“Ngừng lại! Ta nói là ngừng lại!”
Đang gật gà ngủ, tiếng kêu của Jaime khiến Juana giật mình choàng tỉnh, trong một lúc tâm trí nàng hãy còn mơ màng chưa nhận thức được anh đang nói gì. Xe bắt đầu chậm lại, và khi tiếng bánh xe rào rào tưởng chừng như không dứt chung quanh nàng bỗng rung lên rồi rơi vào sự yên lặng thần kỳ, nàng cố ép mình tỉnh táo lại.
Liếc ra ngoài cửa sổ nàng thấy trời đã ngả chiều – dù cơn nóng gắt nhất giờ đã qua, nền trời lộ ra giữa những áng mây xanh thăm thẳm. Nhưng tại sao họ lại dừng vào giờ này? Nàng cau mày chồm người tới trước.
Từ lối mòn bên ngoài cửa sổ nàng nghe được những tiếng nói giận dữ – rồi đến sau cùng thì nàng tự đính chính, chỉ có Jaime là người đang nổi giận còn giọng Tristán vẫn lạnh lùng đều đặn như tự thuở nào. Họ đang bàn cãi về vấn đề nào đó, nhưng nàng không thể phân biệt được bất cứ từ ngữ nào. Hai người họ chắc đang ở đầu xe, nàng suy nghĩ một cách bối rối, và giọng của họ lại vọng tới chỗ nàng ngồi.
Nàng đang cố mở cái chốt cửa xe khi nghe tiếng vó ngựa lọc cọc chạy tới, từ trên yên Jaime cúi người xuống chồm sát vào cửa sổ, mặt anh đỏ bừng vì giận.
Không đợi Juana lên tiếng, anh nói bằng giọng điệu cay độc, “anh đã ra chỉ thị cho tên hầu chó đó đợi ở đây trong lúc anh đi hỏi đường. Anh tin chắc hắn dẫn mình đi sai đường là có mục đích, anh không thể nào để hắn coi anh như một thằng ngu! Có một lối đi nhỏ cắt ngang đường này, anh sẽ tới đó để hỏi những người sống dọc theo đây chỉ đường cho anh. Nếu hắn ló mòi xấc xược trong lúc anh đi – ” chàng phóng tia nhìn rực lửa về hướng ngược lại – “hắn sẽ biết tay anh, anh đã bảo hắn rồi.”
“Jaime, đừng! Nguy hiểm lắm.”
Juana không biết nàng có ý nói là nguy hiểm cho mình hay cho anh, nhưng giọng nói đau đớn của nàng khiến anh ngưng lại, mắt sáng rỡ.
“Anh biết cẩn thận mà. Đừng sợ, Juana.”
Trước khi nàng kịp trả lời, chàng đã cho con ngựa xám xoay đầu rồi phóng đi long trời lở đất. Nàng ngây người đăm đăm nhìn theo, ngón tay nàng vẫn bóp chặt chốt cửa. Rồi bỗng dưng cảm thấy nôn nóng nàng đẩy cái chốt lên và mở bật cửa ra.
Nếu như không có cơn lốc bụi dày đặc đến ngạt thở đang xoáy gần đấy, bầu không khí chắc ấm áp dịu dàng lắm, nhưng trời có dấu hiệu như muốn mưa. Hình dáng của những quả đồi như nhòa đi. Nhìn đến những khối mây mang sắc vàng đồng đang tụ lại nơi chân trời, nàng thấy mưa sẽ kéo tới chắc chỉ trong giây phút. Nàng thầm nghĩ Jaime không thể nào lại chọn cái lúc tệ nhất như thế này để bắt đoàn dừng lại. Ở đây là lối nhỏ vòng theo chân đồi rộng, hai bên chen chúc đầy loại cây lá gai mỏng trông như những ngọn roi. Phải mất thêm một hồi mới thấy được một lối đi nữa rất hẹp chỉ vừa đặt chân, cắt ngang đường chính và vòng xuống dưới đồi. Tiếng vó ngựa của Jaime vọng lại nho nhỏ, và nàng nghển cổ tới trước lo lắng.
“Nếu tôi là anh ta tôi sẽ đi bộ.” Tristán khô khan quan sát, rồi du người nhẹ nhàng lên yên con ngựa hồng.
Juana nao núng, bực bội khi tim mình thình lình đập nhanh. Nàng thầm nhủ, chàng sẽ không làm nàng sợ đâu, không đâu.
“Này ngài Felipe bất khả sai lầm,” nàng nói một cách mỉa mai, “anh không bao giờ lầm lẫn mà, phải không?”
“Nên nói rằng tôi lợi dụng những việc ngu xuẩn để làm lợi cho tôi thì đúng hơn.” Chàng đã buộc ngựa xong và quay trở lại, đôi mắt xanh lục có vẻ thận trọng. “Cô đang mệt mỏi vì chuyến đi này hay anh chàng hiệp sỹ xấu tính của cô khiến cô cáu kỉnh?”
Nàng há hốc miệng kinh ngạc, nhìn chàng với thái độ vô cùng căm ghét. Nhưng chàng chỉ phá lên cười đột ngột và quay đầu liếc về hướng người đánh xe.
“Ramon, cột dây cương lại rồi xuống đứng dưới khúc quanh dưới kia đi. Nếu có ai cần qua đường mình phải kéo xe vào trong lùm cây, chừng nào cần mới phải làm. Nhớ báo trước cho tôi nếu thấy ai đi trên đường.”
Người đàn ông hăng hái trườn xuống đồi, khi anh ta khuất bóng sau chỗ ngoặt Tristán đều giọng nói, “tôi chưa có diễm phúc được ở chung với vợ tôi từ lúc chúng ta kết hôn. Em có thể cho tôi ngồi chung trên xe một lát chứ?”
“Anh thích thì cứ việc – anh luôn luôn làm theo ý mình mà.”
Lời nàng nói nghe hờn dỗi trẻ con làm sao, và Juana vụt hối hận ngay khi những từ ngữ đó thốt ra khỏi miệng. Sự hiện diện của chàng quá nhạy bén khiến nàng khó lòng thấy thoải mái. Chàng đã đoán được nàng bực bội, nóng nảy còn sớm hơn cả nàng. Lúc nãy không có chàng giúp chuyến đi bộ từ ngôi nhà hoang ra xe là cả một cực hình. Thái độ lo lắng đến tác phong của Jaime đã không giúp được nàng ngăn bùn thấm vào giày vớ ướt sũng, và bết đầy trên váy nàng. Giờ đây áo đã khô, nhưng trở nên cứng còng lạnh buốt, nàng có cảm giác như đang đi chân trần trên đất. Chuyện đó cộng thêm nỗi phiền nhiễu khi chàng ở bên cạnh khiến nàng cau có khổ sở như đứa bé đang mắc bệnh. Và trên tất cả mọi điều, nàng ghét nhất là tia nhìn thấu đáo trong đôi mắt kỳ lạ đó lúc chàng leo lên xe và đóng cửa lại.
“Lần này tôi đâu phải là người kéo em xuống bùn.” Mũi giày chàng gõ nhẹ vào gấu váy lót vương đầy bùn của Juana. “Nên em không thể trách tôi chuyện này đâu. Có phải chàng hiệp sỹ giang hồ của em thấy em quá nặng không?”
“Anh ấy không dám chạm vào tôi vì sợ hoen ố thanh danh của tôi.” Nàng phản đối một cách khó nhọc, “anh không hiểu điều đó đâu.”
Hàng mày màu đồng của Tristán nhướn lên lạnh lùng. Chàng hạ người ngồi đối diện với nàng và dang chân ra thật thoải mái, kiểu ngồi mà không có đàn ông Tây Ban Nha nào dám làm trước mặt một người phụ nữ xuất thân danh giá. Lại thêm một lần nàng bị đánh động bởi đặc tính rất ư ngoại quốc, vẻ lạ lùng đầy đe dọa trong dáng dấp và tính cách của chàng. Lời kế tiếp của chàng, chắc và sắc bén như dao dường như đã trả lời ý nghĩ của nàng.
“Tôi đã sống trong Tây Ban Nha từ lúc mười hai tuổi, Juana, nên biết khá nhiều về quy luật của nước em, nhưng tôi không tha thứ cho chúng nếu chúng đưa đến những hậu quả ngu xuẩn. Bác sỹ của em không muốn chăm sóc cho một cô gái đang hấp hối nếu thân phận cô gái ấy không tương xứng với họ, và họ đua nhau xem ai là người sẽ trình tin chết của cô gái đó cho nhân vật lớn hơn. Lẽ ra em đã nghe được người bác sỹ của Bartolomé kể về cái chết buồn thảm của cô hầu em nếu tôi không chặn ông ta lại. Chúng tôi suýt gây với nhau khi họ biết điều tôi đã làm.” Khuôn miệng sẹo đầy mỉa mai. “Các linh mục của em sẽ hành hạ bất cứ người nào đàn ông hay đàn bà lấy danh nghĩa thử thách đức tin của họ, nhưng họ sẽ không ra tay giết người. Họ quá từ bi mà, họ chỉ bỏ mặc nạn nhân rơi vào vòng tay sinh sát của người tục thế thôi, nhưng chính Giáo Hội lại nuốt đi đất đai tài sản thuộc về những nạn nhân đó. Còn những nhà quý tộc của đất nước em thì túm tụm lại chung quanh Nhà Vua phung phí tài sản họ đang có trong khi để đất đai của họ tiêu điều, và cho đó là đặc quyền. Và giờ đây một người đàn ông để cho một phụ nữ lội trong bùn vì cho rằng chạm đến người cô ta là trái với lễ nghi.”
“Nếu anh ghét đất nước này đến thế vì sao anh lại ở đây?”
Juana không bao giờ hiểu được nguyên nhân nào khiến mình đưa ra câu hỏi đó.
Tristán thoáng do dự. Rồi sau hết chàng lên tiếng dường như để đáp lại lời cáo buộc ngấm ngầm nào đó hơn là trả lời câu hỏi của nàng.
“Thoạt đầu tôi nghĩ tôi đã có ý niệm báo thù.” Chàng nói một cách trầm ngâm, như thể lần đầu tiên muốn thử nghiệm ý tưởng của mình bằng lời. “Nhưng lúc ấy tôi còn quá trẻ để thực hiện bất cứ điều gì, và khi người ta trưng ra cho tôi một chút ân cần tôi đã vội mừng và cho rằng khái niệm ban đầu của tôi là sai lầm – rằng căm ghét là một gánh nặng quá lớn cho một thằng bé, nên tôi đã có thái độ lẩn tránh. Sau này…” Như hồi tưởng lại, những ngón tay chàng đưa vội lên má trong cử chỉ bày tỏ điều gì đó thầm kín khiến Juana nín thở. Khi nghe âm thanh nghẹn ngào đó chàng nhướn mắt lên nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo cay đắng. Chàng tiếp tục nói bằng giọng mạnh mẽ, “sau này tôi cảm thấy thú vị hơn khi được tiếp tay với đồng bào em đưa họ đến chỗ suy đồi. Một quốc gia mà nâng đỡ cho hạng người như Bartolomé với tất cả nghi lễ trọng thể và còn tỏ lòng sùng kính nữa thì ý nguyện của nó đáng được toại lắm. Và tôi rất ư khoan khoái nhìn họ giả vờ rằng hắn lành mạnh tỉnh táo trong khi có nhiều lúc hắn cũng không biết mình là ai. Nhưng cái trò tiêu khiển đó đã qua rồi, bây giờ thì tôi muốn xem coi nhiệm vụ làm chồng thích hợp với khuynh hướng của tôi ra sao.”
“Anh bị lừa rồi, anh vẫn không thay đổi khuynh hướng của mình – anh vẫn chỉ là người làm thuê thôi.”
“À ra thế, tôi đã quên mất,” Tristán chậm rãi gật đầu, giống như một nhà thông thái thoái lui khỏi một cuộc tranh luận khó khăn, “nhưng tôi vẫn ghét cay ghét đắng những quy luật ngu muội vô lý. Tại sao em lại ngồi đó người trát đầy bùn khi em có thể cởi giày vớ ra?
Nàng bối rối. “Tôi không cần anh quan tâm.”
“Tôi quan tâm chỉ vì muốn bảo toàn vật sở hữu của tôi thôi – em đã biết con người tôi ra sao, thế thì em còn nghĩ gì khác nữa? Nào – ” chàng trườn xuống quỳ trước mặt nàng thật gọn gàng – “cởi giày em ra.”
“Tôi… tôi không thể.” Juana liếm môi. “Việc đó không được phép…”
Có nói với chàng thì cũng vô dụng thôi, rằng một cô con gái Tây Ban Nha để lộ chân ra là một điều hết sức nhục nhã. Thế nào chàng cũng gạt bỏ nó như là một phong tục vô lý khác, rồi chế nhạo cái tính kín đáo cứng khư của nàng. Mắt nhắm kín, nàng cảm thấy chàng đang kéo đôi giày đầy bùn ra, đoạn với tay lên đầu gối tháo luôn vớ cho nàng. Juana rùng mình vì cảm thấy bị mất danh giá, và khi chiếc vớ thứ hai được kéo ra nàng mở choàng mắt để phản đối, miệng khô rang vì xấu hổ.
Nhưng lúc nàng bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của chàng, lời nàng chưa kịp nói ra đã tắt ngấm trên môi. Chàng đã bảo rằng chàng hiểu thấu đáo phong tục của nàng, và nàng đọc được trên mặt Tristán rằng chàng đang chế giễu nàng, đợi cho nàng sụp xuống năn nỉ mới thôi. Cố tình quan sát Juana, Tristán cầm lấy một bàn chân lạnh buốt của nàng và bắt đầu chà xát cho đến khi ấm lại.
Mọi bắp thịt trên người nàng căng cứng, trong khoảnh khắc nàng như muốn tắc nghẹn vì nhục nhã. Rồi khi hơi ấm lan dần lên người nàng dưới cử động của những ngón tay chàng, trong người nàng dâng lên một luồng cảm giác thật dễ chịu. Nàng chợt thấy cơ thể nhẹ nhàng trái lại với ý nàng. Sự xoa vuốt đó thật thoải mái, rất tự nhiên, và những ngón chân nàng vô tình cong lại trong cảm giác ngây nghất. Cảm giác đó tiếp tục truyền dần đến mu bàn chân rồi đến gót chân son khiến bắp chân đang tê cứng dịu dần đi. Cuối cùng khi chân nàng đã được ấm áp, tê mê nàng biết đến lúc phải nói chàng ngưng lại. Chàng lại khéo léo chuyển qua chân kia và tiếp tục xoa nắn không nói một lời nào. Nếu không có niềm khoái cảm đang lan tỏa khắp châu thân nàng nhờ vào sự ve vuốt khéo léo, ấm áp thì trong tư thế quỳ chăm sóc cho nàng trong yên lặng như thế, chàng đúng là mẫu người hầu mà chàng từng giả bộ đã quá lâu.
“Điều này có phải là tội lỗi to tát không?” Ánh mắt và giọng nói chàng thì nhạo báng nàng, nhưng tay chàng ôm lấy bàn chân nàng như thể chúng là đôi hài sống.
Nàng thốt ra một tiếng kêu khẽ nửa tức tối nửa xúc động mà nàng cũng không nhận ra. “Anh cưới tôi chỉ để hành hạ tôi thôi sao?” Nàng gặng hỏi.
“Không” Câu trả lời ngắn gọn, sắc bén trong lúc chàng buông chân nàng xuống, “vì của hồi môn của em, tôi đã nói với em rồi. À còn một lý do khác nữa, tôi vẫn chưa thưởng thức em đầy đủ.”
Đột nhiên hoảng sợ, nàng cố trỗi dậy nhưng cánh tay chàng như một thanh chắn chặn ngang đùi nàng, dằn nàng ngồi yên trong ghế. Rồi chàng xoay người nàng về phía chàng với sức mạnh khủng khiếp gần như làm nàng tê liệt, nàng cảm thấy thân hình mình như bị dán sát xuống nệm ghế. Nàng nguẩy đầu một cách tuyệt vọng cố né tránh miệng chàng.
“Felipe, đừng!”
“Yên nào,” chàng cộc lốc đáp lại, và ngay lúc đó miệng chàng đáp xuống dập tắt lời nàng.
-o0o-
Juana cảm thấy sự yếu đuối của nàng như những cơn sóng lớn quay cuồng bủa tới tấp vào nàng. Sức chàng quá mạnh mẽ, còn nàng cứ chìm dần, chìm dần mất hết ý chí chống cự. Cuộc chiến của nàng đã trở thành vô vọng, sự chống kháng đã nhòa thành những âm thanh khe khẽ tỏ ý thừa nhận và chấp thuận. Nàng vươn cổ tránh, nhưng chỉ cảm thấy nhói lên một luồng phấn khích khi đôi môi sẹo lướt nhẹ trên cổ nàng thật điêu luyện, gợi cảm một cách cố tình, rồi kéo dài xuống đến tận bờ ngực cong. Nàng thở hổn hển, “đừng – ” nhưng bức màn đen thăm thẳm đã phủ xuống tâm trí nàng.
“Đừng sợ.”
Nàng nghe tiếng của Tristán xuyên qua làn âm thanh huyên náo hỗn loạn mơ hồ với một cảm giác sửng sốt. Nàng hầu như không nhận ra được cái âm điệu khổ sở dằn vặt đó. Bàn tay chàng giữ chặt lấy người nàng, làm nàng hoàn toàn mất hết năng lực. Lúc này nàng chỉ còn nhận biết được mái đầu ấm áp trên ngực mình, môi chàng vuốt ve làn da nàng và thì thầm những lời hoàn toàn vô nghĩa.
“Bây giờ thì họ không thể chia cách mình nữa, giá mà em có niềm tin – tôi sẽ không cho bất cứ người đàn ông nào đem em đi từ trong tay tôi. Khi mình thú thật với ba em, ông ấy sẽ tha thứ cho việc kết hôn vội vã của chúng ta.”
Lời nói nghe hoang đường như giấc mơ ngây thơ nàng từng hình dung Jaime sẽ nói gì khi nàng van xin chàng bỏ trốn cùng nàng, thay vì để nàng kết hôn với vị công tước xa lạ. Nàng bật lên tiếng cười khe khẽ nhưng chợt ngưng ngang, ngay lúc đó một âm thanh vang lên ngay cửa xe khiến nàng đang nhìn mái đầu cúi xuống của Tristán vội ngửng lên ngay, và bắt gặp ánh mắt thất kinh của Jaime de Nueva.
Trong khoảnh khắc thời gian dường như ngưng lại, và rồi nàng kinh hoảng thấy đôi mắt đen của anh ngập đầy nước mắt.
“Juana!” Tên nàng nghe như thì thào khàn khàn trên môi Jaime.
Trong giây phút ghê rợn đó nàng như thấy được hình ảnh mình xuất hiện ra sao, lặng yên và ngấm ngầm mặc nhận, đầu nàng cúi xuống dường như âu yếm với Tristán. Jaime không thể nào biết được những ngón tay dài của chàng bấu vào cánh tay nàng như những gọng kềm, và những lời nói tuyệt vọng anh vô tình nghe được là Tristán cố tình nói cho Jaime nghe. Nàng cố vùng người thoát ra, nhưng Tristán đã nhanh tay giữ nàng lại. Khi chàng ngẩng đầu lên, nàng nhìn xuống chàng bằng ánh mắt cáo buộc đầy bất lực, và thấy gương mặt chàng lóe lên vẻ thỏa mãn. Chàng đã sách hoạch chuyện này, nàng thầm nghĩ. Không hề có sự hoảng hốt nào xuất hiện trên mặt chàng, thậm chí ngạc nhiên cũng không. Chàng đã biết Jaime sẽ trở về mau, và đã bày mưu tính kế cho anh bắt gặp tại trận họ ở chung với nhau như đôi tình nhân.
“Vậy thì bây giờ ông biết rồi.”
Mái đầu đỏ của Tristán quay qua nhìn nét mặt sững sờ của chàng thanh niên. Giọng chàng không chút cảm xúc, nhưng bàn tay chàng thình lình nắm chặt tay Juana một cách tàn nhẫn lúc nàng toan cất tiếng nói.
“Đây – đây chỉ là trò lừa gạt!” Jaime đã lấy lại bình tĩnh và bắt đầu nói, mặt anh tràn đầy khinh bỉ. “Cô ấy không để cho loại người cặn bã như ngươi chạm vào người cô ấy đâu.”
Tristán ngồi xuống, thân hình vạm vỡ của chàng trông nhẹ nhàng uyển chuyển, giọng nói thật điềm tĩnh giống như chàng đang nói một câu chuyện bình thường không liên quan gì đến chàng. “Không đâu, cô ấy đã kết hôn với tôi nhưng lại sợ nói cho ông biết chuyện đó – ông tới thật đúng lúc, để tiết kiệm sức lực cho một trong hai người chúng tôi. Chuyện này không có gì xấu hổ cả, Juana.” Chàng nói nhưng không nhìn nàng, mắt vẫn dừng trên khuôn mặt đau khổ của chàng trai trẻ. “Bạn của ông sẽ là người đầu tiên hiểu được sự cấp bách của chúng tôi.”
Những ngón tay của Jaime siết chặt trên khung xe đến nỗi đầu ngón tay trắng nhợt. “Cô ấy không đâu,” anh ấp úng khẳng định ý nghĩ của mình, “Cô ấy – cô ấy đã nói cho ta biết cô ấy nghĩ về ngươi như thế nào – cô ấy gọi ngươi là đồ súc vật, không khá gì hơn chủ của ngươi cả.”
“Cô ấy đã nói như thế à? Khi nào?”
Câu hỏi khiến máu chảy trong người Juana trở nên lạnh buốt.
“Khi ta vừa tới castillo.”
“À ra thế, lúc đó tôi không thể trách cô ấy. Chúng tôi đã gây với nhau không đầy một giờ trước đó bởi vì cô ấy sợ phải thú nhận tình yêu của chúng tôi cho mọi người biết. Vừa mới lúc nãy đây tôi đã xin lỗi cô ấy vì những điều tôi đã nói.”
“Không phải như thế!” Juana đã bình tĩnh lại. Trong khoảnh khắc nàng không nhớ tới được bất cứ chuyện gì khác ngoại trừ nỗi đau khổ của Jaime khi mộng tưởng của anh đã tan rã, và nỗi căm giận của chính nàng. “Em không muốn lấy anh ta đâu Jaime. Anh ta bắt buộc em…” Nàng ngưng bặt, đột nhiên hoảng sợ, lời kết tội chàng chết cứng trên môi.
Trong giây lát bầu không khí im lặng dường như không thể nào chịu đựng nổi, rồi Tristán lên tiếng thật bình thản, “Em bị quẫn trí rồi, nina (cô bé). Tôi ép buộc em làm chuyện trái với ý nguyện em như thế nào? Khi tôi còn phục vụ cho công tước, em có thể ra lệnh đánh tôi vì dám nói chuyện với em cũng được kia mà.”
Điều đó từng đúng như vậy, Juana biết, và nàng không thể chối bỏ mà không thừa nhận sự thật chính đáng với Jaime và lên án cả hai người họ. Bởi lẽ Tristán sẽ thú nhận hết mọi chuyện như chàng từng đe dọa, rồi bám vào đó mặc cho bất cứ chuyện gì xảy ra với chàng. Nàng nhìn chăm chăm vào Tristán như có đến hàng thế kỷ, cố gắng tìm lời để nói. Rồi bất chợt nỗi tuyệt vọng làm nàng choáng ngợp, Juana gục đầu xuống tay mình.
Xuyên qua bức màn tối đen bao phủ mắt nàng, Juana nghe được tiếng Tristán nói, “cô ấy sợ cha mình nổi giận, nhưng tôi biết ông sẽ nói giúp cho chúng tôi.”
Không gian dường như ngưng lại khi Jaime cố chịu đựng nỗi kinh hoàng của sự khiêu khích cố tình đó, rồi anh nghẹn lời nói, “quỷ tha ma bắt nhà ngươi!”
Juana ngước lên kinh hãi. Tristán vẫn ngồi chống trên gót chân trên sàn xe, lưng thẳng băng, đầu ngả ra sau. Ánh sáng mờ đục từ cửa xe chiếu những tia sáng tàn nhẫn lên gò má phải sần sùi, nhưng ánh mắt chàng thật kiên định, ngạo mạn lúc chàng trầm ngâm nhìn chàng thanh niên. Chàng đang quan sát anh ta cũng bằng vẻ điềm tĩnh cố hữu để che giấu ý nghĩ của mình y như lúc ở castillo Benaventes.
“Ra đây.” Jaime lúng búng nói, mặt tối lại vì cơn giận bốc cao. “Ra đây đánh với ta, đồ chó xấc láo.”
“Thế ông chịu để mất thanh danh cao quý tới mức muốn đánh với tôi sao?” Tristán nhẹ nhàng hỏi.
“Phải!” Jaime chiếu ánh mắt kịch liệt từ mái đầu đang cúi xuống của Juana rồi trở về gương mặt kín như bưng của người tùy tùng. “Vì tiểu thư đây ta sẽ giết bất kỳ quân vô lại nào, cho dù sau đó ta có phải mua kiếm khác để dùng với người ngang hàng.” Anh lui lại, buông người xuống đường khi mưa nặng hạt rơi lốm đốm trên nền áo chẽn màu lông công sáng. “Ra đây ngay, cái thằng hầu kia, để biết chỗ đứng thực sự của ngươi ở đâu.”
Juana bật kêu lên một tiếng cảnh giác khi Tristán trỗi dậy và phóng nhẹ nhàng ra khỏi xe. Người đánh xe, Ramon, đã hiện ra ngay khúc quanh và hứng thú theo dõi hai người đàn ông đang đối đầu nhau. Khi mưa bắt đầu quất xuống tới tấp từ bầu trời xám xịt như chì, anh ta chạy vào trong lùm cây trú mưa nhưng vẫn tiếp tục quan sát trận đấu ngoài kia.
Từ trong xe Juana ngó ra, tâm trạng hoang mang sửng sốt. Nàng từng biết quy luật danh dự từ thuở nhỏ, khi những ông anh nàng trêu cho nàng vui bằng cách đọc lại những nghi thức phức tạp nhằm bảo vệ lòng tự trọng của người đàn ông quý phái. Nhưng những thao tác cầu kỳ đó đâu có liên quan gì đến cái thực tại bất ngờ, xấu xa này. Dường như không thể tin được là chỉ bằng vài lời đôi co đã đẩy hai mạng sống vào hiểm cảnh, khiến Jaime phải liều mạng khi mạng sống đó của anh là do nàng phải kết hôn Tristán để đổi về.
Nhận ra chân tướng của sự việc khiến môi nàng cong lên ghê tởm, tay nắm chặt lại. Tristán đã tháo áo chẽn và ấn nó vào người nàng nhưng không hề nhìn lại, y như thể nàng là người chứng của chàng trong trận thách đấu này.
Juana thì thào, “nếu anh giết anh ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Trong một thoáng nàng cứ ngỡ chàng chưa nghe được lời nàng nói, nhưng nàng ngạc nhiên khi nghe chàng trả lời, “anh ta thách đấu với tôi chứ không phải là tôi muốn đấu.”
“Nhưng anh cố tình khiêu khích anh ấy.”
Đôi mắt lạnh lùng thu lại, “Đúng, tôi đã cố tình làm thế, còn anh ta thì mắc bẫy như một con cá chết đói đi tìm mồi. Tôi quyết định trả lại cho anh ta cú đánh lúc trước – chỉ có vậy thôi. Thì ra em nghĩ rằng tôi gạt em khi chúng ta đã có thỏa thuận à? Tôi sẽ để cho anh ta sống.” Chàng nói thêm khi nàng thở ra nhẹ nhõm, “có lẽ với khuôn mặt như tôi hay tệ hơn nữa. Em nghĩ đến lúc đó đời sống còn ngọt ngào dễ dàng với anh ta nữa không?”
Trước khi nàng kịp đáp lời chàng đã quay đi và sải chân bước đến chỗ đất trống nơi hai con đường giao nhau. Jaime đã đứng đợi sẵn ở đó, nón và áo choàng quăng trên đất trong lúc nước mưa vẫn kiên trì nhuộm đen lần áo chẽn lụa bền bỉ của anh. Jaime đang uốn uốn mũi kiếm và thử vài động tác công kích lúc Tristán đang tiến đến gần. Nhưng người tùy tùng, khi dừng lại, vẫn không tỏ ý rút kiếm.
Juana thấy Jaime vụt ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân tới gần, và nàng thấy thế đứng của anh như vẫn chưa xác định lúc anh ngước lên nhìn đối phương. Lưỡi kiếm chưa vung ra hết tầm đã bị đột ngột giật ngược về. Hình như anh đang nói điều gì, rất quyết liệt và cưỡng bách. Và nàng thấy được mái đầu đỏ khẽ lắc tỏ ý từ chối. Khi Jaime ra hiệu lần nữa, Juana nhận ra anh đang ra lệnh cho Tristán rút kiếm bắt đầu cuộc đấu. Tuy nhiên lời thách đấu không có vẻ gan góc như nàng nghĩ – cái mệnh lệnh chát chúa đó lại mang âm điệu bức bối, nao núng khiến nàng khó hiểu. Juana phân vân không biết Jaime đã thấy gì trên gương mặt Tristán vì lúc ấy nàng không đọc được điều gì từ tấm lưng bất động của chàng. Nàng chỉ thấy được chừng ấy, chàng không hề lên tiếng dọa nạt, hai tay xuôi xuống bên hông, dáng dấp ung dung, và chỉ có mỗi cử chỉ cúi đầu cung kính hàm ý mỉa mai là câu trả lời chàng dành cho Jaime. Rồi bằng một động tác lơ đãng, Tristán hờ hững đặt tay lên chuôi kiếm.
Thật kinh hoàng, Juana thấy mũi gươm của Jaime lóe lên thích ngay vào cổ đối phương. Nàng nhận ra anh đã hoang mang sợ hãi dù nàng không thể giải thích nguyên do tại sao. Mắt anh giương to trông thật trẻ con, và mưa đang chảy ròng ròng trên mặt anh, ép sát tóc anh vào đầu trông như một chiếc mũ satin bóng mượt. Những dòng nước mưa cứ tuôn chảy trên mặt giống như anh đang toát mồ hôi vì kinh sợ. Lưỡi kiếm của anh gí như điên cuồng vào chân cổ Tristán y như một mũi gậy nhọn.
“Ta bảo ngươi rút kiếm ra! Rút ra!” Mệnh lệnh của Jaime thốt ra nghe chát chúa, khích động át cả tiếng mưa rơi.
“Đến lúc tôi thấy cần, đến lúc đó tôi tin mình sẽ được phép.”
Giọng Tristán vẫn điềm tĩnh, ngón tay chàng xiết chặt trên cán gươm.
“Ngươi – đồ hèn nhát!” Giọng chàng thanh niên vỡ ra nức nở. “Đồ hèn!”
Juana chỉ thấy cánh tay anh thọc nhanh rồi thình lình rút ra, nhưng Tristán vẫn không cử động. Rồi thật bất ngờ, gần như là hoang đường, Jaime loạng choạng lùi lại, gương mặt anh trắng bệch, mũi kiếm của anh ngập ngừng rồi hạ xuống. Anh lóng ngóng lùi thêm vài bước nữa, giữ lấy kiếm như một món đồ chơi trẻ con bị vỡ, rồi đột ngột bỏ chạy. Jaime trượt chân khi ấn kiếm vào vỏ. Khi tới được bên con ngựa xám anh lập cập leo lên yên và lén lút ném ánh mắt điên cuồng về hướng Juana, rồi cho con ngựa đang thảng thốt xoay đầu và phóng thục mạng xuống đồi.
Tristán vẫn đứng bất động trên lối đi, nhìn theo Jaime, và khi tiếng vó ngựa chỉ còn vọng lại từ xa xa chàng quay lại bước về phía cỗ xe. Vào lúc này mưa trút xuống như muốn soi thủng mặt đường, nước tuôn tràn trên các cành cây và rơi rào rào trên nóc xe như khua trống. Juana rút sâu vào bên trong xe khi thấy chàng leo vào và đóng sầm cửa sau lưng, nước mắt tràn ứ trong cổ khiến nàng hầu như không nói nổi.
“Anh đã làm gì anh ấy?” Nàng ngu ngơ gặng hỏi.
“Không làm gì cả, nếu em tin điều đó.” Giọng chàng đột nhiên mệt mỏi. “Có lẽ nước đã dập tắt cơn nóng giận cao quý của anh ta và làm nguội nhiệt huyết của anh ta để bảo vệ em – tôi thật sự không biết.” Mái tóc đỏ dày bị nước mưa làm sẫm lại thành màu đồng tối, và chàng gạt những lọn tóc sũng nước ra khỏi mặt. “Đến sau cùng thì anh ta đã cứu được làn da của mình, và toàn bộ thân thể anh ta – đó là tất cả những gì em quan tâm mà, không phải sao?”
Juana gần như không nghe được câu hỏi, nàng nói với giọng khàn đục. “Áo của anh bị dính máu,” và chàng khẽ nhún bờ vai vạm vỡ.
“Tôi nghĩ điều làm phiền anh chàng hiệp sỹ dũng cảm của em là tôi không rút kiếm khi anh ta kêu tôi. Sự bất tùng phục của kẻ hầu đã làm anh ta phiền!” Môi chàng mỉm cười nhưng ánh mắt trống vắng. “Anh ta chỉ thích vào da tôi thôi, nhưng không hiểu điều gì đó đã làm anh ta bỏ chạy khi vừa đâm tôi, biết đâu vì hình ảnh máu thật đã dính trên lưỡi gươm xinh đẹp của anh ta.” Rồi chàng nói thêm, âm điệu như chua cay khiến nàng giật mình, “một cô vợ yêu dấu sẽ phải cầm máu ngay khi thấy vết thương của chồng chứ.”
Chàng đưa khăn tay cho nàng, nhưng nàng lắc đầu một cách bướng bỉnh. Tay nàng hãy còn ủ trong chiếc áo chẽn ẩm nước của chàng, run cầm cập. Phản ứng về chuyện xảy ra đang đảo lộn trong nàng, khiến nàng chỉ muốn khóc lên hay đánh chàng vì đã làm nàng sợ còn hơn là lúc chàng đi ra chỗ đấu và từ chối không tuốt kiếm.
Nàng đanh đá nói, “vậy lúc trước anh nên cưới một cô vợ yêu dấu mới phải.”
Chiếc khăn tay rớt xuống đùi nàng, một miếng vải linen mềm bị vo tròn. “Lau cho sạch đi. Có điều gì hại sao? Nếu em không làm tôi cũng không vì thế mà chết đâu, như thế em sẽ phí đi tâm trạng thù hằn của em rồi – hãy để dành nó vào dịp khác, lúc nào mà nó thực sự giết được tôi.”
Mắt nàng ngước lên, đen nhánh đầy ương bướng nhìn vào ánh mắt màu lục. Rồi nàng nói với giọng thô ráp, “anh từng dạy tôi rất hay về thù hận mà. Đưa đây.” Nàng với lấy khăn, cố giữ ngón tay cho vững và bắt đầu thấm vào vết thương hình cánh sao. Nhìn chăm chú vào khoảng da thoáng ánh vàng trơn tru bên dưới miếng vải nàng nói, “Eugenio có lần đã nói với tôi rằng anh là kẻ thù ghê gớm nhất tôi có thể gặp phải.”
“Thật đúng là một lời khen,” chàng đồng ý bằng giọng không âm sắc. Đôi mắt đang đang nhìn gương mặt xoay nghiêng của Juana bỗng ngước lên, và tiếng chàng lớn hơn, “Chuyện gì thế Ramon?”
Anh chàng đánh xe, đầu cổ nước nhỏ ròng ròng, liếc vào bên trong ngập ngừng, rồi quyết định lờ đi sự hiện diện của Juana. “Chuyện này là sao vậy, Tristán? Tại sao cái cậu trẻ đó lại cố tình khiến anh đánh với cậu ta?”
“Chúng tôi bất đồng về vụ sẽ chọn đường nào, giờ thì tôi nghĩ anh ta đã chọn giải pháp là đi riêng. Người Tây Ban Nha các anh thật nóng tính quá.” Tristán chợt hít mạnh vào khi chiếc khăn nhấn xuống một cách tai ác trên vết thương của chàng.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà cũng tranh giành cho bằng được, nhưng còn… cậu trẻ kia…” Giọng anh ta kéo dài một cách ngậm ngùi, nét mặt buồn rầu trông càng ủ rũ hơn bởi những giọt mưa rơi không ngớt trên khuôn mặt dài của anh ta. “Cậu ta không gây thương tích gì cho anh chứ?”
“Chỉ là một vết trầy thôi. Nhưng nghe đây Ramon, chúng ta không thể đi tiếp như thế này nếu không có anh ta đi chung. Khi trời ngớt mưa tôi muốn anh đánh xe đi tiếp đến Turon một mình – từ đó anh có thể đi về hướng đông bắc với mấy người kia và đến Zuccaro theo hướng đó.”
Cái cằm xanh lướt của người xà ích há ra. “Đông bắc? Vậy tại sao từ nãy đến giờ chúng ta lại đi về hướng nam? Và ai sẽ bảo vệ cho tiểu thư đây nếu anh không đi chung?”
“Tiểu thư sẽ đi với tôi.”
Trong khoảnh khắc không gian như chìm vào yên lặng, tay Juan như sững lại trên ngực Tristán. Rồi khuôn mặt đang buồn thảm của Ramon chuyển thành nụ cười rộng miệng. “Anh đang đùa với tôi sao, hử? Anh đang giỡn chơi phải không?” Không thấy phản ứng nào từ người đối diện, anh ta chậm chạp trấn tĩnh lại. “Thế ra đó là lý do tại sao anh sắp xếp lại hành lý phải không?”
“Anh sẽ đi nhanh hơn khi chở nhẹ hơn,” lời đáp cất lên một cách điềm đạm.
“Đúng vậy! Để tôi nói – ” ngón tay xương xẩu vẫy qua vẫy lại – “đưa cho tôi ngựa để bắt kịp với bọn người kia rồi anh cướp luôn chiếc xe quỷ này!”
Tristán bật cười, một nụ cười ngắn ngủi bất ngờ, chàng đưa tay cầm chặt lấy những ngón tay bất động của Juana và giữ sát vào ngực chàng. Nàng cảm thấy một luồng rung động truyền lên cánh tay nàng như cảm giác bỏng rát khi chạm vào lửa.
“Việc đó đâu có lợi ích gì,” chàng trả lời, “tôi có thể trốn thoát tội danh cướp đi con gái của senor de Arrelanos bằng cách trả tiền phạt, nhưng cướp xe của công tước de Valenzuelas chắc chắn sẽ đồng nghĩa với chuyện mất đầu. Ngoài ra, cơn giận của senor có thể nguôi ngoai nếu ông ấy nghĩ tôi đem cô ấy đi chỉ vì tình yêu thuần túy thôi. Giờ thì chuyện đó ổn thỏa cả rồi.”
Juana nhói người trước âm điệu hoà nhã dối trá khi chàng nói với nàng và xoắn mạnh bàn tay nàng. Nàng nghĩ Tristán đang nhạo báng nàng. Chàng đang chơi trò hai mặt để thuyết phục người đánh xe thật thà trong lúc chàng làm ra vẻ mỉa mai bản tính liều lĩnh của mình trong việc cướp đi cô dâu. Ramon nhấm nhấm hàng ria mép, mắt lộ rõ vẻ tò mò.
“Anh định đưa cô ấy đi đâu?”
“Nếu anh không biết thì anh không thể kể lại cho ai nghe được, và tôi cũng không – ” Giọng Tristán trở nên châm biếm – “muốn làm anh bận tâm khi biết thêm chuyện. Dọc theo đường này xa hơn một chút có một dốc đá và hai cái hang – anh cứ nói thật với cha của senorita rằng anh bỏ chúng tôi ở đấy và không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Chúng tôi sẽ lo liệu được, nói với ông ấy là tôi nhắn như thế và nói thêm là – ” những ngón tay dài nâng cằm Juana lên, những lời kế tiếp chàng nói trực tiếp với nàng – “lần này con gái của ông ấy đã chọn con đường của riêng mình.”
-o0o-
Trận mưa kéo dài gần cả tiếng, và trong suốt thời gian đó Juana không tin ở chính mình để lên tiếng nói. Các binh sỹ ngoài trận tiền chắc cũng cảm thấy như thế, nàng nghĩ ngợi, khi họ bị mất một cánh tay hay chân trong trận chiến: họ đã biết là tay hay chân mình không còn nữa, nhưng tâm trí họ không thể nào đương đầu với nỗi mất mát. Họ không thể nào hình dung đến cuộc sống thiếu thốn một phần cơ thể sẽ ra sao và cũng không hiểu được nỗi mất mát đó có ý nghĩa nào đối với họ. Giờ đây nàng đang bị giằng co với sự biến chuyển đột ngột đồng cân lượng với niềm tin duy nhất đã từng chống đỡ cho nàng bấy lâu nay. Rằng trước đây cho dù chàng có quyền hành ngạo mạn trên thân xác nàng đến đâu, nàng vẫn căm ghét chàng.
Nỗi lo sợ của nàng lúc nãy không phải vì Jaime khi nàng nghĩ họ ắt hẳn phải đấu với nhau, nhưng là vì chồng nàng. Và cơn giận dữ của nàng chỉ là phản ứng bởi lẽ sự hiểm nguy của chàng đã qua khiến cho nàng rung động sâu xa. Căm ghét không phải là nguyên nhân khiến nàng chạm vào vết thương nhẹ như thế thật cẩn trọng, nhưng dường như có một làn sóng trìu mến miên man bao phủ lấy nàng khiến nàng muốn khóc. Trong thâm tâm nàng nhận biết nàng muốn lưu lại cùng chàng. Nguyên nhân nàng giữ im lặng trước người đánh xe để bảo toàn tính mạng cho người đàn ông đó hoàn toàn không phải là giả vờ.
Nàng im lặng quan sát, nét mặt tái nhợt, trong lúc Tristán sắp xếp lại các túi treo trên yên ngựa. Chàng chỉ lấy đủ vật dụng cần thiết cho chuyến đi của họ cùng với số thực phẩm còn lại từ castillo. Ngay khi cảm giác được ánh mắt săm soi của nàng, chàng ngưng tay và nhìn lên bắt gặp tia mắt nàng bên kia xe.
“Từ đây đến Turon không xa lắm,” chàng nói với một thoáng châm biếm cố hữu. “Ramon sẽ không đến nỗi chết đói sau khi chúng ta bỏ đi đâu.”
Rồi khi thấy nàng vẫn không nói năng gì, chàng lại tiếp tục công việc thật thành thạo không hề vội vã. Thêm một vốc tay nữ trang và một gói vàng nhỏ từ phần của hồi môn là xong phần hành lý. Khi Tristán khóa chiếc rương lại Juana không dằn được một tiếng thốt đầy ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy?” Chàng đang cài khóa các túi trên yên, nhưng nghe tiếng nàng chàng vội hỏi ngay như thể chàng đang chăm chú vào nàng hơn là công việc mình đang làm.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ lấy nhiều đồ hồi môn hơn chứ, anh phải mất bao nhiêu công sức mới có được kia mà.”
Những ngón tay dài ngưng lại, rồi lại điềm tĩnh luồn dây qua những cái khóa và giật mạnh để thử xem chúng đã được buộc kỹ chưa. “Nếu tôi cần thêm, tôi có thể giữ em để đòi tiền chuộc nhiều hơn nữa từ ba em. Nhưng bây giờ đến lượt tôi, tôi không muốn bị đánh cướp.”
“Anh có tự hào về chuyện cướp bóc của mình không?” Nàng hỏi một cách khó chịu.
“Em muốn tôi phải xấu hổ vì lấy được cái tôi muốn sao?”
Âm điệu chế giễu trong lời nói chàng làm nàng nín lặng. Sau hết nàng lên tiếng, hầu như ngược lại với ý mình, “anh có thể lấy được phần thưởng lớn hơn khi để cho tôi trở về an toàn.”
“Đây là lần duy nhất và cuối cùng.” Giọng chàng không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. “Tôi thích phương tiện kiếm lợi nhuận hơn – điều đó, và việc ở chung với vợ tôi.”
Juana bật kêu lên một tiếng không rõ nghĩa rồi quay đầu sang hướng khác, vừa đúng lúc đó cỗ xe đã tròng trành lướt tới và mái đầu ướt sũng của Ramon hiện ra ngay cửa sổ.
“Này! Mưa tạnh rồi, chỉ còn rải rác vài hột thôi. Chúng ta đi bây giờ chứ?”
Trong một lúc lâu Tristán nhìn đăm đăm vào cái dáng nghiêng của Juana, rồi chàng nói ngắn gọn, “Vâng, chúng tôi đã sẵn sàng. Khi anh cho chúng tôi xuống xe anh có thể tới Turon trước khi đêm xuống.”
“Anh có lấy con ngựa nào không?”
“Con ngựa hồng và Arab. Con hồng là của tôi, và thật là không được lịch sự cho mấy nếu senorita để lại món quà chia tay quý giá của công tước.”
Chàng đã không đề cập đến vị công tước nào, nàng nhận ra được và ghét cái cách ăn nói trơn tru bình tĩnh của chàng. Nàng nghe tiếng cỗ xe vang lên kẽo kẹt khi Ramon đu người lên chỗ tài xế, và âm vang tiếng cười khúc khích của anh ta tán thành ý kiến của Tristán. Một lát sau chiếc xe lắc lư rồi bắt đầu chạy tới trước qua đám bùn nhớp nháp từ sau trận mưa. Nàng thấy bầu trời giờ đây quang đãng tưởng chừng như chưa có cơn mưa dữ dội nào từng đi qua trước đó.
Tristán nói đúng, những hang động quả thật gần đấy. Dường như chỉ trong vài phút sau xe ngựa kêu rào rào rồi dừng lại. Juana nhìn đăm đăm vào vách đá màu nâu đỏ với cảm giác chấp nhận số mệnh đã an bài. Đương nhiên là chàng có lý, nàng thầm nghĩ, chàng sẽ không bao giờ để lỡ cơ hội vì lơ là đến những chuyện nằm trước mắt, thêm vào đó chàng có nhãn quan của một binh sỹ về địa hình đất đai. Không như nàng bị hút một cách mù lòa vào cơn lốc đang chực chờ nhấn chìm nàng, còn chàng, chàng đã biết chính xác con đường chàng đi sẽ dẫn tới đâu.
Con ngựa Arab được tháo ra khỏi cỗ xe, và Tristán dỡ đồ ra khỏi túi yên thật mau chóng. Rồi, kêu lên một tiếng lớn chia tay với Ramon, chàng vỗ vào hông con ngựa thồ gần nhất. Người đánh xe la lên đáp lời nhưng Juana không nghe rõ tiếng, và thế là cỗ xe lồng lên tiến về phía trước và biến mất sau khúc quanh trên con đường lầy lội.
-o0o-
Sau khi Ramon bỏ đi Juana nhìn lại bóng tối trong hang lòng hoang mang không biết nàng đã để lộ cảm giác của mình cho Tristán biết hay chưa. Ngay trong lúc nàng ao ước được nương nhờ chàng như một điểm dựa an toàn để trút bỏ hết nỗi kinh hoảng trong lòng, nàng vẫn không thể ngăn mình kết tội Tristán rằng chàng đã trù tính là nàng phải làm đúng như thế. Dứt nàng ra khỏi những điều quen thuộc nàng từng biết bấy lâu thật đột ngột tàn bạo, mục đích của chàng chỉ là hạ thấp lòng tự trọng của nàng. Vì thế nàng bám vào thái độ xa lánh và yên lặng như thể chúng là vũ khí chống lại chàng và luôn cả bản thân nàng, và tiến hành trận chiến tuyệt vọng dường như là thù nghịch đối với chàng như nàng từng làm trước đây.
Nàng hiểu quá rõ chàng sẽ nói những gì một khi chàng đoán được ý tưởng của nàng. Đôi mắt xanh lục sẽ thu lại đầy mỉa mai lạnh lùng, giọng nói trong trẻo sẽ đanh lại đầy thích thú ngạo mạn. “Rồi cô sẽ thích cái kỳ tích này, hoặc biết đâu thích sát thủ hơn.” chàng từng nhạo báng nàng như thế, còn nàng thì lùi lại căm phẫn trước lời nói cáo buộc đó. Nhưng bây giờ thì nàng tơ tưởng đến chàng, rung động vì hân hoan thay vì ghê tởm. Nàng chỉ cầu mong rằng chàng đừng nhìn ra sự khác biệt, đừng nhận ra quá mau rằng đến cuối cùng nàng đã hiểu là muốn có chàng, thậm chí còn tệ hơn nữa là –
“Những nhánh gai này còn ướt quá, mình phải phơi cho khô mới đốt được.”
Quỳ bên cạnh đám lửa âm ỉ đang nhóm Tristán ngước nhìn lên, ánh mắt chàng như xuyên thấu khoảng không gian mờ mịt khói giữa hai người họ. Nàng nhanh chóng nhìn sang hướng khác, rồi rùng mình khi nghe tiếng thú kêu cao vút bên ngoài. Âm thanh ấy khiến nàng nhớ lại tiếng cười lanh lảnh của Bartolomé và làm nàng lo âu liếc nhanh ra miệng hang.
“Hắn không trở về nữa đâu, Juana.” Giọng nói khô khan của chàng làm Juana vô tình giật mình, nhưng Tristán chỉ nói thêm, “vào lúc này anh ta chắc đang đi được nửa đường đến nhà ba em, cử chỉ anh hùng của anh ta và tính côn đồ của tôi lại gia tăng theo mỗi bước anh ta đi.”
“Ồ – Jaime!” Nàng cố nén để khỏi phải phá lên cười rũ rượi. Trong lúc này nàng không nghĩ thêm được điều gì khác. “tôi đâu có nghĩ tới anh ấy – tôi không muốn nhớ đến thất bại.”
Thất bại vì quan niệm lầm lẫn, nàng suy tư. Suốt đời nàng, nàng từng yêu chàng thanh niên Jaime chưa bao giờ tồn tại, cũng giống như anh ấy từng yêu người con gái nàng đã cố uốn nắn mình để phù hợp với anh, không phải là bản thể thâm sâu nhất của nàng. Giờ đây ảo ảnh yêu đương đã phai nhạt như thể tình yêu đó chưa bao giờ hiện hữu. Còn thực tại thì –
Thực tại này đang quan sát nàng một cách lạnh lùng, với đôi mắt kiên định âm hiểm như mắt mèo. “Thì ra em mong anh ta làm cho em trở thành góa phụ của tôi sao? Tôi phải canh chừng không cho em có cơ hội như thế nữa. Tôi không muốn chết để làm hài lòng một người phụ nữ. Thành tích huy hoàng vừa rồi có cho em nếm mùi giết chóc ra sao không?”
Vô tình cái cảnh tượng đó lại lóe lên trước mắt nàng – thân hình sóng soãi miệng há hốc nằm trong vũng rượu trên sàn hầm rượu – khiến nàng nôn khan. “Không! Tôi không muốn – tôi chưa bao giờ yêu cầu anh để -”
“Tôi thấy nét mặt em lúc em nhìn hắn, điều đó đã đủ chứng tỏ một cách hùng hồn rồi.”
Nàng đặt tay lên trán, cố hình dung xem lúc ấy nàng nhìn ra sao. Nàng từng nghĩ chàng rất thú vị thấy hình ảnh nàng đang ghê tởm một điều gì, cũng giống như Eugenio, tuy nhiên chàng đã kết thúc phần lớn câu chuyện, ít ra là thế, như là bám víu vào cuộc sống của Bartolomé. Và chàng đã nhận lĩnh phần thưởng của mình, tâm trí nàng nói thêm, bằng số hồi môn của nàng – và bản thân nàng, cho đến khi nào chàng còn muốn giữ nàng. Nàng nhớ lại chàng từng nói, tôi đã phải dùng tới kiếm để kết liễu mạng sống cho một hay hai người lúc họ không còn đủ sức để kêu nữa, và tự hỏi không biết chàng có từ bỏ nàng thật dễ dàng khi chàng đã có đủ phương sách trả thù trong tay hay không.
“Bây giờ anh sẽ định làm gì?” Nàng nghe tiếng nói của mình từ chốn xa xăm nào đó vọng về.
“Bỏ chạy. Rời khỏi đất nước này.” Chàng nói thêm một cách châm biếm khi thấy nàng sững người, “đương nhiên là đi chung với em.”
“Đương nhiên rồi. Anh không từ bỏ món nợ chỉ vì thuận tiện đâu,” nàng đay nghiến nhắc lại lời chàng lúc trước và thấy mặt chàng đanh lại.
“Không phải.” Bầu không khí trở nên im lặng lạ thường trước khi chàng cố tình nói, “Bây giờ thì ráng ngủ đi. Đường đến Villenos dài lắm, nếu muốn đến được đó ngày mai mình phải khởi hành sớm. Tháo cái khung em đang mặc ra đi – tên đàn ông nào thiết kế ra nó không hề nghĩ tới khi em phải quỳ trong cái này ra sao, đừng nói gì là nằm hay ngồi trên ngựa.”
Tay Juana đưa ra như chặn lại trên vành khung nặng nề của chiếc váy phồng. “Không có cái này áo tôi sẽ dài lắm,” nàng phản đối.
“Tôi có dao có thể cắt nó ngắn bớt. Em không cần lo là bạn tôi ở Villenos quan tâm đến thời trang – họ ít khi gặp được người tầng lớp của em ngoại trừ những lúc bán buôn với những người đó, và cho rằng như thế là vinh dự lắm rồi. Họ chỉ là dân nghèo như tôi – ” Giọng Tristán bỗng trở nên công kích như lưỡi kiếm xông tới – “chỉ là tôi không an phận thủ thường như họ.”
Thấy chàng toan đứng dậy giúp nàng, Juana vội xoay lưng lại và bắt đầu tháo dây buộc giữ lấy cái khung kềnh càng nằm đúng vị trí bên dưới lớp váy. Khi nàng giật những cái nút thắt, nàng hỏi, “Villenos là chỗ nào, thành phố hay thị trấn? Tại sao mình phải đến đó?”
“Đó là thị trấn tôi từng sống trước khi trở thành tùy tùng.” Giọng chàng châm biếm. “Tôi có bạn ở đó có thể giúp tôi che giấu cô dâu tôi cướp được – trừ phi họ quá kinh ngạc thấy tôi đã thành hôn.”
Dùng hết sức lực Juana bẻ gãy sợi dây lì lợm. Nàng tự nhủ sẽ không cần tới thứ này nữa. Cố gạt bỏ nỗi đau nhói lên bất chợt nàng đáp lại, “Họ có còn chịu giúp anh nếu họ biết được lý do thực sự anh lấy tôi không?”
“Tôi sẽ không nói với họ -” chàng trỗi dậy, nhanh như mèo – “cả em cũng thế. Tôi không muốn bạn tôi gặp trở ngại.”
Cái khung váy trượt xuống thành một vũng trắng dưới chân Juana, nàng bước ra khỏi đám vải và thụt lùi lại tránh đứng cạnh chàng. Tristán đã phải cúi đầu bên dưới nóc hang, thình lình nàng không còn cảm thấy an toàn như lúc nãy khi chàng đang quỳ bên đám lửa nữa.
Lơ đi âm điệu uy quyền trong giọng nói điềm đạm của chàng, nàng bướng bỉnh trả lời, “nếu họ biết được sự thật, bạn của anh sẽ coi thường anh.”
Chàng yên lặng lâu đến nỗi mắt nàng lại hướng về chàng dù trong lòng không muốn, như bị thôi miên bởi nét cay đắng trong đôi mắt xếch. “Chuyện đó thì khó lòng, nhưng chính vì tất cả những điều đó nên tôi sẽ không kể với họ. Bạn tôi sẽ thấy sự thật này thật quá sức tưởng tượng.”
Chính nàng cũng ngạc nhiên là mình ngủ được đêm đó – chỉ là giấc ngủ chập chờn. Đúng như vậy, nhưng nàng bị đánh thức thường chỉ vì thiếu tiện nghi hay tiếng động lạ hơn là vì lòng bồn chồn thao thức. Lúc nằm trên nền hang bên cạnh Tristán nàng vừa đói, khát, lại thêm phiền nhiễu, sự kiệt quệ của cơ thể và tâm trí đã khiến nàng trong phút chốc chìm vào quên lãng.
Khi nàng tỉnh dậy đã thấy ánh sáng ban mai len qua những khe đá và Felipe đang cúi xuống bên nàng. Trong khoảnh khắc đó tâm trí nàng hãy còn dật dờ chưa nhận thức được bất cứ điều gì chung quanh nhưng lại thôi thúc bởi cảm giác hiếu kỳ muốn biết khuôn mặt vô cảm đó trông ra sao trước lúc lưỡi dao kẻ thù đã rạch một bên má thành từng mảnh. Nàng nằm im, nhìn chăm chăm vào chàng không hề nao núng với ánh mắt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Chẳng đẹp trai chút nào, nàng thầm nghĩ, không bao giờ có thể gọi là đẹp trai được. Gương mặt chàng quá khắc nghiệt, hầu như mang đường nét thời trung cổ, giống như mặt của hình tượng khắc trên bia mộ, với đường nét khe khắt nghiêm trang và những khoảng tối rối rắm kỳ lạ. Đôi mắt trông như pha lê lấp lánh gắn trên chiếc mặt nạ kim khí, ẩn trong trong trũng mắt sâu làm người ta liên tưởng tới người thợ điêu khắc vụng về đã ra tay quá độ, viền quầng tối chung đôi mắt xếch tinh anh: ắt hẳn chúng lúc nào cũng lạ lùng như thế, thậm chí hơi đáng ghét. Nhưng khuôn miệng… nếu chưa bị rạch, trông hầu như là đường nét cổ điển, tương phản cân đối với gò xương nhô cao quá ấn tượng. Lúc nàng nhận ra chiều hướng suy nghĩ của mình, Juana vội nhắm mắt và quay đầu sang hướng khác.
“Bữa sáng của tiểu thư đây,” nàng nghe chàng nói bằng giọng trong vắt. “Ăn mau đi, hôm nay mình phải đi xa lắm.”
Nàng đưa tay dụi mắt, vừa che giấu nét biểu cảm cùng lúc rồi càu nhàu trả lời, “Cứ để tôi nằm thêm.”
Tiếng tim nàng đập thình thịch gần như làm nàng chấn động, nàng mong rằng nó không quá lớn để chàng nghe được lúc chàng quỳ sát bên nàng. Nhưng rồi chàng đứng lên và quay người bước ra cửa, lời chàng vẫn thoảng lại về hướng nàng lộ rõ vẻ nhạo báng.
“Thì tôi đã làm như thế rồi, em nên cảm kích vì tác phong nhã nhặn của tôi. Thử hỏi có bao nhiêu đức lang quân để vợ mình nằm trơ trọi trong đêm tân hôn đâu?”
Môi Juana run lên khi nàng ngồi dậy và ngồi bó gối. Chàng đã đem cho nàng phần bánh mì chót, và quả berries – chỉ có thánh mới biết chàng tìm được thứ quả này ở đâu – và thái độ tử tế bất ngờ đó khiến nàng bị tổn thương còn nhiều hơn là sự tàn nhẫn của chàng. Nàng cảm thấy mình giống như một con thỏ đang bị quặp trong móng vuốt của đại bàng và bỗng dưng bị thả đại xuống một vùng xa lạ, hãy còn đang kinh ngạc bởi dư âm của lần thoát hiểm thần kỳ, tuy nhiên vẫn biết rằng nàng phải đề phòng những nguy hiểm trước mắt mà nàng chưa biết làm cách nào để nhận ra.
-o0o-
Miguel de Arrelanos ngạc nhiên và không hề tỏ ra phật lòng khi nghe âm thanh của ai đó giống như một tên điên cưỡi ngựa đến trước cửa nhà ông vào giờ giấc mọi người trong nhà đang yên lặng ngủ trưa. Ông vẫn chưa đi nghỉ. Ông đang ở trong phòng ngủ cố thảo ra một lá thư gửi đi cho cô trưởng nữ, vừa lúc ấy thì nghe có người lên tiếng la hét muốn gặp ông. Ông hy vọng ông lão José sẽ lanh lợi một chút để từ chối khéo họ cho đến giờ khắc khác thích hợp hơn, bởi lẽ cái công việc tế nhị kết hợp cả tính nghiêm khắc của bậc cha mẹ và cũng là một lời xin lỗi kín đáo vì đã đuổi Juana đi còn khó khăn hơn ông tưởng. Từ những mảnh chuyện rời rạc ông lượm lặt được từ bà chị của ông sau chuyến về không báo trước cách đây hai ngày, tâm thần của bà như quẫn trí, Miguel đã bắt đầu nghi hoặc sự phán đoán của ông trong tất cả mọi chuyện đã sai lầm. Chị Beatriz dường như phát điên khi nghĩ tới chuyện bỏ lại Juana cho senor de Castaneda chăm nom.
Có tiếng gõ cửa khiến ông buông bút trong tâm trạng ngậm ngùi cam chịu, nhưng đã nhanh chóng đổi thành quan tâm. Gia nhân trình với ông là senor Jaime đã về, và đang trong tình trạng kích động hiếm thấy. Anh ta khăng khăng được gặp ông ngay và bảo rằng chuyện có liên quan đến senorita Juana. Miguel cau mày.
“Cậu de Nueva à? Nhưng cậu ấy chỉ vừa có đủ thời gian để tới Andalusia rồi quành về – nhưng có lẽ cháu ấy mang theo thư từ gì đó. Mời cậu ấy vào đây, Artuto.”
Người gia nhân buồn bã gật đầu và nghĩ chắc là tin báo điềm gở. Ông từng biết không ích lợi gì xen vào những vấn đề trong cái nơi xa lắc như Valenzuela. Nếu lần này lão gia hỏi ý kiến của ông, ông có thể can thiệp vào – thật là vụng tính khi ngăn trở con bé đanh đá như senorita Juana bằng cách ép gả nó đến chỗ nó không muốn, và lại càng vụng tính hơn khi gửi anh chàng nó yêu đến hỏi thăm nó sau khi chuyện đã không được như ý. Theo ý Artuto, ông cho là lão gia tự chuốc họa vào thân. Ông lão cứ thong thả lê chân đi, rồi cũng đưa được người khách mới tới đến gặp Miguel de Arrelanos với nét mặt ám chỉ có tin không hay, nhưng thấy không ai chú ý tới mình, cả lão gia lẫn Jaime de Nueva. Vì thế ông cụ hậm hực rút lui.
Jaime đang run rẩy vì kiệt lực, đôi mắt nâu rối loạn và gương mặt anh ta phờ phạc râu ria tua tủa. Anh ta không hề ngưng lại nhặt áo choàng hay nón trong lúc phi qua màn mưa mù mịt. Bộ y phục bảnh bao trước đó đã ướt đẫm, dính đầy bùn đất. Trông thật quá khác với anh chàng Jaime lịch thiệp đã xin làm sứ giả đưa tin cho Miguel, và nét mặt của người đàn ông già đanh lại cố giấu đi nỗi lo âu đột ngột dâng lên.
“Sao rồi, Jaime?”
Chàng trai ngước mái đầu đen rối bời lên và nói với giọng lạ lùng vừa bất chấp vừa lo lắng. “Cháu phi hết tốc lực về đây, senor, để thưa với bác là – con gái bác đã kết hôn.”
“Kết hôn rồi!” Ánh mắt đang ủ rũ của Miguel sáng lên. “Vậy nó đã quyết định lấy công tước Bartolomé sao?”
“Không ai biết chuyện gì đã xảy ra cho công tước. Ngài ấy bỏ trốn còn sớm hơn là cưới Juana – con gái của bác. Họ đang lục soát lâu đài tìm ngài ấy khi cháu đi. Công tước de las Torres bảo với cháu như thế.”
Tâm trạng căng thẳng và quá nhập tâm với câu chuyện Jaime không lưu ý đến hiệu quả lời nói của mình, Jaime đã phác họa hoàn cảnh sự việc anh thấy được khi vừa đến castillo Benaventes. Miguel ngả người trong ghế lắng nghe Jaime nói mặt ông rắn lại như đá.
“Ta không thể nào tin được,” ông phản ứng một cách nặng nề, sau hết, khi Jaime kể xong ông hỏi tiếp. “Ngài de Castaneda đó để cho… Juana kể với cháu rằng công tước Bartolomé bị – bị khuyết tật, cháu nói vậy phải không?”
“Ngài ấy là một tên ngu đần, bạo lực, chỉ đỡ hơn súc vật một chút thôi. Cháu có nghe là họ nhốt ngài ấy trong phòng có chấn song và có người canh chừng giám sát ngài ấy. Cô ấy nói ngài đã tập kích Michaela, và sau đó cô ta tự tử.”
“Và suy cho cùng công tước de las Torres đã cho rằng con gái ta đang gặp nguy hiểm. Ta hiểu rồi. Ngài ấy là người lạ mà còn quan tâm cho an toàn của nó còn hơn cả ta khi ta đuổi nó đi lấy người đàn ông ta chưa từng gặp qua. Nhưng làm sao ta biết được chứ?” Mái đầu xám của ông bất chợt ngước lên, mắt ông hằn rõ câu hỏi sắc bén. “Vậy Juana làm thế nào mà kết hôn, nếu công tước hãy còn mất tích khi cháu bỏ đi? Tại sao cháu không đợi đưa nó về với cháu?”
“Bác lầm rồi, senor. Cháu – cháu không có nói là cô ấy lấy người bác chọn.”
Miguel đột ngột sững người. “Thế ý của cháu là cháu dám kết hôn với con gái ta, khi ta đã tin tưởng ban cho cháu vinh dự đảm trách việc này?”
“Không phải cháu – hay bất cứ người nào bác biết cả!” Cổ họng Jaime sôi lên với tiếng cười nửa như kích động nửa như khinh miệt. “Hắn là dân ngoại quốc được thuê vào làm như người giám thị của công tước, hay tương tự thế người ở castillo bảo với cháu như vậy. Hắn đã thôi chức khi cháu ở đó, và được sai đi hộ tống cho chúng cháu – con gái bác và cháu – và đưa cô ấy về cho bác nhân danh công tước. Nhưng thay vì thế – hắn giữ cô ấy và đuổi cháu đi.”
Anh lùa bàn tay đầy cáu bẩn vào mái tóc rối, nhắm mắt lại trong giây lát. “Cháu không biết là hắn đã mưu đồ chuyện đó, nhưng hắn nói với cháu Juana đã lấy hắn một cách tự nguyện. Cô ấy phủ nhận việc tự nguyện lấy hắn, ngay chỗ đó trước mặt hắn, nhưng không phủ nhận là họ đã thành hôn với nhau. Lẽ ra trước đó cháu nên đoán ra có điều gì đó xảy ra, khi cô ấy hỏi cháu nếu cháu có thể tha thứ cho điều lầm lỗi vi phạm trong khi bị ép buộc, nhưng cháu không thể hình dung được bất cứ vấn đề nào như thế này cả.”
Miguel đã yên lặng một cách đáng lo ngại, nhưng giờ đây ông xen vào một cách thô bạo, “có phải cháu đang nói là cháu bị bắt chạy tới đây để nói với ta điều này theo mệnh lệnh của tên côn đồ đó, bỏ lại Juana đơn độc với hắn ta?”
Jaime thấm ướt môi. Hình ảnh Juana trong vòng tay của người đàn ông khác, vẻ mặt lúc đó khi nàng để Felipe gối đầu trên ngực mình đã bám lấy anh dai dẳng trong suốt chuyến hành trình dài đầy ác mộng, nhưng anh không thể kể về chuyện đó lúc này. Nỗi hận kẻ công kích anh bốc lên đến tận đỉnh đầu, nóng bỏng dữ dội – thế nên anh đã lâm vào tình trạng mệt mỏi, căm ghét. Trong giây phút đó anh nghe chính giọng mình nói, “hắn ta buộc cháu rời khỏi, senor – hắn và cái bọn cắt cổ hắn mướn. Họ chế nhạo cháu, rồi đuổi cháu đi.” Anh hùng hổ nói thêm, “Tốt hơn là để bác biết chuyện này đúng lúc để tóm cái đám thối tha đó và treo cổ hắn ta hơn là đặt danh dự cháu trên cả việc cứu thoát con gái bác.”
“Đúng thế.” Anh hầu như cảm nhận được Miguel đang do dự, ông khẽ vẫy tay xua đuổi ý tưởng nào đó như thể không muốn dấn sâu vào vấn đề. “Có bao nhiêu tên ăn hại đã tấn công cháu?”
Jaime nuốt khan. “Bốn, senor,” anh buột miệng thốt ra.
Miguel gật đầu. “Ra mặt đánh lại chúng thì không phải là cách làm khôn ngoan. Ta sẽ cho người truy lùng bọn chúng, đừng sợ! Bây giờ thì ngồi xuống, không cần nghi thức vớ vẩn gì cả -” ông đẩy tờ giấy đang viết nửa chừng sang một bên và lấy một tờ giấy trống khác – “hãy nói cho ta biết phải viết như thế nào cho vị công tước de las Torres này. Biên thư cho ngài ấy là tốt nhất, vì ngài ấy là người đã sai tên vô lại đó đi cùng với cháu. Dường như ngài đã bị tên tùy tùng đó lừa gạt cũng như ta bị senor de Castaneda lừa.”
Lòng thấy cảm kích, Jaime nhấc cái ghế ngồi bên cạnh bàn viết. Anh vẫn còn run vì câu chuyện mình vừa dựng lên. Suy cho cùng, anh lý giải, đến cuối cùng thì câu chuyện cũng chỉ có chút ít khác biệt. Juana đã bị bắt cóc hẳn hòi như thể cô ấy bị bắt bởi hàng chục tên thổ phỉ. Anh toan trả lời câu hỏi thì đúng lúc cửa phòng mở ra thật nhẹ và một cô gái với gương mặt dịu dàng độ mười sáu tuổi hiện ra ngay ngưỡng cửa.
“Xin lỗi ba, nhưng Artuto nói là có tin tức nữa của Juana, và bác Tia –” Nàng ngưng bặt, mặt đỏ bừng. “Senor de Nueva, em không biết đó là anh.”
“Ba nghĩ con đã đi nghỉ rồi, Teresa.” Miguel cộc lốc nói. “Nói với bác của con là ba sẽ đến gặp bác ngay khi ba rảnh rỗi.”
“Dạ được. Nhưng, thưa ba, bác Tia rất hoảng hốt kể từ lúc bác ấy về nhà – con nghĩ bác ấy sẽ cáu kỉnh đến phát sốt mất cho đến khi biết được chuyện gì xảy ra.”
Trong cử chỉ như khoát tay cho con gái lui ra Miguel đưa một bàn tay lên dụi mặt. “Được rồi, con cứ nói với bác là senor de Nueva đem tin đến muốn nhắn rằng chị con sẽ không thành hôn cùng với công tước de Valenzuela. Có lẽ nghe chuyện này bác ấy sẽ dịu lại. Bác ấy chẳng làm gì hết ngoài việc năn nỉ ba ngăn đám cưới lại từ lúc bác về đây. Bác ấy có vui mừng với phần còn lại của câu chuyện hay không thì lại là vấn đề khác,” ông nói không ra hơi.
Cô con gái kế của ông không nghe được ông nói gì, nàng đang mỉm cười e thẹn với Jaime và nhỏ nhẹ nói, “chúng tôi gần như không tin được là anh trở về sớm thế, senor. Sau chuyến đi dài như thế chắc anh mệt lắm.”
“Có một chút.”
“Đi gặp bác con đi, Teresa, và đừng để cho bác ấy phải bực bội.” Miguel nhúng ngòi bút vào mực, ông không còn chú tâm đến cô con gái nữa. “Nếu senor de Nueva quá mệt mỏi khi chúng tôi xong việc ở đây, ba sẽ để cậu ấy gặp con sau đó. Cậu ấy sẽ kể cho con mọi điều con muốn biết.”
Đó là lời căn dặn khéo léo, không có điều gì khó khăn mà nàng không nhận ra.
Dù mệt nhọc, Jaime ép mình đứng lên chào tiễn Teresa de Arrelanos ra khỏi phòng. Anh nhận thấy nụ cười ấm áp của cô gái như một tác động nhẹ nhàng bất ngờ xoa dịu lòng tự trọng của anh.