

“Vợ cũ của anh… chị Hamaoka Sayoko mới sai lầm.” Dường như cô biến thành một người khác, giọng nói rõ ràng đầy cương quyết, “Qua vụ việc lần này, chúng tôi biết được trước đây con gái của anh chị đã bị sát hại. Đó là chuyện vô cùng thương tâm. Đương nhiên chị Hamaoka có những suy nghĩ gay gắt như vậy cũng là lẽ thường. Nhưng, tôi vẫn nghĩ, anh và chị đã sai rồi.”

“Hanae,” Nishina gọi, “Em nói gì vậy?”

“Anh im lặng, để em nói.”

Nakahara chỉnh lại tư thế ngồi, “Ý cô là chúng tôi đã sai ở đâu?”

Hanae hơi cắn môi, hít thở một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói:

“Nhà tôi… chồng tôi, vẫn không ngừng đền tội”, cô nói như một lời tuyên bố. Lập tức nước mắt trào lên trong mắt cô, nhưng cô không lau nước mắt và tiếp tục nói. “Chồng tôi, anh ấy cho đến tận bây giờ, vẫn luôn tâm niệm và cố gắng bù đắp cho tội lỗi 21 năm trước. Sau khi nghe chị Hamaoka kể tôi đã nhận ra điều đó. Thắc mắc suốt ngần ấy năm của tôi… tại sao một người tuyệt vời như anh ấy lại đưa tay cứu giúp một đứa con gái không ra gì như tôi. Thắc mắc ấy cuối cùng tôi cũng tìm được lời giải đáp. Cha đẻ của con trai tôi không phải chồng tôi. Nó kết quả của việc bản thân tôi ngu dại bị người ta lừa. Ấy vậy mà anh ấy vẫn nuôi dạy nó như chính con đẻ của mình. Đó chính là sự trả giá và đền tội của anh ấy. Ngay cả việc anh ấy chu cấp cho ba tôi cũng thế. Ba tôi nghe được câu chuyện của chị Hamaoka và cũng hiểu ra. Vì vậy ông mới nghĩ ông phải đền đáp ân nghĩa cho anh, rồi gây ra chuyện kinh hoàng đó. Nếu, lúc ấy…”

Không biết có phải cô ngừng nói vì nấc hay không, nhưng Hanae nuốt nước bọt rồi lại tiếp tục.

“Nếu lúc ấy tôi không gặp được chồng mình, tôi chắc chắn đã chết. Con trai tôi cũng không ra đời. Có thể 21 năm trước anh ấy đã lấy đi một sinh mệnh. Nhưng thay vào đó, anh ấy đã cứu sống hai sinh mệnh khác. Là bác sĩ, anh ấy đã cứu sống rất nhiều người. Anh chắc cũng hiểu, nhờ có chồng tôi mà bao đứa trẻ mang bệnh nan y đã được cứu sống. Anh ấy vẫn hàng ngày đấu tranh cứu lấy từng sinh mạng bé nhỏ. Vậy mà anh chị vẫn cho rằng chồng tôi không hề đền tội sao? Có cả tá kẻ phạm tội bị nhốt trong tù nhưng không hề hối cải. Cái thánh giá mà những kẻ ấy mang trên vai chỉ là thứ trống rỗng. Nhưng cây thánh giá mà chồng tôi vẫn mang trên mình lại khác. Anh ấy mang trên mình một cây thánh giá nặng trĩu. Anh Nakahara, với địa vị một người cha có con gái bị giết hại, xin anh hãy trả lời tôi. Ngồi tù, hay cách sống như chồng tôi đang sống, đâu mới thực sự là bù đắp tội lỗi,” cô càng nói càng lên giọng, những lời cuối cùng không khác gì tiếng kêu rên thảm thiết.

“Đủ rồi,” Nishina ngồi bên cạnh nói, “Em thôi đi.”

Nhưng Hanae vẫn nhìn Nakahara bằng ánh mắt sắc bén, nói, “Anh hãy trả lời tôi đi.”

“Anh nói em thôi đi mà.” Nishina lớn tiếng mắng cô, rồi quay lại phía Nakahara nói lời xin lỗi.

Hanae hai tay bưng mặt, ngồi gục xuống sàn. Tiếng khóc thảm thương của cô vang vọng khắp phòng. Nhưng Nishina không mắng cô, thay vào đó chỉ im lặng cúi đầu thương tâm.

Nakahara thở ra một tiếng.

“Tôi có thể hiểu cảm xúc của vợ anh. Bản thân tôi cũng không có câu trả lời, thế nào mới là đúng. Vì thế tôi sẽ không nói anh phải làm cái này phải làm cái kia. Tôi cũng đã hứa với cô Iguchi, tôi sẽ không nói gì với cảnh sát. Anh Nishina, tất cả là tùy anh.”

Nishina ngẩng mặt lên, mắt mở lớn tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nakahara gật đầu.

“Tôi không định khiển trách hay truy cứu bất cứ hành động hay quyết định nào của anh. Kẻ giết người phải đền tội thế nào, câu hỏi ấy có lẽ không thể dùng bất cứ mô phạm nào để giải đáp. Tôi cho rằng, đáp án anh đưa ra sau những trăn trở, chính là đáp án chính xác nhất cho việc lần này.”

Nishina chớp mắt, rồi chỉ đáp lại một tiếng vâng.

Nakahara cất cuốn tạp chí trên bàn vào cặp, đứng dậy khỏi ghế. Hanae vẫn khóc, nhưng đã không còn nghe thấy tiếng, chỉ có cơ thể cô vẫn run lên từng hồi.

“Đã làm phiền anh chị,” nói rồi Nakahara quay bước ra cửa.

Khi anh đang xỏ giày ở thềm cửa, Nishina bước ra tiễn.

“Vậy, tôi xin phép.” Nakahara hơi cúi đầu chào.

“Tôi muốn hỏi anh một câu.” Nishina lên tiếng, “Cô ấy… anh có biết số điện thoại của Saori không?”

Nakahara nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc cương nghị của đối phương, đáp một tiếng đương nhiên, tay rút điện thoại di động ra.

Bình luận