Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Ác Ma

Chương 6

Tác giả: Cổ Nhuận

Hỏng bét!

Quá tệ!

Lý Tinh Ngải nghĩ thê thảm.

Nếu như xem tìm kiếm bức ảnh thành trò chơi phá cửa ải, như vậy cô cách hoàn toàn phá cửa ải khẳng định không đến một phần mười khoảng cách, hơn nữa, vốn nên là Đại Ma Vương phải chờ đợi người dũng cảm ở trạm kiểm soát cuối cùng, thế nhưng không tuân theo lẽ thường, thỉnh thoảng rời khỏi ghế quấy rầy người dũng cảm, nguy hại nghiêm trọng đến tiến độ người dũng cảm tiến công chiếm đóng! Như vậy đúng không?

Tính từ lúc bắt đầu tìm kiếm bức ảnh hôm đó, thời gian đã qua nửa tháng, nhưng bây giờ địa điểm tìm kiếm của cô lại vẫn duy trì ở phòng vẽ, phạm vi chỉ từ bàn dài vô cùng hỗn loạn đến tủ sách lớn có thật nhiều tác phẩm hội họa.

Mặc dù Lý Tinh Ngải vội vã muốn tìm bức ảnh, mà dù sao công việc quan trọng —— tiến độ dạy học của trường học, mình bồi dưỡng, xem tiểu thuyết, chơi trò chơi điện tử RPG một chút thả lỏng thể xác và tinh thần —— không thể nào mỗi ngày đều chạy đến nhà Thiệu Hoa Khiêm, nhiều lắm là lợi dụng thời gian tối thứ sáu hoặc hai ngày nghỉ ngơi.

Ít thời gian, dĩ nhiên phải nắm chặt, nhưng Thiệu Hoa Khiêm lại vô cùng thích quấy rầy cô, thường chưa hỏi ý kiến của “bạn gái”, liền lôi cô ra cửa, nhất là cuối tuần vui vẻ vừa tới, còn đột nhiên đi du lịch hai ngày một đêm nhiều lần.

Nhưng bởi như vậy, Lý Tinh Ngải rốt cuộc hiểu rõ, theo lẽ thường phán đoán thầy dạy mỹ thuật Thiệu Hoa Khiêm tiên sinh nên thuộc loại “vóc người nho nhã yếu đuối như gà con”, tại sao lại có bắp thịt bền chắc và màu da mật ong khỏe mạnh.

Thiệu Hoa Khiêm cũng không phải thầy dạy mỹ thuật chỉ biết loay hoay cầm bút vẽ, anh chạy bộ, anh chơi bóng, anh leo núi, anh bơi lội. Trong nhà anh còn bày mấy tấm hình anh leo núi và lướt sóng lúc đại học, mà sau khi trở thành giáo viên, mặc dù không thường xuyên giống như học sinh thời kỳ, nhưng anh vẫn sẽ dùng kỳ nghỉ hè, cùng mấy tên bạn tốt cùng nhau leo núi lướt sóng.

Về phần trong thời gian không có ra cửa, Thiệu Hoa Khiêm không ngừng dùng thân thể làm trở ngại cô.

Nghĩ đến đây, Lý Tinh Ngải liền thất bại ngượng ngùng.

Vừa mới bắt đầu nhớ lại, mặc dù thân thể của cô rất có phản ứng đối với cám dỗ của anh, nhưng ít nhất lý trí còn có thể chống cự một chút, nhưng bây giờ chỉ cần anh phát ra “khí phách” sờ cô hai ba cái, toàn bộ linh hồn của người dũng cảm bé nhỏ là cô bay vào không gian vũ trụ, lý trí nhanh chóng bãi công, khiến cho cô mơ mơ màng màng mặc cho Đại Ma Vương muốn làm gì thì làm, càng thê thảm hơn chính là, cô phát hiện mình lại dần dần đắm chìm trong đó, có hiện tượng từ từ bị đồng hóa.

Thiệu Hoa Khiêm đối với chuyện yêu này, lớn mật hào phóng lại nhiệt tình, anh vô cùng thích nỉ non những ngôn ngữ tràn đầy mùi vị tình sắc lúc yêu.

Mới đầu đối với những ngôn từ kia, cô vừa khó chịu lại xấu hổ, làm tình thì làm tình thôi, nói những câu chữ kia muốn thẹn chết ai? Nhưng Thiệu Hoa Khiêm vô cùng kiên trì chuyện “tình thú” này, nửa hấp dẫn nửa uy hiếp cô phải “nghe theo”, làm cho cô dần dần vậy. . . . . . Khụ, hơn nữa Thiệu Hoa Khiêm vô cùng thích cô gọi anh là “Ma Vương đại nhân” hoặc “Đại nhân”, mỗi lần đều sẽ giật giây để cô kêu, một khi cô hô lên, sẽ cực kỳ hưng phấn. . . . . . Ưmh, không biết loại đam mê đặc biệt này có phải là thể hiện phương diện nhân cách có vấn đề hay không?

Lý Tinh Ngải ngồi xổm thoải mái ở trước hộp cơm hơi nóng nghi ngút, cảm thấy hoang mang.

“Thế nào? Nhức đầu?”

Một giọng nói bay bổng xen vào suy nghĩ của Lý Tinh Ngải, khiến cho cô thiếu chút nữa kinh sợ nhảy dựng lên.

“Em cũng không phải là thỏ trắng nhỏ, thật sự phải sửa đổi cá tính dễ dàng bị hù dọa như vậy, nếu không ngày nào đó em bị dọa ngất rồi, anh còn phải đuổi những thằng nhóc muốn thừa cơ mưu đồ bất chính ở bên cạnh em nhảy nhảy về phía trước.” Tay phải của Thiệu Hoa Khiêm chống trán, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đứng ở bên cạnh cô.

May là Lý Tinh Ngải hoảng hồn không vừa, cũng nhận thấy được Thiệu Hoa Khiêm khác thường.

“Anh ngã bệnh?” Cô cau mày, quay đầu lại nhìn quanh mấy cái, sau khi phát hiện trong phòng đặc biệt để giáo viên hâm nóng cơm chỉ có hai người bọn họ, liền phóng đại lá gan lấy tay sờ sờ trán của anh.

Bọn họ có quan hệ “người yêu”, nhưng thỏa mãn yêu cầu của Lý Tinh Ngải, chưa bao giờ công khai.

“Là có chút không thoải mái.” Thiệu Hoa Khiêm mặc cho cô sờ dò xét, tay trái vân vê trên cổ cô, “Sao lại mang khăn?”

Lý Tinh Ngải đẩy móng vuốt trên cổ ra.

“Còn dám nói? Đều do anh.” Cô hạ thấp âm thanh, không dám lớn tiếng kêu la.

“Anh thì thế nào?” Thiệu Hoa Khiêm nhíu nhíu mày, tay trái khi dễ trên cổ cô lần nữa, ngón cái xoa nhẹ lại vân vê nơi nào đó, trước khi cô muốn hất móng vuốt của anh lần thứ hai, hài lòng thu tay lại.

“Đã nói với anh không cần hút cổ.” Bằng không cô cũng không cần mang khăn rồi! Kể từ khi dẫm lên vùng địa lôi này, trừ kem che khuyết điểm ra, khăn lụa bị cô nhét ở sâu trong hộc tủ, trở thành thuốc cứu mạng che vết hôn cho cô.

“Anh cũng không cố ý.” Thiệu Hoa Khiêm buông tay, “Rõ ràng anh hôn rất nhẹ, là da em quá mềm mại quá mỏng.”

Nghe một chút, kẻ ác cáo trạng trước! Hơn nữa “hôn” cái gì? Anh vốn dùng “hút” có được không? Mỗi lần nhìn thấy toàn thân mình là vết hôn ở trong gương, cũng không nói gì lại không biết làm thế nào. Những vết hôn bình thường thì năm sáu ngày sẽ nhạt đi, nhưng thật vất vả mới phai nhạt, lúc Chủ nhật đến nhà anh, sau đó lại được thêm vết hôn mới ra lò. Vòng đi vòng lại tuần hoàn như thế, trước sau trên người cô trồng một quả lại một quả dâu tây, chỉ là số lượng nhiều ít không chắc chắn.

Rống, thân thể của cô cũng không phải vườn dâu tây cỡ lớn!

“Tức giận sẽ sinh mếp nhăn đó!” Thiệu Hoa Khiêm không có chút ý tứ hối cải nào, anh vỗ vỗ đầu của cô, coi cô như đứa bé mà an ủi: “Được rồi, lần sau để cho em hôn lại, có được hay không?”

“Em không cần!” Lý Tinh Ngải đập một cái trên bàn tay to, không phát hiện giọng nói của mình vốn phải là hung ác thở phì phò, lại tràn đầy xấu hổ nũng nịu.

“Tại sao? Bởi vì không biết sao? Nhưng mới tuần trước đã dạy em không phải sao? Hay nói, anh cũng cần hướng dẫn em một lần nữa?”

“Không cần!” Nghĩ đến buổi “dạy học” kia, Lý Tinh Ngải thẹn thùng đến mức thật sự muốn đào lỗ chui.

Lúc ấy cô chỉ kháng nghị hành động trồng dâu tây ác liệt của anh, anh liền muốn cô trồng ngược lại, còn làm ra vẻ có lòng tốt muốn dạy cô phương pháp “trồng trọt”, chỉ là lồng ngực anh rất cứng, kẻ mới học khó có thể bắt đầu, cho nên anh vén áo choàng tắm lên, đè ép cô nằm ở dưới người anh, lấy bắp đùi tương đối có thịt để cho cô luyện tập. Vậy mà tư thế kia, góc độ kia, cô chỉ cần giương mắt, mà có thể nhìn thấy vật cứng giữa đùi anh, nói rõ anh chính là rắp tâm không tốt!

Bởi vì Lý Tinh Ngả nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, gương mặt càng đỏ càng nóng, cô cào tóc loạn xạ, vẫn kêu quang quác, muốn xua hình ảnh tà ác này đi.

Thiệt là, mua áo choàng tắm cho anh, chính vì tránh khỏi nhìn thấy thứ không nên thấy, lại không nghĩ rằng cô vẫn thấy được, hơn nữa còn nhìn ở khoảng cách gần!

Nghĩ tới đây, cô vừa xấu hổ lại trợn mắt trừng Thiệu Hoa Khiêm một cái.

Bởi vì cô trong trắng lộ hồng bộ dáng nũng nịu, tâm tình vốn như tiếng sấm ù ù của Thiệu Hoa Khiêm không dễ dàng trời xanh mây trắng lại, còn bởi vì “mưu kế” đạt thành, lo lắng trên mặt rốt cuộc cũng tản đi.

Anh rất không thích giấu giếm quan hệ giữa bọn họ, cũng không phải vi phạm pháp luật, cần phải che che giấu giấu sao?

Nhưng vì làm yên lòng Lý Tinh Ngải, anh chỉ có thể hi sinh cái tôi, bỏ qua nguyên tắc, đồng ý với cô giấu giếm quan hệ của cả hai.

Chỉ có điều như thế mang tới kết quả, là một giáo viên địa lý đã 36 tuổi khốn kiếp cho rằng bánh màn thầu sữa tươi của anh không có chủ nhân mới bắt đầu mơ ước!

Sáng nay sau khi tan lớp tiết thứ ba, mấy giáo viên bao gồm anh và Lý Tinh Ngải cùng nhau trở về phòng làm việc, một vị giáo viên địa lý lại xấu hổ, lắc lắc ngón tay công khai hẹn Lý Tinh Ngải buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Hừ, thật may là cô không bị các giáo viên khác xúi bậy mà đồng ý, cũng không bởi vì dũng khí của giáo viên địa lý mà mềm lòng nhận lời, nếu không anh sẽ bất chấp tất cả, nhất định kéo cô đến bên cạnh, công khai biểu thị chủ quyền trước mặt mọi người.

Bởi vì đoạn nhạc đệm này, khiến cho anh sinh ra ý thức có nguy cơ mà quyết định “chuyện nên làm” . . . . . .

Ánh mắt của Thiệu Hoa Khiêm lướt qua cổ của cô không để lại dấu vết, tâm tình rất tốt mà cười lên.

Lý Tinh Ngải đỏ mặt nhìn thấy anh nở nụ cười thật lòng, trong lòng thở ra một hơi.

Cô cảm thấy vừa rồi tâm tình anh không phải rất tốt. Là bởi vì học sinh không nghe lời? Hay bởi vì nguyên nhân cá nhân khác? Cô không biết, nhưng cô không thích anh mang bộ mặt sa sầm không vui. Về phần tại sao lại để ý tâm tình của anh. . . . . . Cô mềm yếu không dám đi sâu ngẫm nghĩ.

“Hôm nay thứ sáu, đến không?” Anh giơ tay sửa sang lại tóc tai bị cô vò đến giống như tổ chim.

“Sẽ không.”

“Tại sao?”

“Em có bài văn phải sửa.”

“Tới nhà anh sửa?” Anh đề nghị, “Sau khi sửa xong, có thể tìm bức ảnh đó!”

“Từ chối.” Cô không chút nghĩ ngợi đã nói.

“Tiến độ chậm như vậy có thể không?” Anh ngứa tay nhéo nhéo gương mặt non mềm đáng yêu của cô.

Hừm hừ, xem ra “mưu kế” của anh dần dần có thành quả rồi. Trải qua nửa tháng anh vất vả cần cù đưa bữa ăn sáng dinh dưỡng cho cô, buổi trưa thuận đường đưa bữa trưa cho cô, làm cô được “nuôi nấng” ở trường học, ít dầu ít muối, dưới tình huống ngày ngày ăn uống cân đối, da cô càng lúc càng tốt, gương mặt cũng càng lúc càng co dãn, tay nhéo lên cảm thấy thật không tệ.

Ai, nếu như buổi tối cũng có thể chăm sóc đến, vậy thì càng hoàn mỹ! Anh sẽ từ từ thuyết phục cô tới nhà anh dùng cơm mỗi đêm, nếu không anh đưa bữa ăn tối cho cô cũng được, khiến cho khi sờ cô không chỉ có xúc cảm hơn mà càng rảo bước tiến lên chất lượng tốt, đồng thời hướng tới vóc người Venus.

“Tiến độ chậm như vậy còn không phải do anh làm hại, mỗi lần đều quấy rầy em!”

“Em có thể phản kháng.” Anh nhìn chằm chằm cô chốc lát, “Được rồi, nhìn em nghiêm túc tìm bức ảnh như vậy, anh tốt bụng nhắc nhở em một chút.”

“Thật sự?” Nghe được gợi ý, Lý Tinh Ngải không quan tâm nơi nào, đôi tay thân mật đặt ở trên bắp đùi trái của anh, cả người sáp gần anh, “Nhắc nhở cái gì?”

Nhanh nói đi, cô rửa tai lắng nghe.

Thiệu Hoa Khiêm cong mắt lên, bất ngờ khom người hôn trộm cô đang không phòng bị một cái.

“Nhắc nhở chính là —— em có thể nghĩ biện pháp moi ra từ trong miệng anh.” Thiệu Hoa Khiêm tràn đầy ý cười nói xong, lấy hộp bento hai tầng của mình từ trong lò vi sóng, không đợi Lý Tinh Ngải tiêu hóa, hiểu xong, liền rời khỏi phòng hâm nóng cơm, nghênh ngang rời đi.

Lý Tinh Ngải cầm hộp bento nóng hổi trở về phòng làm việc của giáo viên trong khoa, dọc theo đường suy nghĩ lời Thiệu Hoa Khiêm vừa mới nhắc nhở, khi tiến vào trong phòng nghỉ của phòng làm việc thì đã có mười mấy giáo viên dùng cơm tán gẫu găn kết tình cảm ở bên trong.

“Cô giáo Lý, sao đi lâu như vậy?”

“Gặp phải thầy giáo Thiệu, cho nên tán gẫu một chút.” Lý Tinh Ngải vội vàng thu hồi suy nghĩ mà đáp lại, chọn ghế trống ngồi xuống, mở hộp hộp bento ra thì cặp mắt của một nhóm giáo viên lập tức sáng lên, chuẩn bị nhìn nội dung hộp bento hôm nay của cô.

Một cái đùi gà xào hành trắng non mềm, mấy bông súp lơ xào tỏi, chân giò hun khói cắt thành hình dáng bạch tuộc nhỏ, trứng uyên ương, vỏ đậu xào rau, phối màu tươi ngon phong phú, mấy vị giáo viên nhìn thấy thì nước miếng chảy ròng.

Hộp bento không chỉ có dinh dưỡng khỏe mạnh lại ăn ngon, cũng chăm sóc hiệu quả thị giác!

“Cô giáo Lý, xem ra bento ăn rất ngon.” Một giáo viên nữ cắn chiếc đũa, buồn bã nhìn lại hộp bento của mình, chọc chọc cà rốt bị nấu đến khô khốc.

Thật kỳ lạ, tại sao cô giáo Lý hâm bento, màu sắc còn tươi đẹp như vậy? Cô hâm bento, cũng là một mảng vàng ruộm?

“Hơn nữa thơm quá đó, tôi cũng có thể ngửi thấy được hương vị gà xào hành.” Cô giáo Hoàng ngồi ở bên cạnh Lý Tinh Ngải khụt khà khụt khịt, “Cô giáo Lý, gia vị của gà xào hành này là thế nào? Hương vị thơm quá.”

Hại miệng cô thèm ăn, tối nay cũng muốn nấu gà xào hành lá rồi.

“Chuyện này. . . . . . Tôi không biết! Tôi cũng không biết nấu nướng.” Lý Tinh Ngải dùng ngón tay trỏ sờ sờ gương mặt.

“Như vậy đó?” Hoàng nghiêng nghiêng đầu, vừa đúng lúc tầm mắt nhìn thấy một dấu vết trên cổ Lý Tinh Ngải, sau đó “A” một tiếng thật dài, “Cô, giáo, Lý,——”

“Hả?” Lý Tinh Ngải đang bận gặm đùi gà.

“Một mình cô thuê phòng bên ngoài?”

“Đúng vậy, quê tôi ở Nam Đầu.”

“Vậy tôi biết rồi, bento là bạn trai cô chuẩn bị sao?”

Lý Tinh Ngải thiếu chút nữa mắc một miếng thịt ở cổ họng không nuốt vào được.

“Khục, khục khụ khụ khụ khụ. . . . . . Cô giáo Hoàng, làm sao cô. . . . . .” Biết? Từ đầu tới đuôi cô không có tiết lộ mình có “bạn trai”!

“Nơi này có vết hôn đó! Còn muốn giả vờ?” Cô giáo Hoàng động thủ kéo khăn lụa của cô xuống, chỉ chỉ một vết hôn ở dưới tai cô, các giáo viên khác lập tức bừng tỉnh phát ra tiếng ồn ào.

“Thì ra cô giáo Lý có bạn trai, không trách được vừa rồi lại từ chối lời mời của thầy giáo Nghiêu, cũng không cho người ta một chút cơ hội.” Trước đó thầy giáo Nghiêu đáng thương cũng không điều tra rõ ràng, khiến cho bị từ chối ở trước mặt mọi người, hiện tại thì không biết chạy đến đâu chữa thương rồi.

“Cái gì cái gì? Tôi không có.”

“Trên cổ cô giáo Lý có dâu tây đó!”

“A a, khó trách cô giáo Lý mang khăn. . . . . . Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy. . . . . . Ai, trẻ tuổi thật tốt! Nghĩ tới năm đó tôi cũng thế. . . . . .”

Ai nói cho dù giáo viên ở trước mặt học sinh, sau lưng học sinh đều phải nghiêm trang? Ai nói giáo viên sẽ không bát quái? Ai nói giáo viên sẽ không chế nhạo người khác?

Giáo viên cũng là người, cũng có áp lực công việc, dĩ nhiên cũng sẽ nắm chắc cơ hội “chế thuốc thả lỏng” thể xác và tinh thần một chút thôi.

Lý Tinh Ngải bị thầy cô giáo chế nhạo đến gần vùi mặt vào sâu trong hộp bento, vừa ảo não vừa nghi ngờ, tại sao kem che khuyết điểm trên quả dâu tây lại mất đi hiệu lực? Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi đứng ở trước lò vi sóng quá lâu, khiến cho chảy mồ hôi?

Đáng ghét, cô thật sự quá không cẩn thận!

Trong phòng nghỉ của phòng làm việc khoa nghệ thuật bên cạnh, Thiệu Hoa Khiêm đang ăn cơm hộp bởi vì nhớ tới “mưu kế” của mình, không nhịn được cười một tiếng.

“Thế nào?” Đổng Hoan hỏi.

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến một chuyện làm người ta vui vẻ.” Thiệu Hoa Khiêm thong thả ung dung gặm đùi gà xào hành lá, tâm tình từ trời xanh mây trắng biến thành mặt trời rực rỡ chiếu trên cao.

Cái gọi là núi không có đường đi, nếu anh không thể quang minh chính đại biểu thị chủ quyền công khai, vậy thì vòng một cái, khiến mọi người biết khối bánh màn thầu sữa tươi này sớm đã có chủ nhân, chặt ngang mưu đồ bất chính của những tên đàn ông khác!

Ha ha ha. . . . . .

Lời nói khách sáo?

Hừ, hành vi nói chuyện cong cong quẹo quẹo này, quân tử khinh thường!

Lý Tinh Ngải ra vẻ thanh cao suy nghĩ ba mươi giây, bả vai lập tức chán nản suy sụp xuống.

Ai, nhìn cô nói đường hoàng như vậy, quang minh lẫm liệt, trên thực tế cô vốn không dụ được lời nói ra, còn bị kỹ xảo nói suông của Thiệu Hoa Khiêm giễu cợt tả tơi, khiến cho cô thất bại tới cực điểm.

Cô cũng không phải là Ma vương xảo trá, lời nói còn quanh co lòng vòng uốn lượn hơn so với ruột, có mệt người hay không?

Lý Tinh Ngải cắn ngón tay, oán trách nghĩ, cặp mắt nhìn chằm chằm bản vẽ mặt phẳng của nhà họ Thiệu trên bàn.

Bức tranh này là vì tránh bỏ sót chỗ giấu “bảo vật”, để tấn công cướp đoạt nhà của Ma vương mà vẽ bản đồ sơ sơ, chỉ cần là chỗ cô có thể kiểm tra, sẽ vẽ một dấu gạch chéo lên chỗ đó.

Nhưng, vừa trôi qua nửa tháng, cô vẫn còn xoay tròn ở phòng vẽ!

“Ai. . . . . .” Lý Tinh Ngải thở dài thật sâu.

Thua thiệt cô mới đầu còn có dự tính trong lòng cho rằng có thể thoải mái tìm ra bức ảnh, lại không nghĩ rằng người tính không bằng trời tính, đó là bức ảnh thật mỏng, cũng không phải đồ vật có thể tích khổng lồ, nó có thể bị giấu ở trong sách, trong bức tranh, trong hộp màu nước, dù sao chỉ cần chỗ có khe hở, thì có thể là chỗ cất giấu!

“A —— thật sự quá khó khăn!” Gào xong, cô phiền muộn nằm liệt ở trên ghế sofa, sau vài giây, một biện pháp đột nhiên hiện trong đầu của cô.

Cô kêu một tiếng, từ trên ghế salon nhảy dựng lên rồi dạo bước ở trong phòng khách, suy tư biện pháp có thể thực hiện.

Thật sự phải như vậy sao? Thật sự phải làm chuyện to gan như vậy sao?

Mắt cô liếc phòng ngủ của Thiệu Hoa Khiêm, cắn móng tay.

Nhưng nói không chừng phương pháp này hữu dụng, ít nhất so với lời nói khách sáo cong cong quẹo quẹo, tỷ lệ thành công cao hơn, nếu làm tốt có thể một trận đắc thắng!

Lý Tinh Ngải dùng sức hít sâu nhiều lần, sau đó cất bước đi vào phòng ngủ, bởi vì kế hoạch này, khiến cho bước chân của cô như nhũn ra, trái tim khẩn trương đập mạnh thình thịch.

Lúc này, Thiệu Hoa Khiêm đang gội đầu trong phòng tràn ngập hơi nước, khi anh cầm vòi hoa sen lên dội nước lên đầu đầy bòn bọt, liền nghe âm thanh cửa phòng tắm bị kéo ra.

Thiệu Hoa Khiêm âm thầm nhếch môi, rốt cuộc bị anh chờ được!

“Muốn tắm uyên ương?” Anh biết rõ còn hỏi.

“Không được sao?” Lần đầu tiên Lý Tinh Ngải chủ động đối với đàn ông, chỉ có thể dùng giọng nói hùng hồn che giấu xấu hổ trong lòng.

“Dĩ nhiên có thể.” Anh chuyển vòi hoa sen sang cô, sau khi xối ướt cô mới tắt, tiếp đó cầm xà bông lên thả vào trong lòng bàn tay của cô, im lặng ra hiệu.

Lý Tinh Ngải cũng không dám nhìn anh, nhận lấy xà bông thơm trơn trượt trong tay anh, giúp anh xoa xoa xoa xoa từ đầu đến chân, khi bòn bọt đầy khắp người anh thì cô hạ quyết tâm, cắn răng một cái, dán thân thể mềm mại nở nang lên, ngửa đầu hôn hầu kết của anh, tay hoạt động trên người của anh theo nước chảy.

“Ừ. . . . . .” Vòng tay của anh ôm hông cô, xoa mông đầy đặn của cô, nheo mắt hưởng thụ cô phục vụ, thậm chí lên tiếng chỉ đạo, “Tinh Ngải, đi xuống. . . . . . Liếm nụ hoa của anh. . . . . .”

Đầu tiên Lý Tinh Ngải sững sờ, sau đó thuận theo khát vọng của anh, nhớ lại phương thức anh đối xử với mình, chuyển dùng ở trên người anh, không ngừng liếm láp, hút cắn nụ hoa dẹt màu nâu của anh, nghe anh từ từ rên rỉ khàn khàn trầm thấp bên tai, cô hừ nhẹ một tiếng, tình dục cũng từ từ dâng lên theo, xuân thủy giữa hai chân chảy xuống thấm ướt.

Nhưng cô không quên mục đích của mình.

“Đổi, đổi bên. . . . . . Liếm liếm bên khác. . . . . .” Hô hấp của Thiệu Hoa Khiêm càng thêm dồn dập, đôi tay xoa thân thể cô càng thêm dao động kịch liệt, thân thể toát ra mồ hôi ẩm ướt mặn mặn.

Vòi hoa sen rơi trên mặt đất không người để ý, vẩy bọt nước rào rào.

Lý Tinh Ngải run tay trái cầm dâng trào chống đỡ ở trên bụng, đôi môi rời khỏi hạt đậu bị cô liếm đến sáng bóng, dụ hoặc đi lên trên, mổ hôn cằm anh, rốt cuộc khi có dũng khí nhìn anh, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, đáy lòng cô lập tức dâng lên một loại hưng phấn khi trả thù được.

Thì ra, cô cũng có thể làm cho anh mê loạn thành ra như vậy.

Thì ra, trêu chọc một người đến thần trí mê loạn, có cảm giác thành công như vậy.

Thì ra, anh thích trêu đùa cô, làm cho cô ý loạn tình mê, không phải là không có nguyên nhân.

Tay trái cô nắm thật chặt dục vọng nam tính nóng hổi, mới đầu ngượng ngùng rút đi, gan lớn lên.

“A. . . . . .” Thiệu Hoa Khiêm khổ sở lại thoải mái nhăn mày lại, đôi tay rơi vào trên mông thịt của cô, thô lỗ dùng sức cầm nắm.

Trong lòng Lý Tinh Ngải khẽ động, bắt đầu dùng sức lực lên xuống khuấy động dục vọng nam tính đỏ ngầu.

“Đại nhân, thư thái như vậy sao?” Miệng cô phun khí, gọi tên anh thích nghe thấy nhất, gương mặt tràn đầy đỏ ửng phấn khởi.

Hiện tại, cách điểm mấu chốt chỉ thiếu một bước!

“Ừ. . . . . . Nắn nhanh một chút. . . . . . Tinh Ngải. . . . . . Tinh Ngải, nắn nhanh một chút nữa. . . . . .” Mặc dù không bằng thủy huyệt mềm mại căng đầy, nhưng sức lực cầm nắm của tay nhỏ bé của cô khiến cho anh cực kỳ sung sướng, giống như trời sinh cô liền biết sức lực anh thích. Thiệu Hoa Khiêm nheo mắt, ngẩng đầu, thoải mái lại say mê mà nghĩ.

Lý Tinh Ngải dẩu môi hôn mút hầu kết của anh, tay cố ý trì hoãn động tác, nghe tiếng kháng nghị mơ hồ của anh.

“Muốn em nhanh lên một chút?”

Anh hừ hừ.

“Như vậy nói cho em biết, bức ảnh giấu ở nơi nào?” Năm ngón tay trái của cô thu hẹp, thoáng dùng sức cầm xuống.

“Á. . . . . .” Anh run cầm cập.

“Nói cho em biết, em sẽ thỏa mãn anh đó.” Cô mị hoặc nói.

Thiệu Hoa Khiêm thở hổn hển, mắt cặp chứa đầy tình dục nhìn theo hướng cô.

“Đại nhân?” Cô há mồm gặm miệng cằm cứng rắn của anh, tay phải giống như rắn leo lên vai anh, ngón tay trêu chọc vành tai mềm nhũn, vú non mềm đè xuống lồng ngực của anh.

“Ừ. . . . . . Giường. . . . . .”

Giường?

“Phía dưới. . . . . .”

Ở dưới gầm giường?

Lấy được tin tức cần thiết, mắt Lý Tinh Ngải trợn to, tất cả động tác trêu đùa dừng lại, thừa dịp anh chưa chuẩn bị, để hai cái móng vuốt lớn ở vú xuống, cũng không để ý tới người đàn ông tràn đầy vọng mãnh liệt, lao ra khỏi phòng tắm, nắm áo choàng tắm của anh lên, vừa chạy, vừa mặc lên, cuối cùng quỳ sấp ở bên giường, cái mông vểnh lên cao, dí má vào mặt đất, tầm mắt tìm kiếm phía dưới khung giường, vui mừng mà phát hiện trên vách tường phía dưới đầu giường, dán thứ gì đó, xem ra giống như bức ảnh.

Hóa ra anh cất hình ở chỗ này!

Vừa muốn đưa tay lấy, vạt áo áo choàng tắm của cô liền bị người ta vén lên, lộ ra cái mông đầy đặn tuyết trắng nổi lên cao cao.

A ——

Cô thét chói tai, đồng thời vật to lớn vừa thô vừa cứng cũng chận miệng hoa huyệt của cô lại.

“Lấy được câu trả lời mong muốn liền vứt bỏ không để ý anh hả? Thật là to gan, hả? Ngoan ngoãn tiếp nhận xử phạt kế tiếp của anh đi!” Thiệu Hoa Khiêm cười quỷ dị, một tay đè lưng của cô lại, khiến cái mông của cô vểnh lên cao, nhưng thân thể lại nằm thấp ở trên đất, một tay vạch mông thịt non mềm trước mắt, nhét vật đang dâng trào vào vào trong tiểu huyệt từng chút từng chút một.

“Chờ, chờ một chút. . . . . .” Lý Tinh Ngải bị ngăn chặn thật thấp, không thể động đậy, dây buộc áo choàng tắm buông ra, vú mềm phơi bày ra ngoài, đỉnh chống đỡ ở trên thảm lông thỏ mềm mại, mang đến từng trận nhột ngứa, nhưng cô không có tâm tư cảm nhận những thứ này, cặp mắt chăm chú nhìn “bức ảnh” trên tường, giống như nó sẽ biến thành yêu tinh nhân sâm, chân dài ra rồi cười đùa chạy mất.

“Cái mông vểnh lên cao như vậy, còn nói anh chờ một chút? Nhìn cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của em cũng ướt rồi, bị ướt khi đang trêu chọc anh sao? Tiểu sắc nữ.” Dục vọng nam tính kéo ra đưa vào nông nông sâu sâu, “Ừ. . . . . . Vẫn là tiểu huyệt của Tinh Ngải thoải mái.”

“Chờ một chút. . . . . .” Làm ơn, để cho cô lấy tấm “bức ảnh” trước, “A a. . . . . . Anh đừng mỗi lần đều đâm nơi đó. . . . . . Ghét. . . . . .”

Anh lại đụng nơi đó của cô ấy! Mỗi lần anh làm nơi đó của cô, cô đều có xúc động muốn đi tiểu, liều chết chịu đựng, cảm giác ê ẩm tê dại lại càng thêm mãnh liệt, làm cho cô chật vật không chịu nổi, lại chỉ có thể bất lực chịu đựng anh va chạm hung ác.

“Ghét? Rõ ràng hút anh chặt như vậy. . . . . . Ăn ở hai lòng, phải tiếp nhận trừng phạt đó!” Anh kéo cô, hai người quỳ thẳng trên mặt đất, anh cởi áo choàng tắm trên người cô, đôi môi hôn mút cổ của cô, bàn tay nóng hổi không ngừng đốt lửa ở trên thân thể mượt mà của cô.

“Không cần đụng bên kia nữa. . . . . . Không thoải mái. . . . . . A a. . . . . .” Chỗ mẫn cảm trong cơ thể bị va chạm không ngừng, cô suýt nữa mềm thành một bãi bùn.

“Còn nói dối? Phải là thoải mái chứ?” Anh nheo mắt hưởng thụ khoái cảm khi va chạm với cô, “Ừ. . . . . . Cái mông của Tinh Ngải chạm vào thật mềm, anh rất thích. . . . . .”

Thiệu Hoa Khiêm liếm vành tai của cô, hạ thể càng thêm ra sức cùng với cô chạm vào nhau, mặc kệ cô kháng nghị, vẫn đâm chỗ làm cô điên cuồng, để cho cô trầm luân trong ngực nóng ẩm của anh, kêu khóc cầu xin anh dừng lại, nhưng thân thể non mềm lại hân hoan chịu đựng cuồng mãnh anh dành cho.

Hôm sau, Lý Tinh Ngải mở mắt ra, hiếm khi không có bừng tỉnh tinh thần, cô trăm cay nghìn đắng đẩy tay to chân to quấn ở trên người, kéo thân thể đau nhức bò xuống giường, thật vất vả lấy được tấm “bức ảnh” từ trên vách tường ở dưới khung giường, hưng phấn vừa khẩn tập trung nhìn kỹ ——

Thiệu Hoa Khiêm tự vẽ chân dung cười tít mắt cùng với cô nhìn nhau, bên cạnh phỏng theo khung đối thoại trong manga, viết bốn chữ lớn “Cảm ơn chiếu cố”.

Đầu tiên Lý Tinh Ngải kinh ngạc mấy giây, sau đó. . . . . .

“Thiệu, Hoa, Khiêm”

Người dũng cảm nhỏ tìm báu vật thét chói tai rồi nhảy lên giường, biến thân thành con mèo hoang nhỏ la lối om sòm, dùng phương thức dã man nhất, hung hăng hành hung Đại Ma Vương đáng ghét một trận.

Bình luận