Em yêu hỡi,
Thiên thần yêu bằng tình yêu thánh thiện,
Nhưng kẻ phàm phu lại mê đắm bóng hồng trần.
Báu vật nào chẳng đáng được khát khao,
Nên anh quyết đoạt lấy em, dành làm gia bảo.
Tự ngàn xưa, anh hùng lụy mỹ sắc,
Lệ sầu thương, giai nhân làm nghiêng ngã thành trì.
Bởi anh cũng là một gã nam nhi,
Sao thoát khỏi nhượng lòng trước tình em dịu ngọt.
Đừng xa lánh hay hững hờ khiển trách,
Chỉ bởi khát khao, khiến anh táo bạo khôn lường.
Anh sẽ là kẻ khờ của trần gian,
Nếu anh để vụt khỏi tầm tay kho vàng ngọc
(nishan chuyển dịch, sen đặt lời)
Chàng nghĩ nàng là tạo vật mỹ miều nhất chàng từng gặp trên đời.
Cái nhìn thoáng đầu tiên xuống bậc tam cấp ngập nắng chỉ vì thắc mắc, xem xe của ai đã lái vào trong sân bên dưới khuôn viên của lâu đài, chống lại điều lệ hai mươi lăm năm rằng không một ai ngoại trừ nhà vua – mà cũng không biết bao giờ ngài đến – được lái xe bên trong khu vực của tòa nhà mênh mông này. Rồi chàng lưu ý đến người kỵ sỹ tiền vệ trong bộ y phục đỏ và càng thấy hứng thú hơn. Hiện thời đang có sắc lệnh hiện hành bất cứ vị khách nào đến từ chỗ vua Felipe sẽ được tiếp kiến bằng nghi thức vua chúa, thế nên thuộc hạ của Eugenio tuyệt đối không ra ngoài hộ tống bất cứ nhân vật nào địa vị kém quan trọng.
Sự việc này thật mỉa mai, chàng thầm nghĩ, nếu nhà vua chọn thời điểm này để phá vỡ thời gian dài im hơi lặng tiếng; thời điểm khi Eugenio đang bận bịu sáng tạo kiệt tác trong âm mưu bẻ gãy tất cả ý đồ và ước muốn của tất cả các vị ân nhân của hoàng tộc.
Nhưng cỗ xe đã lăn bánh đến ngay chân bậc tam cấp là xe Eugenio de Castaneda, niềm khoa trương của hắn ta. Người gác canh toan quay đi cảm thấy một chút thú vị, chuyến trở về hào nhoáng lần này xem ra lại là một cuộc truy lùng vô vọng nữa – có gì khác hơn các lần trước đâu? Khi cánh cửa đóng ấn huy hiệu mở ra và đích thân Eugenio nhảy xuống một cách mạnh mẽ khác thường, nụ cười rộng miệng háo hức nở ra trên khuôn mặt lớn đỏ ửng. Người đàn ông đứng sững lại, trông có vẻ chăm chú, người bạn đồng đội lưu ý đến nét mặt khó hiểu của chàng cũng dừng ngay lại.
Xuyên qua lớp màn mờ ảo của đám mây bụi đang lắng xuống, từ phía trên cao bên trên đầu của 25 người đang lục tục xuống ngựa, người đàn ông nhìn Eugenio dìu một thiếu nữ bước xuống xe. Bộ áo váy phồng vụng về lỗi thời được dùng trong mọi dịp long trọng ngớ ngẩn, đang đong đưa như chuông khi nàng thận trọng bước xuống đất. Từ trong lòng xe một cô gái Moorish dáng người gầy gò, môi dày, rõ ràng là một người hầu, nhô người ra giữ lấy chiếc váy cứng còng của cô chủ. Thiếu nữ dáng điệu cứng nhắc, hẳn nhiên đã quên mình là trung tâm điểm của bao nhiêu chú ý âu lo, tính cách chắc cũng giống như các tiểu thư con nhà gia giáo biết ngoan ngoãn phục tùng: một con búp bê không sinh khí, đầy kiêu căng ngạo mạn. Tương tự như đám tiểu thư đó, kiểu cách trang phục của nàng cũng nói lên thân phận kín cổng cao tường, thân hình đóng khung trong bộ áo bằng hàng thêu dày, tóc được uốn thành những lọn cứng đơ giả tạo viền lấy gương mặt như hàng lớp gông xiềng đang chất nặng trên đầu. Cũng giống như họ, là làn da mịn màng như màu phấn nhạt. Mắt nàng nhìn xuống như e ngại hơi ấm của mặt trời đang thoảng dần.
Nàng gỡ tay mình ra khỏi nắm tay như gọng kềm của Eugenio de Castaneda và ngước mặt lên nhìn chung quanh, chỉ một thoáng thôi rồi lại nhìn xuống, nhưng tia nhìn đầu tiên đầy ấn tượng đã vô tình khiến chàng rúng động từng đường gân sớ thịt. Nàng chắc chỉ độ mười bảy hay mười tám tuổi, có lẽ hơi trễ để làm một cô dâu theo như thông lệ, nhưng chắc cũng không đến đây để làm người bầu bạn cho các tiểu thư quyền quý – Eugenio sẽ không bao giờ phí hoài nhân cách tốt ít ỏi của mình cho nhân vật không quan trọng. Cuối cùng thì hắn đã thành công đem về một nàng dâu cho castillo (lâu đài) – cô dâu của riêng hắn ta – một nữ công tước phu nhân mới tinh khôi.
Người đứng kế bên chàng thở mạnh, chàng thấy ánh mắt anh ta cũng dán vào nàng, điều này khiến lòng chàng dâng lên một nỗi khó chịu không duyên cớ.
Chàng nói với người kế bên “Ta đi chứ, sắp đến giờ ăn tối rồi,” anh chàng kia càu nhàu miễn cưỡng tán thành.
Họ cùng nhau đi dọc theo hàng cột ẩn mình trong bóng râm tiến đến cửa chính, nhìn xuyên qua giữa những chiếc bóng của hàng cột xuống khung cảnh ngập nắng bên dưới lúc vượt qua hết cột này đến cột kia, họ thấy một người phụ nữ nữa đang trèo ra khỏi xe. Người này lớn tuổi, họ cũng không thấy rõ mặt, xuống đứng bên cạnh người thiếu nữ khi nàng đang lạnh lùng lắng nghe lời chúc mừng của Eugenio. Trước lời căn dặn của người đồng hành, nàng nói điều gì đó nhưng nét mặt không lộ vẻ tươi cười. Thình lình người phụ nữ kia cao giọng.
“Tất cả đều tuyệt quá, Juana – nghĩ xem mọi thứ ở đây rồi sẽ thuộc về chồng cháu!”
Người gác đầu tiên không quay đầu nhìn lại, nhưng lúc vượt lên đi đằng trước chàng cảm thấy thú vị, ngón tay siết chặt lấy chuôi kiếm. Môi khẽ nhếch lên, bao năm qua chàng đã tôi luyện cho mình biết cách phải tự chủ bản thân, khống chế tình cảm của mình. Không cần phải băn khoăn bối rối, lại càng không cần phải vội vã. Bây giờ Eugenio đã đem nàng về đây, bất cứ giá nào hắn cũng không cho nàng rời khỏi chỗ này, thật đơn giản để sách hoạch kế sách phục vụ cho ý đồ riêng của chàng, đồng thời cũng là vì de Castaneda. Chàng có thể ra tay bất cứ khi nào chàng muốn, làm những gì chàng thích. Điều này sẽ không phá hỏng mối hôn nhân này bởi vì Eugenio sẽ chu toàn mọi chuyện không để cho bất cứ điều gì ngăn trở kế sách vừa đơn giản vừa khó khăn của mình để lừa dối nhà vua.
Chàng lấy làm phân vân không biết Eugenio có nhận ra là hắn đang đùa với lửa hay không khi đem một người con gái như thế vào trong trò chơi của mình. Trò chơi cần có một con búp bê ngoan ngoãn, không có đầu óc, không biết gì ngoài việc tuyệt đối tuân thủ cha hay chồng mình. Được thôi sớm muộn gì chàng cũng biết. Chàng sẽ đợi thêm một chút nữa, đợi cho đến khi chàng đánh ra con bài thứ nhất.
Juana de Arrelanos chỉ nghe loáng thoáng những tràng từ ngữ dài dằng dặc của Eugenio de Castaneda. Ba ngày ngồi trong cỗ xe kín bưng với hắn và cô Beatriz đã gây cho nàng ác cảm lạnh lùng với giọng nói của hắn. Không thể tưởng được là ngày đầu tiên nàng đã bị thu hút bởi giọng nói ấy, giọng nói du dương phần nào bù trừ cho nét mặt không thiện cảm của hắn. Khi gặp hắn lần đầu nàng không biết nguyên nhân nào hắn ta đến viếng thăm cha nàng, và nàng cũng không hề hình dung đến ngày phải cố gắng giả vờ bàng quan nghe hắn huyên thuyên trong khi tiếng nói ấy cứ quấy rầy, dông dài, khoan vào người nàng không ngừng như chim hét mổ vào vỏ ốc sên.
Ngày đầu tiên ở Zuccaro nàng nghĩ hắn là một trong những người bạn bè làm ăn buôn bán của cha nàng đến thương lượng những quyền lợi về len hay đất đai chăn nuôi. Trong những năm vừa qua loại người như thế này ngày càng nhiều. Thuế má càng ngày càng soi mòn lợi tức của cha nàng, buộc ông ấy phải tập tành buôn bán thay vì trao đặc quyền sử dụng đất đai cho tá điền. Những nhà quý tộc Navarre cao ngạo hơn – những người từng đối đầu với Miguel de Arrelanos vì đã cưới được bà vợ quý phái giàu có người Áo, người có thể khoe khoang là dòng dõi của bà không kém cạnh gì hoàng tộc Hapsburgs – đã nhanh chóng ngả ra hết, nhưng Juana chẳng tiếc nuối gì họ. Những người bạn lâu đời nhất, như de Nuevas chẳng hạn, vẫn giữ quan hệ chặt chẽ, đối với nàng chỉ bao nhiêu đấy là quá đủ. Eugenio de Castaneda đến với một lá thư giới thiệu từ Conde de Maranon. Điều này thì lạ, bởi vì Conde là người đã rút lui ra khỏi quan hệ với Miguel trước hơn ai hết. Nhưng nàng chỉ đơn giản cho rằng đó là chuyện liên quan đến làm ăn buôn bán mà nàng không mấy am tường, cho dù khi cha nàng có đề cập đến trước mặt nàng đi chăng nữa.
Thoạt đầu de Castaneda xuất hiện như một người đàn ông nhỏ thó, dáng dấp rất bình thường. Nhưng giờ đây nhìn kỹ hơn nàng biết mình đã lầm. Hắn đã hơn 40 nhưng không cao hơn Juana là bao, thân hình đẫy đà cứng cáp; mái tóc sớm điểm sương được cắt cao hơn so với trào lưu, gò má phính và sóng mũi vuông vức làm cho hắn trông giống một đứa bé con. Thế nên khó có ai thấy được những mưu mô tính toán ẩn sâu trong đôi mắt xanh thẳm đầy vẻ thơ ngây, vầng trán nhô ra bướng bỉnh, nụ cười rộng miệng của con cá sấu đang rình mồi. Cha nàng không hề nhận thức được những vấn đề như thế này nơi người bạn vui vẻ trực tính. Nhưng giờ đây khi nhìn bộ dạng của hắn tay chống nạnh, chân dạng ra, nàng thấy ngay được vẻ vênh vang tự đắc đang lóe lên trong thâm tâm người đàn ông nhỏ con này – hắn đang hả hê vì đem được nàng đến đây. Hồi tưởng lại hết những nỗ lực của nàng nhằm ngăn cản giây phút này, đôi môi nàng thình lình run rẩy. Giá mà Jaime đã trung thành với nàng…
“Sau chuyến đi dài chắc cháu đã mệt lắm rồi, giọng hắn ta nhuốm đầy thú vị. “Cháu trông xanh xao… ta thật sơ suất để cho nàng dâu của cháu ta đứng trong trời nắng nôi như thế này. Tại sao ư, vì cháu sẽ trở thành vị nữ chủ nhân của cả tòa lâu đài này mau lắm thôi. Vào đây, phu nhân của ta sẽ cho mang thức ăn đồ uống cho cháu và cô của cháu giải khát.”
Juana nghênh cằm lên, vẻ ngạo mạn.
“Phu quân tương lai của cháu không muốn tiếp đón cháu sao?”
Nàng nghĩ de Castaneda sẽ bối rối, nhưng tiếng tặc lưỡi lo lắng của bác Tia Beatriz phá vỡ bầu không khí im lặng; Juana nhận ra mình đã thất cách khi tỏ ra lưu ý đến người đàn ông mà nàng phải vượt qua những hai địa phận đến đây để thành thân. Rồi vị chủ nhà nhe răng cười, gãi cằm ra điều phân vân.
“Có chút ít thay đổi ở đây! Cháu muốn gặp cháu ta bây giờ à? Nhưng một tuần trước đó cháu chống đối quyết liệt đến nỗi không muốn để mắt tới cậu ấy mà – cháu thà là bỏ trốn với đứa con trai của tên nông dân nào đó hơn là muốn lấy cháu ta. Giờ thì sao? Bây giờ cháu đã thấy hết mọi thứ ở đây có phải ý nghĩ về cậu ấy cám dỗ cháu lắm không?”
Gò má Juana nóng bừng, nhưng nàng lờ đi bàn tay múp míp đang chỉ về phía tòa nhà khổng lồ, u ám vây quanh họ.
“Hoàn toàn ngược lại senor. Tôi muốn yêu cầu anh ấy để tôi thoát khỏi hôn ước này. Tôi không thể tin rằng anh ấy mong muốn kết hôn với tôi khi hiểu được rằng tôi chẳng có chút nào tự nguyện.
“Juana!” Bác nàng kêu lên lo sợ. “Cha của cháu đã hứa rằng…”
“Cha cháu hứa kết uớc chứ không phải cháu! Nếu ngài công tước de Valenzuela nhất quyết muốn cưới cháu thì cháu đành chịu không còn cách nào khác, nhưng nếu anh ấy nhủ lòng thương thả cháu đi, cháu sẽ không phá vỡ lời cam kết – bổn phận duy nhất của cháu là tuân theo ý nguyện của cha mình, và cháu đã thực hiện rồi. Giọng nàng cay đắng hơn. “Bằng cách đã đến đây, không phải sao?”
“Juana!” Dona (phu nhân) Beatriz de Ayala quá kinh hoàng trước lời lẽ chân tình giả ý của cháu mình. Bà toan nói thêm điều gì đấy nhưng nghe có tiếng chân đi tới nên đành khép miệng lại.
Hình như đang có cả đạo quân mặc sắc phục đang bước xuống tam cấp. Dẫn đầu đoàn người là một người đàn ông tóc bạc cầm thanh trượng của quản gia. Không một ai nhận ra vẻ hối hả của ông ta, nhưng thái độ háo hức của ông ta khi dừng lại vài bước trước mặt nàng, đầu nhô ra khỏi đôi vai gù già nua y hệt như một con rùa hiếu kỳ khiến cho thái độ như thể bàng quan của ông ta có vẻ gì đấy dối trá. Ông ta đang vội vã ra mắt vị nữ công tước mới đây mà, Juana khinh miệt nghĩ thầm. Nàng đã từng nếm qua một hay hai lần cái thân phận nô lệ mới mẻ, đáng ghét này trong suốt chuyến hành trình. Nó cứ như những sợi tơ nhện quỷ quái đám người này đang đan kết nhằm cuốn lấy nàng rời xa Jaime.
De Castaneda đang chăm chú nhìn nàng khi nàng đứng nghe bản diễn văn người quản gia chúc tụng nàng đại diện cho toàn thể mọi người ở đây. Juana ráng tạo cho mình nét mặt trống trỗng trước cái nhìn săm soi của hắn. Nàng thật dại dột phá hỏng kế hoạch của mình, nhưng thật không sao chịu đựng nổi cái vẻ quả quyết tự mãn của hắn rằng hôn nhân của nàng vô phương thay đổi; nhưng lời đã nói như tên đã bắn ra không còn cách gì lấy lại.
Nàng gật đầu tỏ ý tiếp nhận với ông cụ quản gia Histangua, lòng phân vân không biết mình sẽ phải chịu đựng bao nhiêu cuộc đón tiếp vô ích kiểu này; rồi đưa tay cho de Castaneda, ngón tay đặt hờ trên cổ tay áo viền ren của hắn. Dona Beatriz liếc về phía cô cháu gái tỏ ý hài lòng về nghi thức đúng đắn, thâm tâm bà cảm kích cháu mình khi nàng không tỏ ra miễn cưỡng khi chạm vào tay người đàn ông không cùng huyết thống.
Họ đi chậm rãi ngang qua dàn chào của gia nhân, de Casteneda nói “cháu đã đánh giá thấp sắc đẹp của mình nếu nghĩ rằng cậu ấy sẽ để cháu đi sau khi gặp cháu, senorita Juana, đó là chưa kể đến sự nhiệt tình của cháu ta. Thân phận cao quý không nhất thiết làm cho người ta trở thành thái giám, khi Bartolomé là một người đàn ông cũng giống như bao đàn ông khác.”
Rèm mi dài của nàng mấp máy, nhưng Juana không để lộ ra phản ứng nào. Nàng bước từ tốn, mắt nhìn xuống, cố không để chân lộ ra khỏi áo khi đi ngang nội viên mênh mông, tay vẫn đặt nhẹ trên áo de Castaneda. Một đôi lần nàng kín đáo liếc nhìn khung cảnh rực rỡ huy hoàng đến choáng váng xung quanh, lòng vừa ghê tởm vừa say mê vẻ thâm u hùng tráng của mặt tiền nhà xây bằng đá hoa cương.
“Đây là vật thưởng thí của Đức Vua,” de Castaneda nói khi bắt gặp tia nhìn trộm của nàng, “cho thân phụ của Bartolomé, khi Ngài tấn phong cho ông ấy đến bậc công tước. Thật là ấn tượng, phải không?”
Một lần nữa nàng không muốn trả lời, nhưng thâm tâm hưởng ứng lời hắn nói. Thật là buồn cười, không một ai lại đi tìm nàng làm vợ cho vị chủ nhân của toàn thể nơi chốn này. Nhà cha nàng chỉ bằng một góc cái vuông sân đang vây chung quanh nàng. Lúc vừa mới đến đây từ cửa sổ xe nàng đã thấy lâu đài Benaventes vươn dài suốt qua đỉnh những dãy đồi thấp. Thấp thoáng từ xa, tòa nhà đẹp mơ màng như trong truyện thần thoại. Nổi lên trên nền tối của cây cối là kiến trúc màu hoàng kim dìu dịu và màu lam thật nhạt. Nhưng giờ đây ngay trong chốn này nàng chỉ cảm nhận được sức mạnh không gì lay chuyển được của những bức tường đá dày và cảm giác bất hạnh vùi dập.
Nàng khép mắt lại khi đi dưới bóng tối của hàng cột trong sân và khi băng qua ngưỡng cửa mở rộng, như thể làm như thế sẽ che chở cho nàng thoát khỏi thế lực xấu xa vô hình nào đó, trong khi từ phía sau những lời khấn nguyện lạ lùng của bác nàng vẫn đều đặn vang lên. Juana không buồn chú ý, nếu kế hoạch của nàng thất bại nàng vẫn có đủ thời gian để chiêm nghiệm tỉ mỉ kích thước căn nhà giam của mình. Phải, nàng sẽ có cả đời dài nghiên cứu mọi ngóc ngách trong đó.
“Tôi ghét hết tất cả,” có tiếng kêu nào đó thình lình vang dội trong tâm trí nàng, tâm trạng của một đứa bé đang sợ hãi. “Tôi muốn về nhà.”
Nhưng Zuccaro đâu còn là nơi cho nàng có thể nương náu, và nàng cũng chẳng còn mục đích nào để quay về cho dù là trở về như thân phận của đứa bé con của những tháng ngày thơ ấu cũ. Hành động táo bạo của nàng đã tước mất sự che chở của người cha. Miguel sẽ không bao giờ chứa chấp nàng vì tội dám gạt bỏ người chồng mà ông hết sức trọng vọng, cái tội mà ông gọi là trò đùa thơ dại ấu trĩ.
Trước đây cha của Juana rất yêu thương nuông chiều cô trưởng nữ. Đôi khi ông tỏ ra cáu bẳn hay lớn tiếng nạt nộ, nhưng cuối cùng ông cũng bị nàng khuyến dụ xuôi theo ý cô con gái. Việc mà nàng bất chấp ý của ông cũng hết sức thường tình, nhưng Juana không hề ngờ rằng chuyện nàng muốn kết hôn cùng Jaime đã thiêu hủy sạch lòng yêu chiều của Miguel đối với cô con gái cưng.
Đột nhiên hình bóng Jaime de Nueva như ùa về trong tâm trí Juana, dường như nàng thấy được chàng hiển hiện trước mắt mình – hình bóng của người con trai ngày ấy đã ngỏ lời yêu nàng.
“Nếu em muốn ngắt đóa hoa đó, làm ơn cho anh xin nhé.” Lúc ấy chàng đứng bên cạnh nàng trên hàng hiên trông ra khu vườn, nhìn nàng đang ngượng ngùng đùa nghịch với nụ hoa trúc đào trên một nhánh cây rủ xuống kế bên.
Còn nàng thì đang thầm quan sát người con trai, lòng nhói đau với cảm giác yêu đương chàng. Tiếng chàng đột ngột cất lên khiến nàng giật mình, tay nàng vô tình ngắt đứt cánh hoa.
“Màu của hoa không hợp với màu áo em.”
Nàng kề sát đóa hoa vào nền lụa màu xanh lông chim công, giả vờ như co người lại. Chàng bật cười, rồi bỗng chốc nét mặt trở nên nghiêm trọng.
“Đôi khi sự tương phản mạnh mẽ lại tốt hơn sự hài hòa toàn hảo. Juana –” chàng nói một cách vội vã, gương mặt với làn da trơn màu olive đỏ bừng. “Anh không có quyền nói với em những lời này khi chưa thưa chuyện cùng ba em, nhưng anh không đợi nổi nữa. Em làm vợ anh nhé?”
Trong giây phút ấy niềm hân hoan đã choáng ngợp tâm hồn họ, nó đến quá đỗi bất ngờ khiến họ dù chưa được phép cha mẹ hai bên đã đề cập đến hôn sự. Hai gia đình họ là láng giềng thân, là bạn bè lâu đến đỗi chuyện yêu đương của họ là điều mặc nhiên. Mọi người đều vui mừng đón đợi kết quả này, không ai ngạc nhiên trước sự việc quá đỗi hiển nhiên. Nhưng kể từ ngày kẻ xa lạ từ Conde (bá tước) de Maranon đến gặp cha nàng, không hiểu tại sao Miguel không còn thời gian tiếp chuyện cùng Jaime nữa. Rồi ngày đã biến thành tuần: thoạt đầu de Castaneda đến thăm cha nàng hàng ngày, rồi dần dà trở thành khách thường xuyên tại Zuccaro. Juana lúc đó đang đắm mình trong yêu đương chưa hề biết đến sự xuất hiện của hắn mang ý nghĩa đặc biệt gì, cho đến khi mọi chuyện trở nên quá muộn màng.
Giờ đây nàng phải đau đớn quay về thực tại bên cạnh người đàn ông đang soi mói nhìn nàng một cách ham hố, đôi mắt sáng quắc không hề chớp lấy một lần y như mắt con cóc.
“Một nữ công tước tương lai, nhưng trông ảm đạm quá! Như vậy là thiếu lễ độ đấy, senorita. Ít ra cháu cũng nên tỏ ra vui mừng một chút trước vận may của mình chứ.”
“Tôi không hề nghĩ như vậy.” Nàng trả lời một cách kiên quyết.
“Cháu vẫn tiếc rẻ tên nông dân đó sao? Rồi cháu sẽ quên hắn nhanh thôi, không cần phải sợ – lòng cao thượng của cháu sẽ làm cháu lãng quên nếu sự quyến rũ của chồng cháu không đủ khả năng làm nổi chuyện này.”
Cái ý tưởng đó làm hắn thú vị lắm thì phải.
“Tôi không gạt bỏ hy vọng của tôi quá dễ dàng như vậy đâu, thưa ngài de Castaneda.”
Nàng đã nhận ra họ đã đến trước hai cánh cửa được chạm khung tỉ mỉ bằng thứ gỗ sáng mờ mờ. Thấy họ đến, hai người hầu túc trực hai bên tiến lên mở cửa ra. De Casteneda vẫy tay ra hiệu cho nàng vào trong. Tuân lời Juana bước vào căn phòng lạ, bỗng thở hắt ra giật mình khi thấy vật gì đấy như một bó lụa sặc sỡ bất thình lình nhào về phía nàng.
Trong một thoáng nàng nghĩ người nào đấy đã ném một con búp bê rớt ngay chân nàng, nhưng Juana chợt nhận ra đó là một người lùn. Người đàn ông tí hon này đã nhào lộn ra chào hỏi nàng, những động tác xoáy tròn tương phản với bộ triều phục của ông ta. Nửa thân trên nặng nề trông như một quả bông vụ màu mè khi ông ta lộn hết vòng này đến vòng khác. Chân tay thì ngắn ngủn, đầu thì nặng nề ông ta trang phục thật xa hoa trong bộ y phục cung đình rườm rà nhung lụa. Nét mặt người này là một sự kết hợp đầy tương phản giữa hai vẻ lão ấu – một đôi mắt nâu ngây ngô nằm cách xa nhau không một chút nào tương xứng với bộ ria mép cong trên khuôn mặt hằn dấu ấn cằn cỗi của năm tháng.
Nhìn xuống ông ta, Juana không tài nào cười nổi. Người lùn này, chiều cao chỉ bằng nửa thân người Juana, số phận ông ta nào có khác chi nàng, cũng chỉ là một một món đồ chơi trong lúc ngẫu hứng của người nào đó.
Dường như bằng trực giác ông ta cảm nhận được nỗi thống khổ đang dày vò trong thâm tâm Juana, ông ta không tỏ vẻ thất vọng khi đã thất bại làm cho nàng cười. Thay vì thế, lại nghiêng mình chào nàng, thân hình méo mó cố tỏ ra hết sức nhã nhặn, rồi chạy vụt về theo lối cũ. De Castaneda nhìn theo người lùn, môi hắn nở nụ cười thích chí.
“Pedro là tên hề phu nhân ta rất yêu thích,” hắn nói một cách lơ đãng. “Giờ thì mời quý bà quý cô ăn uống – đồ ăn thức uống đã sẵn sàng, còn có rất nhiều rượu ngon nữa. Luisa hãy cho mọi người lui xuống, chúng tôi cần nói chuyện riêng với nhau.”
Juana thoáng nghĩ hắn đã búng tay gọi một gia nhân nào đó cho đến khi nàng nghe thấy tiếng trả lời đằng cuối căn phòng thì mới biết là mình đoán lầm. Từ trong một nhóm người đang đứng yên lặng nhìn họ, một phụ nữ bước ra tiến về phía de Castaneda, điệu bộ bà ta cứng còng như một con rối. Đôi mắt sâu vô hồn, mái tóc xám bạc quấn lọn cầu kỳ nổi bật trên nền da màu olive, bị vấn quá chặt trên khuôn mặt góc cạnh đến độ trông như màu ngà cũ. Bà ta trông mỏng manh bạc nhược, thần sắc mỏi mệt. Dường như gã đàn ông bên cạnh Juana đã rút đi hết sinh khí mà đáng lẽ nên được chia sẻ đồng đều giữa hai con người họ.
“Phu nhân của ta.” De Castaneda giới thiệu một cách chiếu lệ, “Luisa de Castaneda và Benaventes. Luisa thân mến, đây là cô dâu tương lai của Bartolomé, cuối cùng thì cô ấy cũng tới đây. Phu nhân nghĩ cậu ấy có hài lòng không?”
Dona Luisa lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ, bà ta đưa bàn tay xương xẩu chạm vào những ngón tay của Juana.
Juana nhún chào, nhưng vừa trỗi dậy nàng vội vã nói ngay. “Rốt cuộc thì sao, thưa ngài? Ba tuần chắc chắn không phải là trở ngại to tát để thảo ra một hôn ước phải không?”
Bác Beatriz liên tục tặc lưỡi nhắc khéo, nhưng Juana vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào mắt de Castaneda không hề né tránh. Cuối cùng hắn phá lên cười, giơ hai tay ra vẻ đầu hàng nhưng ánh mắt vẫn đọng lại nét thú vị.
“Ta là người thiếu kiên nhẫn, senorita (cô). Điều đó đâu có gì đáng ngạc nhiên, phải không? Đứa cháu trai duy nhất của ta đã hai mươi hai tuổi còn chưa kết hôn, bây giờ tìm được viên ngọc quý cho cậu ấy, ta phải nhanh chóng phô bày ra chứ.”
Mắt hắn lướt khắp người nàng một cách chế giễu. Ánh mắt đó trở nên đanh lại khi Dona Luisa chạm vào tay hắn.
“Ba tuần ư? Nhưng lúc ông biên thư cho tôi, ông bảo tôi rằng…”
“Tôi sẽ giải thích sau, Luisa, giờ thì đừng làm phiền tôi. Tiểu thư Juana và người bác tốt lành của cháu ấy vừa trải qua chuyến hành trình dài tẻ nhạt, tiểu thư còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần trước sự việc không vui xảy ra trước khi đến đây. Ta hy vọng bầu không khí ở đây sẽ có ích cho tiểu thư cũng như giúp cho tâm trí cháu ấy mở ra một đường hướng mới.”
Juana sững người như vừa đón một đòn chí mạng. Ba ngày vừa qua là ba ngày đầy ắp những lời mỉa mai chế giễu như thế; de Castaneda dường như rất hứng thú với sự thất bại của nàng, hắn ta không từ bỏ bất cứ dịp nào để nhắc nhở ám chỉ đến chuyện ấy. Nàng đăm đăm nhìn hắn không nao núng, mắt bừng lửa giận, nửa tuyệt vọng nửa chống kháng, cố không để lộ ra đau khổ trên mặt. Nàng nghe được Dona Luisa nói điều gì đấy hình như là “Cô ấy có biết là…?” nhưng de Castaneda lắc đầu, cắt ngang câu hỏi còn chưa thành hình. Người hầu dâng rượu lên cho nàng, nhưng nàng khoát tay từ chối. Vẻ uy quyền trong cử chỉ nhẹ nhàng của Juana không thoát khỏi cặp mắt de Castaneda, nụ cười của hắn rộng mở hơn.
“Nếu tôi chưa được phép gặp công tước cháu của ngài, senor, tôi xin được đi nghỉ.”
Nàng nhìn từ hắn sang người cận thần cuối cùng rời khỏi phòng; họ đủ tinh tế nên không nhìn thẳng vào nàng, nhưng nàng có thể thấy vẻ tò mò không cách gì giấu giếm ở họ. Không một ai có thể bỏ qua điều quan trọng phi thường như thế này. Juana cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. Nàng đã chắc chắn biết bao nhiêu rằng không một chú rể tương lai nào dù có lạnh nhạt đến đâu lại ngơ đi việc gặp gỡ cô dâu của mình.
“Anh ấy không ở đây hay sao?”
De Castaneda cười ha hả. “Không, cậu ấy không ở đây! Ta hứa với cháu, cháu sẽ gặp cậu ấy sớm thôi, nhưng không phải là hôm nay – có lẽ là ngày mai, khi cậu ấy bình tĩnh hơn. Chuyện cháu tới đây đã làm cậu ấy hơi kích động. Đứa trẻ này sức khỏe mỏng manh, như ta đã nói với cha cháu, những khích động quá lớn sẽ gây xúc động mạnh mẽ cho cậu ấy. Nếu cứ để yên mình nó, nó sẽ phóng tới gặp cháu ngay khi cháu vừa xuống xe. Ta không nghĩ điều đó sẽ làm cậu ấy chiếm được lòng ưu ái của cháu nhiều hơn.”
“Anh ta cần lòng ưu ái của tôi sao? Tôi cứ nghĩ anh ta chỉ cần một người vợ thôi chứ.”
“Ta mong rằng cháu sẽ cho cậu ấy cả hai. Cháu không nên quyến luyến những mơ mộng lãng mạn quá lâu, phải không, Luisa? Những thứ đó chỉ dành cho bọn ngu ngốc thôi, còn cháu, ta bảo đảm, không phải là hạng người như vậy.”
“Ngài đã quá khen, senor.” Juana lạnh lùng rủ mắt xuống.
“Ngài de Castaneda,” bà Beatriz vội vã xen vào. “Như ngài đã nói cháu tôi mệt rồi. Ngài nên cho phép…”
“Không sao đâu, senora, cháu và tôi hiểu nhau mà, phải không cháu? Hiếm có thiếu nữ nào dám cả gan nói ra ý nghĩ của mình. Tôi lại thích như thế. Xin phu nhân đừng vì tôi mà bắt cháu phải cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Hắn vừa nói vừa thích chí nhìn gương mặt đầy căm hận của Juana, trong khoảnh khắc căn phòng lạnh lẽo dường như sôi sục; rồi đôi vai Juana hơi xuội xuống. Nàng thầm nghĩ dù có thách thức, hoặc giả ra mặt chống đối quyết liệt cũng hoàn toàn vô hiệu đối với gã đàn ông mặt lúc nào cũng tươi cười như hắn. Nếu công tước de Valenzuela sử dụng người chú để ngăn không cho nàng tiếp cận anh ta thì dù Juana có lục tung cả lâu đài lên cũng vô dụng. Nàng sẽ không tài nào biết được anh ta ra sao cho dù họ có mặt đối mặt.
Lần đầu tiên, sự nhận biết này khơi gợi trong nàng cảm giác lạ lùng. Trong tình cảnh rối ren gây nên bởi kế hoạch bỏ trốn sớm thất bại, nỗi đau lòng tuyệt vọng về Jaime, nàng chưa hề lưu tâm đến những yếu tố thực dụng về mối hôn nhân mà cha nàng đã ép uổng con gái mình. Điều hiển nhiên nàng thấy được là mình bị ép gả quá vội vã, phải lấy người đàn ông mình chưa từng gặp qua và cũng không hề yêu đương, người đàn ông này lại không phải là Jaime de Nueva. Giờ đây nàng cảm thấy lạ rằng Miguel chưa bao giờ cho nàng thấy bức họa chân dung nào của vị công tước nhằm lôi kéo thiện cảm của nàng, bởi lẽ trước lúc Juana trốn chạy cha nàng đã dùng hết lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng ưng thuận đám cưới này. Những bức họa của nàng, nàng biết, đã được gửi tới Andalusia trước như một món quà tặng cho đối tượng cầu thân vĩ đại của nàng, nhưng diện mạo của nhân vật này lại chưa bao giờ được nhắc đến – ngay cả de Castaneda cũng chỉ sử dụng lời lẽ giảo biện đanh thép của mình để ca ngợi quyền lực và địa vị cao trọng của người cháu trai.
Dona Luisa nói với Juana, “Có lẽ cháu và bác của cháu nên về nghỉ ngơi ở tư thất của cháu. Nếu cháu muốn, thức ăn sẽ được dọn ở đấy, như thế thì khỏi cần phải xuống đây dùng bữa tối.”
De Castaneda nở nụ cười hài lòng. “À phu nhân chu đáo lắm, Luisa! Chúng ta phải đối xử tử tế với các vị khách của mình phải không nào. Không nên làm các vị ấy phải bận tâm đến công việc tối nay. Quý vị – và Bartolomé – ngày mai gặp nhau sẽ thuận tiện hơn.”
Juana định lên tiếng phản đối, nhưng cảm thấy quá đỗi kiệt quệ. Từ cơ thể cho đến tâm trí đã phản kháng quá lâu, thế nên sự đầu hàng tuyệt đối này ít nhiều đã đem đến cho nàng phần nào thanh thản. Nàng chỉ còn biết gật đầu, dường như chuyến hành trình dài căng thẳng, sự mệt nhọc, và tất cả niềm đau nàng cố biến thành nỗi căm giận giờ đây như dâng lên cuốn hút lấy nàng khiến thân hình nàng gần như chao đi.
“Phu nhân thật tử tế quá.” Nàng nghe mình thì thầm, và lờ mờ nhận ra giọng nói của de Castaneda trơn mượt vì đắc thắng.
“Tuyệt quá! Tất cả nghỉ ngơi nhé. Phu nhân của tôi,” hắn ra vẻ lễ độ, “sẽ tháp tùng mọi người phải không Luisa?”
“Lâu đài Benaventes,” Dona Luisa giải thích bằng giọng không âm sắc, “thật sự rất nhỏ. Tòa nguyện đường ở trung tâm chiếm cứ phần lớn tòa nhà – nó gần như là một vương cung thánh đường nhỏ – và tư thất của các các giáo sỹ và các kẻ hầu cận của họ được xây theo ý chỉ của Đức Vua Carlos đệ ngũ. Lâu đài dựng lên với dụng ý như một cung điện hoàng gia và được sử dụng trong một thời gian ngắn bởi con trai và cháu trai của Đức Vua, nhưng vị Quốc Vương hiện thời đã ban nó cho vị công tước de Valenzuela đời thứ nhất, người đã qua đời thật bi thảm ít lâu sau sự ra đời của con trai mình Bartolomé. Phu quân của ta là người thống lĩnh sự vụ cho công tước cho đến khi cháu ấy đến tuổi có thể đảm đương.” Bà nói thêm bằng âm điệu kỳ quặc.
“Nhà Vua có ngự giá đến đây không?” Ánh mắt của Tia Beatriz lấp lánh đầy háo hức. “Tôi không bao giờ ngờ được gia đình của phu nhân lại được ưu ái đến thế – tôi nghĩ, khi ngài de Castaneda nói với anh tôi rằng phu nhân chưa đến Madrid…”
Dona Luisa lắc đầu. “Không phải là chúng tôi bị thất sủng, thưa phu nhân. Chúng tôi nhận nhiều ân sủng từ Hoàng Thượng. Nhưng Ngài không ngự giá đến đây, chỉ từ khi – từ khi em tôi qua đời; nơi này lại xa xôi, và chúng tôi cũng đều già cả rồi, không có gì để có thể lôi cuốn Ngài đến chỗ này. Dù có lẽ,” mắt bà liếc xéo Juana rồi lại hướng đến nơi khác, “chuyện kết hôn của cháu biết đâu sẽ gợi ý cho Ngài đến?”
Juana không buồn chú tâm đến lời bà ta nói; bản năng ngấm ngầm nào đó nhắc nhở nàng những lời nói này là một sự cảnh giác hơn là chế giễu, nhưng nàng đang quá đờ đẫn mệt mỏi nên không tài nào phân định được ẩn ý của chúng. Thay vì thế nàng bước đi lặng lẽ, gần như không nghe nổi điều gì trong khi bác nàng không ngớt tán dương ca tụng vẻ tráng lệ huy hoàng của lâu đài. Dona Luisa chỉ gật gù hờ hững.
“Thật không phải dễ cai quản mọi hoạt động ở đây.” Bà ta lại nói bằng giọng điệu nhạt nhẽo, “nhưng giáo đường cần được chăm nom. Sau này, cháu gái của phu nhân sẽ học hỏi làm sao cáng đáng mọi chuyện, nhưng hiện tại chồng tôi vẫn ủy thác tôi tiếp tục nhiệm vụ.”
Chồng bà ta, Juana đột nhiên nghĩ đến từ này, một điều là chồng bà ta hai điều cũng là chồng bà ta. Eugenio de Castaneda dường như đang qua mặt cháu trai mình, điều khiển giám sát, và định đoạt mọi sự vụ còn chuyên chế hơn bất cứ một tổng quản nào khác. Dona Luisa hiếm khi đề cập đến bản thân công tước. Chả lẽ chàng trai trẻ này chẳng màng đến những gì mình sở hữu sao? Nàng phân vân không hiểu, hay là anh ta chỉ là một con búp bê nhu nhược, bị bác mình điều khiển?
Họ đã đến ngay chân thang trong đại sảnh đường cao vời vợi. Một cầu thang khổng lồ, với hàng lan can bằng sắt uốn cầu kỳ đến độ trông như ren, uốn vòng lên cao thăm thẳm. Phòng được lát bằng những bức tranh treo tường sống động giống y như cảnh thật ngoài đời, miêu tả những cảnh tuẫn đạo của vô số các vị thánh với mục đích soi đường mở lối cho cả người lên thang lẫn xuống thang. Các họa tiết sinh động đến độ khiến nàng buồn nôn. Tất cả chuyện xưa tích cũ được minh họa vô cùng hiện thực không hề mang màu sắc thần thánh hóa. Nào là thánh Caterina, thánh Lorenzo, thánh Iago…
“Ông nội tôi đã cho họa như thế.” Dona Luisa lên tiếng làm Juana chợt giật mình.
“Chúng trông… bắt mắt lắm.”
“Cháu thật tế nhị nên không khen chúng đẹp.” Bà thấp giọng. “Mấy bức tranh này làm tôi kinh hãi dù Bartolomé rất thích.”
Juana thoáng rùng mình, nhưng trước khi nàng kịp đưa ra nhận xét bác nàng đã xen vào cắt ngang câu chuyện. Bà nheo mắt nhìn các tấm tranh vì bị cận thị, rồi lơ đi.
“Phu nhân nói là ông nội của phu nhân, phải không thưa phu nhân? Tôi cứ nghĩ Benaventes thuộc về họ hàng bên chồng của phu nhân, dù bây giờ tôi mới nghĩ ra chuyện đó, ngài ấy chưa bao giờ nói thế cả…” Giọng bà nhỏ hẳn lại khi thấy người phụ nữ kia môi mím chặt dường như đang đau đớn.
“Eugenio thích nghĩ như thế, tôi biết, còn tôi… tôi không để ý đến thiên hạ nghĩ ra sao. Thật ra, cha của Bartolomé là em trai tôi – sau khi Estebán qua đời cũng chẳng còn ai lo cho đứa cháu này, thế nên Eugenio và tôi tới đây.” Giọng nói mỏi mệt của bà đột nhiên hằn rõ hơn khi bà nói đến câu, “Mẹ của cậu ấy… đã vào tu viện, để thống hối.”
Juana hơi phân vân không biết thống hối cho tội lỗi gì, nhưng nàng hiểu phụ nữ quý tộc sống đời ẩn dật cách biệt với thế giới bên ngoài chỉ khi họ cảm thấy đã chu toàn các bổn phận thế tục. Có lẽ nữ công tước de Valenzuela là một con chiên ngoan đạo hiếm có chăng. Ý nghĩ đó cũng nhanh chóng bị lãng quên khi nàng theo Dona Luisa leo lên thang, mắt nàng vô tình lại dõi đến các bức họa trên tường. Những lời ám chỉ của Dona Luisa đang đảo lộn trong tâm trí nàng cùng với hình ảnh những thi thể bị lột da, những thân xác bị hành hạ tra tấn và tóc tai cháy rừng rực, những đôi mắt trợn trừng đau đớn, trong khi miệng vẫn khép kín đầy vẻ thánh thiện thật tương xứng với nỗi khổ ải thiêng liêng họ đang gánh vác. Tay nàng bỗng dưng như bị nung nóng, khiến nàng vội vã giật mạnh bao tay, cố kéo chúng ra khỏi bàn tay đang trở nên ẩm ướt khó chịu. Nhưng khi Dona cất tiếng, những ngón tay nàng dường như bất động.
“Chồng tôi có nhắn trong thư ông ấy viết cho tôi rằng cháu phải ở tư thất của nữ công tước ngay từ lúc đầu, senorita de Arrelanos. Ông ấy nói cháu sẽ được đính hôn trong thời gian rất ngắn nên không đáng…”
Juana bất chợt sững người khiến bà ta ngưng bặt.
“Tôi không biết tại sao lại nhanh đến thế. Bác có biết không, bác Tia?”
“Bác – à – không, bác không biết, nhưng có gì khác biệt đâu hả cháu? Cháu được hứa gả cho công tước sớm hay muộn gì thì cũng vậy thôi, và ba cháu…”
“Ngài de Castaneda quả thật có người ủng hộ vô cùng nhiệt tình là bác đấy, bác Tia.” Juana thì thầm một cách gay gắt. “Cháu nghe được giọng ông ta khi bác nói đấy.”
“Juana!”
“Không sao cả!” Ánh mắt sẫm giờ đây nung nấu căm hờn, cơn giận ào lên như thác lũ cuốn sạch mọi lo âu trước đó. Nàng nói qua vai một cách khinh miệt. “Thế tên họ đức lang quân tốt lành của tôi là gì? Chuyện nhỏ như vậy mà không một ai muốn cho tôi biết hay sao.”
Cơn thịnh nộ thôi thúc nàng đi vùn vụt, khi nàng bước tới đoạn thang đầu tiên một giọng nói cất lên khiến nàng giật bắn mình, toàn thân nổi gai như vừa bị xát bằng nước đá lạnh buốt.
“Tên ông ấy là Salvador Felipe Ingigo Bartolomé de Benaventes y Rioja, công tước de Valenzuela.”
-o0o-
Đầu nàng vụt ngẩng lên nhanh đến nỗi cần cổ căng ra đau nhói khi thấy một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối. Chàng thận trọng nói thêm “Thưa cô”, nhưng có điều gì đấy trong giọng điệu đều đặn nhún nhường của chàng khiến tim nàng như thắt nghẹn. Trong một thoáng nàng nghĩ danh xưng ấy là một lời giới thiệu trịnh trọng, nhưng khi nhìn thoáng qua phù hiệu trên trên bờ vai rộng, nàng thầm nghĩ, anh ta chỉ là một kẻ hầu cận.
Lòng nàng nhẹ nhõm đến đỗi chính nàng phải ngạc nhiên: nàng không ngờ là mình sợ gặp người chồng tương lai đến thế. Nhận thức được điều ấy chứng tỏ là nàng thừa nhận mình không thể trốn thoát được mối hôn nhân này. Giờ đây nàng thấy nỗi bất hạnh của mình đang tùy thuộc vào người đàn ông đối diện. Nàng nghênh cằm, kiêu kỳ lướt mắt khắp người chàng, tỏ ý khinh miệt đã nhận ra sự hiện diện của chàng cũng như là cách ngỏ lời cám ơn.
Trong thoáng chốc nàng hoảng sợ thầm nghĩ rằng chắc hắn sẽ không tránh lối khi nàng bước lên. Chàng là một người cao lớn, cao đến nỗi nếu không ngửa đầu ra đằng sau nàng không thể nhìn cao hơn phù hiệu trên vai chàng, nàng bất chợt cảm thấy nhỏ bé, yếu đuối bên cạnh người đàn ông này. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy hoang mang không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu mệnh lệnh ngầm của nàng không được người khác tuân phục. Nàng ngước mắt ra hiệu cho anh chàng hầu cận tránh đường.
Mắt nàng xoe tròn, nửa ngờ vực, rồi như đờ đẫn vì bị thôi miên. Nàng vô tình lùi lại một bước lòng kinh hoàng khi khoảng cách giữa họ quá gần. Môi người đàn ông trong bộ sắc phục đen nhếch lên, đầu cúi xuống thoáng vẻ châm biếm. Dù hiểu rõ phản ứng của Juana chàng vẫn không ngừng nhìn đăm đăm vào nàng.
Nàng thoáng bực bội rằng có người áp đảo mình bằng chính sự hiện diện của anh ta – bờ vai rộng, dáng dấp to lớn, cao ngạo rắn rỏi. Bực bội vì bị khống chế bởi cảm giác bối rối đến ngột ngạt. Ghê rợn là sự nhận xét đầu tiên của nàng về con người này. Ghê rợn, thêm vào nét mê hoặc khiến cho vẻ xấu xí của chàng gần như quyến rũ. Làn da chàng ánh lên sắc vàng kỳ dị, khuôn mặt hội tụ những đường nét vuông vắn, sắc cạnh, khắc nghiệt, những gò cao và những trũng sâu lạ kỳ. Một khuôn mặt không hề mang tính cách nhân nhượng khoan hòa. Mí mắt nặng nề được viền bằng hàng mi vàng rậm, ánh mắt vô cảm như một hồ băng, điềm tĩnh thận trọng. Mái tóc là một sự tương phản mãnh liệt với nét mặt khe khắt, đỏ rực, dày và mượt, phủ dài đến vai như một chiếc bờm rực lửa. Nhưng điều làm nàng vô tình chú ý nhất là vết sẹo cong lởm chởm cắt ngang gò má phải thành một đường nhăn nhúm và làm thành lằn gợn lên góc môi trên. Vết sẹo đó khoác lên gương mặt áp đảo, châm biếm của chàng nét vẻ như một tấm mặt nạ – một cái mặt nạ mà có người nào đó đã muốn nghiền nát.
Juana đưa tay lên làm cử chỉ chống đỡ nhưng kiềm lại được khi nàng nhận ra vết sẹo, rồi nàng mắt nàng hạ xuống. Gò má nàng bừng lên vì giận khi nàng nhận ra cái kiểu mình đang bị kẻ lạ mặt nhìn chăm chú như thế nào. Hắn chỉ là một tên hầu, nàng thầm lập lại với chính mình, một kẻ đáng bị phạt roi vì dám tự ý nói chuyện với nàng.
“Senor (ông, anh) Tristán!”
Vẻ háo hức trong giọng nói khẽ của Dona Luisa khiến Juana quay ngoắt lại nhìn người phụ nữ lớn tuổi. Khuôn mặt hốc hác của Dona Luisa thình lình nở một nụ cười, đôi mắt trũng xuống của bà ta ánh lên ý tưởng nào đó. Juana chợt nghĩ ra vị nữ gia chủ chắc hẳn đã từng qua một thời kỳ xuân sắc. Giờ đây bà ta vội vã tiến đến bậc thang, tất cả mọi chú ý của bà ta đều dồn vào tên khổng lồ trong bộ sắc phục đen đang đợi ở đó.
“Sao anh không chăm sóc cho… công tước? Tôi nghĩ…”
Chàng nghiêng mình cúi chào, thái độ cố ý khiến cách chào của chàng đầy vẻ mỉa mai. “Tôi đang trên đường đến cho ngài de Castaneda biết là công tước sẽ ở trong phòng tối nay, thưa phu nhân. Hiện bây giờ bác sỹ đang ở với cậu ấy.”
“Cậu ấy bệnh à? Tôi không biết là bác sỹ đã được mời đến.”
“Không, không phải bệnh, nhưng tính khí của cậu ấy thay đổi từ khi nghe được tin vui,” cặp mắt lạnh lùng của chàng liếc nhanh về phía Juana. “Cậu ấy cần dùng thuốc để đêm đến khỏi phải thức giấc.”
“Vậy cậu ấy sẽ không xuống dùng cơm tối phải không?” Juana cảm thấy lòng chùng xuống khi tia hy vọng cuối cùng đã biến mất, nhưng giọng nói nàng vẫn lạnh nhạt hờ hững. Dona Luisa lên tiếng trả lời.
“À không, Barotolomé ăn trong phòng cậu ấy,… sớm hơn mọi người, khẩu vị của những người trẻ không cần lệ thuộc vào giờ giấc ấn định.”
Hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn được nuông chiều như thế dường như đối với Juana là chiều quá độ, nhưng nàng vẫn không nói năng gì. Gật đầu cộc lốc nàng toan đi tiếp, nhưng tiếng nói của người hầu vang lên khiến nàng dừng lại. “Cô làm rớt chiếc bao tay, thưa cô.”
Nàng liếc xuống, kêu khẽ một cách bực bội. Chiếc bao tay da mềm màu xanh chắc bị tuột khỏi tay lúc nàng đang thất kinh nhìn thấy vết sẹo của chàng. Nhưng trước khi nàng di động, chàng thong thả cúi xuống đưa một tay với những ngón dài nhặt lên trao cho nàng.
“Đây, thưa cô.” Giọng của chàng không một chút âm sắc.
Nàng chỉ còn việc đưa tay ra lấy, và tỏ lời cám ơn, nhưng miệng không nói nên lời. Thình lình một mối ác cảm dâng lên xiết chặt lấy nàng, tiếng nàng run lên vì giận.
“Tôi đâu có nhờ anh giúp. Cứ giữ lấy đi, và luôn chiếc này nữa.”
Nàng lóng ngóng giật mạnh chiếc bao tay bên kia ra quăng xuống đất. “Tôi không muốn làm bẩn tay mình với mấy thứ này.”
Juana ương bướng cảm thấy một niềm thú vị nhỏ làm cho nhân vật tóc đỏ cao ngạo phải cúi đầu trước nàng lần thứ hai, nhưng cảm giác uy quyền ngọt ngào biến mất nhanh chóng khi Tia Beatriz kinh hoàng nắm chặt lấy tay Juana kéo nàng đi, kịch liệt phản đối cách hành xử của cô cháu gái bằng giọng nói nhỏ đầy vẻ khó chịu. Juana gần như không nghe được lời bà nói, tiếng tim đập lồng lên làm tai nàng như ù đi vì cơn giận sấm sét.
“… sao cháu dám ăn nói hoang đàng như thế chứ. Cha cháu sẽ xấu hổ vì cháu nếu ông ấy biết được chuyện này.”
Cha đã xấu hổ rồi còn gì, nàng cay đắng nghĩ thầm và lặng yên không nói năng gì.
“Ít ra cháu nên cư xử cho xứng đáng với ngôi bậc mới của cháu chứ. Người đàn ông tội nghiệp đó chỉ là một trong những kẻ hầu cận của chồng cháu.”
Juana yên lặng. Nàng run rẩy, tìm hiểu; nàng lúc nào cũng ghê tởm sự dị dạng và gò má sẹo của người đàn ông đó cùng với thần thái quyền uy đầy xấc xược của chàng, khiến nàng không chỉ khó chịu mà còn bị bối rối nhiễu loạn, như thể nàng đang bị đe dọa. Nàng liếc lại phía sau để tự trấn tĩnh, hắn chỉ là một người đàn ông thôi, nàng gay gắt tự nhiếc móc mình, không phải là quỷ sứ đâu; đó chẳng qua là trí tưởng tượng quá độ khiến nàng cảm thấy như mình đang bị quan sát.
Người đàn ông tóc đỏ vẫn đứng bên hàng lan can phía đầu thang; chàng vươn thẳng người, tay cầm chiếc bao tay kia. Rồi nhìn chăm chăm vào mắt nàng buộc nàng nhìn đáp lại, chàng giơ bao tay lên cố tình áp vào miệng mình chỗ bị sẹo.
Cử chỉ đó đã biến sự sỉ nhục của nàng thành nỗi ưu ái, một lợi thế cho chàng, nàng cảm thấy hơi thở mình như bị tắc nghẹn nơi cổ khi nàng quay đầu đi. Tất cả nỗi đau đớn tuyệt vọng đã mất hút trong cơn giận dữ đến không ngờ. Juana quay sang người bác, nàng chỉ nghe được lời bà xin lỗi Dona Luisa vì thái độ cáu kỉnh thiếu suy nghĩ của nàng.
“Tôi cũng không hiểu điều gì đã ám ảnh cháu nó, senora, tôi cam đoan với phu nhân là cháu sẽ không…”
“Không có vấn đề gì đâu, tôi hứa với phu nhân.” Khuôn mặt Dona Luisa chợt sáng lên, giọng bà mơ hồ.
“Cháu của phu nhân bị bối rối thì cũng tự nhiên thôi – tính mau mắn của chồng tôi có thể làm cháu lo âu. Senor Tristán sẽ thông cảm mà.” Bà nói thêm, miệng nở nụ cười yếu ớt.
“Senor Tristán – đang giữ chức vụ gì? Anh ấy đang phục vụ cho công tước à?”
Dona Luisa thoáng ngập ngừng, đoạn nói, “Phải, anh ấy là người tùy tùng – được quý trọng nhất của công tước. Cách đây một năm anh ấy được vinh dự ban tặng danh hiệu Tùng Sự cho công tước.”
Juana cố giữ lòng không nao núng. Nhiệm vụ trước mắt nàng đã đủ gian nan rồi, nàng thầm nghĩ, không cần phải bận tâm về sự hiện diện của anh ta nữa. Nếu anh ta cố nán lại trong lần gặp gỡ đầu tiên của họ, Juana ngầm tính toán, nàng sẽ yêu cầu anh ta rời khỏi trước khi nàng nói được dù là một từ với người chồng tương lai của mình.
“Anh ấy không phải là –” Dona Beatriz rõ ràng bị bối rối, nhưng vẫn tò mò hỏi “– người nước này phải không?”
Những từ ngữ ấy dường như kéo Dona Luisa trở về thực tại, bà chỉ lắc đầu không giải thích gì thêm. Trong yên lặng ngượng nghịu họ xuôi xuống một hành lang dài được tô vẽ và xuyên qua một khách sảnh hình tròn, tiến vào một hành lang khác mát mẻ, sàn được trang trí kiểu mosaic lấp lánh, một bên tường lát những hàng cửa cao được chạm khung, mặt bên kia là những cửa sổ hình vòng cung. Vào đến đây Dona Luisa dừng lại, bà hướng về phía Juana nói nhưng mắt không nhìn nàng.
“Cháu không phản đối ở tư thất của nữ công tước chứ?”
Juana ấn móng tay xoáy vào lòng bàn tay. Cố hết sức để giữ tư thái điềm tĩnh, nàng trả lời cứng cỏi. “Chắc chắn chỗ này sẽ làm cháu tự hào với địa vị cao quý sắp tới.”
Vừa buột miệng nói ra nàng chợt hối hận ngay. Mặt Dona Luisa run lên vì nỗi lo âu nào đấy như một đám mây đang tan ra, khiến nàng cảm thấy mình đang phá vỡ đi thế quân bằng của một vật rất mong manh mà chỉ cần một rung động nhỏ cũng khiến nó vỡ tan tành. Thấy thế Juana vội vã nói thêm cố làm dịu đi tình thế, “À mà phòng riêng của công tước ở đâu?”
Đôi môi run rẩy đã dịu lại, nhưng người phụ nữ lớn tuổi vẫn ngập ngừng. “Ở phía đối diện của lâu đài. Cậu ấy ở xa như thế tiện hơn. Cậu – cậu ấy có sở thích riêng.”
“Thì ra như vậy.
Cằm Juana hơi nghênh lên. Ngay trong cái tỉnh lị vắng vẻ Zuccaro nàng đã từng nghe những lời đồn đại về những ông chồng lấy vợ như họ mua thẻ đánh bài, những người vợ đó không có giá trị nào đối với bản thân họ nhưng cần thiết cho thế lực của họ, rồi sau đó họ lại đi tìm thú vui ở nơi khác. Tuy nhiên cho đến bây giờ hình ảnh này lại không tương xứng với những tin tức nàng lượm lặt được; chắc chắn một người thanh niên trẻ sống đời ẩn dật, tâm trí lại nhu nhược không thể nào lại là một lãng tử phóng đãng trụy lạc?
Nàng đảo mắt nghi ngờ, e dè nhìn quanh, ngắm khuôn cửa được tấn cột hai bên, mỗi bên cửa chạm hình quái vật sư tử đầu chim, cánh xoãi rộng và vòng cổ mạ vàng đang ngự trị một cách khoa trương bên trên. Quá nhiều xa hoa tráng lệ được tập trung vào cái lăng tẩm này. Quá nhiều biểu tượng giàu sang – nhưng không có phần nào trong số đó được dành ra để mua sắm cho ngài công tước Valenzuela một cô dâu đầy thiện chí hơn sao?
-o0o-
“Bà nghĩ về con bé đó như thế nào?”
Giọng của Eugenio de Castaneda vang lên chậm rãi đều đặn. Hắn không nhìn vào vợ mình khi bà bước vào phòng, nhưng bà biết hắn đã nôn nóng tới đây đợi bà: điều đó và những ngón tay ngắn ngủn mập mạp đang bồn chồn cầm ly rượu đã tố cáo sự dối trá ẩn đằng sau câu hỏi nghe như hờ hững bình thường.
“Rất đẹp.” Bà trả lời bằng giọng yếu ớt.
“Và là thứ chó cái ngang ngạnh bướng bỉnh nữa chứ, nếu tôi không lầm.” De Castaneda cau mày ưu tư, những đường rãnh đầy cáu kỉnh quanh miệng và mắt đột nhiên hằn sâu hơn. “Bà có biết là nó đã rắp tâm bỏ trốn với con trai của một tên hàng xóm đần độn hơn là muốn đến đây không? Rồi bây giờ nó đang ra vẻ như ban ân huệ cho chúng ta tới đây lấy Bartolomé!”
“Không phải thế sao?”
“Tới bây giờ nó còn chưa biết, một phu nhân cao quý bé bỏng kiêu ngạo.” Hắn làm thinh như không nhận ra vẻ khô khan trong giọng nói của bà. “Tôi cho là tôi may mắn khi tình cờ gặp được cha nó – ngoài miền đó ở Navarre, họ chỉ biết chút ít hay hoàn toàn không biết gì về chính trị và những lời đồn đại trong triều đình. Có kẻ còn huênh hoang nói với tôi rằng hắn không màng tới ai đang ngồi trên ngai vàng miễn là hắn được ung dung tự tại chăm lo cho bầy ngựa và cừu! Những kẻ như thế sẽ đem của cải lại cho mình đấy, Luisa.” Mặt hắn sáng lên đượm vẻ phấn khích. “Tôi đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng – tôi cứ nghĩ toàn thể Tây Ban Nha phải biết đến cái đạo luật chết tiệt của Đức Vua chứ, nhưng cha của con bé đó chưa bao giờ nghe đến chuyện đó. Hắn cũng không biết đến sự hiện diện của Bartolomé, rồi còn sửng sốt khi nghe là công tước không được lưu lại trong triều.”
“Eugenio, ông chưa giải thích…”
“Suỵt, suỵt…” Cặp mắt nhỏ của De Castaneda loé lên vừa thú vị vừa xảo quyệt. “Bà quên là tôi đã đem được con bé đó về đây sao! Đương nhiên là tôi không giải thích, ngoại trừ việc viện dẫn lý do về kiểu sống của thằng bé. Tôi nói nó có bệnh.”
“Nhưng con bé…”
“Tôi sẽ ráng lo để đám cưới được tiến hành mau chóng, chạm mặt với Bartolomé sẽ làm cho nó hết kênh kiệu nhanh thôi. Rồi nó sẽ sanh cho thằng đó một đứa con trai…” Hắn ngưng bặt, lấy móng ngón tay cái gõ gõ vào răng một cách trầm ngâm.
Thân hình Dona Luisa dường như hơi thót lại. “Ông đoan quyết là chuyện sẽ xảy ra như thế. Trước đây ông đã từng sai lầm rồi.”
Hắn vội nhìn lên, mặt đỏ bừng. “Bà mới là người không nên nhắc lại cho tôi nghe điều đó! Năm đứa nghịch tử yểu mạng. Nhưng con bé xuất thân từ gia đình có khả năng sinh sản dồi dào, tôi chắc chắn điều đó. Hai đứa em trai, bốn em gái. Mình cứ đợi xem.”
Bà vợ của hắn dường như rút vào trong thế giới riêng của mình khi nhìn thấy nét mặt say mê của hắn. Bằng vào nét mặt ấy bà biết hắn đang bày binh bố trận, bà từng thấy niềm hân hoan ánh lên trong đôi mắt thu hẹp ấy trước khi họ rời lãnh địa nhỏ nhoi của mình đến Andalusia; trước lần cuối cùng đó, lần sẩy thai chót tệ hại nhất đã cướp đi không những đứa con trai của họ mà còn làm cho bà tuyệt đường sinh sản. Bà nghĩ mình đã dò ra chút ít tông tích về cái chết đột ngột của em trai bà Estebán, nhưng bà vẫn tự nhủ rằng mình lầm lẫn. Bằng giọng nói khẽ khàng xa vắng bà hỏi. “Nhưng còn Bartolomé thì sao? Có lẽ nó sẽ…”
“Nó đang nôn nóng cưới vợ, có Chúa mới biết! Để bảo đảm mọi chuyện xảy ra suông sẻ cho nó, tôi đã thuê ông bác sỹ đó – người từng cứu vị hoàng tử quá cố khỏi bệnh toát mồ hôi. Ông ta có thể đoán chắc thằng bé sẽ khỏi hay không.”
“Trước đó ông có thể mời ông ấy mà. Sao ông không làm?”
“Cái gì, để đánh động bọn mật thám của Nhà Vua à? Ồ có một tên trong nhà đấy, tôi chắc như thế – bọn người của Olivares mọc lên như nấm độc khi hắn còn sống, và vẫn tiếp tục dò thám cho những kẻ nối nghiệp hắn ta. Nếu tôi gọi bác sỹ, Nhà Vua sẽ hay tin trong vòng ba ngày là có chuyện gì đó đang xảy ra, và mình lại phải đối phó với thói tọc mạch của ngài công tước de Medina de las Torres, quỷ tha ma bắt linh hồn gã. Ngoài ra, cần làm gì, khi lúc ấy không có cô dâu cho đám cưới? Mình không thể gây dư luận đàm tiếu, nhất là sau vụ làm ăn đó với Conde de Maranon.”
Hắn đang nhìn bà tỏ ý chờ đợi, và bà biết bà phải hỏi câu hắn muốn nghe. Che giấu nỗi ghét bỏ trong lòng, bà hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra. Ông biên cho tôi là chắc chắn sẽ bó buộc được con gái của ông ta mà. Khi ông về đây thì tôi đoán cô ấy là người tôi đang đợi.”
“Phải, và còn há hốc miệng ra nhìn con bé Arrelanos đó nữa!” Hắn cay nghiệt trả lời. “Tôi suýt chút nữa là gặp tai họa – gã Conde cứng đầu hơn tôi nghĩ; hắn viết thư cho bạn bè hắn tiết lộ đôi phần sự thật. Ồ, không phải là điều xấu nhất!” Hắn nhăn răng cười ác độc. “Không ai có thể đoán biết việc đó cả. Nhưng không ai thấy Bartolomé lộ diện ở Madrid, và tên của nó không được nhắc đến trong triều – và hắn bắt đầu tra hỏi tôi. Luật pháp không quy định rằng các thành viên quý tộc phải được phép Vua mới được kết hôn sao? Đám cưới con gái ông ấy có được chúc tụng ở Madrid không? Sự việc đơn giản hơn, vào lúc cuối, thà là tìm một cô dâu khác còn hơn là sáng tạo những câu trả lời làm vừa lòng hắn. Con bé Arrelanos là con gái người hàng xóm kế bên nhà hắn – không giàu lắm, cũng không nhu mì dễ bảo, nhưng được cái là đẹp.”
Hắn đưa mắt nhìn bà vợ một cách khiêu khích, dường như thách thức bà lên tiếng chỉ trích, sau một lát bà nói bằng giọng căng thẳng. “Nhưng giả sử ông bác sỹ này khám thấy Bartolomé sức khỏe không đủ – rằng nó không thể…”
“Điều đó không hệ trọng, khi mà con bé đó đã bị trói buộc để lấy nó.” Hắn so hai bả vai nung núc thịt. “Nhà Vua thì quá ngu ngốc, mình có thể gạt vấn đề phép hôn phối sang một bên, con bé đó có thể gán cho Bartolomé con của bất cứ tên đàn ông nào nó muốn. Phần tôi, tôi không quan tâm đến nó là con của tên nào miễn là có một đứa bé ra đời.”
Hắn ngước lên nhìn nhanh và phá lên cười thô bạo khi thấy nét mặt của bà. “Làm gì mà bà nhìn tôi nghiêm trọng quá, tôi chỉ nói đùa thôi! Bartolomé mạnh mẽ sức khoẻ đầy đủ mà, tôi bảo đảm. Nhưng bà có hiểu có người thừa kế cho lãnh địa và chức tước của nó hệ trọng đến thế nào không, nếu không Torres sẽ tìm cách đưa mọi thứ về lại cho Nhà Vua – và tôi sẽ mất chức tổng quản ở đây.”
Bà gật đầu và hắn vỗ vỗ lên tay bà, mắt hắn nhìn bà đầy gian trá. Luisa quá câu nệ, nên hắn đang suy tính: hắn sẽ dàn trận tới một mình. Đứa con gái trên lầu tạo cho hắn cảm giác vừa khó chịu vừa hứng thú, đầu lúc nào cũng ngẩng cao kiêu hãnh và luôn giả vờ lạnh nhạt để chống đối hắn. Hắn muốn thấy vẻ điềm tĩnh của nàng tan nát thành từng mảnh vụn, khí chất của nàng bị bẻ gẫy. Nhưng cũng không cần phải nghiêm khắc như thế, bởi vì giờ đây nàng đang phục vụ cho dự tính của hắn có thể xảy ra bất cứ khi nào. Một khi hắn để nàng kết hôn xong – nhưng chỉ cho mục đích tiêu khiển thôi…
Hắn quyết định, sẽ suy nghĩ vấn đề này kỹ lưỡng hơn. Thật đáng tiếc nếu sơ suất mạo hiểm con bài ách trong trò chơi thứ yếu khi trận chính đang hứa hẹn khả quan. Nhưng miễn là hắn chọn những quân bài thận trọng thích đáng…
Hắn nhận ra bà vợ đang chăm chú nhìn hắn một cách kỳ lạ, hắn mau chóng đưa ý nghĩ của hắn trở về thực tại, đoạn chăm chú nhìn bà ra vẻ chất vấn khiến bà đỏ mặt nhìn sang hướng khác. Đó là mánh khóe vẫn luôn luôn hữu dụng cho hắn.
“Đến cuối cùng thì hình như ông đã thành công tìm cho vợ cho cháu.” Bà thì thầm.
“Tôi đã chuẩn bị dàn xếp tạm thời hôn lễ để khỏi bị trễ nãi. Thằng bé sẽ mừng quýnh lên khi nghe được tin này!” Giờ đây de Castaneda nhăn mặt, giả làm hề. “Nó không chịu nổi lần thất bại vừa qua một cách qua loa đâu. Ngày mai chúng nó sẽ gặp nhau, và mình sẽ tổ chức lễ đính hôn ngày kế đó.”
“Nếu như – nó không thích con bé đó thì sao?” Giọng bà như không còn hơi sức.
“Phu nhân thân mến, bà đã thấy con bé rồi! Nó sẽ phủ phục dưới chân con bé cho mà xem! Dưới váy con bé thì đúng hơn,” hắn khẽ khàng sửa lại, nhưng lại lên giọng nói tiếp. “Bartolomé mà từ chối ngủ chung với một sinh vật yểu điệu thanh tú như thế thì mới là ngược đời.”
“Nếu như cô ấy không… thích… nó thì sao?”
Hắn ngóac miệng cười hung ác. “À chuyện đó thì tôi đã khiến cho cha nó viết giấy chứng nhận cho phép mối hôn nhân này tiến hành, vậy thì con bé đó làm được gì nào? Nó đã chọc cha nó nổi giận khi trốn nhà đi, và tôi đã thuyết phục được ông ta trao cho tôi quyền bảo hộ nó cũng như cho nó đến ở chỗ khác cho đến ngày thành hôn. Ông ta làm vậy để tỏ thái độ bất mãn với con mình. Bà đã đánh giá thấp tôi đấy, Luisa – tôi luôn luôn có được cái tôi muốn, và tôi muốn mối hôn nhân này.”
Mắt hắn bừng sáng khi cười với bà, rồi hắn dốc hết chỗ rượu còn lại vào miệng và đặt cái ly trống vào tay bà. Trong khoảnh khắc đó gò má tròn của hắn ửng lên, nét mặt thách thức, hắn làm cho Dona Luisa nhớ lại chàng thanh niên trẻ đầy háo hức tham vọng bà từng kết hôn.
Bà quay đi vội vã đặt chiếc ly trên cái bàn kế bên rồi nói với hắn. “Ông nghĩ ông có thể thực hiện điều đó thiếu sự ưng thuận của Đức Vua sao?”
“Tôi sẽ không làm chuyện đó với sự ưng thuận của Nhà Vua – sẽ không bao giờ trong khi vị Vua này còn tại thế! Dù bằng cách nào đi chăng nữa mình phải tìm cách xoay sở. Càng giữ bí mật lâu chừng nào, mình càng an toàn chừng đó.” Hắn day day bờ môi dưới. “Torres đang yên bình ở Madrid – tôi biết chắc điều đó khi trên đường từ Navarre về nhà nếu mình nhanh tay, đám cưới sẽ được cử hành trước khi hắn hay tin là tôi đã đi chuyến đó.” Hắn vỗ vỗ bờ vai gầy guộc của bà như thể bà là một chú chó. “Đừng sợ! Một trong những tài nghệ của tôi là biết cách giữ bí mật.”
Dona Luisa gật đầu mắt vẫn không rời những ngón tay của bà đang cầm chặt lấy đế ly. Chúa hãy gia ân, bà thầm nghĩ, bà sẽ không bao giờ biết được tất cả bí mật ông ấy đang giấu bà – vì muốn được yên thân bà đã biết được quá nhiều rồi – và hãy để ông ấy không bao giờ khám phá ra được lá thư nặc danh bà đã gửi tới Madrid, tiết lộ với công tước de Medina de las Torres rằng một nàng dâu vừa được đem đến cho Valenzuela.